Vào cuối tháng Bảy, Ăngtoan nhận được một bức thư từ Luân Đôn do một người phụ việc nhà in của ông Ghiđôbanđô Anđini mang đến cho anh. “Thưa ông rất tôn kính. Ông Ghiđôbanđô Anđini đã có lòng tốt gửi đến các xưởng in của tôi ở Luân Đôn những tờ in rất đẹp cuốn Điều trần của ông nhan đề De Motu Sanguinem Pulmonale (6). Xin ông rất tôn kính nhận cho những lời ca tụng của tôi đối với phát minh vô cùng quan trọng của ông về môn cơ thể học. Tôi đã tự ý đưa cuốn Điều trần của ông cho bác sĩ Giôn Caiơ, khi xưa là sinh viên y khoa ở đại học đường Pađu và bây giờ là thầy dạy ở trường Gông vin và Caiơ. Bác sĩ Caiơ nhờ tôi chuyển đến ông những lời chúc tụng nhiệt thành trong khi chờ dịp để đích thân đến chúc mừng ông. Ông ấy cùng với tôi xin ông cho chúng tôi đặc ân được xuất bản cuốn Điều trần của ông ở nhà in của tôi ở Luân Đôn để các thầy thuốc ở Anh cũng có thể biết được một phát minh quan trọng như vậy. Nếu ông vui lòng cho phép điều chúng tôi yêu cầu, xin ông báo cho ông Ghiđôbanđô Anđini, ông ấy có quan hệ đều đặn với tôi.
Valentin Xim, người in ấn ở tại Luân Đôn.
Nhãn hiệu Thiên nga trắng, Eđơlinh”Ăngtoan trả lời ngay rằng anh đồng ý cho họ làm theo yêu cầu. Mặt khác, anh rất phấn khởi về sự đón tiếp cuốn sách của anh ở Vơnidơ và các thành phố lân cận. Anh được cử làm Uỷ viên của Hội ái hữu các thầy thuốc và trường đại học ở Bôlônhơ (7) đề nghị anh nhận ghế giáo sư cơ thể học. Bức thư của ông Girôlamô Belacmi đến làm tăng thêm phức tạp trong cuộc sống nhiều xáo động của anh. Anh đưa nó cho Giăng, Giăng chăm chú đọc và khẽ nói: - Lão Belacmi này là một thằng cha quỷ quyệt. Hắn đã tính toán công việc theo cách để cho cậu gần như bắt buộc phải đem bức tranh đến cho hắn, như vậy sẽ tránh được cho hắn những phiền phức tốn kém. - Mình cũng sẽ phải làm như thế đối với ông ta, – Ăngtoan thừa nhận.- Trời ơi! Khi nào cậu mới thôi không tranh luận với cái lương tâm lố bịch do rủi ro mà cậu có ấy, Tôniô? – Giăng lầu bầu rồi lại cầm bút vẽ. – Không có cái gì cả, tuyệt đối không có cái gì bắt buộc cậu phải đem bức tranh ấy đến cho ông ta cả. - Mình sẽ phải làm như thế. – Ăngtoan bướng bỉnh nhắc lại. – Mình đã tìm thấy bức tranh mà. - Đúng thế! Rồi sao nữa? Đủ rồi chứ? - Nếu mình kịp thời nói về bức tranh với ông Belacmi thì ông ta đã đem nó theo được rồi. - Đừng có ngu như lừa ấy! Trước khi cậu gặp họ, ông ta với cháu gái ông ta ấy, mình đã bảo rằng bức tranh ấy sẽ không bao giờ rời khỏi Pađu kia mà. Điều xảy ra chỉ chứng tỏ mình nói đúng. Giăng lại tiếp tục vẽ. - Hãy thôi đi đừng đưa vai mang lấy gánh nặng của cả thế giới nữa, Tôniô ạ. Cậu cần nghỉ ngơi và thanh thản hơn cần đến mọi thứ khác. Mặt anh bỗng rạng rỡ. - Chà! Ngày lễ Đấng Cứu Thế sẽ tiến hành vào thứ sáu, chúng mình sẽ dự lễ đấy.