Nguyễn Lan Đồng dịch
Phần 2 - Chương 10
Chương 10

Cơlarit còn nửa mê nửa tỉnh khi Ăngtoan đem cô đến xưởng vẽ và đặt cô lên đi văng. Cô đặt tay lên trán, uống cốc rượu anh đưa cho và hỏi:
- Tại sao tôi lại đến đây?
- Cô không nhớ gì nữa hay sao, Cơlarit?
Cô lưỡng lự:
- Có... Lôđivixi làm cho tôi ngủ ở giáo đường. Hình như vào một lúc nào đó tôi có nghe tiếng ồn ào... Tiếng kêu...
- Cô ngủ ư? – Ăngtoan kêu lên. – Hắn đã làm cách ấy sao?
Cơlarit mở to mắt và anh kể lại cho cô những nét chính của câu chuyện hồi hôm. Khi anh kết thúc, cô dịu dàng nói:
- Thế là anh đã liều mình để cứu tôi!
Tôniô hơi đỏ mặt:
- Đó là nghĩa vụ, tôi phải giúp cô vì cô bị thương.
Người phụ nữ trẻ hé nhỏ chỗ khăn che ngực: không có một dấu máu nào trên làn da trắng của cô. Cô mỉm cười:
- Anh thấy không... làm gì có vết thương...
- Nhưng máu ở đâu ra?... Còn các thứ khác nữa?... Sao lại có thể thế được nhỉ? – Ăngtôniô kinh ngạc kêu lên.
Cô nhún vai:
- Ồ! Lôđôvixi tài lắm. Một thứ nước hoa quả nào đó có thể làm cho người ta tưởng là máu...
Ăngtôniô tìm trong nếp áo và lấy ra con dao găm, trông đặc biệt khủng khiếp, lưỡi rất mềm. Cơlarit cầm con dao ở tay và đâm thẳng vào ngực mình ngập tận chuôi. Một dòng nhỏ máu đỏ tươi chảy qua ngón tay cô.
- Anh thấy chứ, Tôniô? Đây là một trò thủ xảo.
Lưỡi dao bám sát vào da cô như dao bằng giấy.
- Nhưng làm thế nào lại như thế được? Làm thế nào nhỉ?
Cơlarit điềm đạm rút dao ra, con dao trở lại hình dáng thông thường với vẻ đe doạ giết chóc của nó.
- Người Tây Ban Nha làm thứ vũ khí này cho các nhà ảo thuật, – cô giải thích. – Nguyên liệu từ Tân thế giới đưa về, đây là một chất mà người da đỏ lấy từ vở một thứ cây sồi. Những người làm trò dùng cả đạn bằng chất gỗ xốp để hành nghề.
- Còn máu?
- Ồ! Chuôi dao rỗng. Họ đổ đầy một chất lỏng đỏ vào đó và chú ý để ngón tay bịt vào chỗ hở, khi đâm lưỡi dao xuống, họ sẽ nhấc ngón tay và chất lỏng tia ra.
Ăngtoan xem xét kỹ con dao rồi tuyên bố, không hề giấu giếm sự thán phục:
- Khéo tuyệt vời! Có lẽ có thể dùng chất này làm nhiều thứ nữa...
Nhưng, khi anh hỏi Cơlarit một vài chi tiết về tình trạng cứng đờ như xác chết của cô, cô không thể trả lời được gì cả.
- Tuy vậy, – cô nói – tôi biết điều ấy dễ làm lắm. Tôi đã trông thấy Anhôlô làm cho người ta cứng như đá.
- Hắn đã học điều đó ở đâu thế?
- Ở phương Đông, tôi chắc thế. Tôi đã nghe hắn nói rằng rất nhiều nhà ảo thuật phương Đông đã tạo ra được tình trạng xuất thần, có những người gọi đó là từ tính.
Ăngtoan tỏ vẻ ngạc nhiên một cách vui vẻ:
- Thôi đúng rồi! Đầu óc tôi để đâu nhỉ? Paraxen đã nói đến từ tính!
Cơlarit mệt đến kiệt sức nhưng cô không để lộ ra, cô ngáp và nói:
- Anh có cho rằng đã đến lúc tôi phải về không nhỉ?
- Không, – Tôniô nghiêm trang nói. – Bọn tuần tra đã biết cuộc biểu diễn hôm qua. Chúng cũng không lạ gì là cô làm việc với Anhôlô. Nếu chúng thấy cô như tình trạng hiện nay, chắc chắn chúng sẽ biết rằng chiều hôm ấy cô là một vai phụ của hắn.
Người phụ nữ trẻ bật cười:
- Nếu tôi phải ở lại đây, thì ít ra anh cũng phải cư xử cho lịch sự chứ. Hãy cho tôi một chút thức ăn.
Hai người cùng xuống bếp, ở đấy, họ vui vẻ ăn bất cứ thức ăn gì họ có thể tìm thấy. Thay cho tấm khăn Ăngtoan bọc cô, Cơlarit đã mặc chiếc áo choàng cô thường mặc ở xưởng vẽ. Cô tiếp tục ngáp nhiều lần.
- Tôi sẽ ngủ trên chiếc ghế dài ở xưởng vẽ, – cô nói. – Giăng chắc ở lại nhà các nghệ sĩ bạn anh ấy, những người đã rủ anh ấy đi xem.
- Xưởng vẽ có chìa khoá. – Ăngtôniô lịch sự nói. – Giăng thỉnh thoảng vẫn khoá cửa trong khi anh làm việc.
- Tôi biết, Tôniô ạ! Tôi biết rồi, nhưng đối với tôi có gì là quan trọng? Tại sao tôi không thể tin tưởng tuyệt đối ở anh sau sự việc anh đã làm chiều hôm nay?
Cô kiễng chân và đưa môi khẽ hôn lên môi người con trai, hai chân cô vòng qua cổ anh:
- Chúc anh ngủ ngon. Ngủ cho ngon anh nhé, anh yêu của em!
Rồi cô vào xưởng vẽ trong khi Ăngtoan sửa soạn chỗ ngủ cho mình ở phòng bên cạnh, ngạc nhiên về cảm giác khoan khoái chưa từng biết dâng tràn ngập trong anh. Cuối cùng anh quả quyết rằng niềm vui mới nảy sinh do sự hài lòng đã thoát khỏi đội tuần tra và đã cứu được Cơlarit. Anh nghe tiếng động của chiếc đi văng bên xưởng vẽ khi nàng nằm xuống. Sau đó anh ngủ thiếp đi, vô cùng khoan khoái.
Lúc ấy giấc mơ cũ lại trở lại. Lời hứa của nữ thần khi anh ôm nàng trong tay, bộ mặt chế nhạo của con quỷ, tiếng nói buộc tội của Luxia Belacmi, và cuối cùng là hình ảnh Cơlarit và sự anh bất lực hoàn toàn không tiếp cận được nàng. Một lần nữa anh lại chống chọi, cố gắng, ra sức đến gần nàng một cách tuyệt vọng, lại thấy nét mặt và hình dáng nàng mờ nhạt đi và hoảng sợ vì nghĩ rằng nàng sẽ bỏ mặc anh ở đây, anh sẽ hét lên và gọi tên nàng.
Rồi hình dáng và nét mặt Cơlarit lại đọng lại, hiện lên rõ ràng. Nhưng có sự thay đổi là lúc này nàng mặc chiếc áo ngủ nàng thường choàng lên người sau khi đứng mẫu ở xưởng vẽ, đúng chiếc áo khoác nàng mặc khi hai người từ toà giáo đường báng bổ thần thánh kia trở về và nàng vẫn mặc khi hôn vào miệng anh trước khi đi ngủ. Tạ ơn Chúa, bây giờ nàng không còn là cái bóng mà là một thực tại tốt lành, nhân hậu, hai tay đang ôm lấy anh và tiếng nói đang làm dịu yên nỗi sợ hãi, lo lắng của anh.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm:
- Tôniô... mọi sự yên ổn cả rồi, Tôniô...
Tiếng nói đến với anh từ đáy sâu của giấc ác mộng và đưa anh đang mơ hoảng về với thực tại... với cuộc sống... Cơlarit đang ở bên anh, sinh động và dịu dàng.
- Cô đi sao! – Anh kêu lên và níu lấy cô như một đứa trẻ nhỏ vừa tỉnh cơn ác mộng bám lấy người mẹ.
Cô đưa bàn tay êm dịu vuốt ve trán anh và ngọt ngào nói:
- Mọi sự yên ổn cả rồi mà, anh Tôniô... Thế là xong rồi... Tất cả đều đã tốt lành trở lại... – Cử chỉ âu yếm của cô làm anh dịu lại và nằm thoải mái.
Cơlarit nằm xuống bên anh và ôm anh trong tay. Đôi môi mọng và ấm tìm môi anh, những cánh tay âu yếm ôm chặt anh đem đến cho anh sự yên ổn anh đang cần có...
Khi Ăngtôniô thức dậy, ánh mặt trời đã lùa vào cửa sổ rọi vào người anh. Anh chập chờn giữa thức và ngủ một lúc rất lâu, những sự việc đêm hôm trước lại hiện ra như trong sương mù: khi anh tỉnh cơn mơ và thấy mình trong tay người phụ nữ trẻ, sự việc tiếp theo một cách đơn giản, anh cho là sự tiếp diễn tự nhiên, là kết quả bình thường, hợp lý, là việc khó tránh khỏi, là kết quả của giấc mơ, của sự gần gũi nhau, của tình thân mến sâu sắc anh cảm thấy đối với cô và về phía cô, cô cũng vậy, anh biết rõ như thế.
Nhưng khi anh tỉnh giấc hẳn, lương tâm đã sáng suốt trở lại bị điều hồi tưởng kích thích mạnh. Nó nhắc anh rằng thông dâm là một tử tội, chỉ được phép có quan hệ xác thịt với một người phụ nữ khi đã kết hôn trước Nhà thờ. Ăngtoan vùng dậy trên đi văng. Cơlarit đang đi đi, lại lại và khe khẽ hát trong xưởng vẽ ở bên cạnh. Anh khoác áo, mở cửa và thấy người thiếu phụ đang cúi xuống bàn vui vẻ bày các đĩa ăn. Cô quay về phía anh, mắt và miệng đều cười:
- Chào anh, Tôniô của em, – cô nói – Anh đã sẵn sàng để điểm tâm chưa, hở anh chàng lười biếng?
Ăngtoan đến gần cô, hai bàn tay khoẻ mạnh của anh nắm chặt hai vai cô và nói:
- Anh muốn em sẽ là vợ của anh, Cơlarit ạ.
Mắt cô bỗng rớm nước mắt, cô ghé mặt hôn anh.
- Anh đáng yêu lắm, Tôniô, – cô nói, nhưng em không thể lấy anh được.
Anh mở đầu:
- Nhưng chúng mình đã... – rồi anh ngừng bặt.
- Anh định nói rằng chúng mình đã mắc tội thông dâm và lương tâm anh bảo anh phải lấy em chứ gì... Được, nếu anh muốn gọi như thế thì hãy cứ cho rằng chúng ta đã mắc tội ấy đi...
Cô đưa cho anh một đĩa thức ăn và ngồi xuống đi văng, dành cho anh một chỗ cạnh cô.
- Bây giờ anh hãy trả lời em. Có cái gì thật là xấu trong việc chúng mình đã làm không nào?
- Nhưng nhà thờ...
- Anh hãy quên Nhà thờ đi một lát. Tôniô ạ. Anh hãy nghĩ đến chính anh. Tối hôm qua, anh đã cần đến em, và em đã sung sướng vì có thể cho anh được cái mà anh cần đến. Em không bao giờ tin rằng (cô nhìn thẳng vào mắt anh khi cô nói) Đấng sáng tạo lại cấm hai con người hết sức yêu mến nhau cùng tìm được hạnh phúc thực sự. Anh có thể thực sự tin như thế được không?
Trong thâm tâm anh, Ăngtoan nghĩ rằng lời nói của Cơlarit rất đúng, và anh nói những lời thành thực cảm ơn cô.
- Vậy thì, – Cơlarit mỉm cười – anh hãy cho đi lấy quần áo của em đến đây.
Vấn đề ấy được giải quyết dễ dàng khi Đimát đến, mắt còn hơi đờ đẫn vì bữa ăn uống no say hôm trước, tuy vậy anh ta vẫn có vẻ sáng suốt và tỉnh táo. Anh ta được cấp tốc cử đến chỗ ở của thiếu phụ lấy các quần áo cần dùng cho cô.
Khi họ sắp ăn xong. Ăngtôniô trở lại vấn đề anh đang quan tâm, đối với anh, hạnh phúc không làm mất sự liên tục suy nghĩ:
- Anh vẫn muốn biết tại sao Anhôlô lại làm cho em xuất thần như thế được.
- Tại sao anh không hỏi ông ta?
- Nhưng người làm ảo thuật không giữ bí mật nghề nghiệp của họ sao?
- Có lẽ không, nếu đối với các nhà khoa học, trừ khi đối với những nhà ảo thuật khác. Lôđôvixi có tính hay khoe khoang. Tại sao hắn lại không phấn khởi khi thấy anh chú ý?
- Vậy thì, – Ăngtôniô quyết định, – anh sẽ hỏi hắn.
- Đừng nói với hắn... (Cơlarit lưỡng lự bày tỏ ý nghĩ của mình)... Đừng nói với hắn về tối hôm qua, được không anh?
- Được lắm...
Giăng đã nói với anh rằng Cơlarit là tình nhân của Anhôlô, nhưng anh không lý giải vấn đề ấy với mình, đúng hơn là anh cũng không nghĩ đến nó, biết rõ chi tiết này cũng không thay đổi tình cảm của anh đối với cô.
Đây là một phần thay đổi ở anh, anh cũng chưa thể đánh giá đầy đủ sự thay đổi này nhưng đã thấy trước rằng sẽ có nhiều thay đổi trong cuộc sống của mình.