Từ sau chấn song cửa sổ của mình, vẫn còn thở lấy hơi sau chuyến quay về vội vã, với Marzak luôn kè kè bên cạnh, Fenzileh đã chứng kiến chuyến trở về thứ nhất đầy giận dữ của Basha từ nhà Sakh el Bahr. Bà đã nghe thấy đức ông quát tìm Abdul Mohktar, viên chỉ huy janissary của ngài, và cũng thấy một tá lính được hối hả tập hợp trong sân, nơi ánh trăng tròn sáng bạc hoà lẫn với ánh đuốc đỏ ối. Người thiếu phụ thấy cả toán lính cùng theo sau Asad hối hả ra đi, và bà ta không còn biết nên khóc hay nên cười, nên mừng vui hay sợ hãi nữa. « Thế là xong, » Marzak hồ hởi reo lên. « Con chó đó đã giám cự lại cha và thế là tự huỷ diệt mình. Tối nay sẽ là đêm tận số của Sakh el Bahr. » Cậu ta nói thêm: « Tạ ơn Allah! » Thế nhưng Fenzileh không hề đáp lại lời cầu nguyện tạ ơn của cậu con quý tử. Đúng là Sakh el Bahr cần phải bị tiêu diệt, và lần này bằng một thanh gươm do chính bà ta đã rèn ra. Thế nhưng chẳng phải cú đánh hạ gục gã lần này sẽ không khỏi gây tổn thất cho bà bởi chính hậu quả của nó sao? Đó là câu hỏi lúc này người thiếu phụ đang băn khoăn tìm câu trả lời. Mặc dù rất mong mỏi muốn đẩy nhanh ngày tận thế của chàng cướp biển, bà ta cũng luôn thận trọng cân nhắc đến hậu quả với bản thân mình, bà không thể bỏ qua kết quả không tránh khỏi của tình huống hiện tại là Asad sẽ chiếm được ả nô lệ người Âu. Thế nhưng lúc này bà ta cảm thấy ngay cả cái giá này cũng đáng trả để loại trừ hoàn toàn và vĩnh viễn Sakh el Bahr khỏi đường tiến thân của con trai bà - điều này cho thấy cuối cùng thì bà mẹ Fenzileh không phải là không biết hy sinh bản thân mình. Người thiếu phụ tự trấn an mình với ý nghĩ rằng ảnh hưởng của bà, mà bà e ngại sẽ phai nhạt đi khi một đối thủ xuất hiện trong harem của Asad, sẽ không còn quan trọng đến mức sống còn với hai mẹ con bà như trước đây một khi Sakh el Bahr đã bị loại bỏ. Những chuyện khác với bà không có ý nghĩa lớn lắm. Thế nhưng chúng vẫn có ý nghĩa nào đó, và tình trạng hiện tại khiến người thiếu phụ cảm thấy bất an, trong đầu chen lẫn đủ loại cảm giác. Xem ra vòng tay của bà ta đã không đủ rộng để ôm trọn vẹn mọi khát vọng của mình cùng một lúc ; trong lúc có thể thở phào nhẹ nhõm trước sự hoàn thành của điều này, bà ta đành phải cay đắng chấp nhận thất vọng trong điều khác. Thế nhưng nghĩ đến cùng bà ta cảm thấy có thể coi mình là người được cuộc. Với tâm trạng như vậy người thiếu phụ chờ đợi, hầu như không để ý đến sự hồ hởi man dại và hoàn toàn ích kỷ của đứa con trai, cậu quý tử hầu như chẳng thèm để ý đến cái giá bà mẹ phải trả để gạt bỏ kẻ kình địch đáng ghét nọ khỏi con đường của cậu ta. Ít nhất với cậu thiếu niên, tất cả chuyện này chỉ hoàn toàn có lợi, và không có lý do cho gì khác ngoài sự hài lòng ; và sự hoả mãn này được cậu quý tử thốt ra mồm với vẻ coi thường tâm trạng hiện tại của bà mẹ. Hai mẹ con cùng đợi Asad quay về. Hai người thấy đám janissary tiến vào sân xếp thành hàng, trong khi chính Basha xuất hiện, chậm chạp lê bước, đầu cúi gằm xuống ngực, hai tay chắp sau lưng. Hai mẹ con trông đợi sẽ thấy các nô lệ xuất hiện theo sau, dẫn theo hay mang theo người con gái mà đức ông đã ra đi để bắt về. Nhưng họ đợi vô ích, càng lúc càng cảm thấy bồn chồn bất an. Hai mẹ con nghe thấy Asad gắt gỏng ra lệnh cho đám tuỳ tùng giải tán, rồi tiếng cánh cổng đóng sầm lại ; rồi hai người trông thấy đức ông đi đi lại lại một mình dưới ánh trăng, vẫn với thái độ ủ rũ. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay là ông ta đã giết cả hai? Chẳng lẽ đứa con gái đã cự tuyệt đức ông quyết liệt đến mức khiến ngài mất hết kiên nhẫn và trong cơn giận dữ trước thái độ bướng bỉnh như vậy đã ra tay kết liễu đời ả nô lệ? Fenzileh thầm tự hỏi mình như vậy, vì bà ta đoan chắc rằng Sakh el Bahr đã bị giết, bà liền đi đến kết luận rằng phần còn lại của những gì đã xảy ra hẳn cũng đúng như bà ta nghĩ. Thế nhưng, bị giày vò bởi cảm giác hồ nghi, bà ta cho gọi Ayoub đến sai gã đi hỏi Abdul Mohktar xem chuyện gì đã xảy ra. Vốn sẵn căm thù Sakh el Bahr, Ayoub hăm hở đi ngay và hy vọng điều tồi tệ nhất đã diễn ra. Nhưng gã quay lại đầy thất vọng, với một câu chuyện làm cả Fenzileh và Marzak bực bội. Tuy vậy, Fenzileh bình tĩnh lại rất nhanh. Cuối cùng thì đó là chuyện tốt nhất có thể xảy ra. Sẽ không khó khăn gì trong việc biến sự ủ rũ thất vọng của Asad thành thù hận, và quạt ngọn lửa hận thù này lên cho đến khi nó trở thành cơn giận dữ cuối cùng sẽ thiêu cháy Sakh el Bahr. Và thế là mọi sự sẽ được hoàn tất mà không làm lung lay vị trí của bà ta cạnh Asad. Vì khó mà cho rằng bây giờ đức ông có thể chấp nhận đưa Rosamund vào harem của mình. Ngay chuyện ả nô lệ đã để mặt trần diễu trước mặt những người chân giáo cũng đã là một chướng ngại khó vượt qua với sự kiêu hãnh của Asad. Thế nhưng không thể có chuyện ông ta dằn lòng tự trọng xuống để thoả mãn đam mê của bản thân tới mức chiếm lấy cho mình một người phụ nữ đã từng là vợ thủ hạ của mình. Fenzileh biết rõ cần phải hành động ra sao. Chính qua sự sùng đạo của Asad – như bà ta đã khuyên chàng cướp biển, cho dù không hề ngờ kết quả đạt được lại mỹ mãn đến thế -mà Sakh el Bahr đã làm đức ông mắc lỡm. Giờ đây cần phải lợi dụng chính sự sùng đạo đó để hoàn tất những gì cần phải làm. Trùm lên đầu một chiếc mạng mỏng bằng lụa, người thiếu phụ đến bên ông chồng đang ngồi trên chiếc divan kê dưới nhà rạp, một mình trong đêm mùa hè thoang thoảng hương hoa. Bà ta nhẹ nhàng đến bên đức ông bằng những bước chân êm ái, uyển chuyển của một ả mèo cái, và yên lặng ngồi đó hồi lâu hầu như không được ông chồng đoái hoài đến - đủ biết đức ông đang buồn bã chán ngán đến thế nào – bà ta khẽ ngả đầu tựa vào vai chồng. « Chủ nhân của linh hồn thiếp, » người thiếu phụ thì thầm, « chàng đang buồn rầu. » Giọng nói của bà ta nhẹ nhàng ngọt ngào. Đức ông giật mình, và người thiếu phụ chợt thấy ánh mắt ông chồng bất ngờ quay lên nhìn mình. « Ai nói cho nàng biết? » Đức ông hỏi, thoáng nghi ngờ. “Trái tim thiếp,” bà ta trả lời, giọng du dương như hát. “ Liệu thiếp có thể thấy nhẹ nhõm khi buồn phiền đè nặng lên chàng?” bà tiếp tục quyến rũ ông chồng. “Liệu thiếp có thể hạnh phúc được không khi chàng ủ dột? Trong tim mình thiếp cảm nhận được nỗi phiền muộn của chàng, rằng chàng cần thiếp, và thiếp tới đây chia sẻ gánh nặng với chàng, hay mang tất cả thay cho chàng.” Đôi tay người thiếu phụ giơ lên, hai bàn tay lồng vào nhau ôm lấy vai đức ông. Đức ông quay xuống nhìn bà vợ, thái độ chợt dịu đi. Ông cần được an ủi, và chưa bao giờ sự có mặt bên cạnh của người vợ lại được chào đón đến vậy. Từ tốn, khéo léo, người thiếu phụ đã moi ra từ ông chồng toàn bộ câu chuyện. Khi đã nghe hết, bà ta để màn kịch bất bình của mình khai mào. “Đồ chó!” bà ta kêu lên. “Đồ chó săn bất tín, vô ơn! Thế nhưng chẳng phải thiếp đã tìm cách cảnh báo chàng về hắn ta sao, ôi ánh sáng cho đôi mắt tội nghiệp của thiếp, và chàng đã trách móc ruồng rẫy thiếp về những lời can gián mà tình yêu của thiếp đã nói ra. Giờ chàng đã thấy mặt thật của hắn, và hắn sẽ không thể quấy rầy chàng lâu hơn nữa. Chàng sẽ trừ bỏ hắn, sẽ quẳng hắn trở về với đám bụi đất từ đó sự bao dung của chàng đã cứu vớt hắn lên.” Nhưng Asad không trả lời. Ông ta ngồi đó lơ đãng u ám, mắt nhìn đăm đăm ra phía trước. Cuối cùng ông thở dài chán chường. Đức ông là người công bằng, và thậm chí có lương tâm, một điều thật lạ lùng trái khoáy với một Basha cướp biển. “Trong những gì đã xảy ra,” đức ông chậm rãi trả lời, “không có gì biện hộ cho ta để có thể ruồng bỏ người lính can trường nhất của Hồi giáo. Bổn phận của ta với Allah sẽ không chấp nhận được điều đó.” “Thế nhưng bất chấp bổn phận với chàng hắn đã giám xúc phạm chàng, ôi chủ nhân của thiếp,” người thiếu phụ nhẹ nhàng nhắc lại với ông chồng. “Trong đam mê của ta-- phải! » ông trả lời, trong chốc lát giọng ngài run lên vì kích động. Rồi đức ông tự làm chủ được mình, và tiếp tục một cách bình tĩnh hơn – “Chẳng nhẽ thú vui cá nhân của ta lại che lấp bổn phận của ta với đức tin sao? Chẳng lẽ chỉ vì một đứa con gái nô lệ mà ta hy sinh người lính can trường nhất của Hồi giáo, người bảo vệ dũng mãnh nhất giới luật của đấng tiên tri? Lẽ nào ta lại chuốc xuống đầu mình cơn thịnh nộ của đấng duy nhất vì huỷ diệt một người đã luôn là cơn ác mộng với bọn vô đạo - tất cả chỉ để thoả mãn ân oán cá nhân của ta với anh ta, để ta có thể báo thù vì đã bị vuột mất một lạc thú?” “Chẳng lẽ chàng vẫn còn nói rằng Sakh el Bahr là người hộ vệ can trường nhất giới luật của đấng tiên tri ư, ôi nguồn sống của thiếp?” người thiếu phụ dịu dàng hỏi đức ông với giọng thoáng kinh ngạc. “Không phải ta nói, mà những chiến công của anh ta nói,” đức ông cau có trả lời. “Thiếp không thấy chiến công nào mà không tín đồ chân giáo nào khác có thể làm nổi. Nếu cần bằng chứng cho sự vô đạo của hắn, hắn đã tự chứng minh bằng cách lấy một cô vợ tà đạo. Trong cuốn sách cần phải đọc đã chẳng dạy: “Chớ kết hôn với những kẻ tôn thờ ảnh tượng” sao? Đó chẳng phải là giới luật của đấng tiên tri sao, và chẳng phải hắn đã phá vỡ nó, chống đối lại cả Allah lẫn chàng, ôi ngọn nguồn của linh hồn thiếp?” Asad cau mày. Đó quả là sự thật rành rành, mà ông ta đã không để ý đến. Thế nhưng lương tâm vẫn buộc ông ta phải bênh vực Sakh el Bahr, hoặc giả ngài chỉ tìm cách tự lý luận để chứng minh cho mình rằng lời buộc tội chống lại chàng cướp biển là chính đáng. « Có thể cậu ta đã phạm lỗi trong lúc không suy nghĩ, » đức ông nói. Lập tức bà vợ kêu lên bày tỏ sự thán phục ngài. « Ôi cha của Marzak, chàng quả là ngọn nguồn của sự bao dung độ lượng.! Trong mọi chuyện chàng luôn đúng đắn. Hiển nhiên hắn ta đã phạm lỗi trong lúc thiếu suy nghĩ, nhưng chẳng lẽ một người chân giáo chân chính lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy - nhất là một người đáng để được chàng coi là người bảo vệ giới luật thiêng liêng của đấng tiên tri? » Đó quả là một đòn tuyệt vời, xuyên thủng chiếc áo giáp lương tâm của đức ông. Ông ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi, đôi mắt u ám nhìn lên bức tường tối đen. Bất thần ông đứng vụt dậy. « Có Allah chứng giám, nàng có lý! » ông ta kêu lên. « Để qua mặt ta và giữ lại cho mình đứa con gái người Âu, hắn đã không thèm đếm xỉa đến việc hắn vi phạm luật lệ. » Người thiếu phụ quỳ gối xuống, hai tay ôm lấy eo lưng ông chồng, ngước mắt nhìn lên ngài. « Chàng vẫn cứ mãi nhân từ, luôn nhẹ tay khoan hồng trong trừng phạt. Chẳng lẽ tất cả tội lỗi của hắn chỉ có vậy thôi sao, ôi Asad? » « Tất cả? » đức ông hỏi, cúi xuống nhìn bà vợ. « Còn gì nữa? » « Thiếp ước gì tất cả chỉ có vậy. Thế nhưng vẫn còn nhiều hơn, mà lòng bao dung thánh thiện của chàng đã bịt mắt chàng. Hắn đã xử sự còn tệ hại hơn. Không những hắn ngạo mạn bất cần trong chuyện vi phạm luật lệ, gã còn lạm dụng luật lệ để thủ lợi và như thế đã nhạo báng luật lệ. » « Như thế nào? » đức ông lập tức hỏi lại, gần như sốt sắng. « Hắn đã dùng luật lệ như lá chắn để che chở cho hắn và ả nô lệ. Biết rằng chàng, con sư tử và người bảo vệ đức tin sẽ tuân theo những gì được ghi trong thiên kinh, hắn liền cưới ả ta để đặt ả nô lệ ra ngoài tầm tay chàng. » « Tạ ơn người đấng toàn trí và xin người hãy ban cho con sức mạnh để không làm điều gì bất xứng! » đức ông kêu lên. « Đáng lẽ ta đã có thể giết hắn để xoá bỏ mối ràng buộc bịp bợm đó, nhưng ta đã tuân theo những gì đã được tiên định. » « Sự độ lượng của chàng làm các thiên thần vui mừng, » bà vợ đáp lời đức ông, « thế nhưng vẫn có một kẻ hèn hạ đến mức lợi dụng nó và lạm dụng lòng nhân từ của chàng, ôi Asad! » Đức ông gạt bà vợ ra, bước ra xa, đầu óc rối bời. Ông đi đi lại lại dưới ánh trăng, và người thiếu phụ, hoàn toàn hài lòng, ngả người xuống chiếc gối đặt trên divan, một thân hình duyên dáng quyến rũ, đôi mắt sáng long lanh được kín đáo che đi khỏi cái nhìn của ông chồng bởi tấm mạng - chờ đến khi nọc độc bà ta đã châm vào ông chồng phát huy tác dụng. Bà ta nhìn thấy ông đứng chững lại, giơ hai tay lên cao như cầu khẩn thượng đế, như muốn hỏi các vì sao đang sáng lấp lánh qua màn phông bàng bạc của ánh trăng. Cuối cùng đức ông chậm chạp quay về phía bà vợ. Ông vẫn do dự chưa quyết định. Quả là có sự thật trong những gì bà vợ đã nói ; thế nhưng ông biết và cân nhắc cả sự thù hận của bà ta đối với Sakh el Bahr, biết rằng bà vợ ngài luôn cố gắng giải thích theo cách tiêu cực nhất mọi hành động của chàng, cũng như sự ganh ghét của bà bắt nguồn từ lo lắng cho Marzak, thế nên đức ông nghi ngờ lý lẽ của bà vợ và nghi ngờ cả chính mình. Hơn nữa, tình cảm chân thành đức ông dành cho Sakh el Bahr vẫn luôn kiên quyết tranh giành ảnh hưởng tới phán xét của ngài. « Đủ rồi, » ông cộc cằn nói. « Ta cầu xin Allah hãy gửi tới cho ta lời khuyên đúng đắn trong đêm. » Nói dứt lời, ông đi qua trước mặt bà vợ, bước lên bậc cấp vào trong nhà. Người thiếu phụ lập tức theo sau ông. Suốt đêm bà ta nằm dưới chân ông chồng, chỉ sẵn sàng đợi đến khi tia nắng đầu tiên của buổi bình minh xuất hiện là tiếp tục công việc gia cố cho mục đích của bản thân mà bà e vẫn còn chông chênh chưa chắc chắn, và trong lúc ông chồng ngủ rất sâu thì bà vợ thức trắng, mắt mở to cảnh giác. Ngay khi tiếng gọi đầu tiên của viên mueddin vang lên, đức ông bừng tỉnh giấc, và lời gọi chỉ vừa kịp dứt đức ông đã đứng dậy, vỗ tay vào nhau gọi nô lệ vào ra lệnh, và từ mệnh lệnh của ông chồng người thiếu phụ nhận ra ông chuẩn bị đi ra cảng. « Mong rằng Allah đã soi sáng cho chàng, ơi chủ nhân của thiếp, » bà ta kêu lên. Rồi hỏi ông chồng: « Chàng quyết định thế nào? » « Ta đi tìm một dấu hiệu, » đức ông trả lời, và lập tức lên đường, để bà vợ ở lại với một tâm trạng khó có thể coi là nhẹ nhõm. Bà lập tức cho gọi Marzak tới, và khuyên con trai nên theo tháp tùng người cha, rồi hối hả thì thầm dặn dò cậu thiếu niên phải làm những gì và làm ra sao. « Số phận của con đang nằm trong tay con, » bà nhắc nhở cậu con trai. « Hãy nắm chặt lấy cơ hội của con. » Ra tới ngoài sân, Marzak tìm thấy cha mình đang cưỡi lên lưng một con la trắng đã được chuẩn bị cho ông. Đi cùng đức ông có thượng thư Tsamanni, Biskaine và một số thuyền trưởng. Marzak xin đi theo. Đề nghị của cậu thiếu niên được chấp thuận một cách dửng dưng, và đoàn người lên đường, Marzak đi bên cạnh con la của người cha, hơi vượt lên trước những người còn lại một chút. Hồi lâu cả hai cha con đều im lặng, rồi cuối cùng cậu con trai lên tiếng. « Thưa cha, con mong rằng cha đã quyết định cách chức chỉ huy chuyến ra khơi này của gã Sakh el Bahr bất tín. » Asad cúi xuống nhìn đứa con trai với đôi mắt u ám. « Ngay cả bây giờ đi nữa chiếc galeasse cần phải ra khơi ngay nếu muốn chặn đánh chiếc tàu chở vàng, » ông nói. « Nếu Sakh el Bahr không chỉ huy, vậy thì có thượng đế chứng giám, ai sẽ chỉ huy đây? » « Hãy thử thách con, thưa cha, » Marzak kêu lên. Asad mỉm cười buồn bã. « Con trai của ta, con đã chán cuộc đời này đến thế rồi sao mà muốn đi gặp cái chết của mình và dẫn theo chiếc galeasse đến sự huỷ diệt nữa? » « Thưa cha, cha thật thiếu công bằng, » Marzak phản đối. « Thế nhưng lại thừa tình phụ tử, con trai của ta, » Asad trả lời, và hai cha con im lặng đi tiếp cho tới khi tới bến tàu. Chiếc galeasse kiêu hãnh thả neo ghé sát vào cầu tàu, xung quanh chiếc tàu hối hả diễn ra việc chuẩn bị cho cuộc ra khơi. Phu khuân vác đi lại như con thoi theo chiếc cầu ván bắc từ chiếc tàu vào bờ, mang lên tàu lương thực, nước ngọt, thuốc súng, cùng những thứ cần thiết khác cho chuyến đi, và đúng lúc Asad cùng toán tuỳ tùng đi tới đầu cầu, trên cầu đang có bốn nô lệ da đen khiêng một chiếc sọt nặng đan bằng lá cọ xuống tàu. Đang đứng trên boong đuôi tàu có Sakh el Bahr cùng Othmani, Ali, Jasper Réi và vài sĩ quan nữa. Hai gã quản cải đạo, Larocque và Vigitello, một người Pháp và một người Ý, đang đi đi lại lại dọc theo chiếc cầu ván, cả hai gã này đã cùng chàng hải tặc ra khơi trong tất cả các chuyến đi từ hai năm trở lại đây. Larocque đang giám sát việc chuyển đồ lên tàu, hò hét ra lệnh xếp lương thực vào chỗ này, nước ngọt vào chỗ kia, còn thuốc súng được xếp cạnh cột buồm chính. Vigitello thì đang rà soát lại lần cuối cùng đám nô lệ chèo thuyền. Khi chiếc sọt đan bằng lá cọ được khiêng lên boong, Larocque lớn tiếng quát đám da đen mang nó đến đặt bên cột buồm chính. Thế nhưng Sakh el Bahr chen vào, và ra lệnh cho chúng mang chiếc sọt ra cuối tàu đặt trong khoang đuôi. Asad đã xuống lừa, đứng ở đầu cầu với Marzak bên cạnh khi cậu thiếu niên cuối cùng lên tiếng nài nỉ cha tự lãnh lấy quyền chỉ huy cuộc ra khơi, đồng thời cho phép cậu ta được đi theo làm phó tướng cho đức ông và qua đó học nghề hải chiến. Asad đưa mắt nhìn con trai một cách tò mò, nhưng không trả lời. Đức ông đi lên tàu, Marzak và các tuỳ tùng còn lại theo sau. Đến lúc này Sakh el Bahr mới nhận ra lần đầu tiên sự có mặt của Basha, và chàng lập tức bước đến chào đón đức ông. Nếu trong tim chàng có thoáng chút bất an thì ngược lại, khuôn mặt chàng hoàn toàn bình thản, cái nhìn của chàng ngạo nghễ và cương nghị như thường lệ. « Mong bình yên của Allah luôn che chở cho người và ngôi nhà của người, ôi Asad hùng mạnh, » chàng lên tiếng chào. « Chúng thần đang chuẩn bị ra khơi, và thần sẽ ra khơi càng yên tâm hơn với lời ban phúc của người. » Asad quan sát chàng với vẻ băn khoăn. Đầy trân trọng, đầy thoải mái như thế sau những gì đã xảy ra giữa hai người tối hôm trước đối với Basha quả là chuyện không thể tin nổi, trừ khi nó đi kèm với một tâm hồn hoàn toàn bình yên. « Người ta đã đề nghị ta làm nhiều hơn là ban phúc cho chuyến đi này -- rằng ta sẽ chỉ huy nó, » đức ông trả lời, đồng thời quan sát kỹ lưỡng Sakh el Bahr. Ông ta thấy đôi mắt chàng cướp biển chợt hơi mở lớn ra, dấu hiệu duy nhất để lộ sự thất vọng bên trong của chàng. « Chỉ huy chuyến đi này ư? » Sakh el Bahr lặp lại. « Người ta đã đề nghị người làm vậy? » Và chàng cười phá lên như thể để bác bỏ đề nghị đó. Tiếng cười này quả là một sai lầm về chiến thuật. Nó đã làm Asad bị kích thích. Đức ông chậm rãi rảo bước đi dọc mạn tàu tới bên cột buồm chính - chiếc tàu được trang bị một buồm chính và một buồm mũi. Đến đây đức ông dừng lại nhìn thẳng vào mặt Sakh el Bahr, lúc này đang đi bên cạnh ngài. « Tại sao ngươi lại cười? » Đức ông hỏi. « Tại sao ư? Tại vì một đề nghị như thế thật điên rồ, » Sakh el Bahr vội đáp, thậm chí quá vội khi tìm cách tìm một câu trả lời lảng tránh. Vầng trán Basha càng tối sầm lại. « Điên rồ? » đức ông lặp lại. « Điên rồ ở chỗ nào kia? » Sakh el Bahr lập tức cố tìm cách sửa chữa sai lầm. « Ở chỗ cho rằng một con mồi khốn khổ như chiếc tàu đang đợi chúng thần lại đáng để người phải vất vả thân chinh, đáng để con sư tử của đức tin khoe sức mạnh ghê gớm của mình. Người, » chàng tiếp tục, « tác giả của hàng trăm chiến công hiển hách với cả hạm đội hùng hậu, lại ra khơi cho một cuộc tập kích nhỏ mọn đến thế - một chiếc galeasse duy nhất ra đi tìm kiếm một chiếc galley Tây Ban Nha duy nhất! Như thế thật không xứng với tên tuổi vĩ đại của người, nằm dưới sự kiêu hãnh của sự can trường của người! » và bằng một cử chỉ chàng chấm dứt chủ đề này một cách coi thường. Nhưng Asad tiếp tục quan sát chàng với đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm. « Thế ư, vậy là đã có sự thay đổi so với ngày hôm qua! » ông ta nói. « Một sự thay đổi ư, thưa chủ nhân? » « Mới hôm qua thôi chính ngươi đã nài nỉ ta tham dự chuyến đi này và nắm quyền chỉ huy, » Asad nhắc cho chàng nhớ lại, giọng nhấn mạnh đầy hàm ý. « Chính ngươi đã nhắc tới kỷ niệm của những ngày đã qua, khi mà ngươi và ta, scimitar trong tay, cùng nhau tung hoành trên boong tàu của bọn vô đạo, và ngươi đã xin ta hãy cùng ra trận với ngươi lần nữa. Và bây giờ... » Đức ông giang rộng hai tay, đôi mắt bừng lên giận dữ. « Thay đổi này từ đâu mà ra đây? » ông ta nghiêm giọng hỏi. Sakh el Bahr ngần ngừ, bị mắc kẹt trong chính chiếc lưới chàng đã tung ra. Chàng quay đi hướng khác trong chốc lát ; chàng thoáng thấy khuôn mặt hồng hào ưa nhìn của Marzak đang đứng cạnh cha cậu ta, rồi cả vẻ mặt của Biskaine, Tsamanni và những người khác, tất thảy đều đang chăm chú ngạc nhiên nhìn chàng, thậm chí vài khuôn mặt cháy nắng từ sau các mái chèo cũng ngẩng lên với vẻ tò mò. Chàng mỉm cười, cố làm ra vẻ thản nhiên không dao động. « Tại sao ư... Tại vì thần đã nhận ra lý do đã khiến người từ chối. Phần còn lại, như thần đã nói, con mồi quả không xứng đáng với thợ săn. » Marzak bật cười khẩy, như thể lý do thật giải thích thái độ của chàng cướp biển với cậu ta đã rõ như ban ngày. Cậu ta cũng chợt tự nghĩ, một cách rất có lý, rằng chính thái độ kỳ quặc của Sakh el Bahr đã thực hiện được điều mà mọi lời thuyết phục dèm pha rót vào tai Asad rất có thể sẽ chẳng bao giờ thực hiện được – cung cấp cho đức ông dấu hiệu mà đức ông tìm kiếm. Vì chính vào đúng lúc đó Asad đã quyết định nắm lấy quyền chỉ huy chuyến đi. « Xem ra, » đức ông vừa nói nhẹ nhàng vừa mỉm cười, « có vẻ như ngươi không muốn ta có mặt ở đây. Nếu thế thì thật không may cho ngươi ; vì đã quá lâu ta xao nhãng bổn phận với con trai ta, và cuối cùng ta đã quyết định cần sửa chữa sai lầm của mình. Chúng ta sẽ đi cùng ngươi trong cuộc ra khơi này, Sakh el Bahr. Đính thân ta sẽ chỉ huy, và Marzak sẽ là học trò của ta để học nghề đi biển. Sakh el Bahr không nói thêm lời nào để phản đối lại quyết định vừa được tuyên bố. Chàng cúi chào, và khi chàng lên tiếng giọng chàng có vẻ gần như vui mừng. « Vậy xin tạ ơn Allah là người đã quyết định. Thần không dám nằn nì nhiều hơn nữa về chuyện con mồi của chuyến đi không bõ công khó nhọc của người vì chính bản thân thần là kẻ được lợi nhờ quýêt định của người. »