Lã Tuyết Cừu và Phi Quỳnh ra tới giao lộ. Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ phải về Thiên Trượng cốc mà chữa bệnh cho Cốc chủ. Ý của tiểu thư thế nào?
Phi Quỳnh nói:
- Đó là việc cần làm trước. Nhưng ta có thể đi với ngươi đến đó được không?
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ đã nghĩ về điểm này rồi. Quỷ Vô Môn Quan là nơi cấm người lạ đến. Chúng ta cứ đến nơi miệng hố, tiểu thư ở đó vài ngày chờ tại hạ. Nếu xin phép được thì tại hạ ra đưa tiểu thư vào. Còn không được, tại hạ sẽ chữa cho bà xong, rồi cùng tiểu thư đi.
Phi Quỳnh trầm ngâm không nói gì.
Dọc đường, họ nghe được nhiều tin cũng đáng chú ý. Có sáu thiếu nữ đẹp như tiên đã đánh chiếm mấy trạm của Nga Mi và giang hồ. Thỉnh thoảng có Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu xuất hiện và yểm trợ cho họ. Họ lập thành những phạn điếm, tửu điếm để bán cho những người lương thiện. Ai đứng về phía Lã Tuyết Cừu thì được họ tiếp đãi tử tế còn khách giang hồ theo Nga Mi hoặc đệ tử của Nga Mi đều bị họ tiêu diệt.
Nga Mi nhiều lần phái các cao thủ đến nhưng không có một ai sống sót trở về. Đường đi đến Nga Mi bây giờ cỏ mọc hoang vu. Dần dần, các cô đó chiêu mộ được một số đông cao thủ giang hồ đứng về phía họ. Cuối cùng, Nga Mi phải mở một lối đi khác.
Các cô dọa:
- Rồi đây Nga Mi sẽ không còn một lối đi nào khác. Cho đến hôm nay quả thật, không còn người giang hồ nào dám qua lại với Nga Mi.
Nghe đâu khoảng mười thiếu nữ trẻ đẹp đã qui tụ về đó, và hơn trăm cao thủ khác chia làm ba trạm đóng trên các trục lộ hướng về phái Nga Mi cách nay chừng ngoài nửa tháng.
Lã Tuyết Cừu nghe những tin như vậy chỉ thở dài lòng tỏ ra phiền muộn chứ không nói gì.
Phi Quỳnh nói:
- Nghe những tin như vậy sao công tử lại thông vui?
Tuyết Cừu nói:
- Vui làm sao được? Đó là cái họa cho võ lâm mà thôi. Bất kỳ một đám đông nào cũng có những kẻ lợi dụng làm việc tư lợi cho mình. Đó là chưa kể họ sẽ phao những tin thất thiệt làm tốn hại huy tín những nhân vật chánh phái.
Phi Quỳnh gật đầu nói:
- Như vậy, sau khi chữa bệnh cho Bạch cốc chủ xong, ta nên trực chỉ đến Nga Mi mà giải quyết việc này.
Tuyết Cừu nói:
- Không được! Theo chỗ tại hạ biết các cô đó hầu hết là có cảm tình với tại hạ mà làm như vậy. Chả lý khi tại hạ đi, họ đi theo, tại hạ không cho thật khó xử? Cứ để họ sống như vậy một thời gian nữa, chắc chắn họ sẽ có đôi có cặp, chừng đó ta sẽ tính sau.
Phi Quỳnh nói:
- Hoặc một ít lâu sau, ta phóng tin Lã Tuyết Cừu chết là xong việc!
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Mãi đến trưa, họ đến một xóm nhà, hai người dừng lại đầu xóm mà ngồi nghỉ dưới một cội cây. Con trẻ lối xóm thấy Phi Quỳnh mặt rỗ chẳng rỗ chịt dễ sợ, ghê tởm, chúng vừa chạy vừa la:
- Ma tử nữ! Ma tử nữ (cô gái mặt rỗ).
Những người trong xóm nghe chúng la lại hiểu theo nghĩa con ma cái, liền cầm gậy chạy ra...
Phi Quỳnh tủi thân vô hạn. Nàng nhớ hồi trước khi đi, Lã Tuyết Cừu đòi cải trang cho nàng, nhưng nàng không chịu. Mục đích cũng là để dò xét tâm lý của chàng. Cho đến mẫu thân nàng cũng không dám nhìn thì còn ai dám nhìn?
Người trong xóm chạy ra thấy hai người. Người thanh niên tuấn tú, còn thiếu nữ mặt mày hung dữ như quỷ, đang ngồi bình tịnh dưới cội cây mà nhìn họ.
Có người đánh bạo đến gần hỏi:
- Công tử và cô nương đi về đâu?
Lã Tuyết Cừu lễ phép mà nói với họ:
- Huynh muội tại hạ đi làm ăn xa, nay trở về quê quán ở Nam Thị.
Một người nào đó nói:
- Vị ma nương (cô gái rỗ) có muốn chữa bệnh không, ta biết một vị lão sư chữa chứng ma chẩn này hay lắm.
Lã Tuyết Cừu đứng lên chắp tay nói:
- Lão bá có thể chỉ cho vãn bối vị lão sư đó không?
Một người nữa đứng ở bên cạnh nói:
- Khó lắm! Vị lão sư ấy ở trên núi Linh Nham, nằm về phía Tây xóm nhà này. Đường lên núi rất khó đi. Người có lòng thành và hiền hậu thì từ đây đến đó mất nửa ngày, còn người hung dữ đi cả đời không đến...
Lã Tuyết Cừu hỏi:
- Phải cần lễ vật gì đến gặp lão sư?
Người kia đáp:
- Lễ vật gặp lão sư là tấm lòng thành, ngoài ra còn một điều quan trọng nữa là bệnh nhân và người đưa bệnh đi không phải là người võ lâm. Đừng tưởng là người võ lâm mà mạo nhận là không thì cũng không qua mắt lão sư ấy được!
Tuyết Cừu và Phi Quỳnh thầm than khổ. Cả hai đều nghĩ rằng là dị nhân chắc chắn phải có một vài nét đặc dị.
Chàng chắp tay xá một cái nói:
- Cảm ơn chư vị lão bá. Bây giờ bọn vãn bối xin phép cáo từ để đến đó.
Các lão gìa nhìn nhau rồi nói:
- Không được đâu, đường đi trăn, rắn, hổ báo rất nhiều, lại nhiều ngõ ngách, phải nhờ người đưa đường mới được.
Phi Quỳnh nói:
- Nhờ chư vị lão bá giúp cho tiểu nữ một người hướng đạo.
Một thanh niên gần đó nói:
- Muốn đi ngay bây giờ, tại hạ xin dẫn lộ cho công tử.
Lã Tuyết Cừu cả mừng móc ngay mừng giết người, để người giết mình?
Lão nói gọn:
- Có thể hiểu như vậy cũng được.
Tuyết Cừu lại ngửa mặt nhìn trời. Chàng nói:
- Hãy đem điều ấy mà dạy đám tử tôn của lão.
Lã Tuyết Cừu nói xong thì bước đi.
Bất ngờ có nhiều ánh kiếm chớp lên phía sau. Nhưng người ta chỉ nghe nhiều tiếng cạch, cạch. Mỗi tiếng cạch như vậy là một thanh kiếm bị gãy.
Tuyết Cừu vừa bước đi, vừa cho đao vào vỏ. Chàng không quay lại, nhưng biết đám người kia đang sợ mất mật.
Vừa lúc ấy, một bóng người từ trên cây cổ thụ đáp xuống trước mặt chàng.
Người vừa đến, vận y phục màu trắng, bao mặt, lưng đeo trường kiếm, bình tịnh đứng nhìn chàng một hồi, nói:
- Võ công cao, khí sắc lạnh... Bạc phúc.
Tuyết Cừu trầm giọng:
- Muốn đón đường ta, hãy báo danh đi!
Người bịt mặt đáp:
- Bát Tý Na Tra Lý Độc.
Tuyết Cừu với giọng lạnh như băng:
- Hai mươi năm trước, tại Thiên Trượng cốc, các hạ là người đứng đầu trong việc truy sát vợ chồng Huyết Thủ. Oan oan tương báo. Rút kiếm ra!
Lý Độc chớp người lên, người ta nghe tiếng khua leng keng trên không thành chuỗi...
Lã Tuyết Cừu thi triển Long Phi đệ nhất thức. Chiêu đã đi qua, mà vẫn chưa hạ được đối phương.
Tuy không nói, nhưng chàng thầm phục Bát Tý Na Tra.
Bát Tý Na Tra Lý Độc nhìn chàng sững sờ. Lão không ngờ rằng một gã mới hai mươi tuổi đầu mà mình mang tuyệt học như vậy. Trong đệ nhất thức vừa rồi, kiếm lão suýt rơi.
Còn Tuyết Cừu thấy lão là người phá được chiêu thức đầu tiên của chàng, đâm ra có chút cảm tình với lão. Giá không có mối huyết cừu kia, chắc chàng sẽ chẳng đi tới chỗ tuyệt tình.
- Nếu các hạ đỡ được Long Phi tam thức của ta, ta sẽ để cho các hạ đi tự do, nhưng đừng chường mặt ra giang hồ nữa. Gặp ta lần nữa thì hết sống.
Tuyết Cừu chớp người lên...
Lại những tiếng đao kiếm chát chúa vang vọng. Khi đáp xuống, thanh kiếm của Bát Tý Na Tra Lý Độc chỉ còn lại hai phần, lão đưa tay chặn ngực và ụa ra mấy búng máu.
Tuyết Cừu tiếp tục phóng người lên, thân ảnh của chàng trở thành một bóng mờ...
Và Bát Tý Na Tra Lý Độc cũng mất hút ngay lúc đó.
Bao nhiêu người có mặt ở đây đều kinh tâm. Bát Tý Na Tra Lý Độc gần như một nhân vật tuyệt đỉnh, Chưởng môn của các đại bang phái đều trải chiếu mời lão ngồi. Thế mà... Sắp đến đây, người ta chưa dám đoán việc gì xảy ra cho lão.
Cạch cạch, tiếp theo một tiếng ôi, một người từ trên không rơi xuống.
Người đó là Bát Tý Na Tra Lý Độc. Trên tay Lý Độc còn chuôi kiếm, toàn thân lão đẫm máu tươi.
Lã Tuyết Cừu lặng lẽ bước đi. Lần đầu tiên chàng tha chết cho một kẻ đại thù.
Tuyết Cừu tự nhũ thầm:
- “Võ học của lão đáng gọi là Tử công phu”.


Hồi 35
Duyên đầu nợ cuối

Châu Tuyết Minh dẫn quần hùng đi tìm Thiên Thủ Vô Nhãn, vẫn nghe giang hồ đồn đại tin dữ như vậy.
Tuyết Minh nói với quần hùng.
- Đó là tin của kẻ dữ bày ra. Trong thời gian cấp bách, Vô Nhãn làm gì gặp được kỳ duyên? Hắn thấy bóng dáng một nhân vật giang hồ nào là hắn đã co giò chạy rồi. Tài sức đâu mà dám đấu với Lã Tuyết Cừu?
Nàng đưa đoàn người đi tới một con ngòi, ngòi đó có chiếc cầu vừa bắc ngang và một vị thiền sư đứng trên dò.
Mọi người nhìn ra đó là Sầm Sâm lão sư.
Lão sư chắp tay chào Cung chủ và quần hùng rồi nói:
- Cung chủ đưa quần hùng đi tìm Thiên Thủ Vô Nhãn phải không?
Nàng đáp:
- Quả vậy! Đại sư lâu nay vẫn an khang chứ?
Lão sư nói:
- Đa tạ! Bần tăng đã gần chín chục rồi đó. À! Vô Nhãn nhờ bần tăng thí phát, bần tăng nhờ Giải Ngữ đưa người ấy ra gặp Ngũ Hoa. Cả hai đến đây đang gặp Tuyết Cừu bắc cầu này. Tuyết Cừu rủ hai người xuống làm chung. Làm xong rồi, hai bên mừng nhau và chia tay. Ngũ Hoa không thí phát cho hắn mà lại cưới cho hắn một lần hai vị tiểu thư, đó là Vương Giải Ngữ và Tô Túy Lan!
Đoàn người nghe nói lấy làm chưng hửng.
Thiền y sư Sầm Sâm chào mọi người rồi quay vào rừng.
Đến đây công việc tạm xong, ai muốn theo Bí Tàng cung chủ thì theo, số còn lại họ chia tay trở về.
Trên đường đi gần đến Linh Nham họ nghe một tin sốt dẻo:
- Toàn thể võ lâm Trung Nguyên đã góp công, góp của xây dựng điện Võ lâm Minh chủ trên núi Linh Nham. Điện đã hoàn thành.
Có người hỏi:
- Ai là Minh chủ?
Vô số người trả lời:
- Bí Tàng cung chủ Châu Tuyết Minh!
Tuyết Minh nghe qua mỉm cười không nói.
Mãi đến chiều đoàn người mới đến Linh Nham.
Có một lão say xuất hiện.
Tuyết Minh vội vàng quỳ xuống nói:
- Tiểu nữ đã làm xong phận sự xin phép Lã tiền bối cho tiểu nữ lui chân!
Lão say, tức Vô Tận Tàng cao thủ, tức là Huyết Thủ Lã Đạo Nghi! Con người uyên bác đã mấy mươi năm sống bí mật, nay trở lại sự chính thức của mình.
Quần hùng có mặt ở đây nghe lão là Huyết Thủ Lã Đạo Nghi đều kinh sợ.
Vô Tận Tàng cao thủ đỡ Tuyết Minh dậy nói:
- Cung chủ một đời vất vả. Còn Tuyết Cừu sống không cha không mẹ, nên nền giáo dục sâu dày trong người nó có nhiều thiệt thòi. Bởi vậy chức Võ lâm Minh chủ không ai xứng đáng hơn là Cung chủ.
Châu Tuyết Minh mặt mày biến sắc, nàng chắp tay nghiêm trang nói:
- Tiểu nữ dứt khoát không bao giờ nhận việc này.
Huyết Thủ đưa đoàn người tiến về Linh Nham, cách Mê Hồn cung ba chục dặm về hướng Nam, tại chân núi nơi đây giáp Động Đình hồ.
Mọi người thấy điện Minh chủ nguy nga lộng lẫy và quần hùng cả mấy ngàn người hội tụ về đó tự bao giờ.
Vô Tận Tàng cao thủ đưa Cung chủ Châu Tuyết Minh vào bên trong.
Lã Tuyết Cừu đang ngồi buồn xo bên cạnh một lão tăng và một lão cố sở bên Đại Tần giáo. Hai vị có tướng mạo rất trang nghiêm...
Lã Tuyết Cừu thấy Vô Tận Tàng cao thủ xuất hiện thì mất hồn... Nửa tin thân phụ, nửa ngờ là ai.
Vô Tận Tàng thấy A Tì lão tăng vội vàng quỳ xuống đảnh lễ và Châu Tuyết Minh quỳ theo.
A Tì lão tăng phất tay đỡ Vô Tận Tàng dậy, ông cất giọng như chuông thong thả nói:
- Lã Đạo Nghi! Hôm nay trước mặt Tuyết Cừu thí chủ nên cũng cố lại niềm tin cho tiểu thí chủ.
Lã Đạo Nghi thuật lại một cách tận tường nguyên nhân vì đâu vợ chồng ông bị giang hồ truy sát. Những việc mà Từ nhũ mẫu và nhiều người khác phát giác, trong đó có Băng Kiên đã phát giác về Thần quân là hoàn toàn đúng sự thật.
Ông còn thuật đến việc A Tì lão tăng đã cứu ông làm sao... làm sao...
Tuyết Cừu ôm ông khóc như trẻ thơ.
Ông còn nói thêm:
- Đông Hải Thần Quân lúc đó vẫn còn trẻ, nhân vật nửa tà nửa chánh vừa muốn thủ lợi cho mình và cũng vừa muốn giúp người. Những Vô Nhãn, Trường Thủ, Huyết Trì chẳng qua giai đoạn về sau... Người tối nguy hiểm là người đôn đốc Thần quân ra mặt chính là Vệ Cửu Linh, quê ở Thượng Châu - Phúc Kiến.
Nhiều người không biết Vệ Cửu Linh là ai nên hỏi:
- Vệ Cửu Linh là nhân vật thế nào, hiện nay ông ta còn trên giang hồ không?
Lã Đạo Nghi nói:
- Lão hiện ở chỗ cũ, võ công vượt xa ta. Lão không ra mặt, bởi vì lão còn sợ lão tăng A Tì. Nếu hôm nay không có mặt lão tăng A Tì, thì Vệ Cửu Linh chắc chắn đã xuất hiện.
Có người hỏi:
- Chưa nghe ai nói Vệ Cửu Linh làm điều gì gian ác, xin Vô Tận Tàng hãy nêu ra bằng chứng.
A Tì lão tăng nói:
- Hai mươi lăm năm trước đây, người ám toán bảy đại chưởng môn trong vòng hăm mốt ngày là Vệ Cửu Linh. Người cuối cùng được bần tăng cứu. Tức là Vô Ngạn đại sư ở Không Động.
Một lão sư gìa trên thất tuần, mặc hồng y tướng mạo nghiêm trang tiến vào nói:
- Bần tăng là Vô Ngạn. Việc Vệ Cửu Linh không ngoa. Những bang phái lúc đó bị Vệ thí chủ khống chế. Chính vì có sự mờ ám trong đó nên khi Thần quân, Thần nữ đưa tín vật của họ Vệ ra, các bang phái kia đều phải nghe lệnh. Nhưng bây giờ, sự việc đã qua rồi, họ Vệ tiềm tu mặc ẩn, đã luyện thành Vô hình công, lão hoàn toàn khác hẳn ngày trước. Dường như lão tự cảm thấy mình không có đối thủ nên lão không buồn làm gì. Mới đây, trong một chuyến vân du, bần tăng vô tình gặp lão, lão nói: Rồi đây có ngày Lã Đạo Nghi hoặc Lã Tuyết Cừu đến tìm Vệ mỗ. Và đây là sự thật!
Vị Đại Tần giáo nói:
- Bản sở là người ngoài Trung Nguyên nhưng có tình rất gần gũi. Hơn sáu mươi năm trước đây cũng từng qua lại nơi này nhiều lần và có quen biết với vị đại chưởng môn. Bản sở chính là Phá Lộ Đại Tần Sư...
Ông chỉ nói tới đó, có nhiều người lên tiếng ca ngợi hoặc vỗ tay, không khí thật thân thiện.
Ông nói tiếp:
- Võ lâm Trung Nguyên đã đến hồi hợp nhất. Ngài A Tì đã lập Minh chủ điện ở Linh Nham này. Xin chư vị tiến cử một người có công...
Một chức sắc của Võ Đang nói:
- Như vậy là A Tì đại lão tăng đã nhắm rồi. Xin lão tăng công bố luôn.
Và mọi người đều đồng ý.
Nhìn ánh mắt mọi người như có sự nức lòng, lão tăng đứng lên nói:
- A Di Đà Phật! Võ lâm Trung Nguyên hôm nay được an định phần lớn nhờ hai vị thí chủ trẻ tuổi, đó là Bí Tàng cung chủ Châu Tuyết Minh, kế đến là Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu. Còn Vô Tận Tàng cao thủ, tức là Huyết Thủ Lã Đạo Nghi chỉ là kẻ trợ duyên như bần tăng mà thôi.
Lão tăng nghỉ ngơi một chút để cho quần hùng bàn tán, lão tăng nói tiếp:
- Chức Minh chủ võ lâm sẽ giao lại cho cặp Lã Tuyết Cừu và Châu Tuyết Minh, bên cạnh đó có Thần nữ Vệ Thạch phụ tá.
Lời lão nói đi suốt trong không gian. Bên ngoài có pháo nổ từng hồi, không biết do ai đốt, tiếng nổ rền vang một góc rừng. Bên trong cũng có nhiều tràng pháo tay. Lã Tuyết Cừu buồn xo nhìn Tuyết Minh.
Tuyết Minh nói nhỏ:
- Không khí này, chúng ta không nhận cũng không được.
Bảy vị đại lão của bảy đại môn phái cũng đứng lên. Nói:
- Mời nhị vị Minh chủ thượng đài!
Tuyết Minh nắm tay Tuyết Cừu bước lên đài. Hai người quay mình chào quần hùng mấy lượt rồi nói:
- Vãn bối là kẻ hậu sinh đức mỏng nghiệp dày, có chút tài mọn nhưng ân và đức chưa có. Xin chư vị xét lại cho!
Dưới kia mọi người đều mỉm cười. Vì sự từ chối đó chỉ là một cổ lệ, cho đến vị lên ngôi thiên tử cũng vậy thôi.
Hai vị lão sư, ngài A Tì và ngài Phá Lộ bước lên giao ấn Minh chủ và hai bộ hồng y.
Ngài A Tì nói:
- Tuổi trẻ thì cần ở nhiệt tình và sáng tạo. Nhưng cái cần thiết trên nhất vẫn là tình người. Ta, A Tì lão tăng đại diện cho võ lâm hiện nay chúc nhị vị Minh chủ có nhiều thiện duyên.
Hai vị Võ lâm Minh chủ trẻ tuổi nói vài lời cảm tạ và an ủi những người bị mất mát thiệt thòi.
Sau đó họ lui vào nội sảnh để nghị sự...
Bên ngoài từng bang, từng phái, từng nhóm, tự động mở tiệc ăn mừng...

*

Tuyết Cừu và Tuyết Minh vào nội sảnh, có người đưa phong thư cho Tuyết Cừu, nói:
- Vô Tận Tàng cao thủ đã đi rồi, ngài có gởi lại thư này cho Minh chủ.
Tuyết Cừu nhận thư nhưng chưa mở ra xem vội. Trong đại sảnh, ngoài các cao thủ chàng thường gặp, chỉ còn Phá Lộ lão nhân, lão tăng A Tì đã đi rồi.
Phá Lộ lão nhân nói:
- Vô Tận Tàng cao thủ đi Tuyết Sơn có việc cần. Ngài A Tì đi Cửu Long đảo. Ngài dặn, việc Vệ Cửu Linh không cần thiết phải đi tìm ông ta.
Tuyết Cừu ngần ngừ, Tuyết Minh hỏi:
- Tiểu muội có nghe Hoa Như Tuyết và Vệ Thạch cùng đi một lượt với đại ca, hai cô ấy đâu rồi?
Phá Lộ lão nhân nói:
- Kiết Ba, Như Tuyết và Vệ Thạch nắm tay nhau đi về Đông, còn Đạc Đà, Tu Liệp Tây thì đi về Tây. Khi một Minh chủ có đức lớn thì suốt cả nhiệm thời của người ấy, giang hồ không đổ máu. Nay hai vị mới lên ngai cửu ngũ, phải noi theo cái đức của các bậc tiền hiền.
Tuyết Minh chắp tay nói:
- Vãn bối cũng nghĩ như vậy. Còn sự đun đẩy không tránh được là việc khác.
Phá Lộ lão nhân đứng lên từ giã mọi người, ông nói:
- Bản Sở đã mãn duyên, xin cáo biệt!
Vị Đại Tần giáo ra đi. Một trăm tuổi với con đường tơ lụa, ngài ngược xuôi không biết bao nhiêu lần.
Tuyết Cừu nói lẩm nhẩm:
- Tướng mạo xấu xí, nhưng tấm lòng rất Phật.

*

Sau ba ngày ở Linh Nham, Tuyết Cừu và Tuyết Minh chung vui hoa đăng với mọi người, sau đó họ giải tán.
Một số người tình nguyện ở lại giúp việc cho Minh chủ.
Tuyết Minh nói:
- Tiểu muội phải đi tìm Vệ Thạch và Như Tuyết.
Tuyết Cừu nói:
- Cảm ơn hiền muội rất hiểu cho tiểu huynh. Nhưng việc này cả hai phải cùng đi. Tiểu huynh không hiểu Vệ Cửu Linh là ai, nhưng linh tính cho tiểu huynh biết người này có liên quan đến Vệ Thạch.
Tuyết Minh hỏi:
- Nếu có liên quan thì sao?
Tuyết Cừu đau đớn thở dài.
Hai người sắp đặt công việc xong, giao Vũ Minh điện cho thuộc hạ coi ngó, Tuyết Cừu và Tuyết Minh đi Phúc Kiến.
Nơi nơi, ai cũng ca ngợi cái đức của hai vị Minh chủ trẻ tuổi.
Họ đến Thương Châu...
Thương Châu là một thị trấn lớn nằm sát biển. Đôi uyên ương khiêm tốn trong bộ y phục dân quê, bách bộ trên bãi cát dài trắng mịn. Xa tít chân trời những chiếc buồm nhấp nhô.
Tuyết Cừu cảm khái điều gì đó mà khe khẽ thở dài.
Tuyết Minh cười nhẹ:
- Có người từng làm khách thương nên thấy những chiếc thuyền xa mù kia mà nhớ...
Tuyết Cừu nói:
- Không phải vậy đâu. Tiểu huynh nghĩ mà thương Minh muội, vì tiểu huynh mà khổ mãi. Lý ra chúng ta đã làm lễ thành hôn rồi, nhưng vì đâu mà cứ kéo dài... kéo dài...
Tuyết Minh an ủi:
- Không muộn! Tiểu muội định đi tu đó, nhưng Vệ Thạch cản. Cô ấy nói, chừng nào Lã công tử thù tiếp không nổi thì đi tu cũng không muộn.
Họ đi dọc theo bờ sông. Những con sóng mùa cuối hè êm dịu đập vào bờ miên viễn và bất tuyệt. Có một người đi ngược chiều, dáng đi hơi khác. Người đó đến trước mặt hai người dừng lại nói:
- Hai vị là khách ở xa?
Tuyết Minh nói:
- Phải đó! Nhưng có liên quan gì đến các hạ?
Hắn cười rất tự nhiên, nói:
- Hai vị hãy trả tiền công cho tại hạ...
Biết là có chuyện, cặp uyên ương dè dặt, dĩ nhiên là phải dè dặt, nay họ là Minh chủ rồi.
Tuyết Minh hỏi:
- Chúng ta đâu có mướn các hạ làm điều gì mà bảo trả tiền công?
Hắn nói:
- Mướn thì trả là chuyện đã đành. Còn trả mà không mướn và mướn mà không trả lại là chuyện khác. Hai vị hãy trả tiền xe ngựa từ Linh Nham tới đây hết ba chục quan, sáu ngày tiền công, mỗi ngày ba quan, vị chỉ là năm chục quan.
Nghe kẻ lạ nói hai người ngẫm nghĩ có cái gì đó khác thường.
Tuyết Cừu nhìn hắn có vẻ quen quen, sau cùng chàng nhìn ra được.
Tuyết Cừu cười:
- Thì ra các hạ là... Tiểu Thần Thông. Chúng ta gặp nhau ở Tần Hoài. Hôm nay gặp nhau đây, các hạ có gì để nói?
Tiểu Thần Thông cười:
- Minh chủ nhớ dai quá! Tại hạ đã tìm giúp cho hai vị nơi ở của Vệ Cửu Linh. Mời theo tại hạ!
Tuyết Cừu ngẫm nghĩ:
- “Gã này là người của Thần nữ. Hắn đã có lần lừa ta, bây giờ làm sao tin hắn?”
Tuyết Minh hỏi:
- Các hạ không lấy tiền công sao? Con đường từ đây đến nhà Vệ Cửu Linh còn bao xa nữa?
Hắn nói:
- Hai khắc! Đưa đến nơi rồi mới lấy tiền công.
Cả hai cùng nói:
- Được!
Tiểu Thần Thông đưa hai người đến nơi.
Từ ngoài nhìn vào thấy một ngôi nhà tranh lụp xụp tọa lạc trên một khu đất rộng. Chung quanh nhà cây cối sum sê, không thấy tà khí.
Tuyết Minh nói:
- Tiểu Thần Thông! Các hạ có quyết, đây là nhà của Vệ Cửu Linh không?
Hắn đáp:
- Dĩ nhiên là đúng. Tại hạ sẽ đưa hai vị vào.
Tuyết Cừu và Tuyết Minh theo chân hắn vào tới nơi.
Họ đứng trước bậc thềm nhìn vào, thấy một lão y vận nâu sồng, nhưng không là nhà tu. Lão nhìn ra thấy ba người liền mỉm cười, nói:
- Ta đợi hai vị lâu lắm! Lã Huyết Thủ và A Tì tăng vẫn mạnh giỏi chứ?
Câu đó đã xác định lão là ai rồi.
Tuyết Minh thì gật đầu chào lão. Tuyết Cừu móc ra một đĩnh bạc, không cần biết bao nhiêu, đưa cho Tiểu Thần Thông.
Tiểu Thần Thông cầm xem một hồi rồi trả lại, nói:
- Công ta là công thật, còn bạc này là bạc giả, ta không nhận.
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh hắn cũng vừa biến mất.
Tuyết Minh... và Tuyết Cừu biết hắn làm việc nghĩa.
Vệ Cửu Linh bước ra thềm nói:
- Dĩ nhiên trước sau gì cũng đến. Nhưng bậc quân tử dù lát nữa có ngã ngựa chăng nữa, bây giờ ta cụng chén cho vui. Ngồi vào!
Tuyết Cừu và Tuyết Minh cũng theo lão vào phòng khách.
Trước sau nhà không có người nào khác.
Qua vài chén rượu sơ giao, lão nói:
- A Tì tăng và Huyết Thủ đã nói rất sai về ta nhiều điểm. Có lẽ nào vô cớ mà ta giết bảy Đại chưởng môn? Dù người gian ác cách nào cũng không thể. Đây thủ bút, ấn triện của bảy vị đó ngay hồi họ chưa có việc gì xảy ra. Hai vị cứ đọc vào đó để hiểu họ và hiểu ta.
Vệ Cửu Linh trao bảy quyển thủ bút lại cho Tuyết Cừu.
Chàng liếc qua, thấy giấy và mực đều cũ, lại không thể giả ấn triện được.
Chàng trao lại cho Tuyết Minh và nói:
- Tại hạ đến đây là để xác minh lại vấn đề. Dù gì ngài cũng đã hạ sát họ. Ngoài ra ngài phải chịu trách nhiệm hành vi của ngài về những năm gần đây.
Lão gật đầu. Tiệc xong, lão nói:
- Mời công tử!
Hai người theo lão ra vườn. Lão dẫn hai người đi xem bông hoa cá kiểng, cả hai cùng thấy không có gì đặc sắc.
Đứng ngay giữa vườn hoa, lão nói:
- Chắc hai vị thấy không có gì đặc biệt?
Tuyết Minh gật đầu.
Lão nói:
- Những ngôi mộ kia ta xây trước đây ba năm, không tin thì cứ bước lại đó mà xem.
Tuyết Cừu và Tuyết Minh bước lại nhìn... Cả hai đều ớn lạnh. Quả là các ngôi mộ này đã xây lâu.
Các tấm mộ bia có khắc:
- Lã Tuyết Cừu chi mộ.
- Châu Tuyết Minh chi mộ.
- Vệ Thạch chi mộ.
- Vệ Cửu Linh chi mộ.
Tuyết Cừu cười nhạt:
- Không ngờ các hạ là nhà... tiên tri. Nhưng tại hạ nghĩ kẻ chết chính là ngài. Cho dù ngài có chôn địa lôi cũng chừng đó chuyện.
Tuyết Minh hỏi:
- Các hạ và Vệ Thạch có liên hệ huyết thống?
Lão cười đau đớn:
- Vệ Thạch là tệ nữ của ta. Nó cùng Như Tuyết và Hoàng Mai ở với mẫu thân nó. Nếu ba chúng ta cùng chết, dĩ nhiên nó phải tự sát, và Như Tuyết là người đứng chôn cất.
Tuyết Cừu hỏi:
- Làm sao có chuyện cả ba cùng chết?
Lão nói đơn giản:
- Với ta sống là khó, chứ chết không khó.
Lão chỉ chung quanh rất cụ thể:
- Từ dưới đấy lên đến trời cao đều là tên, kim tiễn, mộc tiễn, hỏa tiễn... Dù thiên binh vạn mã cũng không tránh được.
Tuyết Cừu đổ mồ hôi.
Tuyết Minh hỏi:
- Nhưng mà cơ quan là nơi nào mới được chứ? Hơn nữa lúc đó chắc gì bọn tiểu nữ vào đây?
Lão cười thê thảm:
- Hiện tại nhị vị đứng nơi tử địa rồi. Hai vị thấy dưới chân lão có gì không?
Họ nhìn dưới chân lão thấy chiếc khoen rất lớn.
Liên hệ với khoen đó có nhiều sợi dây, chạy rẽ về các nơi.
Lão bước ra xa khỏi khoen rồi nói:
- Nhưng ta nghĩ lại, hai vị và con ta là vưu vật của võ lâm, nên ta không nỡ. Hãy trở lại phòng khách.
Ba người cùng vào...
Họ vẫn uống trà với nhau như không có chuyện gì xảy ra.
Tuyết Minh vì nghĩ đến Vệ Thạch nên nàng rất tế nhị khi tiếp chuyện với lão.
Tuyết Minh nói:
- Chúng ta đã ra lại nơi này thì còn gì nghĩ đến việc chết nữa.
Lão nói:
- Phòng này có chôn địa lôi, nút bấm của nó là Nam châm. Các vị xem kìa...
Tuyết Cừu nói:
- Nơi nào ngài cũng đặt... Tử thần canh giữ. Kẻ làm điều thiện thì không bao giờ nghĩ đến việc đó.
Lão nói:
- Tại vì ta rất cô đơn.
Tuyết Cừu rất hiểu tâm trạng ấy của lão.
Chàng nói:
- Tại hạ cũng rất cô đơn.
Lão đứng lên nói:
- Mời hai vị theo ta!
Ba người ra sân.
Lão ngưng đọng thần sắc, nói:
- Ta biết, A Tì, Phá Lộ cũng sắp đến đây. Châu minh chủ đừng để họ can thiệp vào việc này, dù một trong hai phải chết. Mời!
Giờ phút này Tuyết Cừu cảm thấy đau đớn, vì Vệ Cửu Linh là... thân sinh của Vệ Thạch.
Nhưng lão đã mời, không lý chàng chối từ?
Chàng chìa tay nói:
- Mời!
Hai bóng người từ từ rời mặt đất...
Từ từ rời mặt đất là cổ kim hãn hữu. Đệ nhất tổ thiền sư Bồ Đề Đạt Ma từ trên tháp mười tầng của Lương Đế từ từ bước ba bước tới mặt đất.
Hai tuyệt đại cao thủ đã thi triển sự lãnh hội tinh hoa của võ học...
Lã Tuyết Cừu lên cao hơn Vệ Cửu Linh một cái đầu.
Ngay tại giữa chừng, Vệ Cửu Linh tung chưởng đánh ra. Tuyết Cừu không đỡ, không tránh. Chàng vận dụng Phiêu ảnh và Vô ảnh để người nhẹ nhàng như mây khói.
Họ lại trở về mặt đất.
Vệ Cửu Linh bỗng hét một tiếng rồi nói:
- Xem đây!
Không ai thấy lão đâu cả. Tuyết Cừu biết lão dùng Vô Linh thần công...
Chàng vội dùng Vô Ảnh ma chiêu. Đối với chàng, môn này trở thành một pho võ học vô thượng, gói ghém tất cả mọi tuyệt học ở đời này.
Sát khí từ đâu tuôn ra mù mịt...
Người bên ngoài không thấy họ. Nhưng họ lại thấy được nhau.
Hơn một giờ trôi qua... Hai bên không còn cô đơn nữa.
Có tiếng người bên ngoài nói:
- Nhạc trượng và nghĩa tế quyết làm cho ra mẽ sao? Không sợ... Thần nữ tự sát sao?
Người nói đó chính là... Phá Lộ lão nhân.
A Tì thiền sư và Phá Lộ bước vào.
Tuyết Minh cản lại nói:
- Vệ Cửu Linh đã căn dặn tiểu nữ, hai Đại lão sư không được can thiệp.
A Tì lão tăng nói:
- Lão tăng biết rồi. Nhưng vận số của võ lâm đang thịnh, không nên cưỡng chế...
Ngài nói xong dùng Phong Lôi thất tinh chưởng đánh lên không trung...
Một tiếng nổ vang rền trời đất. Hai đấu thủ tự động dạt ra.
Hai vị lão sư và Tuyết Minh vào đứng giữa.
Tuyết Minh bước lại bên Tuyết Cừu nắm lấy tay chàng nói:
- Ít ra đại ca cũng hiểu mình không còn cô đơn nữa. Ba vị kia chính là bằng hữu của đại ca. Ta đi tìm Vệ Thạch...

*

Hoàng Mai đảo...
Không phải mùa xuân mà đảo vẫn vàng rực những mai và mai...
Đảo này cách bờ chừng một ngày đêm đường thuyền buồm thuận gió. Dân cư nơi đảo đến... vài chục vạn. Nước hiền, cảnh đẹp, và người dân sống trong cảnh mưa thuận gió hòa.
Hai người tìm đến nhà Vệ Thạch.
Không phải đây là cung Thần nữ.
Nơi đây, ngôi nhà này như mọi ngôi nhà trên đảo.
Chỉ thấy một thiếu nữ đang quét dọn phía trước, ngó ra thấy hai người khách bước vào.
Nàng buông chổi và nước mắt chảy dài...
Tuyết Minh chạy lại ôm nàng, thốt:
- Tuyết muội!
- Minh tỷ!
Họ ôm nhau im lặng.
Tuyết Minh hỏi:
- Vệ Thạch đâu rồi?
Như Tuyết thở dài:
- Vệ phu nhân biết thế nào Vệ tiền bối cũng ra đây nên đưa Vệ tỷ tỷ đi rồi. Tiểu muội can không được.
Tuyết Cừu vội hỏi:
- Vệ Thạch đi đâu?
Nàng đáp:
- Không biết đi đâu. Vệ tỷ tỷ nói: Cứ ăn chay nằm đất, tam bộ nhất bái (ba bước một lạy), đi tìm một hòn núi trên đảo này, sẽ có tỷ tỷ.
Tuyết Minh nhìn Tuyết Cừu nói:
- Giai nhân rất đáng giá. Lã lang hãy ở lại đây với Tuyết muội. Tiểu muội thay Lã lang làm việc này, để tìm cho được đệ tam Minh chủ.
Nàng vào trong thay đổi y phục và bước ra khỏi cửa mà hành sự.
Đi ba bước, nàng quỳ xuống lạy một lạy.
Như Tuyết khóc suốt mướt chạy ra nói:
- Hiền tỷ làm như Tiết Đinh San cầu Phàn Lê Hoa chẳng bằng!
Tuyết Cừu cứ ngỡ rằng Tuyết Minh đùa, không ngờ nàng làm thật. Chàng xúc động chạy tới nói:
- Việc gì hiền muội phải khổ cực như vậy.
Tuyết Minh lạy rồi đứng lên nói:
- Nếu không làm vậy, Vệ Thạch không trở về đâu. Đại ca đi tìm nàng là việc thường, tiểu muội đi tìm nàng mới là... độc đáo.
Đi tới ba bước nữa, nàng lại quỳ lạy.
Xa xa, A Tì Tăng và Phá Lộ lão nhân chạy tới. Thấy cảnh như vậy, hai vị hiểu rõ sự tình.
A Tì đứng bên trái Tuyết Minh, Phá Lộ đứng bên phải. Cả ba im lặng, đi ba bước lạy một lạy.
Như Tuyết ngồi gần bên, nói:
- Hai vị này là Phật sống. Họ sống không chấp. Họ chỉ còn cái đại ngã chứ không có tâm linh. Họ bây giờ hoàn toàn trẻ thơ. Đừng ngại ngùng gì về việc làm của họ.
Không biết bao lâu, đầu đường bên kia có người y phục trang nghiêm, vẫn cứ ba bước một lạy lạy ngược chiều với ba người này.
Dân chúng đổ nhau ra xem nghẹt lối.
Hai đại lão sư và hai đại giai nhân, đều là người điên của thế gian, trong lúc họ là những tuyệt đại tài tử của hoàn vũ.
Bốn người gặp nhau...
Tuyết Minh nói:
- Ta thay mặt Tuyết Cừu mà cầu ngươi, hai đại lão sư thấy không chắc lắm, nên cùng ta hợp tác. Vệ Thạch! Hôm nay là ngày hoàng đạo, ta để ngươi làm lễ thành hôn trước.
Vệ Thạch xá hai nhà sư rồi nói:
- Ta nhường cho hai người làm trước. Hai ông gìa trăm tuổi đó đi mất, không biết lấy ai để giải quyết việc này.
Cuối cùng họ kéo về nhà.
Như Tuyết hỏi:
- Phu nhân đâu?
Vệ Thạch nói:
- Lão gia đưa gia mẫu đi rồi.

*

Chiều hôm ấy, bên ngoài ngõ có treo tấm bảng để hai chữ Tân Hôn.
Quần hùng không có một ai.
Trong rèm, Tuyết Cừu với một trong ba vị giai nhân hợp cẩn.
Và võ lâm cũng không biết ba vị giai nhân đó là ai...
Và Tuyết Cừu đã cưới cô nào?
Đảo Hoàng Mai vẫn sáng rực những hoa mai. Nhưng giữa đại dương bát ngát thì Hoàng Mai là một hoa mai của biển.
Lã Tuyết Cừu là đóa anh hoa của võ lâm. Những người đẹp còn sót lại, rớt nước mắt mà cảm thông cho chàng.

HẾT


Xem Tiếp: ----