Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 15
THÀNH PHỐ CỦA NHỮNG NGƯỜI CÓ TRÍ NHỚ

    
on đường này được gọi là Đường mòn cũ hay là Đường mòn tiêu diệt. Ở Thành phố của những người có trí nhớ đôi khi người ta nói đến nó Lúc ON còn làm việc ở đó. Anh đã được thấy tuyến đường trên một tấm bản đồ cũ. Ngoài ra không có tư liệu nào đầy đủ hơn. Người ta không biết nó đi qua địa hình bằng phẳng hay ở chỗ nào có đèo dốc. Liệu giữa đường có một đầm lầy không thể vượt qua được? Họ cũng không biết khoảng cách mà họ phải vượt qua. Vì tấm bản đồ mà ON đã được xem không có tỷ lệ. Và bây giờ anh đã vẽ lại con đường theo trí nhớ. Nhưng hia người không có gì để mất cả. Họ có đủ dự trữ Oxy và các viên thức ăn. Chiếc máy nhỏ xíu của Peter không những chế được Oxy nguyên chất mà chế được cả nước. Nếu đi theo con đường này gặp thất bại. Họ vẫn có thể quay trở lại chờ khi họ vẽ lại chính xác con đường sẽ phải đi.
Nhưng họ không muốn quay lại và cũng không được phép quay lại. ON muốn về với vợ anh và đứa con nhỏ của chàng. Còn đối với Peter thì anh linh cảm thấy rằng, đó là con đường duy nhất có thể giúp anh thoát khỏi hành tinh này …
Đột nhiên ánh sáng trong hang lớn tắt đi. Ngày Đại Lễ đã kết thúc bởi các bức tường đá tự khép lại giống như cửa vào hang thần trong truyện 1001 đêm lẻ. Nếu chính mắt họ đã không thấy chỗ nó mở thì họ không thể tin rằng ở đây đã có một cái cửa. Không còn vết tích gì của cuộc hội hè say sưa vừa diễn ra. Bầu trời xanh xán lạn và Mặt Trời vàng chói đã biến mất. 12 Mặt Trăng bàng bạc và các chấm sáng lấp lánh của các vì sao cũng đã biến mất. Cảnh trí lại còn tối tăm âm u đen tối hơn trước. Nhưng nhờ chùm sáng mảnh dẻ của chiếc đèn Pin nguyên tử chẳng mấy lúc họ tới một con đường mòn đá lổm chổm. Họ phải đi thật cẩn thận. Nhưng khi họ đã đặt tchaan lên thì thấy con đường rất dễ đi và khá bằng phẳng tuy đôi lúc nó hơi lên dốc.
Hai bên con đường là bóng tối không thể soi thấu và là một sự yên tĩnh khó chịu nổi. Đây là một cảnh chết, không có gió thổi, không một chiếc lá lay động, không có một hòn đá nhỏ nào lăn, xa gần, không một tiếng động hoặc tiếng vang nào cả. Con đường ma quỷ này có vẻ như dẫn từ cõi hư không đến chốn hư vô.
Cứ như thế, họ đi và đi mãi. Họ đã đi khá lâu. Theo các tính giờ của Trái Đất thì ít nhất là 40 giờ họ mới dừng lại nghỉ chân. Peter sản xuất cho hai người cafêin, đường. Họ nạp thật đầy bình chứa Oxy.
Họ nằm nghỉ khá lâu bên nhau, chìm đắm trong suy nghĩ, không trao đổi một lời. Peter quan sát bóng tối, nó hoàn toàn câm lặng và không thể soi thấu. Tự nhiên anh nghĩ rằng, đáng lý mình nên đi theo đám trước ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Đám đông người được tuyển chắc đã đạt tới một chỗ nào đó. Ít nhất cũng tới được một nơi.
Như vậy có lẽ mình sẽ tới trước một Hội Đồng cao cấp hay có khi tới tận Trung Tâm đầy huyền bí mà ở đó có thể nói chuyện phải, trái được. Còn bây giờ thì mình đi đâu với ON đây? Nếu có thể … Lúc này Peter chợt thấy hoảng lạnh xương sống: Nếu ON đầu óc không bình thường thì sao? Rất có thể xưa kia anh ta đã có một việc làm nghiêm chỉnh, nhưng do quá mệt nhọc, ảnh hưởng tới đầu óc rồi rớt xuống Thành phố bêtông này thì sao? Có pahri vì vậy mà ON cứmải mê vẽ vời không? Nhỡ con đường này dẫn tới cõi hư không thì sao? Có thể …
Anh rút chiếc máy phát sóng ra và tiếp tục phát tín hiệu gọi July. Lại một lần nữa không có tín hiệu đáp.
- Anh bạn không ngủ à? – ON hỏi.
- Không, tôi không tài nào ngủ được. Tôi đang suy nghĩ rằng … - Anh dừng lại không nói tiếp.
- Thế nào?
- Nếu như chúng ta đi với những người kia thì sao? … Anh có thể nhầm được không? … Có thể … Tôi nghĩ, phải có một văn phòng, một trạm kiểm soát, ở đó ta có thể hỏi tin tức được.
- Hoặc là ở đó người ta tiêu diệt anh – ON đáp.
Nghe gợi ý của ON, Peter cảm thấy lạnh sống lưng. Đột nhiên Peter nhớ lại bài giảng đã được học nhiều lần trên Trái Đất. Quy tắc hành động đầu tiên khi xảy ra tai nạn ở con tàu vũ trụ. Quy tắc đó anh đã được học ở trường dạy lái con tàu vũ trụ và nó được niêm yết ở khắp các bến tàu vũ trụ. Nhưng từ lâu anh đã không quan tâm đến điều đó nữa. Cũng như khi ngồi trên máy bay hoặc du thuyền, bạn không quan tâm đến việc sử dụng chiếc áo cấp cứu nữa. Điều đó họ viết thế nào nhỉ?
Qui tắc thứ nhất khi xảy ra tai nạn trên vũ trụ:
- Bạn không được mất bình tĩnh! Nhất thiết không được hoảng loan!
- Bạn là một “công dân của Trái Đất” ngay khi ở trong vũ trụ cũng được hưởng sự bảo hộ của Trái Đất.
- Tất cả các hoàn đảo không gian và các trạm cấp cứu sẵn sàng lo cho bạn!
- Bạn hãy tìm cách xác định ngay bạn đã rớt xuống đâu và cái gì đã xảy ra với con tàu của bạn, với những người đồng hành của bạn.
- Bạn phải ngay lập tức tìm các bắt liên lạc bằng vô tuyến.
Xét về cơ bản, mình đã hành động theo nhưng quy tắc trên. Nhưng những việc đó chưa mang lại kết quả gì lắm. Tốt nhât,s bây giờ mình phải ngủ, thư giãn và sau đó lại tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng chính ON cũng không ngủ được.
- Bạn Peter, tôi có cảm giác là anh chưa tin tôi, hoặc chưa đặt hết niềm tin tưởng vào tôi. Trước khi chúng ta tiếp tục đi nữa, anh cần phải có một quyết đinh. Từ đây anh có thể quay trở lại Thành phố phục vụ không khó khăn cho lắm.
Nhưng trước khi anh quyết định dứt khoát, xin anh hãy nghe tôi một lần nữa. Lần này tôi muốn kể cho anh nghe tất cả những gì anh cần biết về tôi và tất cả những gì tôi biết về hành tinh Oxy …
Theo lối sống ở đây, tất nhiên tôi không thể biết được ai là cha tôi và ai là mẹ tôi. Tôi cũng không còn nhớ được tôi đã tới Thành phố bê tông vào ngày Đại Lễ Mùa Xuân nào. Tuy nhiên trên hành tinh này có một cuốn sổ ghi tất cả các khai sinh. Trong đó, chiếc máy tự đông ghi chép những thông số của tất cả những đứa trẻ đã sinh ra. Sự ghi chép đó và tấm phiếu đục lỗ mang các số liệu đó đi theo mỗi người trong suốt cuộc đời. Nhưng người ta chỉ nói về hồ sơ cá nhân của chúng tôi bằng những ký hiệu mà chúng tôi phải học thuộc. Đó là con số kiểm soát của chúng tôi. Như anh biết, tôi mang ký hiệu ON 711314. Có một thời gian dài, tôi tưởng rằng, từ những con số này tôi có thể rút ra được một kết luộn nào đó, vỡ lẽ về năm sinh hoặc nơi sinh. Nhưng ngay cả hệ thống ký hiệu và con số chúng tôi cũng không được biết. Như tôi đã nói, thời gian trên hành tinh Oxy là một cái gì đó, không chắc chắn, rất khó nhận thức được. Vì vậy, cho đến nay tôi không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, có bao nhiêu Đại Lễ Mùa Xuân. Như anh đã thấy, trẻ em 5, 6, 7 tuổi đã bắt đầu tham gia vào cái ngày hội say sưa này rồi. Tất nhiên, chúng chưa được ngả vào cuộc say ái tình, nhưng chúng chơi đùa, cãi lôn, những cảm xúc của chúng bắt đầu được thức tỉnh. Chúng đã cảm thấy đòi hỏi những thức uống có chất thuốc làm say và chúng say sưa với âm nhạc kích động, với lượng Oxy dồi dào không hạn chế và với các điệu nhảy. Sau đó chúng lại trở lại những chiếc ổ trong chuồng bêtông, nơi chúng được học rằng người ta không phải chen lấn nhau để nhận thức ăn hay giày dép và mỗi người đều được nhận đủ cho mình. Chúng còn được học rằng người ta không được nuôi dưỡng lòng ham muốn người ta phải biết rằng Chúa đã tạo ra hành tinh Oxy, rằng phải xem phim đèn chiếu và khéo léo sử dụng trò chơi luyện trí kiên nhẫn. Như vậy, việc sử dụng thời gian sẽ hoàn toàn dễ chịu.
ON dừng lại một lát trầm ngâm rồi tiếp tục kể:
- Nếu tôi cứ tiếp tục cuộc sống như vậy thì biết đâu chẳng tốt hơn. Đó là số phận của hàng triệu con người. Họ lao động để đổi lấy Oxy hàng ngày. Sau đó họ cảm thấy hoàn toàn mệt mỏi, ngả lưng xuống giường không buồn động đậy, dùng thêm viên ngủ đông giảm bớt lượng Oxy dẫu vào cơ thể. Cho đến một ngày kia quá mệt mỏi sẽ ngủ luôn, không khi nào trở dậy nữa.
- Và điều gì xảy đến với họ?
- Một chiếc băng tải sẽ chở họ đi …
Peter nghĩ, nếu như mình thoát khỏi được nơi này trở về nhà … trên Trái Đất.. về tổ quốc tươi đẹp của mình … Anh có cảm giác là mất hết sức lực.
- Tôi không biết lúc đó tới bao nhieu tuổi. Nhưng còn chọn đến tuổi biết yêu đương. Tóm lại là một cậu bé đang lớn, khi chiếc máy xử lý lựa tôi ra. Hôm đó tôi cũng say sưa nhảy nhót mừng Đại Lễ Mùa Xuân trong một cái hang có ánh sáng rực rỡ tỏa ra. Từ con đường rông, tôi thấy tự nhiên mình được đưa vào một lối đi hẹp hơn. Ở đây có rất nhiều con trai và con gái được đưa vào cùng với tôi. Một tiếng nói liên tục nhắc chúng tôi “các con là những người hạnh phúc nhất, các con đã được tuyển chọn. Đấng ban ơn đã thấy rõ các con. Các con sẽ được lên cõi trên đầy ánh sáng. Chúa yêu thương các con.”
Cõi Ánh Sáng là một kiểu bệnh viện. Ở đó chúng tôi phải qua rất nhiều loại kiểm tra xét nghiệm. Họ kiểm tra chúng tôi trong các phòng thí nghiệm. Soi chiếu mọi kiểu từ đầu đến chân. Tiến hành đo những thông số gì đó. Nhất là chúng tôi luôn luôn được đo bộ não, mỗi phần não được kiểm tra nhiều lần. Cho tới khi người ta quyết định phần nào của não sẽ được kích thích phát triển và phần nào của não sẽ bị ức chế …
- Anh nói, người đã làm gì? – Peter hỏi hoảng hốt.
- Anh không cần hoảng sợ như vậy. Họ không khoan sọ não chúng tôi ra đâu. Mọi sự can thiệp và xử lý đều tiến hành qua máy móc hệt như công việc lắp ráp hoặc cải tạo một trung tâm điện thoại phức tạp.
Với sự can thiệp đó, khu vực nào ở não của chúng tôi qua kiểm tra tỏ ra có năng khiếu nhất thì sẽ được phát triển, tiếp tục kích thích. Thí dụ ở tôi là năng khiếu logique và toán học. Ngoài ra, trí nhớ, trí tưởng tượng thị lực và thính lực cũng được tăng cường. Còn tất cả tất cả các phần khác của bộ não chỉ được phát triển ở mức độ chúng vừa đủ giúp cho tôi giải các nhiệm vụ toán học. Sau đó tôi được đưa tới trường. Ở đó tôi học chuyên toán trong nhiều năm. Chúng tôi cũng đã chơi và luyện tập thể thao, đã tập chạy và đã chơi bóng bầu. Chúng tôi luôn luôn nhận đủ Oxy cần thiết cho những hoạt động này. Khi đi trên đường phố, chúng tôi mới phải đeo máy hô hấp, chúng cũng nhẹ nhàng thanh lịch chứ không nặng nề kềnh càng như ở Thành phố phục vụ. Trong nhà chúng tôi đều được trang trí. Bạn bè có thể ở cùng với nhau hoặc mỗi người ở riêng tùy thích. Ngay cả trong truyện tình ái yêu đương chúng tôi cũng được phép sử dụng Oxy theo ý muốn. Nhưng chúng tôi không được phép đẻ con. Cùng với sự can thiệp về não, tất cả nam nữ đều đã được xử lý để vô sinh.
Peter nghe đến đây cảm thấy choáng váng. Anh không còn đủ sức nói hoặc hỏi gì nữa. Từ miệng ON những lời kể tuôn ra như một luồng nước đã bị ngừng hoạt động từ lâu.
- Nói về cơ bản thì đó không phải là cuộc sống cực khổ. Không. Tôi từng có nhiều bạn trai, bạn gái và chúng tôi được ăn ngon. Khi chúng tôi đã hoàn thành công việc được giao, chúng tôi có thể sử dụng thời gian theo ý thích. Chỉ có mỗi quy tắc duy nhất phải theo nghiêm ngặt: Ở chỗ làm việc chúng tôi chỉ được phép suy nghĩ tới chủ đề đã nhận. Ví dụ tôi phải thiết lập các kế hoạch đặt chương trình cho các máy tính tự động.
Người ta luôn luôn nhét vào đầu chúng tôi là chỉ được suy nghĩ một việc, dù có điều gì xảy đến cũng vậy. Chúng tôi được uống khá dồ dào và hay chơi bài. Cứ như thế, nhiều năm trôi qua mà chúng tôi chưa bao giờ suy nghĩ về trật tự xã hội trên hành tinh Oxy, về chính nghĩa và phi nghĩa. Chúng tôi chưa hề nghĩ đến tất cả những việc này xảy ra theo mệnh lệnh và ý muốn của ai. Điều này chắc chắn đã xảy ra nếu đầu óc chúng tôi được phát triển một cách tự do.
Nhưng dù những biện pháp hạn chế đầy đủ thế nào đi nữa thì cơ thể sống cũng phát triển tự phát, tự thay đổi, tự đề kháng và có thể vượt qua sự can thiệp. Dần dần, những khả năng tiềm tàng được thức tỉnh, hoạt động thần kinh được nâng cao. Điều đó đã xảy ra đúng như thế: Một cặp tình nhân nào đó đã sống mãi bên nhau. Tình cảm và tình yêu còn mạnh hơn sự lôi cuốn về thể xác đã làm cho họ mãi mãi chung thủy với nhau. Và rồi một lúc nào đó một noãn sào đã kết quả … Điều đó đã xảy ra như thế: Một cô gái tóc vàng đã giữ tình yêu chung thủy với tôi và chúng tôi đã sinh được một cháu trai kháu khỉnh đặt tên là ON con. Nhưng chúng tôi phải nuôi dạy con một cách “chui” vì không muốn để nó phải ghi tên vào sổ khai sinh …
- Nhưng làm sao anh chị lại có thể bí mật sinh một đứa trẻ và bí mật nuôi nó? Vậy những người láng giềng, những người quen không để ý đến à? – Peter hỏi.
ON nhìn anh với vẻ ngạc nhiên:
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu thật rõ câu hải của anh.
- Có lẽ những người láng giềng cũng thấy rằng vợ anh có thai chứ? Họ không hỏi gì anh à? Họ cũng không nói gì à? Liệu có người tố cáo không?
- Hoàn toàn không anh ạ. Ngay ở Thành phố của những người có trí nhớ này, chúng tôi cũng không quan tâm đến người khác. Một người láng giềng đột nhiên biến mất, hoặc ở chỗ làm việc một người đồng nghiệp mới xuất hiện … hoàn toàn không làm cho mọi người chú ý. Khi vợ tôi có thai cũng vậy. Láng giềng gần nhất của chúng tôi là ORO, anh bạn thân của tôi. Anh là nhà phẫu thuật và đã iups đỡ chúng tôi khi sinh ON con. Còn những ngừoi trên đường phố trong các nhà ăn và các cửa hàng, không hề nhìn cô ấy đến một lần. Chính bản thân anh đã trải qua điều đó. Anh Peter ạ! Ở Thành phố bê tông đã không có một ai để ý đến chiếc máy hô hấp và chiếc mũ của anh, mặc dù hai thứ này có hình dạng rất khác biệt.
- Thế còn các máy xử lý và các trạm kiểm soát?
Điều này tôi đã nói rồi. Mỗi người có một tấm thẻ đục lỗ. Trên tấm thẻ này là số liệu mà người mang nó được nhận sau khi can thiệp vào não. Tấm thẻ đục lỗ này mở được tất cả các cánh cửa. Anh thấy ở Thành phố phục vụ hoàn toàn không có điều này. Ở đó, khi anh có đủ Oxy, anh có thể tùy tiên ăn, ngủ hoặc vào các cửa hàng tìm lấy các thứ vật dụng theo yêu cầu của mình. Các sinh vật đeo bộ máy hô hấp chẳng có giá trị gì. Họ chỉ tồn tại, ngày càng sinh sôi nảy nở. Ở Thành phố có trí nhớ thì khác hẳn: Khi cần bất cứ việc gì thì việc đầu tiên là phải đút tấm thẻ đục lỗ vào máy tự động. Khi anh nghe một tiếng kèn dễ chịu, giống như tiếng một chiếc chuông nhỏ hoặc một tiếng xạch rất khẽ hoặc một chiếc đèn nhỏ màu lục bật sáng lên. Đó là dấu hiệu tấm thẻ của anh hợp lệ. Và như vậy món ăn ưa thích của anh sẽ xuất hiện trên bàn hay quần áo đựng trong một hộp giấy bóng kiếng tùy theo yêu cầu. Tôi không hề thấy một người nào có tấm thẻ đục lỗ lại không hợp lệ. Tất nhiên, giống như mọi người, tôi không hề chú ý đến người khác. Nhưng tôi muốn nói rằng, mọi chuyện ở đây không thể xảy ra khác được: đầu giờ làm việc, chúng tôi dùng nó mở cửa chỗ làm việc và chính tấm thẻ đục lỗ có giá trị đó cũng là điều kiện cần và đủ để chúng tôi có thể rời khỏi chỗ làm việc. Họ chỉ lấy tấm thể đó của chúng tôi khi tiến hành kiểm tra bộ não. Lúc kiểm tra xong họ trả lại tấm thẻ.
- Họ kiểm tra những gì? Điều này tôi chưa rõ lắm – Peter nói.
ON thở dài mệt mỏi kể:
- Tất cả trò này thật là rối rắm và phức tạp. Rồi anh sẽ thấy điều đó. Tôi đã kể với anh là ở hành tinh Oxy không có cảnh sát, không có nahf đương cụ hay cái gì đó tương đương. Ấy thế mà họ có một phương pháp kiểm tra hết sức ma quái. Chúng tôi pahri làm việc một phần trong ngày. Chúng tôi yêu thích công việc của chúng tôi. Và toàn cơ thể của chúng tôi được chuẩn bị để làm điều đó. Các nhiệm vụ đặt ra, chúng tôi có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng chúng tôi rất sợ khi bị kiểm tra. Có một quy tắc hết sức nghiêm ngặt là sau giờ làm việc chúng tôi phải giải trí, có thể chơi hoặc nghỉ ngơi: Việc suy nghĩ và bận rộn với những nhiệm vụ khác bị cấm hết sức nghiêm ngặt.
Các cuộc kiểm tra thường tiến hành đột ngột. Trên bàn làm việc của chúng tôi đột nhiên bật lên một ngọn đèn đỏ. Điều đó có nghĩa là tấm thẻ đục lỗ của chúng tôi chỉ có giá trị sau khi qua kiểm tra. Các cuộc kiểm tra chỉ có thể tiến hành trong phòng thí nghiệm. Người ta kiểm tra chúng tôi bằng những máy đo điện não. Chúng thông báo một cách không thương tiếc khi trong những phần não đã bị chặn của chúng tôi có những kích động. Chúng tôi biết rõ điều gì chờ đợi mình nếu bị họ tóm. Các cuộc kiểm tra được lặp lại nữa, rồi đến việc can thiệp não: Chỉ phần có ích của não được phép kích thích. Tất cả những cảm giác và các mối quan hệ các loại là không cần thiết. Nếu kết quả kiểm tra đưa tới bằng chứng là bộ não của chúng tôi mệt mỏi, đã kiệt sức, rằng không thể hy vọng khai thác được gì mới ở nó nữa, thì bản án được quyết định: bỏ xuống giếng. Và kẻ bị kết án chờ đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân gần nhất sẽ được đẩy xuống nơi những người mang vòi trên con đường lãng quên. Và như thế là số phận họ đã được đóng dấu. Trước khi sinh cháu ON con một vài tuần, chúng tôi đã lo rằng não đồ của vợ tôi qua xét nghiệm có thể nộ ra những điều chúng tôi muốn dấu. Khi đó tôi đã quyết định dấu vợ tôi và cả đứa con sắp ra đời trong hang động … Rồi chính anh sẽ được thấy chỗ đó. Ở đó có rất nhiều người sống từng gia đình một. Họ tới đó để trốn các cuộc kiểm tra.
Tôi không nhớ rõ từ lúc nào, tôi đã bắt đầu suy nghĩ và tranh luận, chỉ biết rằng trò chơi bài tây và các cuộc giải trí trống rỗng không hấp dẫn được tôi nữa. Lúc đó, vấn đề lớn lao về sự tồn tại đặt ra cho tôi. Trong tất cả các cuộc tranh luận, điều làm chúng tôi lo sợ nhất là chúng tôi có ý nghĩ thầm kín ở khu vực mà chúng tôi bị cấm suy nghĩ. Tôi thường hay tranh luận nhất với bạn ORO, chính anh ta đã cho tôi Thuốc Ngủ sâu. Tôi không phải là nhà hóa học, tôi không hình dung được thành phần mà chỉ biết tác dụng của nó: “Khi uống thuốc này tôi lại có thể hoàn toàn tập trung vào công việc, tập trung duy nhất. Tất cả các vấn đề khác, trước đó làm tôi bận rộn và kích động đều biến khỏi đầu óc tôi. Ở chỗ chúng tôi phải có đến hàng trăm hoặc hàng ngàn người sử dụng thứ thuốc bí mật này. Tôi cũng không biết ORO lấy nó ở đâu? Nhưng tôi luôn luôn mang một lọ con bên mình. Luôn sẵn sàng khi ngọn đèn đỏ yêu cầu kiểm tra bật lên là tôi uống. Còn công việc, tôi đã làm hoàn toàn không sai sót. Tôi không thề được gặp một ông sếp nào. Tôi cũng không hề được biết, tôi làm việc theo mệnh lệnh của ai. Mỗi buổi sáng tới chỗ làm, tôi thấy trên bàn có sẵn một bản giao nhiệm vụ. Khi làm xong việc đó, tôi lại nhận được một việc khác. Nếu như trong ngày đầu tiên, tôi không giải được bài toàn thì tôi có thể làm tiếp nó ngày sau hoặc tiếp tục làm luôn cả tuần.
Vào buổi sáng cái ngày khủng khiếp đó, tôi tới chỗ làm bình thường. Tôi có một công việc rất hấp dẫn. Tôi bận rộn với nó một cách say sưa. Trong giây lát, chỉ trong một giây lát rất ngắn tôi có nghĩ tới ON nhỏ và nghĩ tới việc mang thức ăn cho nó sau giờ làm việc. Sau đó tôi lại tập trung tư tưởng hoàn toàn vòa việc làm. Tự nhiên tôi thấy giữa các bản đánh máy có một cuốn vở. Đó là một cuốn vở mỏng, đánh máy và tất nhiên tôi đã đọc nó. Nếu tôi giữ đúng quy chế mà thường người ta luôn luôn ngồi nhét cho chúng tôi là: Công việc của anh là các bài toán. Anh không được quan tâm đến bất kỳ việc gì khác! Anh không có quyền sử dụng khí Oxy của Đấng Ban Ơn cho một việc khác với việc đã được chỉ định …
Nên tôi chưa khi nào bận rộn về một việc nào khác. Nếu tôi không phải dấu vợ và đứa con trai nhỏ. Nếu tôi không bận rộn về những ý nghĩ bị cấm phủ nhận Chúa, lật đổ và những ý nghĩ rắc rối khác … thì tôi đã gạt cuốn vở về một bên. Tôi đã không hiểu được điều đó. Khi bộ não của tôi thực tế chỉ có khả năng giải các nhiệm vụ toán học. Nhưng.. Như tôi đã nói. Những lần can thiẹp hiệu chỉnh mà họ làm không phải lúc nào cũng hoàn chỉnh. Và ngoài ra muốn có một nhà toán học tốt thì nhiều khu vực của não phải được giữ nguyên không được động chạm tới. Nhất là trí nhớ lôgic. Hơn nữa, một cơ thể đang sống luôn luôn tự tái tạo. Đó là chưa nói đến tác động của sự can thiệp đối với mỗi người không thể hoàn toàn giống nhau …
Tôi bắt đầu dở cuốn vở đó ra và đọc và bị kích động một cách khủng khiếp. Khi đọc hết, tôi vô cùng lo lắng và bàng hoàng … Lúc đó mắt vẫn mở nhưng tôi không nhìn thấy gì và không thể tiếp tục công việc. Tôi phải làm một cái gì.. thật là khủng khiếp … làm gì đây … Đúng lúc đó, ngọn đèn kiểm tra trên bàn tôi bỗng nhiên bật lên. Tôi đứng dậy để đến nơi kiểm tra não, lòng hồi hộp lo lắng. Tôi cảm thấy rằng phải uống Thuốc Ngủ sâu nhiều hơn mọi lần nên dóc ngược lọ thuốc không sót một giọt. Do uống nhiều nên tôi chỉ nhớ hết sức lờ mờ về cuộc kiểm tra tín hiệu sóng và tín hiệu chung. Tôi cảm thấy mỏi mệt, buồn ngủ. Tôi nghĩ tới vợ và ON con, nhưng chỉ thoáng qua. Kiểm tra xong, tôi chờ được nhận được lại tấm thẻ đục lỗ, nhưng không có!
Lúc đó tôi hiểu quá rõ điều gì sẽ xảy ra.
Ai không có tấm thẻ đục lỗ, kẻ ấy không thể mở cửa nhà mình, không bước được vào chỗ làm việc của mình, không được nhận thực phẩm. Anh nhớ, tôi không chỉ lo cho riêng mình mà còn vợ và ON con nữa! Mà còn có những Bẫy chụp. Từ đầu câu chuyện đến giờ tôi chưa nói về những chiếc bẫy này. Tren các đường phố anh có thể gặp chướng ngại đột ngột dựng lên như mọc từ dưới đất hay hiện ra từ chỗ hư không. Đó là những bức tường, chiếc tủ, chắn song sắt, hoặc tấm kính … Ai có thể kiểm tra lliền rút ra, lập tức chướng ngại biến mất và người đó tiếp tục đi bình thường. Đối với những người chạy trốn, những người sống ẩn nấp không có thẻ đục lỗ thì sẽ có một cơ cấu giống hệt như chiếc lồng hay một ô xà lim chụp lấy họ … Lúc đó tôi phải quyết định, tự lựa chọn: hoặc mãi mãi thu mình ẩn nấp trong hang động làm tăng số người cần phải cứu trợ … hoặc tôi phải trốn tránh một thời gian ngoài thành phố vì không có thẻ đục lỗ. Hoặc sẽ gõ cửa anh bạn ORO để nhờ trợ giúp.
Tôi chọn giải pháp thứ ba. ORO giật mình khi tôi kể lại với anh chuyện xảy ra. Chúng tôi bàn mưu tính kế rất lâu và cùng đi đến kết luận là sẽ đưa tôi tới kiểm tra đầu óc một lần nữa. ORO nói:
“Điều xấu nhất mà cậu có thể gặp phải là học sẽ xử lý chân não cho cậu một lần nữa.”
“Một cuộc can thiệp mới à “ – Tôi hỏi.
Tôi cho rằng vì tất điều này sẽ xảy ra. Nhưng rất có thể phải điều trị bằng phóng xạ … Cậu bày hết sức chú ý … Trong quá trình nghiên cứu mình đã phát hiện ra điều này: Mình có thể đặt cho cậu một tấm rất mỏng úp lên xương sọ. Tấm đó sẽ ngăn không cho tia phóng xạ đi qua.
ORO tiến hành chuẩn bị cho tôi, sau đó anh trang bị đầy đủ cho tôi nhiều loại thuốc uống, hạn chế trí nhớ, thuôc ngủ và thuốc an toàn. Tôi lại tôi làm lại não đồ. Tôi không còn thẻ đục lỗ trên đâng đọc các dữ liệu cá nhân của tôi trước một máy xử lý hoạt động theo tiếng nói. Cánh cửa được mở ra trước mặt tôi. Các máy móc kêu vo vo, các đèn tín hiệu chớp tắt liên hồi. Nhưng lần này tôi cũng không được nhận lại tấm thẻ đục lỗ. Tôi bị rơi vào một tình trạng nửa thức nửa ngủ.
Sau đó tôi tỉnh lại trong một ngôi nhà bê tông khổng lồ. Lúc này, tôi biết ngay rằng số phận của tôi đã tới một bước ngoặt, họ đã không đưa tôi trở lại chỗ xử lý bộ não. Có thể những máy móc đã phát hiện ra điều gì ở tôi. Đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân tới, họ sẽ đày tôi tới Thành phố của những người nô lệ. Tức là những người đeo vòi: Tôi đã bị tuyên án phải hoàn toàn xóa trí nhớ.
NHưng nhờ cách chuẩn bị của anh bạn ORO nên phần lớn trí nhớ của tôi đã được bảo toàn.