ý Trọc, nhà siêu tỉ phú của thị trấn Lưu chúng tôi, có ý nghĩ hết sức kỳ cục, định bỏ ra hai mươi triệu đô la đi một chuyến du lịch vũ trụ trên phi thuyền Liên Hợp của Nga. Ngồi trên bô vệ sinh mạ vàng nổi tiếng gần xa của mình, Lý Trọc nhắm mắt, bắt đầu tưởng tượng cuộc sống bồng bềnh trôi dạt của mình trên quỹ đạo khoảng không vũ trụ, bốn chung quanh trong lạnh, thăm thẳm, không biết đâu mà dò. Lý Trọc cúi nhìn bao quát trái đất tráng lệ từ từ trải dài, tự dưng trong lòng chua xót rơi nước mắt, lúc này Lý Trọc mới chợt nhận ra, mình không còn ai là người ruột thịt trên trái đất này. Lý Trọc đã từng có một người anh em sống dựa vào nhau là Tống Cương. Tống Cương trung hậu quật cường, lớn hơn Lý Trọc một tuổi, cao hơn Lý Trọc một cái đầu, đã chết cách đây ba năm, biến thành một đống tro xương, đựng trong một hộp gỗ nho nhỏ. Nghĩ đến cái hộp gỗ nho nhỏ đựng tro xương của Tống Cương, Lý Trọc cảm khái muôn phần, nghĩ bụng, một cây bé tí tẹo đốt thành tro, cũng còn nhiều hơn tro xương của Tống Cương. Lý Trọc nhớ rất rõ, mẹ mình lúc ấy đã hoảng sợ nhìn đi chỗ khác đau khổ quay lưng, lau nước mắt, nức nở nói: - Chao ơi, bố nào con ấy! Lý Trọc không biết mặt bố đẻ, ngày Lý Trọc chào đời, bố cậu đã ra đi với tiếng xấu ngút trời. Mẹ nói bố cậu chết đuối. Lý Trọc hỏi sao lại chết đuối, chết đuối ở sông, hay chết đuối ở ao? Hay chết chìm ở giếng? Mẹ cậu không nói một lời. Sau đó Lý Trọc đi nhòm trộm mông đàn bà trong nhà xí bị bắt quả tang, nói theo mốt hiện nay là vụ“ xì căng đan”. Sau khi vụ tai tiếng của Lý Trọc trong nhà vệ sinh bị vỡ lở, tiếng xấu loang ra cả thị trấn chúng tôi, LýTrọc mới biết mình và bố đúng là hai quả dưa thối đậu trên một dây dưa. Bố đẻ của Lý Trọc khi nhòm trộm mông đàn bà trong nhà vệ sinh, không cẩn thận đã lăn thùm xuống hố phân chết chìm. Già trẻ trai gái ở thị trấn Lưu chúng tôi cười vui hớn hở, hễ mở mồm ra đều nhắc đến câu: Bố nào con ấy. Chỉ cần là cây, thế nào cũng có lá, chỉ cần là người của thị trấn Lưu, thì ai cũng có câu thiền ấy ở cửa miệng. Ngay đến trẻ con còn bú, khi i a tập nói, cũng học được câu văn ngôn trục trặc này. Người ta cứ chỉ chỉ chỏ chỏ vào Lý Trọc, xi xầm với nhau, che miệng cười. Nhưng với nét mặt như không có tội, đi trên phố to ngõ nhỏ, Lý Trọc cứ tỉnh bơ, trong bụng luôn cười hì hì, lúc đó Lý Trọc sắp bước sang tuổi mười lăm, đã biết đàn ông là cái thứ gì. Bây giờ khắp thế giới chỗ nào cũng có đàn bà hở mông ngúng nga ngúng nguẩy, trong vô tuyến truyền hình, trong phim ảnh, trong VCD, trong DVD, trên quảng cáo, trên hoạ báo, trên bút bi dùng để viết chữ, trên máy bật lửa dùng để hút thuốc… loại mông nào cũng có, mông nhập khẩu, mông nội địa, trắng vàng đen nâu, to nhỏ beó gầy, nhẵn thô non già, có giả có thật, cứ lung linh rối mắt, cứ tha hồ ngắm nhìn. Mông của đàn bà thời nay đã mất giá, dụi mắt một cái là trông thấy, hắt hơi một cái là đụng phải, rẽ ngoặt một cái là dẵm phải. Ngày xưa không dễ đâu. Ngày xưa đó là bảo bối vàng không đổi bạc không đổi châu báu cũng không đổi. Ngày xưa đành phải ra nhà vệ sinh nhìn trộm, cho nên mới có tiểu lưu manh như Lý Trọc bị tóm cổ tại chỗ, mới có đại lưu manh như bố Lý Trọc bị mất mạng taị chỗ. Nhà vệ sinh công cộng thời bấy giờ khác bây giờ. Nhà vệ sinh công cộng bây giờ có dùng đến kính tiềm vọng cũng chịu chết, không sao nhìn thấy mông đàn bà. Nhà vệ sinh công cộng ngày xưa chỉ có một bức tường mỏng ngăn cách giữa nam và nữ, ở dưới là hố phân chung trống tuyềnh trống toàng. Phía bên kia đàn bà đaị tiểu tiện nghe tiếng rất thật rõ mồn một, như ghẹo bạn hướng sang và bạn đã cắm đầu xuống nhìn. Chỗ ấy vốn là nơi bạn nên ngồi vào, thì cơn thèm khát bừng bừng đã dúi đầu bạn xuống, hai tay bạn bám chặt thanh gỗ, hai đùi và bụng bạn kẹp chặt tấm chắn, mùi hôi thối hun bạn tới mức nước mắt ứa ra, dòi bọ bò lổm ngổm chung quanh bạn, bạn cũng mặc kệ. Động tác của bạn giống như tư thế của tuyển thủ bơi lội săp sửa nhẩy xuống nước khi thi đấu. Đầu và thân bạn cúi xuống càng sâu, thì bạn nhìn thấy mông càng rõ hơn. Lần ấy Lý Trọc nhìn một lúc thấy những năm cái mông. một cái bé, một cái béo, hai cái gầy và một cái không béo không gầy, xếp thành hàng ngay ngắn, y như năm miếng thịt lợn treo ở cửa hàng thịt. Cái mông béo giống như miếng thịt còn tươi nguyên, hai cái mông gầy giống như thịt ướp muối, còn cái mông be bé không đáng nhắc đến. Lý Trọc thích là thích cái mông không béo không gầy, ở ngay trước mắt. Trong năm cái mông, thì cái này tròn nhất, tròn tới mức như cuộn lại, làn da căng lên, khiến cậu nhìn thấy cái xương cùng trên đó hơi nhô ra. Tim cậu đập thình thịch, cậu muốn xem xem những cái lông ở phía bên kia của xương cùng, muốn xem xem lông mọc ở chỗ nào. Thân cậu tiếp tục hạ thấp xuống, đầu cậu tiếp tục vùi xuống. Giữa lúc cậu sắp nhìn thấy lông … của đàn bà,thì cậu bị bắt quả tang. Câu ta là một trong hai tài tử lớn của thị trấn Lưu chúng tôi, trông thấy có một người cúi rạp đầu và nửa người phía trên Cậu biết ngay là chuyện gì. Cậu túm luôn áo sau lưng Lý Trọc, nhấc bổng Lý Trọc lên như nhổ củ cải. Triệu Thắng Lợi lúc ấy hơn hai mươi tuổi đã từng in một bài thơ ngắn bốn dòng trên tạp chí in rô nê ô của Nhà văn hoá huyện chúng tôi. Bởi thế cậu đã có một biệt hiệu nổi tiếng --- Nhà thơ Triệu. Sau khi bắt được Lý Trọc trong nhà vệ sinh, nhà thơ Triệu sung sướng mặt đỏ phừng phừng, cậu nhấc Lý Trọc mười bốn tuổi ra ngoài nhà vệ sinh, thao thao bất tuyệt trách mắng răn dạy một thôi một hồi. Khi xơi xơi trách mắng răn dạy, mồm cậu vẫn đầy ắp ý thơ ý tranh: - Hoa rau cải dầu ở ngoài đồng vàng muốt mắt mày không đi xem, cá dưới sông tung tăng vui đùa trong nước mày không đi thưởng thức, trời xanh bao la, mây trắng nõn nà, đẹp tuyệt vời như thế, mày không ngẩng mắt lên ngắm, lại cứ dúi đầu vào chỗ đấy mà nhòm.... ở bên ngoài nhà vệ sinh, nhà thơ Triệu cứ thế nói bô bô, có đến hơn mười phút, trong nhà vệ sinh nữ vẫn không có động tĩnh, nhà thơ Triệu sốt tiết, chạy đến ngoài cửa nhà vệ sinh nữ làm toáng lên, giục năm cái mông ở trong phải mau mau ra. Cậu quên mình là một nhà thơ nhã nhặn lịch sự. Cậu gọi những người đang ở trong một cách thô tục: - Các người đừng có ỉa đái gì nữa, mông của các người bị người ta xem chán xem chê, các người không biết gì hết, các người có mau mau ra không. Cuối cùng chủ nhân của năm cái mông đã lao ra như xung phong, cơn giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi, the thé thét lên, khóc khóc mếu mếu.Khóc khóc mếu mếu là cái mông be bé không đáng nhắc đến trong con mắt của Lý Trọc, một bé gái mười một, mười hai tuổi, hai tay ôm mặt, khóc đến nỗi toàn thân run bần bật, cứ làm như cô bé vừa bị Lý Trọc cưỡng hiếp, chứ không phải bị nhòm trộm. Lý Trọc bị nhà thơ Triệu túm cổ đứng ở một bên, nhìn cái mông be bé khóc nức nở, thầm nghĩ, mày khóc cái đếch gì, cái mông ti ti chưa phát dục của mày có gì mà đáng khóc, mẹ kiếp, không có cách nào, ông mới tiện thể nhòm cái mông tẻo teo của mày một cái. Cô gái xinh đẹp mười bảy tuổi là người ra sau cùng. Cô xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nhìn Lý Trọc một cái, rồi vội vàng quay người chạy đi. ở phía sau, nhà thơ Triệu gân cổ gọi với theo, bảo cô đừng đi, bảo cô quay lại, bảo cô đừng xấu hổ, bảo cô mau mau trở lại mở rộng chính nghĩa. Không thèm quay đầu lại, cô càng đi càng nhanh. Nhìn cái mông vặn vẹo của cô khi đi, Lý Trọc biết ngay, cái mông tròn như cuộn lại là của cô. Sau khi cái mông tròn như cuộn lại đi xa, cái mông bé tẻo teo khóc khóc mếu mếu cũng đi nốt, một cái mông gầy gầy xương xương buột mồm chửi Lý Trọc, phì phì nhổ bọt vào đầy mặt cậu, sau đó giơ tay lau mồm mình, rồi cũng bỏ đi. Lý Trọc nhìn bà ta đi, cái mông của bà ta gầy lép kẹp đến mức, sau khi mặc quần vào chẳng trông thấy mông đâu. áp giải Lý Trọc đi trong thành phố nhỏ không đến năm vạn dân của chúng tôi. Khi đi được nửa đường, một tài tử lớn nữa của thị trấn Lưu chúng tôi – Lưu Thành Công cũng nhập vào cùng đi. Lưu Thành Công cũng hơn hai mươi tuổi, cũng từng đăng tác phẩm trên tạp chí in rô nê ô của Nhà văn hoá huyện chúng tôi xuất bản, cậu ta đăng một truyện ngắn, chiếm hẳn hai trang, dầy chi chít, so với bài thơ ngắn bốn dòng của nhà thơ Triệu đăng trong khe hẹp, thì oách hơn nhiều. Lưu thành Công cũng có một biệt hiệu danh nhân – Nhà văn Lưu. Về biệt hiệu, Nhà văn Lưu không thua kém nhà thơ Triệu, đương nhiên cũng không thua kém nhà thơ Triệu những chỗ khác. Nhà văn Lưu cầm trong tay một bao gạo không, vốn định ra cửa hàng lương thực mua gạo, trông thấy nhà thơ Triệu bắt sống Lý Trọc nhòm trộm mông đàn bà đang cậy công diễu võ dương oai, nhà văn Lưu thầm nghĩ, không thể để nhà thơ Triệu chơi trội một mình, mình cũng phải ra tay dây máu ăn phần. Nhà văn Lưu gọi rõ to đi lên trước, ra vẻ ta đây có công mang than đến cho người đang rét, cậu ta nói với nhà thơ Triệu: - Mình đến giúp cậu một tay! Nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu là bạn văn chương thân mật. Nhà văn Lưu đã từng tìm khắp lượt trên đời những từ ngữ hay, ca ngợi bài thơ ngắn bốn dòng của nhà thơ Triệu. Hòn đất ném đi hòn chì ném lại, nhà thơ Triệu cũng dùng những lơì hay ý đẹp, ngợi ca truỵện ngắn hai trang của nhà văn Lưu. Nhà thơ Triệu vốn đi sau túm cổ áo Lý Trọc. Bây giờ nhà văn Lưu hô hét đi ở phía trước, nhà thơ Triệu liền chuyển sang bên trái, để nhà văn Lưu đi ở bên phải. Vậy là hai tài tử lớn của thị trấn chúng tôi vào hùa với nhau, một trái một phải, cùng túm cổ áo Lý Trọc, bắt đầu cuộc diễu phố dai dẳng. Họ luôn mồm nói, sẽ dong đến đồn công an. Gần đấy có một đồn công an, nhưng họ không đưa vào, cố tình đi vòng đến đồn công an xa hơn. Không đi ngõ nhỏ, họ cứ chọn đi theo phố lớn, chơi trội hết mình. Họ vừa áp giải Lý Trọc diễu phố, lại vừa hâm mộ cậu bé. Họ nói với Lý Trọc: - Mày thấy chưa, mày thấy chưa, hai tài tử lớn giải mày, một thằng oắt con như mày phúc tổ mả dầy đấy con ạ… Đang trong cảm hứng, nhà thơ Triệu nói thêm: - Chuyện này có khác gì Lý Bạch và Đỗ Phủ áp giải mày… Nhà văn Lưu cảm thấy ví dụ của nhà thơ Triệu không thoả đáng, Lý Bạch và Đỗ Phủ đều là nhà thơ, mà mình là nhà văn viết tiểu thuyết, nên sửa lại: - Phải nói là Lý Bạch và Tào Tuyết Cần áp giải mày mới đúng... Khi bị dong đi diễu phố, Lý Trọc vẫn còn ngó ngó nghiêng nghiêng, nét mặt cứ tỉnh khô, nghe thấy hai tài tử lớn của thị trấn Lưu chúng tôi tự ví là Lý Bạch và Tào Tuyết Cần, Lý Trọc không nín nổi cười hì hì. Cậu nói: - Ngay đến tôi cũng biết, Lý Bạch người đời Đường, Tào Tuyết Cần người đời Thanh, tại sao người đời Đường lại chung sống với người đời Thanh mới được chứ? Dân chúng dọc phố đi theo cười rộ lên, họ bảo Lý Trọc nói đúng, bảo hai tài tử bự của thị trấn Lưu có trình độ văn học cao, nhưng kiến thức lịch sử vẫn không bằng thằng nhóc hư hỏng nhòm trộm mông đàn bà, làm cho hai vị tài tử lớn đỏ mặt tía tai, nhà thơ Triệu nghển cổ lên bảo: - Chẳng qua là người ta lấy ví dụ... - Thay một ví dụ khác cũng được – Nhà văn Lưu nói - Nói thế nào thì nói cũng là một nhà thơ và một nhà văn áp giải mày, có khác gì Quách Mạt Nhược và Lỗ Tấn dong mày. Dân chúng khen ví dụ lần này đúng, Lý Trọc cũng gật gật đầu. Cậu bảo: - Lần này còn khá. Nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu không dám nói đến lĩnh vực văn học nữa, họ túm cổ áo Lý Trọc, tố cáo hành động lưu manh của Lý Trọc một cách oai phong lẫm liệt và cũng oai phong lẫm liệt đi về phía trước. Trên dọc đường, Lý Trọc trông thấy rất đông người, đông lắm, có những người cậu quen, có những người cậu không quen. Họ cứ “hì hì”, “hà hà”, “ha ha” cười liên tục. Nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu giải cậu, vừa đi vừa giải thích với dân chúng trên phố một cách không biết chán, so với người chủ trì dẫn dắt chương trình trên vô tuyến truyền hình, họ tỏ ra còn say nghề hơn. Hai người đàn bà bị Lý Trọc nhòm trộm mông, giống như khách mời đặc biệt trên vô tuyến truyền hình. Họ và nhà thơ Triệu, nhà văn Lưu, kẻ tung người hứng, nét mặt họ chốc chốc căm phẫn, chốc chốc oan uổng, chốc chốc lại vừa căm phẫn vừa oan uổng. Cứ thế họ đi, đi mãi, đột nhiên cái mông béo hét toáng lên, chị ta chợt trông thấy chồng mình trong đám đông túm vào xem. Thế là chị ta oà khóc hu hu, nói bô bô với chồng: - Mông em đã bị thằng này nó nhòm, ngoài mông ra, không biết nó còn nhòm thấy những gì, anh tát vào mặt nó đi! Mọi người đều cười, nhìn chồng chị ta, chồng chị ta đỏ mặt chau mày, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. Lúc này, nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu giữ Lý Trọc đứng lại. Hai người túm cổ áo Lý Trọc, giải đến trước mặt ông chỗng xúi quẩy, giống như đưa khúc xương vào mồm con chó. Người đàn bà mông béo tiếp tục nức nở, tiếp tục nói oang oang, đòi chồng đánh Lý Trọc. Chị ta nói: - Mông em xưa nay chỉ để một mình anh nhìn, bây giờ đã để thằng nhóc lưu manh này nhòm trộm, vậy là đã có hai người nhìn thấy mông em, em biết làm thế nào anh ơi, anh hãy mau mau tát vào mặt nó! Móc mắt nó đi! Tại sao anh cứ đứng im thin thít thế?Anh không cảm thấy mất mặt hả? Đám đông quây xem cười ồ lên, ngay đến Lý Trọc cũng cười hì hì, thầm nghĩ, kẻ làm người đàn ông này mất mặt không phải Lý Trọc ta, mà chính là con mụ mông béo kia. Người vợ mông béo lúc này the thé thét với chồng: - Anh xem kìa, nó vẫn còn nhăn nhở cười. Nó được hời mà! Nó sướng quá mà! Anh thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó đi! Anh bị thiệt lại không đánh nó hả? Người đàn ông mặt xanh xám là anh Đồng, thợ rèn nổi tiếng của thị trấn Lưu chúng tôi, lúc còn bé, Lý Trọc thường hay đến hiệu lò rèn của anh, xem những tia lửa bắn tung toé ra khi rèn sắt rất đẹp mắt. Bây giờ thợ rèn Đồng tức giận đến nỗi mặt xám ngoét, hơn thỏi sắt nguội, anh vung bàn tay hộ pháp vẫn dùng để rèn sắt, tát vào mặt Lý Trọc “ bốp” một cái như búa bổ, khiến cậu bé ngã dúi đầu xuống đất, khiến cậu bé rụng tại chỗ hai cái răng, khiến mắt cậu bé nẩy đom đóm tối sầm lại, khiến nửa mặt cậu bé sưng húp lên, khiến tai cậu bé kêu ong ong một trăm tám mươi ngày. Cái tát này khiến Lý Trọc cảm thấy mình tổn thất nặng nề thê thảm. Cậu thề rằng, từ nay trở đi, khi lại gặp mông vợ thợ rèn, có cho vàng các bạc, cậu cũng nhắm tịt mắt, sống chết dứt khoát không nhìn. Sau khi Lý Trọc bị đánh, mặt sưng tím tái, mũi hộc máu. Nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu tiếp tục giải đi diễu phố. Trên phố lớn của thị trấn Lưu, họ cứ quanh đi quẩn lại. Ba lần đi qua đồn công an, cảnh sát trong đồn ba lần đổ ra cổng xem, nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu vẫn không dong lý Trọc vào. Nhà thơ Triệu, nhà văn Lưu và hai cái mông, một béo một gầy, giải Lý Trọc cứ đi, đi miết, dai dẳng không biết bao giờ dứt. Đi tới mức cái mông béo như thịt tươi mất hào hứng, đi tới mức cái mông gầy như thịt ướp, cũng mỏi cẳng không muốn bước, sau khi hai cái mông nạn nhân bỏ về, nhà thơ Triệu và nhà văn Lưu lại dong Lý Trọc đi một vòng nữa trong huyện lỵ, mãi đến lúc họ cảm thấy chân mỏi lưng đau, miệng khát lưỡi khô, mới đưa Lý Trọc vào đồn công an. Năm viên cảnh sát trong đồn xô lại, vây quanh Lý Trọc thẩm vấn. Đầu tiên họ hỏi rõ tên của năm người đàn bà, sau đó thẩm vấn từng người từng cái mông, ngoài cái mông be bé, họ không thẩm vấn, bốn cái mông khác họ đều thẩm vấn. Không có chút nào giống họ đang thẩm vấn, trái lại y như họ đang dò hỏi Lý Trọc. Khi Lý Trọc bắt đầu khai báo nhòm trộm mông của Lâm Hồng như thế nào,tức là cái mông không béo không gầy tròn như cuộn lại, năm viên cảnh sát giống như nghe kể truyện ma, nét mặt đầy vẻ căng thẳng. Cô gái mông tròn tên là Lâm Hồng, là ngừơi đẹp nổi tiếng của thị trấn Lưu chúng tôi. Năm viên cảnh sát của đồn công an thường ngày đã từng ngắm cái mông đẹp của Lâm Hồng qua lớp vải quần khi cô đi trên phố. Trong huyện lỵ này, nhiều đàn ông đã nhìn mông Lâm Hồng cách một lần vải, chỉ có một mình Lý Trọc đã nhìn thấy mông thật thịt thật sau khi Lâm Hồng cởi quần. Sau khi giữ được Lý Trọc, năm viên cảnh sát tự nhiên không để mất thời cơ, họ cứ hỏi đi hỏi lại. Khi Lý Trọc nói đến làn da căng phồng và cái xương cùng hơi nhô lên của Lâm Hồng, mười con mắt của năm vị cảnh sát đột nhiên sáng bừng lên như bóng đèn bật điện. Ngay sau đó, khi Lý Trọc nói, chưa kịp trông thấy cái gì nữa, thì mười con mắt như bóng đèn lập tức tối sầm lại như mất điện, họ đầy vẻ thất vọng, buồn thỉu buồn thiu, họ đập bàn quát Lý Trọc: - Thật thà khai báo khoan hồng, ngoan cố chống đối nghiêm trị. Nghĩ xem, còn trông thấy gì hả? Lý Trọc sợ mất vía khai tiếp, cậu cố tình hạ thấp người chút nữa, định xem lông … của Lâm Hồng như thế nào và cái chỗ mọc lông hình thù ra làm sao. Vì hồn bay phách lạc, cho nên Lý Trọc nói khe khẽ, họ cứ nghe, cứ nghe, tự dưng nín thở. Lý Trọc hình như lại kể truyện ma, nhưng ma sắp sửa xuất hiện lại biến mất. Lý Trọc nói với họ, giữa lúc cậu sắp nhìn thấy lông … của Lâm Hồng đến nơi, thì nhà thơ Triệu liền nhấc bổng cậu lên, kết quả đều không nhìn thấy gì. Vô vàn đáng tiếc, Lý Trọc nói: - Chỉ chút xíu, chút xíu nữa thôi... Sau khi Lý Trọc nói hết, năm viên cảnh sát không kịp phản ứng ngay, vẫn trân trân nhìn cậu, nhìn một lát, thấy mồm cậu không động đậy, họ mới biết lại là một câu truyện không có kết thúc.Nét mặt họ ly kỳ cổ quái, y như năm con ma đói trợn mắt nhìn con vịt luộc chín bay mất. Một viên cảnh sát không nhịn nổi, lên tiếng oán trách nhà thơ Triệu. Anh ta nói: - Cái thằng cha họ Triệu không chịu khó ngồi ở nhà mà viết thơ ca, ra nhà vệ sinh làm gì? Cảnh sát trong đồn cảm thấy không khai thác được gì thêm ở miệng Lý Trọc nữa, liền để mẹ Lý Trọc đến nhận con trai về. Lý Trọc bảo họ, mẹ cậu là Lý Lan, làm việc ở nhà máy tơ. Một vị cảnh sát liền đi ra cổng, đứng trên phố lớn gọi, hỏi những người qua lại, có ai biết Lý Lan không, Lý Lan ở nhà máy tơ ấy mà. Viên cảnh sát đứng đó gọi đến năm sáu phút, cuối cùng gặp một người cần đi đến nhà máy tơ. Ông ta hỏi viên cảnh sát: - Tìm Lý Lan có việc gì? Viên cảnh sát nói: - Nhắn bà ấy đến đồn công an, nhận đứa con lưu manh của bà ấy về. Như một vật bị đánh rơi chờ người đến nhận, Lý Trọc ngồi trong đồn công an suốt cả một buổi chiều. Ngồi trên chiếc ghế dài của đồn công an, cậu nhìn ánh nắng từ cổng lớn chiếu vào, mới đầu ánh nắng giống như tấm cánh cửa để trên nền xi măng, tiếp theo, ánh nắng sáng loáng trên nền xi măng mỗi lúc một hẹp đi, biến thành như một cái sào tre, sau đó vụt tắt ngay trước mắt. Lý Trọc không biết mình đã trở thành một danh nhân, ai đi qua đồn công an, cũng tiện thể trẽ vào nhìn cậu một cái, đàn ông đàn bà, hì hì hà hà, đến xem anh chàng nhòm trộm mông đàn bà trong nhà vệ sinh hình thù như thế nào. Lúc không có ai vào xem cậu, vẫn có một hai viên cảnh sát còn tiếc rẻ, bước đến đập bàn, nghiêm giọng đe nẹt: - Nghĩ kỹ đi, còn có điều gì chưa khai báo không? Mãi đến lúc trời tối mịt, mẹ Lý Trọc mới xuất hiện ở cổng đồn công an, bà không đến lúc buổi chiều, bà sợ đi trên phố có người chỉ chỉ chỏ chỏ. Mười lăm năm trước, bố đẻ của Lý Trọc đã khiến bà cảm thấy nhục nhã cô cùng. Bây giờ Lý Trọc đổ dầu vào lửa, khiến bà càng nhục nhã hơn. Chờ sau khi trời tối hẳn, bà mới trùm khăn kín đầu, đeo khẩu trang che mồm, lẳng lặng đến đồn công an. Khi đi vào cổng, bà hỏang hốt nhìn con một cái, rồi tránh ngay đi chỗ khác. Bà rụt rè đứng trước mặt viên cảnh sát, giọng run run bà nói với cảnh sát mình là ai. Viên cảnh sát đáng lẽ hết giờ làm việc phải về nhà, đã nổi giận đùng đùng với mẹ Lý Trọc: - Mẹ kiếp! Bây giờ là lúc nào? Mẹ kiếp đã tám giờ đêm rồi! Viên cảnh sát bảo, anh đã ăn uống gì đâu, đáng lẽ tối nay anh đi xem phim, anh vừa chen vừa đẩy vừa đá vừa chửi giữa đám đông ở cửa bán vé, mới mua được chiếc ve xem phim, bây giờ thì còn xem cái con c… gì nữa. Bây giờ có ngồi máy bay, cũng chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “ hết phim” trên màn ảnh. Mẹ Lý Trọc đứng trước mặt viên cảnh sát trông rất tội nghiệp. Viên cảnh sát mắng câu nào, bà gật đầu câu ấy. Cuối cùng viên cảnh sát nói: - Mẹ kiếp! Đừng có gật đầu nữa! Mau mau về đi, bố còn đóng cửa. Lý Trọc đi theo mẹ đến phố lớn. Mẹ cậu cúi gằm, lẳng lặng đi ở chỗ cách xa đèn đường. Cậu bám sau lưng mẹ, cứ vung mạnh hai tay, ra vẻ ta đây mặc kệ đời, làm như kẻ nhòm trộm trong nhà vệ sinh không phải cậu, mà là mẹ cậu. Về đến nhà, mẹ Lý Trọc không nói một câu, đi vào buồng riêng, sau khi đóng cửa không có tiếng gì ở bên trong nữa.Đến nửa đêm, trong mơ ngủ, Lý Trọc mơ mơ màng màng cảm thấy mẹ đến trước giường, kéo chăn bị cậu đạp rơi xuống đất, đắp lên người như mọi ngày. Mấy ngày liền, bà Lý Lan không nói chuyện với con trai. Sau đấy, vào một buổi tối trời mưa, nước mắt lưng tròng, bà nói một câu --- Bố nào con ấy. Ngồi ở đằng sau ánh đèn tù mù, bằng giọng nói rầu rĩ, bà bảo Lý Trọc, sau khi bố đẻ cậu nhòm trộm mông đàn bà trong nhà vệ sinh bị chết chìm, lúc đầu bà cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người khác, bà đã từng nghĩ đến treo cổ tự vẫn, chính vì tiếng khóc của cậu trong tã lót, mới khiến bà sống tiếp. Sớm biết cậu cũng sẽ thế này, thật chẳng thà bà chết quách ngay từ đầu còn sạch sẽ hơn. au khi nhòm trộm mông đàn bà trong nhà vệ sinh, Lý Trọc thân bại danh lịêt, dân chúng thị trấn Lưu chúng tôi ai ai cũng biết cậu thiếu niên mười bốn tuổi này. Trên đường phố, các cô gái trẻ tránh cậu, các em gái chưa phát dục và những bà già luống tuổi cũng tránh cậu. Lý Trọc hết sức bất bình, thầm nghĩ, mình nhòm trộm trong nhà vệ sinh không đầy hai phút đồng hồ, song lại bị đối xử như một tội phạm cưỡng dâm. Nhưng có mất cũng có được. Cậu đã nhòm trộm được mông của Lâm Hồng. Lâm Hồng là người đẹp trong những người đẹp của thị trấn chúng tôi. Những đàn ông luống tuổi và đàn ông trẻ, có cả loại đàn ông choai choai đang phát dục gặp Lâm Hồng, ai cũng chăm chắm thuỗn mặt ra nhìn, thèm đến nhỏ dãi, có kẻ trông thấy Lâm Hồng còn xúc động tới mức đổ máu mũi là đằng khác. Đêm đến, trên thị trấn Lưu chúng tôi không biết có bao nhiêu buồng ngủ, trên bao nhiêu chiếc giường, có bao nhiêu gã đàn ông, nhắm mắt tưởng tượng ba chỗ trên thân thể cô và cứ thế thủ dâm tới tấp. Những con vật tội nghiệp này ngày thường mỗi tuần được trông thấy Lâm Hồng một lần đã là phúc lắm rồi, mà trông thấy người đẹp cũng chỉ là khuôn mặt cô, cổ cô và tay cô, sang mùa hè có may mắn hơn một chút, còn nhìn thấy chân cô đi dép xăng đan và bắp chân dưới váy. Ngoài những thứ trên ra, không ai trong bọn họ nhìn thấy gì khác.Chỉ có một mình Lý Trọc nhìn thấy mông trần của cô. Điều này khiến đám đàn ông của thị trấn Lưu chúng tôi hết sức hâm mộ, tay nào cũng bảo đây là diễm phúc Lý Trọc tu được từ kiếp trước. Cũng vì một cử chỉ này mà Lý Trọc đâm ra nổi tiếng. Tuy cánh đàn bà tới tấp tránh Lý Trọc, nhưng cánh mày râu người nào trông thấy cậu cũng tỏ ra thân thiết, mà lại còn cười ý vị là đằng khác, gặp nhau trên đường phố ôm vai cậu, không có gì nói cũng kiếm chuyện mà nói, ngó trước ngó sau không có ai ở chung quanh,liền ghé sát vào tai hỏi nhỏ: - Này, bạn nhỏ, đã nhìn thấy cái gì? Lúc này, Lý Trọc lại cố ý nói rõ to: - Nhìn thấy mông! Gã đàn ông nói chuyện giật nẩy mình, bóp vai Lý Trọc bảo: - Nói khẽ thôi, mẹ kiếp! Sau đó quan sát kỹ chung quanh, thấy không ai để ý đến, hai người lại xì xầm hỏi tiếp: - Này, cái số ta… của Lâm Hồng thế nào? Thằng nhóc Lý Trọc tuy ít tuôỉ, cũng đã biết giá trị của mình là thế nào, cậu hiểu tuy tiếng xấu loang xa, mình là miếng đậu phụ thối, ngửi thì thum thủm, nhưng ăn thì thơm ngon. Cậu biết năm cái mông mình nhòm trộm trong nhà vệ sinh, có bốn cái không đáng giá, có bán đổ bán tháo cũng không ai mua, nhưng mông của Lâm Hồng, thì giá trị phải biết, đó là cái mông cỡ siêu năm sao giá cắt cổ. Sở dĩ về sau này Lý Trọc có thể trở thành siêu tỉ phú của thị trấn Lưu chúng tôi, bởi vì Lý Trọc là một nhà buôn trời sinh. Khi mười bốn tuổi, cậu đã đem mông của Lâm Hồng ra làm ăn buôn bán với người ta, hơn nữa lại còn biết cò kè bớt một thêm hai. Chỉ cần chợt trông thấy nét mặt hớn hở của lũ đàn ông háu sắc, chỉ cần có người ôm vai cậu, chỉ cần có kẻ vỗ vai cậu, là cậu biết tỏng bọn họ đều đến chỗ mình dò hỏi bí mật mông đít Lâm Hồng. Năm viên cảnh sát của đồn công an khi lấy danh nghĩa thẩm vấn để dò hỏi sâu thêm chuyện bí mật mông Lâm Hồng, Lý Trọc có thế nào đã nói y như thế, không dấu diếm một tí ti. Từ đó trở đi Lý Trọc đã tỏ ra thông minh, cậu không còn bao giờ cho ăn không bữa trưa nữa. Trước lũ đàn ông giả vờ tỏ ra thân thiết, cậu đã giữ kín như bưng, ngay đến một cái lông tơ cũng không tiết lộ, chỉ nói cộc lốc hai tiếng“ cái mông,” làm cho những gã đàn ông đến tìm hiểu mông Lâm Hồng nghe xong không biết đâu mà lần. Anh chàng nhà văn Lưu vốn là thợ tiện của xưởng ngũ kim thị trấn Lưu chúng tôi, bởi anh yêu thích văn học, lại dẻo mồm khéo nói, được xưởng trưởng xưởng ngũ kim thị trấn Lưu rất cảm mến, cất nhắc làm trưởng phòng cung tiêu xưởng ngũ kim. Nhà văn Lưu đã có người yêu, bạn gái của anh không đẹp, cũng không xấu, anh chàng nhà văn Lưu sau khi làm trưởng phòng cung tiêu, lại đăng trên tạp chí in rô ni ô của Nhà văn hoá huyện một truyện ngắn hai trang,cảm thấy mình lên như diều, cảm thấy bạn gái không tương xứng với mình, thấy mới lạ, anh suy nghĩ lung tung, để mắt đến Lâm Hồng. Đây là tâm nguyện chung của tất cả bọn con trai chưa vợ ở thị trấn Lưu chúng tôi. Nhà văn Lưu định đá đít người yêu, nhưng bạn gái của anh cũng không phải loại vừa, kiên quyết không chịu. Cô cứ bám riết nhà văn Lưu công thành danh toại. Đứng trên phố lớn ngoài cổng đồn công an, nước mắt nước mũi, cô cứ khóc xướt mướt. Cô bảo, đã bị nhà văn Lưu ăn ngủ với mình. Khi khóc lóc tố cáo, cô dơ cả mười ngón tay ra, dân chúng thị trấn Lưu chúng tôi cử tưởng nhà văn Lưu đã ngủ với cô mười lần, kết quả cô nói ra khiến dân chúng ngạc nhiên, tay nhà văn Lưu này đã ngủ với cô một trăm lần. Sau khi cô vừa khóc vừa làm ầm ĩ lên như thế, nhà văn Lưu không dám đá cô. Thời bấy giờ chỉ cần nam nữ ngủ với nhau, sẽ phải cưới. Xưởng trưởng xưởng ngũ kim gọi nhà văn Lưu mắng nhiếc cho một trận nên thân và bảo cậu, có hai con đường bày ra trước mặt anh, một là kết hôn với bạn gái, như thế sẽ tiếp tục làm trưởng phòng cung tiêu, hai là cắt đứt quan hệ với bạn gái, vậy thì không bao giờ còn được làm trưởng phòng, kiếp này anh đành phải gác cổng, quét dọn nhà vệ sinh. Cân nhắc lợi hại, nhà văn Lưu cảm thấy tiền đồ quan trọng hơn hôn nhân, đành cúi đầu nhận tội trước mặt bạn gái. Hai người lập tức hoà hảo như cũ, sánh vai đi dạo phố, sánh vai đi xem phim, bắt đầu sắm sửa dụng cụ gia đình chuẩn bị việc cưới. Nhà thơ Triệu tỏ ra hết sức đồng tình với cảnh ngộ của nhà văn Lưu. Nhà văn Lưu trao cuộc đời mình cho một người đàn bà không biết xấu hổ như thế đúng là một sự rung động tình dục nhất thời, phá bỏ tiền đồ cuộc đời. Nhà thơ Triệu cảm thấy rất đáng tiếc, gặp ai anh cũng nói: - Đây là chuyện sẩy chân một cái ân hận muôn đời. Dân chúng không tán thành lời anh nói, họ hỏi lại: - Sao lại sẩy chân một cái? Anh đã ngủ với cô ấy một trăm lần cơ mà,tối thiểu cũng sẩy chân một trăm lần chứ! Nhà thơ Triệu cứng họng tịt ngóp, đành lấp liếm đổi lối nói: - Anh hùng khó qua cửa ải người đẹp! Dân chúng vẫn không tán thành. Họ hỏi: - Anh ta mà là anh hùng à? Cô ta mà cũng là người đẹp ư? Nhà thơ Triệu gật đầu lia lịa, thầm nghĩ quần chúng có cặp mắt sáng láng tinh tường, anh chàng nhà văn Lưu ngay đến cửa “ phi mỹ nhân” cũng không qua nổi, thì còn làm nên trò trống gì? Nhà thơ Triệu không còn bao giờ tỏ ra đồng tình và tiếc cho nhà văn Lưu nữa.Anh xua xua tay, khinh thường nói: - Anh chàng này ấy à, không làm nên đình đám gì đâu! Nhà văn Lưu tuy sửa soạn việc cưới, nhưng anh ta đứng núi nọ nhìn núi kia, thân ở doanh traị Tào Tháo tim lại ở phía Lưu Bị, anh ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Lâm Hồng, tối nào cũng vậy, trước khi ngủ, cũng y như luyện khí công, anh ta cứ sôi lên sùng sục, nghĩ hết chỗ này đến chỗ kia của Lâm Hồng, chỉ mong được cùng Lâm Hồng làm vợ chồng giọt sương trong cõi mơ. Tuy nhà văn Lưu vào hùa với nhà thơ Triệu túm Lý Trọc đi diễu phố, vòng quanh thị trấn Lưu chúng tôi, nhưng Lý Trọc giữ kín bí mật cái mông của Lâm Hồng trong lòng, nhà văn Lưu vẫn cứ phải trố mắt nhìn Lý Trọc. Để có cảm giác chân thực và cảm giác tại chỗ khi gặp giao hoan với Lâm Hồng trong tưởng tượng và trong mơ ngủ, nhà văn Lưu bức bách muốn biết bí mật thân thể Lâm Hồng, từ sau lần đi diễu phố, lần nào gặp Lý Trọc, cũng nhăn nhở cười đón như một bạn cũ, nhưng anh ta tỏ ra hết sức không hài lòng trước câu trả lời dở đi dở lại của Lý Trọc chỉ có hai chữ “cái mông” cụt lủn.Một hôm anh ta vỗ vỗ vào gáy Lý Trọc nói như một huynh trưởng: - Cái mồm mày có thể nói thêm những cái khác được không? Lý Trọc hỏi: - Muốn em nói gì cơ? Nhà văn Lưu nói: - Hai chữ “cái mông’’ trìu tượng quá, nói cụ thể hơn chút nữa… Lý Trọc nói lanh lảnh: - Cái mông cụ thể làm sao được? - Này này, khe khẽ chứ -- Nhìn xung quanh không có ai, nhà văn Lưu dơ tay làm điệu bộ nói tiếp -- Mông có to có nhỏ, có gầy có béo... Lý Trọc nghĩ đến một dẫy năm cái mông nhìn thấy trong nhà vệ sinh, gần như mừng quýnh trả lời: - Đúng là mông có gầy có béo có to có nhỏ. Sau đó cậu lại ngậm kín miệng như hũ nút. Nhà văn Lưu cứ tưởng cậu cần khêu gợi, kiên nhẫn nói: - Giống như khuôn mặt, mông mỗi người một khác, ví dụ có những người trên mặt có nốt ruồi, có những người không có. Này, cái món ấy…của Lâm Hồng như thế nào? Lý Trọc nghĩ kỹ rồi trả lời: - Mặt Lâm Hồng không có nốt ruồi. - Tao thừa biết mặt cô ấy không có nốt ruồi --- Nhà văn Lưu nói – Tao có hỏi mặt cô ấy đâu. Này, mông cô ấy như thế nào? Thằng nhóc Lý Trọc mới tí tuổi cũng cười ruồi. Cậu khe khẽ hỏi nhà văn Lưu: - Anh cho tôi cái gì nào? Nhà văn Lưu đành phải hối lộ Lý Trọc, anh cứ tưởng Lý Trọc vẫn còn là đứa trẻ ranh, xì cho mấy cái kẹo cứng là gạ được. Lý Trọc ăn kẹo cứng của nhà văn Lưu, bảo nhà văn Lưu cúi người xuống, bảo nhà văn Lưu ghé tai vào, sau đó ra vẻ huyền bí, Lý Trọc miêu tả kỹ lưỡng một thôi một hồi cái mông be bé không đáng nhắc đến. Nghe xong, nét mặt nhà văn Lưu đầy vẻ nghi hoặc, khẽ hỏi Lý Trọc: - Mông của Lâm Hồng mà thế à? - Không phải – Lý Trọc nói -- Một cái mông nhỏ nhất em nhìn thấy. - Thằng lỏi con này -- Nhà văn Lưu khẽ mắng -- Tao hỏi mông của Lâm Hồng cơ mà! Lý Trọc lắc lắc đầu đáp: - Em không muốn nói. - Mẹ kiếp! – Nhà văn Lưu mắng tiếp -- Cô ta không phải mẹ mày, không phải chị mày… Lý Trọc cảm thấy nhà văn Lưu nói có lý, cậu gật gật đầu nói: - Anh nói đúng, Lâm Hồng không phải mẹ em, không phải chị em...—Tiếp theo lại lắc lắc đầu, cậu nói – Nhưng Lâm Hồng là người tình trong mơ của em, em không nói ra được. - Có giấc mơ gì vậy thằng lỏi con? – Nhà văn Lưu sốt ruột vô cùng, hỏi Lý Trọc – Sao mày không muốn nói? Lý Trọc chau mày nghĩ lâu lắm rồi nói: - Anh mời em ăn một bát mì sợi, em sẽ nói. Nhà văn Lưu ngần ngừ một lát, nghiến răng bảo: - Được thôi. Lý Trọc nuốt nước miếng, được đằng chân lân đằng đầu, lấn tiếp: - Em không ăn mì Dương Xuân chín xu một bát, em muốn ăn mì Tam Tiên ba hào năm xu một bát, trong mì phải có cá có thịt có tôm cơ. - Mì Tam Tiên ư? – Nhà văn Lưu thốt lên – Thằng lỏi con miệng sư tử, nhà văn tên tuổi lẫy lừng như tao, một năm cũng không ăn nổi vài ba lần mì Tam Tiên, bản thân tao cũng tiếc không dám ăn, lại mời mày ăn ư? Mày nằm mơ muốn ăn rắm thối. Lý Trọc nghe, lắc đầu lia lịa nói: - Bản thân anh còn tiếc không dám ăn mì Tam Tiên, thì làm sao dám mời em? - Chính thế.— Nhà văn Lưu rất hài lòng thái độ của Lý Trọc. Anh nói -- Mày ăn một bát mì Dương Xuân nhé! Lý Trọc nuốt nước bọt, vẻ mặt đáng tiếc bảo: - ăn mì Dương Xuân rồi, em vẫn tiếc không muốn nói. Nhà văn Lưu tức lộn ruột, hận không thể tống một quả đấm búa bổ vào mặt Lý Trọc,cho hộc máu mồm, hộc máu tai, hộc máu mũi, hộc máu mắt ra cho biết tay. Nhưng tức đến cuối cùng, thì nhà văn Lưu vẫn phải đồng ý mời Lý Trọc xơi mì Tam Tiên. Anh chửi một tiếng, anh không chửi Đ. mẹ mày nữa, anh chửi Đ. bà mày, sau đó anh bảo: - Thì mời mày ăn mì Tam Tiên, mày phải kể rành rọt cho tao nghe. Anh Đồng thợ rèn cũng đến chỗ Lý Trọc hỏi dò tin tức mông Lâm Hồng. Sau khi mông vợ anh bị Lý Trọc nhòm trộm, anh đã lấy sức rèn sắt tát vào mặt Lý Trọc một cú búa bổ giữa đường phố, đánh rụng hai cái răng của Lý Trọc, đấnh đến nỗi ù tai Lý Trọc một trăm tám mươi ngày. Đồng thợ rèn cũng là gã đàn ông đứng núi nọ nhìn núi kia. Đêm nào nằm ôm mông vợ mình béo nung núc, cứ nhằm mắt vào là rặt nghĩ đến bóng dáng thắt đáy lưng ong thon thả của Lâm Hồng. Khác với nhà văn Lưu, Đồng thợ rèn không nói vòng vo, anh ta bập luôn vào chủ đề, gặp Lý Trọc trên phố lớn, anh ta dơ thân hình cao to ngăn Lý Trọc, khẽ hỏi: - Này thằng nhóc, mày còn nhớ tao chứ? Lý Trọc ngẩng lên đáp: - Có đốt thành tro, em vẫn nhận ra anh. Nghe trả lời vậy, Đồng thợ rèn không khoái, anh ta sị mắt ra bảo: - Thằng nhóc, mày khóc tao chết đấy hả? - Không phải, không phải… Lý Trọc vội vàng giải thích, thầm nghĩ, lạy trời bàn tay hộ pháp của hắn ta đừng giáng xuống. Lý Trọc lấy tay kéo môi mình để gã thợ rèn nhìn vào trong. Cậu nói: - Trông thấy chưa, thiếu hai cái răng, chính anh vả rụng đấy… Lý Trọc lại chỉ chỉ vào tai trái mình, nói: - Như nuôi ong ở trong này, vẫn đang kêu vo ve. Đồng thợ rèn cười hì hì, gã nói bô bô trước đám người qua lại trên phố: - Trông mày còn là trẻ ranh, tao mời mày ăn bát mì, coi như đền bù mày. Đồng thợ rèn khệnh khạng đi tới khách sạn Nhân dân, hai tay chắp sau lưng, Lý Trọc đi theo sau, cậu nghĩ Mao chủ tịch đã từng nói: Trên đời chẳng làm gì có yêu vô duyên vô cớ, cũng chẳng làm gì có hận vô duyên vô cớ. Đồng thợ rèn đột nhiên mời mình ăn mì sợi, chắc là định hỏi dò mông đít Lâm Hồng. Vẫn hai tay chắp sau lưng, cậu rảo bước, khẽ hỏi Đồng thợ rèn: - Anh mời em ăn mì, cũng là để hỏi dò mông đít phải không? Đồng thợ rèn cười khì khì, gật gật đầu, khen Lý Trọc: - Mày thông minh lắm nhóc con ạ. Lý Trọc bảo: - ở nhà anh đã có một cái mông... - Đàn ông mà!-- Đồng thợ rèn khẽ nói - Đều là ăn bát trông nồi mà mày. Đồng thợ rèn đi vào khách sạn như một người giầu có, sau khi ngồi xuống anh ta lại là tay kẹt xỉ. Anh ta không gọi cho Lý Trọc một bát mì Tam Tiên, mà gọi cho cậu một bát mì Dương Xuân. Lý Trọc hừ thầm một tiếng, không nói năng gì. Khi bưng mì Dương Xuân ra, Lý Trọc cầm đũa ăn xì xụp, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, mũi cũng thò lò chảy ra. Đồng thợ rèn nhìn mũi Lý Trọc chảy xuống mép, cậu hít một cái trở lại, sau đó nước mũi lại chảy xuống, chảy từ từ xuống mép, cậu lại hít tiếng nữa kéo lên.Đồng thợ rèn nhìn Lý Trọc hít nước mũi bốn lần, ăn hết một nửa bát mì, mà vẫn cứ im lặng. Đồng thợ rèn hơi sốt ruột, cất tiếng giục: - Này, đừng cắm đầu cắm cổ ăn mãi thế, nói đi chứ. Lý Trọc hít hít mũi thò lò, lau mồ hôi, nhìn chung quanh, sau đó nói khẽ. Cậu không nói mông đít Lâm Hồng. Cậu mô tả cái mông béo nung núc. Sau khi Lý Trọc nói hết, Đồng thợ rèn nghi ngờ nhìn cậu, nghi ngờ nói: - Sao giống mông vợ tao thế... - Chính là mông đít vợ anh mà.—Lý Trọc trả lời một cách nghiêm chỉnh. Đồng thợ rèn đùng đùng nổi giận, vung bàn tay quát: - Tao đánh chết mày, thằng nhóc ạ. Lý Trọc giật nảy người, tránh cái tát của Đồng thợ rèn. Mọi người trong khách sạn đều quay nhìn họ. Đồng thợ rèn đành phải đổi bàn tay định tát thành vẫy tay. Anh ta bảo Lý Trọc: - Quay lại, ngồi xuống. Lý Trọc vừa gật đầu vừa cười với những người khác trong khách sạn, nghĩ bụng chỉ cần họ có mặt, Đồng thợ rèn sẽ không dám làm gì cậu. Cậu lại ngồi xuống trước mặt Đồng thợ rèn. Nét mặt hằm hằm, Đồng thợ rèn nói với cậu: - Nói mau, nói mau mông của Lâm Hồng... Lý Trọc nhìn chung quanh, những người khác trong khách sạn vẫn đang nhìn hai người, cậu yên tâm tủm tỉm cười, sau đó hạ thấp giọng: - Thịt có giá thịt, rau có giá rau, một bát mì Dương Xuân là giá mông vợ anh, mông Lâm Hồng phải là một bát mì Tam Tiên. Đồng thợ rèn tức lộn ruột, lâu lắm không nói nổi, trông Lý Trọc cứ tỉnh bơ bưng bát mì sợi lên, gã giằng lấy, hằm hằm nói: - Không cho mày ăn nữa, bố mày tự ăn. Lý Trọc quay đầu nhìn những người khác trong khách sạn, những người ấy nhìn cậu và Đồng thợ rèn tỏ vẻ ngờ vực không hiểu, vừa giờ Lý Trọc còn đang xụp xoạt ăn mì sợi, lúc này Đồng thợ rèn giằng lấy xụp xoạt ăn. Lý Trọc cười giải thích với họ: - Chả là thế này, anh ấy mời em ăn nửa bát mì trước, em lại mời trả lại anh ấy nửa bát mì. Từ đấy Lý Trọc nêu rõ giá thật, một bát mì Tam Tiên đổi bí mật mông Lâm Hồng, trong nửa năm trời tai Lý Trọc còn kêu ong ong, cậu đã ăn năm, sáu mươi bát mì Tam Tiên, ăn từ mười bốn tuổi đến mười lăm tuổi, biến Lý Trọc xanh xao vàng vọt thành Lý Trọc mặt đỏ hồng hào. Lý Trọc nghĩ bụng, đúng là vì hoạ được phúc, suất mì Tam Tiên của cả đời người, cậu đã chén sạch trong vòng sáu tháng. Lúc bấy giờ Lý Trọc làm sao biết được sau này mình sẽ trở thành nhà siêu tỉ phú, làm sao biết được về sau này mình sẽ ăn khắp, ăn đến phát ngấy sơn hào hải vị trên cõi đời. Lúc bấy giờ Lý Trọc còn là một chú bé nghèo, có một bát mì Tam Tiên để ăn, cậu đã sướng đến mức không cần biết trời cao đất dày, y như được đi dạo một chuyến trong Thiên đường. Trong sáu tháng cậu ăn ngon thơm năm sáu mươi lần, hay nói cách khác cậu đi dạo Thiên đường năm sáu mươi lần. Không phải lần nào Lý Trọc cũng được ăn mì Tam Tiên suôn sẻ trót lọt, lần nào cũng không va vấp này, thì trục trặc kia, lần nào cũng phải trải qua đấu tranh cậu mới được ăn. Những kẻ đến dò hỏi bí mật mông Lâm Hồng, đều muốn lấy một bát mì Dương Xuân để làm cạm bẫy, nhưng chưa bao giờ cậu mắc lừa. Lần nào cậu cũng cò kè bớt một thêm hai với người ta một cách kiên trì và kỹ lưỡng, lần nào cậu cũng được ăn mì Tam Tiên, chứ không phải mì Dương Xuân. Những người mời cậu ăn mì Tam Tiên, anh nào cũng trố mắt nhìn cậu, anh nào cũng bảo, thằng lỏi khốn kiếp mười lăm tuổi còn tinh ranh lõi đời hơn ông già khốn kiếp năm mươi tuổi. Đối diện chênh chếch hiệu lò rèn của anh Đồng, có một cửa hiệu mài kéo, người mài kéo là hai bố con. Bố là kéo Lão Quan, con trai là kéo Tiểu Quan. Kéo Tiểu Quan học bố mài kéo từ năm mười bồn tuổi, hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, chưa lấy vợ, không bạn gái, cũng ngưỡng mộ Lâm Hồng từ lâu. Anh ta định đổi bát mì Dương Xuân lấy bí mật mông đít Lâm Hồng. Trông thấy Lý Trọc, Tiểu Quan dơ bàn tay mài kéo trắng bợt lưa đi lưa lại bảo, những ngày dễ chịu của Lý Trọc chẳng được mấy nả nữa đâu, Lâm Hồng sắp có bạn trai đến nơi rồi, Lâm Hồng có bạn trai, thì đếch có ai mời Lý Trọc xơi mì nữa, cho nên Lý Trọc nên nắm vững thời cơ cuối cùng, tranh thủ ăn mì Dương Xuân, đến lúc đó đừng có nói mì Dương Xuân, ngay đến canh mì cũng đếch có mà húp. Nghe nói vậy, Lý Trọc tỏ vẻ không hiểu, cậu hỏi; - Tại sao? Kéo Tiểu Quan đáp: - Mày nghĩ xem, Lâm Hồng có bạn trai, chắc chắn bạn trai của cô ấy biết hơn mày nhiều, người khác đều đến chỗ bạn trai của cô ấy dò hỏi, ai thèm đến chỗ mày nữa? Thoạt nghe, Lý Trọc cảm thấy rất có lý, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy không ổn, Lý Trọc cười hì hì một lúc lâu, nói với kéo Tiểu Quan: - Bạn trai của Lâm Hồng sẽ nói với anh những chuyện đó ư? Tiếp theo Lý Trọc ngửa mặt nheo mắt, tỏ vẻ ước ao vô hạn, nói: - Một ngày nào đó nếu trở thành bạn trai của Lâm Hồng, em sẽ không nói cái gì hết... Sau đó không biết liêm sỉ, Lý Trọc vênh váo nói với kéo Tiểu Quan: - Nhân khi em còn chưa là bạn trai của Lâm Hồng, anh phải nắm chắc thời cơ mau mau mời em ăn mì Tam Tiên đi… Tuy không nhượng bộ một ly một tấc trên lĩnh vực mì Tam Tiên, nhưng Lý Trọc là người coi trọng chữ tín, chỉ cần được ăn mì Tam Tiên, là cậu nói hết toàn bộ bí mật mông Lâm Hồng, không hề giữ lại mảy may, cho nên khách hàng của cậu lúc nào cũng kéo đến cuồn cuộn, cầu lớn hơn cung, hơn nữa còn có khách quay lại, có một vị hay quên quay lại ba lần. Khi Lý Trọc tả lại hình dạng mông Lâm Hồng, ai nghe cũng đều có nét mặt như nhau, anh nào cũng há hốc mồm, chăm chú lắng nghe, nứơc dãi chảy ra cũng không biết, nghe đến cuối cùng, những người nghe này ai cũng nói một câu như đã suy nghĩ: - Có chút không đúng. Miêu tả tỉ mỉ của Lý Trọc khiến họ biết mông Lâm Hồng mình tưởng tượng khi thủ dâm mỗi tối hơi khác thực tế. Nhà thơ Triệu của thị trấn Lưu chúng tôi cũng tìm đến Lý Trọc. Năm sáu mươi bát mì Tam Tiên Lý Trọc đã ăn, trong đó có một bát nhà thơ Triệu mời. Khi ăn bát mì Tam Tiên của nhà thơ Triệu, tinh thần Lý Trọc lâng lâng bay bổng. Cậu bảo không biết tại sao mì Tam Tiên nhà thơ Triệu mời ăn, hình như ngon hơn nhiều so với người khác mời. Cậu dương dương tự đắc vỗ ngực nói với nhà thơ Triệu: - Cả nước Trung Quốc chỉ có một người ăn mì Tam Tiên nhiều hơn em. Nhà thơ Triệu hỏi: - Ai? - Mao chủ tịch – Lý Trọc nói một cách thành kính – Đương nhiên, Mao chủ tịch muốn ăn gì có thứ nấy, người khác không ai bì được với em. Nhà thơ Triệu cũng thường xuyên nhòm trộm mông đàn bà trong nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh đó là địa bàn của nhà thơ Triệu, nhưng đã một năm nhòm trộm, cậu đều không nhìn thấy mông Lâm Hồng. Cậu bé Lý Trọc này cũng là khách qua đường vội vã, chỉ nhòm trộm một lần trên địa bàn của nhà thơ Triệu, đã nhìn thấy mông Lâm Hồng. Nhà thơ Triệu cảm thấy mình là người đi trứơc trồng cây, Lý Trọc là kẻ đi sau hóng mát. Hôm ấy nếu không phải Lý Trọc đến đấy nhòm trộm trước, thì người đầu tiên nhìn thấy mông Lâm Hồng, chắc chắn là nhà thơ Triệu. Nhà thơ Triệu cảm thấy trong mệnh của Lý Trọc có quí nhân phù trợ, mới có được vận may tuyệt vời như thế. Hôm ấy nhà thơ Triệu vốn cũng chuẩn bị đến nhòm trộm mông đàn bà, sau khi bắt được Lý Trọc,cậu sung sướng đến mức mặt đỏ bừng bừng, bỗng chốc không còn tỏ ra hào hứng đối với mông đàn bà nữa. Hào hứng dồn cả sang Lý Trọc, cho nên cậu giải Lý Trọc đi diễu phố dai dẳng, tưởng như không bao giờ kết thúc. Rất đông người đều từ chỗ Lý Trọc tìm hiểu mông của Lâm Hồng, nhà thơ Triệu cũng không cam lạc hậu, đương nhiên cậu cũng không bỏ qua Lý Trọc. Khi tìm đến Lý Trọc, đừng nói mì Tam Tiên, ngay đến một bát mì Dương Xuân, cậu ta cũng không muốn mời. Tuy cậu ta áp giải Lý Trọc diễu phố, làm cho Lý Trọc tiếng xấu để đời, nhưng cũng chính bàn tay cậu ta đã tạo nên cơ hội để Lý Trọc được xơi hơn năm mươi bát mì Tam Tiên, chính bàn tay cậu ta đã tạo nên nét mặt hồng hào cho Lý Trọc, cậu ta cảm thấy Lý Trọc nên là kẻ uống nước không quên người đào giếng. Nhà thơ Triệu cầm quyển tạp chí in rô ni ô do Nhà văn hoá huyện xuất bản, để lộ nét mặt của Lý Bạch và ánh mắt của Đỗ Phủ, mở soàn soạt đến trang có bài thơ của cậu ta, khoe tác phẩm của cậu ta với Lý Trọc. Khi Lý Trọc chìa tay cầm quyển tạp chí in rô ni ô, nhà thơ Triệu căng thẳng tới mức như có kẻ định giằng ví tiền của cậu ta, cậu ta vung tay, gạt phắt cánh tay chia ra của Lý Trọc, không để Lý Trọc chạm vào quyển tạp chí in rô ni ô của cậu ta.Cậu ta bảo bàn tay Lý Trọc bẩn như ma. Cậu ta cầm quyển tạp chí để Lý Trọc đọc bài thơ của mình. Lý Trọc không đọc thơ ca của cậu ta, mà đếm xem bài thơ của cậu ta có bao nhiêu chữ. Đếm xong Lý Trọc nói: - ít quá, vẻn vẹn có bốn dòng, mổi dòng bảy chữ, tổng cộng mới có hai mươi tám chữ. Nhà thơ Triệu rất không vui, cậu ta bảo: - Tuy chỉ có hai mươi tám chữ, nhưng chữ nào cũng là hạt ngọc! Lý Trọc bảo, cậu biết nhà thơ Triệu hết sức yêu quý tác phẩm của mình,cậu nói một cách sành sỏi: - Văn mình vợ người, thứ nào cũng hay mà! Nhà thơ Triệu khinh thường nói: - Nhãi con như mày biết cái đếch gì! Sau đó nhà thơ Triệu bập luôn vào chủ đề chính,cậu ta bảo mình đang viết một thiên tiểu thuyết, viết câu truyện một thiếu niên nhòm trộm mông đàn bà trong nhà xí bị bắt quả tang. Trong đó có mấy đoạn miêu tả tâm lý cần sự giúp đỡ của Lý Trọc. Lý Trọc hỏi nhà thơ Triệu: - Thế nào là miêu tả tâm lý? Nhà thơ Triệu gợi mở cho Lý Trọc: - Lần đầu tiên, nhìn thấy mông đàn bà, mày cảm thấy như thế nào, ví dụ khi mày nhìn thấy mông Lâm Hồng… Lý Trọc chợt vỡ lẽ, cậu nói: - Thì ra anh cũng định dò hỏi mông Lâm Hồng, một bát mì Tam Tiên. - Nói láo -- Nhà thơ Triệu tức giận nói - Tao mà là hạng người như thế sao? Nói cho mày biết, tao là nhà thơ Triệu, không phải nhà văn Lưu, đã từ lâu tao hiến sinh mạng mình cho nền văn học thiêng liêng. Tao đã thề rằng, nếu tao không in tác phẩm của mình trên tạp chí văn học cấp một cả nước, thì thứ nhất, tao không tìm bạn gái, thứ nhì, tao không cưới vợ, thứ ba tao không đẻ con. Lý Trọc cảm thấy câu nói của nhà thơ Triệu dở òm, cậu bảo nhà thơ Triệu nhắc lại câu vừa nói, nhà thơ Triệu cứ tưởng lờì nói của mình làm Lý Trọc xúc động, vừa to giọng vừa diễn cảm nói lại một lượt. Tìm ra chỗ dở, Lý Trọc vô cùng đắc ý nói với nhà thơ Triệu: - Anh nói dở bỏ bà, không tìm bạn gái thì cươí thế nào được? Đẻ con thế nào được? Cho nên anh chỉ nói điều thứ nhất là được rồi, điều thứ hai, điều thứ ba đều là thừa. Nhà thơ Triệu tức đến tịt ngỏm, mấy lần há miệng ra mới nói được: - Mày chẳng hiểu gì về văn học, tao không bàn với mày chuyện ấy nữa, nào, hãy nói cảm tưởng của mày xem... Lý Trọc dơ một ngón tay lên: - Một bát mì Tam Tiên. Nhà thơ Triệu nghĩ bụng, trên đời vẫn còn có kẻ vô liêm sỉ như thế, cậu ta nghiến răng nghiến lơị một lúc, tiếp tục cười toe toét khuyên Lý Trọc. Cậu ta nói: - Mày nghĩ cẩn thận đi, mày là nhân vật chính trong tiểu thuyết của tao,sau khi đăng, tiểu thuyết của tao nổi tiếng, có phải mày cũng nổi tiếng theo không nào? Thấy Lý Trọc chú ý lắng nghe lời mình, nhà thơ Triệu nói tiếp: - Mày đã nổi tiếng lại không mang ơn đội đức của tao à... Lý Trọc cười gượng mấy tiếng, nói: - Anh viết tôi thành nhân vật phản diện, tôi còn phải đội đức mang ơn anh hay sao? Nhà thơ Triệu sửng sốt, thầm nghĩ thằng nhóc Lý Trọc này mới có tí tuổi đầu mà sao lại cáo già đến thế, thảo nào người khác bảo thằng nhóc khốn kiếp mười lăm tuổi còn tinh ranh lõi đời hơn ông già khốn kiếp năm mươi. Nhà thơ Triệu cố mỉm cười bảo: - Khi kết thúc câu truyện, cậu thiếu niên đã cải tà quy chính. Lý Trọc không hề có chút hứng thú nào đối với tiểu thuyết của nhà thơ Triệu, cậu dơ một ngón tay nói như đinh đóng cột: - Mặc dù là tâm lý của em, hay mông của Lâm Hồng, đều là một bát mì Tam Tiên. -- Nói với thằng này như nước đổ lá khoai, có lý cũng đành chịu – Nhà thơ Triệu ngửa mặt than dài, sau đó nhăn nhó bảo – Thôi được! Nhà thơ Trịêu và Lý Trọc đi đến khách sạn Nhân Dân. Lý Trọc vừa ăn mì Tam Tiên vừa bắt đầu kể cảm tưởng của mình khi trông thấy mông đàn bà. Cậu bảo lúc bấy giờ toàn thân run bắn. Nhà thơ Triệu hỏi: - Đây là thân thể, thế còn trái tim? Lý Trọc đáp: - Trái tim cũng run bắn theo. Nhà thơ Triệu cảm thấy Lý Trọc trả lời hay, vội vàng ghi vào sổ tay. Tiếp theo khi nói đến mông Lâm Hồng, Lý Trọc lau mồ hôi nhễ nhại và nước mũi nhoe nhoét đầy miệng khi ăn mì Tam Tiên, nhớ lại một lúc lâu lắm rồi nói: - Không run. Nhà thơ Triệu không hiểu hỏi lại: - Tại sao không run? - Không run là không run – Lý Trọc nói - Sau khi nhìn thấy mông Lâm Hồng, em hoàn toàn bị mê tít, không có cảm giác gì, chỉ có mông, chỉ muốn nhìn nhiều hơn rõ hơn, không nghe thấy âm thanh gì hết, nếu không khi anh vào tại sao em không biết gì? - Có lý -- Hai mắt nhà thơ Triệu sáng bừng lên – Chuyện ấy gọi là chỗ này“ vô thanh thắng hữu thanh”, đây có thể là giới hạn cao nhất của nghệ thuật! Tiếp theo khi Lý Trọc noí đến làn da căng phồng và cái xương cùng hơi nhô lên của Lâm Hồng, nhà thơ Triệu thở phì phò gấp gáp, khi Lý Trọc kể đến chỗ cố hạ thấp người chút nữa như thế nào, muốn nhìn xem lông … của Lâm Hồng như thế nào và hình thù của chỗ mọc lông ra làm sao, nét mặt nhà thơ Triệu cũng tỏ ra đầy vẻ căng thẳng, giống như nghe kể chuyện ma quỷ, y hệt như nét mặt của mấy viên cảnh sát trong đồn công an hôm nào. Khi nhà thơ Triệu sắp nghe đến đoạn cao traò nhất, thì Lý Trọc thôi nói. Nhà thơ Triệu sốt ruột hỏi: - Sau đó thì sao? - Làm gì có sau đó.— Lý Trọc hết sức phẫn uất trả lời. - Tại sao lại không có sau đó? – Nhà thơ Triệu vẫn đang chìm đắm trong không khí kể chuyện của Lý Trọc. Lý Trọc đập bàn nói: - Giữa lúc then chốt ấy, thằng khốn anh đã túm chặt em! Nhà thơ Triệu lắc đầu quầy quậy, tỏ ra thương cảm vô hạn, nói: - Giá thằng khốn mình vào chậm mười phút nữa thì hơn. - Mười phút ư? – Lý Trọc khẽ bảo – Thằng khốn anh chỉ cần chậm mười giây nữa là xong.