Đúng là mãnh tượng miền nam, sự điều động lâu la của Nam Cung Nguyệt vừa nhanh chân đúng mức.Chưa nguội một chén trà, hai mươi tên đại hán áo đen đã có mặt tại xe mì.Trong đó có hai tên mang hai cái bọc da đựng nước của đám lữ hành vùng sa mạc, trong đó, đầy nhóc huyết chó đen.Hai tên khác khiêng một cái bao, cũng bằng da, cái bao không lớn mà dài, hai tên đại hán lực lưỡng mà khiêng coi cóng róng không ai biết cái gì trong ấy.Nam Cung Nguyệt hỏi:- Mông lão, người và vật đã có đủ rồi, ông bây giờ là Tham Mưu đó nghe.Mông Bất Danh chỉ tay vào ngôi từ đường:- Thấy ngôi nhà thờ đó chưa?Nam Cung Nguyệt quay mình lại:- Thấy rồi, Thanh Thị Từ Đường. Rồi sao? Vào cúng vái phải không? Hay thề thốt?Mông Bất Danh bĩu môI:- Mốc xì, ông nội ta còn chưa cúng nữa là Nè, cho con cháu mang hai túi máu chó rãi chung quanh ngôi từ đường đó, nếu còn, vãi cha nó lên tường luôn.Nam Cung Nguyệt nhướng mắt:- Sao? Bọn Bạch Liên Giáo ở trong ngôi từ đường đó à?Mông Bất Danh gật đầu:- Cả vàng ngọc, cả mỹ nhân đều trong ngôi từ đường đó.Nam Cung Nguyệt lại vẫy tay, hai tên mang túi máu chó phóng rẽ ra lướt dọc theo hai bên hông ngôi Từ đường.Chỉ trong mấy phút, hai tên áo đen trở lại, tay chúng hãy còn vấy máu, tự nhiên là máu chó.Nam Cung Nguyệt hỏi:- Mông lão, sao nữa đây?Mông Bất Danh nhún nhún vai một cách rất vô nghĩa:- Bây giờ thì xung phong, bắt đầu Lão xoè bàn tay dứ dứ trong tư thề của một thanh đao:- Gặp là mần, ta cần nói trước là đừng có để lại một tên nào cả nghe, hậu hoạn đó, muốn được an nhàn thì rán mà xơi cho hết, nhớ nghe, còn một mống là ngủ không yên đó.Như chạm đúng sở trường, Nam Cung Nguyệt nhướng nhướng mắt, từ chỗ hai tên đại hán khiêng cái túi da lúc nãy, hắn rút ra một cái hình nhân, hình nhân bằng đồng sáng ngời, hình nhân một chân và đó là chỗ tay cầm.Hai tên đại hán lực lưỡng khiêng thì xem cóng róng nhưng khi vào tay của Nam Cung Nguyệt thì xem rất vừa tầm.Oâng Vua cướp miền Nam này quả có một sức mạnh kinh hồn.Mông Bất Danh lại nhún vai:- Sao giống La Thông tảo bắc quá vậy, coi chừng gặp công chúa Đồ Lư nghe.Nam Cung Nguyệt hất hàm, hai mươi tên đại hán áo đen tràn vào cổng Từ đường,.Họ chia làm hai tốp, mười tên tràn vào bóng tối hai bên hông, mười tên cộng với hai tên hộ vệ theo vào cửa chính.Nam Cung Nguyệt nắm tay Mông Bất Danh:- Mông lão, mình cứ thong thả đi vào, để đám con cháu nó làm việc xem sao.Hắn và Mông Bất Danh đi thẳng vào cửa chính, mười hai tên đại hán tràn lên trước dọn đường.Mông Bất Danh hỏi:- Bạn nè, bộ tính phá cửa xông vô sao?Nam Cung Nguyệt đáp:- Đừng lo, cứ thong thả mà xem, bọn này thuộc chuyên môn mà.Ngay khi đó, hai tên đại hán nhún chân nhảy qua đầu tường thân pháp quả đúng là chuyên môn như hắn đã nói.Sau đó là hai cánh cửa lớn mở hoạt ra, bọn đại hán bê vệ Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh đi thẳng vào trong.Qua khỏi sân lộ thiên và tới chính đường, bóng tối âm u không thấy hơi hám có người nào cả.Thế nhưng phía sau chính đường, theo dãy hành lang nội điện, có ánh sáng lọt qua kẽ cửa, có tiếng cười hì hì, từng chập kéo dài, tiếng cười con gái, và tiếng rì rào to nhỏ của đàn ông.Mông Bất Danh lầm thầm:- Mẹ, giống y là nhà chứa điếm!Nam Cung Nguyệt thét lớn theo cánh tay vung:- Sát!Mưới hai tên đại hán như mười hai con mãnh hổ sút chuồng, cùng một lượt ào ào tràn tới.Tiếng cười nói đầy dâm dật khi nãy bặt luôn, thay vào đó là tiếng kêu hốt hoảng, tiếng quát hầm hừ, tiếp theo nữa là tiếng rú lên như tiếng heo bị học tiết.Một cuộc chém giết bắt đầu.Trong hỗn loạn, có một tên đại hánn áo trắng đâm xầm chạy ra, đúng lúc Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh vừa trờ tới.Tự nhiên là Mông Bất Danh khỏi phải động chân động tay gì cả, bởi vì bên cạnh ông ta đang có một hung thần.Hình nhân một chân bằng đồng được nhoáng lên.Màu trắng màu hồng bay ra hơn một trượng, lần lần màu trắng mất luôn còn lại chỉ mỗi một màu hồng.Màu hồng của máu.Gã áo trắng không kịp kêu lên một tiếng.Mông Bất Danh cũng không dám nhìn theo, ông ta là lão giang hồ, đã từng thấy máu, thấy quá nhiều, chuyện máu đỏ thây ngã đối với ông ta không phải là chuyện lạ phải nói là chuyện quá quen mới đúng, thế nhưng cái này thì thật tình hơi ngán, cái hình nhân bằng đồng như thế, được vung tới khi con ngừoi từ xa đâm xầm chạy lại, thật tình không dám ngó mà cũng không dám hình dung trong trí.Nếu cần nói lại, cứ nói mò rằng gã áo trắng sau khi được nện cho một hình nhân, con người hắn giống y như một con cóc nằm trên nền đất cứng và được nện xuống bằng cái chầy giã gạo!Nát ngứu thì cố nhiên không, nhưng xương nát vào trong thịt, thịt dính lộn vỺt Ngư Trường Kiếm là thanh kiếm cổ, bất cứ món binh khí nào đụng vào đều cũng bị cắt đôi, hắn lật đật rút thanh kiếm lại.Nhưng nếu hắn cứ để thanh kiếm bị tiện ngang thì còn đỡ, khi hắn rút về thì tay hắn chạm ngay cánh quạt bên tay trái của Lý Đức Uy.Hắn rống lenâ một tiếng nhảy vọt lên và hướng ra phía cửa.Lý Đức Uy nhảy lên sau, nhưng vẫn đến trước vì hắn nhảy ngang, tên áo vàng chưa nghiêng mình ra ngoài là đã bị chận đứng.Thanh Ngư Trường Kiếm lại loáng lên, gã áo vàng cúi rạp mình khi chân hắn vừa chấm đất, hắn cố để cho đường kiếm của đối phương lướt ngang đầu.Thêm một lần nữa, hắn quên.Thanh trường kiếm quả nhiên lợi hại nhưng cánh quạt càng lợi hại nhiều hơn, hắn vừa khom mình xuống là bật đứng trở lên, ngay giữa trán hắn có ngay một lỗ.Cái lỗ trên trán chưa kịp bựt máu thì máu nơi ngực hắn phun ra trước, thanh Ngư Trường Kiếm đi một cái thật ngọt, ngọt đến mức thân hắn không hề bị dội.Thanh kiếm vừa rút ra, thân hình gã áo vàng ngã sấp, hắn không la được tiếng nào.Lau sạch máu trên thân kiếm vào chiếc áo vàng, Lý Đức Uy chưa ngẩng lên thì đã nghe tiếng sau lưng:- Quá, quá mức. Giết tận sát tuyệt, độc dữ!Lý Đức Uy chầm chậm quay lại:- Mãn Châu là giặc ngoại xâm, tội của chúng không nặng bằng bọn Hán gian bán nước. Bọn Lý tự Thành là bậc thế gia vọng tộc lại đi làm chuyện phản loạn, trong khi giặc đánh sát biên cương, tội của chúng lại cao hơn một bậc, giết như thế chưa độc bằng chúng đưa sanh linh vào đồ thán.Mông Bất Danh nhún nhún vai:- Ngừơi bạn thì luôn luôn có lý.Lão nhìn chằm vào Thanh Ngư Trường Kiếm và miệng lão lầm bầm:- Ngư Trường Kiếm và Tử Kim Đao cùng nên danh một lượt cùng lui về vườn một lượt, lại cùng tái xuất hiện một lượt, đúng là một chuyện nhịp nhàng!Lý Đức Uy nhìn thân kiếm ngời ngời, mắt hắn cũng ngời ngời:- Ngư Trường Kiếm ra mặt không phải để làm cho tình hình náo nhiệt, coi chơi, cũng không phải ra mặt để tranh đoạt lợi, nó ra mặt để khử trừ bọn quên giống quên giòng, quên tổ tiên đất nước Mông Bất Danh thụt lùi chớp mắt:- Bạn hù hoài vậy bạn. Ýù ta không phải thứ gan tép riu đâu nghe.Lý Đức Uy cười, hắn thu thanh trường kiếm và vòng tay:- Tôi còn phải đi tìm vị Triệu cô nương, xin tạm cáo từ, có duyên mình sẽ còn gặp lại nhau.Hắn quay mình trở ra phía cửa.Mông Bất Danh nói với:- Người bạn trẻ, tốt hơn hết là mình đừng gặp nhau nữa, ta không khoái gặp bạn đâu.Lý Đức Uy nói mà không quya mặt lại.- Có nhiều lúc con người không chủ động được đâu.Mông Bất Danh không nói nữa, lão đứng yên nhưng mặt lão trầm ngâm.oo Nơi đó là khu rừng liễu.Liễu là giống người ta trồng làm cảnh, nó ít khi thành rừng, nơi đây có lẽ trước kia là chỗ do người ta tạo dựng, lâu đời, thắng cảnh mất đi hoang phế thành rừng.Qua khỏi khu rừng liễu phía trước vách núi dựng đứng lên như đao chém, thật cao, thật thẳng.Phía bên trái vách núi, thác nước đổ từ trên cao. Thác nước trắng xoá, tiếng dội ào ào.Tiếng nước liên tục tạo thành một âm thanh rền là lạ.Tiếng nước đổ không lớn, nhưng trong vùng núi tạo thành tiếng dội và vì liên tục nên từ xa đã nghe văng vẳng nhưng nếu đến gần thì cũng không nghe thấy lớn hơn.Thác nước đổ chạy dài xuống đồng bằng trở thành ngọn suối, nghe đâu từ đó đổ xuống tới Bá Kiều.Bên phải của vách đá có dốc núi lài lài, trên dốc núi có gian nhà tranh củ kỹ, phên vách xiêu vẹo, y như một căn nhà hoang.Cứ nhìn dáng bên ngoài, gian nhà này dựng lên ít nhứt cũng phải hơn bốn năm rồi, vì trnahđã mục mà cây cột nhiều chỗ cũng đã đứt chân.Giá như một kẻ co nhà, có nơi về nhứt định khi ngang qua gian nhà như thế, chắc chắn không ai ghé mắt làm gì, nhưng đối với kẻ không nhà, không có chỗ nhứt định để về thì nó vẫn là nơi đáng giá.Vì giữa rừng hoang núi vắng, cho dầu nhà có xiêu vẹo tranh có mục nát, gian nhà đó vẫn là chỗ tốt để che nắng đụt mưa Dòng nước từ thác cao đổ xuống thật trong, nhưng khi đổ ra dòng nước trở thành đục ngầu, nhìn nước dưới dòng rất khó mà hình dung được chất trong nguyên thuỷ của nó.Nhưng ở đây có khác, không phải đã đổ xuống dòng, vì thế nước chưa đục hẳn, nhưng khi thoát ra khỏi đám rừng liễu, nước vụt đổi màu, một màu hồng hồng như máu loang.Không phải giống, mà quả thật là màu máu loãng, vì Nghệ Thường đang giặt quần áo bên rừng liễu.Nàng hơi cúi mặt xuống, tóc nàng bỏ xoã bờ vai, ngọn gió sáng nhẹ thổi qua tóc nàng bay phất phới.Hai tay vò quần áo nàng đã hơi mệt, có lẽ nước trên nguồn lạnh lắm.Quần áo nàng đang giật là quần áo của Lệ Tam Tuyệt, thế nhưng lòng nàng đang nghĩ về La Hán.Bây giờ chàng ở đâu, bàn tay ngâm nước đến lạnh của nàng đáng lý phải giặt quần áo cho chàng.Càng nghĩ, tâm thần nàng càng như mộng, nàng thấy La Hán, nàng thấy mặt hắn trong nước, nàng thấy hắn đang cừơi với nàng.Nàng nhoẻn miệng cừơi với hắn.Nhưng thình lình nụ cừơi của nàng tắt ngấm, bóng rọi dưới nước không phải là La Hán mà là đạo sĩ.Sao vậy? Không lẽ La Hán đã xuất gia?Không, bộ mặt đó không phải là bộ mặt của La Hán. Da mặt của La Hán xạm đen, da mặt này trắng mắt.La Hán mắt to mày đậm, mặt này mắt nhỏ mày thưa.La Hán có chót mũi nho và thẳng mặt này mũi nhọn và quặp xuống.Bộ mặt La Hán thông minh tuấn tú, bộ mặt này loắt choắt điêu ngoa Nghệ Thường hoảng hốt, nàng nhận ra rồi, nàng mơ mộng quá, nàng nhóng thẳng mình lên nhưng nàng chưa kịp quay lại thì một bàn tay phía sau đã chận lấy vai nàng.Nghệ Thường cảm nghe bàn tay nặng như khối đá, nàng ngồi thụn mình lại nhưng cũng chưa có thể quay đầu.Giọng nói khàn khàn phát lên:- Tiểu Cô nương, đừng sợ. Tôi là đạo sĩ du phương, khi ngang qua đây chợt nghe tâm động, tôi bấm tay đoán quẻ biết rằng nơi đây có một kẻ đang mang thương, cần phải được cứu trị.Nghệ Thường xanh mặt, nàng cố giữ cho giọng nói đừng run:- Đa tạ đạo trưởng, nơi đây không ai mang thương giọng cười từ phía sau lưng:- Con nhỏ, nhất là con gái không nên nói dối, bộ quần áo đang giặt đó không phải đã dính máu sao?Nghệ Thường nói:- Sáng sớm cắt cổ con gà, không ý tứ để bắn máu vào mình nên phải mang đi giặt tiếng sau lưng vẫn cứ cười:- Tiểu Cô nương, mắt ta chưa hoa, bộ quần áo con trai mà?Nghệ Thường đáp:- Bộ đồ của ca ca tôi.Tiếng sau lưng lại cười:- Tiểu Cô nương, bảo đừng có nói dối, người trong gian nhà tranh không phải ca ca của Cô nương, ca ca của Cô nương không có ở trong nhà này, tôi đưa Cô nương đi đến ca ca của Cô nương nghe?Nghệ Thường nói:- Không, tôi ở tại đây, tôi không đi, tôi không đi đâu cả.Tiếng cười vẫn y như cũ:- Tiểu Cô nương, tôi biết rồi Cô nương sẽ đi, tôi cần đưa Cô nương đi đến một chỗ, chẳng có ca ca của cô, mà còn có một người cô ngày đêm mơ tưởng, để tôi nhớ hắn họ gì nghe. Aø à đúng rồi, hắn họ BẠch tên La Hán.Không biết bằng một tiềm lực nào, Nghệ Thường vụt đứng phắt lên và quay nhanh lại Tên đạo sĩ đứng trước mặt cô ta, bộ mặt của hắn là bộ mặt mà nàng nhìn thấy bóng dưới nước khi nãy.Bây giờ bàn tay đặt trên vai của Nghệ Thường đã buông xuống và hắn lùi ra sau một bước.Nghệ Thường nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng nàng rắn rỏi lạ lùng:- La Hán đã lọt vào tay các ngươi phải không?Tên đạo sĩ cười - Nói tiếng lọt nghe không được ổn, không có ai ép buộc hắn hết, tại vì hắn tình nguyện gia nhập, bây giờ có đuổi hắn cũng khng đi.Nghệ Thường nói:- Ta không tin, La Hán không phải hạng người như thế.Tên đạo sĩ cười:- bất luận là hạng người nào, nhưng chắc chắn hắn là đàn ông, có phải thế không?Nghệ Thường trừng mắt:- thủ đoạn của các ngươi ti tiện.Tên đạo sĩ cười khà khà:- Tại vì cô nhìn không quen mắt những chuyện như thế, nên mới trốn đi, phải không?Nghệ Thường đáp:- Đúng, hành động của các ngươi quỷ thần đều căm phẫn, các ngươi là bọn hạ lưu vô sỉ.Tên đạo sĩ hỏi:- Nói gì thì nói, bây giờ cô có muốn gặp La Hán không?Nghệ Thường đáp:- Ta sẽ đi theo ngươi, nhưng bây giờ ta muốn nói vài lời từ biệt với người trong gian nhà tranh.Tên đạo sĩ cười gian trá:- Để ta nói thay cho cô.Nghệ Thường hoảng hốt, nàng chợt hiểu tên đạo sĩ sẽ vào giết chết Lệ Tam Tuyệt để bịt miệng.Nàng ăn năng không còn kịp nữa.Tại sao nàng không làm thinh đi theo tên đao sĩ? Tại sao nàng còn muốn nói vài lời với Lệ Tam Tuyệt làm chi?Tình cảnh thuỷ chung của nàng thật là tai hại, bây giờ muốn gì cũng không còn kịp nữa rồi.Nàng muốn lạ thật lớn cho Lệ Tam Tuyệt nghe. Nhưng nàng mở miệng không thành tiếng, cổ nàng nghẹn ngang.Nàng không có tình cảm gì với Lệ Tam Tuyệt nhưng nàng chỉ thương hại hắn, thương hại con người nhất điểm lương tâm Hơn nữa, hắn đang mang thương không người chăm sóc.Và dầu với mục đích như thế nào, hắn cũng đã cứu nàng thoát khỏi cái chết ô nhục bởi bàn tay tàn dật hung bạo của chủ nhân hắn.Bây giờ nàng biết rất rõ ràng, nhưng biết để làm chi?Nàng cắn răng nhìn tên đạo sĩ đi vào gian nhà, nàng đứt ruột nhìn hắn trở ra, không có tiếng động nào của Lệ Tam Tuyệt.Nàng đã căm hận bọn Bạch Liên Giáo, bây giờ nàng còn căm hận thấu xương. Lệ Tam Tuyệt đâu có thù oán gì với họ, thế mà họ cũng không dung cho một kẻ bị trọng thương, không dung một kẻ đang bất động trên giường bệnh!Trước hết nàng quen với La Hán, bây giờ La Hán đã trầm luân sa đoa..Kế đến nàng gặp Lệ Tam Tuyệt, hắn trở thành bệnh nhân và có thể đã chết rồi, chết ngay trên giường bệnh.Lão già có râu định cưỡng bức nàng, cũng chết dưới thanh kiếm của người thuộc hạ.Và nàng lại nhớ đến đại sư ca, người mà nàng âm thầm yêu mến cuối cùng cũng đã không còn.Càng nghĩ, nàng chợt cảm thấy hình như mình là một cô gái bất tường.Ai gặp nàng, quen nàng, yêu nàng, cho đến địch cưỡng bức nàng, trước sau lần lượt đều chết cả.Bất giác, nàng rờ lên mi mắt, nàng không thấy mục ruồi mà người ta gọi là thương phu trích lệ.Người ta bảo đàn bà là mối hoạ, như vậy nàng có phải chính là thứ đàn bà mối hoa. ấy hay không?Tên đạo sĩbước lại vỗ vai nàng, hắn cười:- Tiểu Cô nương, bây giờ cô có thể yên ổn ra đi, tôi đã cho bằng hữu của cô đầy đủ linh dược rồi, lâu lắm chừng ba ngày thì thân thể của hắn sẽ yên.Nghệ Thường hận thấu xương Bạch Liên Giáo, hận thấu xương cái tên đạo sĩ không phải con người, đang đứng trước mặt nàng, nàng thật bình tĩnh trong cái cam hận đó, nàng nói:- Đa tạ, như vậy thì ta đi đã yên rồi.Tên đạo sĩ cười:- Tiểu Cô nương, nàng thông minh lắm, nàng hiểu biết lắm, hãy theo ta.Hắn đưa tay định nắm lấy tay nàng, nhưng nàng rụt tay lại xẵng giọng:- Ta đi được, để ta đi.Tên đạo sĩ cười khà, hắn quay mình đi trước.Nghệ Thường im lặng theo hắn, nàng không quay đầu nhìn lại gian nhà tranh, nàng không đành quay đầu lại.oo Hoàng hôn.Mặt trời đã hụp xuống góc Tây rồi, ánh trăng vàng ửng đỏ rọi trên dòng nước thành một màu hồng.Từng đàn chim mỏi mệt bay qua, chúng nhắm vào vùng rậm nhất trong rừng nơi chúng đã xây sẵn ổ.Trong rừng liễu có một người đi ra.Đó là một lão già, lão già áo rách:Cùng Thần Mông Bất Danh.Hình như lão đi đã dài đường, dáng lão có phần mỏi mệt.Lão dừng lại bên ngoài rừng liễu, lão thở phào như xả bớt cơn nặng nhọc vì đường xa và mắt lão đảo chung quanh.Lão chợt nhìn chằm chằm vào gian nhà tranh, trong nhà bây giờ tối thui, không thấy ánh đèn.Giờ này đáng lý nhà ai đó phải lên đèn.Mông Bất Danh bước thẳng vào gian nhà tranh, tay lão vẫn xách bộ quần áo đẫm nước, có lẽ bộ quần áo này lão với được từ hạ lưu, cùng có thể vớt được tận dưới Bá Kiều, cũng có thể trên một chút và lão đã theo dòng nước ngược lên.Đến bên ngoài cửa gian nhà trnah, lão dừng lại, mắt và mũi lão làm việc.Mắt lão hơi chậm nhưng mũi lão làm việc thật đắc lực, y như con cọp đói lâu ngày bắt gặp hơi chồn, lão phóng vào nhà như gió.Một hồi lau, lão lại từ trong nhà trnah đi ra, mày lão nhua lại thật sâu, mắt lão lại dò quanh bốn phía.Cuối cùng tia mắt dính vào một chỗ, đúng là chỗ mà Nghệ Thường ngồi giặt áo.Lão lần tới, bây giờ mắt lão làm việc đắc lực hơn mũi, lão nhận ra hai thứ dấu chân.Một thứ nhỏ, không cần nhìn lâu, đủ biết đó là chân con gái.Một thứ lớn, dấu giày tròn đầu, dấu lún của đế khá cao, thứ giày ít thấy.Lão thấy dấu đi vào nhà tranh đấu lớn, dấu nhỏ đi về phía rừng liễu, sau đó, mất luôn.Đôi mày lão không dần ra nổi, lão suy nghĩ thật lâu.Mắt, mũi bây giờ nhường cho bộ Óc.Thình lình, lão phóng vào rừng liễu, mất dạng.Bộ quần áo ướt, lão bỏ lại trên bờ suối.