Kim Nguyên Bá lên tiếng vâng dạ và lại đưa tay vẫy về phía trong.Từ trong, hai tên tỳ nữ bước ra nâng bầu rượu ngọc châm đầy từng chén.Tổ Tài Thần nâng chén:- Đây vốn là thứ rượu mà Tổ gia chuyên đặc chế, mệnh danh là “phước lộc thọ tửu”, cái tên tuy không được thanh, nhưng rượu thì kha khá, xin thỉnh nhị vị thưởng thức vài chén cho vui.Sau chén rượu thứ nhất, Tổ Tài Thần ân cần thỉnh khách cầm đũa ngọc.Lão nói những thứ trên bàn tiệc đều do đầu bếp trứ danh của năm tỉnh miền tây.Quả thật, thức ăn không những toàn món quý, mà mùi vị vào miệng thật không thể nào chê nổi.Rượu qua ba tuần, Tổ Tài Thần mới vào đề:- Đêm nay gọi là đêm cơ giao diện kiến, nói “diện kiến” thì cũng có vẻ không cần thiết lắm vì công tử đây vốn là kim chi ngọc điệp, nhân phẩm của công tử chỉ nhìn qua là cũng đã biết ngay, chỉ riêng phần tiên nữ của lão phu thì mới đúng là chuyện mà lão phu áy náy, vì tuy tiểu nữ có được một sắc đẹp trời ban, nhưng từ nhỏ vốn được nâng niu chiều chuộng nên quen nết, có lẽ rất khó mà đảm đang… Thất Cách Cách cười:- Từ nhỏ đã sinh hoạt trong nhung lụa thì làm sao tránh khỏi chuyện quen nết được… Tổ Tài Thần lắc đầu:- Hai tiếng “nhung lụa” thật tình lão phu không dám nói trước nhị vị Hoàng Tộc, lão phu rất hiếm cái danh hào phu của mình.Thất Cách Cách nói:- Tổ lão quá khiêm nhường, sau này, khi lệnh ái và công tử Phúc An thành thân, văn võ bá quan Mãn Châu chúng tôi đâu còn ai dám nói ngang hàng Tổ lão.Tổ Tài Thần cười:- Thật tình lão phu không dám cao vọng như thế ấy, chỉ mong sau này đại sự thu về một mối, nhị vị không quên lão phu đã góp chút sức mọn là đủ lắm.Thất Cách Cách nói:- Coi, Tổ lão sao lại nói như thế, về phương diện công luận, công sức đều thuộc về một mối cho tệ quốc, Tổ lão là ngừơi có công không cần phải bàn luận, Tổ lão là hoàng thân quốc thích, tự nhiên là phải được hưởng vinh hoa phú quý.Tổ Tài Thần nói:- Thất Cách Cách nói như thế, lão phu xin chân thành cảm tạ.Oâng ta nâng chén:Kính thỉnh nhị vị.Và quay lại vẫy tay.- Cho vời tiểu thư.Kim Nguyên Bá cao giọng truyền lịnh vào trong.Sau đó mấy giây, từ phía hậu viện ló ra bốn ngọn đèn lồng bốn cô a hoàn vịn một thiếu nữ chầm chậm đi ra.Tự nhiên đó là dáng cách của một tiểu thư đài các, họ yếu đuối hẳn là chuyện tự nhiên, nhưng không phải yếu đến mức phải đỡ như con bệnh, chỉ có điều họ phải cầm lối đó, vì đó là dáng cách của con nhà khuê các cần phải có để tăng cái đài cát của họ hơn lên.Những cô gái con nhà giàu nhưng khi họ làm dáng cách như thế có đôi khi trông buồn cười, nhất là những cô gái không có đủ người cân đối, trái lại, cô gái con nhà họ Tổ có khác, chẳng những gương mặt của cô ta quá gầy mà vóc ngừoi lại đúng y là “cành liễu đương xuất” chính vì vóc người dịu dàng yểu điệu của nàng thật xứng để cho người nâng đỡ.Sự có mặt của cô gái nhà họ Tổ, làm cho khắp vườn về đêm như sáng rực hơn chính luôn cả Thất Cách Cách, làm cho Phúc An không nói, hắn ngồi như kẻ mất hồn.Kể ra thì gã công tử Hoàng Tộc Mãn Châu quả là có phúc, tuy hắn vào thành là bị một phen khiếp vía, nhưng bù lại hắn được ngừơi như ngọc như hương thế đó, sự kinh ngạc vừa qua thật chẳng thấm vào đâu.Giá như hắn bị thêm một vài trận như thế nhưng được một cô vợ xinh đẹp như thế thì cũng chẳng sợ gì.Cô gái họ Tổ theo sự vịn đỡ của bốn ả nữ tỳ chầm chậm bước ra, đi thẳng về hướng bàn tiệc.Phúc An ngồi mở tròn đôi mắt sững sỡ Ngay lúc đó, chợt nghe có tiếng người như cảm thán:- Phúc công tử quả thật là ngừơi phúc đức, được một người vợ như thế quả có thể làm cho tất cả thiên hạ hờn ghen… Mọi người còn đang giật mình vì câu nói thình lình, thì trước mắt họ chợt thấy tà áo trắng bật lên, bây giờ thì giữa bốn cô ả hoàn bỗng có thêm người nữa.Bạch Y Khách Lý Đức Uy.Thật quả là chuyện kinh hoàng, không những Tổ Tài Thần và Phúc An công tử biến sắc mà luôn cả Thất Cách Cách cũng nhuốm mình… Mấy cô ả hoàn kêu lên một tiếng nho nhỏ, họ xúm nhau vịn vị tiểu thư thụt ra sau.Mọi người đều kinh ngạc, nhưng cô gái họ Tổ thì bình tĩnh lạ lùng, cô ta nhìn Lý Đức Uy bằng đôi mắt thản nhiên.Nói thì lâu, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, từ khi tiếng nói của Lý Đức Uy cất lên cho đến lúc mọi người nhìn thấy thì hắn đã đứng sát bên cô gái nhà họ Tổ.Kim Nguyên Bá và bốn tên vệ sĩ Mãn Châu đã nhích lên.Ngừơi thứ nhất nhảy tới là Kim Nguyên Bá, tiếp theo sau bốn gã vệ sĩ Mãn Châu, họ chuẩn bị hành động.Lý Đức Uy bước qua đứng thật sát cô gái họ Tổ, hắn nắm tay nàng cười nói:- Tại hạ không muốn làm mất vui buổi hội ngộ đêm nay, mà chắc chủ nhân Tổ lão cũng không muốn thế.Kim Nguyên Bá khựng lại, hắn trừng mắt quát:- Buông ra.Lý Đức Uy điềm đạm mỉm cười:- Xin chư vị đừng hiểu lầm, tại hạ không hề có một ác ý nào cả, chẳng qua thấy vị tiểu thư đây yếu quá, tại hạ sợ làm kinh động nên vịn cho nàng đứng vững, Tổ cô nương là kim chi ngọc điệp, một mai mà vấp ngã, chắc chắn không làm chuyện chơi đâu.Câu nói có thật tình, nhưng Kim Nguyên Bá và những ngừơi có mặt thay đều biết đó là lời cảnh cáo.Quả nhiên, Kim Nguyên Bá khựng lại trừng trừng đôi mắt nhưng không dám có một thái độ nào, bốn tên vệ sĩ Mãn Châu cũng im không nhúc nhích.Nhưng như cảm thấy mình bất lực, nhưng không làm thinh, Kim Nguyên Bá khựng lại rồi thét:- Tên kia, ngươi là người gì mà dám đụng tới tiểu thư như thế?Lý Đức Uy mỉm cười:- Đường đường một vị thủ lãnh chi thiểm của nhà họ Tổ, sao lại có giọng điệu như bán chợ cá như thế ấy? Oâng bạn, không sợ làm mất mặt Tổ lão hay sao?Kim Nguyên Bá chưa biết nói sao thì bằng một dáng cách hết sức bình tĩnh, Tổ Tài Thần khoát y:- Đừng có thái độ lôi thôi như thế.Kim Nguyên Bá cúi mặt ngậm câm luôn.Thất Cách Cách vụt lên tiếng:- Ta nhớ các hạ từng nói có đọc sách thành hiền, sao luôn cả câu “nam nữ thụ bất tương thân” mà không biết thế?Lý Đức Uy điềm đạm mỉm cười:- Thật rất khó mà được Thất Cách Cách đem cách thánh hiền ra dạy dỗ, nhưng con người của tại hạ từ trước đến nay là như thế, chuyện lớn thì cẩn thận, nhưng tiếc không bao giờ câu nệ, huống chi, chuyện đêm nay là chuyện cùng chẳng đã tại hạ phải tòng quyền.Thất Cách Cách trầm giọng:- Hãy buông Tổ cô nương ra rồi muốn nói gì cứ đến đây.Lý Đức Uy hỏi:- Thất Cách Cách thay chủ nhân mà mời tại hạ đấy à?Thất Cách Cách gật đầu:- Có thể nói như thế cũng được.Lý Đức Uy nói:- Cung kính bất như tòng mạng, mong Tổ lão và Thất Cách Cách có lòng mời, tại hạ xin vâng.Hắn đưa một tay về phía trước và nói tiếp:- Tổ cô nương, xin mời.Cô gái họ Tổ khẽ động vành môi mọng đỏ, nàng nói một câu thật nhỏ:- Đa tạ.Lý Đức Uy vịn nàng bước thẳng vào.Bốn cô tỳ nữ xanh mặt theo sau.Cô gái họ Tổ còn trong tay hắn, không sao dám có cử chỉ gì tháo thứ.Lý Đức Uy chẳng những không có vẻ sợ sệt, mà hắn lại rất tự nhiên, hắn dắt tay Tổ cô nương đi vào bằng dáng cách thong dong, y như đưa người thân vào dự tiệc.Phúc An mở đôi mắt tròn xoe không nói được câu nào.Lý Đức Uy làm như không hay biết, hắn đi vào giống như một thân hữu của chủ nhân.Bước vào tới bàn tiệc, Tổ cô nương ngồi ngay xuống ghế, bây giờ Lý Đức Uy mới buông tay nàng và nói:- Cảm tạ cô nương đã cho tại hạ được phần vinh hạnh.Tổ cô nương nhoẻn miệng cười thật tự nhiên:- Các hạ không cần khách sáo, đáng lý tôi phải cám ơn vì được các hạ dìu một đoạn đường.Lý Đức Uy đứng sát bên cô gái, làm cho Kim Nguyên Bá và bốn tên vệ sĩ Mãn Châu đành phải đứng im.Họ trừng trừng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.Thế nhưng họ cũng chỉ đứng xa mà ngó chứ không dám nhích lên.Tổ Tài Thần là con người khá bình tĩnh, lão quay lại hỏi Thất Cách Cách:- Cứ theo cách nói thì hình như Thất Cách Cách có quen với hắn?Kim Nguyên Bá vội nói:- Bẩm chủ nhân, hắn là người đã cầm giữ Phúc An công tử đấy.Tổ Tài Thần gục gật đầu:- Ạ à.. thế sao?Thất Cách Cách nói:- Tổ lão không thấy à? Con ngừơi có nhiều bản lãnh lắm, chẳng những võ công cao mà cơ trí cũng nhiều.Tổ Tài Thần gật đầu:- Thật tình thì tôi vẫn không nhìn thấy, Tổ mỗ vốn là con người kém nhãn, không thấy nỗi thái sơn, thất kính, thất kính.Lý Đức Uy cười:- Tổ lão khách sáo quá, cùng một câu nói như thế, nhưng với Thất Cách Cách thì câu nói đó đã làm cho tại hạ tổn đức bình sinh.Thất Cách Cách nói:- Tôi làm gì có tư cách gì dám làm tổn đức các hạ, các hạ chỉ cần đưa tay là bắt được tôi ngay.Câu nói của nàng tuy thật bình thường, nhưng vào lỗ tai của Lý Đức Uy, hắn cảm thấy ngay sự chua cay ray rức.Tổ Tài Thần nói:- Chẳng hay có thể ngồi uống vài chén được chăng?Lý Đức Uy nói:- Đã đến đây là có ý muốn rồi, đâu dám để Tổ lão có lời mời.Hắn ngồi ngay xuống chẳng một chút gì khách sáo, tự nhiên là hắn ngồi sát cạnh Tổ cô nương.Tổ Tài Thần vẫy tay:- Bây đâu, thêm chén đây.Kim Nguyên Bá tuân theo gọi vào trong.Tổ Tài Thần hình như tửu lượng thuộc vào hạng siêu nhân.Lý Đức Uy hình như hơn chứ không kém.Phúc Lộc Thọ đúng là thứ hảo hạng của nhà họ Tổ, mùi nghe phưng phức mà vị thật ngọt lịm, nhưng không phải giám độ, chỉ cần vài chén là thấy choáng váng ngay.Thế nhưng bây giờ thì cái chén lớn đã cạn rồi, gia nhân đã theo cái vẫy tay của Tổ Tài Thần mang lên chén khác.Tự nhiên rượu càng nhiều, không khí chủ khách càng hẳn hòi, điều đó càng làm mắt Kim Nguyên Bá càng đỏ rực, thế nhưng hắn không làm sao được, hắn đành phải… đứng hầu. Đừng nói Kim Nguyên Bá, luôn cả Tổ tài thần cũng không có dám có ý nghĩ bất mãn nào.Lý Đức Uy đang kèm cô gái cưng của lão, hắn là cái chén đá, hắùn có bể là phải lắm rồi, nhưng cái chén “kiểu” của lão đặt sát một bên.Lão chỉ còn cách là uống rượu.Có lẽ lão tin vào tửu lượng của mình, thế nhưng qua một hồi lâu, Lý Đức Uy vẫn như không.Rượu là bản chất chớ không phải vấn đề tập luyện, tuổi Tổ Tài Thần có cao, tửu lượng có được nhiềm năm quen thuộc, nhưng với Lý Đức Uy thì chuyện đó không thấm tháp vào đâu.Bây giờ thì Tổ Tài Thần đã hiểu rất rõ ràng, muốn lấy rượu để đánh ngã Lý Đức Uy không khác nào đưa tay đấm vào vách sắt, cuối cùng tay sẽ sưng lên.Tổ Tài Thần đã biết, Thất Cách Cách lại càng biết sớm hơn.Nàng biết rằng vào cách nào, sự tình bây giờ thượng phong là ở trong tay của Lý Đức Uy.Nhìn lại Tổ cô nương, nàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.Bình tĩnh được như thế, quả thật là một cô gái hiếm có.Không ai có thể nhận được ý nàng, có thể nàng không am tường võ học, nàng không thấy sự thất bại của cha nàng, có thể nàng thấy sự thất bại đó, nhưng nàng cho rằng không quan hệ.Nhưng nếu chuyện thất bại đối với nàng không quan hệ, thì mặc nhiên, cuộc họp mặt đêm nay với Thất Cách Cách và công tử Phúc An đối với nàng cũng không có gì quan trọng.Không ai biết được lòng nàng.Tổ Tài Thần nhìn chăm chăm vào Lý Đức Uy và vụt hỏi:- Các hạ quý tính?Lý Đức Uy thản nhiên:- Lý Đức Uy.- Các hạ năm nay được bao nhiêu tuổi?Lý Đức Uy mỉm cười:- Có lẽ lớn hơn lịnh ái và Thất Cách Cách đây vài tuổi, tuy nhiên, về rượu thì tại hạ vẫn có thể uống được một chén Phúc Lộc Thọ của Tổ gia mà chưa thấy ngà ngà, thế nhưng tại hạ tin rằng Tổ lão chỉ cần nửa chén thôi là đã say lúy tuý.Thật là một câu nói không hề khách sáo, chưa ai dám tự khoe tửu lượng của mình như thế.Dẫu sao Thất Cách Cách vẫn không thấy đó là người không biết khiêm nhường.Vì nàng biết Tổ lão muốn dùng rượu để đánh ngã Lý Đức Uy, mà một khi rượu được mang ra làm vũ khí thì người tiếp nhận cũng phải trên tinh thần thượng võ, tinh thần thượng võ không nên khoe khoang, cũng không bao giờ quá tự khiêm.Tổ Tài Thần hơi sửng sốt:- Nhãn lực của các hạ khá lắm mà lòng tự tin cũng vững lắm.Lý Đức Uy cười:- Không tin thì làm sao dám nhận lời nhập tiệc.Hắn liếc qua Thất Cách Cách và hỏi luôn:- Chắc Thất Cách Cách cũng đồng ý với câu nói của tại hạ?Thất Cách Cách làm thinh, nàng chỉ đưa mắt nhìn hắn chứ không lên tiếng.Không biết vì men rượu đã thấm nhiều hay vì một lý do gì khác, đôi mắt nàng bây giờ thật long lanh.Tổ Tài Thần lại hỏi:- Chẳng hay các hạ là bậc cao nhân từ đâu tới?Lý Đức Uy đáp:- Điều đó Tổ lão có thể hỏi Thất Cách Cách, ngừơi biết rất rõ ràng.Tổ Tài Thần liếc Thất Cách Cách.Thất Cách Cách mỉm cười:- Vị này bảo mình là một người buôn bán, Tổ lão thấy có giống thế không?Tổ Tài Thần gật đầu nhè nhẹ:- Tổ gia đời đời làm thương mãi, tự nhiên là phải biết những người buôn bán, vị lão đệ đây quả thật người buôn bán, có thể nói là cao thủ trong ngành buôn bán thì mới đúng.Thất Cách Cách hơi sửng sốt nhưng rồi nàng lại cười:- Tổ Tài Thần nói đúng lắm Tổ Tài Thần lại ngó ngó Lý Đức Uy:- Lão đệ đã là người buôn bán thì như thế rất dễ dàng cho câu chuyện. Người buôn bán là người chỉ cần cầu lợi, lão phu buôn bán từ nhỏ, cũng chỉ cầu lợi, như vậy bây giờ bất cứ chuyện gì, chỉ cần có lợi cho cả đôi bên là ta có thể nói chuyện với nhau rất dễ dàng chỉ có những cái gì bất lợi thì không ai có thể lay chuyển được….Bây giờ có thể nói thẳng được rồi, chẳng hay các hạ đến đây định bàn chuyện buôn bán nào đây?Lý Đức Uy cười:- Tổ lão đã nói thẳng như thế thì tiện biết bao. Đúng, tại hạ đến đây cốt bàn với Tổ lão về một chuyến buôn, chỉ có điều hoàn cảnh hiện tại có khác, bây giờ ở đây là bữa tiệc giữa Qúy gia và chư vị Hoàng Tộc Mãn Châu, nếu mình đem chuyện buôn bán ra bàn, chẳng hoá ra làm mất cả không khí vui của bữa tiệc hay sao?Tổ Tài Thần nói:- Chờ sau khi xong việc rồi mình bàn chuyện đó được không?Lý Đức Uy gật đầu:- Đúng như thế, tại hạ rất không muốn làm trở ngại đại sự của Tổ lão.Tổ Tài Thần nhướng mày:- Lão đệ thật là người thẳng thắn, bằng vào câu nói ấy lão phu có thể kết giao được với lão đệ rồi.Lý Đức Uy mỉm cười:- Tổ lão làm tại hạ vô cùng cảm kích.Tổ Tài Thần nói:- Vậy lão đệ hãy ngồi tạm uống rượu, lão phu cần làm cho xong chuyện.Tổ cô nương vụt nói:- Con nghe trong mình không được khoan khoái, phép cho con được cáo thối.Tổ Tài Thần nhìn con gái:- Thiên Hương… Tổ Thiên Hương đứng dậy.- Con xin cáo thối, những chuyện còn lại hãy dành cho người khác.Nàng đưa tay cho Lý Đức Uy:- Các hạ dìu tôi vào đây, bây giờ lẽ phải là các hạ cũng dìu tôi trở vào trong.Thất Cách Cách tái mặt… Lý Đức Uy cũng thoáng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua hắn lấy ngay sự bình tĩnh, hắn cười:- Thật vinh hạnh cho tôi.Hắn đứng lên theo và đưa tay vịn đỡ cô gái ra khỏi ngôi nhà thuỷ tạ.Kim Nguyên Bá da mặt từ xanh xuống tím ngắt:Thất Cách Cách vùng đứng dậy:- Phúc An, chúng ta đi.Trong khoảnh khắc, Tổ Tài Thần vụt biến như một con người khác hẳn, tuy bộ quần áo vẫn như cũ, nhưng con người của lão khi đứng dậy như cao lớn hẳn lên, đôi mắt thường nhìn xuống của lão giờ đây cũng quắt lên chiếu thẳng ngời ngời dễ sợ.Lý Đức Uy quay lại mỉm cười:- Tổ lão, chính tôi cũng không hiểu cái nguồn lợi mà Tổ lão vừa nói đó từ đâu mà có?Tổ Tài Thần trầm nặng mặt:- Lão đệ, có người giúp cho lão đệ về chuyện đó, ta vốn là người cũng thuộc về con buôn chuyên nghiệp, thì không bao giờ chịu lỗ vạn nhất bị lỗ vốn một vố, ta sẽ lập tức lấy ngay trở lại sau đó, chứ không bao giờ chịu để lâu, còn lão đệ thì sao?Lý Đức Uy gục gật đầu:- Đồng ý với Tổ lão và tự nhiên là rất khó chịu làm một cuộc buôn bán nào đó nữa với Tổ lão, tuy nhiên, đã là buôn bán thì không ai chịu lỗ, nghĩa là cùng tính chuyện buôn bán với nhau, nhưng tại hạ không thể dám bảo rằng Tổ lão sẽ nhất định kiếm được số lời trở lại.Tổ lão cười khà khà:- Để thử xem, từ trước đến nay, công việc làm ăn của ta không bao giờ gặp trở ngại, luôn luôn là nhất phần xuôi thuận. Hôm nay tuy có không may một chuyến, nhưng đã là người biết điều thì việc không may ấy khó mà co hoài, có phải thế không?Lý Đức Uy gật đầu:- Tổ lão nói có lý, thế nhưng, biết đâu bắt đầu từ giờ phút này vận may của Tổ lão không còn nữa.Tổ Tài Thần cười:- Lão đệ, đã cùng là đồng nghiệp, lão đệ có thể cho ta một cơ hội không nhỉ?Thừa biết lão muốn ám chỉ chuyện gì, Lý Đức Uy vội tránh xa Tổ Thiên Hương một khoảng và chấp tay sau đít đứng mỉm cười:Kim Nguyên Bá thấy đúng là cơ hội, hắn lao mình tới, hai tay nhập một.Đúng là chụp cơ hội để chiếm thượng phong, song chưởng của hắn với toàn lực đây ra như thế đó.Lý Đức Uy nhướng mắt:- Cung Thần, thật sự không phải tại hạ khinh khi, chứ thật tình thì các hạ không phải là đối thủ của ta đâu.Hắn vừa nói vừa nghiêng mình để cho chưởng phong của Kim Nguyên Bá tống trợt ra sau, tay phải của hắn từ sau đít thò tới thật nhanh và cũng lấy lại thật nhanh… Kim Nguyên Bá hự lên một tiếng nhảy thốâi ra sau mấy bước… Tay phải của hắn buông xuôi xuống, không thấy hắn nhấc lên, cũng không thấy hắn dợm chân tới.Tổ Thiên Hương tuy đứng sát bên nhưng mặt nàng thật thản nhiên y như không hề xảy ra chuyện gì.Sự bình tĩnh của nàng từ trước đến sau thật là kỳ dị.Cho dầu nàng là một cao thủ, nhìn thấy thủ thuật của Lý Đức Uy ít ra nàng cũng phải chú ý, thế nhưng nàng không hề liếc mắt cái nào, làm như hai người không từng giao thủ.Tổ Tài Thần cũng khá bình tĩnh, ông ta không nói câu nào, đôi mắt cứ nhìn chăm vào mặt Lý Đức Uy và nhích lên một bước.