hủ tịch tỉnh Trần Tăng được điều lên trung ương đã có lời nhắn gửi đồng chí tổng biên tập tờ báo tỉnh “Hãy quan tâm đến nhà văn, nhà báo Hoàng Kỳ Nam” Ông tổng biên tập báo gọi Hoàng Kỳ Nam lên huấn thị vài lời theo yêu cầu của đồng chí Trần Tăng. Tổng biên tập vừa “tình cảm” vừa trách cứ, ông đặt vấn đề to lớn tới quyền lợi chính trị, tới vai trò của một nhà báo trong giai đoạn hiện nay trước công cuộc đổi mới của đất nước. - Cậu là một nhà báo có tài, lại say sưa với nghề nghiệp tại sao lâu nay lại thờ ơ không chịu phấn đấu để được đứng trong đội ngũ của Đảng? Ông trịnh trọng nói, làm báo như cậu mà không vào Đảng lập trường chông chênh làm sao viết được. Câu hỏi bất ngờ của ông tổng biên tập đã chạm vào nỗi đau của Hoàng Kỳ Nam bao năm nay. - Thưa đồng chí, nguyện vọng vào đảng là mơ ước suốt đời của tôi đấy ạ. Nam đưa mắt nhìn ông tổng biên tập. Ngày còn trong quân đội tôi đã hai lần chuẩn bị được kết nạp đảng nhưng cuối cùng vẫn phải “ xì tốp” Lần thứ nhất “ xì tốp” vì tôi buộc phải nhận tội thay cho thủ trưởng của mình để giữ gìn uy tín cho đơn vị, bởi rằng thì là uy tín của thủ trưởng cũng là uy tín của đơn vị. Báo cáo tổng biên tập, Thủ trưởng của tôi lúc đó đang là thần tượng, là tấm gương chiến đấu vô cùng dũng cảm được đồng đội kính nể. Thủ trưởng của tôi bảo với tôi: Tớ mà nhận tội, anh em sẽ mất hết lòng tin ở tớ. Tớ mà bị mất lòng tin, cả đơn vị sẽ mất sức chiến đấu. Thủ trưởng của tôi lúc ấy vò đầu bứt tai day dứt ân hận lắm. Thủ trưởng bảo: Nếu cậu nhận tội thay tớ, tớ sẽ kết nạp Đảng cho cậu... Thế đấy đồng chí tổng biên tập ạ. Đồng chí có biết thủ trưởng tôi mắc tội gì không? Tội ngủ với gái. Qủa thực sau đó thủ trưởng của tôi đã quyết tâm giúp tôi phấn đấu để được vào đảng. Khốn nỗi, khi thủ trưởng đang lo thủ tục làm lễ kết nạp đảng cho tôi thì bố tôi xảy ra chuyện lớn nên lại một lần nữa phải “xì tốp”. Trong đời hai lần bị “xì tốp” thì coi như xong. Chuyện của bố tôi, Đại tá Hoàng Kỳ Trung, trung đoàn trưởng trung đoàn tăng thiết giáp bị địch bắt thì tổng biên tập biết rồi đấy. Khi bố tôi bị địch bắt, cấp trên lập tức ra lệnh khẩn cấp cho toàn quân khu phải di dời nơi đóng quân đề phòng bố tôi phản bội. Tôi đang ở đơn vị trực tiếp chiến đấu phải nhận lệnh điều động khẩn cấp về trại tăng gia mãi tít trên rừng xanh núi đỏ. Và cái tội “nhận lỗi thay thủ trưởng”từ ngày ấy đã đóng dấu đen vào hồ sơ lí lịch quân nhân của tôi. Cái dấu đen ấy là vết nhơ đeo đẳng suốt cuộc đời tôi tới bây giờ vẫn không sao tẩy rửa. - Chuyện quá khứ bỏ qua. Tổng biên tập nghe thủng câu chuyện rủi ro của tôi liền quả quyết: Quan điểm của đảng giờ đã đổi mới, cậu phải cố gắng mà phấn đấu. Đây là ý kiến chỉ đạo của Đảng bộ tỉnh đã quan tâm tới lực lượng báo chí, lực lượng văn nghệ sĩ. Để cậu có điều kiện phấn đấu, tôi giao nhiệm vụ cho cậu lần này trực tiếp đi viết gương điển hình về những doanh nhân biết vươn lên từ gian khổ mà thành đạt. Cậu có biết doanh nhân thành đạt nhất tỉnh ta bây giờ là ai không? Đào Kinh đấy! Phải gọi là nhà tỷ phú mới đúng, tỷ phú đầu tiên của tỉnh. Tôi gửi cậu đi vì tôi biết ngày xưa, Đào Kinh vào tù, cậu đã có bài viết khá sắc về nhân vật này đăng trên báo mình, cậu còn nhớ không? - Tôi sao quên được! Tỷ phú Đào Kinh chính là bố đẻ của người thủ trưởng mà tôi đã phải nhận tội thay cho anh ta đấy. Hai bố con Đào Kinh là người làng Đoài với tôi. Tôi và Đào Vương nhập ngũ cùng một ngày, nhưng anh ta lại là thủ trưởng của tôi. Giờ thì Đào Vương bị thương nặng về quê suốt ngày ngồi xe lăn. Còn tôi đến bây giờ vẫn là thằng nhà báo được ông duyệt vào diện chậm tiến bộ không chịu phấn đấu vào Đảng. Ông không ngờ được đâu, tôi với hai bố con Đào Kinh còn có nhiều duyên nợ lắm. Thú thực với đồng chí tổng biên tập, nghĩ tới Đào Kinh, tôi biết ông ta đã tạo nên điều kì diệu trong làm ăn kinh tế. Nhưng theo tôi, chính xác hơn, thời đại này đã tạo nên danh tiếng cho Đào Kinh. Thú thực với đồng chí tổng biên tập, tôi cũng muốn viết về Đào Kinh. Chính Đào Kinh đang là nhân vật trung tâm của thời đại này. - Cậu hiểu qúa rõ về Đào Kinh thế thì tuyệt rồi. Làm tốt nhiệm vụ này, tớ là người sẽ đóng con dấu đỏ để xoá đi cái điểm đen trong lý lịch của cậu… Cầm tờ giấy giới thiệu từ tay tổng biên tập bước ra cửa, Hoàng Kỳ Nam chợt cảm nhận ra lời ông tổng biên tập na ná giọng thủ trưởng Đào Vương trong chiến trường năm nào. Hoàng Kỳ Nam nhảy chuyến xe sáng ra biên giới để hoàn thành bài viết về nhà tỷ phú Đào Kinh. Căn phòng làm việc của đồng chí Lê Phong, phó chủ tịch thị xã bây giờ rõ khác xa với căn phòng làm việc của phó chủ tịch huyện Lê Phong năm xưa: Bàn ghế bóng lộn, điều hòa mát lạnh. Hoàng Kỳ Nam vừa bước vào cửa, Lê Phong sững sờ nhận ra anh. - Xin chào nhà báo, Lê Phong vồn vã bắt tay Nam. Rất hân hạnh được gặp lại người anh em. - Quả đất tròn mà, tôi ngỡ đồng chí phó chủ tịch quên tôi rồi. Chà, mới có mấy năm cuộc sống nơi này quá nhiều thay đổi. - Làm sao tôi quên được anh, quên được bài báo của mười năm về trước anh viết về đất này. Lê Phong cười thân thiện, may có bài báo của anh nên chúng tôi đã tỉnh ra. - Chắc là anh căm thù tôi đúng không? - Quả đúng là bái báo của anh đã gây cho chúng tôi một cú sốc mạnh. Lê Phong than phiền, lần này mong nhà báo thông cảm châm trước cho địa phương biên giới bao giờ cũng có nhiều khó khăn phức tạp. Nếu có gì, nhà báo cứ nói với chúng tôi... Mười năm trước nơi đây còn là một huyện lỵ nhỏ vừa mới được mở cửa làm ăn buôn bán tiểu nghạch nhỏ lẻ với trung Quốc, Hoàng Kỳ Nam đã viết một bài phóng sự vơi cái tít giật gân“Chợ người- một mét vuông một gái điếm”. Nội dung bài báo nói về tệ nạn mại dâm ở khu chợ mới đầu cầu thị trấn làm xôn xao dự luận cả tỉnh thời bấy giờ. Lê Phong lần này có vẻ cảnh giác, dè dặt trước một nhà báo hay gây sự như Hoàng Kỳ Nam. Nhận ra vẻ dè dặt của vị phó chủ tịch thị xã, Hoàng Kỳ Nam nói để Lê Phong yên tâm. - Đến với các anh lần này tôi chỉ viết về tấm gương người tốt việc tốt của nhà tỉ phú Đào Kinh thôi, đề nghị các anh cho chỗ ăn nghỉ. - Tuyệt quá, Lê Phong hồ hởi, Đào Kinh hoàn toàn xứng đáng được báo chí nêu gương để chúng ta học tập. Đã có tới năm bảy bài đăng trên các báo từ trung ương đến địa phương nhưng đều chưa đúng tầm. Nếu nhà báo có ý định viết sâu hơn nữa thì quý quá. Ai chứ Đào Kinh được nhà báo có uy tín để mắt tới thì vinh dự cho nhà tỷ phú, vinh dự cho địa phương chúng tôi quá. Nhà báo uống nước đã, tôi sẽ trực tiếp đưa nhà báo đến gia đình nhà tỉ phú Đào Kinh. Từ ngày Đào Kinh ra tù, Nam chưa một lần gặp lại. Đào Kinh lúc này không còn chút dấu vết của ngày xưa. Hoàng Kỳ Nam nhận ra Đào Kinh ngày xưa ở đôi mắt sâu, cặp lông mày dày với cái nhìn phớt đời. Đào Kinh mời Hoàng Kỳ Nam ngồi xuống chiếc ghế bành trạm trổ rồng phượng sơn son thếp vàng như ghế vua. Nhà tỷ phú không còn nhận ra Hoàng Kỳ Nam. Đúng hơn Đào Kinh không cần biết Nam là ai. Đối với Kinh bây giờ, một nhà báo chứ mười nhà báo Đào Kinh cũng chẳng quan tâm. Chẳng cần khen, Kinh cũng nổi tiếng. Tiền lãi lời Kinh thu vào như nước. Báo chí dư luận có chê bai chửi bới, trong kinh doanh Kinh vẫn vững như bàn thạch. Càng bị chửi Kinh càng nổi tiếng. Càng nổi tiếng, Đào Kinh càng phất nhanh. Các mối hàng trong địa bàn này đều nằm trong tay Đào Kinh. Những chủ hàng nào không thiện chí với Kinh là “chết” ngỏm. Tuy vậy, Đào Kinh vẫn thể hiện tính hảo hán làm ngơ cho một vài đối tượng Kinh phải mang ơn từ xưa để họ làm ăn cạnh tranh với Kinh cho vui. - Xin giới thiệu với anh Kinh, đây là nhà báo Hoàng Kỳ Nam đấy. Phó chủ tịch thị xã Lê Phong nói. Kinh đang lơ đãng rót nước mời khách chợt nghe tới cái tên Hoàng Kỳ Nam, Kinh giật mình nhìn xoáy vào Nam rồi ngớ ra cười hanh hách. - Ôi cái thằng quỷ, sao không nói trước để nhà cầm quyền vòng vo tam quốc mãi. Đào Kinh ra oai với chính quyền trước mặt Hoàng Kỳ Nam, việc quan bận thì anh Lê Phong cứ về đi, để cái tay nhà báo này cho tôi. Phó chủ tịch Lê Phong như trút được gánh nặng, bắt tay Hoàng Kỳ Nam cáo lui. Đào Kinh liếc nhìn Nam, ông đưa tay ấn cái nút chuông trên bàn ngả người ra chiếc ghế bập bênh bập bênh thư thái. Tiếng chuông ngân nga điệu nhạc êm ru, từ nhà trong một đệ tử mặc bộ đồ kí giả màu ghi sáng, chân đi giầy Nhật lười trắng lốp với phong thái lịch lãm bước vào ngước đôi mắt sáng nhìn Nam rồi đứng sững trước mặt Kinh chờ nhận lệnh. Kinh suy ngẫm giây lát giơ ngón tay ra hiệu rất sành điệu. Tay đệ tử lập tức nhận được tín hiệu quay gót. - Tớ cũng đã nghe loáng thoáng về cậu, Đào Kinh nói, kể cũng hay, hớ hớ...cuộc sống muôn màu sắc đưa đẩy chúng ta lại gặp nhau. Cậu đến với tớ như là định mệnh vậy. Và tớ đến với gia đình cậu ngày xưa là số kiếp của tớ. Đối với tớ chuyện làm ăn khỏi cần suy nghĩ. Điều tớ quan tâm hơn cả, gặp được cậu ở đây, cậu cho tớ biết cụ thể những chuyện làng Đoài mình. Thú thật với cậu, tớ cần là cần nghe chuyện làng Đoài, chuyện thằng Đào Vương nhà tớ. Ôi thằng con trai khốn khổ khốn nạn của tớ. Mấy bài báo khen chê nhắng nhít của các cậu tớ cần quái gì. Triệu phú với tỷ phú con mẹ gì tớ. Chẳng qua cùng đường tìm kế sinh nhai gặp thời vận có quý nhân phù trợ thì phất lên thôi. Cậu giúp tớ cộng tác giải quyết tháo gỡ khó khăn việc gia đình tớ ở quê, nhất là việc thằng Vương. Đào Kinh lại bập bênh trên ghế. Căn phòng lại lặng đi trong giây lát, Đào Kinh nhìn Nam thăm dò rồi giọng buồn buồn: - Có những việc dùng tiền quyết định được, nhưng việc của tớ với thằng Vương, tiền chẳng có nghĩa lí gì. Khi ở tù ra, tớ có nghe nói cậu viết một bài khá nổi tiếng về phi vụ tớ tổ chức đưa người vượt biên trái phép. Mẹ kiếp, những kẻ trái phép ấy bây giờ thành Việt kiều yêu nước cả. Tết vừa rồi, họ lũ lượt về thăm quê hương nghe tin mình làm ăn khấm khá đến thăm vui ra trò. Nhưng thú thực tớ chẳng đầu óc nào nghĩ tới chuyên vặt ấy. Kể cả bây giờ cậu muốn viết xấu tốt gì về tớ cũng được. Khen cũng được, chửi cũng được, tớ đều có thưởng cho cậu. Cậu đòi thưởng bao nhiêu cũng được. Nhưng việc của thằng Vương cậu phải giúp tớ. Tớ biết tại sao nó lại căm thù tớ đến vậy. Cậu thấy đấy, từ một thằng khố rách phải đi làm mướn cho ông bà bố mẹ cậu. Giờ có được vị thế này dễ ai làm được. Lẽ ra mẹ con thằng Vương phải cư xử với tớ tử tế. Thân phận tớ bao năm phải đổ mồ hôi sức lực, thậm chí phải thế chấp cả tính mạng mình mới được như ngày nay. Cậu nói với thằng Vương cần gì tớ cũng đáp ứng cho nó đầy đủ. Nó có thể ra đây ở hẳn với tớ. Tớ sẽ lo mọi chuyện cho nó được sung sướng. Nó sẽ có người hầu hạ, có vợ đẹp con khôn, muốn gì được nấy. Cậu nhìn đây, tớ sẽ cho nó cả cái dinh cơ to lớn này. Đời tớ bây giờ chỉ còn trông cậy vào nó nối nghiệp tớ sau này. Thú thật với cậu tớ hết trứng để đẻ rồi. Là thằng đàn ông, chuyện vợ nọ vợ kia là lẽ thường tình. Tớ đã bỏ mẹ thằng Vương gần hai chục năm nay, tớ có quyền được lấy người khác chứ. Tớ ngồi tù mười năm, mẹ nó có hỏi han. Cái con mẹ Cam Quýt Mít Dừa vừa chua vừa đắng của nó đã làm cho đời tớ ê trề nhục nhã với dân làng Đoài đến nỗi tớ phải bỏ làng trốn đi. Ngày ấy cậu và thằng Vương nhà tớ biền biệt trong chiến trường biết mẹ gì chuyện tớ chịu nhục ở làng. Cả cái con Măng khốn kiếp, nó chả giúp gì cho tớ, còn cuỗm cả tiền vàng của tớ ăn chơi đàng điếm trong khi tớ phải ngồi tù. Thật là bất công. Tớ căm thù đời, căm thù Trần Tăng. Có lẽ chính vì lòng căm thù đã kích thích tính iêng hùng ở tớ trong làm ăn nên mới có được ngày hôm nay. Cậu phải giúp tớ. Tớ biết xưa nay thằng Vương nhà tớ chỉ nể mỗi cậu. Cậu với nó dù sao cũng đã một thời chinh chiến đạn bom sống chết có nhau. Nó nghe cậu hơn nghe tớ. - Tôi hứa với ông, ông Kinh ạ, tôi sẽ giúp ông để Vương hiểu và thông cảm cho ông. Nhưng tình cảm không thể một sớm một chiều. Cũng như ông, phải có quá trình mới làm nên danh phận ông như hôm nay đúng không? - Cậu nói quá đúng. Người đệ tử mang ra một chai REMY MARTIN với đủ các món ăn đặc sản quý hiếm. Kinh kiêu hãnh giới thiệu nào là Tê Tê rừng già, Kì Đà rừng non, Bào Ngư biển Bắc. Giới thiệu xong các món ăn, Kinh lại giơ ngón tay lên một lần nữa ra hiệu cho tay đệ tử lặng lẽ ra ngoài. Phút sau hai cô gái nõn nà ăn vận như các diễn viên múa, váy ngắn lồ lộ hai bắp chân trần trắng ngần. Hai cô gái dịu dàng ngồi xuống cạnh Nam và Đào Kinh làm bổn phận rót rượu tiếp thức ăn cho Đào Kinh và Nam. - Đây là Kiều Hoa, người đẹp hội Lim, còn đây là Hồng Hạnh ca sỹ lừng danh đất Bắc. Giọng Đào Kinh ngân nga tự hào. Mắt hai người đẹp long lanh, dáng hình thanh thoát, cử chỉ tinh tế nồng nàn biểu hiện sự kính trọng lịch lãm. Cả đời Hoàng Kỳ Nam chưa bao giờ được thưởng thức bữa ăn ngon và sang trọng như hôm nay. Hương rượu thơm, thức ăn ngon, tinh thần sảng khoái đưa Nam hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Rượu đã ngấm, với tâm trạng thoải mái, Kinh kể đủ mọi chuyện với Nam về cuộc đời sóng gió của Kinh. Nam thấy người rạo rực đầy hưng phấn. - Theo ông thì bí quyết gì dẫn ông đến thành công trên con đường làm giầu hiện nay. Bất ngờ Hoàng Kỳ Nam hỏi Kinh một câu có tính chất nghề nghiệp. - Làm giàu thời nay!!!15548_6.htm!!!
Đã xem 32619 lần.
http://eTruyen.com