Dịch giả: Trường Vĩnh Hoa
Chương 9

Suốt mấy ngày liền, tuyết bay lả tả, đường phố tiêu điều không một bóng người, hiệu lương họ Lý cũng nghỉ bán hai ba ngày. Hôm ấy ăn xong bữa cơm sáng, Long Tường như nhớ ra việc gì đó mới nhíu mày thuận miệng hỏi Phượng Tường:
 
- Thời gian trước đây, dường như anh nghe gia nhân nói rằng có một người Nhật Bản đến nhà tìm em, chuyện đó ra sao?
 
Đáy lòng Phượng Tường kinh hoảng, mạnh dạn tự trấn tĩnh rồi phủ nhận như không hề có chuyện ấy; chàng ngẫm nghĩ, chắc là việc hồi đó Canh Dương đến thăm hỏi đường xuống thôn quê, loáng thoáng rập rờn truyền vào tai đại ca. Long Tường cũng không truy hỏi nhiều, chỉ nói qua loa rằng:
 
- Cha và anh đều suy nghĩ giống nhau, giao kết cùng bọn quỷ Nhật bản với chúng ta mà nói là chuyện không thế nào có được, rước lấy chuyện tanh hôi kiểu này, em chưa đủ khả năng để liên hệ mà không bị lây nhiễm đâu! Anh chỉ cho phép em dùng ít thì giờ rãnh rỗi chăm lo trong cửa hàng, không dạy em theo anh đi giao thiệp, cũng là lý lẽ đó.
 
Phượng Tường lặng im không nói, chỉ cảm giác được tội lỗi trĩu nặng bên lòng. Long Tường bèn chuyển sang chuyện khác, nói hết sức hào hứng:
 
- Mấy hôm nay, anh và mẹ lúc nào cũng bàn luận, muốn thay em sắp xếp sự thân cận với vài thế gia vọng tộc trong thành, ý em như thế nào?
 
Phượng Tường giật nẩy người, thấy thứ mẫu và chị dâu ở bên cạnh gật đầu mỉm cười, bèn nhẹ nhàng nói:
 
- Chuyện này… em thấy việc này không gấp gáp mà! Tuổi em cũng vẫn chưa lớn lắm, hay là hoãn lại vài năm nữa hẵng nói đi.
 
Thứ mẫu ở một bên đáp lời:
 
- Con cũng sắp mười tám rồi, vào năm mà cha con cưới mẹ con cũng chẳng khác nhiều với tuổi con bây giờ. Hiện tại thời cuộc không tốt, mau mau sớm sớm thành thân, nối dòng nối dõi sớm chút đi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện người cha đã mất của con!
 
Phượng Tường không biết làm sao đáp lời, buộc lòng phải tìm lành tránh dữ kiếm cớ rồi gấp gáp rời khỏi đại sảnh. Những ngày tiếp theo đó, Long Tường và Thứ mẫu thường hay nhắc lại chuyện ấy; có lần, Phượng Tường bị ép bức quá, bật miệng nói ra:
 
- Con đến cả đời cũng không muốn kết hôn, con… con vốn là không thích nữ nhân!
 
Ngay khoảnh khắc ấy, bầu không khí kinh ngạc đông cứng lại cả một lúc, sau đó phu thê Long Tường và Thứ mẫu lại ngăn chẳng được mà cười lên. Thứ mẫu cười nói:
 
- Này con trai! Nói gì khờ vậy!
 
Long Tường cố sức nhịn mà cũng không chịu nỗi, lắc đầu cười nói:
 
- Chờ sau khi em kết hôn rồi, thì sẽ thích mà.
 
Chị dâu Phượng Tường ở một bên, gương mặt đột nhiên đỏ ửng lên, cô ta hờn dỗi lườm liếc Long Tường một cái, không chịu nỗi lại cúi đầu ngắm nhìn cái bụng bầu ba tháng của mình.
 
Phượng Tường trước giờ cứng rắn chống cự việc thành thân, Long Tường biết rằng đứa em út này từ bé được cưng chiều, bẩm sinh lại mang chút bướng bỉnh, ép bức quá ngược lại sẽ hư việc, vì vậy cũng thôi không cưỡng ép chàng, nhưng trong lòng có sự tính toán khác.
 
 
Vào cuối đông, Phượng Tường và Canh Dương hiếm có được một lần gặp mặt. Phượng Tường thường nhớ đến Canh Dương, nhung nhớ đến gần như tuôn đôi dòng lệ, nhưng lại nghĩ rằng rơi nước mắt không phải là chuyện của nam nhân hán tử. Thỉnh thoảng hẹn gặp nhau một lần, hai người yêu mến bịn rịn, khổ nỗi lại không có chỗ nào để mà đi, ngoài trời lạnh quá, người ta chết cóng bên đường là chuyện thường hay nghe nói.
 
Trước đây tại thôn quê, khổ tương tư cắt gan bào ruột hai người nơi hai mảnh đất cách xa, giờ đây gần trong gang tấc, lại như cũ mà chẳng thể gặp nhau, khổ đau ấy làm người ta bao nỗi đoạn trường. Phượng Tường chưa hề trải qua mùa đông nào dài vô tận không thể chịu nổi thế này, lại thêm vì tình thế trong nhà nguy hiểm, Phượng Tường luôn cảm thấy Đại ca có ý không tốt, như có mưu tính gì đó.
 
Thật không dễ dàng trong năm vừa qua. Đông đi xuân đến, hôm nay khí trời hơi ấm, thời tiết đầu xuân. Phượng Tường nhớ lại dịp gặp Canh Dương lần đầu, cũng là lúc mai vàng nở rộ đẹp tươi. Bữa nay chàng đoán chừng Canh Dương có lẽ sẽ đến tìm chàng, sáng sớm vui mừng thức dậy, Long Tường lại ra lệnh bắt chàng theo ra ngoài dự tiệc. Phượng Tường trong lòng không vui, nhưng tìm chẳng ra lời thoái thác, đối phương lại là nhân vật quan trọng lui tới trong việc làm ăn tại hiệu lương, đành phải trong lòng cay đắng trong ý không vui mà đổi thay y phục, theo Long Tường bước ra khỏi cửa.
 
Người mở tiệc là Lương lão, cũng là đại địa chủ. Khách được mời đến lần này không nhiều, ngồi vây quanh chiếc bàn có bày hoa. Đại bá (người bác cả) của Phượng Tường là Lý Vân Đào cũng đến rồi. Trọng tâm câu chuyện của mọi người trong buổi tiệc rõ ràng là vây quanh Phượng Tường, Phượng Tường lưu tâm ứng đối, trong lòng ngấm ngầm cảm thấy có chuyện không hay. Sau đó Lương lão cho gọi trưỡng nữ bước ra chào hỏi mọi người, ai nấy đều cùng nhau lên tiếng ngợi khen cô dung mạo xinh đẹp, Phượng Tường mới bất ngờ chợt hiểu đây thật ra là buổi làm thân chính thức, đây là giây phút quan trọng, lại không thể dưới mắt bao người mà làm cho Đại bá và Đại ca lúng túng khó xử, mất mặt người mình, đang trong bữa ăn mà như ngồi chỗ chông gai.
 
Trên đường trở về, Phượng Tường cứ xụ mặt cả buổi không buồn nói chuyện với đại ca, vừa vào trong nhà liền nhịn không được sự bùng nổ chưa bao giờ có:
 
- Anh nhúng tay làm việc này là coi như có ý gì?
 
Long Tường kinh ngạc ngừng lại, đây là lần đầu tiên mà đứa em út dùng giọng điệu thế này để nói với anh. Anh bảo:
 
- Thế nào? Em không hài lòng Lương tiểu thư sao? Người ta vừa xinh đẹp vừa hiền thục thông minh, còn chọn lựa gì nữa?
 
- Cô ta đẹp là của cô ta, chuyện vặt vãnh này liên quan gì đến em? Anh đánh lừa em như thế, lôi kéo em đi làm chuyện tương thân, rốt cuộc biến em thành cái gì? – Phượng Tường nói mà tức giận đến khản cả giọng.
 
Long Tường lúc đầu vẫn còn đủ sức nhẫn nại, ôn hòa giải thích: Lương gia gốc gác vững chắc, lại được coi như là gia tộc quyền quý nho học, Lương tiểu thư phẩm hạnh tốt đẹp, xem ra là môn đương hộ đối khó gặp. Còn nói thêm dưới gối Lương lão chỉ có cô là con gái độc nhất, thương yêu như ngà ngọc trong tay, sau lúc kết hôn, ắt hẳn có nhiều lợi ích cho gia nghiệp họ Lý… Phượng Tường húc đầu ném vào một câu:
 
- Anh muốn dựa dẫm kiếm lợi thì tự chính anh làm đi, đừng đem em ra cầu thân với kẻ giầu có!
 
Long Tường bất chợt nổi cơn thịnh nộ, cả đời đây là lần đầu, vung tay tát Phượng Tường một bạt tai, mặt tái trắng hét lên:
 
- Ngươi theo ta về phòng!
 
Huynh đệ hai người bắt đầu từ hôm ấy mở cuộc chiến tranh lạnh. Ban ngày trong cửa tiệm mặt lạnh như băng, buổi tối sau khi về nhà, Phượng Tường lúc nào cũng đóng cửa ở một mình trong phòng. Thứ mẫu và chị dâu đã đến khuyên giải mấy lần, bất luận là dịu lời khuyên giải hay dùng nước mắt tấn công, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Phượng Tường biết lời nói của mình đang khi nóng giận, nhưng chạm trán với tác phong ngang ngược của đại ca, lòng vẫn còn căm giận không thích biểu lộ sự yếu đuối. Chàng chưa hề cảm thấy cần có Canh Dương như bây giờ, nhưng Canh Dương lại không ở cạnh bên. Ở trong nhà, chàng hoàn toàn bị cô lập không ai giúp đỡ.
 
Mưa xuân bắt đầu bay rơi triền miên không dứt, hoa mai tàn rụng sạch sẽ, khắp nơi nghẹn ngào, khóc đến rơi máu lệ thâm hồng.