Dịch giả: Nhất Cư
Chương V
BỨC THƯ NGỎ THAY LỜI KẾT

Gởi chị Trần Thi Vân Chung và anh Thanh Châu
Xin được gọi là chị như ngaỳ nào chị đã ký dưới các bài thơ của mình là T.T.KH. Bởi những năm ấy chị vừa 17,18 tuổi…tác giả của ba bài thơ nổi tiếng: Hai sắc hoa ti-gôn, Bài thơ thứ nhất, Bài thơ cuối cùng, thay vì gọi bà như mọi lẽ thường tình trong cách xưng hô của người đời.
Xin chị hãy rộng lượng tha thứ cho chúng tôi đã khơi dậy câu chuyện tình buồn cách đây hơn nửa thế kỷ mà trong thâm tâm chị không bao giờ muốn nhắc tới.
Ngày ở Sàigòn, chị vẫn mai danh ẩn tích. Cái tên T.T.KH chỉ xuất hiện với bài thơ cuối cùng ngày 30-10-1938. Tôi biết chị vẫn làm thơ viết văn, với nhiều bút hiệu khác nhau cùng với các bạn cùng giới lập nên nhóm Quỳnh Dao…
Bây giờ chị ở tận miền nam nước Pháp xa xôi, nhưng có một điều may mắn là tôi vừa được xem bức thư chị gởi về cho một người bạn. Ngoài bức thư, tấm hình mới chụp nhà thờ ở Notre Dame de Paris còn có một bài thơ mới nữa.
Và cũng trước đó, trong một ngaỳ mưa - người bạn gái của chị - bà Đ.T.L đã hé lộ cho nghe về cuộc đời của chị - của T.T.KH trong một buổi bàn chuyện văn chương đơn thuần. Sau đó bà Đ.T. L có viết bài Hoa tim – T.T.KH PHƯƠNG XA, bài thơ gần như viết lại cuộc đời và cuộc tình định mệnh của chị. Chúng tôi phải cám ơn bà Đ.T.L nhiều vì không có bà thì sẽ không có cuốn sách này. Tuy là trái với lời bà Đ.T.L căn dặn: chuyện này bà vì chị mà giữ kín như chúng tôi đã viết trong phần T.T.KH – NÀNG LÀ AI?
Gía như…người bạn trong nhóm Quỳnh Dao ngày trước vừa nhận được thư chị, cho phép chúng tôi được in tấm hình mới nhất chị vừa chụp cũng như bút tích bài thơ chị viết thì tư liệu cuốn sách còn thú vị xác đáng hơn nhiều!
Nhưng cũng đừng trách bà ấy vì bà cũng đang viết một cuốn sách gồm nhiều tác giả là phụ nữ viết văn làm thơ trong đó có chị - có T.T.KH. Bà giữ lại làm tư liệu riêng cho mình là quá đúng. Chúng tôi nào nỡ trách!
Chỉ tiếc bạn đọc đã không gặp chị bằng xương bằng thịt ở ngoài cuộc đời mà cho đến tận bây giờ họ không nguôi nhớ chị, không nguôi nhớ sắc hoa ti-gôn; không nguôi lòng trắc ẩn, chia xẻ cảm thông với chị
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Đấy không phải là lời than riêng nữa mà của rất nhiều người con gái đã có một tiền duyên định mệnh như chị.
Ở đây chúng tôi cũng có lời tạ lỗi với ông nhà: -ông Lê Ngọc Chấn (dẫu đã qua đời) và các con của chị, vì những điều “thóc mách” chúng tôi viết trong cuốn sách này.
Cuối cùng xin anh Thanh Châu – nhà văn – tác giả
Hoa tigôn và Những cánh hoa tim, hiện đang ở Hà Nội, người mà theo chúng tôi gọi là nhân vật chính trong cuộc tình thơ này.
Nếu bây giờ không công bố cái nghi án văn học trên 50 năm qua, chúng tôi cảm thấy mình có lỗi với bạn đọc, bởi vì chúng tôi dã lỡ biết T.T.KH
T.P Hồ chí Minh 1994
 THẾ NHẬT