Dịch giả: Nguyễn Thanh An
- 7 -

    
19
am Lại Tử cũng là người không ngủ trong đêm nay, dường như hắn linh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hồ Nhị Tẩu nằm nghiêng ngủ ngon lành, tiếng ngáy đều đều vọng ra, khóe miệng mụ còn chảy dải. Chiếc đèn dầu trong phòng vẫn đang sáng, Tam Lại Tử không thổi tắt nó. Buổi tối có ánh đèn khiến mụ Hồ Nhị Tẩu không sợ hãi như trước. Tam Lại Tử thường xuyên bị đánh thức bởi tiếng nói nhảm bất chợt của mụ ta, hắn thường nhìn thấy mụ ta ngồi trên giường, hai tay cứ cào cấu trước mặt, như thể đang cố gắng đuổi bọn ma ác không nhìn thấy được. Bộ dạng im ắng của mụ ta lúc này giống như một đứa trẻ vô tội, điều này khiến Tam Lại Tử mềm lòng.
Trong đêm nay, ít nhất tới lúc này mụ Hồ Nhị Tẩu vẫn chưa bị bọn ma dữ quấy rầy.
Ác mộng của Hồ Nhị Tẩu cũng chính là ác mộng của Tam Lại Tử, bởi hắn phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí cả tối để an ủi, vỗ về mụ ta, để mụ bình tĩnh trở lại, để mụ cảm thấy có cảm giác an toàn. Hiện giờ, Tam Lại Tử không dùng dây trói mụ ta lại mỗi khi mụ lên cơn điên như trước, mà hắn ôm chặt mụ ta vào lòng, rồi không ngừng nói chuyện, dùng sức mạnh của bản thân khống chế cơ thể mụ ta, dùng những lời nói không ngừng nghĩ của mình để vỗ về linh hồn bất an của mụ ta, mãi tới khi mụ ta ngoan ngoãn ngủ thiếp đi như một đứa trẻ.
Tam Lại Tử đặt tay lên ngực, hắn cảm thấy được nhịp đập của con tim. Thật kỳ lạ là hôm nay lim hắn đập nhanh hơn lệ thường, không những thế con rắn nằm phục trong bụng hình như đã tỉnh lại. Con rắn đó chìm vào giấc ngủ sâu, từ sau ngày hắn uống rượu thì lại náo loạn trong bụng. Tam Lại Tử lại đặt tay lên bụng, lòng bàn tay khẽ rung lên, con rắn đó đang chuyển động trong bụng hắn.
Có một giọng nói sắc nhọn xuyên qua màn mưa, xông thẳng vào phòng, đập vào thần kinh của Tam Lại Tử.
Tam Lại Tử ngồi bật dậy, hai mắt mơ màng.
Dường như con rắn trong bụng nghe thấy tiếng gọi nào đó, nó lồng lộn trong bụng trườn về phía cổ họng hắn.
Tam Lại Tử lặng lẽ mặc quần áo, xuống giường rồi thất thểu đi về phía cửa. Hắn đứng bên cửa, giơ tay rút then, mở rộng cửa ra.
Hơi nước lạnh bên ngoài ập vào mặt.
Tam Lại Tử nhìn thấy người đàn bà áo trắng bịt mặt đang đứng ngoài cửa.
Người đàn bà áo trắng nhìn chằm chằm vào hắn, mắt cô ta phát ra tia sáng màu đỏ. Ánh mắt của Tam Lại Tử và cô ta chạm vào nhau, Tam Lại Tử rùng mình như bị ma nhập. Người đàn bà áo trắng lại thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài đường phố thị trấn Đường. Tam Lại Tử như bị ma xui quỷ khiến lẽo đẽo đi theo sau, hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện giống như cô ta. Hắn đi, nhưng vẫn mở toang cửa nhà mụ Hồ Nhị Tẩu.
20
Vương Bình Thuận ngồi cô độc một mình trong văn phòng không ngừng hút thuốc lào, cứ như thể ông ta đang chờ đợi gì đó trong cô đơn vậy. Mỗi lần rít thuốc, môi ông ta lại ánh lên một màu kỳ dị. Thời gian cứ dần trôi theo khói thuốc, im lặng không lời. Không hiểu lúc này là canh mấy, Vương Bình Thuận không hề biết, mặc dù chiếc đồng hồ quả quýt của ông ta vẫn đang chạy, nhưng ông cũng không có nhu cầu lấy ra xem, thậm chí ông còn quên cả chiếc đồng hồ đó. Chiếc đồng hồ này là quà tặng năm xưa của Du Trường Thủy. Bây giờ, trong lòng Vương Bình Thuận chỉ đau đầu xem chuyện gì sẽ xảy ra trong quán Tiêu Dao, mọi thứ khác không còn quan trọng nữa. Ông nghĩ thầm, không hiểu Trư Cốc có khiến ông thất vọng không nữa, chỉ cần trừ khử được người đó thì ông mới có thể vô ưu vô lự làm hoàng đế trên mảnh đất này. Người đó là mối họa duy nhất trước mắt của ông.
Trư Cốc vừa đói vừa rét. Trước cửa phòng Xuân Hương không có chút động tĩnh gì. Cả quán Tiêu Dao im lìm. Lúc này, một hội viên đội bảo vệ mò ra khỏi quán Tiêu Dao, đi tới trước mặt Trư Cốc, vẫn chưa kịp nói gì đã bị Trư Cốc thấp giọng giáo huấn: “Đồ chó, không chịu khó mai phục, mò ra đây làm gì hả?”.
Đội viên đội bảo vệ kia khẽ nói: “Đội trưởng à, tôi nghe thấy có tiếng người đang nói trong phòng má mì Lý”.
Trư Cốc hồ nghi hỏi lại: “Thật không?”.
Người kìa cả quyết: “Thật ạ! Nếu tôi dám lừa đội trưởng, tôi là con chó ăn cứt”.
Trư Cốc chửi: “Đồ chó!”.
Nói rồi hắn dẫn theo một số đội viên khác đi về phía phòng mụ Lý Mị Nương.
Trư Cốc dặn hai đội viên chặn ở cửa, còn hắn dẫn hai đội viên khác đi tới cửa sổ. Trư Cốc dỏng tai lên hòng nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phía trong. Trư Cốc nghe thấy rồi, tiếng nói chuyện hơi bé, không phân biệt nổi là tiếng đàn ông hay đàn bà, cũng không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện. Hay là mụ Lý Mị Nương đang nói mớ? Nhưng điều này dường như không thể xảy ra được bởi người nói mớ sẽ không cố ý ghìm giọng xuống thấp, và cũng không thể liền mạch như vậy được.
Nhất định có ma ở bên trong.
Trư Cốc khẽ khàng dẫn mấy đội viên đội bảo vệ ra một góc khuất rồi thấp giọng nói: “Chó thật đấy, lẽ nào Trần Lan Đầu và mụ Lý Mị Nương lại câu kết với nhau, chúng đang ở trong thầm thì gì đó, đúng là không ngờ nổi! Mau lên, mau gọi mấy thằng nữa tới đây mai phục hai bên cửa phòng Lý Mị Nương, nếu như có người từ bên trong đi ra thì đồng loạt xông lên, nhanh chóng trói hắn lại. Ngoài ra, cũng phải có người mai phục dưới cửa sổ, phòng hắm nhảy cửa sổ thoát ra ngoài. Những thằng ở vòng vây bên ngoài không được manh động, nếu như vòng trong không chế ngự được hắn thì vòng ngoài sẽ có việc. Nhớ là mai phục thì phải nhẹ chân nhẹ tay, không nên rút dây động rừng, nếu để hắn có cơ hội phòng bị thì chúng ta sẽ khó ra tay đấy”.
Khoảng nữa canh giờ sau, cửa phòng mụ Lý Mị Nương khẽ mở, một người từ trong bước ra. Người đó vừa đặt chân lên ngưỡng cửa thì đã bị một đội viên đội bảo vệ lấy báng súng đập vào đầu. Người đó chỉ kịp kêu lên một tiếng liền lăn ra đất bất tỉnh, mấy tay bảo vệ nhảy xổ đến, nhanh chóng dùng dây trói chặt người đó lại.
Một đội viên đội bảo vệ phấn khởi reo lên: “Tóm được rồi, Trần Lan Đầu đã bị tóm rồi”.
Trư Cốc liền đốt đuốc, những đội viên bảo vệ cũng đua nhau đốt đuốc, lần lượt đổ ra từ chỗ mai phục.
Trư Cốc hứng chí vô cùng, không ngờ lại dễ dàng bắt được thổ phỉ Trần Lan Đầu - kẻ đã được truyền miệng rằng rất khó đối phó. Đây có thể coi là đại công, bởi quân đội chính quy của Quốc dân Đảng trước đây cũng không bắt được tên thổ phỉ này. Lúc này, Trư Cốc không còn thấy lạnh, cũng không thấy đói nữa, máu nóng bốc ngùn ngụt lên đầu. Hắn cầm đuốc tiến tới trước mặt người bị bắt, người đó đang nằm úp sấp mặt xuống đất. Hai tay, hai chân người đó được trói rất chắc, cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng khó lòng thoát được.
Trư Cốc vui mừng nói với thuộc hạ: “Bọn chó mau lật hắn dậy, tao nóng lòng muốn xem xem tên thổ phỉ Trần Lan Đầu tiếng tăm lừng lẫy lâu này có phải có ba đầu sáu tay không?”.
Hai tay bảo vệ khom lưng, lật người đó dậy.
Cây đuốc trong tay Trư Cốc đi sát vào mặt người kia, người đó bịt mặt bằng vải đen. Trư Cốc khom người, giơ tay giật mảnh vải đen trên mặt người đó xuống: “Hả?”.
Trư Cốc há hốc mồm, đờ người ra.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, không thể nào, người đó hoàn toàn không phải thổ phỉ Trần Lan Đầu mà rõ ràng là cháu ruột của Du Trường Thủy - Du Vũ Cường, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đến cả mụ Lý Mị Nương vừa đi từ trong ra cũng ngỡ ngàng tới mức mở to mắt, mụ dùng tay bịt miệng lại ngăn không cho mình hét toáng lên. Nói thế nào mụ ta cũng không ngờ nổi người ép mụ khai sự thật về cái chết của Du Trường Thủy lại là Du Vũ Cường, trong mắt mụ Du Vũ Cường cũng là kẻ thù của Du Trường Thủy, mà kẻ thù trong số người thân lại càng đáng sợ và tuyệt tình.
Lý Mị Nương nói với Trư Cốc: “Đội trưởng Trư Cốc à, cậu thần người ra làm gì vậy, mau cởi trói cho nó đi, nó đâu phải người các cậu muốn bắt”.
Trư Cốc lầm bầm chửi thầm: “Chó má thật!”.
Hắn cảm thấy vô cùng khó xử, không biết phải làm thế nào. Lúc này, Du Vũ Cường đã dần tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói, lại thấy có rất nhiều người cầm đuốc đứng xung quanh, hắn liền giãy giụa, ngẩng đầu chửi ầm lên: “Mẹ chúng mày chứ, thằng cháu nào lại dám trói ông mày thế này, mau thả ông mày ra ngay!”.
Trư Cốc và thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau.
Trư Cốc nghĩ ngợi một hồi, hắn cảm thấy nên báo tình hình này với ông Vương Bình Thuận cái đã rồi tính sau. Hắn dặn bọn thuộc hạ trông coi Du Vũ Cường một cách kỹ càng, sau đó đưa cây đuốc của mình cho một đội viên khác rồi lần mò rời khỏi quán Tiêu Dao đi về phía văn phòng trong ủy ban thị trấn của ông Vương Bình Thuận. Văn phòng vẫn tối om, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lào cháy hết tỏa ra mùi hôi khó chịu. Ông Vương Bình Thuận vẫn ngồi trên chiếc ghế thái sư, Trư Cốc không nhìn thấy mặt ông ta, cũng không rõ nét biểu cảm trên mặt ông ta, càng không nắm bắt được tâm trạng ông ta vào thời điểm này.
Trư Cốc nói: “Chú à, không, Chủ tịch Vương, người chúng tôi bắt được ở quán Tiêu Dao không phải là thổ phỉ Trần Lan Đầu mà là cháu ruột của trưởng trấn Du Trường Thủy. Ông xem....”
Vương Bình Thuận ho một tiếng trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mày xem phải xử lý thế nào?”.
Trư Cốc ngập ngừng phân bua: “Điều này... Hay là Chủ tịch Vương ra quyết định thôi, cháu không tự quyết định được”.
Vương Bình Thuận trầm tư một lát rồi nói: “Lúc Du Trường Thủy còn sống, chẳng phải ông ta đã sai mày đi bắt Du Vũ Cường đấy thôi?”.
“Đúng vậy”.
Vương Bình Thuận cười nhạt một tiếng nói tiếp: “Bắt nó làm gì?”.
“Bởi vì người nhà họ Chung muốn đi bắt Du Vũ Cường, nên Chủ tịch Du phái cháu đi....”
Vương Bình Thuận nói ra vẻ am hiểu: “Du Trường Thủy muốn mày đi bắt nó, là để bảo vệ nó, sợ nó bị người nhà họ Chung bắt được lại cho vào rọ lợn dìm sông, bây giờ Du Trường Thủy chết rồi, nếu người nhà họ Chung biết chúng ta bắt được Du Vũ Cường, nhất định sẽ kéo tới ủy ban đòi người, vậy nên giao người hay không nên giao đây?”.
Trư Cốc lúng túng: “Việc này....”
Vương Bình Thuận lại lên tiếng: “Nếu như không giao người, họ sẽ làm ầm lên, chủ tịch mới đương nhiệm là ta đây biết phải làm sao, tao cũng không thể để đội bảo vệ chĩa súng vào người nhà họ Chung, bởi họ không phải là thổ phỉ, cũng không phải là địch. Việc này đúng là khó giải quyết thật, đúng là Du Vũ Cường dụ dỗ đàn bà trong nhà họ, làm bại hoại gia phong nhà người ta. Theo tao nên thế này, đầu tiên cứ nhốt Du Vũ Cường lại, đợi trời sáng sẽ thương lượng tiếp”.
“Trời cũng đã gần sáng, tao cũng phải đi nghĩ đây, làm chủ lịch đúng là mệt thật!”
Trư Cốc ngoan ngoãn đáp lại: “Được ạ”.
21
Trời vừa tờ mờ sáng, mưa đã tạnh hẳn, cả thị trấn Đường vẫn chìm đắm trong bầu không khí xám xịt. Không hiểu người nhà họ Chung biết được tin đội bảo vệ ủy ban thị trấn bắt được Du Vũ Cường từ đâu mà tộc trưởng họ Chung người quắt lại như con khỉ gầy đã dẫn theo mười mấy trai tráng vác theo dao, gươm, gậy, súng kéo nhau tới trước cửa ủy ban thị trấn chuẩn bị đòi người. Cửa lớn của ủy ban vẫn đóng chặt, bên trong im phăng phắc. Ông tộc trưởng mặt đằng đằng sát khí, nói với một người trong số trai tráng nhà họ Chung rằng:
“Du Vũ Cường, tao xem mày còn có thể chạy được thêm nữa? Chung Khánh à, cháu mau tới gõ cửa đi!”
Chung Khánh một tay xách đao, nghiêng đầu đi tới trước cửa lớn, giơ cánh tay còn lại gõ mạnh vào cửa.
Tộc trưởng họ Chung nhìn Chung Khánh gõ cửa một hồi mà bên trong vẫn không có bất kỳ phản ứng nào liền nói: “Lẽ nào bọn bên trong chết hết cả rồi?”.
Đúng lúc này, cánh của lớn của ủy ban thị trấn kèn kẹt mở Vương Bình Thuận mặc áo chẽn một mình đi tới trước mặt người anh họ Chung, phía sau không có người nào đi cùng. Sự xuất hiện của Vương Bình Thuận đã dấy lên một cuộc tranh luận trong đám người nhà họ Chung. Ai đó hét toáng lên: “Nộp Du Vũ Cường ra đây ngay!”
Tiếp đó, người nhà họ Chung đồng loạt hô to: “Giao Du Vũ Cường ra đây ngay!”.
Ông tộc trưởng như khỉ gầy khua khua tay, tiếng hô hào đã lắng xuống.
Vương Bình Thuận xị mặt đáp: “Các người muốn làm gì hả? Tụ tập gây chuyện hử? Đúng là chẳng có phép tắc gì nữa”.
Ông tộc trường như khỉ gầy lên tiếng: “Chủ tịch Vương à, sao ông lại có thể nói chúng tôi tụ tập gây chuyện được chứ. Chúng tôi biết, đội bảo vệ bắt được Du Vũ Cường, hiện đang nhốt trong ủy ban thị trấn, chúng tôi muốn tới đây đòi người”.
Vương Bình Thuận cười nhạt một tiếng đáp lại: “Đòi người à? Các người dựa vào đâu mà đòi người?”.
Tộc trưởng như khỉ già cũng cười nhạt tiếp lời: “Cái thằng Du Vũ Cường này, hôm nay chúng tôi phải đòi bằng được mới thôi. Ông không đồng ý giao cũng phải giao thôi”.
Những thớ thịt trên mặt ông Vương Bình Thuận rung lên: “Tôi còn đứng ở đây, xem ai dám bước vào ủy ban một bước”.
Khuôn mặt xương gầy của ông tộc trưởng họ Chung cũng giật giật: “Chủ tịch Vương à, ông đừng nên nói những lời khó nghe như vậy, chúng tôi coi ông là chủ tịch là vì tôn trọng ông, nếu như chúng tôi không coi ông là chủ tịch thì ông cũng chẳng là cái thả gì cả. Ủy ban thị trấn các ông ngoài việc ăn uống chơi bời, bắt chúng tôi nộp hết thuế nọ tới thuế kia ra thử hỏi đã làm gì được cho người dân chưa? Du Vũ Cường đã làm những chuyện xấu xa không bằng chó lợn đối với nhà họ Chung, do vậy ông nên giao nộp cho người nhà chúng tôi xử lý. Âu cũng là hợp tình hợp lý. Còn ông thì vẫn có thể tiếp tục yên ổn làm chủ tịch. Nếu giao Du Vũ Cường cho chúng tôi thì nhà họ Chung chúng tôi vẫn sẽ tôn trọng ông như trước, bằng không....”
Vương Bình Thuận cao giọng thách thức: “Bằng không thì các người định làm gì? Tôi thấy đúng là các người không coi pháp luật ra sao nữa rồi. Tôi nói cho các người hay, Du Vu Cường phạm tội gì, chính quyền sẽ xử phạt hắn tội đó. Còn nếu các người vẫn muốn tôi giao nộp Du Vũ Cường cho các người, đừng hòng!”.
Tộc trưởng giống khỉ gầy nhà họ Chung không nén được tức giận, ông ta khua tay ra lệnh: “Anh em, mau xông vào cho tao, bắt sống thằng Du Vũ Cường ra đây, rồi nhốt vào rọ lợn dìm sông”.
Tiếng gào của ông tộc trưởng họ Chung vừa vang lên, bọn người nhà họ Chung đã như nước triều ùa vào ủy ban. Vương Bình Thuận bị đẩy vào sân, ông ta bị gạt sang một bên, ngã oạch xuống đất. Ông giương mắt nhìn đám người nhà họ Chung đang giận sôi máu kia rồi thốt lên: “Phản rồi! Phản rồi!”.
Lúc này, đám người nhà họ Chung không thèm để ý tới Vương Bình Thuận nữa, họ nhanh chóng tìm tới phòng giam Du Vũ Cường. Lúc kéo vào gian phòng đó, họ dừng lại, cửa phòng vẫn đóng chặt, ngoài cửa, tuyệt nhiên không có bất kỳ đội viên đội bảo vệ nào canh giữ cả.
Tộc trưởng như khỉ gầy nhà họ Chung đi tới trước cửa nói: “Du Vũ Cường à, xem mày còn có thể chạy đi đâu được nữa?”.
Ông ta dang tay đẩy cửa, cửa không chốt nên mỡ toang ra.
Tộc trưởng nhà họ Chung là người đầu tiên bước vào trong, căn phòng tối tăm, ẩm ướt vô cùng. Căn phòng này từ trước tới giờ luôn được dùng để giam người, người ta trải một lớp rơm trên nên lớp rơm ẩm ướt, bốc mùi hôi mục rất khó ngửi. Ông tộc trưởng họ Chung nhìn thấy có một người bị trói giật cánh gà bong góc phòng ông cho rằng đó là Du Vũ Cường, liền tiến tới đá người đó một phát. Người đó giãy đạp, vặn vẹo một hồi, ông tộc trưởng họ Chung sai người vào lôi ra.
Kéo ra ngoài cửa, mọi người đều ngây người ra, hóa ra người bị nhét giẻ vào mồm trói giật cánh gà kia không phải là Du Vũ Cường mà là đội trưởng đội bảo vệ thị trấn Đường - Trư Cốc. Sau khi chiếc giẻ đen được rút ra khỏi mồm Trư Cốc, hắn gằn giọng ra lệnh: “Bọn chó này, mau cởi dây trói trên người cho tao!”.
Có hai người cúi xuống vội vàng cởi dây trói trên người hắn. Trư Cốc đứng dậy, hắn lao xộc vào phòng, miệng lẩm bẩm: “Chó thật đấy! khẩu súng moze của tao đâu, súng của tao đâu?”.
Trư Cốc tìm súng trong gian phòng ẩm ướt hôi hám kia.
Lúc này, Vương Bình Thuận bước vào, có rất nhiều người đi sau ông ta, cả đội viên đội bảo vệ, lại cả những người làm công việc lặt vặt trong ủy ban. Vừa bước vào phòng, Vương Bình Thuận đã hậm hực hỏi: “Thế nào rồi? Thế nào rồi? Đúng là các người muốn làm phản thật”.
Người nhà họ Chung đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng, họ không còn huênh hoang như lúc trước nữa.
Chỉ có tộc trưởng họ Chung nhũn nhặn lên tiếng: “Du Vũ Cường chạy thoát rồi”.
Vương Bình Thuận ngỡ ngàng hỏi lại: “Hả?”.
Trư Cốc đã tìm được súng của mình, loạng choạng bước ra. Hắn đứng lại trước mặt Vương Bình Thuận. Mắt ông ta tóe lửa, sững người nhìn Trư Cốc. Cả người Trư Cốc run lên, hắn cảm nhận được nỗi tức giận sục sôi tóe lên từ mắt ông Vương Bình Thuận.
Ông Vương Bình Thuận nắm chặt hai tay, vung vẩy nắm đấm, tức giận nhìn về phía Trư Cốc quát: “Mày đúng là đồ ăn hại! rốt cuộc mày đã làm gì vậy? Tao đã dặn đi dặn lại phải canh giữ cho tốt, thế mà mày lại để cho nó chạy trốn hả? Tao chỉ muốn bắn chết cái đồ chó nhà mày ngay!”.
Trư Cốc cúi gầm mặt, khàn giọng đáp lại: “đêm qua, sau khi bọn tôi giải Du Vũ Cường từ quán Tiêu Dao về đây liền khóa chặt cửa lại. Tôi nghĩ, Du Vũ Cường bị trói giật cánh gà thế kia, lại có cửa sắt lớn thế này, lòng tự nhũ hắn không thể chạy thoát được. Anh em trong đội bảo vệ đã vất vả một đêm rồi, vì vậy, tôi cho phép họ về nhà ngủ. Chỉ còn mỗi mình tôi ở lại trông Du Vũ Cường, có mệt chút cũng không sao. Đúng là chó má thật! Không ngờ, sau khi các đội viên đội bảo vệ về, tôi vừa mới cuộn một điếu thuốc thì nhìn thấy một bóng trắng lướt tới, tôi còn chẳng kịp rút súng ra nữa. Đầu hơi choáng, ngã vật ra đất... Lúc tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trong phòng, miệng cũng bị bịt chặt, có hét cũng không hét được. Chó thật!”.
Vương Bình Thuận trầm tư không nói, toàn thân run bắn, ông ta thở phì phò, không hiểu là do Trư Cốc chọc tức hay là do quá sợ bóng trắng đó nữa.
Trưởng tộc nhà họ Chung mặt mũi trắng bệch, lầm nhầm: “Du Vũ Cường ơi là Du Vũ Cường, xem mày còn có thể chạy đi đâu nữa....”