Chương 4 (tt)
44 là ai ?

     áu nóng dồn lên thái dương Văn Bình. Chàng phải bặm miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu tức tối. Chàng có thể can thiệp kịp thời hoặc bằng phát súng đột ngột, hoặc bằng phóng dao song cũng như ba cảnh sát viên, chàng không được quyền nhúc nhích. Dầu sao chàng cũng là du khách. Công việc sẽ thất bại nếu họ biết chàng là điệp viên Z.28. Chàng càng không thể can thiệp nếu nạn nhân là điệp viên 44 của Tình báo Sở. Bổn phận của chàng là lái xe đến đồn biên giới chờ 44 vượt qua an toàn rồi lái xe trở về Kowloon. Hai mắt chàng bỗng mờ đi. Có lẽ vì trời đã về chiều, sương đổ xuống mang theo ẩm ướt. Nhưng phần lớn có lẽ vì cảnh tàn sát  trắng trợn vừa đánh thức trong tâm tư chàng những kỷ niệm đầy máu và nước mắt.
Chàng đã chứng kiến cảnh một thiếu nữ Đông Đức bị cảnh vệ cộng sản bắn chết trong khi vượt bức tường ô nhục bê tông để sum vầy với người yêu chỉ đứng cách nàng trong gang tấc. Nàng rẫy đành đạch rồi cứng đơ, toàn thân nát bét vì vết đạn trung liên. Tình nhân của nàng gục khóc bên xác. 24 giờ sau, gã thanh niên còn khóc.
Quen với chết chóc tàn bạo nên Văn Bình không rung động khi thấy cô gái 18 tuổi, mặt đẹp như nặn, sóng soài trên vũng máu. Nhưng chàng đã rưng rưng bên bờ sông Bến Hải trước cái chết thê thảm của Mai Hoa, nữ điệp viên R.U., tìm cách băng qua cầu Hiền Lương để được chung sống với chàng.
Mai Hoa đã tắt thở dưới lằn đạn tiểu liên độc ác. Nàng chết, nửa thân ở lại miền Bắc, nửa thân rướn qua đường phân ranh trên cầu vào miền Nam tự do. (3)
Lần ấy, Văn Bình quyết tâm can thiệp nhưng Lê Diệp đã bất thần đánh chàng mê man. Lần này, kẻ bị bắn chết không liên hệ ruột thịt với chàng vậy mà tâm hồn chàng cũng rào rạt xúc động.
Tên lính gác thản nhiên hạ súng xuống, tiến tới gần hàng rào chắn nắm chân nạn nhân kéo lệch xệch về đồn kiểm soát, ném xuống. Rồi hắn trở lại tư thế cũ, mắt ngước lên đấy vẻ kiêu căng, thách thức. Mắt hắn tóe lửa như muốn bảo thẳng với Văn Bình
-Thế nào, đã mở mắt ra chưa ?
Văn Bình nuốt nước bọt cho bớt khô cổ. Nạn nhân là điệp viên 44 hay là một công dân Hoa lục nào khác ? Chàng chưa thể trả lời. Nhưng dầu nạn nhân là ai chăng nữa thì đó cũng là một sự hy sinh ngu xuẩn. Giấy tờ giả mạo không có mảy may hy vọng đánh lừa được bọn mật vụ biên giới. Trước kia, hàng chục người đã mất mạng vì dùng thông quan giả mạo …
Lẽ ra Văn Bình quay lại xe hơi nhưng chàng vẫn ráng đứng lại mấy phút nữa. Đi bây giờ chàng sẽ vô tình lạy ông tôi ở bụi này. Địch sẽ biết chàng đến biên giới để đón một công dân Hoa lục chọn tự do.
Chàng đốt điếu Salem để tự an ủi. Chàng tức giận là vô ích và còn nguy hại nữa. Nghề gián điệp mất mạng là thường, chàng ở bên này biên giới mà còn có thể mất mạng huống hồ một điệp viên cao cấp Tình báo Sở mưu toan vượt biên giới, đem theo bí mật trị giá hàng chục triệu đô la bán cho tình báo Tây phương.
Mùi bạc hà thơm ngát làm tạng phủ Văn Bình sảng khoái.
Người Tàu cuối cùng đã bước qua cầu. Văn Bình chẳng buồn để ý đến mụ đàn bà già nua, chân đi khập khiễng này nữa. 44 khó có thể là đàn bà, phương chi lại là đàn bà gần lục tuần ; da dẻ răn reo, mốc thếch, mắt kèm nhèm, bụng ễnh ra như bị báng nước, hai chân khuỳnh khuỳnh theo lối đi chữ bát quê mùa …
Đã trót thì phải trét, chàng đã tới đây, chàng phải chờ người cuối cùng. Nếu không gặp 44, chàng sẽ gởi khẩn điện cho ông tổng giám đốc ngay sau khi về Kowloon, và đêm nay chàng sẽ xuống đò du hí đến sáng với một cô gái mình mảnh mai, ngực tròn và nhọn như hai trái xá lị Nhật bản.
Thế là xong. Người sau chót đã qua. Văn Bình thở dài, chuyển máy ảnh từ trái sang phải. Chàng đổi vai không phải vì muốn phô bày mật hiệu mà chính vì vai chàng thật sự ê ấm và ngứa ngáy.
Chàng lủi thủi quay gót.
Mụ đàn bà cằn cỗi khập khiễng tới bên chàng. Thiếu phụ đã già, đã xấu lại còn hôi nữa. Chàng vụt hiểu tại sao bọn gác bên cầu chỉ xét giấy qua loa rồi khoát tay cho mụ đi. Mùi hôi của mụ không phải mùi hôi thông thường, mùi hôi pha trộn bồ hôi dầu, đất bùn và ruột cá ươn. Mùi hôi này bao gồm mọi mùi hôi mà Văn Bình đã bất hạnh được ngửi. Nó còn hôi hơn cả mùi chuột chết và xác người sình thối. Nó là mùi hôi làm người tịt mũi cũng phải nín hơi, sợ bị nghẹt thở mà chết.
Văn Bình buột miệng bằng tiếng Quảng Đông :
-Trời đất ôi !
Thiếu phụ đã nghe tiếng  than thở của chàng. Mụ không dừng lại, chỉ hơi chõ miệng về phía chàng :
-Chào ông. Ông khó thở vì mùi hôi của tôi ư ?
Văn Bình lạnh toát châu thân như bị cảm nặng vì mụ đàn bà rách rưới hôi thối đáp lại bằng Anh ngữ, không phải thứ Anh ngữ hạ cấp của gái giang hồ Hồng kông mà là thứ Anh ngữ văn vẻ, đúng mẹo luật và nhất là đúng giọng Oxford quí phái. Chàng há hốc miệng trong sự kinh ngạc. Thiếu phụ mỉm cười, nói tiếp, nhưng lần này lại bằng tiếng Quảng Đông :
-Ông sửng sốt ư ? Ông lấy lại bình tĩnh đi kẻo bọn gác đang nhìn.
Văn Bình hỏi :
-Vậy bà là …
Thiếu phụ đáp :
-Vâng … phiền ông đi trước, tôi theo sau.
Văn Bình vẫn bàng hoàng, chưa ra khỏi cơn ác mộng. Té ra 44 là mụ đàn bà xấu hơn Chung vô Diệm và hôi thối hơn ống cống chợ Cầu Muối này. Đường về Kowloon còn xa, chàng sẽ thập phần điêu đứng với mụ già cặp kè một bên. Rồi chàng còn hộ tống con quỷ dạ xoa về Sàigòn nữa …
Văn Bình la trời là đúng. Nếu ông trời đứng bên, chàng cũng có thể liều mạng nắm lấy, và quật ngã bằng một thế nhu đạo diễm ảo. Ông Trời đã dụng ý lừa chàng đến Hồng kông, rồi bắt chàng kết bạn với một con quái vật.
Hàng rào chắn hạ xuống. Bên phía Kowloon, con tàu vẫn còn trong ga. Tuy nhiên, mọi toa tàu đều trống rỗng. Nhân viên mật vụ Hoa lục có thể rình núp trong toa tàu, xả súng  vào 44. Không thấy ai nên chàng bắt đầu vững dạ. Hai chiếc xe hơi cũ kỹ đậu chềnh ềnh gần chiếc GT-6 tối tân và đỏm đáng của chàng. Do kinh nghiệm, chàng không dám khinh thường bề ngoài sộc sệch. Hầu hết xe hơi của gián điệp quốc tế đều giấu động cơ cực mạnh sau vỏ sắt cổ lỗ sĩ. Song chàng tin tưởng vào tài lái xe và ứng phó của mình. Tình báo Sở có thể tàn sát hàng đoàn nông dân dọc biên giới, ở đồn kiểm soát nhưng cảnh sát Hồng kông không thể khoanh tay đứng nhìn họ múa may bên này biên giới.
Sau khi mở cửa xe, trèo vào ghế, Văn Bình liếc nhìn chung quanh. Chàng không lo ngại hoặc sửng sốt. Hành khách nhìn chiếc GT-6 hơn là nhìn chàng. Giả sử họ nhìn chàng nữa thì cũng vì họ nhận thấy sự tương phản quá rõ rệt giữa bộ y phục Tây phương sang trọng và đống quần áo bẩn thỉu, nhàu nát và bạc màu.
Văn Bình ném cái máy ảnh Yashica vào băng sau. Chàng cho máy nổ nhè nhẹ. Trong khi chờ đợi, chàng hút điếu Salem mới. Cửa xe bên phải mở rộng. Mụ đàn bà Chung vô Diệm chui vào. Mùi hôi thối xông lên khiến chàng lộn mửa. Chàng vội sang số 2 phóng về Kowloon. Chàng hy vọng chạy nhanh, gió mạnh sẽ thổi bạt mùi xú uế ra khỏi xe.
Xe chạy ra khỏi ga xe lửa, chàng mới nhớ ra một điều quan trọng. Mụ đàn bà già lụ khụ, áo quần hôi hám có xứng ngồi chung xe với một du khách phục sức toàn hàng thượng hạng Anh quốc hay không ? Dĩ nhiên là không. Nếu biết trước, chàng đã kiếm chiếc xe hơi tồi tàn và khoác áo thợ máy lên người.
Dầu sao cũng đã chậm. Chàng đành phó mặc cho định mạng. Một phút sau, nhà ga đã khuất sau bụi mờ giữa làn sương chiều đang buông xuống vội vã. Mụ già xấu xí ngã lưng vào ghế, ra vẻ khoan khoái :
-Ông còn khó thở nữa không ?
Văn Bình nín thinh. Đáp không là tự dối lòng, và thiếu thành thật với 44. Nhưng đáp có, chàng sẽ làm 44 phật lòng. Trong hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan này, ngậm miệng ăn tiền là thượng sách.
Thiếu phụ phá lên cười :
-Ông lịch sự ghê … Đáp lại, tôi sẽ làm cho bớt hôi. Chỉ bớt thôi, còn muốn diệt hẳn phải tắm bằng hóa chất. Sở dĩ người tôi nặng mùi vì trước khi lên đường, tôi dùng cả một trái bom thối (4), loại bom thối đặc biệt do Mỹ chế tạo để giải tán những đám biểu tình bướng bỉnh nhất.
Nói đoạn, thiếu phụ lấy trong túi ra một lọ nhỏ, trông như ve dầu gió Nhị thiên đường. Thiếu phụ mở nút dốc vào đầu. Một hương thơm hắc tỏa ra, và trong khoảnh khắc mùi hôi thối đã tan biến như có phép thần. Thiếu phụ nhún vai nói :
-Ông bằng lòng rồi chứ ?
Văn Bình gật đầu :
-Cám ơn.
Vè bối rối hiện rõ trên mặt chàng. Tuy mắt kèm nhèm, mụ già Chung vô Diệm vẫn nhìn thấy.
Mụ nói :
-Ông băn khoăn chưa biết nên gọi tôi là cụ, là bà, hoặc là cô ư ? Mời ông đoán xem.
Văn Bình giậy nảy người như ngồi nhằm ổ kiến rừng Phi châu. Chết rồi, 44 là mụ già điên. Gọi bằng bà đã quá rồi, mụ còn muốn trở lại thời thanh xuân xa lắc xa lơ để được mang tên cô nữa. Chàng ngồi yên, bàn tay nắm chặt vô lăng như sợ ngất xỉu vì tốc độ, mặc dầu chiếc GT-6 chưa chạy quá một trăm cây số, tốc độ rùa bò đối với tay đua vòng chảo thượng thặng Văn Bình.
Mụ già lại giục :
-Ơ kìa, ông dễ mất tinh thần quá ! Ông hãy nhìn tôi coi.
Lần đầu tiên từ nhiều năm nay, Văn Bình bị phụ nữ chê bai về khoản mất tinh thần như kẻ tập tễnh vào nghề. Ai cũng biết chàng là điệp viên không khi nào biết sợ. Chàng mất tinh thần vì một lý do tình cảm khác.
Tuy nhiên, chàng cũng quay về phía 44. Và chàng khám phá ra liền.
Trời ơi, sự thật rõ ràng như vậy mà chàng ngớ ngẩn như mán rừng xuống đô thị ! Lẽ ra chàng phải biết ngay. Biết từ khi điệp viên 44 kéo cửa, bước lên xe, ngồi chềnh ềnh bên chàng.
Dường như đọc thấu ý nghĩ thầm kín của bạn đồng hành, thiếu phụ ré lên cười –vẫn cái cười khinh bạc quen thuộc - rồi nói :
-A, bây giờ ông đã thấy rồi …
Nói đoạn, thiếu phụ nắm mái tóc giật phăng xuống. Mái tóc bạc lấm đất và bùn, che lấp gáy và bộ mặt răn reo, mốc thếch, rớt xuống ghế, để lộ mái tóc thứ nhì, mái tóc thật sự. Mái tóc này còn xanh nguyên, và láng bóng như vừa được xức dầu thơm thượng hạng của Pháp.
Xoạc … xoạc … Thiếu phụ kéo luôn mặt nạ. Phải, mặt thiếu phụ, bộ mặt già nua, xấu xí, gớm ghiếc, đáng ghét, chỉ là mặt nạ giả. Nhưng là mặt giả bằng một hóa chất pha ni lông rất khéo léo, dán vào nhờ một loại keo riêng, đứng gần khó thể phăng ra.
Tuy cố kềm hãm nội tâm sôi sục, Văn Bình vẫn buột miệng kêu lên :
-Ồ …
Chàng kêu ồ trong sự ngạc nhiên thật sự. Chàng không giấu sự kinh ngạc của mình tuy biết rằng điệp viên 44 sẽ chê bai. Vả lại, chàng muốn giấu cũng không được. Trước đàn bà đẹp, Văn Bình trở thành một điệp viên bằng giấy hàng mã, đụng nhẹ là rách.
Giấc mộng đào nguyên của chàng bừng dậy trong lòng. Chàng đã tưởng lầm chuyến đi này là một cực hình. Thực ra đây là con đường tới Thiên thai, còn kỳ diệu hơn cuộc tao ngộ ngày xưa của Lưu Thần, Nguyễn Triệu nữa …Vì điệp viên 44 không phải là con quỷ dạ xoa kinh tởm mà là giai nhân mặt hoa da phấn với cặp mắt bồ câu đen láy, cái mũi dọc dừa, làn môi đỏ chót, hàm răng đều đặn trắng toát và nhất là má lúm đồng tiền.
Văn Bình đã gặp nhiều người đẹp, tuy nhiên 44 còn đẹp hơn nhiều người đẹp khác. Chàng ngây ngất trước nhan sắc lạ lùng của điệp viên 44.
Điệp viên 44 cười tươi như hoa quỳnh nở:
-Lẽ ra tôi giữ nguyên mặt nạ này cho tới Kowloon. Nhưng thôi, tôi không muốn làm ông buồn. Thanh niên đẹp trai như ông mà ngồi cùng xe với mụ già xấu xí thì chịu sao được, phải không ông?
Văn Bình lí nhí:
-Phải. Tôi chưa bao giờ bị ngạc nhiên bằng hôm nay. Cô vừa mang lại cho tôi một sự kỳ thú.
-Đa tạ lời khen tặng của ông. Tuy nhiên, vì phép lịch sự, tôi cũng cần báo tin ông biết là tôi đã có chồng.
-Trời, xin bà tha lỗi.
-Không sao. Tôi có chồng cũng như không vì nhà tôi theo đường lối chính trị khác. Lâu lắm, tôi chẳng được ai gọi bằng cô. Ai cũng sợ chồng tôi, sợ tôi, như loài người sợ bom nguyên tử. Giờ đây, tôi thèm được sống thảnh thơi như thiên hạ, nghĩa là đi đâu không bị hộ vệ viên kèm một bên như bà vú giữ con nít lên ba, cửa sổ đóng kín ngày đêm, ánh sáng mặt trời không được lọt vào phòng, xe hơi thì che riềm đen dày cộm. Ông biết không? Từ 5 năm nay, từ ngày tôi về nhà chồng, tôi biến thành đứa hài nhi bệnh hoạn cần được chăm sóc từng giây, từng phút. Tôi lại biến thành người mù không nhìn thấy cảnh vật chung quanh. Có lẽ vì vậy, nên sau khi lên xe hơi với ông, tôi giật phăng mặt nạ để được tự do nhìn ngắm … Trời Kowloon đẹp ghê, ông nhỉ?
-Lát nữa có bão lớn. Hôm nay, trời nhiều mây đen và gió lạnh, nếu thời tiết bình thường chắc hẳn còn đẹp hơn nhiều.
-Theo ông thì hôm nay trời không đẹp vì sắp nổi cơn giông. Nhưng thưa ông, đối với tôi, trời như thế này là đẹp lắm vì từ 5 năm nay, tôi chưa hề có phút nào rảnh rỗi để tha thẩn ngoài vườn nhìn lên trời, nhặt những viên cuội sắc cạnh có thể cứa chảy máu tay để ném đùa con bướm bay lượn tung tăng trên bể cạn.
-Nếu tôi không lầm, bà là thi sĩ …
-Vâng, gia đình tôi từ nhiều đời nay đều cha truyền con nối làm thi sĩ. À, ông đừng kêu tôi bằng bà nữa. Tôi mới 26 tuổi, tiếng bà nghe nó già lắm. Ông nên gọi bằng cô, thích hơn.
-Vâng, tôi xin dùng lại tiếng cô.
-À, nếu ông ưa sự thân mật thì xin gọi tôi là Mai Sun. Mai là tên con gái của tôi. Tôi là cháu chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ. Lưu là cậu ruột, em mẹ tôi.
Nghe nói, Văn Bình vụt hiểu. Nếu Mai Sun là cháu ruột Lưu Thiếu Kỳ thì việc nàng liên lạc với tình báo Tây phương là chuyện không đáng ngạc nhiên. Bất đồng với Mao và phe tả trong trung ương đảng Hoa cộng, Lưu bị mất chức chủ tịch Nhà nước và loại khỏi guồng máy cai trị. Thuộc hạ của Lưu trên Hoa lục tìm cách cưỡng lại bằng áp lực chính trị nhưng đều bị phe Mao đánh gục. Một số phần tử cấu kết lại để lật đổ Mao bằng võ lực. Tuy nhiên, phe Mao vẫn thắng …
Văn Bình gật gù :
-Thảo nào … Thảo nào Mai Sun liên lạc với chúng tôi …
Mai Sun cắt ngang :
-Sự thật không hẳn như vậy. Tôi là nhân viên Tình báo Sở, nhờ chồng và cậu tôi trèo lên bậc thang lãnh đạo. Chồng tôi là một trung tướng điều khiển ngành Ngoại vụ trong Tình báo Sở. Nếu chồng tôi cùng tư tưởng thì có lẽ tôi đã không nhờ đến các ông. Dầu sao tôi cũng không muốn nhờ tay ngoại nhân, chẳng qua vì không còn lối thoát nào khác nữa …
-Có lẽ cô hiểu lầm lời nói của tôi. Tôi biết cô là đảng viên trung kiên. Chúng tôi rất mực tôn trọng tư tưởng chính trị của người khác. Chúng tôi là chuyên viên tình báo, không can dự đến chính trị, không thích phê bình chủ nghĩa này hay triết thuyết nọ.
-Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Và đó là nguyên tắc căn bản của sự hợp tác giữa tôi và các ông. Tuy nhiên, tôi tin là nguyên tắc này chỉ được đề ra làm vì, vì thưa ông, tôi cũng là chuyên viên thuần túy như ông. Mặc dầu cậu Lưu tôi là lãnh tụ Đảng, tôi không phải là đảng viên. Tôi chưa hề tuyên thệ vào Đảng, và họ cũng chưa hề bắt buộc tôi tuyên thệ. Có lẽ vì bản tính tôi thích tự do, chống lại mọi sự ràng buộc, nhất là ràng buộc về tinh thần … Cũng vì vậy, tôi chống lại Mao Trạch Đông …
-Theo chỗ tôi biết, chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ không tán đồng chính sách cứng rắn của Mao nên bị loại trừ …
-Vâng, thế giới bên ngoài cho rằng nguyên nhân cậu tôi bị loại trừ là vì hậu thuẫn chủ trương sống chung hòa bình. Nguyên nhân này chỉ là phiến diện, bên trong còn nhiều bí ẩn nữa. Riêng tôi, thái độ xuất phát từ một nguyên nhân giản dị : tôi không muốn đồng bào tôi bị dồn đến cực độ. Tôi lại không muốn chiến tranh. Sau khi cậu Lưu tôi bị Mao thanh trừng, tôi quyết móc nối với tình báo Tây phương để cung cấp bằng chứng gây chiến của Mao trên khắp thế giới.
-Mai Sun giữ chức vụ gì trong Tình báo Sở ?
-Bí thư đặc biệt cho phó tổng giám đốc. Nhiều văn thư, tài liệu tối mật đều qua tay tôi trước khi được trình lên thượng cấp. Tình báo Sở có hai phó tổng giám đốc, phụ trách Kế hoạch và Hành động. Tôi phục vụ trong khối Kế hoạch. Chồng tôi là giám đốc Ngoại vụ trong khối Hành động, và là môn đệ trung kiên của Mao.
-Tại sao Mai Sun lại chọn phái viên Pháp tấn xã ở Bắc kinh làm nhân viên trung gian ? Mai Sun không sợ hắn mất tinh thần hoặc phản phé đem nội vụ tố cáo Phản gián ư ?
-Vấn đề này đã được tôi nghiên cứu cẩn thận. Có hai thông tín viên Tây phương ở Bắc kinh thì thông tín viên Reuter bị canh chừng chặt chẽ, ngày cũng như đêm, nhân viên Tình báo Sở theo sau từng giờ, từng phút. Dầu muốn dầu không, tôi phải dùng thông tìn viên France Presse.
Thật ra, thoạt tiên tôi định móc nối một số tùy viên sứ quán Đông Âu như Tiệp khắc và Lỗ ma ni vì họ có tư tưởng thân Liên Sô. Nhưng sau đó tôi phải đổi ý kiến mặc dầu tham vụ thương mãi Lỗ ma ni đối với tôi là chỗ thân tình. Tôi nghĩ đặc phái viên France Presse do một sự may mắn tình cờ. Số là trong một cuộc tiếp tân tại tư dinh ngoại trưởng Trần Nghị, tôi dận giày cao gót bị té ngã ngoài vườn, gã phái viên France Presse đột ngột xuất hiện đỡ tôi dậy. Thấy hắn nhã nhặn, tôi có cảm tình ngay. Đêm ấy, về cơ quan, tôi được đọc một báo cáo từ Hồng kông gởi về cho biết sở Hành động Hải ngoại của CIA đang dùng hai ký giả Pháp để lấy tin tình báo ở Hoa lục, một ở Bắc kinh, một ở Ulan Bator Mông Cổ.
Hai tuần sau, trung ương Tình báo Sở xác nhận phái viên France Presse đồn trú tại Bắc kinh là mật báo viên CIA. Hắn là Paul, chỉ là tên giả. Nhưng ta cứ gọi là Paul cho tiện.
Lợi dụng cơ hội, tôi bàn với chồng tôi nên giăng bẫy để bắt hắn hơn là chỉ thu lượm một bằng cớ nhỏ nhặt rồi trục xuất hoặc lôi ra tòa. Dĩ nhiên là chồng tôi chấp thuận vì chồng tôi cưng tôi vô cùng. Tôi đòi mặt trăng chồng tôi cũng trèo lên tận trời bắt cho kỳ được huống hồ một chuyện nhỏ mọn … Vả lại, từ lâu chồng tôi vẫn muốn tôi bàn bạc trong công việc mà tôi cứ lãnh đạm …
Nhờ vậy, Paul được mời dự mọi cuộc khoản đãi chính thức. Và tôi được đề cử ra để bắt chuyện với hắn. Hắn là thanh niên chưa vợ, tôi là đàn bà còn trẻ, và thưa ông, tôi cũng không  đến nỗi xấu xí nên hắn quấn ngay chân tôi.
Một khi đã có cơ hội ở gần hắn thì việc trao tài liệu chẳng có gì là khó. Hắn tìm mọi cách song không tìm ra được kẻ bán tài liệu cho hắn là ai vì tôi luôn luôn thận trọng. Hắn đệ đơn xin triển hạn lưu trú, tôi yêu cầu chồng tôi chấp thuận. Thoạt đầu, chồng tôi rụt rè sợ thượng cấp bác bỏ. Tôi phải phỉnh phờ chồng tôi là công cuộc điều tra của tôi sắp tới kết quả cụ thể.
Thú thật với ông, bản tâm tôi là bí mật cung cấp tin tức cho Tây phương chứ không rời bỏ Bắc kinh. Tôi phải ra đi vì tình thế bắt buộc.
-Mai Sun bị bại lộ ?
-Cũng gần như thế. Có hai lý do khiến tôi phải chấm dứt hợp tác kín đáo với Paul. Thứ nhất, tôi đánh hơi thấy hắn yêu tôi. Hắn bắt đầu có một số cử chỉ suồng sã. Tuy chồng tôi không có mặt nhưng sớm muộn nhân viên Tình báo Sở sẽ phăng ra, chồng tôi sẽ nổi cơn ghen và mọi việc đều hỏng bét. Lý do thứ hai –và cũng là lý do quyết định- là có sự tiết lậu quan trọng trong trung ương CIA.
-Trời ơi !
-May tôi là người nhận được báo cáo này trước tiên, nếu không đã mất mạng. Phàm làm điệp báo thì cài nhân viên trong tổ chức của đối phương là thường, nhưng cài được ở cơ quan đầu não là chuyện hiếm có. Tôi rất đau lòng khi phải nói rằng ở trung ương CIA đã có một nhân viên Tình báo Sở Hoa lục.
-Mai Sun có tin tức chính xác không ?
-Có. Nhân viên này bí hiệu T-542 báo cáo là bản kế hoạch về tổ chức du kích chiến ở châu Mỹ La tinh do Tình báo Sở soạn thảo với sự đồng ý và chấp hành của Fidel Castro đã lọt vào tay ông Helms, tổng giám đốc CIA. T-542 chụp được trang thứ nhất của kế hoạch này thu vào vi phim gởi về Bắc kinh. Nguy hại cho tôi là kế hoạch du kích chiến chỉ được in làm hai bản, bản chính ở trung ương, bản phụ do Castro đích thân cất giữ.
-Ồ, có thể thuộc viên của Castro đã tiết lậu ?
-Ông chưa biết rằng mỗi bản được đánh số riêng. Bản của Castro ghi số IZ-86 ở góc trái phía trên, bên dưới ngôi sao năm cánh, kèm theo chữ ký tắt của ông tổng giám đốc Tình báo Sở … Tại trung ương, chỉ có ông tổng giám đốc và chồng tôi là đọc bản kế hoạch này … Nếu báo cáo của T-542 được trình lên ông tổng giám đốc,  tôi sẽ mất mạng.
-Nghĩa là Mai Sun chặn báo cáo của T-542 lại.
-Phải, tôi đã vội vã chặn lại. Tuy nhiên, tôi không thể bưng bít được mãi vì T-542 sửa soạn hồi hương. Vả lại, mọi báo cáo đều mang số, số này liền theo số kia … Họ tin tôi, nhưng sớm muộn sẽ phăng ra là một mật điện bị thiếu. Từ đó đến tìm ra thủ phạm rất dễ dàng. Vì vậy tôi phải ra đi. Dầu sao, sự ra đi của tôi cũng có lợi lớn cho CIA vì tôi sẽ giúp CIA lột mặt nạ nhân viên Tình báo Sở trà trộn tại Mỹ.
-Tại sao Mai Sun lại giết Paul ?
-Cái anh chàng thấy gái như mèo thấy mỡ của Pháp tấn xã ấy à ? Kể ra các ông cũng khá tinh tế khi khám phá ra Paul bị giết, và bị tôi giết. Tình báo Sở ù ù cạc cạc, chẳng biết gì cả. Họ đinh ninh là Paul thiệt mạng vì chứng não xung huyết. Vả lại, luật y khám nghiệm thi thể nạn nhân đều kết luận là hắn chết vì mạch máu lên óc bị chặn nghẹt.
Tôi không phải là hồ ly tinh khát máu, thấy ai cũng giết, xin ông chớ hiểu lầm.
-Tôi không hiểu lầm đâu. Chẳng qua tôi muốn hiểu thêm một số chi tiết.
-Mới đầu, tôi không chủ tâm giết hắn, nhưng sau vì tình thế bắt buộc tôi không thể nương tay được nữa …
-Chồng Mai Sun bắt đầu ghen ?
-Chưa hẳn vậy. Nhưng Paul đã đi quá trớn. Hắn dám viết thư tỏ tình với tôi. Tôi đã đọc nhiều thư tình hồi còn là con gái, nhưng chưa bao giờ đọc bức thư nào cuồng nhiệt và liều lĩnh đến thế. Hắn quên bẵng hắn là gián điệp CIA đội lốt phái viên Pháp tấn xã, và tôi là vợ cưng của một yếu nhân Quốc tế Tình báo Sở có đủ quyền nghiền nát hắn ra như bột… Nhưng tôi vẫn chần chừ. Mãi đến tối hôm ấy tôi mới dứt khoát.
-Vì Paul khám phá ra vai trò bí mật của Mai Sun.
-Ông tài thật ! Ông thấy rõ nội tâm tôi. Vâng, tôi quyết định  sau khi Paul tỏ vẻ nghi ngờ. Hôm ấy, đang khi trò chuyện với tôi, hắn bỗng đứng phắt dậy, nhìn dáo dác chung quanh. Tôi hỏi nguyên nhân thì hắn lẩm bẩm « lạ ghê, lạ ghê » nhưng lại lảng sang chuyện khác. Chắc là bản lãnh con người gián điệp lành nghề vùng dậy trong lòng hắn, ra lệnh cho hắn khôn ngoan và kín miệng. Trước khi từ giã, hắn nhìn giữa mắt tôi và nói bằng giọng cân nhắc, chậm rãi như sau : « Mai Sun ơi, tôi có một cảm giác thật kỳ quặc … vì da thịt của Mai Sun tiết ra một mùi khác thường. » Tôi nói, tỏ vẻ khó chịu ; « Tôi đã cảnh cáo nhiều lần mà ông không nghe. Giữa ông và tôi chỉ là tình bạn và tôi không muốn để mất tình bạn ấy. Nếu ông ngoan cố, bắt buộc tôi phải lánh mặt ông. » Hắn làm ẩu, nắm lấy tay tôi, van vỉ : « Mai Sun ơi, tôi yêu em thật đấy. Tôi yêu em đến mực độ có thể chết đi được, nhưng hôm nay tôi không chủ tâm van xin sự đoái thương của em, mà là cùng em giải quyết một việc khác, một việc tối hệ. Dầu sao, tôi cũng sắp giã từ Bắc kinh, giã từ lục địa, giã từ Mai Sun, và chắc không khi nào có diễm phúc trở lại nữa. Tôi xin phép được gọi Mai Sun bằng em. » Tôi nhăn mặt : « Cấm ông không được sàm sỡ. Thôi chào ông. » Hắn chồm tới, giọng rít lên : « Mai Sun, em giấu tôi sao được … Bây giờ tôi nhớ ra rồi … Mùi da thịt của em giống với mùi của mẩu phim nhựa cất trong hộp diêm mà người ta trao cho tôi. »
Nói đoạn, hắn nín thinh, quan sát phản ứng của tôi. Tôi có cảm giác là động đất xảy ra, nhưng vẫn giữ nổi bình tĩnh. Nghĩa là Paul đã khám phá ra. Hắn tìm được sự thật nhờ trực giác tình ái. Hắn chưa dám chắc song chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ nắm được chìa khóa bí mật. Mọi tài liệu đưa cho Paul tôi đều bỏ vào hộp quẹt. Tôi đã mang găng tay và rửa tay thật sạch, nghĩa là tôi vô cùng thận trọng, nhưng tôi không thể làm mất được mùi da thịt đàn bà. Mỗi người đàn bà có một mùi da thịt riêng, phải không ông?
-Phải. Các chuyên viên có thể ngửi quần áo mà đoán ra được chủ nhân là ai. Giống chó chẳng hạn, chủ nhân ở xa hàng ngàn cây số, chỉ ngửi mù soa là chó cũng biết.
-Tôi đã học nhiều về kỹ thuật đặc biệt mà chưa biết tới chi tiết éo le này. Phúc cho tôi, nếu những hộp diêm đựng tài liệu rơi vào tay chuyên viên Tình báo Sở trước khi qua Mỹ thì giờ đây tôi đã tan thành đất dưới mộ. Nghe Paul nói, tôi giả vờ mỉm cười, đập nhẹ vào vai hắn, và nói : « Vách có tai, anh không biết sao ? »  Hắn tỏ vẻ hốt hoảng. Một phút sau, hắn nghiêm nét mặt : « Tôi hiểu rồi. Bao giờ gặp em lại ? » Tôi hẹn hắn tại hoa viên tư dinh của ngoại trưởng Trần Nghị nhân cuộc tiếp tân khoản đãi một lãnh tụ châu Phi qua thăm Trung Hoa. Hắn hỏi tôi về hộp diêm và các tài liệu vì hắn đang hoang mang.
“Em ơi -lời hắn- tôi cần thú thật với em, tôi là nhân viên do thám Tây phương, đội lốt thông tín viên báo chí. Còn em … em nói thật đi! Nói thật về xuất xứ của 5 hộp diêm đựng tài liệu  đi.” Thấy hắn liều lĩnh đến xuẩn động, tôi phải hành động cấp tốc. Hắn nâng ly mừng tôi, mừng sự thông minh của hắn, mừng mối tình giữa hai người. Tôi đáp lại một cách vồn vã, gần như suồng sã. Nhưng chỉ 10 phút sau, hắn ngã gục trên ghế đá hoa viên.
Khi hắn được vực vào nhà, và được y sĩ tìm cách cứu chữa thì tim đã ngừng đập. Dầu mổ ngực xoa tim để làm phép hồi sinh, hắn cũng không có hy vọng thoát khỏi tay Tử thần vì tôi đã cho hắn uống một liều độc dược cực mạnh pha trộn với rượu.
-Mai Sun có bị nghi ngờ gì không?
-Không. Ai dám nghi ngờ phu nhân một tướng lãnh mật vụ. Vả lại, tôi đã bố trí chu đáo.
-Còn Yên Hà?
-Ông biết cả tên của Yên Hà rồi ư? Khoa ăn nói của ông phải xuất sắc mới lôi cuốn được Yên Hà. Tôi đã nghĩ đến nàng từ lâu, từ cuộc tiếp xúc đầu tiên với Paul, phái viên Pháp tấn xã. Tôi không dám báo tin qua Paul sợ bại lộ nên phải dùng Yên Hà … Nàng thường qua  Macao nhiều lần hàng năm với chồng, chồng nàng lại là nhân viên mật vụ tin cậy. Tôi có linh tính là Yên Hà đã tâm sự với ông…
-Phải, nàng đã kể lại cách thức tiếp xúc với Mai Sun. Nàng vẫn ân hận chưa được biết Mai Sun để đền ơn cứu tử phụ thân.
-Ừ, hòn bấc ném đi thì hòn chì ném lại, có gì đâu mà ân huệ … Tôi quen hết thẩm phán cao cấp nên giảm án là chuyện dễ dàng. Trên thực tế, phụ thân của Yên Hà là đồng chí của cậu tôi, tôi có bổn phận phải tiếp cứu. Sở dĩ tôi không cho nàng biết tông tích vì nếu nàng biết, buộc lòng tôi phải giết nàng. Nàng còn ở Macao chứ?
-Còn.
-Mặt ông không được vui. Yên Hà bị giết rồi phải không? Trời, chuyện quan trọng nhường ấy mà ông không chịu nói.
-Vâng, nàng đã chết. Cái chết của Yên Hà quan trọng đối với Mai Sun đến thế kia ư?
Mai Sun thở dài buồn bã :
-Thôi, sống chết mặc trời. Con người đều có số cả ông ạ.
Văn Bình phê bình, giọng chua chát :
-Cũng tùy trường hợp … Như nạn nhân hồi nãy ở trạm biên giới. Tôi không tin hắn chết vì vắn số. Chẳng qua hắn muốn che mắt bọn gác cáo già bằng thông quan giả mạo. Từ xưa đến nay, chưa có ai dùng giấy giả mạo mà trốn được qua Hồng kông …
Mai Sun nhún vai :
-Ông lầm rồi.
-Nghĩa là Mai Sun vượt biên giới bằng thông quan giả ?
-Vâng, giả trăm phần trăm. Nhưng được làm rất khéo nên bọn gác tưởng thật. Vả lại, không ai ngờ được mụ già xấu xí, ghê tởm là nhân viên của một tổ chức chống Mao Trạch Đông, liên lạc với gián điệp Tây phương. Ngoài ra, còn mùi hôi thối nữa. Họ phải tống xuất tôi thật nhanh.
-Mai Sun biết nạn nhân là ai không ?
-Biết. Và biết rất nhiều vì hắn là thuộc viên thân tín của tôi. Đúng hơn, hắn là vệ sĩ của cậu tôi. Hắn có nhiệm vụ theo tôi qua Hồng kông. Đến trạm biên giới, hắn phải đánh lạc hướng quan tâm của bọn gác, hầu tôi có hy vọng thoát khỏi.
-Hắn đã hy sinh cho Mai Sun ?
-Vâng. Ông là người Á đông coi thường cái chết. Người Á đông chịu chết thay cho kẻ khác là thường. Tuy nhiên, nếu trời chưa bắt hắn chết, hắn vẫn có hy vọng vượt qua rào chắn để sang Kowloon.
-Tôi có ấn tượng rằng hắn đã hy sinh vô ích.
-À, đó là quan niệm của riêng ông. Quan niệm của khán giả ngồi xem phim trong rạp xi nê. Khán giả thường chê nhiều hơn khen chứ ít người biết rằng hàng chục, hàng trăm diễn viên, kỹ thuật gia, công nhân cặm cụi làm việc cả tháng, có khi cả năm để thực hiện cuốn phim … Nếu hắn không hy vọng, chắc chắn tôi đã bị bắt. Vì thưa ông, tôi được tin Tình báo Sở ra lệnh canh phòng biên giới, bến cảng và nhà ga chặt chẽ. Dường như họ đoán biết một nhân viên Tình báo Sở sửa soạn trốn ra ngoại quốc. Cái chết của Yên Hà tại Macao đã chứng tỏ điều này. Nếu tôi không lầm thì bọn gác biên giới được chỉ thị kiểm soát thông quan chặt chẽ hầu tìm giấy giả. Thuộc viên của tôi bị bắn chết, bọn gác sẽ không chú ý đến mụ già quỷ dạ xoa nữa. Nhờ hắn, tôi được thoát nạn. À, mãi chuyện phiếm quên mất hỏi tên ông. Quý danh là gì nhỉ ?
-Trên nguyên tắc, tôi chỉ được cho Mai Sun biết tên giả nhưng tôi không muốn thủ đoạn với Mai Sun. Tôi là đại tá Văn Bình, Tống Văn Bình, giới điệp báo quốc tế thường gọi tôi là Z.28.
-Té ra ông là Z.28. Hân hạnh được quen ông. Thảo nào mới nhìn ông tôi ngờ ngợ…
-Chắc trong phòng Mai Sun có nhiều hình ảnh tôi.
-Vâng. Tôi được giữ một hồ sơ đặc biệt gồm toàn nhân viên điệp báo quan trọng của Tây phương. Ông thuộc loại A nghĩa là loại nguy hiểm nhất. Nhân viên hành động của Tình báo Sở phải học thuộc hình ảnh và tướng mạo ông, hễ gặp là giết.
-May thay, tôi lại gặp Mai Sun nên giờ này tôi còn sống nhăn răng.
-Ông dạy quá lời. Từ phút này tôi phải thận trọng mới được. Nữ nhân viên Tình báo Sở sợ ông hơn sợ cọp gấm.
-Khổ quá, tôi đã ăn thịt ai đâu.
-Hừ, ông không ăn thịt nhưng lại ăn tim đàn bà. Nói cho đúng, được ông ăn tim cũng chẳng thiệt nào vì trên thế giới ít có thanh niên nào đẹp trai, nhã nhặn và võ nghệ siêu quần như ông. Ông đã lập gia đình chưa ?
-Chưa.
-Theo hồ sơ, ông chưa có gia đình nhưng lại có con. Không phải con vương, con vãi mà là con chính thức. Báo cáo này sai hay đúng, thưa ông ?
-Đúng. Tôi chỉ có một đứa con trai chính thức, mặc dù hôn thú chưa được lập.
-Tôi biết rồi. Mẹ đứa trẻ là Quỳnh Loan, một trong những người đàn bà đẹp nhất ban Biệt vụ. Còn đứa trẻ là Văn Hoàng. Ông đặt tên cháu là Hoàng để lưu niệm ông tổng giám đốc. À, còn vị hôn thê của ông ?
-Nàng là Nguyên Hương. Lâu lắm chúng tôi chưa gặp nhau. Mai Sun nghĩ coi, công việc bề bộn, hoàn cảnh lại nhiều éo le …
-Cũng éo le như hoàn cảnh tôi hiện nay. Tôi không chủ tâm liên lạc với ông Hoàng, đinh ninh phái viên Pháp tấn xã là nhân viên CIA. Từ giã Hoa lục, tôi định qua châu Mỹ La tinh sống đến già, trong một đồn điền cà phê nào đó với số tiền bỏ trong ngân hàng Thụy Sĩ, quyết xa rời tất cả, xa rời cuộc sống thanh xuân rộn rã, xa rời tình yêu nồng cháy, ngờ đâu …
Mai Sun thở dài :
-Ngờ đâu tôi đụng phải ông …
Văn Bình đặt nhẹ bàn tay lên vai nàng. Nàng hắt nhẹ ra, giọng trách móc :
-Đừng, ông đừng vội kết luận là tôi yêu ông. Ông Văn Bình ơi, tôi là con đàn bà kỳ quặc nhất thế giới. Tôi thường nghe theo tiếng sét ái tình nhưng cũng thường bỏ rơi tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn người lau tay bằng cái khăn mặt giấy rồi vứt xuống đường … Vả lại, ông không thuộc vào loại đàn ông tôi yêu. Tôi mến ông, phục ông thì hơn … Cho dẫu ông rung động về tôi, ông cũng nên thận trọng tay lái vì vô lăng chiếc GT-6 bé bỏng này rất dễ đưa cả ông và tôi xuống ruộng … Từ nãy đến giờ, ông chỉ mải mê trò chuyện mà quên nhìn kính chiếu hậu. Có ai rượt theo không ông ?
Sự bình tĩnh rùng rợn của người bạn đồng hành làm Văn Bình chột dạ. Mai Sun nói đúng. Chàng quên bẵng bài học cơ bản của nghề gián điệp. Đồng nghiệp thân tình thường bảo :
-Anh giỏi thật đấy, song trước đàn bà đẹp, anh trở thành tay mơ, còn thua nhân viên tình báo hạng bét nữa.
Người đưa nhận xét miệt thị này là Nguyên Hương. Nàng đã mở đầu cho phong trào dè bỉu khả năng của siêu điệp viên Z.28 trong Sở Mật vụ. Thoạt tiên, chàng phản đối dữ dội nhưng lâu dần quen đi, chàng chỉ đáp bằng sự im lặng.
Vậy mà Nguyên Hương vẫn chưa chịu buông tha :
-Phương ngôn nói « im lặng là vàng » nhưng theo em  thì im lặng là mặc nhiên thú nhận tội lỗi … Đến chết anh cũng không chừa đâu. Chỉ đáng buồn là em không thể giận anh như mọi người đàn bà khác …
Mai Sun lôi chàng ra khỏi giấc mộng :
-Ô kìa, ông đang nghĩ gì thế ? Có ai rượt theo chúng mình không ?
Cũng như hồi nãy, phía sau không có một ai. Chiếc GT-6 vẫn phóng nhanh dưới những đám mây màu sáng hình thù quái đản rủ nhau chạy hốt hoảng. Văn Bình giảm tốc độ vì đã gần đến Sheng Shui.
Mai Sun vội nói :
-Ông nên chạy nhanh như cũ. Tôi sợ … cơn giông sắp tới.
Văn Bình nhận thấy nàng ngưng một vài giây sau tiếng « sợ ». Có lẽ nàng không sợ bão tố mà là sợ một cái gì khác, nàng không muốn nói ra sợ chàng chê cười.
Văn Bình bảo đảm :
-Mai Sun đừng ngại. Dầu có bão đi nữa thì cũng chẳng lớn đâu. Trước khi đi, tôi đã hỏi sở Khí tượng.
Chiếc GT-6 chạy qua xã Sheng Shui. Văn Bình lại gia tăng tốc độ lên gần 90 cây số. Chàng không gặp lại những nông dân phớt tỉnh trên ruộng sau con trâu đen lì lợm quen thuộc nữa.
Liếc nhìn, Văn Bình thấy mặt Mai Sun hơi tái. Chắc hẳn nàng đã có lý do chính đáng để lo ngại. Tuy nhiên, vì tự ái cá nhân -phụ nữ là giới có nhiều tự ái ca nhân nhất- nên nàng cố tình ngậm miệng.
Chàng bèn an ủi :
-Sắp đến nơi rồi, Mai Sun ạ. Đây là lãnh thổ Anh quốc. Lát nữa, chúng mình sẽ xuống đò máy qua Hồng kông. Tôi có thể nói chắc là Mai Sun sẽ được an toàn …
Mai Sun cử động bàn tay trên đùi, giọng lạc hẳn:
-Sẽ được an toàn? Đã lâu rồi tôi hằng mơ tưởng đến ngày trọng đại hôm nay.
Nàng lại nín bặt. Mắt nàng phóng qua kính chắn gió xuống con đường ngoằn ngoèo. Văn Bình bắt sang chuyện khác để giúp nàng lấy lại bình tĩnh:
-Mai Sun đã qua Sàigòn chưa ?
Nàng đáp, giọng lơ đãng :
-Chưa. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa ra khỏi lục địa. Trong gia đình, ai cũng nói tôi giống chủ tịch Mao Trạch Đông trọn đời ru rú ở xó nhà. Này ông Văn Bình …
-Mai Sun cần gì ?
-Không. Tôi có linh tính là nguy hiểm đang rình rập. Có lẽ từ nay cho đến khi nằm xuống tôi sẽ chẳng bao giờ được an toàn nữa, ông ạ …
-Ồ, bi quan là điều cấm kỵ trong nghề …
-Ông nói đúng. Nhưng nếu thực tại không lấy gì làm sáng sủa thì người ta không nên lạc quan. Lạc quan cũng là một cách mơ mộng viển vông cũng là điều cấm kỵ trong nghề.
-Tôi hiểu rồi. Mai Sun sợ nhân viên Tình báo Sở đang lùng bắt … Phải không, Mai Sun?
Mai Sun không đáp. Nàng ngồi yên, mắt vẫn nhìn qua kính chắn gió. Vẻ mặt lo âu đã tan biến nhường cho những nét bình thản đầy gan góc.
Hồi lâu, nàng mới giải thích :
-Tôi đồng ý với ông rằng đây là nhượng địa của Anh quốc, nhưng thưa ông, trong số 4 triệu dân ở Hồng kông, ông biết có bao nhiêu người da trắng không ?
Văn Bình thở dài :
-Tôi hiểu ý Mai Sun rồi. Chỉ chưa đầy một phần trăm.
Mai Sun tiếp :
-Nghĩa là 40.000 người da trắng. Trong số 40.000 này, còn nhân viên gián điệp Sô viết và Đông Âu cũng là người da trắng. Đó là chưa kể hàng chục hội kín thân Hoa lục.
-Nội đêm nay, Mai Sun sẽ rời Hồng kông.
-Dầu là đêm nay thì vẫn là chuyện chưa xảy ra. Từ đây về đến Kowloon và từ Kowloon sang Hồng kông, đường còn dài. Ít ra mấy giờ đồng hồ. Một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, mật vụ Bắc kinh có thể hành động tức tốc trong vòng một giây. Cho đến lúc tôi trèo lên phi cơ, họ đang còn 72.000 cơ hội để hành động.
Thấy vẻ mặt lì lợm của Văn Bình, nàng chép miệng :
-Chắc trong thâm tâm, ông cho rằng tôi thiếu can đảm. Đàn bà vốn thiếu can đảm, thưa ông! Riêng tôi, tôi không hèn nhát. Tôi sợ vì đã sống một thời gian dài bên trong một tổ chức có hàng ngàn nhân viên ám sát và phương pháp ám sát thần sầu quỷ khốc … Nói cho cùng, tôi không phải là người tham sinh húy tử, nhưng ông ơi, tôi cần sống để trao cho thượng cấp của ông một số tài liệu quan trọng, tối quan trọng, không những quan trọng đối với 700 triệu dân Trung hoa, với thế giới tự do, mà còn quan trọng đối với toàn thể nhân loại nữa…
-Mai Sun mang theo những tài liệu nào ?
-Về nhiều địa hạt khác nhau. Song phần lớn là về tổ chức quân sự và chính trị.
-Mai Sun giấu tài liệu ở đâu?
Nàng chỉ vào đầu:
-Ở đây. Vì hoàn cảnh khó khăn, tôi phải tiêu hủy hết, sau khi học thuộc. Ông yên tâm, tôi có trí nhớ kinh khủng. Hồi còn ở đại học đường, tôi đã thuộc làu như cháo cuốn tự điển nhỏ Anh-Pháp. Và ông thử đoán tôi học mất bao lâu không? Học đúng 7 ngày, không hơn không kém. Tôi có thể đọc lại từ A đến Z. Sau đó, tôi lại đọc ngược từ Z đến A.
-Tình báo Sở biết Mai Sun có trí nhớ khác thường không?
-Biết. Vì vậy họ không thể buông tha.
-Nhưng còn chồng Mai Sun?
-Việc công trên hết … Chồng tôi yêu tôi thật đấy, song không thể nhắm mắt làm ngơ một khi tôi đem tất cả bí mật ghê gớm của Tình báo Sở tiết lộ cho kẻ địch Tây phương. Vả lại, chồng tôi chưa phải là tổng giám đốc … Trên tổng giám đốc lại còn ủy ban trung ương Đảng nữa …
Lời nói của Mai Sun làm Văn Bình rợn xương sống. Chàng nhìn kính hậu lần nữa rồi rạp mình xuống vô lăng:
-Mai Sun nắm chặt lấy tay cầm. Tôi sẽ phóng tối đa.
Mai Sun rút găng tay ném xuống sàn xe. Găng tay bằng da được may rất khéo, đeo vào trông giống như bàn tay già răn reo, xù xì, méo mó và bẩn thỉu. Những ngón tay tháp bút trắng nõn nà của nàng nổi bật trong bầu trời không khí đầy sương mù xám lạnh buổi chiều.
Văn Bình cảm thấy cõi lòng rạo rực. Chàng muốn ôm lấy bàn tay tiên nga ấy, nâng lên môi để thưởng thức mùi thơm quyến rũ. Chiếc GT-6 chồm nhanh trên con đường nhỏ. Gió chiều bay phần phật làm hương tóc nàng tung bay ngào ngạt.
Đột nhiên nàng thốt:
-Sàigòn đẹp lắm hả ông?
Nếu là lúc khác thì Văn Bình đã ngửa mặt cười ròn rã vì giọng Mai Sun trầm bổng như hát làm chàng nhớ đến câu ca “Sàigòn đẹp lắm, Sàigòn ơi, Sàigòn ơi!” của một con họa mi hộp đêm danh tiếng của hòn ngọc Viễn Đông.
Sàigòn đẹp lắm, Sàigòn ơi, Sàigòn ơi! Tên nàng là Phương. Nàng chuyên hát thời trang theo nhạc jazz. Tạo hóa đã phú cho nàng đầy đủ dụng cụ vô giá để làm đàn ông phải rách con ngươi và vỡ trái tim mỗi khi nàng uốn éo trên cái bục nhỏ dưới lùm đèn pha sáng quắc trong gian phòng tối.
Mông nàng đã tròn lại nở nang, nàng lại quay lưng luôn luôn về phía dạ khách nên mọi đường cong độc nhất vô nhị được phô diễn toàn vẹn trong khi nàng run rẩy Sàigòn đẹp lắm, Sàigòn ơi, Sàigòn ơi … Bí quyết vô tiền khoáng hậu mà nàng áp dụng để chinh phục đàn ông là đến đoạn gây cấn, nàng đứng thẳng, chân chụm lại, mông ngoáy đều đặn, hai tay đưa lên đầu như ôm lấy mái tóc cao lêu nghêu của bà hoàng Ba tư Farah Diba, toàn thể phía trước lồ lộ trước mặt cử tọa, và … trời đất ơi … bộ ngực vĩ đại của nàng đung đưa, đung đưa mỗi phút một nhanh, mỗi phút một mạnh tưởng chừng muốn xé toạc làn áo jeans may bó mà tuột ra ngoài …
Sàigòn đẹp lắm, Sàigòn ơi, Sàigòn ơi … Một đêm kia, nàng cao hứng nhảy nhót khiến cái áo quá chật của nàng bứt phăng ra, cuộc trình diễn kích động nhạc biến thành cuộc trình diễn thoát y vũ thượng thặng … vì bên dưới áo jeans nàng chẳng có gì hết, ngoại trừ kho tàng ngàn một đêm lẻ mà bà tiên thượng giới đã nặn cho nàng …
-Sàigòn đẹp lắm hả ông?
Mai Sun lại hỏi. Văn Bình nuốt nước bọt :
-Vâng. Đẹp lắm. Đẹp lắm …
-Phía sau vẫn không có xe chứ ?
-Vẫn không có ai cả.
-Vậy tôi phải thay quần áo đây.
Thay quần áo ! Thay quần áo ! Ba tiếng ngắn này giáng bên tai Văn Bình như ba tiếng sét dài lê thê. Nàng thay quần áo để làm gì ? Chắc là để cải trang … Nhưng xe GT-6 chật hẹp, cựa mình cũng vướng, nàng làm cách nào mà thay quần áo được.
Mai Sun lại nói :
-Tốc độ đã tới 140 cây số … Ông lái giỏi ghê ! Nhưng ông nên cẩn thận … Lỡ một li là đi một dặm đấy.
Văn Bình mỉm cười :
-Ồ, tôi quen phóng nhanh rồi. Cách đây hai hôm, tôi đã từng lái gần 200 cây số giờ ở Macao.
-Hôm ấy là khác. Vì ông ngồi một mình. Hôm nay, ông có bạn đồng hành. Quả thật tôi không dám khêu gợi. Chẳng qua vì tình thế bắt buộc. Tôi có cảm giác là nhân viên Tình báo Sở đang bám sát phía sau nên phải cấp tốc thay y phục. Một lần nữa, xin ông ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào con đường trước mặt, chớ quay về phía tôi.
-Xin tuân lệnh.
-Trọn đời, ông đã có nhiều kinh nghiệm về cơ thể phụ nữ rồi. Tôi cũng như họ mà thôi.
-Tôi đã nói tuân lệnh rồi mà.
-Cám ơn ông.
Văn Bình bám chặt lấy vô lăng. Lái xe với tốc độ kinh hồn, giới tay đua quốc tế thường cầm vô lăng lỏng lẻo, không ai ôm cứng như chàng. Chàng không còn xa lạ với nguyên tắc sơ đẳng ấy. Nhưng chàng phải dán người vào tay lái vì toàn thân run rẩy. Một cơn lạnh -có thể làm hàn thử biểu xuống dưới không độ - từ đáy lòng chàng dâng lên, tràn khắp lục phủ ngũ tạng. Chàng mím môi mà hàm răng vẫn run lập cập.
Vì quang cảnh diễn ra cách chàng một gang tay đã rút hết sức nóng ra khỏi người chàng.
Đó là một xen thoát y bằng xương bằng thịt …
Văn Bình muốn hét lên một tiếng lớn để giải thoát sự dằn ép đè nặng trên lồng ngực.
-----------------------
(1) bosom caresser số 1: ¼ sherry, ¼ cognac, ¼ curaçao, ¼ grenadine, 1 lòng đỏ trứng gà.
Bosom caresser số 2: 1/3 curaçao, 2/3 cognac, 1 muỗng nhỏ grenadine và 1 lòng đỏ trứng gà.
(2) between the sheets : 1/3 curaçao, 1/3 cognac, 1/3 rhum, và vài giọt nước chanh nguyên chất.
(3) xin đọc Gián điệp nhị trùng, đã xuất bản, 2 cuốn trọn bộ. Tân Quang, 54 Lê văn Duyệt, Chợ Đủi, phát hành.
(4) tiếng Anh gọi là stink bomb.