Chương 5

- Kỳ Duyên, dậy ăn miếng cháo đi con... - Cái chăn chợt bị kéo ra, giọng cha bên tai nghe âm ẩm - Con đang có tâm sự đúng không? Kể ba nghe...
- Ba à! Yêu một người mà không được yêu trở lại, khổ lắm phải không? - Nhìn ông một lúc, Kỳ Duyên chợt hỏi.
Không trả lời, ông nhẹ gật đầu, mắt xa xăm. Quả là không sai, Kỳ Duyên con gái của ông đã bước vào tuổi mộng, biết yêu rồi. Nhưng nó yêu ai? Sao lại hỏi ông như thế? Chẳng lẽ... cuộc đời nó rồi cũng bất hạnh như ông, luôn yêu người trong tuyệt vọng.
Mẹ Kỳ Duyên... không phải tình yêu đích thực của ông đâu. Nói thì tội, thì tủi cho vong linh người vắng số. Khi cưới mẹ Kỳ Duyên, trái tim ông đang hướng về một người con gái khác.
Cô ta là hoa khôi đẹp nhất trường, lại là con nhà danh giá nên được nhiều chàng trai săn đón. Ông không thể trách hay hận cô ta được. Bởi tình yêu ông dành cho cô là thứ tình cảm một chiều, đơn phương thầm kín. Cô không hề biết đến ông, biết rằng thế gian này có một chàng trai đang vì mình âm thầm đau khổ.
Suốt tám năm dài, ông ôm ấp yêu thương một hình ảo ảnh. Không hay, vô tình làm khổ mẹ Kỳ Duyên. Cho đến khi chợt nhận ra thì đã muộn. Mẹ Kỳ Duyên không còn nữa bà ra đi sau một cơn bệnh ngặt nghèo. Năm đó... Kỳ Duyên tròn sáu tuổi...
Thời gian trôi, mải mê trên đường lặn lội mưu sinh. Ông tưởng cuộc đời mình đến đây là hết. Niềm vui sống duy nhất của ông giờ đây chỉ có Kỳ Duyên. Ông nguyện sẽ nuôi nấng, dạy dỗ nó đàng hoàng để chuộc lỗi cùng mẹ nó.
Không ngờ... cuộc đời dung nỗi... số phận một lần nữa sắp đặt ông vào hoàn cảnh trớ trêu. Để từ cảm thông, đồng cảm, ông đem lòng yêu đơn phương người con gái ấy. Tính ra cũng mười mấy năm rồi...
Cúi nhìn Kỳ Duyên, ông nghe tim mình đau nhói. Thương con quá, chẳng được trời ban nhan sắc như người, lại phải sinh thành trong một gia đình nghèo khó. Chữ nhân duyên... con chắc phải lỡ làng như cha vậy... suốt đời chỉ biết yêu thầm thương trộm.
- Ba ơi rồi mình có quên được không ba? - Kỳ Duyên lại hỏi. Ông chớp mắt mỉm cười:
- Quên được chứ! Chỉ buồn một chút thôi.
- Con không tin - Kỳ Duyên lắc đầu - Ba nói vậy chỉ để an ủi con thôi, có đúng không?
- Không đâu, ba nói thật, những mối tình đơn phương ấy như gió thoảng bay, khiến người ta rất dễ quện - Ông nói thật lòng.
- Thế sao... ba không dễ quên đi. Mười mấy năm dài cứ yêu mãi một người như vậy?
- À... Ờ... - Ông chợt trầm ngâm - Chuyện của ba không giống con được. Giữa ba và người ấy đã có những... ràng buộc vô hình. Không thể tách nổi...
- Ràng buộc gì? Sao bấy lâu nay ba không kể? - Háo hức, Kỳ Duyên ngồi nhổm dậy nhưng ông đã lắc đầu:
- Ba không kể được đâu. Ôi! - Rồi như chợt nhớ ông đứng bật lên - Chảo cá của tôi, mèo ăn hết rồi...
Ông cố tình trốn chạy, Kỳ Duyên nhìn theo bóng cha chạy vội đi mà thầm nghĩ. Nhưng... trốn được đâu, sớm muộn gì ba cũng phải kể thôi. Còn bây giờ... đôi mắt cô lại trông chờ ra cửa, Như Nguyện và Nhã Chí gặp nhau khá lâu rồi. Sao vẫn chưa về vậy?
Xoay nhẹ một vòng trên ghế, Nhã Chí sảng khoái đưa mắt nhìn các nhân viên tất bật giao dịch với khách hàng.
Công việc ngân hàng mới nhìn tưởng dễ nhưng thật ra không đơn giản chút nào. Để nắm được nó, Nhã Chí biết mình còn phải gắng công học hỏi nhiều. Điều độ, thu chi, cân đối... đúng là điên đầu nhọc óc.
Bấm đại một phím trên bàn vi tính, tình cờ các trị giá cổ phiếu trên thị trường hiện lên màn hình đập nhanh vào mắt. Hơi nhổm người dậy, Nhã Chí nghe kích động. Ngày xưa khi còn học đại học, anh giỏi nhất môn thị trường chứng khoán này. Bao giờ dự đoán của anh cũng chính xác hơn các bạn. Như bị hút vào màn hình, Nhã Chí bắt đầu để tâm hơn. Giá cổ phiếu trên thị trường đang dao động. Chà! Không cần đoán, anh cũng biết mọi người đang lo ngại ảnh hưởng sự cố Y2K của máy tính đây.
Cổ phiếu của ngân hàng thì sao? Nhã Chí nôn nóng nhấn phím dò tìm. An tâm rồi... vững như bàn thạch. Thế mới biết uy tín của cha lớn lắm.
Lại ngã đầu ra sau ghế, lần đầu tiên trong cuộc đời Nhã Chí không cảm thấy buồn, không thấy cuộc sống vô nghĩa nữa. Một cuộc sống từ đâu như dần dần đang hồi sinh trong thân cây mục rữa của anh? Nhã Chí không biết được. Anh chỉ biết hiện thời trong lòng anh tràn đầy hưng phấn. Anh muốn làm việc, muốn phụ giúp, đỡ đần cha.
Như Nguyện hay Kỳ Duyên? Nhã Chí không phân biệt được? Không! Chính là Như Nguyện, trái tim anh phủ nhận Kỳ Duyên. Cô ả toàn làm anh phải bực mình, tức giận. Chỉ Như Nguyện thôi. Chính lời đánh cuộc của cô đã làm anh bừng sức sống.
Chưa gặp Duy Thành bao giờ, nhưng Nhã Chí rất tin vào sự hấp dẫn của mình. Gạt bỏ tiền tài, địa vị đi... anh vẫn thừa sức thắn g. Xưa nay, từ hoa hậu đến minh tinh màn bạc, có ai thoát khỏi sức chinh phục của anh đâu, nhất định... Như Nguyện sẽ bị anh đánh ngã.
Còn nữa, nếu như anh bị thua thì sao? Không! Nhã Chí hoàn toàn không tính đến tình huống xấu này. Bởi theo anh, thế gian này không hề có tình yêu. Mà đã không có tình yêu thì làm sao có được sự thủy chung, nhân hậu chứ? Giữa con trai và con gái, hấp dẫn nhau vì xác thịt, vì dục vọng thôi.
- Nhã Chí, con làm gì đó? Ba vào được không?
Tiếng gõ cửa rồi giọng ông Vinh chợt vang trên chiếc micrô, làm Nhã Chí bừng thoát cơn suy tưởng. CHống tay ngồi dậy, anh đáp trả:
- Con không làm gì cả, ba cứ tự nhiên.
- Ừ! - Như chỉ chờ có thế, cánh cửa bật mở ra ngay. Ông Vinh tươi tỉnh bước vào. Sau lưng ông còn hai người nữa.
- Chí đứng dậy đi con, để ba giới thiệu cho - Khoát vai hai đồng sự của mình đến trước mặt con, ông Vinh hào hứng - Bác PHú và bác Lộc. Hai người không chỉ là phó tổng giám đốc của ngân hàng mà còn là bạn chí thân của ba nữa đó.
- Dạ... - Ngẩng đầu lên, Nhã Chí bỗng thấy đôi mắt mình dán chặt vào ông Phú. Một ấn tượng lạ lùng vừa chiếm lấy anh. Còn người đó... sao vừa quen, vừa lạ... Đâu đó trong đời, dường như đã từng quan hệ với anh... nhưng bao giờ? Nhã Chí hoang mang quá... kiếp trước chăng?
- Sao vậy con? Mau chào hai bác đi - Thấy Nhã Chí cứ ngẩn người ra, ông Vinh nhắc khẽ.
- Dạ... con chào hai bác - Giật mình, anh cúi đầu như cái máy.
Ông Vinh hồ hởi:
- Còn đây là...
- Không cần nói, chỉ cần nhìn mặt anh là tôi đoán ra rồi - Người đàn ông tên Lộc cười hiền hoà - Nhã Chí, cậu quý tử đây có phải không? - Rồi, đến bên anh vỗ vai thân mật - Cha cháu thường tự hào về cháu lắm. Ông thường kể cháu với chúng ta nghe.
- Dạ... - Nhã Chí vẫn còn bị người đàn ông chi phối. Ánh mắt anh không sao rời khỏi ông ta được và... Ông cũng thế... cũng trừng đôi mắt ngó đăm đăm nhìn anh không chớp.
- Tôi định cho Nhã Chí làm giám đốc phòng đầu tư và phát triển, hai anh thấy thế nào? - Hài lòng nhìn vào màn hình vi tính, ông Vinh nói như khoe - Giác quan thứ sáu của nó mạnh lắm đó.
- Được, được chứ. - Ông Lộc gật đầu ngay, trong lúc ông Phú lại cau mày.
- Tôi thấy bố trí như vậy không được ổng. Cậu Sơn xưa nay vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình. Sao có thể... chuyển cậu ta sang phòng khác? Thiết nghĩ, tạm thời nên cho Nhã Chí quản lý phòng nhân sự, nơi ấy thiếu người.
Quản lý phòng nhân sự ư? Ông thật chẳng muốn chút nào, nhưng Nhã Chí đã cất lời:
- Ba cư" theo lời bác Phú đi. COn mới vào, không nên làm xáo trộn nội quy cũ của ngân hàng. Gây xào xáo, mích lòng mọi người và ảnh hưởng không tốt cho uy tín về sau.
- Nhã CHí thật biết nghĩ - Ông Lộc gật đầu - Lại biết cân nhắc tính tóan chu đáo nữa. Tương lai nhất định sẽ sáng sủa lắm đấy...
- Cũng được - Gật đầu miễn cưởng, ông nói như tự an ủi lấy mình - Cư" tạm thời làm ở đó đi đã... Cuộc họp hội đồng quản trị lần sau sẽ bố trí cho phù hợp. Một nhân tài như Nhã Chi không thể bỏ phí ở phòng nhân sự.
- Ba thật... không khiêm tốn chút nào. Ai đời cứ khen con mình trước mọi người như vậy! - Nhã Chí cười khiêm tốn - Hãy để con tự chứng minh mình. Mọi người khắc biết mà đánh giá!
Có phải Nhã Chí vừa nói đấy không? Sững người ra, ông như không tin vào thính giác của mình. Chỉ một tuần thôi mà Nhã CHí trông khác hẳn. Chững chạc, trưởng thành lên thấy rõ. Phép màu nào đã làm nó đổi thay?
Kỳ DUyên chăng? Sống mũi chợt cay, ông nghe như muốn khóc. Biết ơn cô bé ấy quá! Nó dùng cách nào thuyết phục Nhã CHí? Để hắn chịu đi làm, chịu lấy vợ sinh con... trở thành một con người bình thường hoà nhập với cộng đồng.
- Thằng bé đã nói thế, anh còn lo lắng gì - Ông bạn cất lời khâm phục - Hãy để nó đứng bằng đôi chân của chính mình.
- Ừ... ừ... - Chớp vội mắt, ngăn cơn xúc động, ông Vinh nói nhanh - Chúng ta đi thôi. Cuộc họp với các cổ đông đã đến giờ rồi.
- Bác đi nhé! - Vỗ tay Nhã Chí, ông Lộc cười thân mật - Khá lắm...
- Dạ - Gật đầu đáp lễ, nhìn theo bóng cha đi giữa hai người trợ lý, lòng Nhã Chí bỗng bất an, giác quan thứ sáu như đang ngầm bảo với anh, có một điều không lành sắp đến với cha. Nhưng điều gì? Sao anh lại cảm thấy điều bất ổng kia xuất phát từ đôi mắt của người đàn ông tên Phú?
Sao mình lại theo Như Nguyện? Có thật là muốn bảo vệ nó không? Vuốt lại nếp nhăn trên áo, Kỳ Duyên tự hỏi mình rồi đỏ bừng mặt trả lời.
0, cô thật không tốt bụng như Duy Thành và Như Nguyện đã tưởng đâu. Tình nguyện cùng bạn đến điểm hẹn, đối phó với Nhã Chí, cô chẳng qua chỉ vì mình.
Vâng, vì mình thật đấy. Kỳ Duyên biết rõ điều đó, nghe tim mình đập lên dồn dập, trán cô nhấp nháy mồ hôi sợ hãi. Như Nguyện đang đùa với lửa. Chỉ muốn gặp Nhã Chí một lần, nó chưa biết ma lực quyến rũ của hắn mạnh đến cỡ nào đâu.
Cứng rắn như cô, lại biết rõ các thói hư tật xấu của hắn mà còn bị hắn mê hoặc nữa là. Huống chi lần nầy... đã có lời đánh cuộc. Nhã Chí hẳn cố gắng tỏa hết hào quang của mình ra. Như Nguyện sẽ ngã quỵ mất thôi.
Duy Thành khổ đau, Như Nguyện khổ đau, và cả cô... cũng sẽ đau khổ lắm. Chỉ có Nhã Chí là hả hê đắc thắng thôi. không được, cho dù có vì ai, cô cũng phải phá tan kế hoạch này. Cô không cho Nhã Chí làm tổn hại đến Như Nguyện của cô đâu, dù chỉ là một cọng tóc.
- Kỳ Duyên ơi, cậu xong chưa, ta đi thôi! Chà, chà... làm gì mà điệu dữ vậy. Lần đầu tiên tớ thấy cậu chịu mặc đầm - Nóng lòng, đẩy cửa bước đại vào, Như Nguyện chợt dừng chân sửng sốt - Mà nói thật nghe... cậu mặc đầm trông thật đẹp lắm.
- Hả? - Giật mình nhìn xuống, Kỳ Duyên mới thấy sao hôm nay mình điệu quá. Chiếc đầm này... cô mua trong siêu thị hôm trước, định bụng sẽ tặng cho Như Nguyện. Giờ lại lôi ra mặc, thật không biết mắc cỡ chút nào.
- Lại là hàng hiệu nữa, mới toanh. Cậu mua bao giờ sao không khoe với tớ - Nâng một góc áo lên, Như Nguyện tấm tắc khen, rồi như chợt nhớ, nói nghiêm mặt lại - Này, cậu... phải lòng Nhã Chí rồi, có đúng không? Nói mau... không thì tình bạn sứt mẻ vì cậu đấy!
- Ồ, không, không... Cậu đừng nói bậy - Ngỡ bạn đọc được tâm trạng của mình, Kỳ Duyên giật thót người lên. Cô xua tay lia lịa.
Như Nguyện cười xòa:
- Đùa cậu một chút thôi, chứ biết cậu chẳng bao giờ giành Nhã Chí với tớ đâu, mà nếu có... tớ cũng sẵn sàng tặng anh ta cho cậu. Phần tớ đã có Duy Thành.
- Thật không? - Biết mình đã hớ lời, Kỳ Duyên vội trớ - Tớ chỉ sợ cậu thoát không khỏi ma lực quyến rũ của Nhã Chí thôi. Hắn nhiều trò lắm.
- Thế à! - Khoát tay khi Kỳ Duyên ra cửa, Như Nguyện chợt quay sang nghi hoặc - Cũng như tớ, cậu chỉ gặp hắn một lần thôi? Sao lại tỏ ra hiểu hắn nhiều vậy? Lần ấy... có phải hắn đã dở trò gì với cậu? Kể tớ nghe đi, sao cậu cứ đỏ mặt lên như vậy?
- Tại... tại... - Đôi má đỏ bừng xấu hổ, Kỳ Duyên vụng về và chống chế - Ai bảo cậu nghĩ bậy làm gì? Thật là... thấy ghét...
Chắc mình nghĩ bậy thật. Nhìn Kỳ Duyên chạy vội, chui nhanh vào chiếc Nissan, Như Nguyện trách mình. Nhỏ Kỳ Duyên còn ngây thơ, trong sáng lắm... bị mình hỏi một cậu như vậy, mắc cỡ là phải rồi. Chẳng như mình... hư quá! Mới hai mươi tuổi... đã biết yêu, biết hôn rồi...
Nhắc đến nụ hôn, Như Nguyện lại thấy buồn, nhớ Duy Thành quá. Cô chưa nói gì cho anh cả, chỉ nói mình bận không đến gặp anh hôm nay được. Hẳn anh đang lo lắng bồn chồn, đứng ngồi không yên, suy đoán lung tung.
- Ê, Như Nguyện, cậu làm gì mà thừ người ra vậy? - Xe chạy được một lúc, thấy Như Nguyện cứ ngồi yên chẳng nói gì, Kỳ Duyên thúc nhẹ cùi tay - Giận tớ hả?
- Không có - Như Nguyện nhẹ thở ra - Tớ nhớ Duy Thành, tớ sợ anh ấy không hiểu rồi buồn, rồi giận...
- Mà cậu cũng to gan thật - Dễ tránh bị anh tài xế nghe thấy, Kỳ Duyên hạ giọng - Dám đùa với lửa. Rủi cậu yêu hắn thật thì sao?
- Không đâu - Như Nguyện mơ màng - Tớ tin vào tình yêu của tớ. Nhã Chí chẳng bao giờ chinh phục được tớ đâu.
- Nghe cậu nói cứng vậy, tớ cũng tạm yên lòng - Kỳ Duyên gật đầu nhẹ nhõm.
Đã đến nhà hàng "Nhất Dạ Vương". Chiếc Nissan chạy thẳng lên bãi xe rồi dừng lại nhẹ nhàng. Một anh bồi bước lên lịch sự mở cửa xe.
- A! - Anh bồi hôm nào bị mình gạt đây mà! Kỳ Duyên nhận ra anh lập tức. Cô nhoẻn miệng cười mừng rỡ, nhưng anh chỉ cúi thấp đầu đáp lễ một cách thản nhiên, làm cô cụt hứng. Hừ! Dám lóc cóc đôi giày lên hàng gạch, Kỳ Duyên bước đi nhún nhẩy. Nhã Chí còn nhớ không nhỉ? Chính nơi này, lần đầu tiên cô đã gặp anh.
- Ô... Ô... có cả vị khách không mời mà đến này nữa ư? - Vừa nhận ra sự có mặt của Kỳ Duyên, Nhã Chí bật lên khỏi ghế mừng rỡ.
- Dạ! - Như Nguyện gật đầu - Kỳ Duyên là bạn của em. Lần trước đã một lần gặp anh rồi, hẳn anh chưa quên.
- Quên! - Nhã Chí mặt cười giòn - Làm sao mà tôi quên cô ta cho được - Nào... chợt nhớ đến vai diễn của mình. Anh ga lăng kéo ghế - Mời hai người đẹp. Cứ yên tâm, thoải mái dùng bữa nhé! Không sợ bị quấy rầy đâu. Tầng này đã được bao rồi.
Nói xong, anh giơ cao tay vỗ to hai cái. Lập tức, tấm màn nhung được vén cao, các tay vĩ cầm tài danh bắt đầu trỗi lên khúc nhạc tình êm dịu. Rồi một bé gái đẹp như thiên thần cầm đóa hồng chậm rãi bước ra. Theo kế hoạch, cô sẽ thay Nhã Chí tặng hoa cho người đẹp. Nhưng... biết tặng ai đây? Có những hai giai nhân lận. Ngập ngừng... đôi mắt mở to ngơ ngác.
Mỉm cười, Nhã Chí vuốt tóc đứa bé, lấy lại bó hoa, đưa lên môi hôn nhẹ, anh như đang kéo dài giây phút suy nghĩ. Nên tặng nó cho ai bây giờ nhỉ?
- Tặng em! Chúc em luôn trẻ đẹp như những cánh hoa này. - Rất nhanh, bằng một động tác bất ngờ, Nhã Chí chìa bó hoa về phía Như Nguyện.
- Cám ơn anh - Nhìn Kỳ Duyên một cái, Như Nguyện ái ngại nhận hoa.
- Thông cảm nhé! - Nheo một con mắt lại, Nhã Chí nhìn Kỳ Duyên cười ngạo mạn - Tôi không có ý định chinh phục cô.
Không muốn để tâm. Không thèm quan trọng hóa vấn đề, nhưng Kỳ Duyên vẫn không ngăn được cảm giác đau nhói trong lồng ngực. Càng không thể ngăn mình đừng ganh tị cùng Như Nguyện. Dù cô biết rõ ràng, Nhã Chí chỉ đang đóng kịch thôi.
- Mình nhập tiệc đi.
Nhã Chí lại vỗ tay ra hiệu với anh bồi. Theo thực đơn dặn sẵn. Khai vị chỉ có hai chén súp thôi. Như Nguyện đành phải nói nhỏ với anh bồi:
- Phiền anh, cho tôi mượn thêm cái chén.
- Tôi không ăn - Nghe tự ái, Kỳ Duyên hét lớn.
Nhã Chí lại gật đầu:
- Cô ấy không ăn, em đừng bận tâm. Anh bồi à, không cần lấy chén.
Rồi anh lại rất ân cần, chan nước chấm cho Như Nguyện:
- Em dùng đi. Súp vi bóng cá ở đây nổi tiếng, ngon lắm đấy.
Lúc chiều nghe Như Nguyện bảo đến nhà hàng, Kỳ Duyên cứ tưởng sẽ được một bữa no nê đầy sơn hào, hải vị. Sẵn bản tính ham ăn, cô chẳng chịu ăn cơm nhà, cứ tưởng để bụng trống để ăn được cho nhiều. Ai ngờ gặp cảnh này... nhìn người ta ăn. Nghe mùi thơm thức ăn ngào ngạt bay lên... chiếc bụng trống của cô cứ reo ầm lên kêu đói...
- Có tiếng gì thế nhỉ? - Nghe biết rõ nhưng Nhã Chí vẫn cố tình hỏi lớn.
Kỳ Duyên đứng bật dậy:
- Tiếng bụng tôi kêu đói được không? - Rồi cô đi sang bên bàn cạnh kêu to - Bồi đâu, cho mượn thực đơn...
- Xin lỗi cô... tầng này đã được ông bao... - anh bồi lịch sự - Nếu cô muốn ăn xin mời xuống tầng dưới.
- Không cần - Nhã Chí khoát tay - Cứ cho cô ta ngồi đấy.
- Vâng, thưa cô, thực đơn đây - Anh bồi vâng lời.
- Món này, món này, món này và món này... - Không cần đọc, Kỳ Duyên chỉ loạn xạ và các món ăn. Mặt lênh kênh nhìn Nhã Chí. Đễ hắn tưởng không có hắn thì cô đói chắc?
- Nhã Chí... hay là... ta mời Kỳ Duyên ngồi chung bàn đi - Như Nguyện nhẹ nhàng - Ai lại để nó ngồi ăn một mình như vậy? Trông kỳ lắm...
- Không kỳ đâu - Nhã Chí thản nhiên gắp thức ăn bỏ vào chén Như Nguyện - Cô ta quen như vậy rồi... - Ngưng một chút, Nhã Chí đưa mắt ngó Kỳ Duyên tủm tỉm cười - Cho bỏ tật tài lanh, xen vào chuyện người ta.
- Kỳ Duyên không tự xen đâu, tự em nó mới cùng đi với mình - Như Nguyện thanh minh.
Nhã Chí cười xòa:
- Em không dối được anh đâu. Anh hiểu tính Kỳ Duyên lắm. Cô ta chẳng những đòi theo, còn quyết phá cho tan duyên nợ của anh. Không tin thì em cứ chờ xem. Thế nào cô ấy cũng nói xấu anh với em rằng: Anh rất đểu, rất sở khanh, bay bướm lăng nhăng không tin được...
Đúng là Kỳ Duyên có nói... nhưng sao Nhã Chí tận tường như vậy? Như Nguyện cảm thấy nghi ngờ... hai người họ hiểu nhau quá tận tường. Không giống như những người chỉ một vài lần tiếp xúc.
- Không đâu, Kỳ Duyên chẳng có lý do gì để nói xấu anh.
- Có chớ - Nhã Chí gật đầu - Cô ta có lý do để nói xấu anh.
- Lý do gì? - Như Nguyện ngơ ngác.
Nhà Chí buông từng tiếng một:
- Cô ta đã yêu anh.
- Hả? Kỳ Duyên yêu anh! - Qúa bất ngờ Như Nguyện hét to, làm bên bàn bên kia mải ăn mà Kỳ Duyên cũng phải giật mình quay lại - Không đâu, nó chỉ mới gặp anh một lần thôi.
- Một lần... - Nhã Chí mỉm cười - Ừ thì một lần đi... Cô ta đã bị tiếng sét ái tình đánh phải.
Bị nói trúng tim, Kỳ Duyên lặng người chết điếng. Mọi tế bào trong cơ thể như đã đông đặc cả. Cầm chiếc đùi gà, cô ngồi yên bất động, nghe máu dồn lên mặt nóng rần. Tên Nhã Chí này đúng là khốn nạn thật mà... Tâm sự người ta, nói huỵch toẹt ra như vậy.
- Nhưng em cứ yên tâm. Anh không mảy may chú ý đến cô ta - Nhã Chí vẫn đều đều giọng - Mời cô ta sang bàn khác, anh cũng vì tỏ thành ý vo8'i em rằng hiện tại trong mắt anh chỉ có em, mỗi em thôi...
Véo!...
Chiếc đùi gà bay sướt mang tai Nhã Chí, đập thẳng vào mặt một anh bồi đang canh cửa. Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã nghe giọng Kỳ Duyên la lớn:
- Đồ Sở Khanh, đểu giả. Ai mà yêu ngươi chứ? Đừng mơ tưởng... cho dù phải chết già... Kỳ Duyên này cũng không lấy ngươi đâu...
Nóio xong cô đùng đùng bước tới, úp nguyên dĩa salat trộn vào mặt Nhã Chí, rồi như quên mất cô bạn của mình còn ngất người ra ngơ ngác, cô bỏ đi một nước.
Đưa tay vuốt mặt, nhìn những lá salat rơi lả tả xuống áo mình, Nhã Chí nghe ngạc nhiên nhiều với thái độ giận dữ của Kỳ Duyên. Sao cô ta lại phản ứng dữ dội trước lời châm chọc của mình thế nhỉ? Anh có xúc phạm gì quá đáng đâu? Chỉ bảo cô đã yêu mình... Mấy lần trước, bị anh rủ làm chuyện gối chăn... cô cũng chỉ trừng mắt lên thôi. Đâu đỏ mặt tía tai, hầm hầm nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế này?
- Anh có sao không? - Đập nhanh bịch khăn giấy, Như Nguyện trao cho Nhã Chí, e dè hỏi - Kỳ Duyên... thật là quá đáng.
Từ quá đáng, đúng là quá đáng! Lau nhanh chiếc khăn thơm vào mặt, Nhã Chí cứ ngẩn ngơ. Anh không quên được vẻ mặt giận dữ của Kỳ Duyên. Trong tia nhìn của cô lúc nãy, có cái gì rất lạ... vừa hầm hầm giận dữ, vừa sâu thẳm một niềm đau...
Công việc ở phòng nhân sự đúng là nhàn hạ, dễ dàng, Nhã Chí chỉ cần làm một loáng là xong tất cả. Dành hết việc của nhân viên, anh đuổi họ đi chơi cho mình được rảnh tay làm việc khác.
Công việc này không mờ ám, nhưng cũng không thể quá công khai lộ liễu. Ngân hàng có những quy tắc riêng giữa buổi kinh tế thị trường đầy cạnh tranh, thủ đoạn. Bí mật thương trường đâu dễ tiết lộ.
Xưa nay, Nam Á ngân hàng thành công hơn các ngân hàng ở chỗ biết giữ bí mật dùm cho khách. Từ khách gởi tiền cho đến khách vay. Tất cả được lưu vào hồ sơ bằng mã số mật mã riêng. Ngoài ban quản trị, không ai có quyền truy cập. Mà... dù có muốn truy cập... cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Chẳng dễ dàng với mọi người thôi. Nhanh tay gõ vào bàn phím, Nhã Chí cười với vẻ tự tin. Còn với Nhã Chí này... chuyện lén đột nhập đọc trộm tin thật không khó chút nào. Chỉ cần hệ thống đó có cài chung mạng... khó thế nào Nhã Chí cũng tìm ra...
Không lâu, Nhã Chí tìm thấy lập tin về khách gởi tiền. Đọc thử vài người, anh chẳng thấy hứng thú gì. Họ toàn là những ngôi sao ca nhạc tên tuổi, cả những người bất ngờ giàu lên do làm ăn bất chính, những ông chồng, bà vợ giấu lẫn nhau thu nhập của mình nên mới ngại việc công khai tài chánh.
Bỏ qua, Nhã Chí lần giải mã danh sách khách vay tiền... chà... toàn những ông chủ lớn những tập đoàn công ty tên tuổi lẫy lừng. Nếu không đọc thấy, Nhã Chí chẳng bao giờ ngờ rằng họ cũng thiếu vốn phải vay tiền ở ngân hàng. Chà! Đúng là bí mật thương trường. Tin này mà lọt ra ngoài... bảo đảm giá cổ phiếu của họ sẽ tụt thê thảm, nhanh còn hơn trở bàn tay nữa.
Bây giờ thì Nhã Chí mới hiểu vì sao ba mình và các đồng sự quan tâm đến uy tín bạn hàng như vậy. Nắm được bí mật này... đến tống tiền bọn họ thật chẳng chút khó khăn...
Công ty địa ốc "Thiên Hương". Cái tên này sao quen quá! Nhã Chí nhấp con chuột dừng lại rồi mở rộng thông tin. Một gương mặt người hiện ra, cạnh bên là... phần lý lịch trích ngang.
Là hắn, Nhã Chí đã nhận ra rồi. Trong dịp sang Macao và Casino cùng các bạn, anh đã từng gặp hắn. Dĩ nhiên, việc một người không quen giữa vạn người là một điều rất khó. Nhã Chí cũng chẳng thèm bận tâm đến hắn làm gì. Nếu như... hắn đừng luôn là kẻ chơi ngông, thích trội hơn thiên hạ, gây nhiều chú ý.
- Chà... chà - Nhìn hắn tiêu tiền như nước, thua nặng nề vào sòng bạc mà cứ tỉnh như không. Hai tay ôm hai cô nàng Thái Lan xinh đẹp. Nhã Chí buột miệng khen - Thua như vậy mà còn cười được... chắc gia tài hắn ghê gớm lắm đây.
- Ghê gớm khỉ? - Một thằng bạn của anh văng tục - Chẳng được tích sự gì. Chẳng qua sài tiền thiên hạ. Không phải bỏ công làm nên không thấy tiếc thôi.
- Sài tiền thiên hạ là sao? - Nhã Chí không hiểu được.
Một người bạn khác biết chuyện xen vào:
- Là lừa bịp, là ngang nhiên chiếm đoạt tài sản mọi người một cách công khai. Thủ đoạn dùng tài sản để cầm cố, để thế chấp. Thành lập công ty con, lừa mọi ngân hàng ấy. Ai còn lạ gì nữa chứ? Đã có mấy tên sa lưới pháp luật rồi.
- Dùng tài sản đã cầm cố đi thế chấp với giá cao. Chẳng lẽ... ngân hàng ngờ nghệch vậy sao? - Nhã Chí nghe thắc mắc.
Ng` bạn lắc đầu:
- Ngân hàng không ngờ nghệch đâu, họ biết hết nhưng vẫn cố tình chấp nhận.
- Vì sao?
- Vì một số nhân viên cao cấp của ngân hàng, lợi dụng chức vụ kết cấu với hắn thu lợi nhuận cho mình. Tiền thiên hạ vào túi mình ai không ham chứ.
À!... Bây giờ thì Nhà Chí hiểu rồi. Lợi dụng việc ngân hàng bảo mật cho khách hàng, bọn chúng mặc sức vay tiền khắp mọi nơi. Rồi phè phỡ ăn chơi, bất chấp hậu quả...
Hắn đã vay của ngân hàng Nam Á một trăm bốn mươi tám tỷ. Đọc con số mà Nhã Chí nghe sống lưng mình lạnh toát... đó là chưa kể phần tiền vay của các công ty con, chi nhánh hữu danh vô thực của tập đoàn Thiên Hưng...
Ai đã ký cho hắn vay thế nhỉ? Lật lại hồ sơ... Nhã Chí thở phào ra nhẹ nhõm, là ông Phú chứ không phải cha. Nhưng ông ấy ký vì lầm tin hay vì lạm dụng chức quyền thu lợi nhuận riêng như lời người bạn của anh đã nói?
Và liệu trong đám khách hàng này... còn bao nhiêu tên hữu danh vô thực như tên Thiên Hưng ấy? Muốn biết việc này là có, anh phải nhờ đám bạn thu nhập hết danh sách khách hàng. Sàng lọc lại rồi mới báo cho ba biết. Không khéo ngân hàng đã bị đám sâu mọt ấy đục rỗng hết rồi, chỉ còn chờ ngày sụp đổ. Phải chăng... linh cảm không lành của anh trúng vào điểm này đây. Rõ ràng có ông Phú nhúng tay vào. Con người đó, đúng là có vẻ gian trá bất thường...
- Nhã Chí... ba cháu bảo ta sang mời cháu sáng nay cùng dự họp cổ đông. Cháu đang làm gì trên máy vi tính thế? - Đẩy cửa bước vào. Thấy Nhã Chí mải mê trên màn hình vi tính, ông Phú hỏi chựng lại, dò xét.
- Không có gì... - Nhanh tay bấm stop. Nhã Chí vờ mệt mỏi ngẩng đầu lên - Ở không buồn chán quá, cháu lần mò lên mạng Internet tìm bạn thôi.
- Thế cháu có gặp ai không? - Đôi mày nhíu, ông không tin lắm vào lời giải thích của Nhã Chí.
Anh nhận biết, nhưng vờ đi, vui vẻ:
- Có một người xinh đẹp. À... mà lúc nãy chú vừa nói gì... cháu không nghe rõ...
- Ba cháu bảo ta mời cháu sáng mai cùng sang dự họp với các cổ đông, nghe đâu ông định cất nhắc cháu sang phòng đầu tư phát triển.
- Cháu chẳng thích đâu! - Nhún vai tỏ vẻ bất cần - Nơi ấy ồn ào, nhức đầu lắm. Cháu chỉ thích ở lại phòng nhân sự này thôi. Ngày mai trong cuộc họp nhờ chú nói giùm.
- Thật không? - Nhìn Nhã Chí một cái, ông gật đầu, vẻ hài lòng - Chú cũng thấy như vậy đấy, phòng nhân sự tốt hơn nhiều. Được, ta sẽ nói hộ cho.
- Vâng, cám ơn chú... Bây giờ chú có rảnh không? Cháu muốn mời chú đến nhà hàng một bữa say túy lúy để đền ơn trước".
Khoác vai Nhã Chí, ông cười thân mật:
- Được thôi - Nhìn đồng hồ, thoáng đắn đo rồi ông cũng gật đầu. Cởi bỏ veston, ông hào hứng - Để ta xem tửu lượng cháu đến đâu.
- Bảo đảm không để chú coi thường. À quên, chú chờ cháu khóa cửa.
Móc chùm chìa khóa... Nhã Chí định quay trở lại vì lúc nãy vội quá, anh chỉ mới bấm tạm ngưng cho máy vi tính. Bây giờ... nếu có ai đó vô tình mở nút play... biết hết bí mật các công ty... cũng như biết được chuyện anh làm.
- Xong chưa? Sao mà lâu vậy? - Ông Phú lại lên tiếng giục.
- Dạ xong rồi - Sợ Ông nghi, Nhã Chí khóa vội cửa bước ra... định bụng sáng mai sẽ đến ngân hàng thật sớm...
- Cậu về ư? - Thấy Kỳ Duyên chống tay ngồi dậy, Như Nguyện lo lắng hỏi - Sao lúc nãy bảo là hôm nay nghỉ bán?
- Đúng là nghỉ bán, nhưng tớ không thể ở lại với cậu dù lòng muốn lắm - Che miệng ngáp dài, Kỳ Duyên uể oải.
Như Nguyện lân đến cạnh bạn:
- Sao thế?
- Tớ sợ mẹ cậu lại mắng cho - Hướng mắt ra cửa, Kỳ Duyên hạ giọng.
Như Nguyện ôm lấy eo bạn cười giòn:
- không fải lo. Ừ! Khi tớ bảo cậu là người đã thuyết phục mình đến điểm hẹn cùng Nhã Chí. Mẹ tớ đã nhìn cậu bằng đôi mắt khác, bà không la mắng, đuổi khéo cậu nữa đâu. Ở lại... kể tớ nghe tiếp đi... Nhã Chí đã đụng cậu, kéo xe bò viên chiên thế nào?
- Ừ! - Ngồi trở xuống giường, Kỳ Duyên tiếp tục câu chuyện còn dang dở của mình. Phát ngây hay sao ấy, cô không hiểu được. Suốt một buổi chiều cô toàn kể chuyện mình và Nhã Chí cho Như Nguyện nghe như vậy.
Hôm đó... đâm đầu chạy thẳng từ Nhất Dạ Vương về nhà, Kỳ Duyên nghe xấu hổ vô cùng. Cô những tưởng, trọn đời này mình sẽ không mặt mũi nào gặp lại bạn đâu. Dì mà biết cái tên Nhã Chí đểu cáng, Sở Khanh kia... kể gì với Như Nguyện chứ? Lại còn dậm mắm, thêm muối cho ly kỳ hấp dẫn...
Nhưng không, lạy trời Nhã Chí đã không tiết lộ điều gì. Kỳ Duyên biết được điều đó qua bộ mặt ngơ ngác của Như Nguyện. Lại còn trách cô quá đáng. Ng` ta đùa mới một câu đã bưng nguyên dĩa salat ụp vào mặt người ta như vậy. May mà Nhã Chí hiền...
Hiền! Kỳ Duyên fải cười trước nhận xét của Như Nguyện. Rồi từ đâu không biết, cô kể cho cô nghe chuyện Nhã Chí với mình. Từ đầu đến cuối, cô chỉ giấu nó thân phận đặc biệt của anh thôi.
Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa chợt vang, cắt ngang dòng tâm sự đang thao thao bất tuyệt của Kỳ Duyên. Suỵt im, Như Nguyện nói thầm:
- Mẹ đấy. Chắc bà đem trái cây lên đãi chúng ta.
Rồi cô đứng dậy, tung tăng chạy ào ra mở cửa. Kỳ Duyên không để ý đến nó làm gì. Ngửa mặt lên trần nhà... lòng cô lâng lâng nhớ đến điều mình đã kể. Thật lòng, nếu bỏ đi cái tính tự cao tự đại... coi thường người khác phái, Nhã Chí cũng đáng được yêu lắm chứ.
- Ồ! Nhã Chí sao anh lại đến đây? Chủ Nhật tuần sau mới đến hẹn mà! - Giọng Như Nguyện nghe hốt hoảng.
Nhã Chí ư? Kỳ Duyên nghe tim mình như ngừng đập. Bỗng dưng quá, cô chui tọt vào chăn đắp kín.
Hai lần gặp Như Nguyện đã khiến anh thay đổi cách nghĩ. không ngờ có người đang dỏng tai lên nghe trộm, Nhã Chí cất giọng trầm trầm:
- Anh không muốn đánh cuộc nữa đâu. Anh thật tình muốn cưới em làm vợ đấy. Hãy cho anh cơ hội, như đã cho chàng Duy Thành kia nhé!
- Suỵt! - Giọng Như Nguyện lo lắng - Anh đừng nhắc đến Duy Thành, mẹ em nghe thì nguy đấy.
- Anh sẽ không nhắc đến Duy Thành nữa. Em cho anh cơ hội tiếp xúc với em thường xuyên nhé! Nhất định một ngày không xa... em sẽ hiểu được anh...