BÀ GIÀ ĐÃ TÁM MƯƠI TƯ,
NGỒI TRONG CỬA SỔ ĐƯA THƯ KÉN CHỒNG

Tôi muốn nói về cụ đồng nghiệp Trung Bắc Tân Văn ở phố  Đường Thành. Phải gọi bằng cụ, là vì đối với làng báo Đông Dương, cụ chỉ kém ngài Lục tỉnh Tân Văn vài tuổi mà đối với làng  báo Bắc Kỳ thì cụ là bậc thọ khảo hơn hết. Tuy vậy cụ mới sống có  26 năm, nhưng ở cái xứ báo chí luôn luôn chết non chết yểu, bất  đắc kỳ tử về chính trị hay về tiền tài thì bấy nhiêu tuổi đã là nhiều  lắm. Nếu ta tạm tính một tuổi báo chí bằng hai tuổi người, thì ít  ra cụ cũng có cháu tứ đại. Hình như cũng nhận mình là bậc già lão  trong xã hội báo giới, cho nên, hàng ngày tuy vẫn nói bàn việc nọ  việc kia, mà lúc nào cụ cũng ra thái độ mỗi ngày mỗi suy. Suy như  nằm kề miệng lỗ. Thấy cái giọng nói rời rạc uể oải của cụ, mấy kẻ  hậu tiến đương muốn khuyên cụ xây sẵn một ngôi sinh phần, để  phòng bị cho cái tuổi "ngọn đèn trước gió" thì thình lình thấy cụ  rao lớn lên rằng:
"Xuân Trung Bắc Vui vẻ trẻ trung... Nhớ đón xem..." Té ra cụ  tuy tuổi tác, nhưng cũng thích làm đỏm như bọn Tiểu thuyết thứ  năm bây giờ và Phụ nữ tuần báo độ nọ. si! "Bà già đã tám mươi tư,  ngồi bên cửa sổ đưa thư kén chồng", câu ca dao ấy đúng với cái cử  chỉ này của cụ. Tuy vậy, chúng ta cũng nên nhớ rằng: sự làm đỏm  ấy không phải tự cụ mà ra. Cái người làm đỏm cho cụ chính là ông  Nguyễn Văn Luận, thừa trọng tôn của cụ. Bởi ông ấy còn thích vui  vẻ, trẻ trung, nên mới bắt cụ cũng phải vui vẻ trẻ trung như ý  muốn của mình. Nhưng mà ông Luận, kể tuổi cũng không phải là  hạng trai tơ. Ở làng báo ông ấy đã lên bậc "bô", anh em báo giới đã  tặng cho ông cái tên "bô" Luận. Ngó bộ trán hói gần đỉnh đầu, người ta có thể đoán rằng tý nữa bô sẽ sáu chục tuổi. Thế mà bô  còn thích vui vẻ, trẻ trung: thật là nhân lão tâm bất lão. Nói vậy  thì nói, không phải tôi dám chê bai gì bô. Cố nhiên trên đời ai cũng  kính trọng người có tuổi. Nhưng tự các bậc có tuổi, phần nhiều lại  ghét cái già, chỉ muốn người ta coi mình là hạng còn tơ. Các bạn  không tin hãy coi ở các đường phố Hà Nội thì biết. Trên các đường  phố Hà Nội, nhất là phố Paul Bert biết bao nhiêu bà mắt đã lõm, má đã hóp, có khi mái tóc đã bạc gần nửa. Nhưng vẫn gia công tô  son đánh phấn, kẻ lông mày, nhuộm má đào và vẽ môi trái tim, để  hòng kéo cái xuân xanh ở lại. Với những bà ấy, nếu kẻ nào vô phúc  mà chào là cụ, tuy có xứng đáng, nhưng không khéo sẽ bị nguyền  rủa một hồi. Bô Luận có lẽ cũng cùng một tâm lý với mấy bà ấy.  Bô không thích già, không muốn cho cụ Trung Bắc nhà mình mang tiếng già, nên mới cố bắt cụ phải vui vẻ trẻ trung trong dịp  năm mới. Tiếc thay bô là đàn ông.
Giả sử trời cho là đàn bà, quyết là phen này bô phải cạo răng  đen, cạo lông mày, để lượt thượt với bộ quần áo tân thời, dù mà  hàm răng của bô sắp rụng. Chúc bô vui vẻ trẻ trung. Và khuyên  anh em thợ in ở nhà in Trung Bắc, tết này đừng mừng tuổi bô. Vì  mừng tuổi bô tức là rủa bô.