Đúng 1 giờ 23 phút tôi ra đến bến xe buýt. Tôi muốn bắt chuyến xe tới vào lúc 1 giờ 21 phút nhưng nhìn đám người đang đứng chờ rất đông, tôi đoán rằng nó chưa đến. Vừa đúng lúc đó chiếc xe buýt xuất hiện. Những hành khách trên xe bắt đầu đứng lên trong khi những người muốn lên xe, trong đó có tôi, xếp thành hành một. Cuối cùng thì người lái xe, một phụ nữ Mỹ gốc Phi, cũng ra hiệu cho chúng tôi lên xe. Cô ta quãng chừng ngoài bốn mươi, tóc ngắn như nam giới. Cô ta đẹo một chiếc vòng cổ màu vàng và sợi dây buộc kính cũng màu vàng. Tôi lấy chiếc vé ra khỏi túi quần jean. Nó đã được gấp làm đôi và tôi không thể duỗi chiếc vé ra bằng một tay được vì bàn tay kia còn đang cầm cuốn sách. Giữ chắc chiếc vé trong tay, tôi đoán rằng ngón giữa của tôi đang thò ra và nếu một kẻ thiển cận nào để ý sẽ cho rằng tôi đang muốn quấy rối ai đó. Tôi đưa vé cho người lái xe và nhanh chóng ngồi xuống một chiếc ghế. Chiếc xe gần như chật ních và một số người dị ứng với việc phải ngồi cạnh người lạ hay không muốn ngửi thấy hơi người đặc trưng của những công nhân xây dựng người Mexico cũng buộc phải làm như tôi. Hầu hết những người đi làm bằng vé tháng trên xe buýt là người Mexico và người Việt Nam, họ đều là các công dân lớn tuổi. Lúc tôi đã ổn định chỗ ngồi và bắt đầu đọc sách thì nhận thấy người lái xe buýt đang tiến về phía mình. Tôi định lờ cô ta đi nhưng lại thay đổi ý định vì bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang tăng lên và biết rằng màu da mặt đã chuyển sang đỏ. Cô ta dừng lại trước mặt tôi và nói. - Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh lên xe buýt của tôi chỉ để quấy rối người khác. Anh nên đi bộ thì hơn, có hiểu không hả? Tôi sẽ không nhân nhượng đối với những thái độ như vậy trên xe của tôi. - Tôi đã làm gì nào? - Tôi hỏi với vẻ hoang mang thực sự. Cô ta quay đi và không trả lời như thể không nghe thấy câu ấy. Tôi mong rằng sẽ tìm thấy điều gì đó trên gương mặt những người khác nhưng chỉ nhận được những cái nhìn thương hại, quy kết, bực tức và giận dữ. Thường thì khi những chuyện như vậy diễn ra trên các phương tiện giao thông công cộng, các hành khách sẽ hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong trường hợp này thì chẳng có lời nào cả. Tất cả hành khách thì thầm với nhau và tôi biết chắc rằng họ đang nói về tôi. Một số kẻ còn nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân... Những người này làm tôi thấy mình mang cảm giác tội lỗi. Nhưng tại sao? Tôi đã làm cái quái gì kia chứ? Xe buýt bắt đầu lăn bánh được mười phút và hầu hết hành khách vẫn còn đang nói về tôi và những gì mà họ nghĩ rằng tôi đã làm. Một nhóm phụ nữ Việt Nam nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của họ và thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi. Một phụ nữ xinh đẹp trên xe buýt nhìn tôi như thể tôi là kẻ sẵn sàng hiếp dâm và sẽ tấn công cô ta bất cứ khi nào có cơ hội. Tôi bắt đầu cảm thấy bực dọc vì bị quấy rầy. Tôi cố gắng nhìn trừng trừng vào những kẻ đang nhìn tôi mà không xuể. Sau khi xe buýt rời khỏi xa lộ, tôi quyết định sẽ trả thù cho sự xấu hổ ban nãy. Xe buýt lúc này vẫn còn trống một nửa và cuối cùng hành khách đã hết chuyện để nói về tôi. Tôi giả bộ thiu thiu ngủ và tập trung theo dõi lộ trình của chiếc xe. Nó dừng lại. Khi nó bắt đầu tăng tốc, tôi bí mật kéo sợi dây là tín hiệu báo cho người lái xe dừng ở bến tới. Chiếc xe buýt dừng lại nhưng không có ai xuống xe cũng như không có ai ở bến đõ. Vì thế cô ta cho xe đi tiếp. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy sự thất vọng của cô ta qua những chuyển động của xe buýt, nhưng vẫn chưa đủ. Tôi lại kéo sợi dây thêm một lần nữa. Cô ta dừng lại, lần này lâu hơn. Tôi nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa xe "Hẹn gặp lại" và "Tạm biệt". Điều này chứng tỏ có một số người đang chờ xe buýt thật. Tôi hy vọng cô ta sẽ nhận thấy không có hành khách nào muốn xuống xe. Tôi vẫn cảm thấy chưa đủ và lại tiếp tục kéo sợi dây. Tôi cứ làm thế liên tục cho đến khi chiếc xe dừng lại ở cái nơi mà tôi muốn xuống. Và đó là sự trả thù của tôi. Những gì tôi muốn đã không xảy ra ở hầu hết các bến đỗ vì gần như bến nào cũng có người chờ xe buýt. Tôi bước ra cửa sau của xe buýt, nó đang đóng. Tôi cố gắng đẩy nó ra nhưng vô ích. Tôi hét lên. - Mở cho cái cửa sau. Mãi lâu sau người lái xe mới chịu mở nó ra. Tôi nhận thấy cô ta nhìn trừng trừng vào tôi qua gương chiếu hậu giống hệt cái nhìn ban nãy. Tôi xuống xe và cảm thấy không ổn lắm. Tôi hoàn toàn không thích sự trả thù này. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắt cô ta dừng xe lại chẳng vì lí do gì. Tôi có thể làm điều này cả ngàn lần mà cảm giác xấu hổ vẫn còn, chẳng thể biến mất. Tôi có thể đập vỡ cửa sổ hay thậm chí kính chắn gió của xe buýt đó, nhưng còn sự tông trọng của những hành khách, các nhân chứng của vị việc, đối với tôi như một con người sẽ vĩnh viễn mất đi. Đó chẳng phải là một sự trả thù ngọt ngào.