Chương 11
Kẻ đến người đi lỡ dở

    
hìn theo bóng xe khuất mắt, Hàn Ngọc Trác nở nụ cười thông cảm...
Nhưng nụ cười vừa nở ra chưa trọn vẹn, thì đã tắt ngay. Hắn quay mình trầm giọng:
- Bằng hữu từ đâu đến thế?
Một giọng mềm như tơ, ngọt như mật rót vào tai hắn:
- Tam thiếu gia tôi đây...
Từ trong góc tối phía đông, một bóng người yểu điệu bước ra và Hàn Ngọc Trác nhận ra ngay đó là một trong hai người thiếu nữ hầu cận Âm bà bà, cô gái nhỏ thó có gương mặt lạnh như băng giá.
Nhưng bây giờ ngoài vẻ lạnh lùng, cô gái bỗng thêm phần u buồn đậm nét trên khuôn mặt, nàng bước đi tuy có nhanh nhưng thật là uyển chuyển dịu dàng.
Hàn Ngọc Trác nhìn sững nàng và hắn nhớ chuyện Lương Phi Hổ mới nói khi từ giã.
Đúng rồi, đây nhất định là nhị đồ đệ của Ám Mục Thần Xu.
Cô gái bước tới trước mặt Hàn Ngọc Trác nghiêng mình thi lễ:
- Cao Tiểu Ngọc xin bái kiến Tam thiếu gia.
Hàn Ngọc Trác đáp lễ:
- Cao cô nương, Hàn Ngọc Trác không dám thế.
Cao Tiểu ngóc chớp mắt, đôi mắt bồ câu đen láy như hai viên ngọc, nàng nói thật nhỏ:
- Tiểu nữ đến đây không phải chuyện công...
Hàn Ngọc Trác gật đâu:
- Tôi biết, xin thỉnh Cao cô nương vào trong ngồi nghỉ.
Cao Tiểu Ngọc nói:
- Đa tạ Tam thiếu gia, tiểu nữ lén đi nên phải trở về gấp.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Đã thế thì tại hạ không dám ép mời, nhưng chẳng hay Cao cô nương đến đây...
Cao Tiểu Ngọc ửng hồng hai má, nàng cúi đầu thật thấp và giọng nàng cũng nhỏ:
- Tam thiếu gia, chẳng hay Phi Hổ đã về chưa?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đã về rồi.
Cao Tiểu Ngọc hỏi:
- Chẳng hay anh ấy...
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đi rồi, vừa mới đi khỏi là Cao cô nương tới.
Cao Tiểu Ngọc hơi biến sắc:
- Tam thiếu gia, anh ấy đã đi? Nhưng mà đi đâu?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Anh ấy ra vùng Quan ngoại, Lương gia hiện tại không có người, anh ấy phải hộ tống linh cữu của Lương nhị gia về Trường Bạch.
Cao Tiểu Ngọc hỏi:
- Tam thiếu gia, bao giờ anh ấy trở về?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Lương gia tiêu cục đã gặp liền nhiều biến cố, luôn cả bảng hiệu cũng đã phải hạ cả xuống rồi, chắc không còn có thể tiếp tục sự nghiệp nơi này nữa, vì thế chắc anh ấy không thể quay trở về được sớm.
Cao Tiểu Ngọc tái mặt, giọng nàng có vị nghẹn ngào:
- Tiểu nữ đến chậm rồi, khi anh ấy vừa được cho về thì tôi lẻn đi theo, không ngờ vẫn không kịp được.
Hàn Ngọc Trác làm thinh...
Hắn chưa biết phải nói sao vì không lẽ đã biết rồi còn làm bộ hỏi.
Thêm vào đó, hắn cảm thấy tình cảnh của Cao Tiểu Ngọc và Lương Phi Hổ, bất cứ ai cũng không nên có những lời không thật.
Cao Tiểu Ngọc lại ngập ngừng:
- Tam thiếu... chẳng hay khi đi Phi Hổ có nói lại chi không?
Đã quyết tâm không giấu nên Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Có, anh ấy bảo chuyển lời lại với cô nương rằng anh ấy không đợi được, xin cô nương hãy đợi anh ấy, chắc khi xong công việc mai táng Lương nhị gia...
Cao Tiểu Ngọc cảm động cúi đầu, hồi lâu nàng hỏi nhỏ:
- Tam thiếu gia, chắc Tam thiếu gia đã biết...
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Âu đây cũng là lương duyên tiền định, mong nhị vị hãy cố mà bảo trọng, tại hạ xin có lời khánh chúc.
Cao Tiểu Ngọc nghiêng mình.
- Đa tạ Tam thiếu gia, nhưng không biết trưởng bối Lương gia...
Hàn Ngọc Trác nói:
- Cô nương cho rằng lời nói của tôi không đại diện được cho trưởng bối Lương gia hay sao?
Cao Tiểu Ngọc nghiêng mình thật sâu, vẻ mặt nàng rạng rỡ:
- Đa tạ Tam thiếu gia, mong Tam thiếu gia không hiềm vì chút phận bọt bèo mà chiếu cố dùm cho.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Cô nương có chuyện gì cần thiết xin cứ nói, tại hạ vì tình nghĩa, nguyện xin nỗ lực.
Cao Tiểu Ngọc lại nghiêng mình, thi lễ lần nữa ròi mới nói:
- Đa tạ Tam thiếu gia, bây giờ không có Phi Hổ tại đây tiểu nữ cũng xin cứ trình bày, rất mong Tam thiếu gia thương tình chứng cho lời thề nguyện, tiểu nữ đã cùng Phi Hổ hứa hẹn, cho dẫu bao nhiêu biến cố xảy ra, tiểu nữ cũng xin nguyện chờ đợi chàng trở lại.
Nàng vội nghiêng mình để chấm dứt câu nói và nhún chân ra phía cổng.
Nàng đến thình lình mà đi cũng quá nhanh.
Hàn Ngọc Trác biết nàng e thẹn khi nói nên những lời nguyện ước, và bây giờ nàng cũng thể ở lâu hơn.
Hắn đứng nhìn theo bóng nàng mà cảm thương cho hai người gặp lúc không may...
Hắn lầm bầm trong miệng:
- Chỉ mong Âm bà bà cũng sẽ thương tình mà tác hợp...
Nói lầm bầm nhưng cũng không phải nói trong lòng, hắn đã thốt ra từng tiếng nhưng khi nói đến đó, hắn vụt nín ngang..
Mắt hắn chớp ngời ngời.
Một giọng nói con gái, giọng nói như mang theo một chút hơi cười, giọng nói trong như ngọc:
- Nhớ rằng Âm bà bà đâu phải người dễ nói, gia sư không phải ai muốn nói gì cũng được đâu nghe.
Nữa, lại thêm một cô đồ đệ của Âm bà bà, câu nói có hai tiếng “gia sư” đã như giới thiệu.
Hàn Ngọc Trác thản nhiên:
- Nếu thế thì thật phiền hà...
Giọng nói của cô gái:
- Đúng rồi, phiền thật đó.
Giọng nói phát ra cách Hàn Ngọc Trác chừng một trượng phía sau.
Hắn chầm chậm quay mình lại, hắn nhận ra có gái cô nốt ruồi nơi mép miệng, cô ta lớn hơn Cao Tiểu Ngọc chừng hai tuổi.
Giữa hai nàng thật khó phân biệt được là ai đã hơn ai.
Có điều hơi rõ là cô gái này vui hơn, miệng luôn cười và có lẽ vì thế mà có duyên hơn.
Nàng mặc một chiếc áo vàng mới và như một cành liễu dịu dàng trước mặt Hàn Ngọc Trác.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Đêm nay thật không biết là đêm gì? Mà Lương gia tiêu cục lại quá hân hạnh tiếp nhị vị giai nhân quý khách...
Cô gái áo vàng mỉm cười:
- Hẳn Tam thiếu gia đã luyện công tuyệt đỉnh nên mới có được sự bình tĩnh phi thường.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đâu có chi mà không bình tĩnh, cho dù lệnh sư thân tự đến đây tôi cũng chỉ thế thôi.
Cô gái áo vàng nhìn hắn bằng đôi mắt thật sắc:
- Thật thế à? Tam thiếu gia?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Vâng, cô nương.
Cô gái áo vàng nói:
- Nghệ cao đảm đại, điều đó chính mắt tôi đã trông thấy rồi và không thể không tin. Ám Mục Thần Xu chưa bao giờ đến rồi lại về không, thế mà Tam thiếu gia dám công nhiên chống cự mặt không đổi sắc, đó lại là chuyện đáng phục vô cùng, tuy nhiên chuyện đồ đệ của Âm bà bà cùng với con trai nhà họ Lương có chuyện tư tình lại là một chuyện cực kỳ rắc rối, Âm bà bà là người thế nào, chắc Tam thiếu gia cũng đã biết rồi chớ, phải không?
Hàn Ngọc Trác thản nhiên:
- Tình không phải là cái nghiệt chướng, yêu cũng phải là một tội danh, tôi không nghĩ Âm bà bà là người không tình cảm, không thể vì chuyện riêng mà làm cho lỡ dở cuộc đời của người đệ tử.
Cô gái áo vàng mỉm cười:
- Tam thiếu gia cứ thử mà xem.
Hàn Ngọc Trác khẽ liếc nàng:
- Cô nương đến đây có vẻ không được hòa khí như lịnh muội..
Cô gái áo vàng đáp:
- Tự nhiên, cô ta vì người ngoài, còn tôi, tôi phải vì sư phụ.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nếu một vị cô nương gặp người mình yêu được rồi sinh mối cảm tình, mà gọi đó là “vì ngoại môn” thì chắc chắn ngày nào đó, cô nương cũng sẽ “vì ngoại môn” như thế.
Cô gái áo vàng cười:
- Tam thiếu gia khéo nói lắm, đúng rồi Tam thiếu gia nói đúng lắm, ngay bây giờ tôi cảm thấy lòng minh hơi hơi “vì người ngoài” rồi đây, chỉ có điều “người ngoài” đó có bằng lòng tiếp nhận hay không? Có lẽ sư tỷ muội cần giống nhau để cho người này khỏi nói người kia...
Nàng vụt cười và không noi nữa.
Hàn Ngọc Trác sắc mặt vẫn bình tĩnh như không, nhưng lời lẽ hình như hắn có lây qua truyện khác.
- Cô nương có lẽ theo sau lịnh sư muội đến đây phải không?
Cô gái áo vàng gật đầu:
- Đúng như thế, chỉ có con gái với nhau mới hiểu được lòng nhau, ban đầu tôi cũng đoán được đôi phần, nhưng không ngờ cô bé lại to gan như thế, không ngờ dám lén sư phụ chạy đến Lương gia tiêu cuộc hội kiến với tình lang, bao nhiêu đó đủ thấy mãnh lực của ái tình không thể lường nổi.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Lệnh sư muội nói chuyện với tại hạ, chắc cô nương đã nghe cả rồi chớ?
Cô gái áo vàng gật đầu:
- Vâng, không sót một tiếng nào, nghe rất rõ ràng.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cứ theo tôi biết khi lịnh sư muội nói xong và bắt đầu đi thì cô nương mới tới, nhưng cũng không có gì khác chỉ cần một việc lịnh sư muội lén đến Lương gia tiêu cục mà Âm bà bà biết được thì cũng đủ tội quá rồi.
Cô gái áo vàng cười:
- Tam thiếu gia quả thật là bậc thông minh.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Nhưng cô nương sẽ đem chuyện đó bẩm cáo lại với Âm bà bà chăng?
Cô gái áo vàng đáp:
- Điều đó chưa biết chừng.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Cô nương có thể nói rõ hơn một chút được chăng?
Cô gái nhìn Hàn Ngọc Trác rồi nói:
- Tam thiếu gia tôi tên Triệu Song Thành.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Đa tạ Triệu cô nương Triệu Song Thành cười:
- Vừa rồi tôi đã có nói, lòng tôi bây giờ đang nghĩ đến “người ngoài”, chỉ có điều “người ngoài” đó có bằng lòng tiếp nhận hay không?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nếu người ấy bằng lòng tiếp nhận tình ý của cô nương thì chuyện lịnh sư muội đến đây nhất định sẽ được cô nương giấu diếm..
Triệu Song Thành nói:
- Đường nhiên, vì như thế tôi và cô ta cũng giống nhau, tôi đâu lại đi bẩm báo vô lý như thế.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Nhưng nếu người ấy không tiếp nhận?
Triệu Song Thành chớp mắt, ánh mắt ngời ngời trông dễ sợ.
- Tôi là sư thư vẫn chưa có chủ, cô ta là sư muội mà lại tìm ra chủ trước, chuyện cô ta và Lương Phi Hổ thành hay không là chuyện nhỏ, nhưng nếu sư phụ tôi biết tin nổi giận, dùng đúng môn quy trị tội cô ta thì chắc chắn Lương Phi Hổ sẽ ôm hận suốt đời.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Cô nương dung tư tài mạo tuyệt vời, chỉ có một khiếm khuyết đó là lòng không được dịu.
Triệu Song Thành cau mặt, nhưng sau lại cười:
- Tam thiếu gia muốn nói lòng dạ tôi độc ác lắm phải không?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Cô nương, quân tử luôn luôn là phải giúp người, huống chi lịnh sư muội vốn là bạn đồng song, đáng được xem như tình thủ túc.
Triệu Song Thành lắc đầu:
- Tam thiếu gia, người ta thường nói “Tối độc phụ nhân tâm”, tôi thiên sanh có một tâm địa như thế biết làm sao bây giờ?
Hàn Ngọc Trác cười:
- Như vậy thì tôi đã nói sai rồi, người ta thường nói “Bịnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra”, nhưng tôi cũng muốn nói hết lời, tôi vốn là người hay thương những kẻ chung tình, vì thế tôi đã hứa với Cao cô nương, cho nên dẫu sự việc ra sao, tôi cũng nguyện đem hết sức mình để lo cho trọn vẹn.
Triệu Song Thành cũng cười:
- Ý của Hàn tam thiếu gia tôi biết. Nhưng tôi cũng cần nói hết lời, khi đến đây, tôi đã cho bốn tỳ nữ của sự phụ tôi biết rằng tôi đến Lương gia tiêu cục nếu một mai tôi có chết thì kẻ hạ thủ cũng là người của Lương gia tiêu cục, giả như chuyện sảy ra như thế, hôn nhân của Cao Tiểu Ngọc và Lương Phi Hổ thành được hay sao?
Hàn Ngọc Trác vẫn cười:
- Cô nương quả là lợi hại, như vậy ý cô nương muốn tôi là...
Triệu Song Thành lắc đầu:
- Tam thiếu gia yên lòng, tôi vốn là đồ đệ của Ám Mục Thần Xu, tôi không bao giờ làm một việc để cho lão nhân gia xấu hổ, tôi chỉ muốn được Tam thiếu gia hứa cho một tiếng...
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Cô nương muốn tôi hứa điều chi?
Triệu Song Thành nói:
- Tam thiếu gia là người thông minh, sao lại hỏi hồ đồ như thế? Tôi cần một lời hứa của Tam thiếu gia là sẽ cùng tôi sau này tính chuyện chung thân đại sự.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Sao có có thể tin tôi như thê? Giá như bây giờ tôi hứa càn sau này tôi lại phủ nhận thì sao?
Triệu Song Thành cười:
- Tam thiếu gia, người khác sợ chứ tôi không sợ, tôi hiểu Tam thiếu gia rất rõ, bất luận là chuyện gì, chỉ cần Tam thiếu gia hứa thì cũng sẽ thực hiện, mãi mãi không lay chuyển.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Cô nương tương đối đã hiểu về tôi khá nhiều nhưng có một chuyện mà có lẽ cô nương chưa hiểu là con người của tôi từ trước đến nay không thể hứa với ai một cách quá dễ dàng như thế.
Triệu Song Thành gật đầu:
- Tôi biết, hiềm vì chuyện này không hứa cũng không được.
Hàn Ngọc Trác nghiêm mặt nhìn thẳng Triệu Song Thành:
- Vì Lương Phi Hổ và Cao Tiểu Ngọc tôi có thể, nhưng nếu vì cô nương thì tôi quyết định không. Bởi vì hôn nhân không phải chuyện đùa, nó là chuyện họa phúc của một đời người con gái, không thể cẩu thả...
Triệu Song Thành lắc đầu:
- Tôi không cần nghĩ gì nhiều cả, tôi chỉ cần Tam thiếu gia gật đầu.
Hàn Ngọc Trác:
- Mong cô nương thông cảm...
Triệu Song Thành chận hỏi:
- Như vậy có nghĩa là Tam thiếu gia quyết không chịu hứa.
Hàn Ngọc Trác:
- Tôi không thể và cũng không dám, tôi không muốn làm cho cô nương lỡ dở một đời.
Triệu Song Thành gặn lại:
- Nghĩa là Tam thiếu gia bằng lòng để cho Lương Phi Hổ mang hận trung sanh?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Triệu cô nương, tôi rất muốn thấy bao nhiêu cặp tình nhân trên đời này đều trở thành hạnh phúc, chớ tôi không muốn nhìn thấy ai bất mãn âm thầm. Một đôi nam nữ miễn là tâm đầu ý hiệp thì cho dầu một người ở ven mây, một người góc biển họ cũng sẽ vui sống đến ngày cùng, ngược lại sẽ làm cho tình duyên trở thành đau khổ. Vì họ không có sự cảm thông.
Triệu Song Thành nói:
- Cần gì? Tam thiếu gia không thấy sao, biết bao nhiêu người thành vợ thành chồng rồi mới biết mặt nhau chớ đừng nói chi thông cảm, thế mà họ vẫn răng long tóc bạc đó sao.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không phải là không có, nhưng chúng ta không thể như thế, chúng ta khác hơn nhiều.
Triệu Song Thành hỏi:
- Tam thiếu gia có biết nếu Lương Phi Hổ sau này phải mang hận suốt đời đó là vì tánh cố chấp của Tam thiếu gia hay không?
Hàn Ngọc Trác nghiêm mặt:
- Vì một việc mà phải cố chấp thì đâu có chi đáng trách, nên cô nương quyết tâm làm cho oan ương xứng lứa phải lìa đôi thì cứ việc làm theo ý muốn. Nhưng tôi cũng xin nói trước, nếu họ bị ly tán, nếu cô nương hại Cao Tiểu Ngọc thì chắc tôi phải...
Triệu Song Thành chặn hỏi:
- Vì họ mà báo thù phải không?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Đúng, cho dầu thiên nhai hải giác tôi cũng không từ và chắc cô nương không khi nào đánh giá tôi quá nhẹ.
Triệu Song Thành cười, cái cười của nàng có một sức hút lạ lùng:
- Tốt lắm, tôi sẽ đợi.
Nàng quay mặt nhưng không bước đi, và ngần ngừ một chút rồi quay trở lại nhìn thằng vào mặt Hàn Ngọc Trác:
- Người ta thường nói, chuyện mua bán phải cho sòng phẳng, bất luận như thế nào Tam thiếu gia đã không làm khó dễ gì tôi tại đây là một điều khiến cho tôi cảm kích. Vì thế tôi cần có báo đáp.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Cô nương và Cao cô nương là đồng hương tỷ muội và nhất là đến đây vì chuyện công thì làm sao tôi lại làm khó dễ, xin cô nương đừng bận tôi vì chuyện đó.
Triệu Song Thành nhìn hắn thật sâu, và nói:
- Đối với Tam thiếu gia bây giờ tôi đã hiểu được thêm phần nữa...
Ngưng một giây, nàng nói tiếp:
- Có một chuyện mà tôi biết Tam thiếu gia rất nóng lòng muốn biết.
Hàn Ngọc Trác nhướng mắt:
- Cô nương muốn nói...
Triệu Song Thành nói:
- Tam thiếu gia rất muốn biết tại sao Âm bà bà lại muốn bắt Triệu đại nhân phải không?
Hàn Ngọc Trác hỏi lại:
- Cô nương bằng lòng cho tôi biết hay sao?
Triệu Song Thành đáp:
- Nếu không muốn cho biết thì đâu có nói tới làm chi.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Tại hạ xin đa tạ cô nương.
Thình lình, ngay lúc đó, từ xa có một tiếng hú kéo dài như tiếng còi lanh lảnh làm động màn đêm.
Hàn Ngọc Trác sững sờ...
Triệu Song Thành biến sắc, nàng nói vội:
- Không kịp nữa rồi tôi xin cho Tam thiếu gia biết Triệu đại nhân vốn là con rể của Âm bà bà...
Một tiếng hú nữa tiếp theo, Triệu Song Thành lật đật nhún chân lao vút về xa...
Hàn Ngọc Trác đứng nhìn theo sửng sốt.
Triệu đại nhân là một lương đống trọng thần, một quan thác thổ phong cương, một con người như thế mà lại là con rể của Âm bà bà, con rể của một nhân vật giang hồ hắc đạo như thế hay sao?
Nhưng, Hàn Ngọc Trác thấy đúng.
Ít nhất, bây giờ hắn đã hiểu ra một chuyện.
Chuyện thắc mắc về võ công ẩn giấu của Triệu phu nhân bây giờ đã rõ ràng.
Là con gái của Ám Mục Thần Xu thảo nào bà ta lại có một trình độ võ công như thế?
Chuyện đó, Hàn Ngọc Trác đã được rõ ràng nhưng còn một việc mà hắn không làm sao hiểu nổi.
Đã là con rể, thì tại làm sao Âm bà bà lại quyết tâm bắt cóc Triệu đại nhân?
Và mới đây, chuyện chi mà bà ta lại phát lên hai tiếng hú?
Hai tiếng hú đó là ám hiệu gì mà Triệu Song Thành tái mặt vội vã bỏ đi?
Ngớ ngẩn hồi lâu, Hàn Ngọc Trác chỉ còn cảm thấy một chuyện cần giải quyết, không phải chuyện đi tìm Âm bà bà hỏi cho ra những điều thắc mắc mà là chuyện Lương gia tiêu cục.
Làm sao có thể mò ra tin tức?
Manh mối chỉ vỏn vẹn chiếc ống điếu, nhưng lại không biết chính xác nó là vật của ai?
Hàn Ngọc Trác móc cái ống điếu cầm nơi tay, thở dài sườn sượt...
Trời sắp sáng.
Bất cứ nơi nào, mỗi khi trời sắp sáng đều tối lại một lúc khá lâu, tối hơn bao giờ hết.
Khách sạn không đèn.
Phía trước phía sau đều tối.
Bóng tối khi trời sắp sáng là thứ tối làm cho giấc ngủ của người thêm nồng, trừ những người có việc, còn thì không ai muốn trở mình.
Từ sân trước bước vào, có một hành làng nhỏ ăn trong hậu viện, nơi đó có một khung cửa nhỏ.
Cửa chỉ có khung nhưng không có cánh, dải hành lang “tự do” cho mọi người trong lúc.
Nhưng ngay lúc trời “tối lại” nơi khung cửa đó bỗng có một người.
Không biết hắn từ đâu đến và đến bao giờ, chỉ để hắn sừng sững ngay giữa cửa.
Hắn bận áo đen.
Trời tối, áo đen, con người rất khó thấy, nhất là những lúc mọi người đang ngon giấc, cũng không có ai nhìn thấy.
Giá như hắn đừng cầm một vật trắng trong tay chắc chắn toàn thân của hắn hòa tan trong bóng tối.
Hắn vừa hiện ra nơi cửa thì bỗng có tiếng động, tiếng gõ tay vào ván.
Không biết ai gõ nhưng khi ba tiếng gõ vừa dứt thì cánh cửa phòng bên mở toác.
Thêm một người mới mở chỗ cửa mới mở ra.
Người này dễ thấy hơn, hắn vận áo màu lam.
Hai người đứng im không ai hé miệng.
Hồi lâu, người áo lam lên tiếng trước:
- Mua bán gì chưa sáng mà đã đến rồi?
Người áo đen trả lời giọng nói thật nhẹ:
- Không mưu lợi không dậy sớm, trời đã sanh để cực nhọc thì biết phải làm sao?
Người áo lam hình như có gật đầu nhưng người áo đen nói tiếp:
- Nhưng chuyện mua bán của ta vốn không có khách nhất định, ai cần ta thì người đó là khách hàng của ta.
Người áo lam nói:
- Đúng rồi, nhưng bọn ta ở đây không cần các hạ.
Người áo đen cười:
- Chưa chắc, chư vị không phải đang cần người đó sao.
Người áo lam hừ hừ mấy tiếng nhưng không nói.
Người áo đen nói tiếp:
- Đừng vội, các hạ không muốn chuyện mua bán này nhưng lại có người muốn, nếu các hạ động vào ta thì khó khăn đó.
Ngay lúc ấy chợt có một giọng nói bên trong vọng ra, giọng nói không lớn nhưng nặng nề, hình như mang theo cả một nội lực kinh người:
- Cát Trường Giang đưa hắn vào đây.
Người áo lam lui một bước cúi mình:
- Vâng.
Người áo đen cười:
- Sao? Đúng rồi chớ.
Người áo lam không nói, hắn quay mình lại.
Người áo đen cầm vật trắng như lá cờ trong tay lên và bám theo sau...