Người dịch: Nhất Như
(3)

Kể từ đêm đó, sinh hoạt của Gempachi thay đổi hẳn.
Người đàn bà đó sống một mình trong căn nhà nhỏ phía bên kia rừng, đối diện nhà lão bách tính Ushichi. Nghe đâu người chồng chết để lại mấy mẫu ruộng và đứa con mười tuổi tên là Toku Tarou, nhưng hồi năm ngoái thị đã cho nó đến làm công ở hàng gạo Inoya Hirabei, bên khu phố gỗ dưới thành Matsue.
Người đàn bà đó tên là Oritsu, tuổi vừa được hăm tám. Người chồng trước chết đã vừa năm năm. Nếu nói về dung nhan thì Oritsu thuộc mức dưới của bậc trung, hay hạng trên của bậc chót. Khuôn mặt rám nắng và nói chung không thể khen ở điểm nào được. Nhưng khi thấy Oritsu khỏa thân thì vẻ đẹp mới được phát huy đầy đủ. Toàn thân mượt mà, không ai nghĩ đây là thân thể của một người đàn bà gần ba mươi. Dưới lớp y phục che kín kia là làn da trắng muốt, nuột nà.
- Không thua gì đám con gái mười tám.
Có lần Oritsu nói với Gempachi như vậy, tràn đầy tự tin. Dĩ nhiên là trước đây Gempachi chưa hề biết qua mùi con gái để mà so sánh, nhưng từ khi tiếp xúc với sự thần bí của nhục thể thì đã thay đổi nhiều.
- Đối với ta, Oritsu vẫn là nhất. Ước gì như thế này mãi nhỉ.
- Nhưng không được để người khác biết. Chuyện này không thể để lọt vào tai thiên hạ được.
- Ừm…
- Vậy xin chàng cứ đợi đến đêm, thiếp sẽ lẻn đến đây.
- Ừ ta đợi, ta đợi.
- Nhưng sẽ phải chờ lâu lắm đấy.
- Ta không quan tâm, không quan tâm.
- Vậy thì từ giờ trở đi, một tháng thiếp đến hai… ba lần…
- Chỉ thế thôi sao. Không đến thường xuyên được à?
- Thiếp còn có công việc của thiếp. Vừa là bách tính, đêm phải đến đây. Trong khi đợi thằng con lớn khôn thì cũng phải làm việc để có cái sinh nhai, chàng hiểu không?
- Bây giờ ta không thể làm gì được cho nàng. Thật vô dụng! Chẳng bù với nàng, suốt ngày ta cứ nhốt mình ở đây chẳng làm gì…
- Thế chàng thích bắn cung lắm phải không?
- Hả? Làm sao nàng biết?
- Năm mười tám tuổi thiếp có đến làm tỳ nữ trong dinh thự ngài Kohata dưới thành trong ba năm...
Dinh thự của Kohata Tadahira, một danh sĩ trong phiên Matsue cách nhà Komatsu không bao xa nên từ thời bé, Oritsu đã nghe tiếng đồn “Cung Cuồng” của Gempachi.
- Hay là chàng ra sau núi tập bắn cung lại đi.
Oritsu khuyên.
- Ta cũng muốn lắm, nhưng ngại người làng gặp phải.
- Thế thì Oritsu cũng không đến đây làm gì nữa.
- Không, không được.
- Thế thì chàng tập cung lại đi.
- Ừm…
Thế là trong một năm, ngày ngày Gempachi lại vác cung ra sau núi. Mỗi khi trở về nhà thì mặt mũi, cơ thể đều tràn đầy sinh khí. Ngày nào cũng thế, Gempachi chuẩn bị cung tên mang ra sau núi, làm đích tập bắn rồi mãi đến tối mịt mới về. Rồi thì cũng dọn dẹp căn chòi cho gọn gàng sạch sẽ, người ta còn thấy có khói nấu cơm nướng cá bốc lên nữa. Dĩ nhiên là nếu không ăn uống đầy đủ thì chẳng thể nào tập cung được. Kết cục thế này ai cũng hiểu.
- Oritsu vui quá.
Mỗi đêm Oritsu vuốt ve, Gempachi tràn đầy sinh lực lấy làm vui lắm.
- Xem này, cơ ngực chàng cũng dần đầy lên này.
- Ừ nhỉ.
- Chàng ơi!
- Hả?
- Gần đây tình hình bỗng trở nên lộn xộn. Có mấy tên giặc cướp từ đâu đến lởn vởn quanh làng, thôn trưởng ngài cũng lo lắm.
- Ừm, thế à.
- Chàng cũng chịu nhiều ơn người làng phải không?
- Ừ, dĩ nhiên rồi.
- Thế thì nên giúp họ để trả ơn. Đêm đêm chàng đi tuần quanh làng thì được chứ gì?
- Ừ được.
Đôi mắt Gempachi sáng lên. Thế là từ đêm hôm sau, hắn vác cung đi tuần quanh làng.
Mọi sự chuẩn bị cũng vô cùng chu đáo. Gempachi mang cánh cung nhỏ, mặc áo chẽn, hông đeo song đao, trông đường bệ như võ sĩ ra trận. Hết thu sang đông, rồi sang năm mới, rồi đến hạ, cứ đêm đêm, Gempachi đi tuần quanh làng không bao giờ trễ nải. Trong thời gian này đã hai lần bắt được trộm nên người làng không ai không biết chuyện.
Trong làng có kẻ giàu có, mỗi khi đi đâu hay khi chỉ có đàn bà con nít trong nhà đều nói “đến nhờ ngài Gempachi trông nhà hộ”. Mỗi lần như vậy, Gempachi đều vui vẻ nhận lời.
- Thật là vô cùng thuận tiện.
Người làng thấy thế lấy làm vui lắm.
Được nhờ trông nhà, Gempachi ăn mặc vũ trang như thế rồi đi vòng quanh khu vực canh gác, ngồi loanh quanh gần đấy, đặt cung bên cạnh, mở toang cửa sổ, cặp mắt dò xét bốn phương tám hướng không chút lơ đễnh. Tuy đêm hôm khuya khoắt nhưng Gempachi không hề ngủ mà cẩn thận canh gác cho đến khi gia chủ trở về mới thôi.
- Ngài không cần phải tỉ mỉ thế đâu....
Kẻ nhờ vả cũng lấy làm ái ngại.
- Thật là khác người.
Người trong làng nhìn Gempachi bằng ánh mắt lạ lùng, không như người bình thường.
Rồi vào một đêm mùa hạ, năm Gempachi được hăm mốt tuổi, một người giàu có trong làng đi có việc nên đến nhờ Gempachi trông hộ. Một chặp sau có bốn tên cường đạo đột nhập vào. Nước Nhật Bản thời Edo chẳng thiếu gì trộm. Sự tàn bạo và ma mãnh của chúng nhiều khi khiến quan quân phải lo sợ. Có những tên trộm thời Edo đã ghi tên mình vào danh sách bất tử bởi thành tích bất hảo của chúng.
Nhưng Gempachi vốn chẳng bao giờ lơ đễnh khi canh gác nên khi bọn trộm vừa lẻn từ ngoài vườn vào thì:
- Bọn đạo tặc!
Gempachi thét rồi lắp cung tên bắn vào bọn cường đạo. Lúc bấy giờ có đứa hầu gái chứng kiến toàn bộ sự việc.
- Chỉ trong chút xíu mà ngài Gempachi đã bắn bốn mũi tên. Con chẳng tin vào mắt mình nữa, cứ như là phép màu vậy.
Nó kể lại. Một mũi tên vừa bắn ra, Gempachi liền lắp mũi tên tiếp theo đang kẹp giữa ngón tay út vào dây cung. Rồi khi vừa lắp xong mũi tên đã kẹp tiếp mũi tiếp theo trong ống vào giữa ngón út và ngón áp út. Cứ như thế mà “chỉ trong chút xíu” đã bắn ra bốn phát. Động tác lắp tên bắn ra nhanh không sao kể xiết.
Tuy đang đêm tối mịt nhưng không trật phát nào. Bọn kẻ cướp có đứa bị bắn vào đùi, có đứa trúng mông và tuyệt nhiên chẳng đứa nào mất mạng cả. Cả bọn ngã quay ra đất rồi “chỉ trong chút xíu”, Gempachi đã mang dây thừng đến trói gô lại.
Sự kiện này được đồn ầm lên, lan cả vào thành Matsue.
Thôn trưởng Ashitani Chogoro đến chòi Gempachi tạ lễ thì:
- Người đời thường hay quên những chuyện dị thường và mỗi ngày cứ nghĩ là chuyện bình thường. Tôi cũng là một người trong số đó. Vì vậy mà khi được nhờ trông nhà, tôi phải cố gắng không được để thất bại cho đến khi gia chủ trở về. Tôi đã sợ những chuyện dị thường đến xương tủy rồi.
Gempachi đáp. Sợ những chuyện dị thường đến xương tủy, Gempachi muốn nói đến chuyện Komatsu Juemon lạm quyền và chết trong ngục.
- Khi vừa hay tin huynh trưởng mất trong ngục, nếu là ta, trước khi gặp nàng, có lẽ ta đã tự sát rồi.
Có lần Gempachi nói với Oritsu.
Người làng vẫn không hay biết gì về quan hệ giữa hai người.
- Huynh trưởng đối với ta thật tử tế mà lại chết trong lao ngục. Chỉ vì chăm lo cho thằng em mà phải nhúng tay vào những chuyện bất chính. Thế gian quả lắm điều nghiệp chướng.
- Khi mới đến làng này, chàng cũng là người làm toàn những điều nghiệp chướng đấy chứ.
- Ừ nhỉ. Mà từ khi gặp nàng thì thân, tâm ta đã trở lại bình thường.
- Thế chẳng phải là điều gàn dở sao.
- Nếu nói thế thì đúng thật. Hahahaha...
- Con người và cuộc đời, toàn là những chuyện gàn dở.
- Ừ, ừm…
- Người làng vừa xem chàng là người lạ lùng để họ cười cợt mà lại vừa nhờ vả, tin cậy chàng. Quả là gàn dở.