
***
Đại trưởng Vương chỉnh tề trong bộ quân phục hàm thiếu uý sốt ruột nhìn đồng hồ.- Gọi ngay Hoàng Kỳ Nam lên đây cho tớ, Vương quát cậu cần vụ. Nghe tiếng Vương, Nam vội vã vừa đi vừa cài cúc áo, bước tới trước mặt Vương.- Còn sớm mà đại trưởng!- Sớm con khỉ! Phải xác định đây là cuộc gặp mặt quan trọng cậu hiểu chưa. Cậu phải mang hàm hiệu vào cho nó oách.- Trung sỹ quèn oách gì mà oách! Nam và Vương háo hức bước ra phố. Vương thì thào bên tai Nam.- Cậu trông con bé có thật giống tớ không? Giọng Vương hơi run run. Cái lần trên chợ gốc mít tớ trông nó chẳng giống tớ tý nào.- Nó là con gái, giống ông có ma nó nhìn, Nam nói vui, với lại ngày ấy nó còn nhỏ tôi đã nhận ra đôi mắt đích thị là mắt ông.- Nhưng danh nghĩa, nó vẫn phải là con ông. Vương nói.- Thế mẹ nó là của ai? Hoàng Kỳ Nam cười nhìn Đào Vương.- Thì cứ coi như của hai thằng.- Mọi chuyện hôm nay ông để tôi đạo diễn. Nam nói, ông chỉ giữ vai trò là thủ trưởng, đại diện cho đơn vị đến dự.- Tuỳ cậu, miễn sao đừng để chuyện gì xảy ra.Nam bấm chuông cổng ngôi biệt thự Đức Cường, vẫn là người vú già ra mở cổng. Bà nhận ra Nam và Vương, đon đả mời Nam và Vương vào phòng khách. Vẫn căn phòng khách lần trước, anh trai Thương Huyền tiếp Nam và Vương ân cần. Nam nhìn căn phòng lần này đã được bài trí lại, trên tường có treo ảnh Bác Hồ.- Tôi mong chờ mãi mới có ngày hôm nay, Má chị Thu Cúc nói, con Thu Cúc bảo tôi thế nào hôm nay các cậu cũng đến. Chắc giờ này nó còn bận công việc ở uỷ ban quân quản nên lát nữa mới về. Hai cậu ngồi tôi đi bảo ông bà chủ xuống tiếp hai cậu.- Cô Thương Huyền có nhà không má? Nam hỏi.- Tội nghiệp cô út hai cậu ơi! Vài ngày nay mẹ con cô út ở lỳ trong phòng không ra khỏi nhà. Cô ấy khoá trái cửa, không tiếp bất kỳ ai.Mẹ chị Thu Cúc bước lên gác gọi ông bà chủ. Nam và Vương ra khu vườn phía bờ sông. Khu vườn rợp bóng cây, nắg lung linh qua kẽ lá. Hai cô gái đang loay hoay kê bàn ghế cắm hoa sắp cỗ trong khuôn viên khu vườn. Ngoài bờ sông là khu vui chơi giải trí, đám thanh thiếu niên đang tập hát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Dưới ngôi nhà ngang, anh trai Thương Huyền chống nạng thập thễnh đi lại chỉ huy đám nhà bếp sắp cỗ. Thoáng nhìn thấy Nam và Vương đôi mắt anh Đức Thịnh sáng lên. Anh lộc cộc chống nạng đu người bước tới gần Nam và Vương.- Chào hai chiến sỹ quân giải phóng. Mời hai anh vào phòng khách. Được tiếp các anh hôm nay ba má tôi vui lắm đó.Ông Đức Cường từ cầu thang lầu hai cười rạng rỡ trong bộ đồ lụa tơ tằm màu vàng nhạt may theo kiểu tây, giản dị mà sang trọng bước xuống. Bà Đức Cường vận áo dài truyền thống màu nâu nền nã lịch sự bước theo sau chồng. Ông Đức Cường thân thiện bắt tay Nam và Vương.- Chào hai cậu! Nghe kể về hai cậu đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả là một cuộc hội ngộ hiếm hoi của thờ đại.Có tiếng chuông ngoài cổng, má chị Thu Cúc lật đật ra mở cổng. Một đoàn năm người đàn ông và hai người phụ nữ bước vào. Ông bà Đức Cường cười rạng rỡ tự hào ra đón khách. Trong số hai người phụ nữ, Nam nhận ra chị Thu Cúc. Từ bữa gặp chị với Thương Huyền ở cửa hàng Bảy Hường trên chợ Gốc Mít đến nay mới hơn một năm mà trông chị Thu Cúc khác hẳn: từ cách ăn mặc đến dáng điệu đi đứng tỏ ra đầy quyền uy. Chị cười bắt tay Nam và Vương. Ông bà Đức Cường mời mọi người ra bàn tiệc đã bày sẵn trong khuôn viên khu vườn phía tây. Đối với Nam và Vương, đây là một cuộc gặp gỡ đặc biệt. Chị Thu Cúc đứng dậy trịnh trọng:- Xin phép ông bà Đức Cường cho tôi được giới thiệu, đây là đồng chí Vương, đại đội trưởng và đồng chí Hoàng Kỳ Nam cùng đơn vị bộ đội về tiếp quản thành phố ta. Còn xin giới thiệu với hai đồng chí bộ đội, đoàn cán bộ chúng tôi hôm nay gồm có đồng chí Phan Trọng Tài, chủ tịch uỷ ban quân quản thành phố, là bạn tôi từ thời tôi còn công tác ở đội biệt động. Còn cô Hiên, anh Thanh, anh Sơn công tác bên ngành an ninh. Báo cáo với hai đồng chí quân giải phóng, tôi vừa được cấp trên phân công về nhận nhiệm vụ ở uỷ ban quân quản. Sở dĩ chúng ta có cuộc gặp gỡ hôm nay là do ông bà Đức Cường đứng ra tổ chức bữa liên hoan mừng chiến thắng. Xin giới thiệu với tất cả các vị, chị Thu Cúc lấy gịong cung kính, ông bà Đức Cường đây là một thương gia yêu nước, trong mấy năm qua đã có công đóng góp nhiều tiền của cho cách mạng. Thay mặt cho Đảng, nhân dân, xin chân thành cảm ơn và biểu dương tinh thần yêu nước của ông bà Đức Cường. Mọi người hãy vỗ tay hoan hô. Ông bà Đức Cường cảm động nhìn mọi người. Ông trịnh trọng đứng lên nói:- Gia đình chúng tôi hôm nay rất hân hạnh được đón tiếp hai anh bộ đội miền Bắc cùng các cán bộ cơ quan đoàn thể của thành phố. Từ lâu tôi cũng đã hiểu câu nói “Nước bình dân thịnh”. Đất nước có hoà bình, thương gia chúng tôi mới làm ăn yên ổn. Để có ngày này, gia đình tôi đã đóng góp phần nào công sức của mình cho cách mạng lúc khó khăn. Vợ chồng chúng tôi bây giờ có một nguyện vọng duy nhất mong chính quyền cách mạng hết sức thông cảm, đó là cháu Thương Huyền nhà tôi. Cũng là do mặc cảm, mấy ngày nay hai mẹ con cháu đóng cửa ở trong nhà không muốn tiếp xúc với ai. Cũng vì hoàn cảnh éo le của cháu, mong các cấp chính quyền giúp đỡ để cháu được sống yên vui trong hoà bình. Còn cậu con trai của tôi đây, trước kia đi lính nguỵ quyền, nhưng chẳng làm gì có hại cho cách mạng cả. Tuy chỉ còn một chân, nhưng nó vẫn chịu khó làm ăn. Bữa tiệc hôm nay do cháu lo chu tất đấy ạ.- Gia đình chúng tôi hôm nay rất vui được tiếp đón các quý khách, anh con trai Đức Thịnh đứng dậy nói, tôi xin giới thiệu với cả nhà, anh Nam đây chính là ân nhân của gia đình tôi, là người đã cứu tôi và em gái tôi trong trận bom mấy năm trước.- Đề nghị gia đình ta cho gọi cô Thương Huyền ra chào ân nhân của mình mới phải. Phan Trọng Tài, chủ tịch uỷ ban quân quản đứng dậy nói, thành phố đã được giải phóng rồi, cô Thương Huyền không nên mặc cảm nữa. Chúng tôi biết, cũng vì nhiệm vụ cách mạng nên cô Thương Huyền phải hy sinh bản thân mình sống chung với kẻ thù. Việc này tôi cũng được nghe bà Hai, má đồng chí Thu Cúc báo cáo rồi. Để thư thư, chúng tôi sẽ có trách nhiệm làm rõ mọi chuyện. Tiếc cho cô Thương Huyền đã không kiên nhẫn đến cùng đã bỏ dở công việc giữa chừng chứ không bây giờ cứ gọi là tuyệt vời. Gia đình ta yên tâm, mọi chuyện đã có đồng chí Thu Cúc giúp đỡ an ủi động viên cô Thương Huyền. Dù sao gia đình đồng chí Thu Cúc với ông bà Đức Cường đây là chỗ gần gũi thân tình nên chúng ta mới có cuộc hội ngộ hôm nay.- Xin cảm ơn mọi người, ông Đức Cường đáp lời, chiến thắng lần này sướng nhất thành phố ta gần như còn nguyên vẹn, dân tình ít thương vong, lính ngụy quyền buông súng ngay từ phút đầu.- Đây là thời vận của đất nước, chẳng đánh địch cũng chạy.Má chị Thu Cúc tỏ ra sâu sắc nói.- Bây giờ giải phóng rồi, Phan Trọng Tài chủ tịch uỷ ban quân quản nói, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta phải tập trung xây dựng chính quyền cách mạng vững mạnh, thanh lọc chính xác đối tượng cho đi học tập cải tạo triệt để.Hai mẹ con Thương Huyền ngại ngùng theo chị Thu Cúc ra chào khách. Với nét mặt buồn tiều tuỵ, Thương Huyền khẽ cúi chào mọi người rồi ngồi xuống chiếc ghế chị Thu Cúc đã đặt cạnh Vương và Nam. Cô bé Ngọc Lan vô tư sà vào lòng ông bà Đức Cường rồi lại nhẩy tới bên chị Thu Cúc. Bất ngờ bé Ngọc Lan nhận ra Hoàng Kỳ Nam, mắt nó sáng lên.- Ba Nam về mà không đến với con, bé Ngọc Lan nhào vào lòng Nam. Nó liến láu hỏi Nam đủ chuyện rồi bất ngờ nó ghé sát vào tai Nam thì thầm, Ba không về, má nhớ ba má khóc hoài. Con nói thiệt đó.- Con có nhận ra ai ngồi cạnh ba đây không? Nam hỏi nhỏ bé Ngọc Lan, chỉ Vương ngồi cạnh. Bé Ngọc Lan cười nhìn Vương.- Con nhận ra rồi, bác đã dẫn con đi mua kẹo lần con và má lên rừng thăm ba.- Đúng rôi đó, con sang với bác Vương đi.Bé Ngọc Lan lại nhà vào lòng Vương. Vương run rẩy ôm nó vào lòng.- Lần này bác có dẫn con đi mua kẹo nữa không? Con Ngọc Lan làm nũng nói hồn nhiên. - Con ngoan nào, đừng làm phiền các bác. Thương Huyền kéo tay con gái đang ngồi trong lòng Vương.Từ ngoài cổng có chiếc xe zep nhà binh lao vào đỗ trước cửa, Nam bàng hoàng nhận ra cậu cần vụ của Vương và bố Hoàng Kỳ Trung từ trong xe bước ra. Nam chạy tới ôm chầm lấy bố. Nam không sao nén nổi xúc động, nước mắt ứa ra. Đào Vương chạy lại đón bố Nam ngồi xuống cạnh ông bà Đức Cường.- Xin trân trọng giới thiệu với ông bà Đức Cường và các quý khách, đây là đại tá Hoàng Kỳ Trung, trung đoàn trưởng trung đoàn tăng thiết giáp, và cũng là cha đẻ của đồng chí Hoàng Kỳ Nam đây. Vương trịnh trọng giới thiệu, đại tá Hoàng Kỳ Trung đây, trước chiến dịch chẳng may bị địch bắt, nhưng thật là may mắn tới giờ phút vui mừng này chúng ta lại được đón tiếp đại tá ở đây. Tất cả chúng ta xin nâng cốc chúc mừng đại tá Hoàng Kỳ Trung từ cõi chết trở về chói lọi. Chúc mừng hai cha con đại tá gặp lại nhau trong không khí vui vẻ này. Tiếng Đào Vương sang sảng.Nam bàng hoàng nhìn bố. Mới năm nào bố còn khoẻ mạnh vậy, mà nay trông xanh rớt và gầy guộc, đôi mắt trũng sâu thâm quầng.- Gia đình chúng tôi hân hạnh được đón tiếp ông đại tá. Ông Đức Cường đứng dậy nói. Xin được nâng cốc chúc sức khoẻ ông và tất cả mọi người trong ngày vui chiến thắng. Đại tá Hoàng Kỳ Trung cầm ly rượu trên tay đi chạm cốc chào từng người. Bất ngờ mặt đại tá Hoàng Kỳ Trung tái đi, ông sững sờ nhìn thấy Thương Huyền đứng ngay cạnh mình.- Xin giới thiệu với ông đại tá, đây là Thương Huyền, cô con gái út của gia đình chúng tôi.Ông Đức Cường vừa giới thiệu dứt lời, chén rượu trên tay Hoàng Kỳ Trung rớt xuống vỡ tan từng mảnh. Cặp mắt Hoàng Kỳ Trung trừng trừng nhìn Thương Huyền. Bất ngờ ông đập tay xuống bàn, giận dữ như người lên cơn điên, giọng ông run rẩy quát:- Vừa mới chiến thắng đã lại lả lơi với kẻ thù thế này sao được. Ông Hoàng Kỳ Trung nói và quay ngoắt người bỏ đi không một lời giải thích. Thương Huyền tu lên khóc bỏ chạy lên lầu. Nam cuống cuồng đuổi theo bố, trước ánh mắt sững sờ của mọi người.- Ông ấy làm sao dận dữ để má cháu phải khóc hả bác? Bé ngọc lan ngơ ngác hỏi Đào Vương.