Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương hai mươi lăm

     à Lucy mừng rỡ, nói:
- Cậu đã xử sự đúng một trăm phần trăm khi bắt Midge bỏ cái hiệu may thối tha ấy, một trăm phần trăm khi cậu đưa cô ấy về đây! Midge sẽ ở lại đây với anh chị và nếu cô ấy thích, ta sẽ tổ chức lễ cưới cho hai cô cậu tại đây. Nhà thờ Thánh George chỉ cách đây không quá bốn cây số đường cái, còn nếu đi tắt rừng thì chỉ cây số rưỡi. Nhưng lễ cưới không thể đi tắt rừng được. Tất nhiên cha linh mục sẽ chủ trì hôn lễ. Thời gian vừa qua, cha bị cảm cúm rất nặng, nhưng nay đã đỡ, chứ để thầy trợ tế chủ trì thì sẽ giảm tính trọng thể xuống rất nhiều...
Midge không thể không nhận thấy bữa tiệc đón tiếp cô được tiến hành theo phong cách bà Lucy: mọi người đều vừa khóc vừa cười.
Midge nói:
- Em sẽ rất sung sướng nếu được tổ chức cưới tại đây.
Bà Lucy lập tức quyết định ngay:
- Vậy là ta thông nhất! Cô sẽ có một tấm áo cưới băng xa tanh trăng muốt, tất nhiên cả một cuốn sách kinh bọc da, gáy bằng ngà. Ta có cần nhiều cô phù dâu không?
- Không ạ. Chúng em muốn lễ cưới càng giản dị càng tốt.
- Cô nói rất đúng. Trừ phi mất nhiều công sức chọn lựa, đoàn phù dâu thường không được ta hoàn toàn ưng ý, bao giờ cũng chen vào đấy một cô xấu xí làm hỏng cả buổi lễ. Vì dễ xảy ra tình trạng có một cô chúng ta không thể gạt ra ngoài vì là chị em ruột của chú rể. May mà Edward không có chị em nào...
Edward cười:
- Đấy là một ưu thế của em!
Bà Lucy nói tiếp:
- Không cho cả trẻ con tháp tùng cô dâu chú rể! Chúng đều đáng yêu đấy nhưng dễ đùa nghịch làm không khí giảm đi tính nghiêm túc. Rồi chúng còn giẫm lên cả đuôi áo cưới của cô dâu nữa chứ!
Midge kêu lên:
- Nhưng em không mặc áo có đuôi đâu! Hôm cưới em sẽ mặc kiểu áo váy đồng bộ.
Bà Lucy phản đôi:
- Không được. Ai đời cô dâu lại mặc áo váy đồng bộ? Trông như phụ nữ góa bụa ấy, Midge! Không được! Cô phải mặc áo cưới bằng xa tanh trắng và phải mua của hiệu may nổi tiếng nhất London.
Edward lên tiếng:
- Không cần đâu, chị Lucy ạ!
Bà Lucy nói:
- Chị sẽ dẫn cô đến hiệu Mireille...
Midge nhăn mặt:
- Không cần đâu, ở đấy quá đắt so với khả năng tài chính của em!
- Đừng nói vớ vẩn, Midge! Bộ áo cưới và các đồ dùng của cô dâu do anh Henry và chị tặng cô. Anh Henry sẽ thay mặt họ nhà gái để cô khoác tay đi đến nhà thờ. Chị hy vọng thắt lưng anh ấy chưa đến nỗi chật quá. Đã hai năm nay anh ấy chưa đi dự một đám cưới nào. Về phần chị, chị...
Bà nhắm mắt lại suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Chị sẽ mặc một bộ đồ màu xanh da trời... Còn Edward, cậu sẽ chọn một trong số bạn thân của cậu làm phù rể chứ? Nếu không chọn được ai, có thể để David. Được mời làm chân ấy, David sẽ thấy mọi người trong gia tộc quý cậu ấy và sẽ gắn bó thêm với chúng ta. Cậu ta xưa nay luôn tự cho là giỏi giang nhất, hiểu biết nhất, mà chẳng được ai trong gia tộc đánh giá. Tất nhiên nếu chọn David làm phù rể thì cũng phải chấp nhận một số rủi ro đấy. Cậu ta dễ đánh rơi nhẫn cưới hoặc phạm những vụng về khác. May mà đám cưới lại tổ chức vào dịp mọi người đều có mặt để dự buổi thẩm vấn tiếp theo của Tòa án Quận.
Bà Lucy nói câu đó bằng giọng tự nhiên đến nỗi Midge bất giác thốt lên câu nói quái gở xuất hiện trong óc cô:
- “Mùa thu năm nay Phu nhân Angkatell đã tiếp một số bè bạn nhân dịp vụ án mạng” chứ gì ạ?
Bà Lucy nghĩ ngợi, nói khẽ:
- Mà sự thật đúng như vậy. Nếu không thì người bên ngoài cũng nghĩ như thế.
Midge nói:
- May mà câu chuyện đáng buồn ấy thế là đã xong xuôi!
Bà Lucy nói:
- Chưa đâu! Cô chẳng nghe thấy người ta tuyên bố hôm trước đấy à? Phiên thẩm vấn các nhân chứng hoãn lại để trả vụ án về cho cơ quan cảnh sát tiếp tục điều tra đấy thôi? Thanh tra Grange thậm chí còn tăng cường số người của ông ta nằm trong địa bàn thái ấp Thung Lũng của chúng ta! Họ đi đi lại lại, sục sạo khiến nhiều khi tôi nghe thấy tiếng gà gô trong cánh rừng đột nhiên bay toáng lên, kêu ầm ĩ.
Edward hỏi:
- Họ tìm gì nhỉ? Hay họ tìm khẩu súng đã gây án? Khẩu súng đã bắn chết John Christow?
Bà Lucy đáp:
- Chắc thế. Cô Midge và cậu Edward biết không? Hôm trước cảnh sát còn đến đây trình cho anh Henry xem lệnh khám nhà ấy chứ. Ông thanh tra Grange rất ngượng, không biết nói thế nào để thanh minh, nhưng chị bảo ông ta là chúng tôi rất thoải mái, thậm chí chúng tôi còn thích được cảnh sát đến điều tra. Họ ngó vào đủ mọi ngóc ngách, đúng là ngóc ngách! Chị đi theo họ và chỉ cho họ thấy thêm những chỗ họ bỏ sót. Nhưng họ có tìm thấy gì đâu và chúng ta rất thất vọng. Nhất là ông thanh tra Grange tội nghiệp! Ông ta gầy đi trông thấy. Không biết bà vợ ông ta có chịu tẩm bổ cho chồng không? Chị e bà ta thuộc loại phụ nữ chỉ lo đến hình thức bề ngoài chứ ít quan tâm đến sức khỏe của chồng. Mà sao cô Midge và cậu Edward không đi dạo chơi một vòng, nhân tiện giúp cảnh sát tìm cái khẩu súng chết tiệt ấy?

*

Thám tử Hercule Poirot ngồi trên chiếc ghế dài trong dừng dẻ, nhìn xuống bể bơi qua các thân cây. Ông đang theo dõi bóng người đang đi trên lối mòn về phía này. Đó là Henrietta. Khi nhìn thấy Poirot, nàng đứng lại một lát, rồi đi tiếp, đến ngồi xuống ghế bên cạnh ông.
Henrietta reo lên:
- Chào ông Poirot! Tôi vừa đến nhà nhưng ông đi vắng. Trông ông có vẻ... vị tướng lĩnh! Hay ông chỉ đạo cuộc kiếm tìm ở đây? Ông thanh tra cùng các nhân viên của ông ta có vẻ xăng xái lắm. Họ định tìm cái gì vậy? Khẩu súng chăng?
- Chắc thế, thưa bà Savernake.
- Ông có tin họ sẽ tìm thấy không?
- Tin. Và theo tôi chẳng bao lâu nữa đâu.
Henrietta nhìn nhà thám tử bằng cặp mắt dò hỏi:
- Ông biết khẩu súng hiện ở đâu hay sao?
- Hoàn toàn không. Nhưng tôi tin rằng họ sắp tìm thấy nó. Đã đến thời điểm ấy rồi.
- Ông nói những câu rất lạ, thưa ông Poirot!
- Chắc vì mọi chuyện ở đây đều lạ. Chẳng hạn bà đã trở về đây đúng lúc đấy thôi.
Henrietta cau mặt, rồi nàng cười cay đắng, nói:
- Hung thủ bao giờ cũng quay trở lại nơi hắn gây án! Thế chứ gì? Có phải người ta thường nói như vậy không? Ông vẫn cho rằng tôi là người giết John Christow à? Ông không tin khi tôi bảo tôi không có khả năng giết người hay sao?
Poirot không trả lời ngay. Sau đó một lát, ông mới nói, giọng đăm chiêu:
- Thưa bà Savernake! Ngay từ phút đầu tôi đã cảm thấy vụ án này có thể cực kỳ đơn giản nhưng cũng có thể cực kỳ phức tạp. Điều đó có nghĩa chúng tôi phải đối phó với một người nào đó hết sức khôn ngoan trong việc làm rối mọi thứ, đến mức mỗi lần chúng tôi tưởng sắp tóm được sự thật thì cái sự thật ấy lại chỉ là ảo, con đường chúng tôi đã đi dẫn chúng tôi đến ngõ cụt và chúng tôi đành phải bắt đầu lại gần như từ đầu! Có nghĩa cái thực tế mà chúng tôi đinh ninh là thật, chỉ là một thứ được dàn dựng cốt để đánh lừa chúng tôi. Người “dàn dựng” ắt phải có một trí thông minh siêu đẳng, hoặc một óc sáng tạo phi thường mới tạo ra được như thế.
Henrietta nói:
- Tôi tin lời ông nói, nhưng tôi không nhìn thấy có lý do gì để các ông nghi tôi...
- Thưa bà Savernake, những kế hoạch dàn dựng đó tôi nghĩ phải do một khối óc sáng tạo.
- Vì thế mà ông nghi cho tôi?
Poirot im lặng một lúc lâu. Hai lông mày nhíu lại, Henrietta lấy bút chì trong túi ra, lơ đãng vẽ nguệch ngoạc lên mặt ghế sơn trắng một cái cây hình thù khá quái đản. Poirot nhìn theo và một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: ông nhớ đã nhìn thấy cái cây có hình thù giống như thế này trong phòng khách của phu nhân Lucy, trên vài quân bài bridge, rồi trên mặt bàn trong lầu bát giác...
Poirot nói:
- Cái cây này hình như bà đã vẽ trên quân bài bridge?
Henrietta dừng tay, ngẩng đầu lên, dường như lúc này nàng mới ý thức được việc mình đang làm. Nàng cười khẽ, rồi nói:
- Đấy là một cái cây tên là Ygdrasil.
- Tại sao lại là Ygdrasil?
Henrietta giải thích. Poirot nói:
- Vậy là mỗi khi bà nguệch ngoạc, xin lỗi dùng từ này, bà đều vẽ cái cây ấy?
- Đúng thế! Một thói quen ngu ngốc, phải không thưa ông?
- Bà đã vẽ trên ghế dài này, bà đã vẽ trên quân bài bridge tối Thứ bảy, và bà đã vẽ cả lên mặt bàn trong lầu bát giác sáng Chủ Nhật...
Như thể thích thú, Henrietta hỏi:
- Tôi vẽ cả lên bàn trong lầu bát giác?
- Đúng thế. Hiện cái cây này vẫn còn ở đó.
- Ôi, nếu vậy thì không phải sáng Chủ Nhật mà chiều Thứ bảy.
- Không, tôi chắc chắn không phải chiều Thứ bảy, vì sáng Chủ Nhật, lúc bác quản gia bưng rượu ra lầu bát giác, tôi thấy mặt bàn vẫn trắng bong. Tôi đã hỏi bác ta và bác ta trả lời đúng như thế.
- Nếu vậy thì tôi vẽ lên đó vào chiều Chủ Nhật...
Poirot vẫn lắc đầu:
- Tôi cho là không phải. Các nhân viên của thanh tra Grange có mặt ở xung quanh bể bơi suốt chiều Chủ Nhật, họ chụp ảnh, lặn xuống lấy khẩu súng và làm nhiều việc khác. Mãi đến tối họ mới về. Nếu bà ra lầu bát giác, hẳn họ phải nhìn thấy bà...
- Ông nói có lý, thưa ông Poirot! Bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Tôi ra đấy và quen tay vẽ cái cây này lên bàn vào tối Chủ Nhật, khi ăn tối xong tôi ra đấy...
Poirot ngắt lời Henrietta:
- Đêm tối thế, làm sao bà vẽ được? Hay bà bảo bà vẽ trong bóng tối?
Henrietta rất điềm tĩnh trả lời:
- Thưa ông Poirot, tôi đã nói đúng sự thật vậy mà ông không tin! Cũng chẳng lấy gì làm lạ. Về chuyện ấy và cả những chuyện khác, ông đã có định kiến hẳn hoi. Vậy cụ thể là thế nào, ông có thể nói cho tôi nghe được không?
Poirot đáp:
- Tôi tin rằng bà ra lầu bát giác vào trưa Chủ Nhật, sau mười hai giờ một chút, nghĩa là sau khi bác quản gia đã bưng rượu ra. Bà đứng cạnh bàn, chờ ai đó hoặc quan sát ai đó, và trong lúc lỡ đãng, bà vẽ nguệch ngoạc cây Ygdrasil lên mặt bàn nhưng chính bản thân bà không ý thức được việc bà làm...
Henrietta phản đối:
- Sáng và cả trưa Chủ Nhật tôi không ra lầu bát giác! Sau bữa điểm tâm tôi đứng chơi trên sân trời rất lâu, sau đó tôi lấy giỏ ra vườn hoa, cắt những cành thược dược héo. Khoảng một giờ trưa, tôi mới ra chỗ bể bơi. Thanh tra Grange đã kiểm tra việc sử dụng giờ giấc của tôi. Trước một giờ trưa, tôi không hề ra chỗ bể bơi, và khi tôi ra đó thì đã thấy John Christow bị bắn rồi.
- Bà nói thế, nhưng cái cây Ygdrasil lại bác lời bà nói.
- Ông cho rằng tôi đã ra bể bơi trước đó và đã giết John?
- Tôi chưa khẳng định. Chuyện bà có mặt ở đó và giết ông Christow mới là một giả thuyết. Còn chuyện bà có mặt ở đó và nhìn thấy kẻ giết ông ấy lại là một giả thuyết khác. Còn cả giả thuyết thứ ba, một kẻ nào đó giết ông Christow nhưng biết bà có thói quen kia, đã vẽ cái cây ấy lên mặt bàn nhằm đổ sự nghi ngờ lên bà.
Henrietta đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt Poirot như thách thức, nàng nói:
- Vậy là ông vẫn đinh ninh tôi giết John? Và ông tin ông sẽ chứng minh được điều đó? Vậy tôi xin nói: ông không thể chứng minh được điều ấy đâu!
- Bà cho rằng bà mạnh hơn tôi?
- Ông sẽ không bao giờ chứng minh được điều ông nghĩ!
Nói xong, Henrietta quay gót, đi nhanh theo lối đường mòn xuyên rừng về phía bể bơi.