Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương hai mươi mốt

     iên thanh tra cảnh sát ra rồi, ông Henry nhìn vợ một lúc lâu, trong lúc bà lơ đãng dọn dẹp thứ này thứ kia trong phòng giấy của chồng. Nhớ lại câu hỏi của thanh tra Grange đưa ra nhưng không nhận được câu trả lời, ông Henry hỏi vợ, bà lấy khẩu pistolet tự động ấy trong bộ sưu tập của ông để làm gì.
Bà Lucy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chồng, rồi vẫn cười, bà bảo bà không biết nữa.
Bà nói thêm:
- Tuy nhiên, em cho rằng vì em nghĩ đến một tai nạn.
- Tai nạn?
- Đúng thế! Thiếu gì tai nạn xảy ra trên cõi đời này: người ta định nhằm bắn vào bia, người ta quên mất trong súng có đạn... người ta đang đi thì trượt chân ngã và chạm vào cò súng... thế là súng nổ, viên đạn bay đi... trúng vào một ai đó! Em luôn nghĩ rằng tai nạn là một biện pháp thuận tiện và dễ dàng để chấm dứt một số trở ngại nào đó.
- Còn nạn nhân của cái tai nạn đó là ai?
Bà Lucy biểu lộ một nỗi ngạc nhiên hết sức chân thành và bà kêu lên:
- Tất nhiên là John Christow!
- Lạy Chúa tôi! Lucy! Vậy ra chính em...
Ông Henry không đủ can đảm nói hết câu.
Bà Lucy nói tiếp:
- Em không giấu anh là vấn đề thái ấp Ainswick làm em rất băn khoăn.
- Chỉ vì Ainswick?
- Tất nhiên! Edward và David là hai nam giới cuối cùng của dòng họ Angkatell. Khi Edward qua đời, việc David thừa kế thái ấp Ainswick là chuyện không thể được. Cậu ta hoặc từ chối, hoặc phá tan nó. Thế là tan tành Ainswick!
- Em cho đó là một thảm họa hay sao?
- Chứ còn gì nữa? Em không thể để Ainswick tan tành!
Thái độ cương quyết của vợ làm ông Henry bật cười. Bà Lucy nói thêm:
- Chỉ còn một cách duy nhất cứu vãn thái ấp Ainswick là làm Edward chịu lấy vợ. Nhưng nó hết sức ngoan cố. Giống hệt cha em ngày xưa. Edward yêu Henrietta và nếu không lấy được con bé, nó nhất định sẽ sống độc thân suốt đời. Trước đây em cứ tưởng mối tình vụng trộm giữa John Christow với Henrietta sẽ đến lúc tan, bởi John tính lông bông, dan díu với cô nào cũng chỉ được một thời gian ngắn. Nhưng tối hôm nọ, thấy cách nó nhìn con Henrietta thì em hết hy vọng. Đồng thời em lại nghĩ, nếu John đi biến đâu mất thì con Henrietta sẽ chịu lấy cậu Edward, bởi Henrietta không thuộc loại sống suốt đời chỉ toàn bằng kỷ niệm. Vấn đề duy nhất còn lại là làm thế nào để gạt John Christow ra...
- Nhưng Lucy, hay chính em đã...
Ông Henry không dám nói hết câu. Bà Lucy lúc này đang gỡ một cành hoa héo ra khỏi lọ hoa, nghe thấy thế, quay mặt lại:
- Đừng lúc nào anh nghĩ em giết John Christow! Tất nhiên em ngu xuẩn có lúc đã nghĩ đến tạo một tai nạn để cậu ta không còn sống nữa, nhưng em sực nhớ chính hai vợ chồng mình đã mời nó đến đây. Luật hiếu khách buộc chúng mình phải có một số bổn phận, và không cho phép chúng mình giết nó. Giá như nó tự động đến thì còn có thể được, nhưng đằng này nó đến đây theo lời mời của chúng mình! Vì vậy em thôi không nghĩ đến biện pháp “tai nạn” nữa. Vì vậy anh không có lý do nào phải lo lắng cả.
Lúc đi về phía cửa để ra vườn, bà nói thêm:
- May thay sự việc lại diễn ra đúng như em mong ước mà em không phải nhúng tay vào!
Bà Lucy lại cười với chồng một lần nữa rồi đi ra vườn.
Ông Henry nhìn theo vợ. Ông bỗng cảm thấy ông rất già và rất mỏi mệt...

*

Dưới bếp, cô nấu bếp mắt đỏ hoe đang nghe bác quản gia mắng như tát nước.
- Cô nhìn thấy tôi cầm khẩu súng? Nếu thế việc duy nhất cô có thể làm là gặp tôi, hỏi thẳng “Bác cho phép hỏi, bác cầm khẩu súng ấy để làm gì?”.
Bà quản lý đệm thêm:
- Hoặc cô hỏi tôi! Lúc nào tôi cũng sẵn sàng trả lời những câu các cô mới vào làm, còn chưa có hiểu biết gì cuộc sống, đưa ra hỏi.
Bác quản gia lại nói tiếp:
- Vậy mà cô đi làm cái việc tuyệt đối không được làm! Cô kể với người ngoài, lại là một cảnh sát! Nào phải cảnh sát cấp cao cho cam, đây là một trung sĩ quèn!...
- Sao cô dại dột quá thế?
Bác quản gia lai tiếp:
- Cô không thấy ông bà chủ đối với chúng ta, những kẻ ăn người làm trong nhà này ra sao ư? Vậy mà cô làm cho cảnh sát họ làm phiền bà chủ biết bao nhiêu. Họ vặn vẹo đủ thứ, rồi nghi ngờ này nọ, chỉ vì một chuyện hết sức nhỏ là mang theo một khẩu súng nhỏ trong lúc dạo chơi! Bà chủ là người không bao giờ làm hại đến một con ruồi, tính lại lơ đãng, khi đặt cái gì vào đâu là quên bẵng...
Bác còn kể ra bao nhiêu đức tính phúc hậu thương người của bà chủ và bao nhiêu thí dụ về tính vô tâm của bà...