PHẦN 2
9:02 SÁNG THỨ TƯ
CHƯƠNG 28

     iống như tấn công một tòa lâu đài thời trung cổ.
Sachs, Baker và Pulaski theo Bo Haumann đi xem xét khu vực dựng nhà thờ, tại cái phần chẳng có gì đặc biệt của thị trấn Chelsea này. Cảnh sát thuộc đơn vị phản ứng nhanh đã lặng lẽ triển khai dọc các con phố vây xung quanh, tránh sự chú ý của dân chúng.
Nhà thờ chỉ có số cửa sổ vừa đủ theo quy định của luật cứu hỏa, và hầu hết các của sổ lắp chấn song thép. Điều này, tất nhiên, khiến Gerald Duncan khó tẩu thoát, tuy nhiên cũng khiến Đơn vị Phản ứng nhanh ít lối lọt vào. Ngoài ra, nó làm tăng nguy cơ kẻ giết người đã gài bẫy mìn ở các cửa hoặc sẽ chờ đợi họ với một thứ vũ khí. Và những bức tường đá, dày bảy mươi phân, còn làm nguy cơ kia tăng hơn nữa, vì những thiết bị cảm ứng nhiệt và âm thanh của đội Trinh sát kỹ thuật phần lớn vô dụng, đơn giản là chúng chẳng thể cho biết là hắn có ở bên trong không.
“Kế hoạch thế nào ạ?” Amelia Sachs hỏi, cô đứng bên cạnh Bo Haumann trong con hẻm đằng sau nhà thờ. Dennis Baker đứng đằng sau cô, bàn tay đặt gần khẩu súng ngắn. Cặp mắt anh ta đảo xuôi ngược các phố và vỉa hè, khiến Sachs thấy rằng anh ta đã lâu chưa tham gia một hoạt động chiến thuật – nếu anh ta từng tham gia. Cô vẫn đang say sưa quan sát, cô chẳng để ý chuyện anh ta mồ hôi ướt đẫm.
Ron Pulaski ở gần đó, bàn tay đặt trên báng khẩu Glock. Anh cũng bồn chồn giậm giậm chân trong lúc nhìn chằm chằm ngôi nhà thờ đồ sộ, đen như bồ hóng.
Haumann trình bày rằng các nhóm đơn giản là sẽ xông vào qua tất cả các cửa, sau khi dùng thuốc nổ phá từng cánh cửa ra. Không có sự lựa chọn – những cánh cửa quá dày nên không thể đạp đổ – nhưng thuốc nổ rõ ràng sẽ thông báo việc hiện diện và cho Duncan cơ hội để chuẩn bị ít nhất một số biện pháp phòng thủ bên trong nhà thờ. Hắn sẽ làm gì khi nghe thấy tiếng nổ và tiếng bước chân cảnh sát xông vào?
Đầu hàng ư?
Nhiều đối tượng làm như thế.
Nhưng một số thì không. Chúng hoặc sợ hãi hoặc bám vào ý tưởng điên rồ nào đấy rằng chúng có thể chiến đấu với hàng chục cảnh sát được vũ trang. Rhyme đã nói cho Sachs biết về ước muốn trả thù của Duncan. Cô không nghĩ là một kẻ bị ám ảnh kiếu ấy lại thuộc loại chịu đầu hàng.
Sachs tham gia vào một nhóm sẽ xông vào theo cửa ngách, còn Baker và Pulaski vẫn ở trạm chỉ huy cùng Haumann.
Qua tai nghe, cô nghe thấy người chỉ huy đơn vị Phản ứng nhanh nói: “Thuốc nổ đã được bố trí… Các nhóm báo cáo”.
Các nhóm A,B và C báo cáo đã sẵn sàng.
Bằng giọng cao chói tai, Haumann gọi: “Nghe tôi đếm đây… năm, bốn, ba, hai, một”.
Ba tiếng nổ đanh vang lên đột ngột, đồng thời với các cánh cửa bay tung ra, khiến chuông báo động của ô tô kêu inh ỏi và cửa sổ xung quanh đấy rung chuyển. Cảnh sát tràn vào.
Hóa ra việc họ lo lắng về các biện pháp phòng thủ, các bẫy mìn là không có cơ sở. Tuy nhiên, tin buồn là cuộc lục soát khắp ngôi nhà thờ cho thấy rõ ràng hoặc Thợ Đồng Hồ là một trong những kẻ may mắn nhất trên đời này hoặc hắn đã lại tính toán trước được. Hắn chẳng ở đó.
“Kiểm tra chỗ này, Ron.”
Amelia Sachs đứng nơi ngưỡng cửa một buồng kho nhỏ, nằm trên gác ngôi nhà thờ.
“Trông bất bình thường”, chàng sĩ quan trẻ nêu ý kiến.
Anh nói đúng.
Họ nhìn thấy một loạt đồng hồ có mặt hình trăng xếp dựa vào bức tường đá. Những cái mặt đồng hồ chằm chằm nhìn ra vẻ bí ẩn, không hẳn là một cái mỉm cười, không hẳn là một cái liếc mắt đểu cáng, y như thể chúng biết chính xác cuộc đời người ta được phân định bao nhiêu thời gian và thích thú đếm ngược lại cho tới giây cuối cùng.
Tất cả đều đang kêu tíc tắc, thứ âm thanh khiến Sachs bức bội.
Cô đếm thấy năm chiếc. Nghĩa là Thợ Đồng Hồ mang theo một chiếc.
Thiêu chết cô ta…
Pulaski kéo khóa bộ áo liền quần Tyvek lên và đeo khẩu Glock ra bên ngoài. Sachs nói việc khám nghiệm cái buồng kho này cô sẽ làm, vì theo Vincent đây là chỗ Thợ Đồng Hồ ở. Chàng cảnh sát trẻ chịu trách nhiệm ti bàn tay nắm chặt lại. Người phụ nữ ấy lúc này đang chết trong đau đớn chăng? Có cảnh sát và lính cứu hỏa bên cạnh cô ta không?
“Cố gắng lên”, Baker thì thầm.
Rồi một giọng oang oang phát ra từ bộ đàm: “Chúng tôi đã tìm thấy quả bom... Chúng tôi đã... Vâng, chúng tôi đã tìm thấy. Nó chưa nổ”.
Sachs nhắm mắt lại.
“Ơn Chúa”, Baker nói.
Lúc này, mọi người đang nhanh chóng ra khỏi tòa văn phòng, dưới con mắt kiểm soát của các cảnh sát Đơn vị Phản ứng nhanh và lực lượng tuần tra, họ tìm kiếm Duncan, so sánh gương mặt trên ảnh chắp ghép với những gương mặt nhân viên trong tòa văn phòng.
Một cảnh sát dẫn người phụ nữ đến chỗ Sachs, Baker và Pulaski, đúng lúc Sellitto cũng đến chỗ họ.
Người suýt nữa trở thành nạn nhân, Sarah Stanton, trình bày rằng cô phát hiện ra chiếc bình chữa cháy dưới gầm bàn của mình, lúc trước nó không có ở đây và cô cũng không nhìn thấy ai đã đặt nó vào. Một người trong văn phòng nhớ là có nhìn thấy một công nhân mặc đồng phục lảng vảng gần đó, nhưng không nhớ được chi tiết và không nhận ra gương mặt trên ảnh chắp ghép, cũng không nhớ được anh ta đi theo hướng nào.
“Tình trạng quả bom?”, Haumann hỏi to.
Một cảnh sát trả lời qua bộ đàm: “Không nhìn thấy thiết bị hẹn giờ, nhưng đồng hồ đo áp suất không chỉ gì. Có thể đó là ngòi nổ. Và tôi ngửi được mùi cồn. Đội tháo bom đã cho nó vào hộp thép. Họ đang đưa nó về Rodman’s Neck. Chúng tôi vẫn tiếp tục truy quét đối tượng”.
“Có dấu hiệu nào của hắn không?”, Baker hỏi.
“Không. Có hai cầu thang thoát hiểm và các cầu thang máy. Hắn chắc đã tẩu thoát qua những lối ấy. Và có bốn hay năm công ty trên tầng hai. Hắn có thể lẻn vào một trong các công ty này. Vài phút nữa chúng tôi sẽ khám xét tác công ty này ngay sau khi chúng tôi kiểm tra và chắc chắn rằng không còn quả bom nào.”
Mười phút sau, cảnh sát báo cáo là không còn quả bom nào trong tòa nhà.
Sachs phỏng vấn Sarah, rồi gọi cho Rhyme và trình bày với anh tình trạng của vụ án cho tới lúc bấy giờ. Người phụ nữ không biết về những nạn nhân khác, cũng chưa từng nghe nói về Gerald Duncan. Cô rất bối rối trước việc vợ gã có lẽ đã bị xe cán chết bên ngoài căn hộ cô ở, tuy nhiên cô chẳng nhớ ra đã xảy ra tai nạn chết người nào.
Cuối cùng, Haumann thông báo rằng tất cả cảnh sát của ông ta đã kết thúc việc rà soát, Thợ Đồng Hồ đã trốn thoát.
“Rõ khỉ”, Dennis Baker lẩm bẩm. “Chúng ta suýt tóm được hắn.”
Chán nản, Rhyme nói: “Thôi, khám nghiệm hiện trường đi và cho anh biết em tìm thấy gì”.
Họ kết thúc trao đổi. Haumann cử hai nhóm đến mai phục tại kho chứa hàng mà Duncan đã sử dụng làm nơi xây dựng các kế hoạch phòng trường hợp kẻ sát nhân quay lại đó, còn Sachs thì mặc bộ áo liền quần Tyvek màu trắng, xách chiếc va li kim loại đựng những thiết bị thu thập và bảo quản chứng cứ.
“Để tôi phụ chị”, Pulaski nói, cũng mặc bộ áo liền quần màu trắng.
Sachs đưa chiếc va li cho anh và xách một chiếc khác.
Đến tầng hai, cô dừng lại xem xét dãy hành lang. Sau khi chụp ảnh dãy hành lang, cô bước vào công ty thiết kế sàn Lanam và tiến đến nơi làm việc của Sarah Stanton.
Sachs và Pulaski mở va li, lấy ra những thiết bị thu thập chứng cứ cơ bản: túi, ống nghiệm, gạc, con lăn bôi chất dính, các tờ lấy dấu chân bằng tĩnh điện và hóa chất lấy dấu vân tay dạng ẩn.
“Tôi có thể làm gì?”, Pulaski hỏi. “Chị muốn tôi xem xét các ô cầu thang không?”
Sachs cân nhắc. Rốt cuộc thì họ sẽ phải xem xét các ô cầu thang, nhưng cô quyết định tốt hơn hết chính cô sẽ tự xem xét. Đó là những lối đột nhập và tẩu thoát hợp lý nhất đối với Thợ Đồng Hồ và cô muốn chắc chắn không bỏ qua bất kỳ chứng cứ nào. Sachs nhìn bao quát cách bố trí văn phòng của Sarah, rồi để ý thấy một ngăn trống bên cạnh cái ngăn Sarah ngồi. Có thể Thợ Đồng Hồ đã ở trong ấy đợi tới lúc gặp cơ hội đặt quả bom. Sachs bảo chàng cảnh sát trẻ: “Hãy xử lý cái ngăn đó”.
“Rõ.” Anh bước vào cái ngăn trống, rút đèn pin ra và bắt đầu thực hiện công việc rất đúng cách. Sachs thấy anh ngửi cả không khí, một yêu cầu nữa của Lincoln Rhyme đối với các cảnh sát khám nghiệm hiện trường. Chàng trai này sẽ thành công trong nghề nghiệp, cô tự nhủ thầm.
Sachs bước vào cái ngăn nơi quả bom đã được phát hiện. Cô nghe thấy một tiếng động và ngoái nhìn đằng sau. Ch'height:10px;'>
“Chúng tôi sẽ đến nơi sau mười lăm phút nữa.”

*

Cơ quan cứu hỏa cử hơn hai mươi người đến tòa nhà hai mươi bảy tầng ở khu Midtown, cả nam lần nữ. Và Bo Haumann tập hợp năm nhóm Phản ứng nhanh – mỗi nhóm sáu người, chứ không phải như bình thường là bốn người – để tiến hành khám xét từng tầng một.
Sachs lái xe đến đây mất gần nửa tiếng đồng hồ, do vào dịp lễ phố xá đông đúc. Không muộn lắm, nhưng mười lăm phút dôi ra kia làm thành sự khác biệt. Cô mất một chỗ trong một nhóm tập kích vào tòa nhà. Chính thức thì Amelia Sachs là thám tử khám nghiệm hiện trường, tuy nhiên cô cũng rất nhiệt tình với các hoạt động chiến thuật.
Nếu họ tìm thấy Thợ Đồng Hồ ở đây, nó sẽ là cơ hội cuối cùng cho cô tóm cổ một đối tượng trước khi rời khỏi lực lượng. Cô nghĩ rằng cô sẽ được thấy những hấp dẫn trong công việc mới với vai trò là chuyên gia an ninh tại Argyle, nhưng cảnh sát chắc chắn được hưởng nhiều nhất cái cảm giác thú vị của các hoạt động mang tính chiến thuật.
Sachs và Pulaski chạy từ xe tới trạm chỉ huy đặt tại cửa hậu tòa văn phòng.
“Có dấu hiệu gì của hắn không?”, cô hỏi Haumann.
Người đàn ông lúc nào cũng nhăn nhó này lắc đầu. “Chưa thấy. Chúng tôi có một đoạn phim trong camera đặt ở tiền sảnh xuất hiện một ai đó trông giông giống gã đàn ông trong bức ảnh chắp ghép, xách một cái túi. Nhưng chúng tôi không biết anh ta đã rời khỏi đây hay chưa. Có hai cửa ngách và hai cửa hậu không có chuông báo động và camera an ninh.”
“Anh đang cho mọi người sơ tán à?”, một giọng đàn ông hỏi.
Sachs quay lại. Đó là thám tử Dennis Baker.
“Vừa bắt đầu”, Haumann đáp.
“Làm thế nào anh phát hiện ra hắn?”, Sachs hỏi.
Baker trả lời: “Cái kho chứa hàng sơn màu xanh lá cây đó, hắn sử dụng nó làm nơi xây dựng các kế hoạch. Tôi tìm thấy một số ghi chép và một sơ đồ tòa nhà này”.
Người nữ cảnh sát vẫn tức giận vì Baker đã bí mật theo dõi cô, nhưng hoàn thành xuất sắc công việc thì xứng đáng được khen ngợi nên cô gật đầu với gã, nói: “Tốt lắm”.
“Chẳng có gì đặc biệt”, Baker mỉm cười đáp. “Chỉ là nện chân trên các vỉa hè. Và một chút may mắn.” Cặp mắt Baker ngước lên nhìn tòa nhà trong lúc gã xỏ găng tay.

Truyện Cùng Tác Giả BÚP BÊ ĐANG NGỦ Cái Ghế Trống Cây thập tự ven đường Dữ Liệu Tử Thần Giọt Lệ Quỷ

© 2006 - 2024 eTruyen.com