hris đã thu xếp xong, ông bảo Berman rằng hôm nay ông vắng mặt. Riêng với người thư ký thì Chris lấy cớ vì bận việc bất ngờ. Anh ta theo Chris đến tận thang máy, miệng ấp úng:
- Nhưng, thưa ông Winters, nhưng...
- Để ngày mai, ngày mai. - Vừa nói, Chris vừa bước vào phòng thang máy.
Bức thư và tấm hình đang nằm trong túi ông. Đã đến lúc ông phải xem lại cả hai và gặp Laura. Vô tình Chris nảy ra ý định sang Triều Tiên gặp thằng bé để xem tình trạng sức khỏe của nó, vì sao nó lại gầy ốm đến thế. Không phải Chris đi Triều Tiên vì Sương. Laura phải hiểu là ông chỉ nghĩ đến trách nhiệm của mình đối với đứa bé. “Phải, Laura ạ, anh có trách nhiệm với đứa bé; Đáng lẽ anh phải phòng ngừa những gì sẽ xảy ra và không nên mạo hiểm. Bây giờ thì đã muộn, nhưng cũng không hẳn là muộn quá!” Ý nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu óc Chris, trong lúc ông chờ Laura ở lối vào cho mãi tới lúc ra đến đường phố. Bây giờ là mùa xuân, khí hậu ấm áp dễ chịu Chris cũng không hay.
Laura lái chiếc xe mà Chris đã tặng vào ngày sinh nhật của bà. Xe sơn màu xanh làm nổi bật mái tóc óng vàng của Laura. Bà mặc áo màu xám tro, tay mang găng, nhưng đầu để trần. Chris nhìn thấy mặt vợ tái xanh, tự hỏi phải chăng bà đã khóc? Ông không biết rõ, vì khuôn mặt cũng như đôi mắt của vợ ông vẫn bình thản. Ông mở cửa bước vào xe nói:
- Em để anh lái cho.
- Vâng.
Laura đồng ý ngay khiến Chris ngạc nhiên, vì bà vốn là người thích được lái xe. Bà nhích người ngồi sang một bên. Họ im lặng lái xe chạy qua các đường phố. Thỉnh thoảng họ nhìn nhau mỉm cười. Cuộc tạm biệt ngắn ngủi hồi sáng đối với họ là một điều bổ ích, mỗi người mỗi nơi để suy nghĩ hơn là cùng ngồi chung với nhau. Khi chiếc xe ra khỏi thành phố, Chris mới nói với vợ:
- Anh có điều này muốn nói với em. Dầu thế nào anh cũng để chính em toàn quyền quyết định việc này theo ý em muốn.
- Em nghĩ rằng em sẽ chẳng quyết định gì hết. Quyết định nào thì cũng phải công bằng và phù hợp cho cả bốn người: thằng bé, mẹ nó, anh và em.
- Trước hết phải phù hợp với em đã.
- Không, không có người nào trước cả.
Yên lặng, xe chạy thêm được một vài cây số nữa Laura mới hỏi Chris:
- Anh có mang theo tấm ảnh đấy à? Cho em xem được không?
Chris gật đầu đồng ý:
- Anh để trong túi ấy. Em lấy mà xem.
Laura cho tay vào túi Chris lấy bức ảnh ra ngắm nghía một hồi lâu, đoạn nói:
- Nó giống anh quá xá! Giả sử em chưa biết gì hết, mà có gặp nó ở ngoài phố bên Triều Tiên, hay bất cứ ở đâu, em cũng nhận ra ngay. Nó chính là anh, chỉ trừ cặp mắt, chắc là giống mẹ?
Chris định trả lời “Anh có còn nhớ gì đâu” nhưng lại thôi. Ông không cho phép mình dối trá dù chỉ sai sự thực một chút:
- Mắt Sương đen và đẹp, cũng như tất cả mọi người Triều Tiên khác.
- Em không biết - Laura cố gắng giữ giọng nói cho tự nhiên - Tại sao người xứ họ chỉ có một màu da mà người mình thì không?
- Vì họ là một dân tộc thuần nhất. Từ nhiều thế kỷ họ sống trên mảnh đất ấy mà không bị pha trộn với dân tộc khác. Nếu chúng mình cũng sống trên quê hương chúng mình được bốn ngàn năm xem, chúng mình cũng sẽ chỉ có một màu da thôi.
- Phải, vậy mà em không nghĩ đến.
- Em để tấm ảnh vào túi anh đi.
- Cho em xem chút nữa.
Trong im lặng, Chris liếc mắt nhìn Laura ngắm bức ảnh. Vài phút sau, bà để trả nó vào túi Chris, không nói một lời, Chris cảm thấy có một sự im lặng khó chịu. Từ chân trời, họ đã nhìn thấy biển rộng bao la, và đã ngửi thấy mùi muối. Chris đề nghị:
- Chúng ta lại vịnh đi. Vịnh của họ là chỗ bờ biển có những đụn cát bao quanh. Vào mùa này không có du khách. Hai người có thể nằm trên cát sưởi nắng.
- Em có mang gì để ăn không? Không thì mình vào nhà hàng “Sơn Hải” ăn.
- Vậy cũng được.
Chris lái xe vào một làng ven bể và ngừng trước một lữ điếm. Hai người đi vào nhà hàng, Laura không cầm tay Chris như mọi khi mà chỉ khoác tay chồng như một người bạn, trong khi chỉ vì một sự bất đồng ý kiến thoáng qua mà cả hai cần phải hết sức kiên nhẫn.
*
Trên bãi bể, họ nhìn lên nền trời xanh, lằn vằn những cánh chim hải âu bay lượn! Chris phân trần với vợ một hồi lâu, ban đầu ông thấy khó nói nhưng về sau quen dần. Laura bắt đầu hiểu, hay ít ra Chris đã tưởng như vậy. Laura nằm dài trên cát, đầu gối trên cái áo vét của chồng gấp lại. Mặt trời chiếu vào đôi mắt u buồn của Laura làm cho làn mi dài màu nâu của bà óng ánh vàng. Chris thấy rõ những đốm đỏ trên màu trắng của làn da mặt vợ, mà từ lâu ông không hề để ý. Những đốm đỏ ấy hồi Laura còn nhỏ chẩc nhìn thấy rõ hơn bây giờ.
Laura nói:
- Anh ạ, chúng ta mỗi người có một phản ứng khác nhau.
- Tại sao?
- Lúc nào anh cũng nhắc đến thằng bé, còn em thì chỉ nghĩ đến mẹ nó thôi.
- Mẹ nó không đáng kể.
- Có chứ. Nhiều là đằng khác. Em muốn biết mẹ nó.
- Để làm gì? Anh đã quên cô ta rồi.
- Ồ! Anh quên. Em còn biết rõ hơn thế nữa. Nếu anh chỉ là một kẻ quê mùa, tầm thường, đần độn, em tin anh ngay. Nhưng anh lại là người em yêu mến, em kính trọng...
Bà quay nhìn nơi khác, mắt như chìm vào khoảng trời xa thẳm:
- Em khổ tâm mà cho anh biết! Vì em đã quyết không bao giờ nhắc lại sự lầm lẫn của mẹ em. Kiến thức của em là do mẹ em, chứ không phải của ba em. Em đã thấy cái tuổi già đây cô độc và chán nản của bà. Đọc tiểu sử bà Marie-Curie, em tiếc cho mẹ em không có một người chồng hiểu và biết nghe bà. Hồi ấy em đã thề là sẽ không bao giờ lấy một người chồng mà kiến thức thấp kém hơn em. Còn anh, ít nhất anh cũng là người có thể nghe em nói hàng giờ về những công việc của em mà không thấy chán.
- Sao em lại muốn anh chán khi nghe em kể chuyện nhỉ? Những chuyện em kể đều là những chuyện thú vị mà anh chưa hề biết. Nghe em kể chuyện, anh nhìn thấy em đẹp hơn lên.
- Mẹ em quả quyết là đàn ông không ưa đàn bà thông minh. Bà đã tha thứ cho ba em, nhưng em vẫn ghét ông... Anh?
- Gì em?
- Nếu chỉ có sắc đẹp thôi, anh có lấy em không?
- Không.
- Hoặc em chẳng đẹp gì cả?
Chris ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Cái đó không thể biết được.
- Thế tại sao anh lại muốn lấy em?
- Anh đã bị tiếng sét ái tình vào cái hôm em trình diễn bộ y phục màu trắng với chiếc mũ rộng vành.
- Thế lỡ em lại là người dốt nát thì sao?
- Anh sẽ quên em ngay. Ở đời không thiếu gì cái đẹp. Em ạ, nếu vì điều đó mà em phải nghĩ ngợi nhiều những lúc sau này thì anh xin thú thực với em, vừa có thể là một cô kiểu mẫu, vừa có thể là một chuyên viên hải dược học.
- Trước đây, em đâu có thấy anh để ý gì đến khoa học?
- Thì em cũng đâu có để ý gì đến chính trị? Chúng ta mở rộng tầm kiến thức lẫn cho nhau. Người đàn bà anh thích không phải chỉ đẹp vì biết ăn mặc mà còn - Anh thú thật với em điều này, vì ở đây chỉ có hai chúng mình - đẹp cả những lúc không có áo quần. Anh còn thích người đàn bà nào biết sử dụng trí thông minh của mình để biết rõ mức độ của sự cưng chiều, sự hiểu biết và sự chia sẻ cần yếu trong tình yêu.
Chris cúi nhìn vào mắt Laura và vuốt tóc vợ:
- Có thể là em không hiểu rõ anh yêu em đến mực nào?
Laura đáp lại nét nhìn của chồng mà không lẩn tránh.
- Vậy anh đối với cô Sương ra sao?
Chris rút tay về, nhưng Laura nắm lại đặt lên ngực mình.
- Không, anh nên cho em biết. Em muốn biết. Không phải vì chuyện ấy sẽ làm cho em đau khổ thêm - vì anh không nói ra thì em cũng đã nát gan nát ruột rồi - mà vì em muốn biết những gì anh đã cho cô ta mà không cho em. Ồ, em không định nói thế, em muốn nói khác cơ...
Nàng ngồi dậy, gục đầu vào hai đầu gối, suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng lên nói tiếp:
- Cô ta có một cái gì quyến rũ anh mà em không có. Một cái gì đó. Có thể là em cũng có mà em không biết. Cô ta đã cho anh cái gì đó mà anh không tìm thấy lúc gần em, có phải không? Này anh đừng nghĩ là em ghen, em không có ghen đâu em chỉ tủi thân thôi. Em sẽ hỏi cô ta, nếu có thể..
Bà ngừng lại, bất chợt nhìn chồng với một vẻ ngạc nhiên:
- Nếu có thể? Ơ, mà sao không? Không lý em đi hỏi cô Sương được sao?
- Ồ, em thật vô lý!
Chris phản ứng một cách nóng nảy, nhưng trấn tĩnh được ngay.
- Laura, em hãy nghe anh. Cô Sương không hiểu được những gì em muốn nói đâu. Đến anh mà cũng chẳng hiểu được nữa là. Vả lại, anh đi mới phải. Anh mới là người có lỗi, chứ không phải là em. Hơn nữa, anh muốn rõ tình trạng của đứa trẻ. Nếu nó chưa đi học, anh sẽ gởi nó vào nội trú.
- Anh không lý gì đến cô Sương sao? Cô ấy là mẹ nó mà!
- Em thật kỳ cục. Đâu cần gì em phải bênh vực.
- Có lẽ anh mới kỳ cục, chứ không phải em. Lâu nay anh chẳng ngó ngàng gì đến nó, bây giờ lại nói đến việc cho nó vào nội trú. Cô ta chỉ có mỗi mình nó.
- Cái đó anh không chắc à.
- Anh muốn nói gì?
- Chắc đã có người khác thay anh rồi.
- Anh nói thế mà được, với người đàn bà mà anh... mà anh đã...
- Trời ơi, nước lên kìa em. Mình sắp bị nghẽn lối về rồi.
Nước biển dâng lên thật, từng đợt sóng vỗ vào dải cát hẹp. Hai người vội chấm dứt câu chuyện, nắm tay nhau đi vòng quanh ghềnh đá, mà chỉ chậm một chút họ sẽ bị giữ lại đây.
Mệt đứt hơi, họ vẫn nắm tay nhau đi đến khu cát cao. Xa xa những con chim biển dập dình trên đầu sóng như chờ cho sóng vỗ vô bờ là cất cánh bay cao.
Chris vừa thở dốc, vừa hỏi vợ:
- Mình nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?
- Anh bảo em muốn sang Triều Tiên gặp đứa bé. Em cũng muốn gặp nó, nhưng mà...
Chris buông tay vợ, châm thuốc hút.
- Laura, em muốn theo anh sang đây thật sao?
Laura nhìn chồng, ánh mắt như nài nỉ:
- Không, nếu anh không chịu thì thôi. Nhưng em chỉ muốn đi một mình.
- Tại sao vậy?
- Vì anh không trả lời câu hỏi của em.
- Anh không biết trả lời thế nào nữa. Nếu anh nói như thế này mà em không chịu hiểu thì anh cũng chẳng biết làm sao. Hồi ấy anh như một đứa trẻ bị thất lạc giữa lòng địa ngục, và lần đầu tiên anh vớ được một nguồn an ủi. Anh còn biết là chúng mình đã lấy nhau, nhưng anh không biết liệu có sống sót để trở về với em hay không. Hơn nữa, anh có biết bản chất đích thực của tình yêu ra sao đâu? Với một thanh niên bị những đòi hỏi của tình dục ám ảnh như anh hồi ấy, cô ta không phải là hạng gái dễ dãi.
- Em không tin rằng, trước kia anh là một thanh niên tầm thường. Trong thời gian anh ở Triều Tiên, không lúc nào là em không nghĩ đến anh. Em tự hỏi, không biết anh có phải là người mà em hằng mơ tưởng không.
- Em chưa kể cho anh nghe những mộng ước của em bao giờ.
- Dĩ nhiên, em không biết em đã qua khỏi thời kỳ mơ mộng hay chưa. Anh có thể bị giày vò khổ sở, nhưng em thì không thể như thế.
Chris thở dài:
- Em hãy nghe anh nói. Viện dẫn các sáo ngữ lỗi thời mà cho rằng người đàn ông và người đàn bà - nhất là các thanh niên và thiếu nữ - khác nhau trên bình diện sinh lý là một điều quá dễ dàng, vì anh đã có bằng chứng hiển nhiên là điều đó trái lại. Em là người yêu lý tưởng của anh.
- Em khác với cô ta chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
- Khác gì?
- Khác vô cùng, em tốt đẹp hơn, hoàn toàn hơn nhiều.
- Mà tốt đẹp ra sao, hoàn toàn ra sao chứ?
Chris phác một cử chỉ thất vọng:
- Kìa em, thật em đã đổi khác. Em có bao giờ gây sự với anh như thế này đâu!
Laura nhận ra ngay là mình vô lý và lấy làm ngạc nhiên về điều đó.
- Vâng, quả thật em có điều không phải với anh, như thế là vô lý. Vậy, em sẽ đi Triều Tiên. Em đi một mình. Em sẽ thu xếp gởi thằng bé vào nội trú. Nó là con của anh. Nó phải có tất cả những gì nó cần. Phần em, rồi em sẽ tính... có lẽ không...
Chris gắt:
- Laura, phải chăng em muốn gây gổ với anh?
Laura nhìn chồng, không tức giận mà rất bình tĩnh với một quyết định dứt khoát. Bà chậm rãi nói:
- Em muốn đi Triều Tiên. Em muốn sang bên ấy ngay và đi một mình.