Quyển tiểu thuyết của tôi đã hoàn tất, tôi trở lại nhà xuất bản và bà thư ký đã phải gắng lắm mới nhận ra được tôi. Bà sững sờ vì tập bản thảo tôi đặt ở trên bàn của bà. Bà nói với tôi: Tôi sẽ giới thiệu cô đến một nhà xuất bản khác, tôi có quen biết ông phụ trách duyệt bản thảo người Hungari mà cô đã nói.Nhà xuất bản nơi bà giới thiệu tôi đến đã tiếp đón tôi một cách niềm nở và bà thư ký ở đấy nói quả quyết với tôi rằng tôi sẽ nhận được rất sớm thư trả lời của bà ta.Tôi đáp tàu điện ngầm vào lúc sáu giờ chiều, toa tàu đầy khách, không có chỗ ngồi, tôi bước tới gần một cái ghế dài nơi đó chỉ có ba người đàn bà. Đột ngột một trong ba bà đứng lên và nói với tôi: Bà hãy ngồi xuống đây.Tôi không dám phản đối, tôi ngồi xuống, ngạc nhiên và ngượng ngùng, tôi xoay đầu về phía cửa kính và thấy bóng khuôn mặt mệt mỏi của mình. Không cần nghĩ ngợi, tôi cũng biết vì sao bà ấy nhường chỗ cho tôi ngồi. Một cách vô ý thức, tôi đặt tay lên bụng và chợt thấy cái áo măng tô của tôi không gài nút. Trước khi ra đi, tôi đã để nó như thế, nó đã bắt đầu bó chặt người tôi và tôi không còn có thể gài nút được nữa. như thế người ta thấy rõ là tôi đang có bầu..Tôi mang thai đã được bốn tháng.Khi ở trên tàu điện ngầm bước xuống, tôi quyết định đi thăm bố mẹ tôi càng sớm càng tốt, tôi muốn được mẹ tôi ôm vào lòng, để nhận được hơi ấm của bà..bố mẹ tôi còn chưa biết gì hết!Không thể xin được dấu hộ chiếu để đi Áo, chúng tôi quyết định đi Munich với hy vọng rằng tại đó chúng tôi sẽ xin được một giấy phép trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ để tôi có thể giới thiệu Georges với bố mẹ tôi. chúng tôi tin tưởng một cách mù quáng rằng, sau chuyến đi này Georges sẽ tìm được một việc làm xứng đáng với anh và với việc làm ấy, tương lai của chúng tôi và của con chúng tôi sẽ được bảo đảm. Tôi không sợ mệt, tôi biết rằng chúng tôi phải ngồi trong xe lửa suốt đêm dài, nhưng vì muốn gặp bố mẹ tôi, tôi đủ sức chịu mệt nhọc. Kể từ khi mang thai, tôi càng yêu thương bố mẹ tôi nhiều hơn. Tôi muốn thời gian trôi qua nhanh hơn, tôi đếm ngày và đếm giờ.Tuy nhiên, rất khó đi đây đi đó, khi người ta không có được điều đương nhiên hơn hết trên đời, là có một quốc tịch. Và nhất là một bà mẹ tương lai có thể sinh đẻ bất cứ ở đâu, trên xe lửa, trên máy bay, hay trong tiền sảnh của một toà đại sứ và do sự lâm bồn, có thể trở thành người mẹ không có quốc tịch của một đứa bé sơ sinh có quốc tịch Pháp, Đức, Mỹ.Nhân viên hải quan xem giấy đi đường của chúng tôi rất lâu, rất cẩn thận và tất cả những người có mặt trong toa tàu chờ đợi kết quả với một sự quan tâm đặc biệt. Tôi có cảm giác rằng trong cái đất nước mà tôi sắp đến, tôi sẽ làm tăng thêm một miệng ăn, do đó nạn đói sẽ xảy ra, đồng thời sẽ làm cho dân số nước ấy tăng thêm một người vô dụng và điều đó sẽ gây ra sự khủng hoảng về nhà ở.Cuối cùng nhân viên trả lại sổ thông hành cho chúng tôi, trong đó, ở giữa những trang được ghi chép một cách tỉ mỉ, có chỗ ghi rõ chúng tôi là một trong những nạn nhân của thời đại này: một di dân.Đêm về, tôi phải chịu đựng nhiều nỗi khổ cực. Thân thể đau đớn của tôi, với trọng lượng còn vô hình của phép lạ, nhưng tất cả những chỗ xung quanh chúng tôi đều có người ngồi. Trong ánh sáng màu xanh của toa tàu, bị giày vò bởi một nỗi ủê oải dai dẳng, loạng choạng vì vấp phải những bắp chân cứng đờ chàng những người ngủ say, tôi đi ra ngoài hành lang nhiều lần để thở. Gần bên cửa phòng vệ sinh, một người lính trẻ ngủ say sưa, nằm co rút lại và gối đầu lên trên cái túi xách của anh ta. Như một đứa con nít…Tôi bỗng cảm thấy trìu mến vô hạn đối với những người ở chung quanh tôi. Tôi có cảm tưởng rằng không có người nào còn có thể độc ác và toàn thể thế giới, một cái nôi mênh mông đang chờ đón đứa con của tôi. Tôi muốn quỳ xuống bên cạnh người lính ấy và đánh thức anh ta dậy với cái tin lớn, cái tin tuyệt vời, rằng đứa con của tôi sắp được sinh ra trong niềm hạnh phúc.Mặt tôi nóng bừng tựa vào cửa kính rịn nước, tôi hồi tưởng lại cảnh tượng của cuộc đời trước kia của tôi. Nhưng không có gì là khắc khổ hay nhục nhã. Và đột nhiên tôi hiểu rằng từ môi tôi đã thốt ra những lời mầu nhiệm, những lời dịu dàng và uyên bác, đột nảy ra từ nghìn xưa "Nơi nào Chúa Trời cho sinh ra một đứa trẻ, Chúa cũng ban cho nó ơn cứu độ của Ngài".