Kim Thế Di vừa lo vừa giận, chàng không có lòng nghe tiếp, vừa thấy tên đồ đệ của Mạnh Thần Thông cầm roi bước ra thì lập tức lẳng lặng bám theo. Nhưng hán tử ấy đi tới trước bộ hòn non bộ thì hắng giọng, khẽ gọi: “Lục sư đệ, thất sư đệ” đã y không nghe thấy tiếng trả lời thì hơi ngạc nhiên, thế là đưa tay ra xoay hòn non bộ hai vòng, hai tảng đá đột nhiên tách ra, lộ một cánh cửa. Kim Thế Di cả mừng, nghĩ thầm: “Té ra bọn chúng nhốt Tâm Mai muội muội ở đây!” 
Ngay lúc này chợt nghe tiếng chuông tiếng trống ở ngoài vườn vang dậy, có người kêu lên: “Kim Thế Di đã vào trang!” “Ai nấy đứng yên chỗ cũ, không được rối loạn đợi sư phụ ra bắt y.” Hán tử ấy định chạy vào sơn động, chợt nghe Kim Thế Di đã vào thì thất kinh, bất đồ quay đầu lại, nào ngờ Kim Thế Di đã đứng ở sau lưng y.” 
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Thế Di không đợi y lên tiếng, tay phải đã đánh ra một chiêu Kính Đức đoạt tiên chụp cổ tay của y, tay trái xỉa vào huyệt khiếu âm của y. Hán tử toàn thân cứng đờ, Kim Thế Di giật cây roi rồi tung cước đá y bật ra. Chàng quay dầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen thấp thoáng, nhưng lại không thấy có người chạy về hướng của mình. Té ra không phải vì Kim Thế Di bám theo hán tử này mà bị phát hiện mà là khi chàng vào trong trang chỉ điểm huyệt hai tên đệ tử của Mạnh Thần Thông nằm yên trong vòng một canh giờ, thế nhưng hai tên này cũng có được hai phần bản lĩnh của sư phụ, cho nên vận khí phá giải, không đầy nửa canh giờ thì đã giải được huyệt đạo. Bọn chúng có thể lên tiếng, cho nên Kim Thế Di mới bị lộ.
Kim Thế Di nhân lúc Mạnh Thần Thông chưa đến, thầm nhủ: “Tốt xấu gì cũng phải cứu Tâm Mai ra.” Thế rồi vung cây roi vào trong động, chỉ cảm thấy đầu roi chạm phải hai người, nhưng hai người này lại không chống cự, chẳng giống người sống, Kim Thế Di giật mình bước vào trong động, ngưng thần nhìn vào, trong bóng tối lờ mờ chàng vẫn có thể nhận ra ở dưới đất có hai hán tử, Kim Thế Di tung ra một cước nhưng cả hai đều không có phản ứng, khi sờ mũi thì thấy đã đứt hơi từ lâu. Kim Thế Di thất kinh, thầm nhủ: “Hai kẻ này chắc là lục sư đệ và thất sư đệ của tên lúc nãy, nhưng ai đã giết bọn chúng?” Nhưng tình thế lúc này rất cấp bách, Kim Thế Di không kịp suy nghĩ, chàng đưa mắt nhìn tới thì thấy trong góc động có một bóng người ốm yếu nằm co quắp, Kim Thế Di vừa kinh vừa mừng, khẽ kêu: “Tâm Mai muội muội, ta đến đây!”
Bóng đen ấy chợt lên tiếng: “Ta biết thế nào ngươi cũng tới!” trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch ấy, Kim Thế Di chợt cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, hổ khẩu đã bị một cái cương tráo chụp chúng, lúc này Kim Thế Di đã nhìn rõ, té ra đó chẳng phải là Lý Tâm Mai mà là nàng thiếu nữ che mặt đêm qua, lúc này nàng đã lột mạng che mặt, nàng lạnh lùng nói: “Không được đến gần, nếu không ta nhả lực ra bóp nát xương cổ tay của ngươi, dù ngươi có giết ta thì cũng đã tàn phế!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Thế Di bị người ta ám toán, chỉ nghe thiếu nữ ấy lại nói: “Có phải ngươi đến cửu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?”
Kim Thế Di ngầm vận nội kình, đột nhiên cười lạnh: “Muốn ám toán ta cũng đâu dễ?” Chàng dùng công phu Xúc cốt, thiếu nữ ấy nhận ra, chưa kịp siết cương trảo thì bàn tay nàng đã trượt ra ngoài.
Kim Thế Di chưa kịp ngừng cười, nàng đã sớm thu lại cương trảo, rồi cười nói: “Uổng cho người là Độc thủ phong cái, đã trúng độc mà cũng không biết. Kim Thế Di giật mình, phát giác mạch môn hơi ngứa chàng thử vận chân khí đẩy ra, cổ tay đã đau đớn như bị dao cắt. Kim Thế Di lớn lên ở Xà đảo, tuy bản thân không thích dùng độc nhưng là đại hành gia của môn này, biết nàng ta đã nói thật, nghĩ bụng cây cương trảo của nàng chắc có chất kịch độc, lúc nãy mình chỉ muốn rút tay ra, nhưng lại để cho cương trảo của nàng cào rách da. Kim Thế Di cố nén cơn giận, cười lạnh nói: “Trước khi ta phát độc cũng có thể giết chết ngươi, ngươi có tin không?” Thế là chụp hai tay của nàng.
Chàng trợn trừng mắt, nhìn nàng chằm chằm, toan hù dọa ra sau đó sẽ hành hạ nàng. Với võ công của nàng thiếu nữ,tuy không thể là đối thủ của Kim Thế Di nhưng nếu muốn chống cự thì vẫn có thể được một lúc, Kim Thế Di không ngờ rằng nàng chẳng hề chống lại, khi nhìn vào mặt nàng thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Kim Thế Di ngạc nhiên lắm, chỉ nghe nàng khẽ cười “Ta tin rằng ngươi có bản lĩnh giết ta. Nhưng chúng ta cần gì phải lưỡng bại câu thương? Ngươi vẫn chưa đáp lời ta, có phải ngươi đến đây cứu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?” 
Kim Thế Di đang nôn nóng biết tung tích của Lý Tâm Mai, chỉ đành đáp: “Đúng thế. Lý cô nương đang ở đâu?” nàng thiếu nữ trả lời: “Nếu là thế có phải ngươi cũng đến kiếm Mạnh Thần Thông tính sổ không?” Kim Thế Di nói: “Nói mau, ngươi rốt cuộc có gặp Lý cô nương không?”
Thiếu nữ ấy từ tốn trả lời: “Cần gì phải nôn nóng như thế, khu vườn này rất rộng, bọn chúng không ngờ rằng ngươi nấp ở nơi này. Trước khi Mạnh Thần Thông tìm ra ngươi, chúng ta vẫn còn thời gian trò chuyện” Từ trước đến giờ Kim Thế Di chỉ bỡn cợt người khác, nhưng lần này đành phải bó tay, chàng gằn giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Nàng thiếu nữ nói: “Đêm qua ta không biết ngươi giúp ai, sau đó ta thấy ngươi chế phục đệ tứ của Mạnh Thần Thông, lẻn vào Mạnh gia trang mới đoán được vài phần. Chả lẽ ba kẻ vây đánh ta đêm qua cũng do ngươi hạ?” Kim Thế Di nói: “Ngươi biết thì tốt, tại sao ngươi còn lấy ân báo oán?” Thiếu nữ cười: “Lúc đó ta vẫn chưa biết. Huống chi lòng người hiểm ác, ngươi lại là một kẻ ma đầu, ta với người bèo nước gặp nhau, ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi?” kêu đồng bọn rút lui. Những kẻ chưa bị thương và bị thương nhẹ đỡ những người đã bị thương nặng vượt tường tháo chạy, Trần Thiên Vũ và U Bình tuy đã toàn thắng nhưng họ cũng chẳng biết tại sao mình đã thắng!  U Bình đút kiếm vào vỏ, phất ống tay áo quạt khí âm hàn ra, xé một mảnh áo băng vết thương cho chồng rồi nói: “Không biết là cao nhân phương nào đã ngầm giúp chúng ta? Chàng có đau không?” Trần Thiên Vũ nói: “May mà không trúng xương. Không biết mùi hương hoa A Tu la từ đâu tới!” U Bình định hỏi hoa A Tu la là gì, chợt thấy Giang Nam tập tễnh bước ra, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Công tử, tôi đã dắt nhầm kẻ thù đến nhà, công tử hãy xử phạt.” Trần Thiên Vũ nhíu mày nói: “Từ rày về sau phải cẩn thận hơn! Mau kêu người nhà rửa sạch vết máu dưới sân. Chuyện lúc nãy đừng nói ra ngoài.”
Giang Nam vâng một tiếng, chàng chợt ngẩn người ra, lúc này sương lạnh của Băng phách thần đạn đã tan theo gió, U Bình nhìn theo ánh mắt Giang Nam, chỉ thấy dưới gốc hòe trong sân có một thiếu nữ che mặt đang ngồi, trên tay nàng là một đóa hoa đã khô. Đóa hoa có hai màu đỏ và trắng trông rất kỳ lạ. Trước kia khi còn ở trong băng cung, U Bình đã thấy rất nhiều loại hoa kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ thấy loại hoa này! U Bình giật mình: “Chả lẽ đây là hoa A Tu la?” nhưng chợt thấy thiếu nữ ấy cúi đầu, tóc tai rối bời, run lên bần bật, từng cánh hoa rơi lả tả xuống đất, tựa như nàng ta không chịu nổi cơn lạnh. Giang Nam đứng thộn mặt ra, lạc giọng kêu lên: “Chính là nàng, người đã thổi Hồ Ca!” Trần Thiên Vũ kêu “Ồ” một tiếng, U Bình vội vàng chạy đến, lấy ra một viên Dương hòa hoàn có tác dụng chống lại khí lạnh, dịu dàng nói: “Đa tạ cô nương đã giúp chúng tôi đánh lui kẻ địch.” Lúc này U Bình rất cảm kích, đang định vạch mạng che mặt giúp nàng uống thuốc. Nàng thiếu nữ chợt phóng vọt người dậy, phát ra tiếng cười quái dị, còn U Bình thì kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất, trên ngực cắm một mũi tên ngắn đen bóng, đuôi tên vẫn còn rung bần bật!  Trong khoảnh khắc ấy Trần Thiên Vũ kinh hoảng đến ngây người ra, chỉ nghe nàng thiếu nữ cười rú lên: “Thứ ta không lấy được cũng mãi mãi chẳng giữ được!” Trần Thiên Vũ phóng vọt người lên chụp vào vai của thiếu nữ ấy, gằn giọng quát: “Ngươi... ngươi là ai? Tại sao hạ độc thủ như thế?” Sau cuộc ác chiến, chàng lại hít phải mùi thơm của hoa A Tu la, lúc này vốn đã đuối sức. Chàng phóng vọt lên nhảy bổ tới khiến cho vết thương trên vai vỡ ra, đứng không vững chân cho nên kéo thiếu nữ ấy cùng ngã xuống đất. Thiếu nữ chợt kéo mạng che mặt xuống, đôi mắt long lanh tựa khóc mà không phải khóc, như cười mà cũng chẳng phải cười, nàng nhìn Trần Thiên Vũ sững sờ, Trần Thiên Vũ kêu lên lạc giọng như gặp phải ma quỷ: “Ngươi... ngươi là Tang Bích Y?” Thiếu nữ ấy đột nhiên cười rú lên, rồi nàng nói tiếp: “Đúng thế, ngươi đã nhận ra ta, vị hôn thê của ngươi đã đến tìm ngươi, chúng ta cùng đi thôi!” rồi đột nhiên nàng rút ra thêm một mũi tên ngắn, đâm vào cổ họng Trần Thiên Vũ, Giang Nam kêu hoảng. Trần Thiên Vũ mặt xám ngoét như xác chết, lòng thầm than: “Oan nghiệt, oan nghiệp” rồi chàng nhắm mắt chờ chết, chợt nghe soạt một tiếng, Trần Thiên Vũ mở mắt nhìn lại thì ra mũi tên ấy không phải đâm vào cổ họng của mình mà là đâm vào ngực của nàng thiếu nữ. Chỉ nghe nàng thiếu nữ thở dài, thều thào nói: “Thiên Vũ, ngươi hay lắ! Ngươi không chịu đi cùng ta có phải không? Dẫu sao ta cũng đã giết ả, một mình ngươi sống trên đời sẽ rất đau lòng. Thiên Vũ, ngươi hãy để ta cột lại dây giày cho ngươi.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, rồi người cũng đổ ập xuống dưới gối của Trần Thiên Vũ, hai tay thì nắm giày của chàng. Nàng thiếu nữ che mặt chính là con gái của Thổ Ti Tát Ca. khi Trần Định Cơ làm Tuyên úy sứ ở Tát Ca, bị Thổ Ti của Tát Ca uy hiếp, đành phải hứa cưới con gái của Thổ Ti cho con trai của mình. Lâu nay Trần Thiên Vũ không hề thừa nhận hôn sự này, chàng cũng đã chạy trốn. Sau này Thổ Ti đã bị một thiếu nữ người Tạng là Chi Na đâm chết, thế là hôn sự cũng ta vỡ. Không ngờ sau khi Trần Thiên Vũ trở về Giang Nam, Tang Bích Y đã vượt đường xa muôn dặm tìm chàng. Nàng vốn muốn đâm chết Trần Thiên Vũ, nhưng khi xuống tay thì đột nhiên không nỡ lòng, cho nên trở ngược mũi tên đâm vào ngực mình. Trần Thiên Vũ đẩy nhẹ Tang Bích Y ra, thì ra dây giày của mình đã bị xổ, té ra theo phong tục của Tây Tạng, thiếu nữ buộc dây giày cho một người đàn ông nào đó thì có nghĩa là trái tim của nàng đã thuộc về người ấy, trước đây Tang Bích Y đã từng buộc dây giày một lần cho Trần Thiên Vũ, lúc đó Trần Thiên Vũ không biết phong tục này. Tang Bích Y vẫn nhớ mãi hôn ước, cho đến chết vẫn muốn làm vợ của chàng, vì thế trước khi ra đi nàng vẫn muốn buộc dây giày cho Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ rút chân ra, đưa tay sờ thì thấy Tang Bích Y đã đứt hơi. Trong không khí thê thảm ấy, máu chàng tựa như đông lại, chàng vội vàng chạy đến bên cạnh U Bình, nhưng U Bình đã nhắm tịt hai mắt, mặt không hề có sắc máu. Mảnh áo trên vai nàng đã bị Tang Bích Y xé rách, cả bờ vai của nàng bị bầm đen, chàng thấy mũi tên độc cắm vào ngực của U Bình, nghĩ bụng chắc nàng không thoát khỏi cái chết. Trần Thiên Vũ đứng ngẩn người ra, rút soạt thanh kiếm, trở mũi kiếm lại toan đâm vào yết hầu của mình. Trải qua biến cố lần này, chàng quả thật không muốn sống một mình trên đời để đau lòng nữa.  Giang Nam đang đứng bên cạnh, thấy thế thì tung ra một cước, đá bay thanh kiếm của Trần Thiên Vũ, kêu lên: “Công tử, xem kìa, đầu của thiếu phu nhân còn cử động được!” Trần Thiên Vũ nhìn lại, mái tóc của U Bình đang phất phơ theo gió, thần trí của nàng hơi tỉnh hơn, chàng nghĩ thầm: “Đúng thế, mình phải cố hết sức.” Vì thế mới kêu Giang Nam vào trong lấy cao đơn hoàn tán giải độc ra, chàng không dám rút mũi tên độc, chỉ nắm chặt hai tay của U Bình, cảm thấy mạch đập của nàng mỏng manh như sợi tơ, tuy hơi yếu nhưng vẫn chưa đoạn hoàn toàn.
Một hồi sau, Giang Nam đã đem ra tất cả các loại thuốc giải độc, Trần Thiên Vũ chọn hai loại thuốc mà U Bình đã lấy về từ băng cung, rồi vạch áo bôi vào vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bóp, độc khí đã tản mát, qua một hồi lâu sau, U Bình hơi hé mắt, miệng mấp máy, Trần Thiên Vũ kề tai vào miệng nàng. Chỉ nghe nàng khẽ nói: “Đừng làm khó nàng ta!” Ý của U Bình là muốn nói Tang Bích Y. Trần Thiên Vũ nhói lòng, nói: “Nàng đã chết!” U Bình nói: “Chàng đừng căm hận nàng, cứ chôn nàng theo lẽ phu thê. Nếu muội chết, huynh cứ chôn muội bên cạnh nàng!” Trần Thiên Vũ thổn thức nói: “Không, muội không thể chết được.” Lúc này bên trong nhà có tiếng người ồn ào, Trần Thiên Vũ lòng rối bời, hỏi Giang Nam: “Lão gia thế nào rồi?” Giang Nam nói: “Lão gia hoảng quá đến nỗi ngã bệnh.” Trần Thiên Vũ bế U Bình vào phòng rồi vội vàng đến thăm cha. May mà Trần Định Cơ vì già cả yếu ớt, hoảng quá thành bệnh chứ không hề gì.
Suốt mấy ngày qua Trần Thiên Vũ ngồi bên giường chăm sóc cho vợ, không biết cây tên của Tang Bích Y đã tẩm loại độc gì mà tuy có linh dược của băng cung cũng chỉ có thể ngăn thương thế không mở rộng mà thôi. May mà được Đường Kinh Thiên chỉ điểm tâm pháp nội công chính tông, cho nên mỗi ngày chàng đều đùng nội công thượng thừa phối hợp với linh dược của băng cung trị thương cho U Bình. Lại cũng nhờ U Bình có căn cơ võ công vững chắc, kéo dài được đến ngày thứ tư thì nàng mới có thể ăn uống được một chút, mạch đập cũng hơi mạnh hơn nhưng vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Trần Thiên Vũ vừa chăm sóc cho cha, vừa trông coi vợ, quả thật rất mệt mỏi.
Hôm nay U Bình đã hơi tỉnh táo, thấy Trần Thiên Vũ sắc mặt tiều tụy thì nàng buồn bã thở dài: “Muội đã liên lụy huynh ra nông nỗi này, chi bằng cứ để muội chết cho xong.” Linh dược của băng cung cũng không thể giải độc, chắc là không có thầy thuốc nào trị nổi. Mấy năm nay muội được hưởng phước, dẫu cho có chết sớm cũng nhắm mắt.” Trần Thiên Vũ nói: “Đừng nghĩ càn, muội không thể chết được!” chàng tuy nói cứng như thế nhưng đó chỉ là an ủi cho U Bình, thực ra trong lòng chàng cũng chẳng có cách gì hay. U Bình chợt nói: “Huynh đã xây mộ cho Tang Bích Y chưa?”
Trần Thiên Vũ nói: “Mấy ngày qua huynh đã bảo Giang Nam đốc công xây xong.” U Bình nói: “Nàng tuy ra tay ác độc nhưng cũng vì si tình. Huynh đừng đối xử tệ với nàng.” Trần Thiên Vũ nói: “Huynh đã chôn cất nàng theo lời muội.” U Bình nói: “Tốt lắm, sau này nếu gặp nàng ở suối vàng, muội cũng yên lòng.” Trần Thiên Vũ nói: “Muội hãy vì huynh, đừng nói những lời đau lòng ấy được không?” có linh dược của băng cung, lại thêm công lực của bản thân muội đủ cho trong nhất thời không thể khỏe hẳn, nhưng vẫn có thể giữ được lánh mạng.” U Bình cười thảm nói: “Hàng ngày huynh phải trông coi một người sắp chết như thế này, huynh không phiền muộn nhưng muội thì rất đau đớn!” nàng ngừng một lát rồi lại nói: “Có một chuyện muội vẫn chưa cho huynh biết, năm xưa Đường Kinh Thiên lần đầu tiên đến băng cung, đã viết đôi câu đối cho muội: “U cốc hoang sơn, nguyệt sắc tẩy thanh nhan sắc. Bình ngạnh liên diệp, vũ thanh tích toái hà thanh” nghĩ lại muội quả thực chỉ hợp sống ở nơi u cốc hoang sơn, khi theo huynh về nơi trần thế phồn hoa này, trái lại đã khiến huynh đau lòng vì muội suốt một đời!” Trần Thiên Vũ đang rối bời ruột gan, chàng chợt sực tỉnh, mừng rỡ kêu lớn: “Đúng rồi, sao huynh lại không nhớ ra chứ? Giang Nam, Giang Nam!”
U Bình nói: “Huynh đã nhớ được gì?” Trần Thiên Vũ nói: “Đường Kinh Thiên, Thiên Sơn tuyết liên? May mà muội nhắc đến ông ta. Thiên Sơn tuyết liên có thể giải bách độc, còn lo gì?” U Bình cười khổ sở: “Thiên Sơn cách đây bao xa?” Trần Thiên Vũ nói: “Nếu dùng khoái mã đi và về nhiều nhất không quá nửa năm. Trong thời gian này huynh sẽ điều trị cho muội, có lẽ bệnh tình sẽ không chuyển biến xấu!” lúc này Giang Nam đã vội vàng chạy vào, đứng cúi đầu chờ trước giường bệnh, vẻ mặt rất lo lắng. Trần Thiên Vũ nói: “Giang Nam, tôi muốn nhờ ngươi hai chuyện.” Giang Nam kêu ối chao rồi nói: “Sao công tử lại nói thế? Công tử đối với tôi rất tốt, có chuyện gì thì cứ sai khiến, dù nước sôi lửa bỏng Giang Nam cũng không nhíu mày!” Trần Thiên Vũ nói: “Làm phiền ngươi hãy đến băng cung một chuyến, xin Đường đại hiệp một đóa Thiên Sơn tuyết liên.” Vì lần này Giang Nam đã dắt kẻ địch đến, Trần Thiên Vũ tuy không trách, nhưng rất áy náy trong lòng, lúc nào cũng không yên, nay nghe Trần Thiên Vũ bảo đi lấy Thiên Sơn tuyết liên, chàng nghĩ chắc đó là một loại thuốc giải độc, không khỏi cả mừng nói: “Công tử hãy yên tâm, Giang Nam chắc chắn sẽ làm được.” Trần Thiên Vũ nói: “Đường sá xa xôi, người phải cẩn thận mới được.”
Giang Nam nói: “Đương nhiên, nếu trên đường gặp kẻ cường địch, nếu tránh được thì tránh, không tránh được tôi sẽ liều mạng với bọn chúng.” Trần Thiên Vũ nói: “Ta không lo diều này. Tuy trên đường nhiều cường đạo, nhưng ngươi chẳng mang theo vật gì đáng tiền, vả lại võ công của ngươi đã có tiến bộ, đủ ứng phó với bọn mã tặc thông thường. Điều quan trọng nhất là đừng gây sự.” Giang Nam nói: “Được, tôi sẽ giả vờ chẳng biết võ công, dù có bị đánh tôi cũng không trả đòn.” Trần Thiên Vũ nhíu mày: “Đâu có ai vô duyên vô cớ đánh mắng ngươi. Ngươi không gây chuyện đã là tốt lắm.” Ngừng một lát rồi trịnh trọng nói: “Ta còn nhờ ngươi một chuyện nữa.”
Giang Nam nói: “Công tử cứ căn dặn, Giang Nam sẽ nghe theo.” Trần Thiên Vũ nói: “Ngươi phải nhớ kỹ hai câu nói này!” Giang Nam vội vàng hỏi: “Câu nói gì?” Trần Thiên Vũ nói: “Đành rằng phải nói chuyện với người khác nhưng không thể vạch áo cho người xem lưng. Trên giang hồ hạng tiểu nhân gian xảo nào cũng có, ngươi phải sửa tật lắm lời.” Giang Nam đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Khi đi đường người khác hỏi tôi hai câu, tôi sẽ đáp một câu. Người ta hỏi mươi câu tôi sẽ đáp bốn câu. Nếu y có lai lịch bất minh, tôi sẽ giả vờ câm điếc. Quyết không dám làm hỏng chuyện lớn của
công tử.” U Bình nghe chàng nói một hồi thì bật cười, Giang Nam nói: “Bây giờ còn đang ở nhà, tôi có nói thêm vài câu cũng chẳng hề chi. Thiếu phu nhân hãy yên tâm, khi đi đường tôi sẽ kín như bưng!” Trần Thiên Vũ mỉm cười nói: “Ta rất cảm kích tấm lòng trung thành của ngươi đối với ta. Trước đây ngươi là thư đồng của ta, từ rày về sau đừng gọi ta là công tử nữa.” Giang Nam nói: “Đợi sau khi lấy được Thiên Sơn tuyết liên thì đổi cách xưng hô cũng được. Công tử có còn căn dặn gì nữa không?” Trần Thiên Vũ nói: “Chỉ có một việc ngươi có thể dò hỏi ở trên đường đó là tin tức của Kim Thế Di.” Nói rồi lấy ra hai trăm lượng bạc đưa cho chàng làm lộ phí, lại sai người dắt con ngựa tốt giống Đại Uyển ra cho Giang Nam. Trần Thiên Vũ đưa Giang Nam ra khỏi thôn, dặn dò một hồi rồi mới vẫy tay cáo biệt.
Trên suốt quãng đường Giang Nam nhớ kỹ lời đồn của Trần Thiên Vũ, quả nhiên không dám nói nhiều. Chàng phóng ngựa rất nhanh, mỗi ngày sáng sớm đã lên đường, đến trời tối thì tìm nơi tá túc, đến ngày thứ năm thì đã đi hơn một ngàn dặm đường, chàng nhủ thầm: “Đi nhanh như thế này không cần nửa năm, nhiều nhất bốn tháng là
có thể quay về.” Nào ngờ đến ngày thứ sáu thì gặp phải một chuyện bất ngờ, suýt nữa khiến chàng mất mạng.
Đó chính là: “Giang hồ sóng gió xưa nay lắm, vượt qua đâu dễ đã bao người?”
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.


Hồi Thứ Hai Mươi Tư
Bỗng gặp quái nhân tưởng hết lối
Chưa thấy bí kíp mạng không còn

Hòn đảo này lớn hơn xà đảo rất nhiều, cây rừng xum suê, ánh mặt trời chẳng lọt qua được kẽ lá. Côn Luân tản nhân theo sát phía sau hai người Kim, Lệ, tựa như đứa trẻ bám lấy người lớn đi trong đêm tối, sợ rời người lớn thì sẽ có ma quỷ đến bắt mình đi.
Chợt nghe có tiếng hú lại cất lên, Côn Luân tản nhân kêu lên: “Là Mạnh Thần Thông!” Vừa chạy về phía có tiếng hú mấy bước thì phía đông vọng lại một tràng hú dài, Kim Thế Di nói: “Quái nhân đang đuổi theo y!” tiếng hú vừa mới cất lên đã biến mất, lúc ở phía đông, lúc ở phía tây, công lực của hai người này cách nhau không xa, tiếng vọng lại đến từ bốn phương tám hướng, dần dần không thể phân biệt được đó là tiếng hú của ai nữa, cũng không biết hướng của họ được nữa.
Kim Thế Di nói: “Không biết Mạnh Thần Thông có gặp quái nhân ấy chưa?
Quái nhân ấy nuôi hai con Kim mao thoa, công lực hình như hơi nhỉnh hơn Mạnh Thần Thông, có lẽ Mạnh Thần Thông chưa chắc thắng nổi y”. Lệ Thắng Nam nói: “Mặc kệ y, y đánh không lại càng tốt!” Kim Thế Di nói: “Rừng sâu nguy hiểm trùng trùng, có thêm một người giúp sức cũng tốt hơn, sau này hẵng tính đến oán thù giữa cô với Mạnh Thần Thông”. Lệ Thắng Nam cười lạnh: “Thôi được, huynh hãy đến giúp y!” Tiếng hú ngừng lại, tiếng vọng trong khu rừng vẫn không ngớt, khoảng một tuần trà sau, tiếng vọng dần dần yếu đi, Kim Thế Di không nhận được phương hướng, chỉ đành cười khổ.
Lệ Thắng Nam chợt nói: “Có nhớ lời tôi dặn trên thuyền không?” Nàng đột nhiên bước tới mấy bước, vượt qua cả Kim Thế Di, tựa như nàng biết đường đi! Kim Thế Di chột dạ, nhớ lại nàng đã bảo sau khi lên đảo thì phải nghe lời nàng, lúc đó chàng đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này càng thấy bí hiểm hơn. Kim Thế Di thấy có Côn Luân tản nhân bên cạnh nên không hỏi, chỉ đành bước theo nàng.
Đi được một dặm, họ đến một nơi tương đối thưa thớt, chỉ thấy bãi cỏ phía trước có một ngôi mộ, bãi cỏ này rộng khoảng hơn mười trượng vuông, vừa nhìn thì biết có người đã san lấp nơi này, cây rừng xung quanh thưa thớt, cỏ không dài cũng không ngắn, rõ ràng là có người thường chăm sóc!
Lúc đầu Kim Thế Di còn tưởng là mộ của Kiều Bắc Minh, đến khi tới gần thì thấy ngôi mộ vẫn còn nguyên vẹn, chẳng giống mộ cổ tí nào, xem ra chỉ khoảng hơn mười năm, mà Kiều Bắc Minh là người của ba trăm năm trước, năm sáu mươi tuổi ông ta đến hòn đảo này, sống hơn một trăm tuổi, dù có người xây mộ cho ông ta, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai trăm năm, có thể thấy đây không phải là mộ của Kiều Bắc Minh.
Chàng lại nhìn kĩ, trước mộ còn có hoa quả dại, trên bãi cỏ có mùi rượu, hình như cách đây không lâu có người đã đến cúng tế. Đây là mộ của ai? Có phải kẻ cúng tế là quái nhân phát ra tiếng hú lúc nãy không? Kim Thế Di đang ngẫm nghĩ chợt thấy thần sắc của Lệ Thắng Nam rất kì lạ.
Lệ Thắng Nam lộ vẻ hoang mang, lẩm bẩm: “Sao lại có ngôi mộ này? Sao lại có ngôi mộ này?” Kim Thế Di thấy sau khi đến hòn đảo này trên đảo đã xảy ra rất nhiều hiện tượng kỳ lạ mà nàng chẳng hề để tâm, giờ đây thì lại tỏ vẻ kinh ngạc trước ngôi mộ, Kim Thế Di đoán mãi mà không ra!
Lệ Thắng Nam đứng nhìn ngôi mộ một hồi, trên bia mộ không có khắc chữ, Lệ Thắng Nam chợt phục xuống dập đầu hai cái, Kim Thế Di ngạc nhiên hỏi: “Thắng Nam, ngôi mộ này của ai?” Lệ Thắng Nam nói: “Tôi làm sao biết?” Kim Thế Di nói:
“Nếu không phải thân thích hay bằng hữu sao cô nương lại dập đầu?” Lệ Thắng Nam nói: “Y chết trên hoang đảo, ngoại trừ quái nhân ấy có lẽ chẳng ai cúng tế y. Cũng không biết chúng ta có thể còn sống sót trở về hay không, có lẽ cũng sẽ chôn thây nơi hoang đảo như y. Tôi cảm thấy đồng bệnh tương lân bởi vậy mới dập đầu trước y hai cái”. Kim Thế Di biết nàng đã nói dối, thật ra là còn có nguyên nhân khác, Côn Luân tản nhân nghe nàng nói bi ai như thế thì cũng bắt chước dập đầu hai cái rồi lầm rầm khấn: “Bằng hữu không biết tên trong mộ, cầu xin bằng hữu hãy phù hộ cho chúng tôi bình an rời khỏi hòn đảo này, sau khi về tôi sẽ đến cung Bố Đạt mời Đạt Ma đắc đạo đến đọc chú Trụ sinh cho người!” \
Kim Thế Di cười nói: “Nghe các người một xướng một hòa, tôi cũng thấy rùng mình, đi thôi, sống chết có số, cứ tuân theo mệnh trời. Người trong mộ không giữ nổi mình thì làm sao phù hộ cho chúng ta!”
Lệ Thắng Nam ngắt một đóa hoa trắng cắm làm dấu, rồi nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước dẫn đường cho họ, chỉ thấy nàng rẽ trái rồi lại rẽ phải, bất giác cả ba người đã đi đến chân núi.
Chỉ thấy hòn núi dựng đứng, đỉnh núi đỏ như máu, gió thổi xuống còn thoảng mùi lưu huỳnh, nhưng cây cối trên sườn núi còn rất tươi tốt, Lệ Thắng Nam nói: “Côn Luân tản nhân, đừng sợ, núi lửa đã tắt từ lâu”. Côn Luân tản nhân nhìn ngọn núi kỳ dị, không biết thế nào mà trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng Lệ Thắng Nam là nữ nhi, nàng đã dẫn đầu thì y cũng chỉ đành đánh liều chạy theo.
Leo đến lưng chừng núi, Kim Thế Di nghiêng tai lắng nghe, chợt kêu lên: “Ồ, hình như có người đánh nhau”. Chàng nói chưa dứt thì nghe có người gào lên: “Cứu mạng, cứu mạng!” Tiếng gào nghe rất thê thảm, Côn Luân tản nhân la lên thất thanh: “Là Vân Linh Tử!”
Ba người vội vàng chạy đến sườn núi, từ xa họ có thể nhìn lên đỉnh núi, Vân Linh Tử đang ác đấu với một quái nhân, quái nhân này mặc tấm da thú năm màu, tóc phủ quá vai, Vân Linh Tử bị y ép thối lui từng bước. Côn Luân tản nhân kêu lên: “Không xong!” Trong khoảng sát na ấy, hai cây phán quan bút của Vân Linh Tử bay vút lên không trung, quái nhân cười ha hả, trong chớp mắt đã chụp được Vân Linh Tử!
Quái nhân ấy giơ Vân Linh Tử lên đầu, xoay một vòng, đang định ném ra thì chợt như nhớ ra chuyện gì, thế là đưa y xuống trừng mắt hỏi: “Ngươi là ai, từ đâu đến?” Quái nhân đột nhiên lên tiếng, giọng nói của y nghe có khẩu âm vùng Thiểm Tây, bọn Kim Thế Di nghe thì đều ngạc nhiên, Vân Linh Tử nằm trong tay y, hồn bay phách tán, nghe hỏi thì vội vàng nói: “Tôi từ Tây Tạng đến đây, là Vân Linh Tử chưởng môn phái Linh Sơn!” Phái Linh Sơn rất có tiếng tăm ở miền tây bắc, y hy vọng quái nhân này tha cho mình vì y là chưởng môn của phái Linh Sơn.
Nào ngờ chẳng nói thì thôi, mà nói xong thì quái nhân đột nhiên gầm lớn một tiếng, hai tay vung lên, ném Vân Linh Tử ra, Kim Thế Di cách họ khá xa, muốn cứu cũng đã không kịp nữa, chàng kinh hoảng thất sắc!
Ở mõm đá phía bên trái đột nhiên có một người nhảy ra giơ tay tiếp lấy, đó chính là Diệt Pháp hòa thượng. Kim Thế Di vừa mới thở phào thì chợt nghe bình một tiếng, chỉ thấy Vân Linh Tử bị ném nằm ngay đơ xuống đất, còn Diệt Pháp hòa thượng thì xoay mồng mồng như bánh xe gió, té ra Diệt Pháp không thể tiếp nổi luồng lực đạo của quái nhân ném xuống. Y chỉ đành rút tay tránh ra, để cho Vân Linh Tử té xuống đất, còn y thì bị Vân Linh Tử va phải, nội lực của quái nhân truyền vào người y, buộc y phải xoay vòng để hóa giải lực đạo của đối phương.
Quái nhân phóng vọt người phóng về phía Diệt Pháp, trừng mắt hỏi: “Này, có phải ngươi sinh ra là đã không có tóc không?” có lẽ y chưa bao giờ thấy hòa thượng cho nên lộ vẻ rất ngạc nhiên, y ngẩn ra nhìn một hồi rồi đột nhiên bước tới đưa tay sờ đầu Diệt Pháp.
Diệt Pháp cả giận, lúc này y đã ngừng xoay, y giơ cây thiền trượng lên, đánh ra một chiêu Phiên dương đảo hải. Quái nhân ấy hú dài một tiếng phóng vọt người lên, chưởng thức vẫn giữ nguyên không thay đổi, từ trên đè xuống.
Chỉ nghe keng một tiếng, bàn tay của quái nhân tựa như không phải bằng máu thịt, y vỗ xuống một chưởng trúng vào cây thiền trượng của Diệt Pháp, cây thiền trượng to như miệng bát bị đánh bật ra, nhưng y cũng không sờ trúng đầu của Diệt Pháp, y buông giọng cười lớn nói: “Tốt lắm, gã không có tóc nhà ngươi có bản lĩnhcao hơn gã có tóc”. Y cười chưa dứt thì lại nhảy bổ tới.
Diệt Pháp bị chấn động đến nỗi chân không đứng vững, y đột nhiên cảm thấy lạnh mình, bất đồ rùng mình một cái, thấy quái nhân nhảy bổ tới thì kinh hãi, vội vàng vung cây thiền trượng múa tròn, sử dụng ba mươi sáu thức hộ thân của Phục ma trượng pháp, y chỉ mong phòng thủ chứ chẳng dám tấn công, đồng thời miệng thì gào lên: “Lão Mạnh, lão Mạnh, ngươi mau tới đây!”
Phục ma trượng pháp là một trong những võ công hộ pháp của Phật môn, năm xưa Độc Tý Thần Ni truyền cho Liễu Ân hòa thượng, Liễu Ân nhờ trận pháp này mà đánh khắp đại giang nam bắc, chưa bao giờ thua ai, cuối cùng trong trận đấu ở Mang Sơn đã bị Lữ Tứ Nương hạ gục. Công lực của Diệt Pháp chẳng kém gì Liễu Ân năm xưa, khi y múa ra bộ trượng pháp thì văng vẳng có tiếng sấm sét, Kim Thế Di cũng thầm khen!
Nhưng dù Phục ma trượng pháp của Diệt Pháp có uy lực đến thế, cũng chỉ có thể chống đỡ mà thôi, chưởng pháp của quái nhân không những hùng hậu mà phiêu hốt vô cùng, Diệt Pháp chỉ thủ chứ không công, y múa ba mươi sáu thức hộ thân của Phục ma trượng pháp nhanh đến nỗi gió mưa không lọt, nhưng chốc chốc vẫn bị quái nhân ấy đâm chưởng vào trượng ảnh.
Kim Thế Di cả kinh, xem ra quái nhân này hình như đã được cao nhân truyền thụ, vì thế mới có được võ công thượng thừa này, chàng thầm nhủ: “Chả lẽ y lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh. Vậy kẻ ấy là ai? Người nằm trong mồ là ai?” Điều kỳ lạ hơn là hình như y chưa bao giờ rời khỏi hải đảo này, nhưng tại sao khẩu âm của y tựa như người Thiểm Tây?
Kim Thế Di thầm để ý, chỉ thấy Lệ Thắng Nam nhìn quái nhân ấy không chớp mắt, vẻ mặt rất kỳ quặc. Kim Thế Di chột dạ, hỏi: “Thắng Nam, có phải cô nương bảo nhà cô sống ở núi Tỏa Dương vùng Thiểm Bắc hay không?” Lệ Thắng Nam nói: “Đúng thế, từ sau khi Kiều Bắc Minh ra biển, tổ tiên của tôi đã chuyển đến nơi ấy, cũng đã gần hai trăm năm nay”. Kim Thế Di nói: “Nghe khẩu âm của quái nhân ấy, hình như y là đồng hương của cô nương, Thiểm Tây có những danh gia võ học nào?” Lệ Thắng Nam nói: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Thiểm Tây có không ít danh gia võ học, nhưng chưa có ai đánh lại tôi đừng nói chi đến quái nhân này”. Kim Thế Di vẫn chưa hết thắc mắc.
Đang lúc kịch chiến chợt nghe keng một tiếng, không biết thế nào mà trong chớp mắt cây thiền trượng của Diệt Pháp đã bị quái nhân ấy giật mất, Diệt Pháp sắc mặt tái xanh, nhảy lui ra đến mấy trượng.
Quái nhân ấy không đuổi theo, múa cây thiền trượng mấy cái rồi đột nhiên y bẻ cây thiền trượng thành một cái vòng rồi máng lên tay cười ha hả: “Vui thật, vui thật!” tựa như đứa trẻ mới có được mới đồ chơi.
Kim Thế Di đang định bước tới, chợt nghe quái nhân ấy gầm một tiếng, vung tay ném cái vòng ấy ra, ở góc núi lại xuất hiện thêm một người, người ấy vung chưởng ra đánh vào cái vòng, cái vòng rơi xuống thung lũng!
Người ấy chính là Mạnh Thần Thông, y vỗ một chưởng đánh rơi cái vòng, nhưng cánh tay cũng bị chấn động đến tê rần, bất đồ cả kinh, không ngờ rằng ở chốn hoang đảo mà có một cao thủ võ công tuyệt đỉnh!
Quái nhân ấy trợn cặp mắt trắng dã, y nghiêng đầu hỏi: “Ngươi họ Mạnh?”
Mạnh Thần Thông cười lạnh nói: “Tên người rừng chưa được khai hóa như ngươi cũng biết ta?” quái nhân nói: “Gã không có tóc gọi ngươi cứu mạng, chắc là bản lĩnh của ngươi cao hơn y, nếm thử một chưởng của ta!”
Bốp một tiếng hai chưởng giao nhau, Mạnh Thần Thông thối lui ba bước, quái nhân cũng lắc lư hai cái, y đột nhiên gầm lớn: “Té ra ngươi đã đả thương kim mao thoa của ta”.
Mạnh Thần Thông càng kinh hãi hơn lúc nãy, té ra khi hai chưởng giao nhau, y cảm thấy có một luồng khí âm hàn tư lòng bàn tay của đối phương truyền vào, chắc chắn quái nhân này cũng luyện Tu la âm sát công, vả lại tương đương với y, chẳng ai đả thương được ai.
Mạnh Thần Thông cũng nghĩ như Kim Thế Di: “Chả lẽ y đã lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh?” nhưng y lại nghĩ: “Nếu y tìm được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, vậy lẽ ra y đã luyện được đến tầng thứ chín của Tu la âm sát công.
Nhưng hình như y cũng chỉ mới luyện được tầng thứ bảy, đó là vì nguyên nhân gì?”
Quái nhân ấy cứ để cho y suy nghĩ, còn mình thì lách người vung chưởng đánh tới như sấm sét. Mạnh Thần Thông vận đủ công lực, lại tiếp thêm một chưởng. Lần này thì Mạnh Thần Thông chấn động đến nỗi lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, còn quái nhân ấy thì cũng rùng mình.
Té ra từ khi được Diệt Pháp hòa thượng truyền tâm pháp nội công, Mạnh Thần Thông đã luyện Tu la âm sát công đến giữa tầng thứ bảy và tầng thứ tám, hơi nhỉnh hơn quái nhân này, nhưng công lực nội gia của quái nhân thì cao hơn y không chỉ một bậc, bởi vậy nếu đấu bằng Tu la âm sát công thì quái nhân ấy hơi bị thiệt, nhưng đáu bằng chân lực nội gia thì Mạnh Thần Thông không địch nổi y.
Mạnh Thần Thông vừa thử hai chiêu thì đã biết bản lĩnh của kẻ địch, y thầm than: “Không xong” rồi nghĩ bụng: “Tu la âm sát công của mình không đủ giết y, nếu cứ đấu mãi thì chắc chắn mình sẽ đuối sức!” y muốn chạy nhưng quái nhân ấy ra đòn nhanh như gió, đường rút lui cũng bị quái nhân ấy triển khai chưởng pháp chặn lại, chưởng lực của quái nhân bao trùm trong vòng mấy trượng, chỉ thấy bóng chưởng trùng trùng điệp điệp, tựa như đánh tới từ bốn phương tám hướng, không những công lực của quái nhân thâm hậu mà chiêu số còn ảo diệu hơn cả Mạnh Thần Thông. Điều kỳ lạ là y xuất hiện tựa như cùng một gốc với Mạnh Thần Thông, nhưng ảo diệu hơn Mạnh Thần Thông tưởng tượng.
Mạnh Thần Thông không khỏi thầm thất kinh, nhưng y có kinh nghiệm hơn quái nhân, thế là y nhắm chính xác thân ảnh của quái nhân, khi đứng ở xa thì dùng Phách không chưởng đánh tới, khi đến gần thì dùng Phân thân thác cốt thủ, thấy chiêu phá chiêu, thấy thức giải thức, tuy nằm ở thế hạ phong nhưng không hề rối loạn, cả hai người đều có võ công tuyệt thế, đánh đến nỗi trời đất tối sầm, nhật nguyệt mờ tắt!
Kim Thế Di nhìn mà hoa cả mắt, thầm nhủ: “Mạnh Thần Thông không hổ là đệ nhất cao thủ trong chốn tà phái, nếu là mình chỉ e không đối phó nổi trăm chiêu!
Lệ Thắng Nam chợt khẽ hỏi: “Huynh xem thử quái nhân này khoảng bao nhiêu tuổi?” chắc là không quá năm mươi”. Lệ Thắng Nam lộ vẻ nghi hoặc, nàng lẩm bẩm:
“Thật kỳ lạ!” trong khoảnh khắc căng thẳng ấy mà Lệ Thắng Nam lại hỏi đến tuổi tác của quái nhân, Kim Thế Di càng ngạc nhiên, chàng đang định hỏi thì chợt nghe bốp một tiếng, Mạnh Thần Thông đã bị quái nhân đánh trúng một chưởng!
Kim Thế Di không trả lời, chàng ngưng thần nhìn lại thì chỉ thấy Mạnh Thần Thông bị đẩy lùi từng bước. Quái nhân ấy không những công lực thâm hậu mà chiêu số cũng kỳ diệu vô cùng, tuy kinh nghiệm chiến đấu kém hơn, nhưng bản lĩnh thật sự không chỉ hơn Mạnh Thần Thông một bậc, nếu kéo dài thêm nữa thì Mạnh Thần Thông khó chống đỡ nổi.
Kim Thế Di thầm kêu không xong, nhủ rằng: “Tang Thanh Nương bị kim mao thoa hại chết, Vân Linh Tử bị quái nhân đánh trọng thương, xem ra cũng khó sống.
Nếu Mạnh Thần Thông lại bí quái nhân này đánh chết, những người còn lại không thể nào ứng phó nổi quái nhân và hai con kim mao thoa của y, đừng nói là tìm bí kíp võ công, chỉ e muốn chạy cũng khó thoát!” Mạnh Thần Thông tuy là kẻ thù của chàng, nhưng đại địch trước mắt, chàng buộc phải ra tay tương trợ, thế rồi mới nói: “Thắng Nam, hãy cho tôi mượn kiếm”. Lệ Thắng Nam khẽ nói: “Huynh có thể đuổi y chạy là tốt nhất, nếu không địch lại thì hãy mau chống lui về bên cạnh tôi!”
Ngay lúc này, lại nghe bốp một tiếng, trước sau Mạnh Thần Thông đã bị trúng ba chưởng của quái nhân, dù y đã luyện gần xong Kim cương bất hoại nhưng cũng chịu không nổi, lúc này y đã đầu váng mắt hoa, chiêu số đại loạn, quái nhân đẩy chưởng tới chạm với chưởng của Mạnh Thần Thông! Mạnh Thần Thông vốn vẫn né tránh tiếp chưởng của y, lúc này hai chưởng đã bị y hút chặt, chỉ đành dốc hết công lực của toàn thân chống lại. 
Công lực của quái nhân cao hơn Mạnh Thần Thông, hai bên đấu chưởng với nhau, trong khoảnh khắc chỉ thấy Mạnh Thần Thông đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở mệt nhọc, còn sắc mặt của quái nhân ấy hơi tái xanh, Kim Thế Di nhìn là biết ngay quái nhân ấy vẫn còn chống chọi được, còn Mạnh Thần Thông đã đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!
Mạnh Thần Thông bị nội lực của quái nhân đánh trấn động lục phủ ngũ tạng, muốn rút chưởng ra nhưng không rút được, y hít một hơi, thầm nhủ: “Không ngờ mình tung hoành nửa đời mà lại chết trong tay một tên quái nhân!” đang lúc nguy hiểm nhất, y chợt nghe quái nhân quát lớn một tiếng, hai chưởng đẩy tới, Mạnh Thần Thông bay lên, thuận thế lộn một vòng rồi té xuống đất. Té ra Kim Thế Di đã chạy tới, đâm trường kiếm vào hậu tâm của quái nhân, quái nhân nghe tiếng gió lướt tới thì biết gặp phải kình địch, chỉ đành đẩy Mạnh Thần Thông ra, xoay người ứng phó với Kim Thế Di, nhờ vậy Mạnh Thần Thông mới thoát chết!
Quái nhân cả giận quát: “Bọn ngươi có bao nhiêu người thì cứ xông lên!” Kim Thế Di nói: “Xin tiền bối bớt giận, chúng tôi lên đây để tránh gió bão, không có ác ý với tiền bối”. Quái nhân ấy nói: “Dù ngươi đến đây làm gì, hễ tới đây thì phải chết!” thế là y đẩy hai chưởng ra, một tay đoạt kiếm, một tay vỗ xuống thiên linh cái của Kim Thế Di.
Kim Thế Di vội vàng thi triển công phu Di hình hoán vị, trở mũi kiếm lại đâm một chiêu Kinh đào bạt ngạn, đâm vào mạch môn của quái nhân, quái nhân hừ một tiếng, trở tay bạt lại, y không những không thối lui mà trái lại nhảy vọt lên hai bước, chưởng trái đâm ra câu vào cẳng tay của Kim Thế Di, chưởng pháp này rất kỳ quái, nếu là người khác sẽ bị y đánh ngã, may mà chiêu kiếm pháp này của Kim Thế Di là do Độc Long tôn giả sáng tạo, cũng quỷ dị vô cùng, ngón tay của quái nhân vừa chạm đến kiếm thì đột nhiên thấy ánh kiếm lóe lên, cây trường kiếm của Kim Thế Di đã chiếm được tiên cơ, chém thẳng đến những ngón tay của y, quái nhân gầm lớn rút tay lại, Kim Thế Di chém hụt một kiếm, chợt nghe keng một tiếng, té ra trong khoảnh khắc ấy, chưởng phải của quái nhân đã đánh tới, mũi kiếm của Kim Thế Di vừa xoáy qua thì bị y búng bật ra ngoài.
Hai bên đều dùng võ công thượng thừa nhất đấu hai chiêu, tuy chỉ hai chiêu nhưng thực ra nguy hiểm trùng trùng, đôi bên đều chấn động trong lòng. Lệ Thắng Nam nhìn mà lạnh mình, Mạnh Thần Thông càng căng thẳng đến nỗi thở không ra hơi. Lúc này y đã ngồi xếp bằng vận khí điều tức, y đã hao tốn nội lực quá nhiều, chỉ mong Kim Thế Di có thể chống chọi được một lúc để y hồi phục nội lực. Nếu trước khi y hồi phục mà Kim Thế Di bị quái nhân giết chết thì cả y và Diệt Pháp cũng mất mạng!
Chỉ thấy quái nhân vỗ hết chưởng này đến chưởng khác về phía Kim Thế Di, Kim Thế Di cũng múa kiếm như gió, một lát sau chợt thấy Kim Thế Di rùng mình thối lui hai bước, Mạnh Thần Thông thất kinh, may mà Kim Thế Di thối lui hai bước cho nên vẫn phòng thủ được. Vốn là công lực của Kim Thế Di kém hơn Mạnh Thần Thông một bậc, càng chẳng bì được với quái nhân, song quái nhân đã đấu trước một trận với Mạnh Thần Thông, sức lực cũng hao phí không ít, bởi vậy hai bên mới bằng nhau. Nhưng võ công của quái nhân rất kỳ ảo, y vẫn chiếm được thượng phong.
Kim Thế Di không địch lại, vốn định dùng độc châm thì chợt nghĩ: “Nghe khẩu khí của Thắng Nam lúc nãy, hình như nàng không muốn mình lấy mạng quái nhân này, nhưng nếu không làm thế thì y sẽ hại mình mất, cả bọn Mạnh Thần Thông cũng mất mạng, làm thế nào đây?” Khi cao thủ giao đấu nhau, nào có thể phân thần, chỉ nghe bốp một tiếng, Kim Thế Di đã trúng một chưởng của quái nhân.
Quái nhân này đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ bảy, hễ phát chưởng ra là có khí âm hàn, may mà Kim Thế Di đã được Đường Hiểu Lan truyền tâm pháp nội công chính tông, vì thế mới chống chọi được lâu như thế, nhưng giờ đây đã bị chưởng của y đánh trúng vào bối tâm, khí âm hàn lập tức đánh vào hai huyệt đại hãn, phế du, chàng chợt thấy lạnh mình như rét tháng Chạp, người không khỏi run bần bật.
Mạnh Thần Thông kêu lên: “Hảo huynh đệ, ngươi ráng một lát nữa, ta có thể ra tay giúp ngươi!” Kim Thế Di thâu nhiếp tinh thần, cố gắng tiếp vài chiêu, quả thực là chàng không chống chọi nổi nữa, nghĩ bụng với công lực của quái nhân này, dù cho có trúng độc châm cũng chưa chắc mất mạng, ngay lúc này quái nhân đã liên tiếp đánhra hai đòn Phách không chưởng đẩy Kim Thế Di chấn động thối lui đến sáu bảy bước,Kim Thế Di không kịp suy nghĩ nữa, chàng há mồm phun phù một cây độc châm.
Chợt nghe Lệ Thắng Nam kêu hoảng một tiếng, quái nhân ấy chợt biến mất trước mắt chàng, Kim Thế Di ngẩn người ra thầm nhủ: “Chả lẽ y biết độc châm của mình lợi hại?” chàng nghĩ chưa dứt, khi xoay người lại thì hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán, chỉ thấy quái nhân ấy đã nắm tay Lệ Thắng Nam há mồm cười khanh khách. Té ra khi Kim Thế Di phun độc châm, Lệ Thắng Nam chạy ra, bị quái nhân phát hiện, y bỏ Kim Thế Di phóng vọt người tới như cơn gió, tóm lấy Lệ Thắng Nam.
Kim Thế Di kinh hoảng, vội vàng nhảy bổ về phía quái nhân, chỉ nghe y cười nói: “Hì hì, là một cô nương. Ha ha, ngươi hãy làm hãy làm...”. y chưa kịp nói chữ“vợ” thì hình như phát hiện trên người Lệ Thắng Nam có vật gì rất đáng sợ, ngay lúc này, Kim Thế Di đã nhảy bổ tới, chàng vẫn còn cách quái nhân không đầy ba trượng, chàng chỉ thấy Lệ Thắng Nam mấp máy môi, nhưng không nghe nàng nói gì, quái nhân ấy chợt thét lớn một tiếng, buông Lệ Thắng Nam rồi che mặt chạy như bay, nhìn bộ dạng của y, hình như y rất xấu hổ cho nên muốn chạy càng xa càng tốt!
Biến cố ấy xảy ra ngoài dự liệu của Kim Thế Di, trong chớp mắt đã mất dạng trong rừng rậm. Kim Thế Di vừa lo vừa mừng, chàng kéo Lệ Thắng Nam hỏi: “Cô nương làm thế nào mà dọa tên quái nhân ấy bỏ chạy?” Lệ Thắng Nam mỉm cười, nói: “Tôi không sợ y, y đương nhiên phải sợ tôi. Ồ, huynh đã bị thương bởi Tu la âm sát công, mau nằm xuống để tôi chữa trị”.
Lệ Thắng Nam lấy mười ba cây kim châm đâm vào mười ba tử huyệt của Kim Thế Di, Kim Thế Di lại vận nội công đẩy khí âm độc ra. Mạnh Thần Thông thấy thế thì kinh hãi, té ra y tuy đã học lén được Tu la âm sát công nhưng không biết cách dùng kim châm đâm huyệt để giải chất âm độc, trong lòng thầm nhủ: “Chả trách nào mà lần đó Kim Thế Di vẫn bình yên, chắc là ả ma đầu này đã trị cho y, nếu mình lấy được bí kíp võ công, về đến đất liền mình phải giết ả mới được!”
Kim Thế Di đã bị thương bởi Tu la âm sát công một lần, sau khi chữa trị thì sức đề kháng của cơ thể đối với khí âm hàn tăng lên nhiều, lần này lại bị thương nhưng không nghiêm trọng như lần trước. Một hồi sau Lệ Thắng Nam rút kim châm ra, nói: “Chỉ cần huynh tịnh dưỡng ba ngày thì hoàn toàn hồi phục”. Kim Thế Di đưa mắt nhìn thì thấy Diệt Pháp hòa thượng vẫn đang ngồi xếp bằng vận công, khí trắng bốc lên ngùn ngụt, nói: “Thắng Nam, cô cũng trị cho y đi”.
Diệt Pháp hòa thượng không bị quái nhân ấy đánh trúng, tuy hít vào không ít khí âm hàn nhưng không nặng như Kim Thế Di, y nhờ nội công tinh thuần nên đã đẩy khí âm hàn ra khỏi cơ thể đến bảy tám phần, y thấy Lệ Thắng Nam chữa trị cho Kim Thế Di, toàn đâm vào tử huyệt thì thầm nhủ: “Nếu ả xấu bụng, nhân cơ hội này cơ thể lấy tính mạng của mình”. Y sợ trong bụng nên từ chối ngay: “Ta không muốn làm phiền Lệ cô nương, lão Mạnh, hãy giúp ta một tay”. Lệ Thắng Nam cười lạnh: “Ngươi đã muốn chịu đau đến thêm vài ngày, ta cũng đành chịu”.
Mạnh Thần Thông biết sau khi bị trúng Tu la âm sát công, khí âm hàn sẽ ngưng tụ ở các tử huyệt, cho nên tuy y không biết cách dùng kim châm đâm huyệt, nhưng lại biết Lệ Thắng Nam dùng kim châm đâm vào các tử huyệt là hợp lý, y vốn không muốn hao tổn chân khí cho Diệt Pháp, chợt nghĩ: “Giờ chỉ có Diệt Pháp thuộc phe của mình, nếu mình khuyên y để cho Lệ Thắng Nam chữa trị, sau này lỡ Lệ Thắng Nam và Kim Thế Di trở mặt, chỉ e dù y không bị bọn chúng lôi kéo cũng không muốn đối địch với Kim Thế Di”. Y nghĩ đến đây thì chỉ đành dùng công lực của bản thân giúp Diệt Pháp hòa thượng trị thương, đến khi đẩy xong khí âm hàn ra thì cả hai người đều mệt rã rời.
Chợt nghe tiếng gầm của con kim mao thoa từ xa vọng tới, Mạnh Thần Thông lo lắm, nói: “Nếu quái nhân ấy lại dắt hai con quá thú nữa, chẳng ai trong chúng ta thoát nạn”. Lệ Thắng Nam cười: “Ngươi hãy yên tâm, y không tới nữa đâu, bây giờ y cũng trị thương cho con kim mao thoa”.
Mạnh Thần Thông trợn mặt, nói: “Lệ cô nương, lúc nãy tại sao quái nhân tha cho ngươi?” Lệ Thắng Nam nói: “Ta tự có cách khắc chế y, nhưng ta cần gì phải nói cho ngươi nghe”. Mạnh Thần Thông cụt hứng, trong lòng nửa tin nửa ngờ, cứ nhìn vẻ mặt bí hiểm của Lệ Thắng Nam, dù y tung hoành cả đời nhưng lúc này cũng không khỏi lo lắng!
Đang yên lặng chợt nghe tiếng kêu gào, mọi người nhìn về hướng ấy thì chỉ thấy Tàng Linh thượng nhân bế Vân Linh Tử đang khóc ròng. Kim Thế Di thầm nhủ: “Mình chỉ lo trị thương cho mình mà quên Vân Linh Tử”. Chàng vội bước tới thì thấy sắc mặt trắng bệt, hơi thở yếu ớt, người lạnh ngắt, rõ ràng đã khó sống.
Kim Thế Di đặt chưởng vào huyệt đại trữ ở phía sau lưng Vân Linh Tử, chàng vận nội lực đẩy vào, rồi hỏi: “Ngươi có chuyện gì chưa làm xong?” té ra Vân Linh Tử đã đến lúc hấp hối, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, dù có thân tiên cũng khó cứu, Kim Thế Di chẳng qua là giúp y đè ngụm khí cuối cùng để y để lại di ngôn. Vân Linh Tử rùng mình, từ từ mở môi. Côn Luân tản nhân vội vàng kề tai vài sát miệng y, chỉ nghe y nói ngắt quãng: “Xin... xin đem xác của vợ chồng ta... chôn chung với nhau, ngươi... ngươi cũng quay về cho sớm... đừng... đừng mong bí kíp võ công gì nữa, hỡi ơi, Thanh Nương chết vì ta, chết rất thê thảm, ta... ta có lỗi với nàng”. Nói xong mấy câu thì cuối cùng đứt hơi, toàn thân cứng đờ.
Côn Luân tản nhân cùng vợ chồng Vân Linh Tử và Tang Mộc Lão vì tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh nên từ Tây Tạng đến đây, Tang Mộc Lão thì đã chết trong dòng dung nham, Tang Thanh Nương thì bị kim mao thoa hút não, nay Vân Linh Tử bị quái nhân ném chết, chỉ còn lại một mình Côn Luân tản nhân bởi vậy mới đau đớn khôn cùng!
Côn Luân tản nhân khóc một hồi, khó khăn lắm mới khuyên được y, Kim Thế Di nói: “Muốn sửa thuyền thì ít nhất cũng mười ngày, may mà chúng ta có năm người, có nguy hiểm gì cũng có thể hợp lực ứng phó”. Côn Luân tản nhân chẳng còn cách nào, đánh tiến lui cùng họ.
Mạnh Thần Thông thì lo lắng khôn nguôi, công lực của y và Diệt Pháp hòa thượng vẫn chưa hồi phục, trong một vài ngày nếu quái nhân tấn công thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Chính vì thế y chỉ đành lấy lòng Kim Thế Di và Thắng Nam, may sao Lệ Thắng Nam rất trấn tỉnh, bọn chúng tuy không biết nàng sẽ giở trò gì nhưng cũng bớt sợ.
Sau khi xuống núi, cả bọn dựng lều trong rừng sâu, Mạnh Thần Thông, Diệt Pháp hòa thượng và Côn Luân tản nhân cùng một lều, Kim Thế Di vẫn ở cùng với Lệ Thắng Nam, ở giữa là dùng màn vải ngăn ra. Sáng hôm sau Côn Luân tản nhân tìm được xác của Tang Thanh Nương về, chôn cùng với Vân Linh Tử, trong rừng sâu lại thêm một nấm mồ mới, tâm trạng mọi người càng nặng nề hơn.
May mà trong mấy ngày này, quái nhân cũng biến mất, cả kim mao thoa cũng chẳng thấy xuống núi, bọn họ mới yên tâm trị thương. Đến ngày thứ ba, công lực của Kim Thế Di đã hồi phục, Mạnh Thần Thông cũng khỏe hơn bảy tám phần, chỉ có Diệt Pháp là vẫn chưa vận dụng được công lực, nhưng đã đi lại như bình thường.
Đến tối ngày thứ ba, Kim Thế Di đang nằm trong trại, chàng nhớ lại những chuyện lạ xảy ra liên tục mấy ngày hôm nay, chàng lăn qua trở lại mà chẳng thể nào dỗ được giấc ngủ. Chợt nghe thấy tiếng loạt soạt, tấm vải ngăn ở giữa chợt kéo ra, Kim Thế Di giật mình, vội vàng nói: “Thắng Nam, cô làm gì thế?”
Lệ Thắng Nam suỵt một tiếng, kề tai chàng khẽ nói: “Đừng lên tiếng, mau theo tôi!” Kim Thế Di ngạc nhiên, Lệ Thắng Nam kéo tà áo chàng, chàng bất đồ cùng nàng bước ra khỏi lều.
Thấy Mạnh Thần Thông, Côn Luân tản nhân đang trực đem, Lệ Thắng Nam kéo Kim Thế Di nằm rạp trong bụi cỏ, hình như nàng đã nghe được gì đó cho nên nhìn quanh nhìn quất, Lệ Thắng Nam chợt bóp cổ họng phát ra tiếng kêu tu tu, một con chim từ trong rừng bay vút qua, cũng phát ra tiếng kêu tu tu, Côn Luân tản nhân rất nhát gan, nghe thế thì vội vàng ngồi sụp xuống. Lệ Thắng Nam kéo vai Kim Thế Di, khẽ nói: “Đi thôi!” Kim Thế Di thi triển khinh công lướt ra mười mấy trượng như một làn khói, Côn Luân tản nhân không hề phát giác.
Lệ Thắng Nam cười nói: “May mà không phải Mạnh Thần Thông trực đêm, nếu không chúng ta không qua nổi mắt y. Này, tôi kêu có giống tiếng con chim lạ ấy không? Chắc nó tưởng tôi là đồng loại bay đi tìm bạn. Côn Luân tản nhân thì nhát gan!”
Kim Thế Di cười nói: “Cô nương thật lắm trò! Nhưng cô kéo tôi đến đây làm gì?” Lệ Thắng Nam nói: “Đương nhiên là đi tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh!”
Kim Thế Di rất lấy làm ngạc nhiên, nói: “Cô nương làm sao biết bí kíp võ công giấu ở đâu?” Lệ Thắng Nam nói: “Đừng hỏi nhiều, cứ theo tôi là được. Khó khăn lắm chúng ta mới đến được đây, vốn tìm bí kíp võ công, chả lẽ để cho Mạnh Thần Thông nẫng tay trên? Tìm không được cũng phải tìm!”
Kim Thế Di bước theo Lệ Thắng Nam mà lòng đầy thắc mắc, đi đến chân núi thì Lệ Thắng Nam chọn một con đường lên núi, trong chốc lát đã lẩn vào một vùng cây cối xum suê, Kim Thế Di nói: “Quái nhân đang ở trên núi, nếu gặp phải y thì làm thế nào?” Lệ Thắng Nam cười nói: “Sao huynh lại nhát gan đến thế, nếu sợ thì cứ cầm kiếm của tôi mà dùng”. Kim Thế Di đang định từ chối thì Lệ Thắng Nam nói: “Huynh cứ cầm đi, nếu gặp quái nhân ít nhất cũng chống cự được vài ba mươi chiêu. Ngày hôm ấy y không hại tôi, nếu gặp lại thì cũng chẳng sao. Cho nên tôi không cần thanh kiếm này”.
Kim Thế Di cầm thanh, kiếm, nói: “Thắng Nam, chắc chắn cô có chuyện gì đó giấu tôi”. Lệ Thắng Nam nói: “Nếu tôi giấu huynh, còn dắt huynh đi theo làm gì?
Huynh đừng lo, tôi sẽ cho huynh biết ngay thôi”. Kim Thế Di cố nhịn không hỏi nữa, đi một hồi thì Lệ Thắng Nam dừng lại ở dưới một cây to.
Cây này to đến kỳ lạ, cành lá xum suê, tựa như một cây dù rất rộng, che phủ đến cả mấy mẫu, thân cây thì thẳng đứng như cây bút, mấy mươi người cũng không thể nào ôm xuể. Còn có một điều lạ nữa là xung quanh không có cây cối gì khác, tựa như vùng đất ở đây chỉ hợp với cái cây này.
Lệ Thắng Nam đứng im một hồi, mặt lộ vẻ vừa lo vừa mừng, nàng vẫy tay Kim Thế Di rồi trèo lên, Kim Thế Di thắc mắc thầm nhủ: “Chả lẽ bí võ công giấu ở trên cây?” khi leo lên đến ngọn cây, Lệ Thắng Nam vặt cành lá ra, té ra ở trên ngọn có một chỗ lõm xuống, Lệ Thắng Nam dùng tay đè nhẹ, xoay qua trái qua phải mấy vòng, nay lõm xuống đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, té ra cái cây này rỗng ruột, Lệ Thắng Nam nói: “Đúng rồi. Quả nhiên tôi đã tìm thấy”. Thế rồi nàng chui tọt vào cái lỗ ấy.
Kim Thế Di không kịp hỏi nàng, chỉ đành chui vào theo nàng. Cả hai người thi triển công phu Bích hổ công, từ từ bò xuống thân cây, khi chân chạm đất thì chỉ thấy phía trước là một địa đạo dài hun hút, vừa tối tăm vừa bí hiểm đến mức đáng sợ.
Lệ Thắng Nam lấy ra một viên dạ minh châu, viên dạ minh châu này có thể chiếu sáng mấy thước, nàng khẽ nói: “Vào thôi!” Kim Thế Di vẫn đứng yên, lạnh lùng nói: “Thắng Nam, đến lúc này mà cô nương vẫn chưa chịu nói thực cho tôi biết? Có phải cô nương đã từng đến đây không?”
Lệ Thắng Nam cười nói: “Nếu thế tôi đâu cần huynh đi cùng tôi”. Kim Thế Di nhớ lại chuyện nàng bị choáng váng trên thuyền, quả thực rõ ràng là nàng chưa từng đi biển, nỗi nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn, chàng hỏi: “Cô chưa từng đến đây, làm sao có thể tìm ra nơi bí mật này?” Lệ Thắng Nam chỉ cưới chứ không đáp. Kim Thế Di gằn giọng nói: “Tôi liều mạng cùng cô tìm bí kíp võ công, còn cô lại giấu tôi, coi tôi như người ngoài. Thôi được, giờ đây cô đã lấy được bí kíp võ công, tôi chẳng còn có ích gì đối với cô nữa, nếu cô không nói thực thì tôi cũng chẳng cần, chúng ta cứ chia tay ở đây. Cô hãy vào một mình đi!”
Lệ Thắng Nam kéo tay chàng, cười nói: “Sao lại nổi nóng như thế? Mấy ngày trước tôi nghĩ chưa chắc tìm được nơi này, giờ thì đã có thể nói cho huynh biết”. Nàng ngập ngừng rồi đột nhiên hạ giọng, chậm rãi nói: “Không phải bí kíp võ công giấu ở đây, tôi đến đây là tìm quái nhân”. Kim Thế Di thất kinh, nói: “Tìm quái nhân?” Lệ Thắng Nam nói: “Phía trước là họa hay phước, tôi cũng chẳng biết. Nếu tìm nhầm người, chúng ta không thể nào thoát nổi. Tôi không muốn liên lụy huynh, nếu huynh muốn đi thì tôi không ngăn cản”. Kim Thế Di hỏi: “Chuyện này là thế nào? Chỉ cần cô nói cho rõ ràng, tôi quyết chẳng phải là người tham sống sợ chết”. Lệ Thắng Nam nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi!” nàng vừa đi vừa nói khiến Kim Thế Di kinh ngạc.
Đó chính là: Ba trăm năm qua bao nhiêu hận, người trên hoang đảo sống kiếp thừa.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi 25 sẽ rõ.