Beth! Con tôi. - Jenni nhắm mắt, ép sát nắm tay lên miệng. Như vậy là nàng biết, dù cho Erich có quyết định làm gì hai đứa bé đi nữa nhưng giờ này chúng vẫn còn bình an vô sự. Nàng bị ám ảnh bởi những hình ảnh của Beth và Tina trên bức tranh, những con rối cứng đờ với dải thắt lưng nhung buột quanh cổ.Lúc này, nhận thấy có bàn tay yên ổn và mạnh mẽ của Mark trên đôi vai, nàng nghiêng ông nghe về phía anh để Mark có thể nghe được câu chuyện.Nén tiếng kêu Beth, các con ở đâu? Nàng cố giữ giọng tự nhiên và vui vẻ nói:- Beth, a-lô, con yêu, các con ở với ba có vui không?Tiếng nói rên rỉ của Beth cất cao khiến Mark có thể nghe được:- Mẹ, mẹ xấu lắm. Tối qua, mẹ vào phòng mà không nói chuyện với chúng con, đã vậy mẹ còn ôm chặt Tina dưới tấm chăn.Jenni trông thấy nỗi lo sợ dâng lên trong mắt của Mark và biết đó là phản ảnh của chính nỗi âu lo của nàng.Nàng thầm nghĩ, “Ôm thật chặt Tina dưới tấm chăn. Không. Không thể như thế chứ! Xin thương xót. Lạy Chúa! Em bé đã là nạn nhân, bây giờ đến lượt Tina”.Beth nói:- Mẹ ơi! Tina khóc nhiều lắm!Nàng hỏi:- Tina đã khóc ư?Cố chống chỏi lại cơn chóng mặt đang xâm chiếm, nàng nói tiếp:- Cho mẹ nói chuyện với Tina đi con.Ở đầu dây bên kia, Beth bắt đầu nức nở:- Con yêu mẹ lắm. Mẹ hãy đến nhanh lên!Rồi giọng Tina nức nở:- Mẹ ơi! Mẹ làm con đau lắm, mẹ đã đè chăn lên mặt con.- Tina, mẹ rất tiếc. Mẹ xin lỗi con. - Cố nén xúc động, nàng thốt lên - Mẹ xin lỗi con, Tina.Có tiếng động khô khốc trong ống nghe và văng vẳng có tiếng khóc của Tina, rồi tiếng Erich:- Jenni à, sao em cuống cuồng lên thế? Hai đứa bé chỉ nằm mơ thế thôi và chúng muốn em đến đây cũng như anh vậy.Jenni gào lên:- Erich! Anh đang ở đâu hãy nói cho em biết, em hứa sẽ ký vào tờ khai đó. Em sẽ ký bất cứ cái gì anh muốn. Nhưng, hãy cho em gặp các con cái đã.Mark xiết bờ vai Jenni để lưu ý nàng cảnh giác. Cắn môi để khỏi thốt lên lời van xin, nàng nói tiếp:- Em rất cần có một gia đình, Erich ạ, chúng ta có thể sống rất hạnh phúc. Em không ngờ đã làm những việc kỳ lạ như thế khi đang ngủ, nhưng anh đã hứa sẽ chăm sóc em cơ mà! Em cố gắng em sẽ khỏe mạnh thôi.- Em muốn bỏ anh mà Jenni, em giả vờ yêu anh.- Erich, trở về đi anh rồi chúng ta sẽ nói chuyện đó. Hay là để em viết thư cho anh. Hãy nói cho em rõ anh ở đâu.- Em có kể chuyện của chúng ta cho ai biết không?Jenni liếc nhìn Mark. Chàng lắc đầu. Nàng nói tiếp:- Sao em phải kể chứ?- Chiều qua, anh đã gọi điện cho em ba lần nhưng không có ở đó.- Erich à. Em đã đợi tin của anh quá lâu. Vì muốn hít khí trời đôi chút nên em ra ngoài để đi ski. Em ước ao được đi ski lại với anh như xưa, thật là thích, anh còn nhớ không?- Chiều qua, anh cũng gọi Mark mà anh ta không có nhà. Hôm qua em có gặp Mark chứ gì!- Ồ không, em ở nhà. Em luôn ở đây để đợi anh.Nàng nghe tiếng Tina thét lên và có nhiều tiếng động cơ xe, hình như là tiếng xe tải đang giảm tốc độ ở sườn dốc. Nàng thắc mắc, không biết tối qua, Erich có về nông trang? Nhưng chắc chắn là anh ta không đến căn nhà gỗ. Bởi nếu đến, anh ta sẽ trông thấy ở cửa kính bể và biết ngay rằng người vào bên trong, như thế Erich sẽ không gọi cho nàng.Erich nói:- Jenni à, anh có ý định trở về, em hãy ở nhà, đừng ra ngoài nữa và cũng đừng đi ski. Hãy ở yên đó và, một hồi anh sẽ đột ngột trở về. Gia đình chúng ta lại xum họp, đồng ý chứ, Jenni?- Vâng, em hứa sẽ nghe anh.Tiếng Beth van xin:- Ba, cho con nói chuyện với mẹ.Có tiếng gác máy thô bạo. Chỉ còn lại tiếng vo vo trong ống nghe.Jenni lắng nghe Mark kể lại cuộc trò chuyện của nàng với Erich và nàng chỉ xen vào khi ông cảnh sát trưởng hỏi:- Nhưng tại sao hai đứa bé lại nghĩ rằng chính bà đã vào phòng chúng?- Vì khi ra đi, Erich đã mang theo chiếc va-li của tôi... có thể anh ta mặc một trong những chiếc áo ngủ của tôi có thể là chiếc màu đỏ vì tôi không tìm thấy nó ở đây và hẳn là anh ta đã mang theo bộ tóc giả màu nâu nên hai đứa bé mới ngỡ rằng đã thấy tôi trong giấc ngủ. Thưa bác sĩ Philstrom, liệu Erich sẽ còn làm gì nữa?- Mọi chuyện đều có thể xảy ra, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng, theo tôi nghĩ, bao lâu mà ông Erich còn hy vọng sống chung với bà, thì hai đứa bé sẽ không gặp hiểm nguy.- Nhưng, tối qua, Tina...- Hẳn là bà biết rồi! Chiều qua, khi bà đi vắng, ông Erich đã gọi điện cho bà và cho Mark thì không gặp. Một số bệnh nhân tâm thần đều có giác quan thứ sáu rất bén nhạy. Hẳn ông Erich đã linh cảm rằng bà và Mark đã gặp nhau vì thế trong cơn ức chế, ông ta đã tấn công Tina.Cố nén giọng run rẩy, Jenni nói:- Sự việc xảy ra xem chừng kỳ dị và rời rạc. Giả dụ Erich sẽ trở về nhà ngay, rất có thể anh ta quyết định trở về trong tối nay, chuyện đó không khó khăn gì bởi Erich thuộc nằm lòng vùng này, anh ta có thể đi ski hoặc lái xe hay lội bộ từ hướng bờ sông để vào nhà và nếu anh ta trông thấy những người lạ trong nhà thì hổng cả. Quý vị nên rời khỏi đây ngay... Ồ, hãy giả dụ rằng anh ta biết người ta đã khai quật mộ của bà Caroline và khám phá thi thể của Arden. Quý vị hiểu chứ? Ta không nên chộn rộn, tốt hơn đừng ai đến nhà tôi và cũng đừng công bố lệnh truy tìm. Còn căn nhà nữa chứ! Nếu Erich đến đó và trông thấy ô kính bễ, những mảnh vải cài ở thân cây trên đường đi...Lần lượt nhìn Mark và bác sĩ Philstrom, cảnh sát trưởng Gunderson nói:- Tôi thấy quý vị có vẻ đồng ý. Được lắm, vậy thì Mark anh vui lòng gọi Clyde và Rooney đến đây. Tôi sẽ làm với những người mà bác sĩ pháp y gọi đến, giờ đây họ đang cố tìm những chứng tích còn lại trong nghĩa trang.Trái với mọi khi, Rooney đã tỏ vẻ bình tĩnh đến lạ lùng; Jenni thấy bác sĩ Philstrom đang chăm chú nhìn bà. Nhưng Rooney xem chừng chỉ quan tâm đến Jenni, bà ôm lấy và nói:- Cưng à, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi...Chỉ vài tiếng đồng hồ qua mà Clyde trông già đến mười tuổi.Ông nói:- Tôi đã lập gần xong danh sách những nông trang thuộc quyền sở hữu của Erich rồi đây.Chợt nhớ đến bức tranh, Jenni nói:- Còn về cái bức tranh đó, ta cần phải treo nó vào chứa trong xưỡng vẽ.Bác si Phillstrom nói:- Tôi đã để nó trong kho của văn phòng, còn bà Rooney đây, tôi khuyên bà nên trở lại bệnh viện cho đến khi việc đã kết thúc.Rooney nói:- Tôi muốn được ở với Clyde và được ở gần Jenni và thấy trong người rất khỏe và bây giờ tôi đã hiểu biết mọi chuyện rồi.Clyde nói giọng dứt khoát:- Rooney sẽ không rời xa tôi nữa.Đến bên cửa sổ, ông cảnh sát trưởng nói:- Xem kìa, bên ngoài đầy những dấu chân và bánh xe. Cần phải có cơn bảo tuyết mới xóa nổi những dấu vết đó. Tin khí tượng sẽ báo điều đó vào tối hôm nay. Mong rằng điều đó thật sự sẽ xảy ra.Cơn bão ập đến khi màn đêm buông. Tuyết rơi dày đặc trên ngôi nhà, các kho lúa, cánh đồng. Gió nổi lên cuốn lốc những mảng tuyết tích tụ trên cây cối và nhà cửa.Sáng hôm sau, Jenni hân hoan khi trông thấy cảnh vật một màu trắng xóa. Như vậy ngôi mộ bị khai quật sẽ được phủ trắng và những dấu vết dẫn đến căn nhà gỗ đã được xóa đi. Nếu Erich có đến đó thì sẽ chẳng có gì để nghi ngờ, dầu có cẩn thận đến đâu đi nữa.Đêm qua, mặc dầu con lộ trơn trượt, ông cảnh sát trưởng cũng đến nhà Jenni với hai người cộng sự. Một trong hai người cảnh sát đã đặt máy nghe trộm điện thoại. Họ trao cho Jenni một máy bộ đàm sau khi hướng dẫn cách sử dụng, người cộng sự kia thì sao chép lại các hồ sơ do Clyde soạn sẵn với rất nhiều trang kê khai chi tiết gia sản Krueger gồm bất động sản, hợp đồng thuê mướn, các văn phòng thương mại, kho bãi. Sau khi trả bản gốc vào chỗ cũ, những bản sao sẽ được trao cho nhân viên điều tra nhầm tìm kiếm những nơi Erich trú ẩn.Trước lời gợi ý của ông cảnh sát trưởng, Jenni dứt khoát từ chối việc để cho nhân viên cảnh sát ở lại trong nhà. Nàng nói:- Thưa ông cảnh sát trưởng, Erich có thể về bất kỳ lúc nào và nếu anh ta thấy có người lạ trong nhà thì nguy to. Xin ông hiểu cho, tôi không muốn gặp rủi ro.Kể từ lúc đó, nàng bắt đầu đếm từng ngày, từng giờ, từng phút... Nàng nhớ lại như thế là mình đã tìm ra căn nhà gỗ ngày 15. Ngày 16, hôm Erich gọi điện cũng là ngày mộ bà Caroline bị khai quật. Cơn bão tuyết chấm dứt vào ngày 18. Và sau đó là việc dọn tuyết trên toàn bang Minnesota. Đường dây điện thoại bị cắt trong suốt ngày 17 và nửa ngày 18. Nàng thầm nghĩ, nếu Erich gọi điện về thì anh ta có thể sẽ hiểu là Jenni không thể làm gì được vì toàn bộ vùng Granite Place bị ảnh hưởng nặng nề bởi cơn bão.Nàng cầu xin Trời cho Erich đừng tức giận đến nỗi làm hại các con của nàng.Sáng ngày 19, nàng trông thấy Clyde đang đi về phía ngôi nhà. Lúc này, dáng đi của ông không còn tự tin như trước. Ông còng người lội trong tuyết xốp, khuôn mặt căng thẳng, tưởng chừng như ông ta đang mang một gánh nặng vô hình.Bước vào nhà bếp, Clyde nện chân xuống nền nhà để đỡ cóng và nói ngay:- Ông Erich vừa gọi điện cho tôi.- Ồ, sao ông không chuyển máy cho tôi? Sao ông không để tôi nói chuyện với Erich?- Thưa bà Erich, ông nhà không muốn nói chuyện với bà. Ông ta chỉ muốn biết đường dây có bị cắt vào tối hôm qua không? Và hỏi tôi bà có đi ra ngoài không? Jenni à, ông Erich quả là người có trực giác bén nhạy, ông đã bảo rằng giọng tôi nghe khá kỳ lạ và tôi đã trả lời rằng tôi không để ý đến điều đó vì còn phải chăm sóc bầy gia súc trong cơn bão. Nghe như thế, ông Erich tỏ vẻ an tâm và lại nói thêm rằng hôm trước... Bà nhớ không, lúc ông ta gọi về ngay sau khi chúng ta vừa phát hiện xác của Arden?- Tôi nhớ!- Ông bảo rằng khi nhớ lại cú điện thoại hôm đó thì lẽ ra tôi phải có mặt ở văn phòng và tôi phải trả lời ngay chứ và Jenni à, có thể nói là ông ta luôn rình rập và biết rõ mỗi hành vi của chúng ta.- Rồi ông trả lời sao với Erich?- Tôi nói là sáng hôm đó, tôi đã đến bệnh viện để đón Rooney nên không có mặt ở văn phòng và đường dây điện thoại vẫn còn nối vào ngôi nhà. Rồi, ông ta hỏi tôi, Mark có đến dòm ngó gì quanh nông trang không? Đúng vậy, Erich đã dùng từ “dòm ngó”.- Và ông trả lời sao với Erich?- Tôi nói rằng ông bác sĩ thú y Ivanson đã đến chữa trị cho các con vật và khi hỏi ông Erich rằng tôi có thể nhờ Mark đến thay thế cho ông Ivanson thì Erich trả lời không.- Erich có nói gì về mấy đứa nhỏ không?- Thưa bà, không, ông chỉ nhắn nhủ rằng bà phải ở nhà để đợi điện thoại của ông. Jenni à, tôi đã có nói dông dài để người ta có thể xác định nơi Erich gọi, nhưng ông ta nói rất nhanh và đột ngột gác máy.Trong thời gian này, Mark đều đặn gọi điện cho nàng mỗi ngày.Có lần chàng nói:- Jenni à, tôi rất muốn ở bên chị.Và nàng đã trả lời:- Clyde không nhầm đâu, Erich có giác quan thứ sáu, Erich đã hỏi han về anh, anh không nên đến nhà tôi.