Đêm hôm đó Tống Giang lui quân đóng trại, sáng hôm sau Công Tôn Thắng bàn với Tống Giang rằng:- Nay ta nên bày trận Bát Quái theo như thế trận bằng đá của Gia Cát Khổng Minh khi xưa, trận ấy có bốn mặt tám phương chia làm tám tám sáu mươi tư đội khoảng giữa có một viên Đại tướng đứng coi, thế trận bày ra bốn đầu tám đuôi, quanh bên tả vòng bên hữu theo trời đất gió mây, dựa đúng hổ, chim, rồng, rắn đợi khi bọn kia xuống núi thì hai bên mở ra cho họ xông thẳng vào trong trận, rồi cứ nom theo hiệu cờ Thất Tinh mà biến ra thế Trường Sa. Bấy giờ tôi sẽ dùng phép mà đánh cho họ quanh trước quanh sau hết đường tiến thoái, không khác chi hãm vào trong hố rồi ta sẽ cho quân dây móc nấp sẵn ở đó mà bắt lấy ba tướng thì có cơ tất thắng không sai.Tống Giang nghe nói cả mừng liền truyền cho các tướng theo lệnh mà làm, lại sai tám viên tướng tài là Hồ Duyên Chước, Hoa Vinh, Chu Đồng, Từ Ninh, Mục Hoằng, Sử Tiến, Tôn Lập, Hoàng Tín coi giữ mặt trận Sài Tiến, Lã Phương, Quách Thịnh coi giữ Trung quân Tống Giang, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng dẫn Trần Đạt để vẫy cờ hiệu còn Chu Vũ dẫn năm tên quân sĩ đến chỗ gò cao gần núi để coi thế trận bên kia mà báo trước.Ngày hôm đó vào khoảng giờ tỵ các quân mã kéo đến gần núi để bày trận thế rồi gióng trống khua cờ khởi động đánh. Được một lát thấy trên núi Mang Đãng có tiếng thanh la dậy đất, rồi thấy ba đầu binh dẫn ba nghìn nhân mã kéo xuống núi. Khi xuống tới nơi đều dàn thành thế trận Hạng Sung, Lý Cổn đứng hai bên tả hữu còn Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thuỵ cưỡi con ngựa đen đứng giữa trước cửa trận, Phàn Thuỵ tuy biết dùng phép yêu quái nhưng không biết trận thế ra sao cả, khi trông thấy trận Tống Giang trong lòng mừng thầm rằng: '' Chúng bày trận như thế là mắc kế ta rồi...'' Nghĩ đoạn liền truyêỳn lệnh cho Hạng Sung, Lý Cổn nếu thấy ngọn gió nổi lên thỉ dẫn năm trăm tay đao thủ mà sát vào trong trận, hai người được lệnh thì sắp sẵn đoản bài cùng quân khí để đợi khi Phàn Thuỵ làm phép thì cùng xông lên. Bấy giờ Phàn Thuỵ ngồi trên mình ngựa tay tả cầm Lưu Tinh Đồng Chuỳ, tay hữu chống Hỗn Thế Ma Vương bảo kiếm miệng đọc lẩm nhẩm mấy câu thần chú rồi quát lên một tiếng '' Mau '' chợt thấy một trận cuồng phong rung động, đá chuyển cát bay, trời mờ đất ám, trên bóng Thái dương bỗng dưng mờ tối rồi Hạng Sung, Lý Cổn dẫn năm trăm đao phủ xông vào trận Tống Giang, quân mã Tống Giang thấy vậy liền rẻ ra cho Hạng Sung, Lý Cổn xông vào, khi đó tên đạn bên trận Tống Giang bắn ra như mưa Hạng Sung, Lý Cổn chỉ dẫn được bốn năm mươi tên đao phủ đi vào còn thì chạy về bản trận, Tống Giang thấy hai người đã vào gần đến giữa trận, liền sai Trần Đạt phất cờ Thất Tinh ra hiệu cho quân sĩ biến thành thế trận Trường Sa. Hạng Sung, Lý Cổn ở giữa trận xung bên Đông đột bên Tây quanh bên tả vòng bên hữu không sao tìm được lối ra. Chu Vũ đứng trên gò cao cấm cờ hiệu hể hai người chạy về bên nào thì trỏ ngọn cờ về bên ấy. Đương khi đó Công Tôn Thắng cũng đứng trên gò cao thấy như vậy liền rút thanh kiếm Tùng Văn Cổ Địch ra tay miệng đọc thần chú rồi quát lên một tiến '' Mau '' đoạn rồi thấy trận cuồng phong cứ theo chân Hạng Sung, Lý Cổn hoài mà không dứt. Hạng Sung, Lý Cổn ở trong vòng trận chỉ thấy trời mờ đất tối gió thổi ào ào, bốn mặt mênh mông toàn thị hắc khí, quân mã không thấy chút gì nữa mà những tay đao phủ cũng thấy đâu hết thẩy. Hai người thấy vậy trong lòng sợ hãi kinh hoàng hết sức tìm đường tháo chạy nhưng không sao tìm được. Đương khi xung đột kinh hoàng bỗng thấy nổ một tiếng sấm rất to rồi hai người đều bắn vào trong hố không sao dậy được, đoạn rồi có người đưa thừng móc ra trói Hạng Sung, Lý Cổn để đem nạp cho Tống Giang.Tống Giang đứng trên gò cao, cầm roi ra lệnh để tam quân kéo tràn sang để đánh Phàn Thuỵ thấy vậy bèn kéo quân thua chạy về núi, ba phần quân mã thiệt hại đến quá nửa Tống Giang thu quân cùng các Đầu lĩnh trở về trường. Bấy giờ quân lính giải Hạng Sung, Lý Cổn về đến dưới trướng, Tống Giang thấy vậy liền cởi trói cho hai người rồi nâng chén rượu mà nói rằng:- Hai vị tráng sĩ tôi trong khi chiến trận phải như thế mới được...Tôi là Tống Giang được nghe tiếng ba các ngài đã lâu, cũng toan mời về sơn trại để cùng nhau tụ nghĩa song chưa có dịp nào mà nói ra cho tiện. Nay nhân được gặp nhau đây nếu các vị hạ cố mà cùng nhau về Lương Sơn thì hân hạnh cho chúng tôi vô cùng.Hai người kia nghe nói liền lạy rạp xuống đất mà rằng:- Chúng tôi nghe tiếng Cập Thời Vũ đã lâu không ngờ ngài quả có lòng đại nghĩa như vậy, anh em chúng tôi nói thực là cưỡng với trời nay bị bắt tới đây là dẫu chết cũng chưa đáng tội, nay ngài lại rộng lòng tha thứ đi cho nay chúng tôi xin sẽ hết sức hết lòng để báo đáp. Bây giờ một mình Phàn Thuỵ không có chúng tôi cũng không làm được nhưng nếu các ngài rộng lòng cho phép chúng tôi một người trở về, thì tôi xin rủ Phàn Thuỵ đến đây lập tức để đầu hàng dưới trướng chẳng hay các ngài nghĩ sao?Tống Giang nói rằng:- Các ngài bất tất phải lưu lại nơi đây xin cứ về cả cho, chúng tôi xin sẵn lòng đợi nơi đây để đón tiếp.Hai người đều lạy tạ mà rằng:- Ngài thực là bậc đại trượng phu hiếm có, nếu Phàn Thuỵ không đầu hàng thì chúng tôi xin bắt đem dâng dưới trướng. Tống Giang nghe nói cả mừng liền mời vào Trung quân để thiết đãi cơm rượu, rồi sai lấy quần áo mới cho hai người mặc chọn hai cỗ ngựa tốt cho hai cưỡi rồi sai tiểu lâu la lấy gươm bài ra trả cho hai người về núi. Hai người ra đi đều lấy làm khâm phục Tống Giang mà ngợi khen không dứt miệng. Khi về tới núi Mang Đãng, Phàn Thuỵ trông thấy cả kinh liền hỏi đầu đuôi ra sao? Hạng Sung, Lý Cổn bảo với Phàn Thuỵ rằng:- Anh em chúng ta trái với trời thưc chưa hết tội...Phàn Thuỵ ngạc nhiên hỏi rằng:- Sao anh em lại nói thế? Hai người liền đem nghĩa khí của Tống Giang mói cho Phàn Thuỵ nghe, Phàn Thuỵ nói rằng:- Tống Công Minh đã có lòng đại nghĩa như vậy chúng ta không nên trái với trời sáng mai ta nên lập tức đầu hàng mới phải.- Chúng tôi trở về đây cũng vì việc đó mà thôi, nay đã đồng tâm như vậy thì xin thu xếp mau đi.Nói đoạn liền cùng nhau thu thập hết cả sơn trại, sáng hôm sau cùng nhau kéo đến bái yết Tống Giang, khi tới nơi ba người lạy rạp xuống đất Tống Giang liền đỡ dậy rồi mời vào cùng nói chuyện. Ba người thấy Tống Giang ra lòng thân mật không có vẻ gì hiềm nghi, thì cùng nhau vui vẻ bội phần và đem hết chuyện bình sinh mà kể cho mọi người cùng nghe, và mời các vị Đầu lĩnh lên chơi núi Mang Đãng để giết ngựa mổ trâu cũng là khao thưởng tam quân.Khi yến ẩm xong Phàn Thuỵ bái Công Tôn Thắng làm sư phụ, Tống Giang liền lập Công Tôn Thắng làm giáo chủ để truyền Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính pháp cho Phàn Thuỵ, Phàn Thuỵ lấy làm cảm tạ vui mừng vô hạn. Cách mấy hôm sau bọn Phàn Thuỵ thu nhặt lừa ngựa tiền nong đốt bỏ sơn trại theo cả Tống Giang về Lương Sơn, khi về gần tới Lương Sơn đang sắp sẵn để qua dó mà về núi thì bỗng thấy có một đại hán đến trước mặt Tống Giang lạy rạp xuống lạy. Tống Giang thấy vậy liền xuống ngựa đỡ dậy mà hỏi rằng:- Túc hạ là ai? Ở đâu tới đây? Tụi tôi không được biết?Người kia nói rằng:- Tôi họ Đoàn tên Cảnh Trụ người ta thấy tóc đỏ râu vàng nên thường gọi Kim Mao Khuyển, nguyên quán tôi ở Trác Châu bình sinh kiếm ăn về nghề trộm cướp ở mạn Bắc, tới mùa xuân năm nay qua núi Sương Can lấy được con ngựa rất quý, toàn thân trắng như tuyết suốt mình không có một cái lông khác sắc nào, từ đầu chí cuối vừa dài được một trượng, từ lưng tới móng cao tám thước hơn một ngày có thể đi được nghìn dặm vẫn có tiếng là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử xưa nay. Con ngựa đó nguyên chúng tôi lấy được của con vua Đại Kim thả bên núi Sương Can định đem làm lễ mừng để yết kiến ngài đây.. Bất đồ đi qua chợ Tăng Đầu phía Tây Nam Lăng Châu bị đám Tăng Gia Ngũ Hổ xông ra cướp lấy, bấy giờ chúng tôi có nói dối là con ngựa này của Tống Công Minh ở Lương Sơn Bạc để hòng chúng trả lại cho, ai ngờ chúng nghe nói lại giở những lời thô bỉ hỗn hào không thể chịu được, bởi vậy tôi phải trốn về đây báo cho mọi người biết.Tống Giang thấy người đó tóc đỏ râu xoăn không phải tay thường tục liền có ý mừng thầm mà bảo rằng:- Nếu vậy hãy xin mời về sơn trại rồi chúng ta thương nghị sau.Nói đoạn liền mời Đoàn Cảnh Trụ xuống thuyền rồi cùng về sơn trại, khi thuyền lên gần tới bến Kim Sa. Tiều Cái dẫn các vị Đầu lĩnh ra đón vào Tụ Nghĩa Sảnh rồi Tống Giang bảo Phàn Thuỵ, Hạng Sung, Lý Cổn và Đoàn Cảnh Trụ đến chào hỏi các vị Đầu lĩnh trong sơn trại, mà cùng vào dự tiệc với nhau. Bấy giờ Tống Giang sai Lý Vân, Đào Tôn Vượng đốc thúc thợ thuyền làm thêm phòng ốc cùng các trại để cho các Đầu lĩnh mới đến ở. Đoạn rồi Đoàn Cảnh Trụ nhắc đến con ngựa Ngọc Sư Tử, Tống Giang liền phái Đới Tung ra chợ Tăng Đầu để thám thính tin tức, cách bốn hôm sau Đới Tung về báo với các vị Đầu lĩnh rằng:- Trên chợ Tăng Đầu có tới ba nghìn nhà ở trong đó có một nhà tên gọi Tăng Gia Phủ, chủ nhà nguyên là một người nước Đại Kim tên gọi là Tăng Trưởng sinh được năm người con lớn gọi là Tăng Gia Ngũ Hổ ( năm con hổ nhà họ Tăng ) người con lớn tên là Tăng Đồ, thứ hai Tăng Mật, thứ ba Tăng Sách, thứ tư Tăng Khôi, thứ năm lTăng Thăng lại có một ông giáo sư là Sử Văn Cung và một ông phó giáo sư là Tô Địng, cùng nhau tụ năm bảy nghìn lâu la họp ở chợ Tăng Đầu làm nhà đóng trại, chế sẳn hơn năm mươi cổ xe tù thề cùng sống chết với bọn Lương Sơn Bạc và thế nào cũng bắt hết bọn Lương Sơn mới nghe. Con ngựa Ngọc Sư Tử đó thì hiện nay để cho giáo sư Sử Văn Cung cưỡi, có một điều nữa rất đáng giận là chúng cho tung ra những câu hát, dậy cho trẻ con hát trong chợ suốt cả ngày nghe ra thực thống thiết, chúng hát rằng:Lay động thiết hoàn lịnh Quỷ thần đều sợ kinh Xe sắt cùng khoá sắt ;Dưới trên có chốt đanhQuét sạch Lương Sơn lấp Thuỷ Bạc ;Dong cổ Tiều Cái về Đông Kinh.Bắt sống Cập Thời VũTrói chặt Trí Đa Tinh Họ Tăng có năm hổ Thiên hạ nức uy danh.Tiều Cái nghe đến đó đùng đùng nổi giận mắng rằng:- Quân súc sinh vô lễ đến thế...? Tôi phải đi phen này nếu không bắt được chúng thì thề không về núi nữa. Phen này chỉ xin cắt hai nghìn nhân mã và hai mươi vị Đầu lĩnh xuống núi giúp tôi thôi, còn các vị Đầu lĩnh thì xin ở nhà coi trại giúp Tống Công Minh.Nói đoạn liền cắt Lâm Xung, Hồ Duyên Chước, Từ Ninh, Mục Hoằng, Trương Thuận, Dương Hùng, Thạch Tú, Tôn Lập, Hoàng Tín, Yến Thuận, Đặng Phi, Âu Bằng, Dương Lâm, Lưu Đường, Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ, Nguyễn Tiểu Thất, Bạch Thắng, Đỗ Thiện, Tống Vạn cộng tất cả hai mươi vị Đầu lĩnh dẫn ba quân xuống núi để đánh. Tống Giang, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng cùng các vị Đầu lĩnh đều đưa đến bến Kim Sa để nâng chén rượu tiễn hành.Đương khi nâng chén quan hà bỗng thấy có một trận cuồng phong đưa đến, thổi gẩy ngay ngọn cờ quân lệnh của Tiều Cái mới chế ra, mọi người trông thấy đều kinh ngạc biến hẳn ngay sắc mặt đi. Ngô Học Cứu liền can Tiều Cái rằng:- Ca ca vừa mới ra quân bỗng ngọn gió thổi gẩy cờ như thế là điều bất lợi, vậy xin Ca ca hãy lui quân vào trong trại vài bữa rồi sẽ ra đi.Tiều Cái nói rằng:- Trời đất có khi mưa khi gió lấy gì làm lạ, bây giờ đương dạo mùa xuân ấm áp nếu không thừa thế khu trừ nó đi thì còn đợi đến bao giờ? Việc này xin chớ ngăn trở thế nào tôi cũng xin đi một phen mới được.Ngô Dụng nghe nói đành phải lặng yên cho Tiều Cái ra đi, khi Tiều Cái đi rồi Tống Giang liền quay về sơn trại sai Đới Tung xuống núi đi theo để thăm dò tình thế. Hôm đó Tiều Cái dẫn năm nghìn binh mã cùng hai mươi vị Đầu lĩnh đến chợ Tăng Đầu liền đóng trại đối với trại giặc bên kia, ngày hôm sau Tiều Cái cùng với các Đầu lĩnh cưỡi ngựa đi ra chợ Tăng Đầu để thăm nom địa thế.Đương khi đó liền thấy trong rừng có một toán nhân mã ước chừng bảy tám trăm người kéo ra, có một anh hảo hán là Tăng Khôi con thứ tư Tăng Gia đi đầu, quát lên rằng:- Lũ bay là quân giặc cỏ làm loạn ở vùng Lương Sơn, ta đương toan đến để tróc nã nay trời lại run rủi bọn bay tới đây thì thực là tiện lắm.. Bay không xuống ngựa chịu trói ngay đi còn đợi đến bao giờ nữa? Tiều Cái nghe nói cả giận quay đầu lại toan gọi người ra đánh, thì đã thấy một người xông ngựa ra để đánh nhau với Tăng Khôi, người này nguyên là một người bắt đầu kết nghĩa từ khi mới đến Lương Sơn tức là Báo Tử Đầu Lâm Xung đó, Lâm Xung đánh nhau hơn mười hiệp Tăng Khôi liệu thế không địch nổi, liền cắp giáo quay ngựa chạy về rừng Lâm Xung thấy vậy cũng kìm ngựa lại không đuổi theo, Tiều Cái liền dẫn quân mã về trại để bàn cách đánh phá Lâm Xung bàn rằng:- Ngày mai dẫn binh ra chợ mà khơi đánh để xem tình thế hư thực thế nào rồi ta sẽ liệu. Tiều Cái khen phải mà nghe lời, sáng hôm sau dẫn tất năm nghìn nhân mã ra khu đất trống ở trước chợ Tăng Đầu, bày thành trận thế gõ mõ khua chiêng mà gọi đánh. Bấy giờ trong chợ Tăng Đầu nghe thấy có tiếng súng hiệu nổi lên, rồi thấy đại đội nhân mã kéo ra dàn trận có bảy vị hảo hán đứng đầu, khoảng giữa là giáo sư Sử Văn Cung, phía trên là phó giáo sư Tô Định, phía dưới là con trưởng của Tăng Gia tên gọi là Tăng Đồ, bên tả thì Tăng Mật, Tăng Khôi, bên hữu thì Tăng Thăng, Tăng Sách bảy người đều nai nịt nghiêm chỉnh coi rất oai vệ, giáo sư Sử Văn Cung lưng đeo cung tên, cưỡi con ngựa Thiên Lý Ngọc Sư Tử tay cầm một cây thiên phượng hoạt kích rõ ra một tướng anh hùng. Khi hồi trống trận vừa dứt thì thấy bên Tăng Gia đẩy một cỗ xe ra trước trận rồi Tăng Đồ chỉ sang bên Tiều Cái mà nói rằng:- Quân giặc cỏ phản bội nhà nước kia, có trông thấy cỗ xe của ta đó không? Chúng ta đây nếu không giết chết chúng bay thì không phải là một tay hảo hán, nay ta vớ được đứa nào là bắt sống đứa nấy để đem nhốt vào xe tù mà mang nộp Kinh Sư, thế mới rõ là tay Ngũ Hổ ở Tăng Gia. Nếu bay có biết điều thì xuống ngựa chịu tội trước đi thì ta sẽ liệu giảm tội đi cho...Tiều Cái nghe nói tức giận múa gươm thúc ngựa thẳng xông ra đánh Tăng Đồ, rồi các tướng cũng nhất tề xông ra để đánh đôi bên đánh nhau lộn bậy một hồi, quân mã Tăng Gia vừa đánh vừa lui vào trong thôn. Lâm Xung, Hồ Duyên Chước xung đột đánh theo sau thấy đường sá hiểm trở không lối liền thu binh kéo về trại. Hôm đó hai bên đánh đều thua mất một nửa nhân mã mà không định được thua ra sao, khi trở về trong trại Tiều Cái lấy làm lo nghĩ băn khoăn các tướng can rằng:- Ca ca phải lo tĩnh tâm chớ lo nghĩ cho mệt nhọc, trước đây Tống Công Minh ra trận vẫn bị thua luôn sau được toàn thắng trở về.. Vả ngày nay hai bên đánh nhau đều có hại thiệt cả mình cũng không đến nỗi thua kém gì, Ca ca phải nghĩ...Tiều Cái nghe vậy trong lòng vẫn lấy làm ngay ngáy không vui, sau hôm đó luôn ba ngày đem quân ra trận khơi đánh mà không thấy một ai. Ngày hôm thứ tư bỗng có hai người nhà sư đến xin gặp Tiều Cái, chúng dẫn hai người quỳ trước mặt Tiều Cái mà nói rằng:- Chúng tôi là Giám Tự ở chùa Pháp Hoa mé bên hông chợ Tăng Đầu, nhân bị Tăng Gia Ngũ Hổ thường đến quấy nhiễu trong chùa, và sách nhiễu lấy tiền nong của cải rất là khó chịu. Vả chúng tôi ở đây đã lâu biết rõ tình thế của họ vậy xin đến đây để hiến Đầu lĩnh một kế mà cướp trại đêm nay, để khu trừ họ đi thực là may cho dân chúng.Tiều Cái nghe nói cả mừng liền mời hai nhà sư ngồi và rót rượu để thiết. Khi đó Lâm Xung can rằng:- Ca ca chớ nên nghe vội vì trong đó có kế lừa cũng nên..- Người ta là kẻ tu hành có khi nào nỡ nói càn nói bậy, bọn Lương Sơn ta đây vốn đi đường nhân nghĩa đi đến đâu là không hề quấy nhiễu lương dân, thì hai người này có thù hằn gì với ta mà nỡ nói dối? Vả chăng bọn Tăng Gia đã vị tất đánh được nổi quân của ta, còn can chi mà phải nghi ngại? Việc này anh em chớ nên nghi ngờ mà lỡ mất chuyện to, đêm nay ta phải đi mới được...Lâm Xung cố ý can mà rằng:- Nếu Ca ca quyết định đi thì tôi xin chịu lấy nửa nhân mã đến cướp trại còn Ca ca tiếp ứng ở bên ngoài. - Nếu tôi không đi thì ai chịu ra sức, hiền đệ giữ nửa nhân mã bên ngoài tiếp ứng để tôi đến cướp trại.- Ca ca định mang ai cùng đi?- Tôi định lấy hai nghìn nhân mã và mười vị Đầu lĩnh để vào cướp trại.Nói đoạn liền gọi Lưu Đường, Hồ Duyên Chước, Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ, Ậu Bằng, Yến Thuận, Đỗ Thiên, Bạch Thắng, Tống Vạn chỉnh điểm nhân mã đợi chiều hôm đó đến cướp trại. Đêm hôm đó trời vừa sẩm tối cơm nước xong rồi, ba quân đều ngậm tăm im phắc ngựa đều tháo nhạc ra rồi cùng hai người thầy chùa kéo nhau vào chùa Pháp Hoa. Khi tới nơi Tiều Cái đi vào thì quả nhiên là một ngôi chùa cổ, mà không có sư mõ ở đó liền hỏi hai người rằng:- Đây là một ngôi chùa lớn mà sao không có Pháp Sư ở đó?Nhà sư đáp rằng:- Nhân vì mấy đứa súc sinh nhà họ Tăng quấy nhiễu nên các sư đều sợ hãi bỏ đi cả, duy còn có sư phụ và mấy người đệ tử ở pháp viện trong kia. Xin Đầu lĩnh hãy tạm nghỉ nhân mã ở đây rồi canh khuya tôi sẽ đưa đến trại của chúng.- Trại của chúng ở đâu?- Chúng nó có bốn trại song bên Bắc là chổ anh em họ Tăng đóng binh nếu đánh được chổ đó, thì trại bên kia phá dễ như chơi.- Độ lúc nào thì đi?- Bây giờ mới canh hai xin để đến canh ba sẽ đi.Khi đó Tiều Cái nghe trống canh ở chợ Tăng Đầu đã điểm hai tiếng sau nghe mãi vào khoảng giữa trống canh ba nữa, thì thấy phăng phắc không có trống canh nữa. Hai người nhà chùa bảo với Tiều Cái rằng:- Có lẽ chúng đã ngủ kỹ rồi ta nên kéo quân đi thôi.Nói đoạn liền dẫn đường đi trước Tiều Cái cùng các vị Đầu lĩnh lên ngựa kéo quân theo sau, đi được năm dặm đường đến chỗ tối tăm mù mịt bỗng không thấy hai vị nhà sư đâu, quân mã liền đứng dừng lại mà không dám tiến. Nom đến đường thì toàn là đường ngang lối tắt rất nhiều mà không có nhà cửa nào ở đó. Chúng thấy vậy cả kinh báo cho Tiều Cái biết, Hồ Duyên Chước nghe báo liền truyền quân kéo về đường cũ. Đi độ hơn trăm thước bỗng nghe bốn bên chiêng trống vang trời tiếng kêu dậy đất, rồi có một dẫy đèn đuốc kéo ra, Tiều Cái cả kinh liền dẫn các tướng cùng tam quân cướp đường để chạy. Chạy được hai khúc đường lại gặp một toán nhân mã bắn tên đạn rào rào chắn ngang trước mặt, Tiều Cái cùng các tướng xung đột tìm đường bất đồ bị một mũi tên bắn ngay vào mặt Tiều Cái ngã lăn xuống ngựa. Hai anh em nhà họ Nguyễn, Lưu Đường, Bạch Thắng thấy vậy đều thục thân lăn vào cứu Tiều Cái lên ngựa rồi đánh tháo lấy đường đi ra. Khi ra tới cửa thôn có đám quân của Lâm Xung tiếp ứng đánh nhau với đám quân của Tăng Gia tới trời sáng mới thu quân.Bấy giờ Lâm Xung điểm lại nhân mã hơn hai nghìn chỉ còn sót lại hơn nghìn các Đầu lĩnh đều liều chết thoát về cả. Các Đầu lĩnh tới thăm Tiều Cái thấy mũi tên bắn ngay vào má rất sâu, khi nhổ mũi tên ra thì máu lai láng như suối chẩy vậy, chúng xem mũi tên thì thấy mũi tên có tẩm thuốc độc trên đề ba chử '' Sử Văn Cung '' Lâm Xung bèn lấy thuốc kim sang dán cho Tiều Cái, khi đó Tiều Cái bị thuốc độc ngấm ra không nói được nữa, Lâm Xung bèn cho vực lên xe rồi cho ba anh em nhà họ Nguyễn, Lưu Đuờng và Đỗ Thiên, Tống Vạn đưa về sơn trại trước. Đoạn mời mười bốn vị Đầu lĩnh bàn với nhau rằng:- Phen này Tiều Thiên Vương không ngờ thất bại đến như thế, thực là ứng với điềm gió thổi gẩy cờ hôm trước...Anh em chúng ta rồi đây cũng phải rút quân trở về, song hãy đợi lệnh Tống Công Minh xem sao sẽ quyết.Hôm đó vào khoảng canh năm trời chưa rạng sáng, mười bốn vị Đầu lĩnh đương ngồi than thở với nhau bỗng thấy tiểu lâu la vào báo rằng:- Phía trước có bốn năm toán quân kéo đến, đóm đuốc rực rở đông đúc không biết bao nhiêu mà kể...Lâm Xung nghe nói liền cùng các vị Đầu lĩnh lên ngựa ra xem quả thấy ba mặt đóm đuốc sáng như ban ngày, tiếng hò reo vang trời dậy đất chàng liền lệnh cho các tướng sĩ lập tức mà chạy. Bọn quân mã Tăng Gia đuổi đến đánh Lâm Xung vừa đánh vừa lui, mãi đến gần năm sáu mươi dặm mới chạy được thoát. Bấy giờ kiểm lại nhân mã thấy thiệt hại năm sáu trăm người, các Đầu lĩnh phải kéo quân về Lương Sơn Bạc. Khi về đến sơn trại thấy Tiều Cái đã mê mệt, cơm cháo không ăn toàn thân bủng beo rất nhiều nguy hiểm. Tống Giang ngồi luôn trước giường Tiều Cái mà khóc than rất là thảm thiết các vị Đầu lĩnh cũng đều ở đó mà hầu hạ trông nom. Đêm hôm đó vào khoảng canh ba Tiều Cái nghe trong mình trầm trọng khác thường bèn quay đầu ra nhìn Tống Giang mà dặn rằng:- Hiền đệ ơi! Xin hiền đệ chớ nên tự trách lời nói của tôi, tôi chỉ xin sau này nếu ai giết được kẻ thù bắn tôi thì cho làm chủ Lương Sơn Bạc nơi đây. Nói đoạn nhắm mắt buông tay hồn về chín suối.Bấy lâu nổi tiếng anh hùng Một phen phó mặc cơ đồ cho ai?Hết thân chưa dứt chuyện đời Gươm thù còn gửi lại người nước non..Bấy giờ Tống Giang thấy Tiều Cái mất trong lòng lấy làm thảm thiết, cất tiếng khóc nức nở không khác gì cha mẹ mất vậy? Các Đầu lĩnh thấy vậy đều dìu Tống Giang ra để chủ trương các việc. Ngô Dụng cùng Công Tôn Thắng khuyên Tống Giang rằng:- Ca ca chớ nên phiền não cho lắm người ta sống chết bởi mệnh trời, dẫu than khóc cũng không làm chi được dược nữa, vậy xin Ca ca hãy lý hội việc lớn là hơn.Tống Giang nghe nói liền gat45 nước, rồi sai lấy nước hương hoa tắm cho Tiều Cái khâm liệm áo xiêm tử tế mà đưa ra Tụ Nghĩa Sảnh, các vị Đầu lĩnh đều đến đó khóc lóc làm lễ rồi sai đóng quan quách chọn ngày lành tháng tốt mà đưa ra chính sảnh, viết bài vị mấy chữ '' Lương Sơn Bạc Chủ, Thiên Vương Tiều Công Thần Chủ '' để thờ. Các vị Đầu lĩnh trong sơn trại từ Tống Giang trở xuống đều ăn mặc đại tang, cón các tiểu đầu mục cùng các tiểu lâu la cũng chít khăn để tang. Lâm Xung xem mũi tên thề trước linh sàng Tiều Cái, rồi sơn trại dựng cành phạn, mời các vị sư ở gần đó về chay siêu thoát cho Tiều Thiên Vương.Từ dó hàng ngày Tống Giang lại dẫn các vị Đầu lĩnh đến trước linh sàng khóc lóc không có bụng nào nghĩ đến việc sơn trại. Lâm Xung cùng Công Tôn Thắng, Ngô Dụng bàn nhau tôn Tống Giang lên làm chủ để coi giữ hiệu lệnh trong sơn trại. Sáng hôm sau thiết bài vị hương hoa đèn nến rồi Lâm Xung dẫn các vị Đầu lĩnh mời Tống Giang ra ngồi ở Tụ Nghĩa Sảnh mà nói rằng:- Dám bẩm Ca ca trong nước không thể một ngày không có vua, trong nhà không thể một ngày không có chủ. Nay Tiều Đầu lĩnh đã hết mệnh chầu trời công việc ở trong sơn trại không thể không có người chủ trương được. Vậy Ca ca là một người đại nghĩa anh tài trong thiên hạ không ai không biết tiếng, vậy chúng tôi xin chọn ngày lành tháng tốt để mời Ca ca lên làm chủ sơn trại cho anh em cùng theo hiệu lệnh Ca ca mới được.Tống Giang từ chối mà rằng:- Khi Tiều Cái sắp nhắm mắt có dặn tôi mấy câu mà rằng '' Ai bắt được Sử Văn Cung cho làm chủ Lương Sơn Bạc '' điều đó chắc các vị Đầu lĩnh ai ai cũng biết. Vậy nay tên thề vẫn còn để kia có lẽ đã quên đuợc hay sao? Vả chăng chưa ai báo cừu rửa hận cho xong có khi nào đã ngôi ấy được? Ngô Học Cứu nói:- Đã đành Tiều Thiên Vương nói vậy, song việc sơn trại không thể một ngày không có chủ được, nếu Ca ca không nhận ngôi ấy thì các Đầu lĩnh đều là những kẻ dưới còn ai dám nhận mà làm? Vả chăng anh em phần nhiều toàn thị tâm phúc của Ca ca chắc cũng không ai dám dị nghị vào đó vậy xin Ca ca hãy tạm quyền ít lâu rồi sau sẽ liệu. Tống Giang nói:- Quân sư dạy thế cũng phải, nay tôi xin quyền tạm ở đây ngày sau ai bắt được Sử Văn Cung thì xin nhường vào vị đó. Bấy giờ Hắc Toàn Phong Lý Quỳ đứng bên cạnh kêu lên rằng:- Ca ca làm Đại Tống Hoàng Đế cũng được cứ gì chủ một chỗ Lương Sơn Bạc này.Tống Giang cả giận quát lên rằng:- Thằng đen lại đến đó nói nhăng...Ngươi còn nói càn nữa thì ta cắt lưỡi đó.Lý Quỳ nói:- Có bảo Ca ca đừng làm đâu? Tôi mời Ca ca làm Hoàng Đế mà cũng cắt lưỡi?Ngô Học Cứu nói:- Anh là một người không biết thời thế nói làm chi, hãy lo xong việc lớn đã.Nói đoạn Tống Giang đốt hương xong Lâm Xung, Ngô Dụng mời Tống Giang ngồi ghế chính giữa, phía trên có Ngô Dụng, phía dưới có Công Tôn Thắng, dẫy bên tả có Lâm Xung làm đầu, dẫy bên hữu có Hồ Duyên Chước làm đầu còn các vị Đầu lĩnh thì theo thứ tự mà ngồi. Khi các vị Đầu lĩnh vái chào cũng vào yên vị Tống Giang nói:- Ngày nay tôi tạm quyền chủ vị ở đây, dám xin anh em hết lòng hết sức ràng buột lấy nhau, để cùng thay trời làm đạo. Trong sơn trại hiện nay nhân mã đông đúc công việc bộn bề không phải tầm thường như ngày trước, vậy xin anh em chia ra làm sáu trại để đóng. Tụ Nghĩa Sảnh lại đổi là Trung Nghĩa Đường, trước sau tả hữu xin đặt bốn trại trên bộ, sau núi làm hai trại con trước cửa núi ba toà quan ải, dưới núi một trại thuỷ quân hai bên có hai trại nhỏ cùng chia nhau coi giữ các nơi. Trung Nghĩa Đường thì tôi tạm giữ ngôi vị chủ, thứ nhì đến quân sư Ngô Học Cứu, thứ ba đến pháp sư Công Tôn Thắng, thứ tư đến Hoa Vinh, thứ năm đến Tần Minh, thứ sáu đến Lã Phương, thứ bảy đến Quách Thịnh. Trong tả trại thứ nhất thì Lâm Xung, thứ nhì Lưu Đường, thứ ba Sử Tiến, thứ tư Dương Hùng, thứ năm Thạch Tú, thứ sáu Đỗ Thiên, thứ bảy Tống Vạn. Trong hữu trại thứ nhất thì Hồ Duyên Chước, thứ nhì Chu Đồng, thứ ba Đới Tung, thứ tư Mục Hoằng, thứ năm Lý Quỳ, thứ sáu Âu Bằng, thứ bảy Mục Xuân. Tiểu trại thứ nhất Lý Ứng, thứ nhì Từ Ninh, thứ ba Lỗ Trí Thâm, thứ tư Võ Tòng, thứ năm Dương Chí, thứ sáu Mã Lân, thứ bảy Thi An. Hậu trại thứ nhất Sài Tiến, thứ nhì Tôn Lập, thứ ba Hoàng Tín, thứ tư Hàn Thao, thứ năm Bàng Dĩ, thứ sáu Đặng Phi, thứ bảy Tiết Vĩnh. Trong trại thuỷ quân thứ nhất Lý Tuấn, thứ nhì Nguyễn Tiểu Nhị, thứ ba Nguyễn Tiểu Ngũ, thứ tư Nguyễn Tiể Thất, thứ năm Trương Hoành, thứ sáu Trương Thuận, thứ bảy Dõng Mãnh. Sáu trại cộng bốn mươi ba viên Đầu lĩnh. Trước cửa quan lần thứ nhất cho Lôi Hoành, Phàn Thuỵ giữ ; cửa quan thứ hai cho Giải Trân, Giải Bảo giữ ; cửa quan thứ ba cho Hạng Sung, Lý Cổn giữ. Tiểu trại ở bến Kim Sa sai Yến Thuận, Trịnh Thiên Thọ cùng Khổng Minh, Khổng Lượng giữ. Tiểu trại ở bến Áp Chuỷ giao cho Lý Trung, Chu Thông cùng Trâu Uyên, Trâu Thuận giữ. Hai tiểu trại đằng sau núi có Vương Nuỵ Hổ, Nhất Trượng Thanh và Tào Chính ; bên hữu có Chu Vũ, Trần Đạt, Dương Xuân coi giữ. Trong Trung Nghĩa Đường bên dãy phòng bên tả có Tiêu Nhượng coi việc văn thư, Bùi Tuyên coi việc thưởng phạt, Kim Đại Kiẹu coi việc ấn tín, Tưởng Kính coi việc tính toán tiền nong ; dãy bên hữu có Lăng Chấn coi việc tính toán tiền nong, Mạnh Khang coi việc đóng thuyền, Hầu Kiện coi việc chế mũ giáp, Đào Tôn Vượng coi việc xây dựng thành quách. Còn các người ở trong Trung Nghĩa Đường thì có Lý Vân coi việc xây dựng nhà cửa, Thăng Long đốc thúc thợ rèn, Chu Quý coi việc chế biến rượu chè, Tống Thanh coi việc cỗ bàn yến tiệc, Đỗ Hưng, Bạch Thắng coi sóc những đồ vặt vãnh. Ngoài núi làm bốn ngôi tửu điếm nguyên giao cho bọn Chu Quý, Nhạc Hoà, Thời Thiên, Lý Lập, Tôn Tân, Cố Đại Tẩu, Trương Thanh, Tôn Nhị Nương chia giữ, còn Dương Lâm, Thạch Dũng, Đoàn Cảnh Trụ thì chuyên việc mua bán ngựa về phía Bắc. Khi cắt đặt xong rồi, các Đầu lĩnh lớn nhỏ trong Lương Sơn Bạc đều nhất tâm nghe theo lịnh Tống Giang mà không hề có điều chi ngang trái.Sáng hôm sau Tống Giang lại họp các vị Đầu lĩnh mà rằng:- Lẽ ra ta nên vì Tiều Thiên Vương đem binh đi đánh Tăng Đầu Thị để báo thù ngay lập tức, song hiện nay trong lúc cư tang ta kinh động như thế thì là bất tiện. Vậy xin để ra ngoài trăm ngày rồi cử binh đi đánh không lấy gì làm chậm trể...Các Đầu lĩnh nghe lời đều lui ra coi giữ sơn trại, và ngày ngày lại đón thầy làm chay niệm Phật để tịnh độ siêu sinh cho Tiều Cái. Một hôm có một vị tên pháp danh là Đại Viên nguyên là Pháp Chủ trong chùa Long Hoa tại phủ Đại Danh thành Bắc Kinh nhân đi vân du qua mạn Lương Sơn, bọn Lương Sơn liền đón vào để làm chay cúng Phật ; trong khi trò chuyện Tống Giang hỏi đến nhân vật cùng phong thổ ở Bắc Kinh, nhà sư hỏi Tống Giang rằng:- Đầu lĩnh không biết ông Ngọc Kỳ Lân ở đất Hà Bắc sao? Tống Giang nghe nói chợt nghĩ ra liền nói với nhà sư rằng:- Ngài nom chúng tôi chưa già, có bao giờ quên được chuyện ấy. Trong thành Bắc Kinh có ông Viên Ngoại họ Lư tên Tuấn Nghĩa biệt hiệu là Ngọc Kỳ Lân đứng vào hàng Tam Kiệt ở đất Hà Bắc ấy..Ông ta võ nghệ cao cường côn quyền không ai địch nổi, nếu ở Lương Sơn Bạc có được ông ấy thì trong bụng tôi không lo đến một điều chi nữa.Ngô Dụng nghe nói mà rằng:- Ca ca cần chi phải nói những câu bất đắc chí như vậy, nếu muốn được người ấy lên núi thì có khó gì? Tống Giang nói:- Ông ta là một người trưởng giả bậc nhất ở Bắc Kinh.- Xưa nay tôi vẫn nghĩ đến luôn vì dạo này bận rộn nên lãng quên đi mất... Tôi chỉ thi hành một kế cỏn con thì khả dĩ đưa được người ấy lên đây ngay có ngại gì? Tống Giang nghe vậy khen ngợi Trí Đa Tinh bèn hỏi xem kế sách làm sao? Mới hay:Anh hùng đứng giữa trần ai Tri âm đâu dễ lọt ngoài mắt xanh?Nặng lòng kẻ tử người sinhNước bèo tan hợp, chút tình dễ quên.Mong cho chung thuỷ vẹn tuyền Thắt dây liên lạc làm duyên giang hồ,Máu riêng chung đúc một lò Ra tay gánh lấy cơ đồ xem sao?