ăn qua lăn lại rồi tung chăn trùm kín mít, co cuộn như con mèo lạnh, rồi lại xô chăn ra bật dậy...gieo người xuống nệm trong tư thế thoải mái nhất.- Á...a...a...a...Nguyên bịt tai hét lên bằng tất cả những khó chịu trong người. Anh rũ gập người xuống nghe những ngổn ngang vừa tuôn ra lại dâng lên tự sau trong lòng.Nguyên nằm vật ra mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bên tai anh lúc nào cũng nghe vang lên cuộc điện thoại chết người hôm ấy...Điện thoại trong túi rung. Nguyên liếc chiếc đồng hồ treo tường rồi bước ra ngoài. Ai gọi giờ này? Bạn Nguyên đều được dặn đừng gọi vào giờ làm việc rồi mà. Vậy là ai? Mới đầu giờ chiều đã rắc rối rồi!Không nhìn số, Nguyên trả lời thật lịch sự dù đang rất khó chịu- Alô, Nguyên nghe!Một giọng nữ rất thanh, nhưng gọn:- Là anh Nguyên hả?Tự dưng Nguyên hết bực mình, nhẹ nhàng- Vâng, mình là Nguyên. Xin lỗi bạn là ai?Lần này thì Nguyên nao nao chờ giọng nói lạ ấy cất lên:- Anh làm ơn đừng cúp máỵ Xin lỗi là giờ này làm phiền anh nhưng mong anh hãy nghe, làm ơn đừng cúp máy và cũng đừng trả lời gì cả, chỉ nghe thôi.- Ờ...ờ...Nguyên cảm thấy giọng nói đầy vội vã, nói trong hơi thở gấp rút và anh làm theo như máy.- Anh nhận ra tôi không? Không sao. Mai mốt có ai gọi đến số này hay nghe giọng nói này gọi đến, anh hãy trả lời là "cô lộn số rồi". Anh nhớ nha!Nguyên kêu lên:- Bạn là Thy phải không? Hôm trước người gọi số này hỏi bạn...Nguyên vừa nói thế, cô gái bên kia gắt lên- Không phải Thy. Anh nhận ra không? Làm ơn nghe nha, đừng trả lời gì cả.Nguyên nghe cô gái ngừng lại, hít mạnh một hơi dài:- Bây giờ tôi mệt lắm...tôi buồn lắm, tôi uống nhiều lắm rồi, anh biết không?Nguyên nghe ngực mình căng tức, giọng anh lặng đi:- À, anh nhận ra rồi.Cô gái quát lên- Nhận ra cũng im, đã bảo không được trả lời mà, chỉ nghe thôi.Nguyên ngớ người thụ đông:- Ờ...ờ...Giọng cô gái trầm xuống buồn tha thiết:- Giờ tôi buồn lắm...tôi mệt lắm...tôi uống gần chục chai rồi. Mai mốt tôi có gọi anh đừng trả lời bằng không tôi sẽ...yêu đó, nhớ chưa? Tôi sợ yêu lắm...nếu anh trả lời...tôi sẽ yêu đó...- Ơ...Cô gái lại chặn lời Nguyên, giọng như nước tràn đê đầy tức uất:- Nếu anh biết tôi đã ôm trái banh anh để lại trên biển về để nhớ, để làm kỷ niệm thì anh sẽ nghĩ sao...thôi chào anh!Dường như cô gái biết mình nói hớ nên vội vã cúp máy."Cạch" tiếng dập máy đầu bên kia làm Nguyên sực tỉnh...anh gọi tên cô gái nhưng không kịp nữa, Nguyên thẫn thờ tắt máy. Lúc đó, anh không gọi lại vì biết đó chắc chắn là một quán karaoke. Cả ngày hôm đó, Nguyên cứ lay hoay về những hình vô nghĩa trên giấy, anh chẳng làm được việc gì ra hồn, xếp gọi anh cũng không nghe và cuối cùng Nguyên xin về sớm trước ánh mắt lạ lùng của mọi người.Còn hôm nay, thật sự là Nguyên rã rời cả người, rã rời tâm hồn lẫn thể xác. tất cả các hồ bơi ở Biên Hoà và Sài Gòn gần như Nguyên đã lục tung nhưng Nguyên vẫn không tìm được bóng người con gái ấy.- Duy Yên!Anh nhắm mắt gọi tên cô trong nỗi nhớ. Đã bao đêm rồi anh mơ thấy cô ngồi bên thềm hiên vắng chờ anh với ánh mắt thật buồn đong đầy lệ mà không một giọt nào lăn trên má, ánh mắt cầu cứu anh hãy kéo cô ra khỏi một nhà tù vô hình nào đó.- Em ở đâu?Nguyên gào lên thật lớn làm căn phòng như rung chuyển. Anh trách mình ngu xuẩn, làm cao không xin Yên số điện thoại, không xin cô địa chỉ. Nguyên nghĩ mình sẽ quên ngay khi về thành phố.Thế mà...Nguyên không một lúc nào không nhớ dáng vóc người con gái ngồi bó gối dưới sương gió đêm biển lạnh. Chạy ngang chỗ cô làm bao lần mà không gặp, chờ bao bận tan sở cũng chẳng thấy, làm gan vào hỏi thì được trả lời "đi học chưa về". Nhớ đến lời cô nói về ước mơ học bơi để cuối tuần ngâm mình trong nước, Nguyên cũng ráo riết tập bơi vào ngày cách ngày, anh lùng sục các hồ bơi lớn nhỏ mà bóng hình Yên như tan biến trong không trung không chút dấu vết.Nguyên tin chắc rằng Yên có tình cảm với anh, không phải vì lần gọi điện đó của cô mà vì những số điện thoại bàn rất lạ từ Sài Gòn gọi cho anh vào lúc nửa đêm khi Nguyên đã ngủ quên, sáng ra anh mới biết.Chẳng biết sao nhưng Nguyên tin rằng những cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm ấy là của Yên. Vì thất thường nên Nguyên không đoán được qui luật của cô. Khi thì thứ hai, lúc thứ năm hay thứ bảy. Thời gian cũng không cố định, hôm thì mười một giờ, hôm thì một giờ, có mấy hôm gọi lúc ba giờ sáng.Càng lúc Nguyên càng tin rằng giấc mơ của mình là một điềm báo. Chính vì thế, Nguyên càng ra sức tìm kiếm.Lấy máy bấm lại danh bạ lưu, Nguyên nhấc điện thoại bàn bấm lần lượt từng số lạ mà Nguyên cho rằng Yên gọi nên lưu lại.- Alô!- Điê!!!14921_5.htm!!!
Đã xem 19202 lần.
http://eTruyen.com