Chương 7

Hạnh Nghi nằm yên trên giường bệnh. Đã 7 giờ hơn rồi mà Hữu Thiên vẫn chưa đến.
Cô phụng phịu, nhưng đôi mắt của cô chưa kịp gợn chút hờn dỗi nào thì Hữu Thiên đã xuất hiện trước cửa với bó hoa hồng trên tay. Anh cười thật hiền lành:
- Xin lỗi, anh đến muộn.
Hạnh Nghi cười thật tươi, hân hoan đón bó hồng từ tay Hữu Thiên. Cô vờ dỗi:
- Ghét anh ghê, bây giờ mới tới. Anh có biết em đợi anh bao lâu rồi không?
Hữu Thiên bẹo má cô:
- Anh xin lỗi. Nhưng công ty vừa mới có hợp đồng mới, nên hơi trễ một chút. Đền cho em này.
Rồi không kịp để cho Hạnh Nghi phản ứng, anh ôm ghì lấy cô, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô. Hạnh Nghi thấy tim mình đập mạnh, cô ngạc nhiên vô cùng. Sao trước đây không vậy, bây giờ lại có điều đó. Hay là... hay là.... Ôi! Cô không thể chấp nhận vậy được, cô căm ghét anh mà. Không. Cô chỉ giả vờ thôi, giả vờ yêu thôi.
Hạnh Nghi đột ngột đẩy Hữu Thiên ra, giọng nũng nịu:
- Anh tham lắm. Anh có biết em khát nước nãy giờ không?
- Anh không biết.
- Anh vô tâm lắm.
Hữu Thiên định tìm môi cô lần nữa, nhưng Hạnh Nghi đã vội vàng lấy tay che miệng. Cô nhõng nhẽo:
- Em khát nước thật mà. Anh đi lấy nước cho em đi.
- Ừ. Anh sẽ xuống căn tin mua. À! Mẹ đâu hả em?
- Mẹ ở với em từ chiều. Em ăn cơm xong đã giục mẹ về nghỉ ngơi rồi. Mẹ có nói tối nay mẹ đến.
- Chà! Vậy anh phải tranh thủ rồi.
- Xí! Đừng có mong.
Hữu Thiên lại nheo mắt nhìn cô, cười rồi hăng hái cầm bình thuỷ đi mua nước cho cô.
Hạnh Nghi thấy mình bắt đầu lo sợ thật sự. Cô sợ mình đã yêu Hữu Thiên, sợ mình đã không chiến thắng được mình và ngã vào tay thần tình ái mất rồi.
Cửa phòng xịch mở, bác sĩ Nguyên bước vào, ánh mắt dịu dàng, ấm áp nhìn cô. Từ sáng đến giờ, bác sĩ Vũ Nguyên rất thường xuyên vào thăm Hạnh Nghi. Cô thấy anh quen quen, nhất là ánh mắt, nhưng sao cô không thể nhận ra anh là ai cả. Vũ Nguyên ân cần:
- Cô đã khoẻ nhiều rồi. Cô có muốn về nhà không?
Hạnh Nghi vội vàng gật đầu:
- Vâng. Tôi rất muốn về. Bác sĩ cho tôi về nhé?
Vũ Nguyên gật đầu:
- Ừ. Ngày mai, tôi cho cô xuất viện. Cứ yên tâm ngủ ngon một đêm ở đây nhé.
- Vâng. Tôi cảm ơn bác sĩ.
- Vậy cô nghĩ ngơi cho khoẻ nhé. Tôi đi đây.
Vũ Nguyên xoay lưng đi, Hạnh Nghi gọi giật lại:
- Bác sĩ Nguyên!
Vũ Nguên quay lại:
- Gì vậy, cô Hạnh Nghi!
- Xin lỗi, hình như tôi gặp bác sĩ ở đâu rồi.
Hạnh Nghi ngượng ngùng, đan mấy ngón tay vào nhau, dè dặt hỏi.
Vũ Nguyên bật cười, không biết mình có nên nói ra điều đó hay không. Nói ra để làm gì, để ngượng nghịu cả đôi bên. Anh lắc đầu:
- Cô lầm lẫn rồi. Trước đây, tôi chưa từng gặp cô bao giờ.
- Ô! Vậy à? Tôi xin lỗi bác sĩ nhé.
Vũ Nguyên cười buồn rồi quay lưng lại lần nữa. Tiếng Hạnh Nghi lại vang lên:
- A! Tôi nhớ ra rồi. Anh có phải là người trong siêu thị đã.....
Cô xấu hổ không dám nói tiếp là "đã nhìn tôi". Vũ Nguyên thấy không thể giấu được nên gật đầu:
- Nếu cô đã nhớ ra thì tôi cũng không chối. Nhưng hay ho gì việc một chàng trai bị từ chối làm quen chứ.
Hạnh Nghi thấy lòng trở nên ngại ngùng trước anh. Cô chống chế:
- Tại lúc đó tôi đang bực bội, nên không muốn nói chuyện với ai cả. Tôi xin lỗi.
- Có gì đâu. Một người đẹp như cô thì hoàn toàn có quyền tự kiêu mà.
- Ơ.... Không phải vậy.
Hạnh Nghi chưa kịp nói hết câu thì Hữu Thiên xuất hiện. Anh vồn vã:
- Ồ! Anh Nguyên đến khám cho Hạnh Nghi à?
- Ừ. Anh mới tới.
- Hạnh Nghi này! Đây là anh Vũ Nguyên, anh họ của anh, tụi anh từng lớn lên bên nhau đấy.
Hạnh Nghi ngỡ ngàng. Lại có chuyện như vậy nữa chứ. Ôi! Sao cuộc sống lại có chuyện kỳ lạ thế nhỉ. Tuy vậy, cô vẫn gật đầu:
- Vậy chúng ta đều quen biết cả. Anh Nguyên! Cảm ơn anh đã chăm sóc em.
Vũ Nguyên khoát tay:
- Thôi. Hai người cứ ngồi đây, anh phải đi có việc. Chào nhé.
Rồi Vũ Nguyên nhanh nhẹn đi ra, nhường khoảng không gian yên bình lại cho hai người. Hữu Thiên xót xa nhìn Hạnh Nghi:
- Mới ở viện có hai ngày mà em xanh xao quá.
Hạnh Nghi mỉm cười:
- Anh đừng quá lo, mọi chuyện đều ổn mà. Anh xem, em vẫn xinh đẹp, đúng không?
- Ừ. Em lúc nào cũng đẹp, không ai có thể đẹp bằng em.
Hữu Thiên ôm choàng Hạnh Nghi vào lòng, thấy trái tim mình bình yên, hạnh phúc. Hạnh Nghi ơi! Anh sẽ yêu em suốt đời. Sẽ không có gì ngăn cản được chúng ta, em có biết không?
Hữu Thiên không nhắc đến mối hận thù trước mặt Hạnh Nghi, nói đúng hơn anh không dám, vì anh sợ.
Hạnh Nghi đẩy anh ra, thầm thì:
- Mẹ sắp vào, anh về đi nhé, mai lại đến. Em không muốn mẹ em gặp anh. Hình như thái độ của mẹ dành cho anh không được tốt thì phải.
- Ừ. Anh cũng cảm thấy thế. Vậy anh về nhé. Mai, anh đến.
- Vâng, anh về.
Hữu Thiên âu yếm hôn lên trán Hạnh Nghi, rồi quay gót rời phòng bệnh.
Hạnh Nghi nhìn dáng anh khuất hẳn mới yên tâm nằm xuống, mắt khép hờ. Cô đang suy nghĩ lung lắm. Không biết cô có đang lấn quá sâu vào cuộc chơi không nữa. Thật sự, cô cũng không thể trả lời trái tim mình, rằng có yêu Thiên hay không. Cô mệt mỏi quá.
Có tiếng mở cửa, có lẽ mẹ đến rồi, mẹ hứa có đem canh gà đến cho cô. Nhưng chưa kịp ngồi dậy, cô đã nghe tiếng một người đàn ông vang lên:
- Chào em. Em vẫn khoẻ chứ?
Hạnh Nghi giật mình. Chí Lâm à? Anh ta đến đây làm gì? Hạnh Nghi ngồi bật dậy, giọng cảnh giác:
- Anh đến đây làm gì?
Chí Lâm cười nham nhở:
- Ồ! Không. Anh chỉ đến đây thăm em thôi mà. Nghe nói em bị xe tông hả?
- Mặc tôi. Tôi đang mệt, anh về đi.
- Kìa em. Chúng ta là bạn bè tốt với nhau mà, sao em lạnh lùng vậy?
Hạnh Nghi quắc mắt:
- Anh phải cẩn thận. Đây không phải là chỗ đùa.
- Anh không đùa. Anh đang rất nghiêm túc. Hạnh Nghi! Anh yêu em nhiều, không kém Hữu Thiên đâu.
- Anh im đi. Đừng cợt nhã với tôi.
Chí Lâm dường như không nghe, anh ta sấn lại giường Hạnh Nghi, đòi hỏi nụ hôn nồng nàn như nụ hôn điên rồ mà cô từng cho hắn một cách dại dột. Hạnh Nghi lấy hết sức, vung một cái tát rát bỏng vào mặt hắn. Chí Lâm lùi ra, lấy tay chùi mép một cái rồi cười gằn:
- Tôi biết mà. Cô thì có yêu thương ai, cả cái thằng Hữu Thiên ngốc nghếch đó cũng chẳng là gì đối với cô cả. Đồ rắn độc!
- Anh muốn gì?
- Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn cô chia cho tôi số tiền trong tài khoản mang tên cô.
- Tôi đã nói rồi. Đó là tiền của công ty, chỉ là nguỵ trang thôi.
- Hừ! Tôi không dễ lừa gạt đâu. Tiền từ tài khoản đó đã thường xuyên được rút ra, nhưng không phải cho công ty.
- Anh....
- Đừng nóng vội thế em gái. Tôi không nói gì cho Hữu Thiên nghe đâu, nếu cô chịu chi cho tôi tiền. Vậy thôi, à.... không. Không chỉ có vậy....
- Anh còn muốn gì?
- Không. Em phải hứa về việc đầu tiên trước đã.
Hạnh Nghi thở hắt ra:
- Được. Tôi sẽ chia cho anh. Vậy đã được chưa?
- Chưa được. Nếu không muốn mất Hữu Thiên hãy hứa điều nữa.
- Điều gì?
- Làm tình nhân không công khai với tôi. Cô biết đó, cô rất quyến rũ.
- Vô liêm sỉ!
- Không bằng cô đâu. Cô em chịu không?
Hạnh Nghi quắc mắt:
- Đừng mong. Một là tiền, hai là không có gì cả, cùng lắm tôi liều với anh. Tôi không sợ gì đâu.
- À... à quên. Cô đâu có yêu Hữu Thiên đâu mà sợ mất, cô chỉ lợi dụng thôi.
- Anh đi ra ngay cho tôi.
- Em suy nghĩ lại nhé, em yêu. Hẹn gặp em ở công ty.
Hạnh Nghi giận đến tái mặt. Không ngờ có lúc hắn lại làm được những chuyện khủng khiếp thế này.
Chỉ Lâm cười sằng sặc khi thấy gương mặt giận dữ của Hạnh Nghi. Hắn rời khỏi phòng, không quên để lại cho Hạnh Nghi nụ hôn gió đểu cáng.
Cô thật sự đã bị thua hắn. Cô không nghĩ hắn lại thâm hiểm và lưu manh vậy. Cô giận mình đã quá xem thường hắn. Rồi đây hắn sẽ bày ra những chuyện rắc rối khủng khiếp cho mà xem. Ôi, Hạnh Nghi ơi! Mọi chuyện sẽ đến đâu đây? Mi đã đi quá xa rồi.
Hạnh Nghi ôm mặt khổ sở, đầu óc cô cứ rối tung cả lên. Cô không biết cuộc nói chuyện của cô đã lọt vào tai một người khác, đó là bác sĩ Nguyên. Anh đứng bên ngoài, nghe không sót một câu nào. Anh thấy buồn bã vô cùng. Người con gái mà anh rất quý mến là người như vậy đấy. Hữu Thiên ơi! Em đã bị cô ta gạt lừa rồi. Cả anh nữa, cũng bị vẻ đẹp hồn nhiên của cô ta che mắt rồi. Anh phải làm sao đây. Nói với em điều gì bây giờ. Còn không nói, công ty của chú Thuận sẽ ra sao?
Vũ Nguyên thấy khó thở. Anh bắt đầu thấy sợ người con gái có vẻ mảnh dẻ yếu đuối nằm trong kia. Cô ta thật là tồi tệ.
o0o
Vũ Nguyên đẩy chiếc dream vào sân, lễ phép chào ông bà Châu Thuận:
- Con chào chú thím.
- Ừ. Vũ Nguyên đó hả con?
- Dạ. Hữu Thiên có nhà không chú?
- Có. Nó ở trên lầu đó con.
Vũ Nguyên dạ nhỏ rồi chạy lên lầu. Đẩy cửa vào một cách tự nhiên, Vũ Nguyên ngỡ ngàng nhìn Hữu Thiên:
- Ủa! Em định đi đâu vậy?
- Em đến nhà Hạnh Nghi, đưa cô ấy đi chơi.
- Sao bữa trước em bảo là tối nay sẽ đi uống cà phê với anh?
Hữu Thiên cười cầu tài:
- Cho em khất. Hạnh Nghi muốn đi chơi, cô ấy nằm nhà cả tuần rồi.
Vũ Nguyên nén tiếng thở dài. Không phải anh buồn vì Hữu Thiên lỗi hẹn, mà anh lo, vì không biết Hạnh Nghi sẽ làm gì Hữu Thiên, trong khi anh chàng này lại quá si mê cô ta.
Vũ Nguyên trầm ngầm:
- Em yêu Hạnh Nghi thật à?
Hữu Thiên mở to mắt:
- Anh hỏi gì kỳ vậy? Không yêu mà lại làm những chuyện như vậy à? Đúng là anh chưa yêu, nên chưa biết gì cả.
" Anh còn làm những chuyện điên rồ hơn em nữa kia". Vũ Nguyên nghĩ vậy trong lòng mình, nhưng không dám cho Hữu Thiên nghe. Anh hỏi nhỏ.
- Hạnh Nghi là người thế nào?
- Cô ấy thông minh, sắc sảo, nhưng dễ thương. Tóm lại, là một người phụ nữ hoàn hảo.
- Chỉ là trong mắt em thôi.
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Không có gì. À! Cô ấy làm gì ở công ty em.
- Làm phó phòng ngoại giao.
- Đến thế cơ à? Do năng lực, hay do cô ấy là người yêu của em?
- Do cả hai. - Hữu Thiên cười đùa.
- Em có giao việc gì quan trọng của công ty cho cô ấy không?
- Cũng có một số.
- Liên quan đến tiền bạc chứ?
- Cái anh này! Hôm nay, anh làm sao vậy? Cứ như hỏi cung ấy.
- À! Không. Anh chỉ quan tâm em thôi mà.
- Anh không tin Hạnh Nghi à?
- Dĩ nhiên là không phải. Nhưng anh chỉ không muốn em chỉ mãi yêu, mà không lo chuyện kinh doanh.
Hữu Thiên lấy làm lạ. Hôm nay anh nói chuyện gì kỳ vậy. Tại sao lại quá quan trọng hoá chuyện tình yêu của mình đến vậy. Vốn thông minh, lại hiểu rõ tính tình của anh, nên Hữu Thiên trở nên quan tâm đến những gì Vũ Nguyên nói. Anh hắng giọng.
- Anh Nguyên! Em biết là anh có chuyện gì rồi. Anh nói đi. Em sẽ sẵn sàng nghe.
Vũ Nguyên bối rối quá. Anh không biết có nên nói ra hay không. Nhưng nếu không nói ra, em anh sẽ bị cô ta gạt đến bao giờ, công ty Châu Thuận sẽ ra sao. Vũ Nguyên nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên, hỏi một cách rất dịu dàng nhưng nghiêm khắc.
- Em có tin những gì anh nói không?
- Em tin.
Vũ Nguyên gật đầu rồi thuận lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Hạnh Nghi và Chí Lâm. Vừa nghe xong, Hữu Thiên đã đứng bật dậy:
- Em không tin. Không đời nào có chuyện đó cả.
- Anh đã nói rồi. Rằng em sẽ không bao giờ tin lại có chuyện như vậy cả. Nhưng em cũng phải hiểu, anh làm thế chẳng lợi gì cho anh cả.
Hữu Thiên thấy choáng voáng thật sự. Đây là chuyện cả nằm mơ, anh cũng không bao giờ nghĩ ra. Hữu Thiên lắc mạnh vai Vũ Nguyên:
- Anh hãy vì tình cảm chân thành của anh em mình, mà nói rằng anh không hề dối gạt em.
Vũ Nguyên bình tĩnh gỡ tay Hữu Thiên ra, giọng đều đều:
- Anh hiểu em đang bị sốc thế nào, bởi vì em yêu cô ấy chân thành. Nhưng em là một người thông minh, em phải hiểu, cái gì cũng có mặt trái của nó.
- Thôi thôi. Anh đừng nói nữa, em không có can đảm để nghe nữa đâu.
- Vậy tuỳ em suy nghĩ, xét đoán vậy. Anh về đây. Anh luôn mong em hạnh phúc, Hữu Thiên ạ.
Hữu Thiên gật đầu như một cái máy. Không đứng lên tiễn Vũ Nguyên được nữa, anh ngã sầm xuống giường. Trời ơi! Lẽ nào cô ấy dối gạt mình đến như vậy? Anh Vũ Nguyên có nói thật hay không? Mình có nên tin anh ấy, hay là tin Hạnh Nghi. Ôi, Hạnh Nghi! Nếu thật sự em đã làm thế, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.
Hữu Thiên khổ sở vô cùng, anh không còn nghĩ đến chuyện đến nhà Hạnh Nghi nữa. Bất giác, anh lao ngay xuống nhà dưới. Thấy ông Châu Thuận đang ngồi xem tivi, Hữu Thiên vội vã đến bên ông, giọng khẩn trương:
- Ba! Có phải giữa gia đình mình và gia đình Hạnh Nghi có một mối thâm thù không hở ba?
Ông Châu Thuận ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay con ông lại có phản ứng mạnh về điều đó đến vậy. Nhưng ông cũng gật đầu.
- Thì ba đã nói với con rồi còn gì. Có chuyện gì vật con?
- Không có gì. À! Mà ba có nghĩ là vì muốn trả thù, người ta bất chấp thủ đoạn không ba?
- Ba không hiểu ý con định nói. Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
- Không. Con về phòng đây.
- Con không sang nhà Hạnh Nghi à?
- Con không đi nữa.
- Hai đứa con có chuyện gì sao? Hôm nay con lạ lắm đấy.
Hữu Thiên không nói gì nữa, anh bước lên phòng mình như vô hồn, vô thức. Ngã người xuống nệm, anh nhắm nghiền mắt lại, mặc cho những hoài nghi dằn vặt trong lòng. Đôi mắt Hạnh Nghi lại long lanh hiện lên trước mắt anh. Trời ơi! Người con gái anh yêu, mối tình đầu ngọt ngào của anh, có lẽ nào lại tan vỡ một cách cay nghiệt oan trái như thế. Ôi, Hạnh Nghi! Cầu mong sao cho em mãi là em dịu hiền của lòng anh.