(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)
Chương 9

- Thiên Uy, anh vào được không?
Nghe tiếng gõ cửa và tiếng hỏi, Thiên Uy vô cùng lúng túng, căng thẳng, lúc sau cậu mới trả lời được. Tuy nhiên, Thiên Uy vẫn chưa kịp bình tĩnh trở lại, Thiên Lập đã đẩy cửa đi vào.
- Anh quấy nhiếu em phải không Thiên Uy? - Thiên Uy cố nói với giọng hết sức lịch sự, song luồng mắt anh ta chả lịch sự chút nào, phóng thẳng lên tập giấy viết thư màu ngọc thạch lộ một góc dưới quyển sách giáo khoa. Đôi mắt anh sắc biết bao, óc quan sát của anh nhạy biết bao. Nhưng anh tảng lờ như không.
- Không anh ạ! - Thiên Uy trả lời vụng về, cậu đứng dậy, nhưng không rời khỏi bàn, chú tâm dấu điều bí mật trong lòng.
Thiên Lập cười thầm, nhưng vẫn không lộ thần sắc:
- Em cứ ngồi đi, anh không có việc gì, đến thăm em tý thôi.
Thiên Uy đỡ căng thẳng đắp:
- Bố mẹ em đến nhà bà Phùng ăn cơm, anh ạ.
- Anh biết, ông bà Phùng tiễn bố em đấy, chắc bố mẹ em sẽ về sớm.
- Tiến bố em ư? Bố em sắp đi nước ngoài hở anh? - Thiên Uy tỏ ra sửng sốt, nét mặt lộ vẻ ngây thơ - Thế mẹ em?
- Mẹ em ở nhà, bố em chỉ đi họp vài ba tuần thôi mà.
- À! - Lúc đó Thiên Uy mới an lòng, không hỏi thêm gì nữa. Bố cậu đi đâu, họp hội nghị gì, cậu hoàn toàn không quan tâm, cậu chỉ sợ bố mẹ đi hẳn, rồi bỏ rơi cậu mấy năm liền như trước kia, mặc dù thực tế không thể như thế được, vì bà ngoại không còn.
Thiên Uy bất giác nhìn tấm ảnh bà treo trên tường.
- Đấy là ảnh bà ngoại của em à? - Thiên Lập cũng đưa mắt nhìn theo, gật đầu - Ừ, khung ảnh này em mua hôm chúng ta cùng đi xem phim đấy nhỉ?
- Vâng ạ, trí nhớ anh tốt thật.
- Làm sao anh quên được, hôm đó em và Thiên Nhu còn cãi nhau cơ mà, đứa thì đòi đi mua khung ảnh, đứa thì đòi đi mua dĩa hát.
Thiên Uy cười:
- Anh có sáng kiến là đến phố Trung Hoa, có bán cả khung và dĩa hát. Anh vừa mới về nước cơ mà, làm sao anh thuộc hết các phố thế nhỉ?
- Em đừng quên rằng anh chính là người Đài Bắc. Nhưng Đài Bắc nay khác xưa nhiều quá em ạ.
Thiên Uy tỏ ra đang chăm chú nghe anh kể chuyện Đại Bắc ngày xưa với ngày nay, kỳ tỉnh tâm hồn cậu bất định. Trong lòng đang vấn vương những lời lẽ viết trên trang giấy màu xanh nhạt. Đã viết được một nửa rồi, còn nửa kia nên viết tiếp như thế nào nhỉ?
Thiên Lập hiểu tâm trạng cậu bé, vì phải đợi vợ chồng Đại Nhạc, anh đành cứ ngồi lì. Anh cố kể những chuyện lý thú ngày xưa, Thiên Uy bị thu hút khi nào không hay. Câu chuyện kể đến chỗ thú vị, hai anh em cùng cười ha hả.
Nghe tiếng cười, Thiên Nhu định quay sang hỏi tội Thiên Uy khiến cô không làm bài được, kỷ tỉnh cô bé đang đọc tiểu thuyết.
Đến trước cửa buồng Thiên Nhu mới hay Thiên Lập đang trong buồng Thiên Uy, cô bé mừng rỡ, đẩy cửa bước vào:
- Đấy nhé, anh đến mà chẳng thèm sang buồng em nhé!
- Anh vừa đến xong, tiện thể anh vào buồng Thiên Uy trước, chứ anh có biết cả em cũng ở nhà đâu.
- Thế sao anh không sang buồng em trước nào? Thiên Nhu trề môi - Em không tin rằng buồng Thiên Uy lại thơm tho hơn buồng em nhé.
- Chỉ có buồng mẹ mới thơm.
Thiên Uy cốt chọc tức Thiên Nhu, Lê Thiên Lập không khỏi liên tưởng điều bí mật trong lòng, anh lắc đầu cười:
- Buồng mẹ các em thì anh không dám vào.
- Đi, anh Lê sang buồng em đi - Thiên Nhu khoát tay như ra lệnh - Sang buồng em nghe dĩa hát, anh Lê ạ.
Mở máy be bé nhé.
- Ừ, cứ mở to!
Hai người đi khỏi, Thiên Uy thấy mình nhẹ hẳn. Cậu vội đứng dậy cài then cửa, làm thế không phải vì Thiên Lập, cậu sợ Thiên Nhu bất thần đâm sầm vào buồng cậu.
Sau khi ngồi yên, cậu ngoái đầu lại nhìn phía sau lần nữa, sợ ai rình trộm sau lưng. Xa xa vẳng tiếng nhạc và giọng nói the thẻ của Thiên Nhu ở buồng bên cạnh, nhưng chả nghe rõ cô bé nói gì.
Thiên Uy kéo dịch tập giấy viết thư tới trước mặt. Trên tờ giấy mầu ngọc bích, hiện lên nét chữ cũng đơ do cậu quá ư nắn nót trong lúc viết.
Thiên Uy đang viết thư cho Tào Thục Phân.
 

Truyện Đừng Quên Đêm Nay Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 hưng vô hình trung lại chính là làm lợi cho bản thân mình. Chẳng phải ngẫu nhiên, năm xưa cha nàng đã xin về hưu sớm, vì tính ông không thích hợp với loại công tác này. Từ bé cha nàng là người tinh thông thi và họa, vốn coi nhẹ công danh trên đời, song ông nội nàng giữ chức đại thần đối ngoại (ngoại vụ), cho nên đã bắt con trai mình kế nghiệp cha ông. Cảm thấy sâu sắc về nỗi khổ trong quan trường, cho nên ông để cho con cái tự do lựa chọn sở thích trên đường đời. Ông không phản đối con gái gả cho viên chức ngoại giao, và ông từng cho rằng Đại Nhạc thích hợp về công tác này, cho nên ông đã tiến cử con rể cho những người bạn cũ. Khi ông qua đời, Đại Nhạc đã chớm phát hào quang trên đường hoạn lộ.
Rút cuộc, thành tựu trong mười năm đã tạo nên con sâu rẫy chết trước mặt nàng, Giai Lập không những thương hại cho Đại Nhạc, nàng cũng xót thay cho bản thân mình. Đối với chàng, nàng không còn là sức hút, không còn là liều thuốc kích thích. Bàn tay chàng vẫn đặt trên đùi nàng, coi nàng như một con vật nhỏ nuôi trong nhà, như tay vịn trên ghế xa- lông. Những lời nói của nàng chỉ là bài hát ru thông thường, nhạt nhẽo và vô duyên. Cảm thấy tưng tức nơi lòng nực, nàng hít sâu một hơi, vẫn nhìn chàng không chớp mắt. Lông mi chàng thưa và đã có hai sợi mầu vàng. Đôi mắt lúc nào cũng tỏ ra sắc sảo khi đứng trước mặt mọi người, nay bị mí mắt dầy cộp sụp xuống che khuất, mắt nàng chỉ còn lại hai kẻ chỉ ngang trên mặt.
Nàng ghét hai nét kẻ ngang kia, ước gì hét to lên, làm chàng sửng sốt mở to mắt ra. Nhưng để làm gì, chàng sẽ nhìn nàng một cách mơ màng và nói: "em điên rồi hay sao?" rồi đôi mắt kia trở lại hai nét kẻ ngang như cũ. Chàng quyết không thể nhìn nàng bằng cặp mắt ngắm người đẹp châu Âu như trong buổi tiệc tùng.
Chàng ngắm người khác, nhưng cũng có kẻ khác ngắm nàng. Trong nỗi bi ai của sự lãng nhục, nàng bỗng cảm thấy tự tin ở mình. Nàng nhớ lại thân thái đôi mắt Lê Thiên Lập, trong ánh mắt kia biểu lộ sự khâm phục, kính trọng và đầy tình cảm.
Bậy nào! Đầy tình cảm là nghĩa thế nào? Phải chăng đó là ấn tượng mang tính chất trả thù về cái nhìn của Đại Nhạc đối với người khác trong tiệc rượu?
Bỗng nhiên, gương mặt băng giá của nàng lấp lánh ánh cười nhẹ. Buồn cười quá nhỉ? Tiếc thay Đại Nhạc ngủ say nên không nghe nàng kể rằng Lê Thiên Lập gọi nàng bằng an đệ. Lúc đầu tiếng an đệ chỉ là câu đùa, không ngờ vì Thiên Uy và Thiên Nhu gọi anh ta là "anh Lê", vậy là anh ta luôn mồm gọi nàng là an đệ.
Ánh cười bỗng tắt trên gương mặt nàng, "an đệ" là cách xưng hô kính trọng của bậc dưới đối với người cao tuổi, Giai lập không khỏi giật mình về tuổi tác.
Nàng rất ít khi nghĩ đến tuổi tác, tháng hoặc nhớ đến, nàng không khỏi giật mình thon thót. Điếu đó không chỉ xẩy ra hôm nay, ngay cái năm hăm chín, nàng đã cảm thấy kinh hãi về tuổi.
Bài Xaxagasu đăng trên báo có đoạn viết: "Sau nỗ lực trong mười năm trời, mẹ tôi mới cắn răng tăng từ tuổi hăm chín lên ba mươi. Thế nghĩa là tuổi đó đối với phụ nữ coi như phận già". Đọc bài đó, Giai Lập hiểu rằng hăm chín cũng đã là già.
Lúc đang tuổi trẻ, nàng không cảm thấy mình còn trẻ trung thậm chí cứ mạo nhận là người lớn tuổi. Lúc còn là thiếu nữ, nàng luôn mồm nói: đàn bà chúng tôi thế nọ thế kia, kỳ tỉnh lúc ấy chỉ hơn tuổi Thiên Nhu ngày này một tý thôi.
Những năm sống ở nước ngoài, đang tuổi hoa niên, không nhạy cảm về sự trôi đi của năm tháng.
Về nước, thấy mẹ già đi nhiều, bất giác nàng liên tưởng đến mình và đâm lo. Sau khi mẹ mất, thì ra sinh lão bệnh tử là con đường tất yếu của đời người, nàng không khỏi sinh ra cảnh giác với thời gian. Ngày trước, sinh nhật là một ngày kỷ niệm long trọng đầy hân hoan, ngay nay nghĩ đến cũng đã thấy lo.
Song, nàng cũng không có lắm thì giờ đế lo lắng về tuổi tác, con người ta bận vào việc sẻ giảm bớt nhiều nỗi ưu phiền. Tâm trí nàng ngoài việc bận giao thiệp và nội trợ, nàng còn phải lo thay đổi kiểu tóc và mốt phục trang.
Trang phục và phong thái Giai Lập bao giờ cũng là đối tượng được nhiều người chú ý tán thưởng, do đó, nàng lãng quên nồi lo sợ về tuổi tác. Bất ngờ trong bữa ăn con gái để lộ điều bí mật, nàng tuy bực mình thật, nhưng cũng chẳng làm sao được.
Câu chuyện qua đi, quên đi, bây giờ bồng nhớ lại, nàng thêm bứt rứt.
Nghĩ cho cùng Thiên Lập gọi nàng bằng an đệ, có gì hài hước đâu, nàng hơn anh ta những bảy tuổi cơ mà? Ôi, bảy năm là một khoảng cách lớn biết bao.
Giữa nàng với Đại Nhạc có khoảng cách lớn như vậy không? Nhìn lại dáng ngủ của chàng. Giai Lập liên tưởng đến bản thân; bảy năm sau nàng rồi sẽ có dáng vẻ y hệt Đại Nhạc bây giờ, càng nghĩ càng thêm sợ hãi hùng.
Giai Lập bất giác thở dài. Nàng không dám nghĩ tiếp.
Không ngờ tiếng thở dài nặng nề đến nỗi át cả tiếng ngáy của chàng. Lập tức tiếng ngáy im bật, Đại Nhạc vội cảnh giác mở mắt.
Khi nhận ra mình đang ngủ quên đi, Đại Nhạc chẳng hề ân hận cũng không hề xấu hổ, chàng cho đó là điều dĩ nhiên. Chàng miễn cưỡng giơ tay lên định vỗ đùi nàng để tỏ ra âu yếm. Nàng giận dỗi tránh ra, tay chàng rơi xuống đi- văng một cách bất lực.
- Hử? - Chàng cố mở mồm nói - Sao thế em?
Giai Lập không trả lời, vờ ngủ. Đại Nhạc hiểu nàng giả vờ và đang dỗi. Có gì đáng để nàng dỗi đâu cơ chứ, trời nóng thế kia, chả nhẽ không nên ngủ một tí hay sao? Tuy nhiên, chàng vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, Đại Nhạc vừa ngáp vừa hồi tưởng lại tình huống trước lúc thiếp đi, chàng sực nhớ rằng Lê Thiên Lập dẫn hai con đi chơi:
- Chúng nó đi xem phim gì vậy? Hở em?
- Không biết.
- Khi nào các con về?
- Không biết. - Nói xong nàng đứng dậy bỏ đi.
- Giai Lập - Lúc này chàng mới tỉnh hẳn, nhìn sau lưng nàng - Em dỗi hả?
- Có gì đâu ạ - Nàng cười, tiếng cười và nụ cười của nàng như một cử chỉ xã giao với người xa lạ.
Quả thực, nàng không còn dỗi nữa, và cũng không có thì giờ để dỗi, tâm trí nàng bị cuốn hút vào việc trang điểm, chả là tối nay lại phải đi dự yến tiệc.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: may4phuong.net
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--