Con ma bến đ̣
--------------------------------------------------------------------------------
+Dêm hôm nay thật lạnh ..gió thổi từng cơn dồn dập +dập vào cánh cửa bằngtre
khép hờ. Bà +Doan choàng người dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn ra khung cửasổ...Dù đêm
nay gió lạnh nhưng trăng vẫn sáng rựrỡ..soi rơ bóng tre mờ đen dậtdờ nghiêng
ngă v́ gió trước con đường đất dẫn ra bờ +dê...bà lui cui lấy chânquơ t́m đôi
guốc mộc dưới đất....hôm nay họp chợ sớm ..bà phải đem hàng giao chongười ta cho
kịp buổi chơ....khoác vào người tấm áo len mỏng, thắt chặt tấm khănchoàng trên
đầu, đeo bị hàng trên vai , bà lần ṃ theo ánh trăng ra con đườngđất duy nhất
dẫn ra bến đ̣ đầu làng ....gió vẫn thổi vi vút ..lạnh lạnh là..đâuđây tiếng cho
tru lên từng cơn ...dỡn hớt với ánh trăng ....bà cảm thấy hơi sờsơ...bấm hai
ngón tay trỏ và tay cái vào nhau ...miệng lẩm bẩm "A di đà phật..cứu khổ cứu nạn
quan thế âm bồ tát"...chó vẫn tru theo từng bước chân khéo lêlệt bệt trên con
đường đất khô quằn....gió càng lúc thổi càng lạnh hơn.
"Ah!Bến đ̣ đây rồi"
bà +Doan reo thầm trong bụng....bà bước vội đến túp lều tranhdựﮧ bên cạnh bến đ̣
cho khách trú mưa để tránh gió..khi bước vào trong lều , bàgiật mình khi thấy đã
có người ngồi đó tựao giờ...người đàn bà quay lại nhìn bà+Doàn một cách vui vẻ
:"chào bà..bà đi chợ sớm đấy ạ" "vâng" bà +Doàn cảm thấybớt sợ hơn trước sựiềm
nở của người la....hai người trao đổi một vài câu xăgiao ..được một lúc , người
đàn bà lấy trong túi ra hai củ khoai mời bà +Doàn :"mời bà, khoai đầu muà
đấy"...Bà +Doàn vui vẻ nhận củ khoai từ trên tay người đànbà no..."này bác"
người đàn bà nói "sao tôi ngứa đầu quá..may +dêm nay trăngsáng, nhờ bác bắt chấy
hộ tôi được không ả" bà +Doàn hoan hỉ nhận lời...bắt mộthồi thì tựhiên bà +Doàn
cảm thấy như đầu người đàn bà mủn +di từ từ. bà +Doànthắc mắc " này bác , sao
đâù của bác mủn quá..mủn cứ như là đầu ma í"...ngườiđàn bà quay lại, hai con mắt
bây giờ là hai lỗ sâu hoắm , c̣n mặt mủi thì lởloét, nhe hai ràm răng cái c̣n
cái mất " hehehehe..thì tôi là ma đấy"...bà +Doànsợ quá hét một tiếng rồi bất
tỉnh......
Sáng hôm sau , có người đi vào tronglều trú chân mới phác giác ra
bác +Doàn nằm thiêm thiếp trên nền đất , miệng đầynhững đất sét...
Phải mất
hết mấy tháng trời, bà +Doàn mới bình phụcđược..Từ đấy về sau, bà +Doàn cạch đến
già, không dám đi đâu tối một mìnhnữa...