Kẻ báo tin dữ!
--------------------------------------------------------------------------------
Ít ai sống ở vùng Ngă Ba Ông Tạ vào khoảng thập niên 60s mà không biết danhcủa Thầy Bảy! Thầy Bảy sống trong một căn nhà ba tầng khá khang trang! Thầy tuy đã trên 50 mà vẫn chưa có vợ con gì cả ! Ai cũng cho là Thầy rất cô đơn một mìnhtrong căn nhà 3 tầng to lớn này! Ai có hỏi thì Thầy chỉ cười nói là nghề củaThầy chưa cho phép Thầy lấy vợ! Nghe tên của Thầy ta cũng có thể đoán được Thầylàm nghề gì rồi! Thầy chuyên lo việc bói toán! Từ coi tướng, chỉ tay, bói bài,giải mộng, và ngay cả chiêm tinh Thầy bao thầu hết!


Ta khôngngạc nhiên khi thấy Thầy ngày càng khá giả hơn! Chỉ khi nào không c̣n đàn bàtrên thế gian này thì ngày đó Thầy mới sợ đói mà thôi! Chính Thầy cũng biết làmình sống nhờ vào ḷng tin của các bà! Bọn đàn ông thì cả năm trời may ra mớithấy mặt một mống xin coi về công danh sựghiệp! Nếu ai cũng như bọn dàn ông hếtthì có lẽ thầy đã bỏ nghề lâu rồi!


Thầy cũng như các nhà bói toánkhác! Nghĩa là "bói ra ma quét nhà ra rác" mà thôi! Nhưng Thầy được tiếng hơn họnhờ Thầy đoán trúng nhiều hơn! Bí quyết của Thầy là dùng tâm lư để đoán chokhách hàng của Thầy! Thí dụ có lần một người đến xin giải mộng, bà ta nằm mơthấy heo kêu! Thầy đoán là bà ta sắp được mời ăn tiệc! Quả đúng như vậy tuần đóbà được mời đi ăn đám giổ của một người bà con! Tuần sau bà ta lại tới xin giảimộng, nói là bà lại mơ nghe tiếng heo kêu! Lần này Thầy bảo là phải cẩn thận kẻobị đánh! Bà nọ ra về! Quả đúng như lờiThầy cảnh cáo, mấy hôm sau bà đi chợ ngang qua chổ hàng cá, hai bà bán cá chửilộn rồi đánh nhau! Họ lấy đ̣n gánh phang nhau, nhè đâu trúng bà một cái lổ đầuphải đi nhà thương! Tiếng Thầy coi hay đồn xa nên các bà ở các vùng khác đuanhau tới xin Thầy coi cho! Họ đâu biết là Thầy chỉ dựtheo tâm lư mà đoán thôi:Theo Thầy thì khi lần đầu nghe heo kêu, tức là heo đang đói và chủ sẽ cho heoăn! C̣n lần thứ hai vẫn nghe heo kêu thì Thầy cho là heo đã ăn no mà c̣n kêu réothì sẽ bị chủ đánh đ̣n! Mà ngờ đâu các điều Thầy đoán đều trúng phóc! Cũng nhờđoán đúng nhiều vụ cho nên lúc đầu nhà Thầy cũng chỉ lụp xụp mà chỉ trong ṿngnăm bảy năm Thầy đã xây được căn nhà 3 tầng khang trang như hiện nay!



Nhưng nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có gì đáng nói! Bất quá Thầychỉ có danh hơn các ông Thầy khác thôi! Nhưng cái điều mà làm cho Thầy nổi danh,ở thập kỷ 60, là cái danh hiệu "Kẻ báo tin dữ!"
Có một thời mà dân chúng tại Saigon và vùng phụ cậnđều sợ hăi mỗi khi nhắc đến tên Thầy! Mỗi khi nhấc điện thoại lên hỏi "Xin lỗiai ở đầu giây đó ?" Và nếu người ở đầu giây kia trả lời "Tôi là Thầy Bảy đây!Xin cho nói chuyện với ông/ bà ...." là chủ nhà cảm thấy mình đã mang vận mạtvào thân rồi! Từ chết tới bị thương thôi! Mà như có một ma lựnào đó khiến ngườiđược gọi có muốn cúp máy cũng không được! Cái ma lựđó làm cho người ta ṭ ṃmuốn nghe việc gì mà Thầy Bảy muốn báo cho mình! Dù đó toàn là việc xấu khôngthôi! Cảnh sát cũng nhận được những cú điện thoại từ văn pḥng Thầy, báo cho họbiết nơi xảy ra tai nạn của nạn nhân! Hoặc báo cho họ biết sự́ sẽ xảy ra chocác nạn nhân nếu nhà các người này không có điện thoại!



Ddặcbiệt là những sựiệc xấu này xảy ra như là các tai nạn! Không một dấu vết gì đểlại để có thể t́m ra hung thủ hay quy về một người đáng nghi nào cả ! Trong hầuhết các vụ án này, cảnh sát đều phải làm biên bản là do tai nạn, hoặc chờ bổtuc các chi tiết trong khi đợi điều tra thêm! Cảnh sát đặt một nhóm đặc biệt đểtheo dơi chuyện này, và một toán khác chuyên theo dơi việc làm của Thầy Bảy từngbước một! Họ cũng mời Thầy về sở cảnh sát đô thành để hỏi cung mấy lần, nhưnglần nào Thầy cũng chỉ nói là có một thế lựvô hình nào đó chỉ cho Thầy biết sốđiện thoại, và cho Thầy thấy các điều sẽ xảy ra cho các nạn nhân! Thầy chỉ muốnkêu để giúp họ tránh cái thảm họa sắp xảy đến cho họ mà thôi! Nhưng hình như vôhiệu! Cái thế lựvô hình đó hình như muốn Thầy kêu, và như để chứng tỏ là nó cómănh lự làm hại kẻ khác mà chính quyền không làm gì được nó cả ! Cảnh sát làmviệc dựtheo khoa học nên làm sao họ tin được các lời Thầy Bảy nói! Họ tin làThầy có liên hệ gì đó với bọn giết người chuyên nghiệp kia! Có thể là Thầy mướnbọn đó làm ra các việc kia rồi làm bộ gọi báo để mọi người cho là Thầy tinhthông mọi việc, ngỏ hầu làm mọi người tin vào tài Thầy mà kéo đến xem bói đônghơn, và Thầy sẽ làm giàu v́ cái danh tiếng này!



Nhưng thật racái tin đồn Thầy là "Kẻ báo tin dữ" hại Thầy nhiều hơn là giúp! Các bà sợ khônggiám tới nhờ xem bói nữa! Họ sơ. Thầy sẽ báo cho họ các tin dữ trong gia đ́nmhhọ! Công việc của Thầy càng ngày càng ế ẩm! Thầy chỉ c̣n việc ngồi chơi trướcbàn làm việc, mắt ḍm chừng cứ sợ quyển điện thoại mấp mô tựở trang và chỉ tênkẻ sắp bị tai nạn! Cái việc chờ đợi này nó làm căng thẳng thần kinh của Thầy hếtmức! Hơi nghe một tiếng động dù mạnh hay nhẹ cũng đủ làm cho Thầy bị giật bắnngười lên!



Một hôm kia, Thầy đang ngồi ở bàn làm việc thì cuốnsổ điện thoại niên giám tự#273;ộng lật từng tờ, rồi ngừng tại trang có quảngcáo của cửa hàng bán xe gắn máy và phụ tùng xe Honda! Cái số điện thoại trêntrang ấy cứ nhấp nháy đập vào mắt thầy! Thầy thấy ông chủ hảng bị xe đụng chết ởtrước cửa hàng đúng 6 giờ chiều! Thầy cố chống chọi với cái cám dỗ để khỏi cầmmáy kêu người chủ tiệm như Thầy đã làm như các lần trước kia! Thầy biết là mìnhđang bị cảnh sát theo dơi, và họ không tin vào các điều Thầy đã nói cho họ nghe!Thầy đã chống cựại cái thế lựvô hình cho đến gần 5 giờ chiều! Tuy thế t́nh conngười vẫn cao hơn sựợ hăi! Thầy không muốn một người nữa chết mà không biết v́sao mình chết! Thầy nghĩ có lẽ ông ta sẽ tin ta hơn nếu ta đến tận nơi để khuyếncáo ông ta đừng ra khỏi nhà vào lúc 6 giờ là xong chuyện! Thế là Thầy lấy xeHonda phóng về hướng cửa tiệm đó! C̣n cả tiếng đồng hồnữa, dư sức để Thầy tới đóvà nói cho ông chủ tiệm biết điều nguy hiểm đang chờ đón ông ta! Nhưng mới chạyđược một đoạn đường thì phía trước có tai nạn xe cộ! Xe kẹt cứng đường! Muốn tớihay lui gì cũng không được! Khi đường đã được giải tỏa xong thì chỉ c̣n có 7phút là tới 6 giờ chiều! Thầy rồ ga phóng vội đi! Cứu người như cứu lửa mà! KhiThầy vừa phóng tới trước cửa tiệm thì thấy ông chủ tiệm đang đuổi theo một thanhniên miệng la "Bắt nó, bắt nó! Nó ăn cắp đồ trong tiệm tôi!" Tên trộm phóng băngđại qua đường, ông chủ rượt theo, cũng là vừa lúc Thầy chạy tới đó, và ông ta đălao ngay vào đầu xe của Thầy! Ông ta bị hất văng và đập đầu xuống đất chết tươi!Chuông nhà thờ gần đó bắt đầu đổ cho lễ 6 giờ chiều! Cảnh sát đến bắt Thầy vềđồn làm biên bản! Thầy bị nhốt mấy ngày nhưng cuối cùng được thả v́ nhân chứngcho biết là ông chủ tiệm tiếc của đuổi theo tên trộm và lao đầu vào xe của Thầy!Thầy biết là thế lự vô hình muốn cảnh cáo Thầy về việc căi lại sựai khiến củanó !


Một hôm khác, quyển điện thoại lại mở ra từng trang và dừng lạitên một chủ tiệm bán gương (kiếng) Cái số điện thoại cứ chớp chớp trước mắt Thầynhư mời gọi, như chọc giận, như thách đố Thầy! Thầy cố nhắm mắt để không nhìnthấy nó nhưng cũng không xong! Ddến trưa Thầy đành cầm máy kêu bà chủ tiệm đểbáo là đúng 3 giờ chiều nay, bà đừng đứng gần một tấm gương nào hết! Nếu khôngnó sẽ rớt xuống gây tai nạn cho bà! Bà chủ tiệm nghe tiếng Thầy thì sợ điếnghồn! Tuy sợ nhưng cũng cám ơn việc Thầy báo cho biết trước để đề pḥng! Bà vộiđóng cửa tiệm và vào nhà nghỉ ngơi! Khoảng gần 3 giờ bà đi vào pḥng tắm! Ddangxối nước thì bổng đâu đánh xoảng một tiếng! Cả một mảng kính to ở cửa sổ tròntrên vách pḥng tắm rơi xuống cắt đứt bay ba ngón tay trái của bà! Bà vơ mặc vộiquần áo rồi cầm ba ngón tay của mình chạy ra kêu cứu ầm ỉ ! Chồng bà vội lấy xechở đi bệnh viện để cấp cứu! Nhưng các bác sĩ chỉ nối các ngón tay cho bà nhưngkhông thể nối các gân, thần kinh được! Bà bị tê liệt ba ngón tay từ đó! Mảnhkính trong pḥng tắm bể xuống v́ bọn trẻ con chơi ném nhau chẳng may một ḥn đábay lạc vào cái cửa kính ngay pḥng tắm! Một lần nữa cái thế lự vô hình lạithắng!


Riết rồi ai cũng sơ. Thầy! Ngay cả việc tránh nhìn thấy Thầy!Họ sợ lỡ thấy và Thầy phán cho một câu là đi đời nhà ma! Trước kia, ai gặp Thầycũng chào hỏi, nay thấy Thầy xa xa là họ t́m cách lẩn đi rố! Thầy cảm thấy côđơn thật sựVà cảm thấy như bị tù ngay chính trong căn nhà mình! Sựô đơn cộngvới nỗi lo sợ cho tương lai của mình khiến cho Thầy phải t́m cách trừ khử đi cáithế lựvô hình đang bám theo ám ảnh Thầy! Thầy xuống vùng Châu Ddốc, lên tận núiThất Sơn để nhờ các sư ông tu ở trên chùa cứu giúp! Các vị chân tu này đã nổidanh là trừ khử được các tà ma ám ảnh! Các vị sư bèn làm đàn cúng trừ tà choThầy! Sau cả buổi tụng kinh và làm phép, họ nói là đã thâu bắt được tà ma rồi!Từ nay yên tâm về sinh sống! Không ai theo khuấy phá nữa! Thầy mạn phép hỏi tàma đó là ai mà theo ám ảnh Thầy và chọc tức nhà cầm quyền! Vị sư chủ tŕ chobiết đây là hồn ma của một tên cướp khét tiếng ở Khánh Hội, đã bị cảnh sát vâybắt và bắn chết trong một vụ cướp ngân hàng! Hồn hắn vẫn c̣n thù hận, và chưasiêu thoát được nên về để trả thù!


Từ hôm đó trở đi, Thầy Bảy khôngc̣n gọi điện thoại để báo tin xấu nữa! Nhưng cái danh "Kẻ báo tin dữ" kia vẫnbám theo Thầy! Làm Thầy không thể làm ăn gì được nữa! Khách vẫn sợ không giámtới nhờ coi bói! Thầy quyết định giải nghệ, bán nhà, và về Cần Thơ mua một mảnhvườn sống cho tới tuổi già! Từ đó dân vùng Saigon, Gia Ddịnh cũng dần quên đitên Thầy Bảy! Cái tên mà một thời đã làm cho họ sợ hăi mỗi khi nhắc đến! Vàkhông c̣n ai phải bị giật mình mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vangnữa!



Tam Tang



PS: Tôi viết chuyện này dựtheomột phim Mỹ mà tôi đã coi! Xin tiết lộ một điều bí mật: Thầy Bảy là sư phụ củaThầy Bói Mù nhà ta đó! Trước khi đi vượt biên TBM đã tới ở tại nhà Thầy Bảy 2năm để học nghề đó!! Hi hi hi!!