ConNhện
Chính nơi ấy là ư chíkhông hề báo cái
chết.
Ai hiểu thấu được bí ẩn của ư chí với tất thảy sứcmạnh của nói?
Joseph Glanvill.
Chàng sinh viên ykhoa Richard Brakemon đã chuyển
đến pḥng số bảy tại khách sạn nhỏ "Stevence" ởsố sáu phố Alfred Stevence sau
khi liên tiếp vào ba ngày thứ Sáu trước tại chínhcăn pḥng đó có ba người treo
cổ tự tử trên cái xà ngang cửasổ.
Người thắt cổ đầu tiên là một
tay chào hàng người Thụy Sỹ.Chỉ măi đến tối thứ Bảy người ta mới phát hiện ra
xác anh ta, bác sĩ đã xác địnhđược rằng anh ta chết vào quăng giữa năm và sáu
giờ chiều thứ Sáu hôm qua. Cáixác treo lủng lẳng dưới một cái móc to được đóng
chặt vào khung cửa sổ ở đúngchỗ mà cái khung ấy tạo ra một cái giá chữ thập, và
có lẽ nó được dùng để treoáo. Kẻ tự vận đã treo mình bằng cái dây rèm, cửa sổ
đóng. Bởi lẽ cửa sổ rất thấpnên hai dầu gối của kẻ xấu số thơng chạm sàn pḥng,
điều đó chứng tỏ anh ta phảibộc lộ sức mạnh ư chí ghê gớm lắm để thực hiện cái ư
định quyên sinh của mình.Sau đó người ta biết thêm được là anh ta đã có vợ và
cái chết này khiến anh tabỏ lại bốn đứa con; ngoài ra, người ta cũng biết hoàn
cảnh kinh tế của ngườichết là hoàn toán sung túc và anh ta là người vui tính và
vô tưlự.
Vụ tự tử thứ hai trong căn pḥng này không khác lắm với
vụthứ nhất. Nghệ sĩ Krauze vốn biểu diễn các trò ảo thuật tung hứng trên xe
đạpcho một rạp xiếc và tiết mục ảo thuật của anh rất ăn khách, anh ta cũng
chuyểntới pḥng số bảy hai ngày sau đó. V́ anh ta không tới rạp xiếc vào ngày
thứ Sáusau đó nên ông giám đốc cử một nhân viên soát vé và xếp chỗ đến gọi anh
ta. Ôngnhân viên đã thấy nhà nghệ sĩ ảo thuật chết treo dưới cái xà ngang cửa sổ
trongcăn pḥng số bảy không khóa: đúng như cái khung cảnh mà vị khách trọ đầu
tiên đăchết. Vụ tự vẫn này chẳng kém bí ẩn hơn vụ đầu. Nhà nghệ sĩ rất được công
chúngái mộ này được trả lương rất cao, anh mới chỉ hai mươi lăm tuổi và đã nếm
đủ mọiniềm vui sướng của cuộc đời. Và người quá cố cũng chẳng để lại một ḍng
thưtuyệt mệnh cũng như bất kỳ lư do gì giải thích hành vi của mình. Sau cái
chếtcủa mình anh không c̣n ai thân thích, trừ bà mẹ mà cứ ngày đầu tiên hàng
thángcậu con trai đều cẩn thận gửi hai trăm mark về chu cấp chobà.
Đối với bà Dubonnais, nữ chủ nhân khách sạn này, nơi rất hănhữu có khách hàng là
người thuộc đám nghệ sĩ của các nhà hát tạp kỹ ở khuMonmartre kế cận, thì vụ tự
sát bí ẩn thứ nhì kia quả đã có những hậu quả thậttồi tệ. Một số khách trọ đã
rời khách sạn. C̣n những khách hàng thường xuyênkhác của bà thôi không c̣n ghé
lại đây nữa. Bà liền tới hỏi ư kiến và lời khuyêncủa ông bạn thân, ngài chánh
cẩm khu vực chín, ông này hứa với bà là sẽ làm tấtcả những gì thuộc thẩm quyền
mình. Và trên thực tế, ông ta không chỉ bắt tayđiều tra nguyên do tự vẫn của hai
vị khách trọ một cách mẫn cán, nhiệt tâm màc̣n t́m được cho bà ta một khách trọ
mới cho căn pḥng bí ẩnkia.
Charles Maria Cheaumie phục vụ ở cục
cảnh sát và t́nh nguyệnđồng ư đến ở pḥng số bảy, ông ta từng là một con sói
biển già đời đã ṭng ngũthủy quân mười một năm ở hạm đội. Khi ông ta c̣n mang
hàm trung sĩ thì đã ngượcxuôi tới vùng Bắc kỳ và Trung kỳ Việt Nam nhiều lần,
từng một mình đứng gác trênvọng gác nhiều đêm ròng và nhiều lần chơi cho bọn
cướp biển hàng tràng đạn liênthanh khi chúng mang cờ vàng mon mem đến gần cḥi
gác trong bóng tối mịt mùng.Bởi thế nên người ta có cảm giác ông ta sinh ra trên
đời để saÜn sàng đón gặp"những bóng ma" mà bây giờ đã làm cho dăy phố Alfred
Stevence trở nên khéttiếng. Ông Cheaumie dọn vào pḥng ở chiều tối Chủ nhật và
sau khi ngủ ngon lành,thầm cảm ơn bà chủ khách sạn Dubonnais đã khoản đăi bữa ăn
tối thật ngon vàthịnh soạn.
Hàng ngày vào buổi sáng và buổi chiều
tối Cheaumiephải đến gặp chánh cẩm để báo cáo ngắn gọn về mọi sự. Mấy ngày đầu
những báo cáoấy chỉ giới hạn ở lời thông báo rằng tất cả đếu ổn thỏa và ông
không hề thấy gìhết. Song vào chiều tối thứ Tư thì ông ta cho biết bắt đầu ḍ
được những dấu vếtnào đó. Với yêu cầu của ngài chánh cẩm cần tŕng bày rơ hơn
thì ông ta chối từvà nói thêm rằng hiện thời ông ta chưa tin chắc kiệu sự phát
hiện đó có mối liênhệ nào với hai vụ tự tử trong căn pḥng này hay không. Vả lại
ông cũng bảo rằngông sợ trở nên lố bịch, buồn cười và rằng ông ta sẽ kể tỉ mỉ
hơn khi có đủ tựtin. Ngày thứ Năm ông ta xử sự kém tự tin hơn và đồng thời có vẻ
nghiêm trọnghơn, nhưng ông ta chẳng kể ra điều gì mới mẻ cả. Vào sáng thứ Sáu
ông có vẻ bịkích động mạnh, ông ta nói nửa đùa nửa thật rằng dù thế nào đi nữa
thì cái cửasổ đó thực sự có một sức thu hút kỳ lạ nào đó. Song ông Cheaumie
khẳng định điềunày tuyệt nhiên không có mối liên hệ gì đến việc tự sát và chắc
người ta sẽ chếnhạo ông nếu ông nói thêm điều gì đó vào những gì đã kể. Buổi
chiều hôm ấy ôngkhông đến đồn cảnh sát nữa: người ta thấy ông chết treo cổ ở
thanh xà ngang cửasổ trong căn pḥng đã ở.
Lần này thì cảnh huống
tự tử cũng hệtnhư hai vụ trước đến từng chi tiết nhỏ: hai chân kẻ thắt cổ chạm
sàn nhà, thayv́ dây thừng thì một sợi dây lấy từ rèm cửa được dùng để tự vẫn.
Cửa sổ mở, cửara vào không khóa; cái chết đến vào lúc sáu giờ chiều. Mồm kẻ chết
treo cứ háhốc, lưỡi thè lè ra ngoài.
Hậu quả của vụ chết người
thứ ba ởtrong căn pḥng số bảy là vào hôm ấy, tất cả các khách trọ của khách
sạn"Stevence" đã ra đi; ngoại trừ một ông giáo người Đức ở pḥng số mười sáu,
songviệc ở lại này có lư do của nó: ông ta lợi dụng việc này để giảm được tiền
thuêpḥng xuống một phần ba: một sự an ủi quá nhỏ nhoi cho bà Dubonnais là việc
ngàyhôm sau cô Mari Garder, minh tinh nhà hát Opera Comique đã đi một cỗ xe ngựa
rấtsang trọng đến gặp bà và trả hai trăm frăng để mua sợi dây màu mà kẻ xấu số
đădùng để treo cổ tự vẫn. Cô ấy làm như vậy là v́ cái vật đó sẽ mang lại hạnh
phúcvà hơn nữa, người ta sẽ viết về việc này trên báo chí.
Nếu
việcnói trên lại xảy ra ngay vào mùa hè, tháng Bảy hay tháng Tám chẳng hạn thì
bàDubonnais chắc sẽ nhận được số tiền bán nhượng sợi dây kia gấp ba lần v́ lúc
đóbáo chí có thể dành trọn cả một tuần viết kín các cột báo về chủ đề này.
Nhưngvào giữa mùa chính trị sôi nổi này thì báo chí c̣n vướng bận biết bao đề
tài:nào bầu cử, nào các sự kiện ở Marốc, ở Ba Tư, nhà văn vỡ nợ tại New York,
rồi bavụ án chính trị, và thực tế báo chí không c̣n chổ để đăng tải sự vụ kia
nữa. Kếtquả là biến cố trên phố Alfred Stevence thu hút ít sự chú ư hơn là nó
đang có.Nhà đương cục đến lập biên bản ngắn ngủi, và chỉ có thế là vụ án
kếtthúc.
Chàng sinh viên y khoa Richard Brakemon chỉ biết có
biênbản đó thôi khi quyết định thuê cho mình căn pḥng ấy. Chàng hoàn toàn
chẳngbiết một yếu tố, một chi tiết nhỏ, vả lại chi tiết đó lại nhỏ nhoi và tầm
thườngđến nỗi ngài chánh cẩm và chẳng ai trong số những nhân chứng thấy cần
thiết phảithông báo cho các phóng viên biết đến. Chỉ măi sau này, sau khi câu
chuyện kỳ lạxảy ra với chàng sinh viên, người ta mới sực nhớ đến sự việc bé nhỏ
ấy. Sự thểlà khi các nhân viên cảnh sát gỡ viên trung sĩ Charles Maria Cheaumie
ra khỏicái tḥng lọng oan nghiệt thì một con nhện đen to ḱnh ḅ từ mồm ông ta
ra.Người hầu pḥng lấy ngón tay búng con nhện và thốt lên:
- Quỷ
thama bắt, lại cái con côn trùng độc địa này.
Sau đó trong thời
gianđiều tra vụ việc liên quan đến Brakemon, anh ta thông báo rằng khi lôi xác
ngườichào hàng Thụy Sỹ kia ra khỏi sợi dây thắt cổ thì đúng con nhện này đã ḅ
từ vaiông ta xuống. Nhưng Richard Brakemon không hề biết việc đó.
Chàng đã dọn tới ở pḥng số bảy hai tuần sau vụ treo cổ tự tử thứ ba, ấy là vào
ngàyChủ nhật. Chàng ghi vào nhật kư tất cả những gì đã nếm trải trong căn
pḥngấy.
Nhật Kư Của Richard Brakemon, Chàng Sinh Viên YKhoa.
Thứ Hai, ngày Hai mươi tám thángHai.
1 2 3 4 5 6 7 8 9
ConNhện
Dịch Giả: Nguyễn Chiến
mình bắt đầu ở
cănpḥng này ngày hôm qua. Sau khi mở hai gói đồ mình bỏ các
đồ
đạcra và sau đó đi nằm nghỉ. mình ngủ thật ngon, đồng hồ điểm chín giờ khi có
tiếnggơ cửa đánh thức mình dậy. Đó là bà chủ mang bữa ăn sáng lên cho mình. Bà
ấy đặcbiệt quan tâm đến mình, điều đó được thấy rơ theo món trứng, món giăm bông
và lycà phê tuyệt ngon mà bà đích thân mang vào pḥng. mình rửa mặt và mặc quần
áo,rồi sau đó bắt đầu quan sát xem người hầu pḥng dọn dẹp pḥng mình thế nào.
Đồngthời mình châm tẩu.
Thế là mình đã ở đây rồi. mình hiểu rơ
làmình đã can dự vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng cùng lúc ấy mình nhận thức
đượcrằng sẽ đạt được nhiều điều nếu lần ra được dấu vết đích thực. Nếu như trước
đâyParis thật dễ sống, giờ đây để tồn tại ở Paris ấy đâu có rẻ như trước, thì
mìnhbất luận thế nào cũng có thể đặt cược cái cuộc đời chẳng lâu dài gì của
mình.Nhưng chính ở đây có một cơ hội: thật là tuyệt, mình sẽ thử vận may
củamình.
Tuy nhiên cả những người khác cũng muốn được thử vận
may.Không ít hơn hai mươi bảy người, một số tới cơ quan cảnh sát, một số khác
tớithẳng chỗ bà chủ để yêu cầu được ở căn pḥng đó. Trong số những kẻ kỳ vọng có
cảba phụ nữ. Như vậy chẳng thiếu người trong cuộc cạnh tranh này: có lẽ tất
thảymọi người đó cũng nghèo kiết như mình.
Nhưng mình " đã được
cuộc".V́ sao nhỉ? Chà, có lẽ, mình là người duy nhất đã phỉnh được cảnh sát nhờ
một "ưtưởng". C̣n phải nói, ư tưởng ấy quả là hay! Tất nhiên, đó chẳng gì khác
hơn mộttin vịt mà thôi.
Chính những lời tường tŕnh ấy là được
dành chocảnh sát, và bởi thế nên giờ đây mình khoái trá muốn nói với các ngài ấy
rằngmình đã khéo phỉnh phờ được họ. Nếu ngài chánh cẩm là một con người khôn
ngoanthì ông ta sẽ nói: "Hừm, chính v́ thế mà tay Brakemon ấy là người thích hợp
hơncả".
Tuy vậy mình cũng thờ ơ, chẳng xao động gì nếu sau này
ôngta có nói như thế. Giờ đây, dù thế nào đi chăng nữa, mình đã ngồi đây rồi.
Vàmình cho cái việc mình xỏ mũi được các đức ông ấy là một điềm tốtđẹp.
mình bắt đầu từ việc đến gặp bà Dubonnais, nhưng bà đẩy mìnhlại cơ quan cảnh
sát. Suốt một tuần mình lui tới đó và hàng ngày chỉ nhận đượcđộc một câu trả lời
rằng đề nghị của mình đã "được nhận để cứu xét" và rằng mìnhphải đến vào ngày
mai. Phần lớn những kẻ tranh đua với mình đã nhanh chóng lùibước, rất có thể là
họ muốn làm việc gì đó khác hơn là cứ ngồi trong cơ quancảnh sát ngột ngạt để
chờ đợi hàng giờ liền. C̣n đối với mình thì có lẽ sự kiêntŕ của mình đã khiến
thậm chí ngài chánh cẩm không thể Énhẫn nại hơn được nữa.Cuối cùng ông ta tuyên
bố với mình một cách kiên quyết để mình không c̣n tới đónữa, v́ việc này sẽ
chẳng dẫn đến kết quả gì hết. Ông ta bảo là rất cảm ơn mìnhcũng như cảm ơn mọi
người khác do thiện ư của mình, nhưng những "lực lượng tàitử, không chuyên
nghiệp" không hề cần thiết cho công việc này. Nếu như mìnhchẳng hề có một kế
hoạch hành động được soạn thảo kỹ lưỡng thì sẽ chẳng ăn nhằmgì hết...
mình đã bảo ông ta rằng có một kế hoạch hành động. Lẽđương nhiên mình đã chẳng
có kế hoạch nào sất và mình không thể nói cho ông tahay dù chỉ một lời về cái kế
hoạch ấy. Nhưng mình đã tuyên bố với ông ta rằngmình sẽ công bố kế hoạch của
mình, một kế hoạch rất hay, nhưng rất nguy hiểm, cóthể đem lại các kết quả mà
hoạt dộng của các viên cảnh sát nhà nghề vẫn dẫn tới,chỉ trong trường hợp nếu
ông ta hứa với mình rằng sẽ đích thân nhận thực hiện kếhoạch đó. Nhờ có thế mà
ông ta hết ḷng cảm ơn mình và bảo ông ta có chút thìgiờ nào để soạn ra được một
kế hoạch như thế. Nhưng ở đây mình đã nhận thấy làcó chỗ dựa, hơn thế nữa, ông
ta hỏi liệu mình có thể tiết lộ kế hoạch đó cho ôngta biết hay không.
mình đã làm điều đó. mình kể cho ông ta nghemột thứ huyễn hoặc vô cùng mà trước
đó một giây mình chẳng có một chút khái niệmnào hết, tự mình cũng chẳng hay điều
đó xuất hiện từ đâu mà lọt vào đầu mình.mình bảo ông ta rằng trong mọi thời khắc
của một tuần thì nổi bật lên một giờ cóảnh hưởng thần bí, kỳ lạ nào đó đến con
người ta. Ấy là giờ chúa Kitô biến khỏingôi mộ của Người để xuống địa ngục, tức
là giờ thứ sáu buổi chiều ngày cuốicùng của tuần lễ theo lịch Do Thái. mình cũng
nhắc ông ấy rằng chính vào giờ đó,thứ Sáu, giữa năm và sáu giờ đã xảy ra ba vụ
tự sát. mình không thể nói gì hơnnữa với ông ta, mình nhắc ông ta như thế, nhưng
sau đó có đề nghị ông ấy chú ưđến Mặc Khải của thánh Giăng.
Ngài
chánh cẩm nhíu mày tựa hồ như đã hiểu được điều gì đó, ông ta cảm ơn mình và đề
nghị đến buổi chiều lại đếnnữa. mình vốn là người chính xác về giờ giấc nên đã
đến đúng giờ hẹn tại vănpḥng ông ta. Trước mắt ngài cẩm ở trên bàn có cuốn Kinh
Tân Ước. Vào thời gianxảy ra chuyện ấy mình cũng có phần khảo cứu tương tự: mình
đã đọc hết sách KhảiHuyền và chẳng hiểu lời nào trong đó cả. Rất có thể ngài
chánh cẩm thông tháihơn mình, bất luận thế nào thì ông ta cũng rất nhă nhặn
tuyên bố rằng bất chấpsự ngụ ư tối nghĩa của mình thì ông ta cũng đoán định được
kế hoạch mình đưa ra.Sau đó ông ta bảo là saÜn sàng ủng hộ ư muốn của mình và
trợ giúp mình ở mức cóthể được.
Phải thừa nhận rằng ông ta cực kỳ
ân cần, cởi mở vớimình. Ông ta đã kư kết với bà chủ khách sạn một điều kiện mà
theo đó bà ta cóbổn phận chăm nưôi mình hoàn toàn trong khách sạn. Ngài chánh
cẩm cũng giao chomình khẩu súng lục rất nhạy và một chiếc c̣i cảnh sát; các viên
cảnh sát trựcban được lệnh phải thường xuyên hơn nữa đi tuần pḥng dọc con phố
nhỏ AlfredStevence và saÜn sáng tới chỗ mình ngay khi có một dấu hiệu mình đưa
ra. Nhưngquan trọng hơn hết là việc ngài đã đặt trong pḥng mình một chiếc điện
thoại đểbàn, tạo cho mình điều kiện có thể luôn luôn liên lạc được với đồn cảnh
sát. Đồncảnh sát cách đây cả thảy có bốn phút đi bộ, và bởi thế mình sẽ được trợ
giúprất nhanh nếu có xảy ra chuyện gì khẩn trương. Sau khi lưu ư đến tất cả
những lẻnói trên thì mình không thể hình dung mình sợ cái gì cơ chứ.
ThứBa, ngày mồng Một tháng Ba.
Cả hôm qua lẫn hôm nay chẳng
cóchuyện gì xảy ra. Bà Dubonnais đã đem đến một sợi dây mới để lồng rèm cửa lấy
từpḥng bên cạnh, v́ giờ đây trong khách sạn này phần lớn pḥng là trống vắng.
Nóichung, bà tận dụng bất cứ dịp nào đến chỗ mình, và mỗi lần ấy bà đếu đem một
cáigì đó tới. mình đề nghị bà kể lại một lần nữa cho mình nghe toàn bộ chi tiết
vềnhững gì đã xảy ra trong căn pḥng mình đang ở, song mình chẳng biết thêm
điềugì mới nữa cả. Bà ta có một ư kiến độc đáo riêng về nguyên nhân các vụ tự
sát.Đối với nhà nghệ sĩ thì bà nghĩ rằng ở đây có dính líu đến một cuộc t́nh
bấthạnh: trước vụ việc đó một năm thì anh này cũng đã từng sống ở đây và có
mộtthiếu phụ trẻ thường ghé thăm anh ta, nhưng lần này thì chẳng thấy bóng dáng
côta đâu nữa. C̣n về ông người Thụy Sỹ thì bà ta không rơ điều gì đã buộc ông
tađi đến một quyết định chết người đến thế, nhưng làm sao mà hiểu hết ḷng
người?Chà, c̣n ông trung sĩ thì chẳng nghi ngờ gì nữa, ông ta tự tử chỉ là để
chọc tứccô gái ấy mà thôi.
Phải nói rằng những lời giải thích của
bàDubonnais mang cái nét nông cạn nào đấy, nhưng mình cứ để bà ta thả sức nói
dôngnói dài v́ dẫu sao điều đó cũng khiến mình được giải trí.
ThứNăm, ngày mồng Ba tháng Ba.
Vẫn chưa có điều gì mới. Ngài
chánhcẩm gọi điện cho mình chừng hai lần một ngày, mình đáp lại rằng mình thấy
rấtkhỏe, có lẽ lời báo cáo ấy không hoàn toàn làm ông ta thấy thỏa măn. mình
lấycác cuốn sách y học ra và bắt đầu nghiên cứu, như vậy sự giam hăm tự nguyện
sẽmang lại cho mình ít ra một lợi ích nào đó chứ.
Thứ Sáu,
ngàymồng Bốn tháng Ba, hai giờ chiều.
mình ăn trưa thật ngon
miệng:bà chủ đã đăi mình một nửa chai sâm banh cho bữa trưa. Đó quả là nữa ăn
thịnhsoạn đích thực dành cho kẻ tử tội. Bà ấy nhìn mình tựa hồ mình đã chết đến
baphần tư rồi. Khi rời pḥng, nước mắt lưng tròng, bà ấy đề nghị mình đi theo
racùng: có lẽ bà ấy sợ mình cũng sẽ treo cổ tự vẫn "để chọc tức côấy".
1 2 3 4 5 6 7 8 9
ConNhện
Dịch Giả: Nguyễn Chiến
mình cẩn thận xem xétcái dây mới treo rèm cửa. Như thế có nghĩa là bây giờ
mình phảithắt cổ bằng nó chăng? Hừm, mình có quá ít mong muốn để làm việc đó.
Hơn nữa,cái dây này cứng quèo và thô nhám khó mà buộc thành tḥng lọng được; cần
phải cómột ham muốn lớm lao để mà theo gương ba kẻ xấu số kia. Giớ mình ngồi bên
bàn,bên trái là cái điện thoại, bên phải có khẩu súng lục. mình không hề cảm
thấy dùchút ít hoảng sợ, nhưng trong thân tâm có sự ṭ ṃ.
Sáu
giờchiều.
Chẳng gì xảy ra cả, suưt chút nữa mình nói: thật tiếc!
Cáigiờ độc địa chết chóc ấy đã đến và đã qua, và nó hoàn toàn giống như các
thờikhắc khác mà thôi. Tất nhiên mình sẽ không phủ định rằng có những khoảnh
khắcmình cảm thấy một nỗi ham muốn không gì chế ngự nổi được lại gần cửa sổ,
quảđúng như vậy, nhưng mà hoàn toàn v́ những động cơ khác! Ngài chánh cẩm đã
gọiđiện dễ đến mười lần vào khoảng giữa năm giờ và sáu giờ, ông ta cũng tỏ vẻ
sốtruột như chính mình vậy. Nhưng đối với bà Dubonnais thì bà ta thấy hài ḷng:
quasuốt một tuần rồi mà tay khách trọ ở pḥng số bảy vẫn không treo cổ tự vẫn.
Thậtkhông tin được!
Thứ Hai, ngày mồng Bảy thángBa.
mình bắt đầu tin rằng sẽ chẳng phát hiện ra điều gì hết vàmình có khuynh hướng
nghĩ về việc tự tử của ba người trước đây ở căn pḥng nàylà một sự ngẫu nhiên
đơn giản. mình đã yêu cầu ông cẩm thông báo lần nữa toàn bộcác chi tiết của ba
vụ tự sát, bởi v́ mình thấy rơ là nếu thâm nhập kỹ vào toànbộ các cảnh huống thì
cuối cùng có thể đối mặt với nguyên nhân thực sự. C̣n đốivới mình thì mình sẽ ở
đây lâu chừng nào có thể tùy theo sự việc. Tất nhiên mìnhkhông biết Paris, nhưng
mình ở đây không mất tiền và được cấp dưỡng rất tốt. Cầnphải nói thêm là mình
học nhiều, tự cảm thấy rất hài ḷng với việc học tập. Vàcuối cùng c̣n có một
nguyên nhân níu giữ mình ở đây nữa.
Thứ Tư,ngày mồng Chín tháng
Ba.
Như vậy, mình đã tiến thêm một bước.Nàng Clarimoda. Chà,
chính mình c̣n chưa kể gì về nàng Clarimoda cả. Thế là,nàng là "nguyên nhân thứ
ba" của mình mà v́ đó mình muốn ở lại đây, và v́ nàngmà mình đã muốn lại chỗ cửa
sổ vào cái giờ "tai ương" ấy, song tuyệt nhiên khôngphải là để treo cổ.
Clarimoda, nhưng v́ sao mình lại gọi nàng như vậy? mìnhkhông có một khái niệm
nào dù nhỏ bé nhất về tên gọi của nàng, nhưng v́ sao lúcđó ở nơi mình bỗng xuất
hiện ư muốn gọi nàng là Clarimoda. Và mình saÜn sàngđánh cuộc rằng chính tên
nàng là như thế nếu như khi nào có dịp hỏi tênnàng.
mình đã nhận
ra Clarimoda vào ngày đầu tiên. Nàng sống ởphía bên kia của con phố rất hẹp mà
khách sạn nơi mình ở nằm tại đó: cửa sổ nhànàng ở đối diện đúng cửa sổ pḥng
mình. Nàng ngồi sau tấm rèm bên cửa sổ. Tiệnđây cần nói rằng nàng bắt đầu nhìn
mình trước khi mình nhàn nàng, rơ ràng lànàng quan tâm đến mình. Ở đây chẳng có
gì đáng ngạc nhiên, cả phố biết v́ saomình ở đây, bà Dubonnais đã săn sóc cho
việc mình cư ngụ nơibà.
Cam đoan rằng mình không thuộc số những
người rất đa t́nh,mình luôn thận trọng trong những mối quan hệ với phụ nữ. Khi
mà người ta từ tỉnhlẻ tới Paris để học nghề y khoa và túi tiền vơi cạn thậm chí
cũng không đủ để ítra được ăn no một lần trong ba ngày thì đâu c̣n dám nghĩ tới
t́nh yêu. Như vậy,mình không nổi trội về kinh nghiệm ái t́nh và lần này, có lẽ,
mình đã xử sự thậtquá ngốc nghếch. Dù thế nào đi nữa thì nàng khiến mình bởi v́
nàng đúng là conngười như thế. Lúc đầu mình đâu có dám nghĩ đến việc gây dựng
quan hệ với cônàng hàng xóm sống đối diện pḥng mình. mình quyết định là sống ở
đây chỉ đểtiến hành các quan sát; nhưng nếu là như vậy thì dù mình có muốn thì ở
đây cũngchẳng có gì mà làm, thế cho nên mình liền bắt đầu quan sát cô hàng xóm.
Người takhông thể nào mà cứ suốt ngày cắm cúi đọc sách chẳng dứt ra để ngẩng đầu
lên.Hơn nữa, mình đã nói là có lẽ Clarimoda sống một mình trong căn pḥng nhỏ
ấy.Pḥng có ba cửa sổ, nhưng nàng luôn luôn ngồi bên cánh cửa sổ đối diện cửa
sổpḥng mình, nàng ngồi và kéo sợi nên cái xa quay sợi cổ xưa xinh xinh. mình
đătừng được thấy một cái xa quay sợi như thế ở nhà bà mình, nhưng bà không bao
giờsử dụng nó mà giữ gìn nó như một hoài niệm về một người thân nào đó của bà đã
đixa; thậm chí mình c̣n không biết là thời nay người ta dùng những cái xa quay
sợinhư thế. Cần nói thêm là cái xa quay sợi của Clarimoda nhỏ xinh và duyên
dáng,màu cái xa ấy trắng hết và có lẽ nó được làm bằng ngà voi; có thể nàng xe
nhữngsợi chỉ cực thanh mảnh bằng cái xa quay sợi ấy. Nàng ngồi sau rèm cửa suốt
ngàyvà làm việc không nghỉ, nàng chỉ ngöøng việc khi trời đổ tối. Dĩ nhiên vào
nhữngngày trời ảm đạm này thì ở trên phố mình ở chóng tối lắm, vào lúc năm giờ
chiềulà đã nhập nhoạng rồi. Nhưng chẳng bao giờ mình nhìn thấy ánh sáng đèn
trongpḥng nàng cả.
Vẻ ngoài của nàng thế nào nhỉ? Điều đó thì
mìnhchẳng biết rơ ràng. Mái tóc đen của nàng vồng lên như sóng, c̣n khuôn mặt
nàngnom rất xanh xao. Mũi nàng hẹp và nhỏ với đôi cánh mũi phập phồng, đôi môi
nàngcũng lợt lạt và mình có cảm giác hàm răng nhỏ của nàng sắc như răng dă thú.
trênđôi mí mắt có những vết quầng thâm, nhưng khi nàng ngước mắt nhìn lên thì
cặpmắt to đen thẫm của nàng long lanh. Song mình cảm nhận tất cả những vẻ ấy có
lẽnhiều hơn là thực tế. V́ thực khó mà nhận ra cái gì đó rành rẽ sau tấm
rèmbuông.
Có một chi tiết. Nàng luôn luôn vận chiếc áo váy màu
đencao cổ có những chấm hạt đỗ màu tím nhạt. Nàng lúc nào cũng mang đôi găng
taydài màu đen, có thể nàng làm vậy do sợ hỏng đôi bàn tay v́ công việc. Những
ngóntay thanh mảnh và dài ấy thoăn thoắt lựa các sợi chỉ và kéo căng chúng gợi
lênnơi mình một ấn tượng lạ lùng: nom chúng hệt như những con côn trùng nào đó
cónhững cái cẳng dài.
C̣n quan hệ giữa chúng mình với nhau thì
saođây? Phải thừa nhận rằng hiện thời những quan hệ ấy rất hời hợt, nhưng dẫu
saomình vẫn cảm thấy trên thực tế chúng sâu sắc hơn rất nhiều. Mọi sự bắt đầu
từviệc nàng nhìn sang cửa sổ pḥng mình và mình nhìn sang cửa sổ pḥng nàng. Và
cólẽ mình được nàng thích bởi v́ có một đôi lần khi mình đi lại nhìn nàng thì
nàngmỉm cười với mình, và tất nhiên mình mỉm cười đáp lại. Vậy là suốt hai ngày
bọnmình mỉm cười với nhau nhiều hơn. Sau đó gần như cứ một tiếng mình lại
quyếtđịnh cúi chào nàng, nhưng mỗi lần định như thế thì, một t́nh cảm vô thức
nào đólại bảo mình chớ có làm.
Cuối cùng thì mình cũng quyết định
thựchiện ư định này: hôm nay sau bữa ăn trưa. Và Clarimoda đã đáp lại cái cúi
chàocủa mình. Tất nhiên khó nhìn thấy vẻ gật đầu của nàng nhưng dù sao mình
cũngnhìn thấy điều đó thật rơ.
Thứ Năm, ngày Mười thángBa.
Hôm qua mình đã ngồi lâu với đống sách vở. mình không thể nóirằng mình đã học
thật chuyên tâm. Không, mình đã xây những lâu đài cát và ước mơvề Clarimoda.
mình ngủ không yên giấc, nhưng mình đã ngủ quá giấc đến gầntrưa.
Khi mình đến gần cửa sổ thì mình nom thấy Clarimoda. mìnhchào nàng và nàng gật
đầu đáp lại. Nàng mỉm cười và nhìn mình hồi lâu không rờimắt.
mình muốn học, nhưng mình không thể t́m được sự yên tĩnhtrong tâm. mình ngồi bên
cửa sổ và bắt đầu ngắm nàng. Lập tức mình thấy nàngcũng đặt hai bàn tay lên đầu
gối. mình bèn giật sợi dây để kéo tấm rèm sang bên.Nàng cũng làm y hệt như thế
hầu như cùng một khoảnh khắc. Cả hai bọn mình đềucười và nhìn nhau.
mình mường tượng cả hai ngồi như thế suốt cảmột giờ.
1 2
3 4 5 6 7 8 9
ConNhện
Dịch Giả: Nguyễn Chiến
Sau đó lại bắt tay vàoviệc xe chỉ của mình.
Thứ
Bảy, ngày Mười haitháng Ba.
Thời gian trôi nhanh quá. mình ăn,
uống và ngồi bên bànviết. Hút xong một điếu tẩu, mình cắm cúi đọc sách. nhưng
mình chẳng đọc đượcmột ḍng nào hết. mình cố gắng tập trung, nhưng mình đã biết
trước rằng việc đóchẳng dẫn đến đâu cả. Sau đó mình tiến lại cửa sổ. mình gật
đầu, Clarimoda đáplại. Bọn mình mỉm cười với nhau không rời mắt suốt hàng giờ.
Hômqua vào lúc sáu giờ chiều có một cảm giác lo âu choáng ngợp lấy mình. Trời
đổtối rất sớm và mình cảm thấy ghê sợ thế nào ấy. mình ngối bên chiếc bàn viết
vàchờ đợi. mình cảm thấy có một sức mạnh nào đó không thể cưỡng nổi hút mình
lạicửa sổ, tất nhiên, mình không có ư định treo sổ đâu mà chỉ đơn thuần muốn
nhìnClarimoda. Cuối cùng mình nhảy ra khỏi ghế và nấp mình sau tấm rèm. mình có
cảmgiác chưa bao giờ lại nhìn thấy nàng rơ ràng đến thế mặc dù trời đã khá tối
rồi.Nàng vẫn đang xe sợi nhưng đôi mắt nàng đã hướng về mình. Cảm giác hạnh
phúctràn ngập trong ḷng mình, nhưng đồng thời mình nếm trải một nỗi khiếp sợ
mơhồ.
Tiếng chuông điện thoại reo vang. mình nổi cáu với lăo
chánhcẩm khó chịu này, người ta đã cắt đứt ḍng suy tưởng của mình khỏi những
phútmộng ảo kia bằng những câu hỏi xuẩn ngốc liên miên.
Sáng nay
ôngta cùng bà Dubonnais đến pḥng mình. Bà chủ rất hài ḷng với mình, bà ta
thấyhoàn toàn vui vẻ với việc mình đã sống hai tuần trong pḥng số bảy. Song
ngàichánh cẩm đ̣i hỏi có những kết quả cụ thể. mình đã nói với ông ấy một số ngụ
ưbí ẩn về việc mình đã lần ra một dấu vết rất lạ lùng và con lừa đó đã tin
mình.Bất luận thế nào thì mình cũng sẽ c̣n sống ở đây lâu, và đấy chính là điều
mongmuốn duy nhất của mình. Nhưng mình mong ở đây không phải v́ những món ăn và
cáihầm rượu của bà Dubonnais, lạy Chúa, mình mau chóng trở nên thơ ơ tất cả
nhữngđiều đó khi mà hàng ngày được ăn được uống đến no nê. Cái lư do chính chỉ
là v́cái cửa sổ mà bà ta ghét cay ghét đắng và sợ hăi, nhưng mình lại yêu quý v́
từđó mình thấy được Clarimoda. Khi bật đèn pḥng mình thì mình không c̣n nhìn
thấynàng nữa. mình căng mắt để xem liệu nàng có ra khỏi nhà không, nhưng chưa
baogiờ mình nom thấy nàng ngoài phố cả. mình có một cái ghế bành tiện lợi và êm
áicùng một cái chao màu xanh là cây che ngọn đèn, và cái đèn ấy tỏa cho mình sự
âmáp và tiện nghi. Ngài chánh cẩm đã mang cho mình một gói thuốc hút, chưa bao
giờmình được hút loại thuốc ngon như thế... Tuy nhiên mình cũng không thể học
hànhđược cho dù; có tất cả những thứ đó. mình tự bắt mình phải đọc hết hai hay
batrang, nhưng sau đó trong đầu mình xuất hiện một ư nghĩ cho thấy mình chẳng
hiểuchữ nào trong số những điều vừa đọc. Mắt mình ghi nhận các con chữ nhưng đầu
ócmình chối bỏ tư duy. Thật lạ lùng! Cứ như trong đầu mình đã treo tấm khẩu
hiệu:"Cấm vào" vậy. Cứ như trong đầu chỉ cho phép vào độc một ư nghĩ:Clarimoda.
Chủ nhật, ngày Mười ba tháng Ba.
Sánghôm nay mình nhìn thấy một
cảnh tượng nhỏ. mình đi đi lại lại ngoài hành langkhi người hầu pḥng đang dọn
dẹp pḥng mình. Trên khuôn cửa sổ bé trông ra sâncó một cái mạng nhện, con nhện
vườn béo mẫm đang ở giữa mạng. Bà Dubonnais khôngcho phép quét bỏ đi v́ giống
nhện mang vận may mắn tới, và nếu trong nhà khôngcó nhện thì sẽ gặp điều kia
xuôi xuống theo một sợi tơ, nhưng người yêu của nógiờ đây cũng làm theo cách đó.
Cả hai con nhện rơi xuống bệ cửa sổ; con đực gắnghết sức bình sinh để thoát khỏi
sự tróc nă. Nhưng muộn mất rồi, bạn t́nh của nó đã dùng những cặp cẳng mạnh khỏe
quặp chặt lấy nó và kéo nó về giữa tấm mạng. Đóchính là nôi vừa mới hoan lạc của
chúng, giờ trở thành nơi xử trảm. Thoạt đầu găt́nh nhân kia toan kháng cự, nó
nguều ngoào co giật những cái chân yếu mềm củanó nhằm cố thoát ra khỏi những
gọng ḱm ghê khiếp kia. Song cô bạn t́nh khôngnhả nó ra chút nào. Nó dùng tơ
nhện quấn chặt con đực trong vài phút để nó khôngthể động cựa được dù chỉ một
cái chân. Sau đó con cái dùng những gọng ḱm bámchặt kia đè con đực và bắt đầu
ngấu nghiến hút ḍng máu tươi trẻ từ cơ thể găbạn t́nh của nó. mình đã nom thấy
lúc cuối cùng con cái khinh bỉ hất ra khỏi tấmmạng nhện cái cục lầy nhầy méo mó
kia gồm những cái cẳng và lớp da bị những sợitơ quấn chặt.
Ái
t́nh của những con côn trùng kia là như vậy đấy!Chà, mình rất mừng v́ mình không
phải là con nhện đực trẻ trungđó.
Thứ Hai, ngày Mười bốn tháng
Ba.
mình hoántoàn thôi không nhìn vào sách vở nữa. Suốt ngày mình
ngồi bên cửa sổ. Thậm chíkhi trời sập tối mình vẫn tiếp tục ngồi đó. Những lúc
ấy mình không c̣n thấynàng nhưng mình nhắm mắt lại và hình ảnh của nàng hiển
hiện trướcmắt.
Chà, trong nhật kư mình đã kể về bà Dubonnais, về
ngài chánhcẩm, về hai con nhện và về nàng Clarimoda. Nhưng chưa có lời nào về
những pháthiện mà mình phải có trong căn pḥng này. mình có lỗi trong việc ấy
hay khôngnhỉ?
Thứ Ba, ngày Mười lăm tháng Ba.
Bọn
mình đănghĩ ra một cuộc chơi lạ lùng gồm Clarimoda và mình, và hai đứa mình chơi
tròchơi ấy cả ngày. mình gật đầu với nàng và nàng cũng đáp lại ngay bằng một
cáigật đầu. Sau đó mình bắt đầu gơ các đầu ngón tay lên mặt kính; khi nàng vừa
nhậnra điều đó là nàng thực hiện cũng hệt như thế ngay. mình ra hiệu với nàng
bằngtay, nàng cũng đáp như vậy; mình mấp máy môi như đang nói chuyện với nàng
vànàng bắt chước ngay lập tức. mình vuốt mái tóc lại đằng sau gáy và nàng cũng
đưatay lên trán tức thì. Những điều đó có vẻ hoàn toàn như con trẻ vậy, thế là
cảhai bọn mình đều cười, mà chỉ khẽ mỉm cười, c̣n mình cũng có cảm giác mình
cũngmỉm cười y hệt như thế.
Song tất thảy những điều đó tuyệt
khôngđếm mức mù quáng, ngốc nghếch như đã có vẻ là vậy. Đó không phải là một sự
bắtchước nhau một cách đơn thuần v́ nếu vậy thì cả hai chúng mình sẽ mau chán
lắm.Không, ở đây sức mạnh ái t́nh cùa các ư nghĩ giữ một vai trò tích cực. Sự
thể làClarimoda tức thời bắt chước cử động dù chỉ nhỏ nhoi nhất của mình: khi
nàng vừanhìn thấy điều mình làm thì nàng làm điều đó ngay tắp lự; đôi khi mình
mườngtượng thấy toàn bộ các cử động của nàng trùng đồng thời với các cử động
củamình. Chính điều đó đã khiến mình thán phục v́ mình luôn luôn thực hiện những
gìmới mẻ, không lường trước, bởi vậy có thể thực sự sửng sốt khi thấy nàng nắm
bắttất cả thực nhanh. Đôi khi mình bỗng nảy ư định làm cho nàng bối rối. mình
làmvài cử động liên tiếp nhau, sau đó lặp lai lần nữa và lần nữa. Cuối cùng,
đếnlần thứ tư mình vẫn làm cùng điều đó nhưng theo tŕnh tự khác hay cố ư bỏ
sótmột động tác nào đó và làm một cử động mới thay vào.
Việc đó
tựahồ trò chơi của trẻ con "Đàn chim bay". Và thực khó ḷng tin được khi
thấyClarimoda không khi nào nhầm hết, mặc dù mình thực hiện các cử động ấy nhanh
đếnmức dường như không thể nào nắm bắt ngay được những cử độngđó.
Suốt nhiều ngày trôi qua như thế. Nhưng chưa bao giờ mình cócảm nghĩ đang tiêu
phí thì giờ, ngược lại, mình có cảm giác chưa bao giờ lại làmmột công việc quan
trọng hơn thế.
Thứ Tư, ngày Mười sáu thángBa.
1 2 3 4 5 6 7 8 9
ConNhện
Dịch Giả: Nguyễn Chiến
Liệu có lạ lùng haykhông khi mình chưa bao giờ nảy ra ư nghĩ chuyển những mối
quanhệ của mình với Clarimoda sang một cơ sở thực tế hơn chứ không chỉ giới hạn
bằngtró chơi này? Đêm qua mình nghĩ lâu về điều này. V́ mình chỉ cần đội mũ, mặc
áobành tô rời tầng hai xuống đất. Chỉ cần đi năm bước qua phố và sau đó lại
leothang gác lên tầng hai. Trên cửa ra vào dĩ nhiên có treo tấm biển nhỏ có đề
chữ"Clarimoda". Chà, cái tên Clarimoda, và sau đó là gì nữa? mình không biết
phảilàm chính điều gì nữa, nhưng tên nàng Clarimoda được viết trên tấm biển cơ
mà.Sau đó mình gơ cửa và...
mình hình dung tất cả những điều ấy
hoàntoàn rơ ràng, mình tưởng tượng thật rành rẽ, rơ ràng từng cử chỉ nhỏ nhất
màmình sẽ thực hiện. Thế nhưng mình không tài nào hình dung được điều gì sẽ xảy
rasau đó. Cánh cửa ra vào mở ra, điều này mình có thể tưởng tượng được. Nhưng
mìnhdừng lại trước cửa và nhìn sâu vào bóng tối nơi mà mình không tài nào nhận
thấycái gì cả. Nàng không xuất hiện v́ mình chẳng thấy gì hết, vả lại, nói chung
thìở đó chẳng có gì cả. mình chỉ nhìn thấy bóng tối đen kịt.
Đôi
khimình có ư nghĩ rằng có lẽ chỉ tồn tại có nàng Clarimoda người mà mình nom
thấy ởđó bên cửa sổ và đang cùng tham gia trò chơi với mình. Thậm chí mình không
thểhình dung người đàn bà ấy sẽ có dáng vẻ thế nào khi đội mũ hoặc vận chiếc áo
váykhác chứ không phải bộ áo váy điểm các chấm màu tím nhạt; mình không tài
nàotưởng tượng được ra nàng khi chẳng có đôi găng tay màu đen ấy. Nếu như mình
cógặp nàng ngoài phố hay khi nàng đang ăn hay uống trong tiệm, hoặc đơn thuần
khinàng đang tán gẫu, không, thậm chí nghĩ đến điều đó cũng thật nực cười rồi,
mìnhkhông thể hình dung bức tranh ấy đến mức như vậy được.
Thảng
hoặcmình tự hỏi xem mình có yêu nàng không. mình không thể trả lời điều này được
v́mình đã được yêu bao giờ đâu. Nhưng nếu cái t́nh cảm mà mình đang trải
nghiệmvới Clarimoda thực tế là t́nh yêu thì đây là cái gì đó hoàn toàn khác
những gìmình đã biết nơi bạn bè hay mình đã đọc trong tiểu thuyết.
mìnhquả là khó hiểu rơ những cảm giác của chính mình. Nói chung là khó suy nghĩ
vềmột lư do gì đấy không liên quan trực tiếp đến Clarimoda, hay đúng hơn, đến
tròchơi của bọn mình. Bởi không thể phủ nhận rằng thực chất trò chơi này là
choánhết tâm khảm mình chứ không phải điểu gì khác. Và dù thế nào đi chăng nữa,
mìnhhiểu ra cái lư do ấy.
Ôi nàng Clarimoda... Ôi chao, tất
nhiênnàng quyến rũ mình phải khao khát nàng. Nhưng có một cảm giác khác ḥa lẫn
vớiđiều đó, dường như mình sợ hăi một điều gì đấy. mình sợ chăng? Không, không
phảithế, đó có thể là sự ngượng ngùng, với mình thì nỗi hoảng sợ mơ hồ trước một
cáigì đó vẫn chưa hề rơ rệt. Nhưng chính cái nỗi hoảng sợ ấy lại là cái gì đó
đènén, một cảm giác gì đấy ngọt ngào, nhưng nó không cho phép mình tiếp cận
nàng.mình cảm thấy dường như mình đang chạy quanh nàng trong một cái ṿng rộng,
thỉnhthoảng đến gần nàng, sau đó lại chạy xa khỏi nàng. lao tới một nơi khác,
lại tớigần và lại chạy xa. Nhưng rốt cuộc, mình tin chắc như vậy, muốn gì thì gì
mìnhcũng chẳng hề tiếp cận được với nàng.
Clarimoda ngồi bên cửa
sổvà xe chỉ. Nàng xe những sợi chỉ dài, mảnh, mảnh vô cùng.
Từnhững sợi chỉ ấy nàng sẽ dệt nên tấm vải. Không biết cái gì sẽ được làm nên
từvải đó. mình thậm chí không hiểu làm sao nàng có thể dệt được vải từ những
sợichỉ mỏng mảnh êm ái đó mà không làm rối tung và làm đứt. Trên tấm vải nàng
dệtsẽ có những hoa văn kỳ ảo, những con thú cổ tích và những khuôn mặt kỳlạ.
Ồ mình đang viết gì nhỉ? Thì đúng là mình cũng không thấynàng đang xe cái gì v́
những sợi chỉ của nàng quá mỏng mảnh. Tuy nhiên mình cảmnhận rằng công việc của
nàng chính là việc mà mình đang hình dung khi mình nhắmmắt lại. Chính là công
việc đó. Một cái lưới lớn với nhiều hình nơi ấy: nhữngcon thú cổ tích với bao
khuôn mặt thực kỳ lạ.
Thứ Năm, ngày Mườibảy tháng Ba.
mình có một trạng thái lạ lùng. Hầu như mình chẳngnói chuyện với ai, thậm chí cả
với bà Dubonnais nữa, với người hấu pḥng thìmình chỉ chào hỏi qua loa. Ngay
thời gian dành để ăn cũng phải dè xẻn v́ mìnhchỉ muốn ngồi bên cửa sổ và tiếp
tục trò chơi với nàng. Trò chơi đó gây hưngphấn, thực vậy, nó kích thích mình.
Và lúc nào mình cũng có cảmgiác dường như ngày mai phải có một điều gì đó sẽ xảy
ra.
ThứSáu, ngày Mười tám tháng Ba.
Đúng, đúng,
hôm nay phải xảy ra mộtcái gì đó. mình tự nhắc lại thật to để nghe thấy giọng
nói của mình. mình tự nhủrằng mình ở đây chỉ là v́ việc đó. Nhưng sự thể tồi tệ
hơn cả là việc mình thấyhoảng sợ. Đó là nỗi sợ cái điều có thể xảy ra với mình
chính là những gì đã xảyđến với những kẻ xấu số ở đây từ trước tại căn pḥng
này, nó ḥa trộn với nỗikinh sợ trước nàng Clarimoda. mình không thể tách biệt
được nỗi sợ này với nỗisợ kia nữa.
mình thấy hoảng hốt, mình
những muốn kêulên.
Sáu giờ chiều.
Lúc đầu là đôi
lời, sau đómình sẽ cầm lấy mũ và áo bành tô.
Khi đồng hồ điểm năm
giờ, sứclực mình đã cạn. Ồ, giờ đây mình biết rơ là có một điều đặc biệt nào đó
vào sáugiờ của ngày trước ngày cuối trong tuần. Bây giờ mình đã không c̣n cười
nhạo cáicâu chuyện đùa cợt mà mình đã nghĩ ra để phỉnh ngài chánh cẩm nữa. mình
ngồitrong ghế bành và hết sức bình sinh cố gắng không rời khỏi ghế. Nhưng mình
bịthu hút, bị giật ra tới cửa sổ. mình muốn được chơi đùa với Clarimoda bằng
bấtkỳ giá nào, nhưng nỗi kinh hoàng trước cái cửa sổ đã len lỏi tới. mình cũng
thấyngười Thụy Sỹ, vóc dáng to lớn với cái cổ mập béo và cḥm râu bạc. mình
cũngthấy tay nghệ sĩ dáng cân đối và ông trung sĩ vạm vỡ, khỏe mạnh. mình đã
nomthấy cả ba người, người này tiếp sau người kia treo cổ trên cửa sổ dưới
chínhcái móc kia, mồm họ há hốc và những cái lưỡi thè dài ra. Rồi sau đó mình
cũngnhìn thấy chính mình bên cạnh họ.
1 2 3 4 5 6 7 8 9
Con Nhện
Dịch Giả: NguyễnChiến
Ôi, thật kinh
khủng! mình cảm thấy nỗi kinh hoàngchoáng ngợp trước cái thanh
ngang cửa sổ và cái móc ghê khiếp kiacũng như trước nàng Clarimoda. Nàng hăy tha
thứ cho mình, nhưng mọi sự là nhưthế, trong nỗi kinh hoàng khốn khổ của mình lúc
nào hình ảnh nàng cũng lên đếncùng với hình ảnh ba con người bất hạnh bị chết
treo, chân họ thơng quệt xuốngsàn.
Sự thật là chẳng có khoảnh
khắc nào lại xuất hiện sự mongmuốn tự treo cổ nơi mình cả; v́ thế nên mình không
sợ mình sẽ làm điều đó.Không, đơn thuần là mình sợ một cái gì đó khủng khiếp, vô
định mà chắc phải xảyra. Nơi mình có một nỗi ước mong khát khao khó cưỡng được
là đứng dậy và tiếnlại chổ cửa sổ bất chấp tất cả. Và chính mình đã muốn làm
điềuđó...
Vừa khi ấy điện thoại réo vang. mình nhấc ống nghe,
vàchẳng hề nghe thấy những gì người ta nói, mình liền kêu to: "Xin hăy đến
ngay!Đến ngay bây giờ!".
Dường như tiếng kêu thất thanh ấy đã xua
tanmọi bóng đen khủng khiếp trong mình ở một khoảnh khắc. mình thấy yên tâm
trongmột phút giây ngắn ngủi. mình lau mồ hôi rịn ra trên trán và uống hết cốc
nước,đoạn bắt đầu suy tính xem cần nói gì với ngài chánh cẩm khi ông ta tới.
Cuốicùng mình lại cửa sổ, gật đầu và mỉm cười.
Cả Clarimoda cũng
gậtđầu đáp lại. Năm phút sau ngài chánh cẩm đã có mặt trong pḥng. mình bảo ông
tarằng đã ḍ ra được dấu vết đích thực. Nhưng hôm nay ông phải chiều mình đừng
gặnhỏi gì hết, mình sẽ kể ông ấy nghe vào thời gian gần nhất. Cái dáng tức
cườinhất là ở chổ khi mình bịa ra điều đó thì mình đã tin tưởng chắc chắn là
mìnhnói sự thật. Và bây giờ đây thì có lẽ mình thấy điều đó là trái với lương
tâmmình.
Hoàn toàn có thể ông ta đã nhận ra trạng thái tâm thần
lạlùng của mình, và đặc biệt khi mình thấy khó khăn trong việc giải thích
tiếngkêu trong điện thoại và toan tính một cách phí công muốn thoát ra khỏi
cảnhhuống khó khăn này. Ông ta chỉ nói với mình rất nhả nhặn để mình không bối
rốitrước ông ta v́ ông hoàn toàn phục tùng mình, bổn phận của ông ta là như
thế.Ông ta cứ đến một cách vô ích mười hai lần thì tốt hơn là cứ bắt mình phải
đợikhi ông thấy có nhu cầu cần đến. Sau đó ông ta mời mình đi cùng ông vào buổi
tốihôm ấy để nguôi ngoai đi phần nào v́ cứ ở một mình lâu trong pḥng thì
chẳngkhỏe khoắn chút nào. mình nhận lời mời của ông mặc dù mình thấy điều này là
rấtkhó chịu, thế là mình chẳng thích thú gì phải chia tay với căn pḥng mình
bâygiờ.
Thứ Bảy, ngày Mười chín tháng Ba.
mình
vàngài chánh cẩm đã ghé quán "Gaite Rochehouart", sau đó đến "Cigale" và
"LuneRousse". Ngài chành cẩm nói đúng: với mình quả thật rất có ích khi được ra
hítbầu không khí trong lành và mới mẻ. Lúc đầu mình có cảm giác khó chịu, dường
nhưmình là một kẻ đào ngũ, trốn chạy là cái cớ của mình. Nhưng rồi sau đó cái
cămgiác đó trôi qua: ngài chánh cẩm và mình đã uống nhiều, cười rồi tángẫu.
Sáng nay khi bước tới cửa sổ, mình nhìn thấy Clarimoda vàmường tượng rằng mình
đã đọc được sự trách móc trong cái nhìn của nàng. Nhưng cóthể đó là sự tưởng
tượng của mình thôi v́ thực ra làm sao nàng biết được việcmình chiều qua đi
vắng? Vả lại mình chỉ cảm nhận thấy điều đó trong một khoảnhkhắc, rồi sau đó lại
nhận ra nụ cười nơi nàng.
Bọn mình đã theocuộc chơi cả ngày.
Chủ nhật, ngày Hai mươi thángBa.
Chỉ có hôm nay mình mới viết
được v́ bọn mình chơi suốt ngàyhôm qua.
Thứ Hai, ngày Hai mươi
mốt tháng Ba.
Haiđứa mình chơi cả ngày.
Thứ Ba,
ngày Hai mươi hai thángBa.
Vâng, hôm nay bọn mình vẫn tiếp tục
việc thường ngày. Khôngcó gì khác cả. Đôi khi mình tự hỏi: thực sự mình đang làm
điều đó để làm gì?Hoặc: điều này sẽ dẫn đến cái gì, bằng việc ấy mình muốn đạt
được điều gì đây?Nhưng chưa có khi nào mình trả lời những câu hỏi ấy bởi v́ mình
không hề muốn gìkhác ngoài chỉ một điều mà thôi. Và điều phải xảy ra chính là
cái mà mình đangkhao khát.
Vào những ngày khi bọn mình nói chuyện
với nhau, tấtnhiên không hề phát âm một lời nào cả. Đôi khi hai đứa mấp máy môi,
nhưng phầnlớn thời gian bọn mình chỉ nhìn ngắm nhau. Nhưng cả hai đứa rất
hiểunhau.
mình đã đúng: Clarimoda đã quở trách v́ việc mình bỏ đi
vàothứ Sáu tuần trước. Thế là mình xin lỗi và bảo rằng về phía mình như thế
thậtngốc nghếch và tồi tệ. Nàng tha lỗi và mình hứa sẽ không đi chơi vào thứ Sáu
tớinữa. Rồi bọn mình hôn nhau, áp chặt đôi môi vào cửakính.
1 2 3 4 5 6 7 8 9
ConNhện
Dịch Giả: Nguyễn Chiến
Thứ Tư, ngày Hai mươiba tháng Ba.
Giờ đây mình đã
hiểu là mình đangyêu nàng. Đúng, đúng là như vậy v́ mình đã phải ḷng nàng say
đắm. Cứ để cho mọingười khác nghĩ t́nh yêu phải là cái gì khác hơn thế cơ. Nhưng
chẳng lẽ lại cómột cái đầu, một cái tai, một cánh tay lại giống hệt nhau ở hàng
nghìn ngườichăng? Tất thảy mọi người đều khác nhau, bởi vậy t́nh yêu cũng luôn
luôn chẳnggiống nhau ở từng người. Thật ra mình biết t́nh yêu của mình hoàn toàn
đặc biệt.Nhưng chẳng nhẽ v́ thế mà cuộc t́nh này kém nồng cháy và tươi đẹp hơn
sao? mìnhhầu như hoàn toàn hạnh phúc trong t́nh yêu của mình.
Giá
nhưchẳng có nỗi kinh sợ như thế! Đôi khi nỗi sợ ấy ngủ thiếp đi và lúc đó mình
quênnó đi. nhưng điều này diễn ra chỉ vài phút thôi, sau đó nỗi sợ lại bừng
tỉnhtrong mình như một con chuột nhắt đáng thương đang tranh đấu với con rắn đẹp
đẽto lớn nhằm thoát ra một cách vô vọng khỏi những cái ṿng quấn chặt chẽ. Bày
hỡinỗi sợ nhỏ nhoi ngu xuẩn kia, mi hăy cứ đợi, chẳng bao lâu t́nh yêu vĩ đại
sẽnuốt chửng mi.
Thứ Năm, ngày Hai mươi bốn thángBa.
mình vừa có một phát hiện;không phải mình đang chơi vớiClarimonda mà nàng đang
chơi với mình.
Phát hiện đó nảy sinh thếnày.
Hôm
qua mình cứ nghĩ như mọi khi về cuộc chơi của bọn mình.Và mình đã viết ra năm
loạt cử động mới khác nhau mà mình dự định dùng để khiếnnàng ngạc nhiên vào hôm
sau, mỗi động tác được đánh số nhất định. mình đã luyệntập các cử động này để
sau đó thực hiện nhanh hơn, lúc đầu sẽ theo tŕnh tựthuận, sau đó sẽ theo trật
tự ngược lại. việc làm đó rất khó, nhưng nó đem tớicho mình một nỗi khoan khoái
cực lớn, điều này tựa hồ đã làm cho mình gần gũivới Clarimonda thậm chí cả vào
những giây phút mình không nhìn thấy nàng. mìnhluyện các động tác đó suốt nhiều
giờ, cuối cùng mọi sự đã thuần thục như cháochảy.
Và sáng nay
mình đến gần cửa sổ. Bọn mình chào nhau và sauđó trò chơi bắt đầu. Thực là khó
tin khi thấy nàng hiểu mình thật nhanh và bắtchước mình ngay lập tức.
Vào phút ấy có ai gơ cửa; đó là ngườihầu pḥng mang đôi ủng vào cho mình. Sau
khi nhận đôi ủng và trở lại chổ cửa sổ,mình ngẫu nhiên nhìn vào tờ giấy ghi các
động tác mình đã luyện tập. Và ngay khiấy mình đã hiểu rằng khi năy đứng trước
cửa sổ mình chẳng thực hiện bất kỳ độngtác đã ghi nào hết.
mình
lảo đảo, vịn tay vào lưng ghế bành vàthả mình xuống ghế. mình không tin là như
vậy, thế là mình lại nhìn vào nhữngḍng ghi trên tờ giấy. Nhưng đó là sự thật:
ban nạy, trước cửa sổ mình đã thựchiện cả loạt động tác, nhưng không có động tác
nào là của mìnhhết.
Và nơi mình lại xuất hiện cái cảm giác ấy:
cánh cửa, cánhcửa pḥng nàng mở rộng. mình đứng trước cánh cửa mở toang và nhìn:
chẳng nhìnthấy gì hết trừ bóng tối mịt mùng dày đặc. Khi ấy mình đã thấy rơ một
điều: nếubây giờ mình bỏ đi thì sẽ được cứu thoát; và mình cảm thấy giờ đây mình
có thểra đi được.
Paris đã tỏ ra mạnh hơn nàng Clarimonda trong
mộtkhoảnh khắc.
Chà, giờ đây mình hoàn toàn chẳng nghĩ gì về điều
đónữa. Lúc này mình chỉ cảm nhận độc t́nh yêu của mình và nỗi sợ êm đềm sung
sướngvới nàng.
Nhưng vào thời khắc ấy, nỗi sợ này đã tiếp thêm
chomình sức mạnh. mình đọc lại lần nữa bản ghi chép các động tác và cố gắng ghi
nhớchúng. Sau đó mình lại gần cửa sổ.
Giờ mình hoàn toàn hiểu
rơ:mình đã không làm một động tác nào trong số những gì mình muốnlàm.
Khi ấy mình quyết định lấy ngón tay trỏ để xoa mũi nhưngmình lại hôn cửa kính
thay v́ điều đó. mình muốn gơ vào kính nhưng thay v́ làmthế mình lại dùng tay
xoa mái tóc. Vậy giờ đây mình đã thấy rơ: không phảiClarimonda bắt chước cái
mình làm, mà ngược lại, mình bắt chước nàng. Và mìnhthực hiện những cái đó nhanh
như chớp đến nỗi mình có ấn tượng dường như quyềnchủ động xuất phát từ chính
mình.
C̣n mình vốn tự hào là có ảnhhưởng tới nàng, thì ngược lại
mình lại chịu ảnh hưởng của nàng. Tuy nhiên, ảnhhưởng đó êm ái và tŕu mến đến
mức mình đã suy nghĩ rằng trên thế gian này chẳngcó gì tốt đẹp như thế.
mình c̣n tiến hành vài thử nghiệm nữa.mình đút cả hai tay vào hai túi quần và
quyết tâm không cử động; mình đứng vàchăm chú dơi theo nàng. mình thấy nàng giơ
tay lên, nàng cười và nhẹ nhẹ dứ ngóntay trỏ dọa mình. mình không động đậy. mình
cảm thấy tay phải cứ muốn thoát rakhỏi túi quần, nhưng mình áp chặt các ngón tay
vào lớp vải lót. Sau đấy chầmchậm, chầm chậm sau vài phút, các ngón tay rời ra,
thế là mình rút tay ra khỏitúi và giơ lên. Rồi mình mỉm cười và cũng dứ ngón tay
dọa nàng. mình cảm thấykhông phải mình làm điều đó mà là một kẻ nào khác, cái kẻ
mà mình đang theo dơi.Không, không, không phải là như vậy. Chính mình, mình đã
làm việc đó, c̣n kẻ nàokhác kia chính là gă đầy sức mạnh đã mong muốn có một
phát hiện vĩ đại, nhưng đókhông phải là mình đâu.
1 2 3 4
5 6 7 8 9
Con Nhện
Dịch Giả: NguyễnChiến
mình, mình có thiết gì những phát hiện như thế đâu,mình ở đây là để làm theo ư
chí của nàng Clarimonda, người màmình đang yêu trong nỗi sợ ngọt ngào.
Thứ Sáu, ngày Hai mươi lămtháng Ba.
mình đã cắt đứt dây điện
thoại. mình không muốn ngàichánh cẩm xuẩn ngốc ấy quấy rầy mình bất cứ phút nào,
vả lại mình làm việc đóvào đúng cái lúc giờ khắc khủng khiếp đó đã đến.
Trời ơi, mìnhviết tất cả những điều này để làm gì chứ? Trong toàn bộ những điều
đó không cólời nào là sự thật. mình có cảm giác như ai đó điều khiển cây bút
củamình.
Nhưng mình muốn, rất muốn ghi lại những gì đang xảy ra
vớimình. Để làm được điều này mình phải hết sức tập trung ư chí. Nhưng mình sẽ
làmđược việc đó. Chỉ c̣n có một lần để làm điều mà mình mongmuốn...
mình đã cắt đứt dây điện thoại... chà! mình đã phải làmviệc đó! Thế đấy! Cuối
cùng đã xong!V́ mình phải, phải làm.
Hômnay hai đứa đứng bên cửa
sổ và chơi. Từ ngày hôm qua cuộc chơi của bọn mình đăthay đổi tính chất. Nàng
thực hiện một cử động nào đó, c̣n mình cưỡng lại đếnchừng nào có thể được. Nàng
thực hiện một cử động nào đó, c̣n mình cưỡng lại đếnchừng nào có thể được. Hiện
thời mình không chịu thua vẻ yếu ớt không tuân phụcnhững gì mà nàng muốn. Và
mình không thể diễn tả được cái niềm hoan lạc đến thếnào khi nhận thức mình đã
thua, đã chiến bại, cái niềm hạnh phúc đến thế nào khimình phài ṭng phục ư chí
của nàng.
Bọn mình đã tiếp tục cuộcchơi. Sau đó bỗng nhiên nàng
đứng dậy và đi sâu trong pḥng. Pḥng nàng tối đếnnỗi mình không c̣n nom thấy
nàng nữa, dường như nàng đã tan ra trong bóng tối.Nhưng sau đó nàng lại xuất
hiện bên cửa sổ, trong tay giữ một cái máy điện thoạiđể bàn hoàn toàn giống cái
điện thoại đặt trong pḥng mình. Nàng mỉm cười để cáiđiện thoại trên bậu cửa,
đoạn lấy con dao và cắt đứt sợi dây và lại cất điệnthoại đi.
mình
đã cưỡng lại nàng suốt mười lăm phút. Nỗi sợ củamình nặng hơn trước đây, nhưng
chính thế khiến cho việc cảm nhận mình bị lệthuộc, chèn ép trở nên ngọt ngào hơn
nữa. Cuối cùng, mình lấy cái máy điện thoạira, đặt nó lên cửa sổ, cắt đứt dây
nối và lại để nó lên bàn.
Điềuđó đã xảy ra như vậy.
mình ngồi sau bàn viết, mình uống ly trà,người hầ pḥng vừa mang cốc tách đi.
mình đã hỏi anh ta mấy giờ rồi v́ đồng hồcủa mình chạy sai. Năm giờ mười lăm,
đúng năm giờ mười lăm.
mìnhchỉ cần mình ngẩng đầu là Clarimonda
sẽ làm động tác gì đó. Nàng sẽ làm một cửchỉ nào đó mà mình cũng sẽ phải làm
theo.
Và dẫu sao mình cũng đăngẩng đầu lên. Nàng đứng nơi cửa sổ
và cười. Bây giờ, giá như mình có thể ngoảnhmặt đi, giờ nàng đã tiến lại gần cái
rèm cửa sổ. Nàng tháo sợi dây, sợi dây màuđỏ giống hệt sợi dây rèm cửa sổ pḥng
mình. Nàng quấn thành cái tḥng lọng. Nàngquấn sợi dây vào cái móc trên thanh
ngang cửa.
Sau đó nàng mỉmcười và ngồi xuống.
Không, cái mà mình cảm nhận không phải là nỗisợ. Đó là nỗi kinh hoàng lạnh lùng,
tê tái mà dẫu sao mình sẽ chẳng đồng ư đổilấy bất cứ cái gì trên thế gian này.
Ấy là một sự nô dịch, cưỡng ép kỳ lạ nàođó, nhưng đồng thời trong nỗi kinh hoàng
không gì chế ngự được ấy tiềm tàng mộtkhoái cảm vô cùng độc đáo.
mình rất có thể chạy lại gần cửa sổ vàlàm ngay cái mà nàng muốn, nhưng mình chờ
đợi v́ trong tâm khảm mình đang diễnra cuộc tranh đấu, mình đang cưỡng lại. mình
cảm thấy từng phút một trôi qua làcái sức mạnh kia càng trở nên không thể cưỡng
chống được mạnh hơnnữa.
Ồ, giờ đây mình lại ngồi bên bàn. mình đã
nhanh chóng chạylại cửa sổ và thực hiện cái điều mà nàng mong đợi ở mình: lấy
sợi dây ra, làmmột cái tḥng lọng và treo nó lên móc.
Bây giờ
mình sẽ không đứngdậy nữa, bây giờ mình sẽ chỉ nhìn xuống tờ giấy thôi. mình
hiểu rơ việc nàng sẽlàm nếu mình chỉ cần nhìn vào nàng vào giờ thứ sáu ngày
trước ngày cuối cùngtrong tuần đó. Nếu mình nhìn nàng thì mình sẽ phải làm theo
điều nàng muốn, khiđó mình sẽ phải...
1 2 3 4 5 6 7 8 9
Con Nhện
Dịch Giả: NguyễnChiến
mình sẽ không
nhìnnàng.
Lúc này mình cất tiếng cười vang.
Không,mình không cười, ấy là cái gì đó trong con người mình cất tiếng cười. mình
biếtcười cái gì: nó cười nhạo cái "mình không muốn" của chínhmình.
mình không muốn, nhưng dù sao có lẽ cũng biết là phải làmviệc đó. Nhưng mình
phải nhìn nàng, phải, phải làm việc ấy... và sau đó là nhữnggì c̣n lại.
mình chỉ chờ đợi để kéo dài nỗi cực hình đau đớn,những nỗi đau khổ mà v́ nó mình
nín thở, mà đồng thời đem lại khoái lạc vô biên.mình viết và cứ viết để ngồi lâu
hơn bên bàn, để kéo dài những thời khắc đau khổnày, những nỗi thống khổ làm gia
tăng hạnh phúc t́nh yêu của mình đến vôtận...
Thêm chút nữa, c̣n
chút nữa...
Lại nỗi kinhsợ ấy, lại lần nữa! mình biết mình sẽ
nhìn nàng, sẽ đứng dậy, sẽ đưa cổ vào cáitḥng lọng, nhưng mình sợ không phải
điều đó. Ồ không, điều đó thật đẹp đẽ, điềuđó thật tuyệt vời.
Nhưng có một cái gì đó, cái gì đó khác lạ...cái đều đó sẽ xảy ra sau đó. mình
không biết đó là điều gì, nhưng chắc chắn sẽxảy ra bởi v́ hạnh pháu của những
nỗi đau nơi mình thật vô cùng vĩ đại. Phải,mình có cảm giác, cảm giác là tiếp
theo sau chuyện này sẽ xảy ra một cái gì đóthật khủng khiếp.
Chỉ
cốt sao đừng nghĩđến...
Phải viết ra bất cứ cái gì nảy ra trong
đầu, cho dù là gìcũng được. Chỉ cần nhanh hơn nữa, không cần suy nghĩ...
Tên củamình là Richard Brakemon, Richard Brakemon, Richard... Trời, mình không
thể viếthơn... Richard Brakemon... Richard Brakemon... bây giờ... bây giờ...
mình phảinhìn nàng đă... Richard Brakemon... mình phải... chưa... Richard...
RichardBrake...
Ngài chánh cẩm khu vực số chín đã không thể nghe
đượctiếng đáp lại sau nhiều lần ông ta quay số gọi điện thoại. Thế là ngài tới
kháchsạn "Stevence" lúc sáu gời năm phút. Trong căn pḥng số bảy ông nhìn thấy
chàngsinh viên Richard Brakemon đã chết treo dưới thanh ngang cửa sổ hoàn toàn
giốngnhư cái cảnh huống của ba kẻ xấu số trước đây đã thắt cổ tự vẫn trong căn
pḥngnày.
Chỉ có điều là trên khuôn mặt chàng đọng lại cái vẻ
mặtkhác: nét mặt chàng bị biến dạng méo mó với một nỗi kinh hoàng, hai mắt chàng
mởto trừng trừng và hầu như lồi ra hố mắt. Đôi môi chàng ṭe ra, nhưng hai
hàmrăng chàng cắn chặt vào nhau.
Và giữa hai hàm răng ngậm chặt
ấylà một con nhện đen to kềnh với những nốt lấm chấm màu tím nhạt lạ lùng bị
xiếtbẹp.
Trên bàn là cuốn nhật kư của chàng sinh viên. Ngài chánh
cẩm đã đọc tất cả và sau đó lần xuống gác đi sang ngôi nhà bên dăy đối diện. Ở
đóngài chánh cẩm đã xác nhận rằng suốt vài tháng nay tầng hai ngôi nhà đó
trốngkhông chẳng một ai ở trọ cả.