HỒ MA
Đầu thập niên 90, thời kinh tế mở cửa, Sài G̣n có nhiều thay đổị Đâu đâu cũng thấy người ta đào đường xây dựng, quy hoạch đô thị. Khu vực dân cư quanh nhà tôi cũng có khá nhiều thay đổị Nào việc mở đường Cộng Ḥa, thuộc khu lính Dù, Hoàng Hoa Thám trước 75, chạy từ Bến Xe Tây Ninh tới Lăng Cha Cả, rồi các khu quy hoạch như mới Bàu Cát, Tân Kỳ, Tân quý...
Bàu Cát,thuộc quận Tân bình, là khu quy hoạch mới xây dựng với nhiều dăy nhà cao tầng khang trang. Nhìn những dăy phố mới khang trang nơi đây, có lẽ ít ai c̣n nhớ nơi đây vào những năm đầu thập niên 80 c̣n là những cánh đồng hoang vu mênh mông chạy dài tới nghĩ trang bình Hưng Ḥa, trên Bà Quẹọ Bọn con nít trong xóm tôi dạo đó, rănh rỗi thường hay ra khu này vui chơi, mùa nắng bắn bi thả diều, mùa mưa thì tắm mưa, bắt dế...
Một nơi quen thuộc với bọn nhỏ chúng tôi là hồ Cát, một hồ nước khá rộng, bao bọc bở bởi là những thửa ruộng trồng rau, và những cánh đồng cỏ mênh mông, cao ngập đầụ Không biết hồ do nông dân đào để lấy nước tưới cho mấy thửa ruộng trồng rau quanh đó hay là hồ do thiên nhiên tạo nên , hay như truyền thuyết là hố bom Mỹ ngày xưa để lạị Nhưng điều đó không làm bọn nhỏ chúng tôi quan tâm. Cái mà bọn nhỏ như tôi,với đầu óc ṭ ṃ hiếu kỳ, thích nghe là hàng năm đều nghe có người chết đuối tại đây, và người ta đồn rằng có ma bắt gị. Riêng tôi cũng không tin chuyện đó, tuy rằng cũng thấy rờn rợn mỗi khi dạo chơi quanh đó một mình.
Cho đến một ngày kia, cái tin thằng Tư Đen ở xóm kế bên bị chết đuối khi đang câu cá tại hồ Cát làm mọi người trong xóm xôn xao, nhất là bọn nhỏ chúng tôi. Nghe người ta kể lại là chiều hôm đó, thằng Tư Đen với anh nó cùng một đám nhỏ ra hồ Cát câu cá. Câu được một lúc thì trời nhá nhem tối, nhưng bọn chúng chưa chịu về. Bỗng cái phao của thằng Tư Đen bị vật gì kéo tuột xuống nước, nó hí hửng tưởng cá mắc câu, nên vội giật cái cần trúc lên . Nhưng ngoài sức tưởng tượng của nó, cái lưỡi câu như móc phải vật gì nặng làm nó không nhưng không thể nhấc lên khỏi mặt nước, mà c̣n bị mất thăng bằng trược chân, rơi tỏm xuống hồ nước...Thằng Tư Đen vùng vẫy, hay tay quơ quào cố ngoi đầu lên khỏi măt nước, nhưng có cái gì đó trơn tuột như dây mây níu chân nó lại. Bản năng cầu sanh trỗi dậy , nó cḥi đạp cố sức bức ra khỏi cái vật quỷ quái đó, nhưng dường như càng vùng vẫy càng bi vật đó bám chặt lại...nó cảm thấy đuối sức dần, miệng hớp mấy ngụm nước, làm nó ho sặc sụa,mắt nó hoa lên, ...
Trên bờ, thằng anh nó cùng mấy đứa kia, nghe la hét vội chạy ngay lại, hè nhau cố kéo thằng Tư Đen lên, nhưng bờ hồ dốc lại trơn tuột, không có chỗ bám nên tụi nó loay hoay măi mà vẫn không làm sao kéo Tư Đen lên được. Hai đứa trong bọn vội chạy thục mạng ra ngoài lộ con lộ đất đỏ, kêu cứu với mấy nhà xum quanh đó. Có mấy người lớn nghe kêu cứu vội vàng chạy lại xem chuyện gì xảy ra. Sau một hồi gắng sức, Tư Đen cũng được đưa lên khỏi mặt bờ bụng truơng lên v́ hớp nước, mặt nó xanh mét, và không c̣n hơi thở nữa. Mọi ta t́m mọi cách cứu nó nhưng vô hiệu. Thằng Tư Đen đã qua đời trong nổi bàng hoàng của thằng anh và mấy đứa nhỏ cùng xóm....
Bẵng đi một thời gian, câu chuyện đã chìm dần vào quên lăng, nhất là đối với dầu óc mau quên lại ham vui của bọn nhỏ như tôi.
Thấm thoát đã vào hè, những cơn mưa đầu mùa không nhiều nhưng cũng đủ làm dịu đi cái nóng oi bức. Đất trời, cây cỏ cũng xanh tươi hơn và con người cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Được nghỉ hè và có nhiều thời gian vui chơi nên lại bắt đầu mùa hào hứng của lũ con trai : bắt dế đá. Những thửa ruộng và cánh đồng cỏ mênh mông quanh hồ Cát là nơi lư tưởng cho bọn côn trùng và nhất đám dế sinh sôi nảy nở. Khu tôi ở cũng cách cũng khá xa, tuy mùa này vào chập tối cũng có thể bắt được mấy con dế bay lạc tới, vừa thụ động mà lượng lại ít làm bọn nhỏ chúng tôi không thỏa măn. Nhưng đo chỉ là một lư do phụ so với lư do chính là ham vui, chen một chút óc mạo hiểm...
Cơn mưa lớn chiều hôm đó là thời điểm lư tưởng để hành quân bắt dế. Bọn chúng nhỏ xóm tôi háo hức hẹn tối nay tám giờ tối đi bắt dế, địa điểm là hồ Cát. Tôi, thằng Minh, thằng Toàn, thằng Vũ, và mấy đứa trạc tuổi, cùng đi c̣n có mấy anh lớn hơn như anh Nhật, anh Hào, anh Hải....cả thảy cỡ chục mạng, trang bị tận răng với nào ống lon, keo, lọ, bao nilông...Tôi hí hửng hối mẹ dọn cơm sớm, ăn vội vàng rùi lo chuẩn bị đồ nghề, và xin phép ba mẹ rồi vội vàng ra điểm tập kết là trước sân nhà ông Hùng đầu ngơ...