Kinh Nghie^.m LẠ lùng
Lúc đó là vào tháng Hai năm 1990, tôi mới học năm đầu trường cao đẳng Oshkosh, Wisconsin. Năm đó có quá nhiều chuyện xảy ra cho tôi đến nỗi tôi đã có ý định bỏ học. Hôm đó, vì buồn bực chán nản, tôi quyết định đi dạo cho khuây khỏa tinh thần.

Cách trường tôi khoảng một dặm có một nghĩa trang. Vì đó là nơi duy nhất yên tĩnh nên tôi thả bộ đến đó. Nghĩa trang này khá rộng. Tuy vậy, miên man suy nghĩ tôi đã vào ngay giữa nghĩa trang lúc nào không hay. Khi nhìn một vòng chung quanh, tôi thấy một bé gái tóc vàng khoảng 5 tuổi mặc chiếc áo đầm dạ tiệc nhăn nheo, đi chân không và không có áo choàng. Cô bé đứng cách tôi khá xa nhưng nhìn thẳng về hướng tôi và còn đưa tay vẫy tôi. Tôi nghĩ ngay cha mẹ của cô bé phải ở gần đâu đó, bởi vì trời rất lạnh và cô không mang giày cũng không mặc áo lạnh. Phản ứng đầu tiên là tôi quay ra sau lưng nhìn coi có cha mẹ của cô không. Không có ai. Tôi quay lại hướng cũ thì không thấy cô bé đâu. Nhìn quanh cả nghĩa trang cũng không có một bóng người. Tôi lấy làm lạ, đi về hướng đó tìm sau lưng các mộ bia cũng không thấy cô bé đâu.

Trời đã chập tối, tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh theo xương sống, rồi thêm cảm giác buồn nôn. Tôi vội ba chân bốn cẳng chạy về khu nội trú. Về đến nhà tôi liền kể cho bạn cùng phòng và các người bạn khác những điều tôi trông thấy. Tất cả chúng tôi cùng nhau cố tìm ra một sự giải thích hợp lý nhưng dĩ nhiên là không làm được. Mấy ngày liên tiếp, hiện tượng đó cứ ám ảnh tôi ngày đêm nhưng tôi cố gắng lơ đi. Ðến ngày thứ ba, tôi nằm mơ thấy cô bé đó, chính cô ta. Cô bé nói cho tôi biết cô tên là Clara. cô là một người trong họ hàng và là thiên thần hộ mệnh của tôi.

Hôm sau tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi và kể lại chuyện ở nghĩa trang và giấc mơ. Tình cờ lúc đó mẹ tôi có dì tôi ở xa đến thăm hàng năm, đang ở đó bên cạnh mẹ. Khi tôi kể ra tên của cô bé trong giấc mơ, mẹ tôi thốt lên: "Chúa ơi!". Rồi mẹ tôi qua sang hỏi dì vài điều gì đó.
Té ra chuyện là thế này.

Vào thời kỳ khủng hoảng đầu thập niên ba mươi, mẹ tôi còn bé lắm. Ông bà ngoại có tới mười một đứa con. Không ai sống qua khỏi sáu tuổi. Mẹ tôi là một trong ba người con sống sót qua nạn đói. Một trong tám đứa trẻ bị chết có tên là Clara. Ðó là một người dì của tôi, chết lúc năm tuổi. Dì là người duy nhất trong gia đình có tóc vàng.

Từng chi tiết trong câu chuyện trên đây đều hoàn toàn có thật.