- Thiên Uy, anh vào được không?Nghe tiếng gõ cửa và tiếng hỏi, Thiên Uy vô cùng lúng túng, căng thẳng, lúc sau cậu mới trả lời được. Tuy nhiên, Thiên Uy vẫn chưa kịp bình tĩnh trở lại, Thiên Lập đã đẩy cửa đi vào.- Anh quấy nhiếu em phải không Thiên Uy? - Thiên Uy cố nói với giọng hết sức lịch sự, song luồng mắt anh ta chả lịch sự chút nào, phóng thẳng lên tập giấy viết thư màu ngọc thạch lộ một góc dưới quyển sách giáo khoa. Đôi mắt anh sắc biết bao, óc quan sát của anh nhạy biết bao. Nhưng anh tảng lờ như không.- Không anh ạ! - Thiên Uy trả lời vụng về, cậu đứng dậy, nhưng không rời khỏi bàn, chú tâm dấu điều bí mật trong lòng.Thiên Lập cười thầm, nhưng vẫn không lộ thần sắc:- Em cứ ngồi đi, anh không có việc gì, đến thăm em tý thôi.Thiên Uy đỡ căng thẳng đắp:- Bố mẹ em đến nhà bà Phùng ăn cơm, anh ạ.- Anh biết, ông bà Phùng tiễn bố em đấy, chắc bố mẹ em sẽ về sớm.- Tiến bố em ư? Bố em sắp đi nước ngoài hở anh? - Thiên Uy tỏ ra sửng sốt, nét mặt lộ vẻ ngây thơ - Thế mẹ em?- Mẹ em ở nhà, bố em chỉ đi họp vài ba tuần thôi mà.- À! - Lúc đó Thiên Uy mới an lòng, không hỏi thêm gì nữa. Bố cậu đi đâu, họp hội nghị gì, cậu hoàn toàn không quan tâm, cậu chỉ sợ bố mẹ đi hẳn, rồi bỏ rơi cậu mấy năm liền như trước kia, mặc dù thực tế không thể như thế được, vì bà ngoại không còn.Thiên Uy bất giác nhìn tấm ảnh bà treo trên tường.- Đấy là ảnh bà ngoại của em à? - Thiên Lập cũng đưa mắt nhìn theo, gật đầu - Ừ, khung ảnh này em mua hôm chúng ta cùng đi xem phim đấy nhỉ?- Vâng ạ, trí nhớ anh tốt thật.- Làm sao anh quên được, hôm đó em và Thiên Nhu còn cãi nhau cơ mà, đứa thì đòi đi mua khung ảnh, đứa thì đòi đi mua dĩa hát.Thiên Uy cười:- Anh có sáng kiến là đến phố Trung Hoa, có bán cả khung và dĩa hát. Anh vừa mới về nước cơ mà, làm sao anh thuộc hết các phố thế nhỉ?- Em đừng quên rằng anh chính là người Đài Bắc. Nhưng Đài Bắc nay khác xưa nhiều quá em ạ.Thiên Uy tỏ ra đang chăm chú nghe anh kể chuyện Đại Bắc ngày xưa với ngày nay, kỳ tỉnh tâm hồn cậu bất định. Trong lòng đang vấn vương những lời lẽ viết trên trang giấy màu xanh nhạt. Đã viết được một nửa rồi, còn nửa kia nên viết tiếp như thế nào nhỉ?Thiên Lập hiểu tâm trạng cậu bé, vì phải đợi vợ chồng Đại Nhạc, anh đành cứ ngồi lì. Anh cố kể những chuyện lý thú ngày xưa, Thiên Uy bị thu hút khi nào không hay. Câu chuyện kể đến chỗ thú vị, hai anh em cùng cười ha hả.Nghe tiếng cười, Thiên Nhu định quay sang hỏi tội Thiên Uy khiến cô không làm bài được, kỷ tỉnh cô bé đang đọc tiểu thuyết.Đến trước cửa buồng Thiên Nhu mới hay Thiên Lập đang trong buồng Thiên Uy, cô bé mừng rỡ, đẩy cửa bước vào:- Đấy nhé, anh đến mà chẳng thèm sang buồng em nhé!- Anh vừa đến xong, tiện thể anh vào buồng Thiên Uy trước, chứ anh có biết cả em cũng ở nhà đâu.- Thế sao anh không sang buồng em trước nào? Thiên Nhu trề môi - Em không tin rằng buồng Thiên Uy lại thơm tho hơn buồng em nhé.- Chỉ có buồng mẹ mới thơm.Thiên Uy cốt chọc tức Thiên Nhu, Lê Thiên Lập không khỏi liên tưởng điều bí mật trong lòng, anh lắc đầu cười:- Buồng mẹ các em thì anh không dám vào.- Đi, anh Lê sang buồng em đi - Thiên Nhu khoát tay như ra lệnh - Sang buồng em nghe dĩa hát, anh Lê ạ.Mở máy be bé nhé.- Ừ, cứ mở to!Hai người đi khỏi, Thiên Uy thấy mình nhẹ hẳn. Cậu vội đứng dậy cài then cửa, làm thế không phải vì Thiên Lập, cậu sợ Thiên Nhu bất thần đâm sầm vào buồng cậu.Sau khi ngồi yên, cậu ngoái đầu lại nhìn phía sau lần nữa, sợ ai rình trộm sau lưng. Xa xa vẳng tiếng nhạc và giọng nói the thẻ của Thiên Nhu ở buồng bên cạnh, nhưng chả nghe rõ cô bé nói gì.Thiên Uy kéo dịch tập giấy viết thư tới trước mặt. Trên tờ giấy mầu ngọc bích, hiện lên nét chữ cũng đơ do cậu quá ư nắn nót trong lúc viết.Thiên Uy đang viết thư cho Tào Thục Phân.