Giang Nam nổi cả gân xanh trên mặt, bị y bóp cổ họng, muốn la cũng không xong. Triệu Thiết Hán cười lạnh nói: “Ngươi dập đầu trước ta ba cái, kêu ta một tiếng ông nội, ta sẽ thả ngươi.”Giang Nam thầm nhủ: Mình chỉ có một ông nội, nếu kêu ông nội thì sẽ làm nhục cha mẹ, muôn lần không thể được.” Thế là chàng đã quyết cho nên chỉ lắc đầu, Triệu Thiết Hán càng bóp chặt hơn. Giang Nam đã sắp đứt hơi, cả lắc đầu cũng không đủ sức, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ cứng cỏi. Trong lúc Giang Nam đang nguy cấp, chợt thấy Triệu Thiết Hán kêu rú lên, đầu lưỡi thè ra, tuy tay phải vẫn còn bóp vào cổ Giang Nam nhưng đã không còn lực. Giang Nam hít sâu một hơi, thật kỳ lạ, đầu lưỡi của Triệu Thiết Hán càng thè càng dài, cả tóc cũng rối bời, tựa như không phải y bóp cổ Giang Nam mà Giang Nam bóp cổ y, trông bộ dạng như một kẻ bị treo cổ, Giang Nam kêu lên: “Này, ngươi làm gì thế, ngươi dọa ta đấy ư, ta không sợ!” chàng tuy nói không sợ nhưng trong bụng thì rất kinh hoảng. Hán tử ốm thấy Giang Nam quả thực đã sử dụng tuyệt chiêu, hoảng sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía, vội vàng cùng đồng bọn co giò chạy mất! Chợt nghe Triệu Thiết Hán lại kêu rú lên một tiếng nữa, hai tay xuôi xuống rồi lăn sầm ra đất, thất khiếu chảy máu trông giống như người chết. Giang Nam kêu lên: “Mẹ ơi!” rồi cũng hoảng sợ đến nỗi ngất xỉu! Giang Nam tựa như mới trải qua một cơn ác mộng, trong mơ hồ chàng cảm thấy người mình nhẹ hẫng rồi bốc lên cao, trước mặt xuất hiện vô số đầu trâu mặt ngựa, chàng kêu không thành tiếng, lòng thầm nhủ: “Hỏng bét, chắc chắn ma treo cổ đã bắt mất hồn mình” Đột nhiên những ảo ảnh ấy biến mất, và một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đừng lo, hôm nay ta sẽ cho ngươi làm một anh hùng vang đanh bốn biển!” Bên tai tiếng gió kêu lên vù vù tựa như chàng đang cưỡi mây mà đi, rồi bỗng dưng chàng lại cảm thấy như mình rơi xuống từ trên không trung, sau đó tất cả lặng yên trở lại. Giang Nam thử mở mắt: “Ồ, ở đây là đâu thế?” nhưng chàng lại thấy hình như mình đang bị kẹp giữa hai tấm gỗ, chẳng thể nào xoay chuyển được, lại thấy có ánh sáng chói lòa từ hai bên chiếu tới, Giang Nam ngẩn người ra. Chàng dần đần tỉnh táo trở lại, phát hiện mình đang nằm cuộn sau một tấm biển, huyệt đạo bị phong tỏa không thể nào cử động được. Bên dưới là một tòa sảnh đường rộng rãi có bày mấy chục cái bàn vuông, trên mỗi bàn có hai bầu rượu, Giang Nam cứ tưởng mình đang nằm chiêm bao, thầm nhủ: “Chả lẽ Diêm Vương mời mình dự tiệc? Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Mẹ, hôm nay thật náo nhiệt, có đông người đến như thế sao?” Giang Nam ngẩn người ra, chỉ thấy có hai phụ nữ bước ra, đó chính là Dương Liễu Thanh và con gái của bà ta Trâu Giáng Hà. Giang Nam cắn đầu lưỡi, rất đau, rõ ràng không phải chiêm bao. Vậy ai đã đưa mình tới đây? Chàng càng nghĩ càng thấy rối trí. Chỉ nghe Dương Liễu Thanh thở dài: “Con thật không biết trời cao đất dày, đêm nay là bữa tiệc Hồng Môn, con tưởng là uống rượu mừng sao?” Trâu Giáng Hà hỏi: “Cha đã mời bao nhiêu người đến giúp đỡ.” Dương Liễu Thanh nói: “Mời thì nhiều nhưng chỉ có mười người đến.” Trâu Giáng Hà hỏi: “Còn phía bên kia?” Dương Liêu Thanh bảo: “Nhận được cả thảy ba mươi bốn thiệp mời, theo quy củ trên giang hồ, lẽ ra phải có ba mươi bốn người tới. Con hãy đếm lại thử xem có đủ hai mươi bốn bàn hay không?” Trâu Giáng Hà nói: “Đúng thế, có ba mươi bốn bàn, cha và mẹ ngồi một bàn, chẳng phải là đã dư hai bàn sao?” Dương Liễu Thanh bảo: “Hai bàn ấy là chuẩn bị cho khách không mời mà đến.” Trâu Giáng Hà nói: “Người của bọn họ họ chẳng phải nhiều hơn chúng ta gấp đôi hay sao?” Dương Liễu Thanh lại thở dài: “Tình người ấm lạnh, nếu ông ngoại con còn sống, dù chúng ta không gởi thiệp mời, hào kiệt ở các nơi cũng sẽ tự đến. Con hãy xem thử tấm biển kia!” Giang Nam giật thót tim, tưởng rằng Dương Liễu Thanh đã phát hiện ra mình, chỉ nghe Dương Liễu Thanh nói: “Ta vẫn còn nhớ vào ngày đại thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại con, một trăm hai mươi bốn anh hùng ở năm tỉnh phía bắc đã tặng tấm biển này, trên tấm biển đề bốn chữ vàng “Võ lâm thạc vọng”, đến nay đã ba mươi năm, chả lẽ quả đúng như lời xưa nói, ba mươi năm gió bay nước chảy hay sao?” Té ra bà ta đang cảm khái chứ không phải phát hiện Giang Nam. Trâu Giáng Hà nhíu mày: “Chúng ta tuy người ít thế yếu, nhưng cũng không nên làm mất uy danh của ông ngoại.” Dương Liễu Thanh bảo: “Đương nhiên, mẹ có bao giờ chịu nhận thua?” Trâu Giáng Hà hỏi: “Vậy lão hòa thượng khiêu chiến với chúng ta là ai?” Dương Liễu Thanh bảo: “Ta chỉ biết tên tục gia của y là Hách Hạo Xương, là đồ đệ của Đại lực thần ma Tát Thiên Đô.” Trâu Giáng Hà nói: “Đại lực thần ma? Cái tên này nghe thật quen, ồ, con đã từng nghe cha nói, y là đại ma đầu cùng thời với ông ngoại, chẳng phải đã chết rồi ư?” Dương Liễu Thanh bảo: “Đúng thế, y và các đồ đệ đã chết hết chỉ còn lại một mình Hách Hạo Xương. Đại lực thần ma Tát Thiên Đô có một người anh sinh đôi tên gọi Bát tí thần ma Tát Thiên Thích, giờ đây cũng chỉ còn lại một đệ tử.” Trâu Giáng Hà nói: “Có phải là Đổng Thái Thanh, kẻ cũng trở thành hòa thượng hay không? Ba mươi năm trước, y đã bị ông ngoại đánh gãy một cánh tay, khi chúng ta đến Thiên Sơn tìm Đường thúc thúc đã gặp y. Ồ, con đã hiểu. Hách Hạo Xương đến báo thù cho sư huynh của y.” Dương Liễu Thanh bảo: “Năm đó nếu không nhờ Phùng Lâm khuyên giải, mẹ đã móc mắt y, hừ, bản thân Đổng Thái Thanh không dám đến trả thù, trái lại Hách Hạo Xương lại giúp y, thật là buồn cười.” Giang Nam thầm nhủ: “Dương cô cô còn khoác lác hơn cả mình!” Số là lần đó Dương Liễu Thanh và Đồng Thái Thanh gặp nhau ở quán rượu bên đường, Đổng Thái Thanh dùng một cánh tay đấu với thần đạn của Dương Liễu Thanh, Giang Nam cũng đã chứng kiến, nếu không nhờ Phùng Lâm đến kịp lúc, Dương Liễu Thanh đã thua to. Giang Nam lại nghĩ “Đổng Thái Thanh làm sao có thể tìm bà trả thù, trừ phi y chui ra khỏi hòm, không, lúc y chết cũng chẳng được nằm vào hòm. Trừ phi y chui ra từ hố băng.” Thì ra Đổng Thái Thanh đã cùng một đại ma đầu khác là Xích Thần Tử lên ngọn Chu Mục Lang Ma ở dãy Hy Mã Lạp Nhã tìm cỏ tiên, đã bị chết cứng ở Băng Xuyên (xin mời xem bộ Băng xuyên thiên nữ truyện). Trần Thiên Vũ đã kể lại chuyện này cho Giang Nam nghe, bởi vì lần ấy Đường Kinh Thiên và Kim Thế Di cũng có tham gia, và Kim Thế Di đã mất tích từ đó. Hình như mẹ con Dương Liễu Thanh không biết chuyện này. Trâu Giáng Hà nói: “Mẹ, mẹ đã quên rồi, lúc đó Phùng a di chẳng phải đã nói không cho Đổng Thái Thanh tìm mẹ trả thù nữa sao? Thật lạ, sao sư đệ của ông ta lại không biết lệnh cấm của Phùng a di, chẳng lẽ Đổng Thái Thanh không nói cho ông ta biết sao? Mẹ, chúng ta đừng sợ, nếu lần này đánh thua, Phùng a di cũng sẽ trả thù cho chúng ta.” Dương Liễu Thanh nói: “Hà nhi, dù lần này mẹ có bị đánh chết, con cũng không được báo với Phùng Lâm, người nhà họ Dương chúng ta xưa nay không cần ai thương xót, cũng không cần phải nhờ vả người khác.” Số là Dương Liễu Thanh và Phùng Lâm xưa nay bất hòa, Phùng Lâm cũng không chỉ một lần bỡn cột bà ta, Dương Liễu Thanh đương nhiên không nói cho con gái biết (ba mươi năm trước, Dương Liễu Thanh từng là vị hôn thê của Đường Hiểu Lan. Nhưng Đường Hiểu Lan lại yêu chị gái của Phùng Lâm là Phùng Anh. Vì thế Phùng Lâm thường hay bỡn cợt Dương Liễu Thanh). Nói đến đây, có một tên gia đinh vào báo: “Bọn chúng đến rồi!” Dương Liễu Thanh nói: “Ngươi vào bảo lão gia ra đón khách.” Một hồi sau, chỉ thấy một hán tử mắt to mày rậm, người to lớn dềnh dàng tuổi khoảng năm mươi cùng với một đám người bước ra, người đó chính là chồng của Dương Liễu Thanh tên gọi Trâu Tích Cửu, còn những người kia là đến giúp cho nhà họ Dương. Trâu Tích Cửu ở rể nhà họ Dương, rất sợ vợ, người tuy thô hào nhưng lại trầm mặc ít nói, ông ta căn dặn người nhà hai câu: “Mở rộng cửa lớn, nghênh đón bằng lễ.” Ông ta không hề tỏ ra hùng hổ như vợ. Cửa lớn mở ra, chỉ thấy một nhà sư cười ha hả bước vào. Trâu Tích Cửu nói một chữ “mời”, Dương Liễu Thanh thì lạnh lùng nói: “Đa tạ đại sư đã đến, hôm nay quần hùng đều tụ tập ở đây, quả thực khiến tôi thấy vinh hạnh.” Hách Hạo Xương cười ha hả: “Các nhân vật lẫy lừng ở năm tỉnh phía bắc đa số cũng đều có ở đây, may mắn, may mắn!” Hai người chưa từng giao thủ, trước tiên đã đấu khẩu, Dương Liễu Thanh mỉa mai ông ta dắt theo nhiều người, Hách Hạo Xương cũng trả lại một câu, thừa cơ lấy lòng những nhân vật phía Dương Liễu Thanh, dụng ý là không muốn kết thù với họ. Số là lần này Hách Hạo Xương có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là muốn trả thù. Thứ hai là muốn dựng cháu của y, bang chủ của bang Thái Sơn Hách Đạt Tam làm lãnh tụ võ lâm năm tỉnh phía bắc. Còn những người đến giúp cho Dương Liễu Thanh, kẻ có võ công thực sự cao cường không nhiều, nhưng ai cũng có tiếng tăm trong võ lâm, Hách Đạt Tam muốn làm lãnh tụ võ lâm đương nhiên không thể xích mích với những người này. Trong số những người đi cùng Hách Hạo Xương, có một nhà sư người Tây Tạng mặc cà sa màu đỏ, thân hình cao lớn, Hách Hạo Xương giới thiệu với hai vợ chồng Dương Liễu Thanh: “Đây là Tàng Linh thượng nhân ở Tây Tạng.” Tàng Linh thượng nhân chắp tay nói: “Từ lâu đã nghe đại danh của hiền lương mạnh, nay mới có duyên may mắn được gặp.” Dương Liễu Thanh và Trâu Tích Cửu chỉ cảm thấy một nguồn lực dồn tới, lập tức đầu váng mắt hoa, hơi thở khó khăn, trong khoảnh khắc ấy chợt nghe một tràng cười kỳ quái vọng tới, âm thanh không cao nhưng nghe rất lạnh lẽo, nhất là Tàng Linh thượng nhân nghe càng chối tai hơn, chỉ thấy sắc mặt của y chợt thay đổi, nguồn áp lực cũng giảm xuống. Lúc này những người quen mặt của cả hai bên đều chào nhau, Tàng Linh thượng nhân và Hách Hạo Xương đưa mắt nhìn đám người nhưng không biết ai đã phát ra tiếng cười, Tàng Linh thượng nhân bất đồ nhớ lại một quái kiệt trong chốn võ lâm, trong lòng rất hoài nghi. Giang Nam chỉ nghe tiếng cười chối tai này, chàng càng kinh ngạc hơn đám đông, tiếng cười ấy giống như tiếng cười mà chàng đã nghe khi đang mơ hồ, nhưng người đó là ai? Đột nhiên chàng nghĩ tới một người: “Chả lẽ là Kim Thế Di? Đúng thế, khi Kim Thế Di phát ra tiếng cười quái dị cũng chối tai như thế này!” Nhưng Giang Nam ở trên cao cho nên nhìn xuống rất dễ dàng, chẳng có ai là Kim Thế Di cả! Chủ khách đều đã ngồi vào chỗ, Trâu Tích Cửu nói với Hách Hạo Xương: “Lần này đại sư đến hàn xá không biết có gì chỉ giáo?” Hách Hạo Xương đứng dậy, cũng nói với Dương Liễu Thanh: “Dương đại tiểu thư, ai đã đánh bại sư huynh của tôi, mời bà hãy nói thẳng ra.” Dương Liễu Thanh chỉ nghĩ y đến đây là để trả thù việc sư huynh bị đánh gãy tay vào ba mươi năm trước, nào ngờ y không biết Đặng Thái Thanh đã chết, nghe thế thì ngạc nhiên: “Tôi không giết sư huynh của ông.” Hách Hạo Xương nói: “Dựa vào bản lĩnh của bà thì làm sao có thể giết được sư huynh của tôi. Tôi muốn hỏi là bà đã nhờ ai giết chết ông ta?” Dương Liễu Thanh nổigiận: “Nếu ta muốn nhờ người giết chết y, thì khi gặp mặt lần đầu tiên ở Tây Tạng tađã không tha cho y.” Hách Hạo Xương nói: “Tôi biết bà quen biết rất nhiều, bà e ngại sư huynh của ta, nếu không phải bà dùng kế thì đã nhờ người ta giết chết ông ta, được, mặc kệ là ai, tóm lại bà là chủ mưu, nếu bà không nói ra thì món nợ này tôi chỉ đành đòi bà!” Dương Liễu Thanh vỗ bàn tức giận nói: “Ngươi cứ bảo ta giết người, được, ngươi cứ xông tới, ngươi tưởng ta sợ ngươi?” Trâu Tích Cửu vội vàng khuyên: “Có lời thì hãy từ từ nói, chủ khách vừa mới gặp nhau, chú nó ta hãy uống ba chén rượu trước đã!” Nói chưa dứt lời chỉ nghe có người kêu: “Được, ta sẽ đến kính nữ chủ nhân ba chén.” Người vừa mới lên tiếng chính là Hách Đạt Tam, những người ở phía y quá nửa là do y mời tới, cho nên thân phận của y là khách chính, y ra mặt kính rượu nữ chủ nhân cũng là lẽ đương nhiên, nhưng thủ pháp kính rượu của y rất đặc biệt, chỉ thấy y rót đầy ba chén rượu. Hai ngón tay xoay lên mép chén, ba chén rượu bay ra liên tiếp thành hình chữ phẩm, rượu trong chén chẳng hề đổ ra ngoài. Nhà họ Dương vốn nổi tiếng nhờ Thiết chưởng thần đạn, công phu ném ám khí rất đặc biệt, Hách Đạt Tam dùng thủ pháp ném ám khí kính rượu, là muốn tỉ thí với bà ta. Dương Liễu Thanh cũng từ tốn rót đầy ba chén rượu, đợi cho ba chén rượu của Hách Đạt Tam bay đến cách mấy thước, bà ta đặt ba chén rượu lên lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Tửu lượng của ta rất tệ, ba chén này không uống được, ta cũng xin kính!” Thế rồi lật tay, ba chén rượu đầy tràn cũng bay vút ra, chạm với ba chén rượu của Hách Đạt Tam, phát ra tiếng kêu lanh canh, chỉ thấy sáu chén rượu tách ra làm hai nhóm. Mỗi nhóm ba chén, ba chén thì bay ngược trở về chỗ Hách Đạt Tam, ba chén còn lại thì bay tới trước mặt đại hòa thượng, phương hướng khác nhau, tốc độ thì nhanh như nhau còn rượu thì không rớt ra một giọt. Thủ pháp ấy cao minh hơn Hách Đạt Tam nhiều, những người đi cùng y đều không khỏi trầm trồ. Hách Đạt Tam chỉ đành thi triển thủ pháp tiếp ám khí, bưng ba chén rượu uống cạn, đại hòa thượng thì phất ra cây quạt nan trong tay, đánh hờ một chiêu, sau đó lại mở bàn tay ra, chỉ thấy ba chén rượu đầy tràn lần lượt hạ xuống lòng bàn tay của y, tựa như lòng bàn tay của y có một lực hút vô hình. Những người có võ công cao cường đều nhận ra, ba chén rượu này đều bay tới ba hướng khác nhau, hai chén thì bay vào hai bên huyệt thái dương của y, còn một chén bay thẳng vào sóng mũi của y, y chỉ đánh ra một chiêu mà cả ba chén rượu đều bay về một hướng, hạ xuống lòng bàn tay của y, nếu so với Dương Liễu Thanh, y cũng có sở trường riêng, Dương Liễu Thanh giỏi thủ pháp ném ám khí, còn nội công của đại hòa thượng này thâm hậu hơn Dương Liễu Thanh nhiều! Hách Hạo Xương đặt ba chén rượu xuống, nói: “Ý của ta thì khác hẳn Trâu thí chủ, cứ tính nợ cho rõ ràng rồi uống rượu mới thích. Nữ thí chủ, bà bảo thế nào về cái chết của sư huynh tôi đây?” Y lại tiếp tục dồn ép Dương Liễu Thanh, Dương Liễu Thanh trợn mắt nổi giận: “Ta đã bảo chẳng phải ta giết, ta cũng không biết ai giết, ngươi cứ đòi tính sổ với ta, ta cũng chẳng biết nói gì! Chỉ có chiếu theo quy củ giang hồ, ta phải thỉnh giáo công phu của đại hòa thượng nhà ngươi trước.” Trong số người Trâu Tích Cửu mời tới có một ông già tên Trịnh Càn Nguyên nói: “Xin hỏi đại hòa thượng, có phải thực sự sư huynh của ông đã bị người ta giết hay không? Ông đã phát hiện ra xác của ông ta hay có người báo tin? Trên giang hồ cũng thường có chuyện báo tin chết nhầm.” Hách Hạo Xương nói: “Năm đó sư huynh của ta tìm Dương Liễu Thanh tính sổ, bị bà ta nhờ người phái Thiên Sơn đánh bại, sau đó thì không biết thế nào nữa. Chính Hoàng Thạch đạo nhân đã báo tin sư huynh ta chết, Hoàng thạch đạo nhân là danh túc của phái Không Động, lẽ nào lời ông ta là giả? Ta không hỏi bà ta thì hỏi ai?” Giang Nam nghe thế thì chợt lo, chàng cứ kêu trong lòng: “Sao ngươi không hỏi Kim Thế Di?” nhưng đáng tiếc chàng không thể lên tiếng được. Trịnh Càn Nguyên là người dĩ hòa vi quý, ông ta tiếp tục nói: “Nếu năm xưa sư huynh của ông đã bị người của phái Thiên Sơn đánh bại, lẽ ra ông nên hỏi chưởng môn của phái Thiên Sơn là Đường Hiểu Lan mới đúng!” Nay Đường Hiểu Lan đã là nhân vật lẫy lừng võ lâm, người bình thường càng không thể lên ngọn Nam Cao trên núi Thiên Sơn được, Trịnh Càn Nguyên nói như thế rõ ràng là biết y không dám lên Thiên Sơn hỏi tội Đường Hiểu Lan. Hách Hạo Xương nhìn Trịnh Càn Nguyên rồi nói: “Đây là...” Hách Đạt Tam nói: “Đây chính là Trịnh Càn Nguyên lão anh hùng.” Hách Hạo Xương nói: “Trịnh lão anh hùng, đa tạ ông đã khuyên. Nhưng đáng tiếc lời của ông hình như có chút sai lầm, trên giang hồ thường có chuyện tìm thù đòi mạng theo quy củ thì phải tìm người chủ mưu, đâu có lẽ nào lại đi hỏi những kẻ tòng phạm? Huống chi ai ai cũng biết mối giao tình giữa Dương đại tiểu thư với Đường Hiểu Lan, cho nên cần gì phải bỏ gần lấy xa, lên Thiên Sơn hỏi Đường Hiểu Lan? Cứ cho là người của phái Thiên Sơn đã làm chuyện này, hỏi Dương đại tiểu thư cũng chẳng khác gì.” Năm xưa Dương Liễu Thanh muốn lấy Đường Hiểu Lan nhưng không được, bà ta rất ghét bị người khác nhắc lại chuyện này, bất đồ mặt đỏ ửng nổi giận đùng đùng nói: “Lão lừa trọc nhà ngươi ăn nói vớ vẩn, bịa đặt xằng bậy, ai mà biết sư huynh nhà ngươi đã chết như thế nào? Được, nếu ngươi đã đến đây sinh sự thì cứ coi như là ta đã giết! Hà nhi. Lấy đạn cung của mẹ ra đây!” Hách Hạo Xương đứng phắt dậy: “Nữ thí chủ, bà nên cẩn thận lời nói, chúng ta đấu võ chứ không đấu miệng!” Rõ ràng là y đã bới móc Dương Liễu Thanh trước, nhưng nay lại bảo người ta ăn nói cho cẩn thận, Dương Liễu Thanh tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, bà ta nhận lấy đạn cung, toan bước ra khỏi chỗ ngồi. Trong khi kiếm rút cung căng, chợt có một tên gia đinh chạy vào bẩm cáo: “Có người muốn gặp chủ mẫu, y còn mang theo một món lễ vật, bảo rằng muốn nhờ chủ mẫu gởi cho một người tên là Mai Nhược đại sư, Dương Liễu Thanh và Hách Hạo Xương đều ngạc nhiên, té ra sau khi Hách Hạo Xương xuất gia đã lấy pháp hiệu là Mai Nhược, sau khi sư phụ của lão là Đại lực thần ma chết, lão đã ẩn cư gần ba mươi năm, gần đây nghe tin sư huynh đã chết cho nên mới xuống núi trả thù, cũng rất ít người biết chuyện lão trở thành hòa thượng, càng không ai biết lão có pháp hiệu là Mai Nhược. Hai người đều tưởng rằng đó là bằng hữu của đối phương, Dương Liễu Thanh phần chưa hết tức giận, lập tức bảo: “Mặc cho có bao nhiêu người, nhà họ Dương chúng ta đều có thể tiếp đãi, hãy dắt y vào!” Tên gia đinh ấy hơi ngạc nhiên, bẩm cáo: “Chỉ có một người đến.” Dương Liễu Thanh quát: “Có nghe chưa? Mau đắt y vào!” Một lúc sau, tên gia đinh đắt theo một người vào, Dương Liễu Thanh nói: “Ồ, già Vương, té ra là ông.” Giang Nam nhận ra đó là ông già bán trà, thầm nhủ: “Ông lão này cũng thích lo chuyện bao đồng như mình, chắc là muốn tìm cớ đến đây xem náo nhiệt. Nếu không làm sao cứ chọn lúc người ta sắp đánh nhau lại đến tặng quà.” Chỉ thấy ông lão ôm theo một cái tráp sắt hình chữ nhật, trên cái tráp có gián tờ giấy trắng ghi rằng “Làm phiền giao cho Mai Nhược đại sư đích thân mở ra.” Hách Hạo Xương cũng nhận ra ông lão họ Vương bán trà, y ngạc nhiên lập tức giật lấy cái tráp, nói: “Ta chính là Mai Nhược hòa thượng.” Rồi y cầm cái tráp mà lắc, bên trong hình như có vật bằng sắt, nên có tiếng kêu phát ra, Hách Hạo Xương ngần ngừ một chốc lâu mà vẫn không dám mở ra. Tàng Linh thượng nhân nói: “Để ta coi thử là lễ lạt gì?” người nhận lấy cái tráp từ Hách Hạo Xương, y cậy có võ công cao cường, nhủ rằng dù trong tráp có ám khí cũng chẳng làm gì được y, cho nên mới vận Kim cương chỉ lực bật nắp tráp ra, chỉ thấy trong cái tráp có một cánh tay đen kịt. Hách Hạo Xương kêu thét lên, lấy cánh tay ấy ra gõ lên bàn, cánh tay kêu keng một tiếng, cái bàn cũng mất đi một góc, té ra đó là một cánh tay sắt. Hách Hạo Xương khóc rống lên rằng: “Sư huynh, quả nhiên huynh đã bị người ta hại!” Té ra hơn ba mươi năm trước, Đổng Thái Thanh bị cha của Dương Liễu Thanh chặt đứt một cánh tay, y đã lắp vào một cánh tay sắt, luyện thành Thiết tý thần công rồi mới tìm đến Dương Liễu Thanh trả thù. Hách Hạo Xương nhận ra đây là cánh tay sắt của Đổng Thái Thanh. Tàng Linh thượng nhân nói: “Ồ, hình như trên cánh tay có khắc chữ?” Hách Hạo Xương cầm cánh tay nhìn kỹ, phía trên quả nhiên có viết bảy tám chữ: “Chết ở Băng Xuyên, chẳng liên quan gì đến ai.” Sau đó còn có hai hàng chữ nhỏ ghi lại việc Đổng Thái Thanh lên ngọn Chu Mục Lang Ma tìm tiên thảo, bị chết cứng trong Băng Xuyên. Hách Hạo Xương kinh ngạc lắm, tóm lấy ông lão họ Vương bán trà hỏi: “Ai đã nhờ ngươi đem cái tráp này tới?” Ông lão trả lời: “Là Tiểu Tam Tử!” Hách Hạo Xương nói: “Tiểu Tam Tử là ai?” Ông lão ấy nói: “Tiểu Tam Tử đấy ư? Ồ, là một đứa trẻ chăn trâu hàng xóm.” Trâu Giáng Hà bật cười; Hách Hạo Xương tức giận quát: “Ngươi cười gì?” Ông lão thì bảo: “Thật oan cho tôi quá, già Vương này suốt đời không nói dối nửa câu, nếu không tin thì ngài có thể hỏi Dương đại tiểu thư.” Hách Hạo Xương nói: “Có đúng là đứa trẻ chăn trâu đã gởi chiếc hộp này tới hay không?” Ông lão trả lời: “Quả đúng là tôi đã nhận từ trong tay của nó.” Tàng Linh thượng nhân nói: “Ngươi có hỏi rõ ai đã đưa cái tráp này cho nó không?” Ông lão đáp: “Hắn bảo là một tên ăn mày.” Tàng Linh thượng nhân biến sắc: “Ăn mày cũng biết tặng quà?” Ông lão nói: “Ồ, nghe Tiểu Tam Tử bảo, tên ăn mày này ra tay rất rộng rãi, đã thưởng cho hắn một nén bạc.” Hách Hạo Xương giật mình, thầm nhủ: “Chả lẽ bang chủ của Cái Bang ra mặt chống đối với mình?” rồi y vội vàng hỏi: “Có phải là một lão ăn mày già mặc cái áo rách rưới bị vá nhiều chỗ hay không?” Oong lão trả lời: “Không, nghe Tiểu Tam Tử nói, đó là một tên ăn mày con môi đỏ răng trắng, tướng mạo của hắn trông rất gọn gàng nhưng không hiểu sao lại làm ăn mày?” Giang Nam nghe thế thì vừa kinh vừa mừng, thầm nhủ: “Chắc chắn là Kim Thế Di! Ha ha, Kim Thế Di mà đến đây, lão hòa thượng nhà ngươi nếu không biết tiến thì chắc chắn sẽ xui xẻo!” Hách Hạo Xương thấy không phải là bang chủ của Cái Bang thì yên lòng, đang định lên tiếng thì chợt thấy Tàng Linh thượng nhân biến sắc, tựa như có vẻ hơi khiếp sợ, Tàng Linh thượng nhân vốn là cao thủ thuộc hàng đệ nhất của Mật Tông Tây Tạng, năm nay hơn bảy mươi tuổi, nhưng nhìn ông ta chỉ như năm mươi tuổi, nếu luận về vai vế thì ngang hàng với sư phụ của Hách Hạo Xương. Hách Hạo Xương mời ông ta đến đây để làm chỗ dựa, thấy ông ta tựa như có vẻ khiếp sợ, không khỏi ngạc nhiên, thầm nhủ: “Chả lẽ Tàng Linh thượng nhân sợ tên ăn mày này?” Đó chính là: “Thần long thấy đầu không thấy đuôi, có gì ảo diệu nào ai biết.” Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.