Nguyễn Lan Đồng dịch
Phần 1 - Chương 10
Chương 10

Hôm sau, cha Phêlíp Xăngtốt niềm nở tiếp Ăngtoan trong phòng tiếp kiến, ở đây ông đã ngồi vào ghế của tu viện trưởng đặt trên một chiếc bục nhỏ. Giáo chủ đã hứa một cách chính thức với Xăngtốt rằng ông chắc chắn được nâng lên vị trí của tu viện trưởng ngay sau khi bức thư gửi đi La Mã và thư trả lời về tới đây. Cho nên ông đã không để mất giây lát nào để đảm nhiệm đặc quyền của một nhiệm vụ mà lúc này ông được hưởng nhưng chưa có sự bổ nhiệm chính thức. Kiểu cách của ông cao ngạo và nghiêm khắc hơn, cách nói của ông vắn tắt hơn.
- Có việc gì thế ông Xecvêtut? – Ông hỏi sau khi Ăngtoan đã kính cẩn hôn đường viền của chiếc áo thêu lộng lẫy của ông.
- Tôi xin phép được gặp ông Girôlamô Belacmi.
- Anh đến chậm rồi. Ông Girôlamô và cô cháu sáng hôm nay đã đi Vơnidơ sớm. Ông ấy nói với tôi về anh bằng những lời nồng nhiệt. – Xăngtốt nói tiếp và mỉm cười một cách dễ dãi.
Nhưng môi ông mím lại khi ông kết luận:
- Còn cô cháu gái, cô ta xinh đẹp thật đấy, nhưng là một ác phụ.
Ăngtoan hoàn toàn đồng ý với nhận định sau nhưng việc ra đi của ông Girôlamô đã cản trở dự định của anh. Khi nào anh mới trả lại ông bức tranh được? Nếu cách suy diễn về giấc mộng của anh đúng với sự thật, anh không nên nói cho cha Phêlíp biết bức tranh hiện có trong nhà tu. Rồi Ăngtôniô nhớ lại ông Girôlamô có nói rõ địa chỉ của ông ở Vơnidơ, tâm trí anh sáng sủa lên. Anh hết sức mong muốn gặp Giăng thật sớm và thoáng thấy khả năng đạt được hai mục đích một lúc.
Tiếng cha Phêlíp kéo anh về thực tại:
- Tôi tin rằng anh đã sám hối xứng đáng vì đã có những ý nghĩ phiến loạn về vấn đề tuần hoàn qua phổi, phải không bác sĩ?
Ăngtoan cúi đầu:
- Tôi đã cầu nguyện xin được tha thứ như cha đã truyền lệnh.
- Tốt lắm! Anh có một tương lai tốt đẹp, tôi rất tiếc nếu như có tình huống nào cản trở nó.
Ăngtoan ngẩng đầu sung sướng vì đã dễ dàng tránh khỏi cái bẫy đó.
- Nếu được cha cho phép, tôi xin đi Vơnidơ vài tuần. – Anh nói.
Nếu anh thuyết phục được Giăng giúp anh công bố phát minh, thì cũng cần đến mấy tuần lễ để ấn hành xong bản phát minh đó.
- Đi Vơnidơ à? Nhưng anh giảng dạy ở trường đại học kia mà?
- Bài giảng của tôi đã kết thúc vào dịp hè này.
- Thật vậy nhỉ. Thế anh định làm gì ở Vơnidơ?
Ăngtoan lưỡng lự. Thú nhận sự thực là điều tai hại. Nhưng anh lại không thể nói dối được. Anh nhớ đến điều Giăng đã gợi ý là cần học vẽ trên mẫu sống động để nâng cao sự hiểu biết về các tỷ lệ trong môn phác hoạ. Đây là một lý do tốt để ở lại Vơnidơ, chắc cha Phêlíp cũng thừa nhận không bàn cãi vì họ đã thường nói về nghệ thuật với nhau. Người mục sư biết rõ hứng thú đối với môn hội hoạ của người thầy thuốc trẻ tuổi.
- Tôi có ý định theo học một số buổi đặc biệt về hội hoạ, thưa Đức Cha, – anh vội vàng trả lời.
Bản thân sự việc làm xiêu lòng cha Phêlíp, một người vốn kỵ không cho ai thoát khỏi quyền mình một thời gian dài, hay việc đảm nhiệm rất tình cờ, không toan tính trước một chức vụ chưa phải là của mình, đã làm cho ông có thái độ nhiệt tình? Dù sao đi nữa, ông đã mỉm cười thân ái và trả lời:
- Vậy thì anh cứ ở cả mùa hè Vơnidơ. Tôi ghen với anh về làn gió mát của sông Liđô đấy. Có lẽ sang năm anh sẽ vẽ được những bức bích hoạ ở giáo đường mới của chúng ta.
- Cầu Chúa cho sẽ được như thế. – Ăngtoan thành kính nói, và nhẹ nhõm, anh rời chiếc bục cao.