Người dịch: Nhất Như
(2)

Suốt ngày, Komatsu Gempachi cứ nhốt mình trong căn chòi nhỏ ở làng Đại Đông và chẳng bước chân ra ngoài để ai trông thấy bao giờ.
- Hay là trốn rồi nhỉ?
Vị thôn trưởng Ashitani Chogoro sinh nghi, đến bên dòm vào căn chòi thì hoảng hồn. Gempachi hầu như chẳng ăn uống gì, đang ngã vật ra sàn và dường như đã bất tỉnh.
Từ một người trẻ tuổi say mê cung thuật đến mức bị gọi là cuồng mà nay chỉ vì huynh trưởng liên quan đến vụ lạm quyền mà Gempachi đau khổ đến mức không dám nhìn mặt người làng nữa.
- Là như thế đó. Cũng thật là...
Nghe lời thôn trưởng kể lại, người trong làng bắt đầu nhìn nhận lại và nảy sinh hảo ý đối với Gempachi.
- Thật là tội nghiệp!
- Hay là chúng ta mang ít thức ăn đến.
Thế là người làng mang gạo và rau củ đến căn chòi của Gempachi, lặng lẽ đặt trước cửa.
- Không hiểu vị nào đã ban cho thế này… Là vị nào xin hãy dạy rõ.
Gempachi đi gõ cửa từng nhà một trong thôn mà hỏi cho rõ, vẻ mặt khổ não vô cùng. Người làng cứ nghĩ rằng Gempachi đang nổi giận nhưng thực ra không phải vậy, Gempachi đến để trả tiền thức ăn.
- Số tiền này tôi phải trả.
- À, ngài đừng bận tâm. Xin cứ tự nhiên mà thọ nhận chỗ ấy.
Người làng kiếm cớ thoái thác nhưng Gempachi nhất định không chịu.
- Như thế không được. Tôi không thể nhận bất cứ thứ gì mà không trả tiền. Như thế khác nào bảo Gempachi này chết đi. Xin hãy nhận lấy cho.
Gempachi tỏ vẻ khẩn khoản, hai tay chắp lại như vái lạy. Quả nhiên là sự việc của Juemon đã thấm vào tận xương tủy Gempachi và ngày đêm hành hạ hắn.
- Nhưng việc đó và việc này là hai chuyện khác nhau.
Cuối cùng người làng cũng bị thái độ cứng rắn của Gempachi áp đảo.
- Tuổi hãy còn trẻ mà lạ thật.
- Đúng là người tốt.
Người làng bắt đầu bàn tán. Thật là một người trẻ tuổi lạ lùng.
Trong đám bách tính có lão nhân Ushichi ở cách căn chòi nhỏ của Gempachi không xa.
- Một mình ngài dùng thì bấy nhiêu cũng chẳng đáng kể gì. Xin ngài cứ tự nhiên, khi nào cần cứ đến nhổ rau củ trong vườn nhà lão mà dùng.
Sự quan tâm của bách tính khiến Gempachi cảm động rơi nước mắt.
- Xin đa tạ. Khi nào cần xin được lượng thứ.
- Ngài cứ tự nhiên, đừng khách sáo.
Từ đó, thỉnh thoảng Gempachi lại đến vườn nhà Ushichi nhổ rau củ, và cứ mỗi lần như thế, lại đặt dưới gốc cây số tiền tương ứng với phần mới nhổ đi. Ushichi thấy thế lấy làm ái ngại vô cùng.
- Ngài không cần phải nhất nhất sòng phẳng như vậy đâu.
Ushichi mang tiền đến trả lại thì:
- Xin cứ nhận cho. Nếu không nhận thì tôi không thể nào ăn được.
Gempachi chắp tay khẩn khoản cầu xin “xin cứ nhận cho” lặp đi lặp lại khiến Ushichi bối rối vô cùng.
- Thật tội nghiệp.
- Nhưng đâu cần phải khổ sở thế chứ.
- Nghe đâu chỉ mới mười tám tuổi.
- Chỉ có chừng ấy tuổi thôi mà đã sống cách biệt với chúng ta, lại còn ăn những thứ hư hỏng chuột bọ nó phá. Như thế thì sức khỏe nào chịu được.
- Ờ đúng vậy.
Người làng thông cảm với Gempachi và tập trung trước căn chòi, nhưng có nói gì đi nữa thì Gempachi cứ nhất quyết không nghe theo. Thật hết cách.
Rồi một năm trôi qua, mọi sinh hoạt của Komatsu Gempachi cũng không có gì thay đổi. Ngày ngày cứ nhốt mình trong căn chòi nhỏ, chỉ ăn uống qua loa để cầm cự với cái đói và cũng chẳng bận tâm đến việc tắm gội. Dĩ nhiên cũng chẳng có ý định động đến cung tên như trước.
Thân thể Gempachi ngày càng gầy mòn, dung nhan tiều tụy có lẽ đã đến cực điểm.
- Chắc là phát cuồng rồi.
Trong làng có kẻ nhíu mày.
Rồi một đêm mùa hè.
Căn chòi của Gempachi bấy lâu nay bốc ra một mùi hôi thối khó tả. Komatsu Gempachi mười chín tuổi đang say ngủ trên sàn và cũng chẳng buồn khép cửa. Một bóng người bí mật lặng lẽ lần ra phía sau rồi lẻn vào căn chòi.
- Thối quá!
Bóng người bật tiếng thì thầm. Đó là một giọng đàn bà.
Dù Gempachi chẳng chịu ăn uống gì nhưng cũng là kẻ sở hữu thân thể của gã con trai mười tám. Nhưng sự u uất đã khắc sâu vào tận thân, tâm Gempachi đến cực điểm và sinh hoạt dị thường của hắn đã tác động đến cơ thể như thế nào, khỏi nói hẳn ai cũng hình dung được. Trong chòi chỉ toàn một mùi mồ hôi trộn lẫn với chất nhờn cơ thể tiết ra và bụi bặm, cáu ghét bốc lên nồng nặc.
Từ một người say mê nhiệt tình với cung thuật như thế mà giờ đây trở thành như thế này. Quả nhiên Gempachi ngày càng đi đến chỗ như một người trong làng nói “chắc là khùng rồi”.
Trong đêm tối, bóng đàn bà mò đến bên chỗ Gempachi ngủ rồi bắt đầu cởi bỏ tấm áo khoác mùa hè, để lộ thân thể trắng muốt.
- Này! Này!
Bị lay, Gempachi bừng tỉnh, toan bật dậy nhưng đã bị đôi tay người đàn bà chặn ngay cổ. Chỉ trong chốc lát hai cặp môi đã hòa quyện vào nhau.
- Là... Làm gì thế này… Ai đó!!
- Là người trong làng đây.
- Cái gì?
- Suỵt… Xin chàng chớ to tiếng.
Không phải là con gái. Nghe giọng thì biết đây là một người đàn bà thành thục, mà so với người làng thì cách dùng từ và phát âm cũng chuẩn hơn nhiều. Bàn tay người phụ nữ nhẹ nhàng di chuyển, xoa nhẹ nơi ngực Gempachi.
- Khô…Không được! Không được!
- Xin chàng hãy ban cho thiếp.
- Cái...cái gì....!!!
- Sức mạnh của người đàn ông.
- Không!! … Ta không biết! Ta không biết!!
Gempachi vùng vẫy. Toan gỡ cánh tay người đàn bà ra nhưng toàn thân đã mềm nhũn không còn chút sức nào. Nhưng từ trong cảm giác yếu đuối lại nảy sinh một dục vọng hành hạ Gempachi. Thân thể người đàn bà như vừa mới tắm, toát ra mùi hương dễ chịu khiến Gempachi ngây ngất.
- Không được! Không được....
Gempachi mấp máy môi nói như người mớ ngủ.
- Không đượ! Chuyện này không được!
- Xin chàng hãy cho thiếp sức mạnh. Xin chàng! Đây là chuyện riêng giữa chúng ta mà thôi.
- Không được! Không được...
- Đây, làm như thế này…
- A! … không được!... không…
- Hãy khẽ thôi….