CHƯƠNG 39

    
ười lăm giờ 05’. “Diệp Tiêu…” Có người đang gọi tên anh, Diệp Tiêu vội ngẩng đầu lên. Lúc này anh đang rất mệt, cố gắng mãi mới mở được mắt để nhìn về phía trước. Mãi đến khi Trịnh Trọng chạy đến trước mặt, anh mới có thể nhìn thấy rõ.
“Cuối cùng cậu đã đến”, Diệp Tiêu như trút gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
“Mã Đạt còn sống không?” Trịnh Trọng hỏi to. 40 phút trước, Diệp Tiêu đã kể cho Trịnh Trọng nghe hết toàn bộ tình hình của Mã Đạt. Có điều giọng nói của anh khiến cho bao nhiêu ánh mắt của y tá và bệnh nhân đều quay sang nhìn
Diệp Tiêu vội ra hiệu im lặng với anh và khẽ nói: “đây là bệnh viện, không được nói to.”
“Xin lỗi, tại tớ thấy sốt ruột.”
“Chúng tar a ngoài nói chuyện đi.” Diệp Tiêu kéo Trịnh Trọng vào một góc vắng không người, anh nhìn thấy mưa vẫn chưa tạnh, dưới mái hiên nhà, anh bình tĩnh nói: “Mã Đạt vẫn đang được cấp cứu, kết quả thế nào vẫn chưa thể biết được.”
“Thật không thể ngờ là anh ta còn có súng.”
“Cậu đang nói ái?” Diệp Tiêu đương nhiên hiểu người mà Trịnh Trọng đang nhắc đến không phải chỉ Mã Đạt.
“Chu Tử Toàn hoặc anh em song sinh với anh ta.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Cậu đã điều tra được tăm tích năm đó của bọn họ chưa?”
“Rồi, lời khai tối qua của Trương Đại Hứa đều là sự thật. 30 năm trước, ở số 99 đường An Tức, tại hiện trường xảy ra vụ án ngoài 3 người Trương Đại Hứa, Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên ra còn có một cặp an hem song sinh mới 6 tháng tuổi.”
“Nhưng tại sao trong hồ sơ vụ án năm đó không thấy có phản ứng gì với manh mối quan trọng này nhỉ?”
“Bởi vì khi hai anh em song sinh này mới chào đời thì Chung Vệ Quốc đã bắt đầu bị kết tội, vì thế, họ chỉ có thể gửi hai đứa con mới sinh về quê cho họ hàng nuôi dưỡng. Còn đêm hôm xảy ra vụ án, Tiền Vũ Quyên vừa mới xuống tàu, mang 2 đứa con chưa đầy một tuổi về nhà. Vì thế hàng xóm láng giềng không ai biết là lúc đó có 2 đứa trẻ trong nhà, Trương Đại Hứa cũng không nói ra. Mọi người thì dường như đã quên mất 2 đứa trẻ này vì thế đương nhiên là trong hồ sơ không có ghi chép lại.”
Diệp Tiêu gật đầu, thúc giục nói: “Về sau thì sao?”
Lời khai của Trương Đại Hứa không sai. Đêm xảy ra vụ án, sau khi giết chết 2 vợ chồng Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên, giấu xác của họ, ông ta vội mang 2 đứa trẻ đi. Ngay đêm đó, ông ta đã cho 1 đứa bé trai cho 1 đôi vợ chồng cán bộ già, họ cưới nhau đã lâu mà không có con. Hôm nay tớ đã sang phòng hộ tịch để kiểm tra. Đôi vợ chồng cán bộ này họ Chu, chính là bố mẹ nuôi của Chu Tử Toàn. Tôi còn kiểm tra nhóm máu của 2 vợ chồng này. Họ đều nhóm máu O còn Chu Tử Toàn lại là nhóm máu A. Vì thế Chu Tử Toàn chắc chắn không phải là con đẻ của họ. Còn ảnh của Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên thì giống hệt với tướng mạo của Chu Tử Toàn. Tớ có thể chắc chắn họ là bố mẹ đẻ của Chu Tử Toàn.”
“Cậu làm tốt lắm.” Diệp Tiêu đã lâu lắm rồi không nói với Trịnh Trọng những câu như vậy, nhưng anh bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó: “Thế còn đứa kia thì sao?”
“Cũng đêm hôm đó, Trương Đại Hứa mang đứa trẻ còn lại cho người anh họ. Anh họ của Trương Đại Hứa kết hôn nhiều năm, sinh hạ được 4 người con gái, rất muốn có một thằng con trai, thế nên Trương Đại Hứa đã đem đứa trẻ này cho anh họ mình.” 
“Cậu đã điều tra tư liệu về anh họ của Trương Đại Hứa chưa?”
Trịnh Trọng đắc ý nói: “Tất nhiên là rồi. Anh họ của Trương Đại Hứa họ Đinh, tên là Đinh A Tứ. Ông ta có tất cả 5 đứa con, 4 đứa con đầu là con gái, đứa nhỏ nhất là con trai, tên Đinh Cương. Nhà Đinh A Tứ rất nghèo, không đủ tiền nuôi 5 đứa trẻ đi học. Vào những năm 80, gia đình họ đã chuyển đến Quãng Đông để làm việc.”
“Nhưng cậu dựa vào đâu để biết được rằng Đinh Cương là anh em sinh đôi với Chu Tử Toàn? Diệp Tiêu tìm ra khe hở trong những lập luận của Trịnh Trọng, không thể chỉ dựa vào những gì anh vừa nói để chứng minh lời khai của Trương Đại Hứa là sự thực.”
“2 tiếng trước, tớ đã xin phép vào mạng của cục cảnh sát tỉnh Quảng Đông. Từ trên mạng tớ đã tìm thấy bức ảnh vừa mới chụp năm 30 tuổi của Đinh Cương, kết quả đã khiến tớ rất bất ngờ. Đinh Cương trong ảnh giống hệt Chu Tử Toàn.” Trịnh Trọng dừng lại nhưng anh vẫn chưa: “Sau đó bên phía Quảng Đông đã gửi qua mạng cho tớ dấu vân tay lưu lại của Đinh Cương. Tớ đã nhờ tổ giám định đối chiếu dấu vân tay của Đinh Cương với dấu vân tay của Chu Tử Toàn, kết quả hoàn toàn trùng khớp.”
“Song sinh cùng trứng?” Diệp Tiêu buột miệng thốt ra.
“Đúng thế, nếu như trên thế giới này có 2 người có dấu vân tay hoàn toàn giống nhau thì mối quan hệ giữa họ chỉ có 1 khả năng duy nhất. Đó là sinh đôi cùng trứng.”
Diệp Tiêu gật đầu, sinh đôi được chia làm 2 loại. Loại thứ nhất là sinh đôi khác trứng, loại thứ 2 là sinh đôi cùng trứng. Với loại thứ 1, hai người sinh đôi sẽ có DNA và dấu vân tay khác nhau để phân biệt mặc dù diện mạo bên ngoài rất giống nhau, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể phân biệt được. Còn loại 2, hai người sinh đôi có DNA và dấu vân tay giống hệt nhau, nhìn diện mạo bên ngoài không thể phân biệt được.
“Cậu đã điều tra lý lịch của Đinh Cương chưa? Anh ta đang ở đâu?”
“Lý lịch không rõ lắm. Anh ta hình như từng học ở Học viện âm nhạc, sau đó gia đình khó khăn nên đã thôi học. Sau đó anh ta thất nghiệp một thời gian dài, cứ thế sống bươn chải qua ngày, thỉnh thoảng làm mấy công việc bảo vệ, nhưng thời gian làm việc đều không lâu.
Cách đây 3 tháng, anh ta đến thành phố này, sau đó thì không có tin tức gì của anh ta nữa.”
Diệp Tiêu đã rõ mọi việc, anh khẽ thở dài.
“Vụ án đã có được bước tiến triển lớn, cậu phải vui mừng mới phải chứ, sao lại thở dài?” Trịnh Trọng hỏi anh.
“Tớ đang nghĩ, có lúc số phận đúng là không công bằng.”
Trịnh Trọng lắc đầu, anh không thích kiểu than thở này của Diệp Tiêu, anh nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn biết được tăm tích của Đinh Cương thôi.”
“Có thể, anh ta đang nằm trong chiếc lọ đựng tro ở bên ngoài có dán tên Chu Tử Toàn rồi.”
 
17h50’.
“Mã Đạt…” Trong giấc mơ cô khẽ gọi tên người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương.
Cuối cùng Dung Nhan cũng bừng tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy mình đang nằm cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ. Từng tiếng gió và mưa cuộn vào nhau đang thét gào đập vào tai cô. Biển ngoài kia vẫn đang điên cuồng đập vào bờ đê. Ngôi nhà dựng trên đê này trong cơn mưa bão run rẩy đứng đó như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Ngoài trời đang tối dần, trong căn phòng nhỏ này không có đèn. Trong ánh sáng lờ mờ, Dung Nhan nhìn quanh một vòng. Cô thấy một chiếc đĩa đồ ăn đặt trước cửa, vẫn còn nóng. Chắc là Chu Tử Toàn vừa mới mang vào. Anh không muốn cô bị chết đói, Dung Nhan cũng không muốn để mình chết đói. Cô vội vàng bê đĩa lên ăn. Sauk hi đã ăn no, cô lại đẩy đĩa về phía cửa.
Một lúc sau, trời bắt đầu tối hẳn. Cô lại quay về giường, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng sóng vỗ đều đều. Cô khẽ thở dài rồi lại nằm xuống, cuộn tròn người lại như tư thế đứa trẻ nằm trong bụng mẹ. Có lẽ nằm như thế sẽ khiến cô dễ dàng nhớ lại cơn ác mộng đó…Đêm hôm đó, nữ nhà văn viết truyện trinh thám Dung Nhan đã nghĩ đến câu chuyện Mượn xác nhập hồn. Một âm mưu đáng sợ dần dần nổi lên trên mặt nước nhưng cô tự trách mình và cho rằng mình ngớ ngẩn, không biết về nó có lẽ đã tốt hơn. Cô đã khám phá ra một âm mưu nhưng lại không dám đối mặt với âm mưu đó. Âm mưu luôn khiến con người ta phải sợ hãi. Nhưng cô lại không muốn làm một người phụ nữ ngu ngốc, cô lại không muốn cùng một hồn ma đã mượn xác nhập hồn sống chúng dưới một mái nhà. Vì thế cô đã đưa ra các câu hỏi để chất vấn “chồng mình”
Quả nhiên trước mặt nữ nhà văn viết truyện trinh thám, một cao thủ trong việc suy luận, nhưng câu hỏi chất vấn đã khiến cho bất cứ tên lừa gạt cao siêu nào cũng khó mà có thể tự biện minh được. Anh ta ngay lập tức bị những câu hỏi của Dung Nhan làm cho kinh động. Anh ta im lặng một hồi lâu, nhưng cuối cùng đã lên tiếng: “Tôi thừa nhận tôi không phải là chồng cô.”
Khi sự nghi ngờ của mình được chứng thực, Dung Nhan lại có những băn khoăn khác: “Anh không phải là chồng tôi, vậy chồng tôi đâu?”
“Anh ta vẫn còn sống ở một nơi bí mật. Tôi chỉ có thể nói như thế về tình hình của anh ta. Tôi có thể đảm bảo cho sự an toàn của anh ta.”
“Thế rốt cuộc anh là ai?”
Anh ta thở một hơi dài rồi nói: “Tôi là Đinh Cương. Cô chắc cảm thấy rất lạ vì tại sao tôi lại trông giống hệt chồng cô? Bởi vì tôi và anh ấy là anh em sinh đôi.”
Nhưng đó không phải là lời giải thích duy nhất, Dung Nhan lập tức liên tưởng đến cô và La Tấm Tuyết. Cô và cô ta không phải là chị em sinh đôi. Cô điềm tĩnh hỏi tiếp: “Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Vào lúc chúng tôi còn chưa biết gì thì chúng tôi đã bị bỏ rơi, 2 đứa bị chia cắt và không gặp mặt nhau từ đó. Tôi không may mắn rơi vào một nhà cực kì nghèo khổ. Năm tôi 18 tuổi, bố nuôi tôi mang tôi rời khỏi thành phố này tới Quảng Đông làm việc. Tôi đã sống mười mấy năm ở đó. Tôi từng học ở trường học viện âm nhạc. Tôi đã từng mơ trở thành mợt nghệ sỹ dương cầm nhưng sau cùng vì gia đình quá nghèo nên tôi buộc phải thôi học. Từ đó trở đi, tôi chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể tự bươn chải trong xã hội này, thi thoảng có đi làm vài năm nhưng thời gian không lâu. Nhiều năm qua đi, tôi vẫn sống một cuộc sống nghèo khổ, lang bạt ở tận đáy xã hội. Tôi vô cùng mong muốn có thể được nở mày nở mặt, thay đổi cuộc đời, nhưng mọi thứ tôi làm đều vô ích. Tất cả chỉ bởi vì tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó” Cuối cùng anh lắc đầu nói: “Cô không hiểu được đâu.”
“Không, tôi hiểu. Tôi và anh đều giống nhau, sinh ra trong một gia đình khó khăn.” Dung Nhan điềm tĩnh trả lời.
“Mấy tháng trước, tôi đến thành phố này. Đây là quê hương tôi, là nơi tôi sinh ra. Sự phồn hoa ở nơi đây làm tôi lấy làm hổ thẹn với chính bản thân mình. Tôi không tìm được công việc, cũng không nhận được sự đồng cảm của bất kì ai. Tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chồng cô.” Anh ta đau khổ lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhìn thấy anh ấy từ xa, đang đi ra từ một khách sạn sang trọng. Lúc ấy tôi kinh ngạc đến điếng người. Trên thế gian này còn có người giống hệt như tôi. Không bao lâu sau đó tôi biết được tên anh ta là Chu Tử Toàn, là tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Năm tôi hơn 10 tuổi, tôi đã biết mình là đứa con được mang về nuôi nhưng tôi vẫn không hề biết mình còn có một người anh em song sinh. Tôi gọi điện cho bố nuôi tôi ở Quãng Đông, tôi muốn biết rõ về thân thế của mình. Bố nuôi đã nói với tôi là tôi được sinh ra trong một ngôi nhà ở đường An Tức, năm đó tôi được em họ của bố nuôi tôi mang đến cho và tôi còn có một người an hem sinh đôi, năm đó đã được gửi cho một đôi vợ chồng họ Chu.”
“Anh ấy chính là chồng tôi?”
“Đúng, cuộc đời đúng là không công bằng, chúng tôi là anh em sinh đôi, có khuôn mặt giống hệt nhau, đầu óc như nhau nhưng anh ấy được hưởng vinh hoa phú quý còn tôi phải nếm mùi vị đau khổ.  Chỉ vì tôi lớn lên trong 1 gia đình nghèo khổ, còn có 4 bà chị không có quan hệ huyết thống. Còn anh ta thì lại là con một, sống trong một gia đình cán bộ, anh ta thuận buồm xuôi gió đạt được đến địa vị ngày hôm nay, còn tôi vẫn phải lo lắng đến 3 bữa ăn hằng ngày.”
Dung Nhan thản nhiên hỏi: “Anh ghen tị sao?”
“Tất nhiên…” Anh ta nói lớn, “Tất nhiên là tôi ghen tị bởi vì cuộc sống không công bằng với chúng tôi. Rồi một ngày, tôi đến tìm anh ta. Tôi hy vọng có thể lấy được từ anh ta một chút tiền vì dù sao chúng tôi cũng là anh em ruột. Nhưng anh ta lại không thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, anh ta khinh rẻ tôi, coi tôi như một thằng ăn xin. Anh ta còn phỉ bang nhân cách tôi. Tôi hiểu, anh ta sợ sau khi nhận một người anh em đê tiện như tôi sẽ làm cho anh ta mất thể diện. Cô thử nói xem, loại người đến anh em ruột của mình còn ruồng rẫy thì có khác nào loài cầm thú?”
“vì thế nên anh đã quyết định báo thù anh ấy, khiến anh ấy phải trắng tay sao?”
Anh gật đầu nói: “Cô đúng là một người phụ nữ thông minh. Đúng thế, tôi đã bắt cóc anh ta, nhốt anh ta vào một nơi bí mật. Sau đó tôi có thể thay thế anh ta, tôi trở thành Chu Tử Toàn, tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, còn là chồng của nữ nhà văn Dung Nhan. Đương nhiên trước đó tôi đã bí mật theo dõi anh ta một thời gian, đủ để hiểu về cuộc sống thường ngày của anh ta. Sau khi mạo danh anh ta đi làm, tôi đã nhận ra giọng nói của tôi và anh ấy không giống nhau, chỉ cần nói là sẽ lộ, vì thế tôi chỉ có thể nói là mình bị cảm cúm, mũi bị tắc. Tôi dùng giọng mũi nghèn nghẹt đó để nói chuyện với mọi người, che lập đi vấn đề giọng nói. Nhưng càng về sau, khi tôi càng cố gắng tránh tiếp xúc với người khác nhưng cô thư kí của chồng cô lại chủ động ôm ấp, hóa ra chống cô…”
“Đừng nói nữa, việc đó không liên quan gì đến tôi” Dung Nhan dùng giọng điệu bất cần trả lời.
“Được thôi. Điều quan trọng hơn là tôi đã phát hiện ra bí mật của chồng cô. Anh ta đã lợi dụng chức vụ của mình để chuyển các khoản tiền của công ty và khách hàng tham gia mua cổ phiếu thành cổ phần của cá nhân mình, nuốt một lượng lớn tài sản của công ty, số tiền vô cùng lớn. Số tiền này đủ để anh ta bị kết tội tử hình đến vài lần. Không giấu gì cô, tôi đã quyết định cầm chỗ tiền bất chính này cao chạy xa bay, sau này cứ để mặc cảnh sát xử lý chồng cô.”
Đột nhiên Dung Nhan vồ lấy chiếc điện thoại, vừa nhấc máy lên đã bị Đinh Cương cướp mất. Anh ta điềm tĩnh nói: “Tôi biết, cô muốn báo cảnh sát. Nhưng tôi khuyên cô hãy nên nghĩ cho bản thân mình.”
“Ý của anh là sao? Anh định uy hiếp tôi?”
Anh ta dùng ánh mắt kì lạ nhìn Dung Nhan rồi bỗng nhiên lắc đầu nói: “Cô còn nhớ mùa hè cách đây 5 năm không?”
“Anh nói cái gì?” Tim Dung Nhan như bị ai đó bóp nghẹt nhưng vẫn cố gượng để giữ bình tĩnh.
“Để tôi giúp cô nhớ lại: mùa hè 5 năm trước, ở một khu nghỉ mát Quãng Đông, có 1 ngôi biệt thự lộng lẫy như tòa lâu đài. Chủ của ngôi biệt thự là một thương nhân vô cùng giàu có trong giới bất động sản. Trong biệt thư của ông ta thường xuyên xuất hiện các cô gái mới trạc đôi mươi. Sau khi những cô gái này vào biệt thự thì không thấy đi ra nữa. Cho đến 1 buổi sáng sương mù giăng phủ, 1 cô gái xinh đẹp từ trong biệt thự lao ra. Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. Trông cô ta hồn bay phách lạc, chạy trốn ra khỏi ngôi biệt thự như một tội phạm đang trốn chạy.”
Dung Nhan không dám tin vào tai mình. Đây là những gì cô vẫn cố che giấu trong tim suốt thời gian qua. Ngay cả đến chồng cô cũng không hề biết vậy mà lại bị người đàn ông trước mặt nói rất rõ ràng? Cô há hốc mồm, mãi sau mới thốt ra được 2 chữ: “Anh là…”
“Cô đoán không sai, tôi là người bảo vệ đó.” Anh ta lộ ra một nụ cười đắc thắng, “mùa hè 5 năm trước, tôi cũng ở ngôi biệt thự đó, chỉ có điều tôi là 1 người bảo vệ còn cô lại là…”
Dung Nhan lập tức ngắt lời, sợ anh ta nói ra những lời bẩn thỉu: “Đừng nói nữa.”
“Xin lỗi, tôi không hề cố ý nhắc lại chuyện cũ đâu. Sáng sớm hôm đó, cô chạy qua trước mặt tôi, cô không hề chú ý đến tôi nhưng tôi lại nhớ cô rất rõ. Khuôn mặt cô mãi mãi được chon sâu trong tim tôi. Cho dù đã 5 năm qua đi nhưng cái cảnh cô lao ra khỏi biệt thự, nhìn thấy tôi kinh sợ mà quay người chạy mất vẫn rõ như chuyện mới xảy ra hôm qua, khắc ghi trong lòng không thể nào quên. 2 tháng trước khi tôi phát hiện ra vợ của Chu Tử Toàn, nữ nhà văn viết truyện trinh thám nổi tiếng Dung Nhan hóa ra là cô, tôi biết mình đã nắm trong tay con át chủ bài.”
“Anh muốn tôi làm gì?” Giọng cô dịu trở lại.
“Chẳng làm gì cả.” Đinh Cương khẽ nói: “Cô chỉ cần sống như bình thường là được rồi, giữ bí mật cho tôi, không nói bí mật này ra cho bất kì ai, 1 chữ cũng không được nói ra, như vậy là đủ. Nếu như cô không giữ bí mật cho tôi thì tôi e rằng tôi cũng chẳng thể giữ bí mật cho cô. Cô thử nghĩ xem, mặc dù đã 5 năm trôi qua nhưng ông chủ của ngôi biệt thự kia dù sao cũng đã chết trong tay cô. Nếu như cảnh sát biết cô là hung thủ thì ít nhất cô cũng phải ngồi tù mười mấy năm, thậm chí cả đời. Và điều quan trọng hơn, tất cả mọi người đều biết bí mật của cô, 1 nữ nhà văn viết truyện trinh thám đã từng làm việc dơ bẩn kia. Điều đó quả là…”
“Thôi đi!” Cô đã kiệt sức, đầu hàng bây giờ là sự chọn lựa duy nhất của cô.
“Ok, tôi đã nói xong, chắc cô tự biết cân bằng giữa lợi và hại chứ. Cô hãy tin rằng tôi không muốn làm hại đến cô. Nếu như tôi có ý định này thì 5 năm trước tôi đã không thể để cô chạy trốn khỏi biệt thự một cách dễ dàng đến thế.”
Nói xong, Đinh Cương nhìn chằm chằm Dung Nhan cho đến khi nước mắt cô từ từ chảy xuống. Cô đã không còn lối thoát, chỉ còn cách chấp nhận điều kiện của Đinh Cương, cô không muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại trong âm mưu của một kẻ khác.
Vì thế nên mới có những chuyện về sau.
Đó là toàn bộ bí mật của Dung Nhan.
Cuối cùng cô cũng thở hắt 1 hơi dài. Lúc này, cô đã trở thành tù nhân của chồng cô, thu mình trong căn phòng nhỏ cạnh bờ biển này. Tiếng gió mưa vẫn đang quất vào cửa sổ. Cô rất mong có một cơn sóng đủ lớn nhấn chìm căn nhà này.
Đó là cái giá của một bí mật.
 
4h50’ sáng. Dung Nhan bị 1 âm thanh chói tai làm tỉnh giấc. Mặc dù vẫn chưa hề thoát khỏi giấc mơ nhưng cô dường như đã bật phắt dậy khỏi giường. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy bóng 1 người đàn ông đang đứng trước cửa.
Cô không còn nghe thấy tiếng mưa rơi, chỉ còn tiếng sóng biển đang dâng lên đều đều vỗ vào thân đê. Cô lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng ngoài bầu trời đêm đen kịt, cô chẳng còn nhìn thấy gì. Chu Tử Toàn đi đến trước mặt cô, nắm chặt lấy cổ tay cô nói: “Dậy đi.”
“Anh định mang tôi đi đâu?”
“Tới chân trời góc bể.”
Cô được dẫn ra bên ngoài, ngoài cửa có sáng ánh đèn. Chu Tử Toàn mặc trên người chiếc ác khoác du lịch đường dài, tay xách một chiếc valy du lịch to. Cô biết trong đó có chứa số tiền khổng lồ kia. Sau đó, Chu Tử Toàn đưa cho cô 1 chiếc áo khoác dày, nói: “Gió biển rất to, cô cẩn thận không cảm lạnh.”
Chu Tử Toàn kéo Dung Nhan ra khỏi căn nhà. Ngoài trời đã tạnh mưa. Trời vẫn tối. Cô chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ không ngừng nghỉ. Họ men theo đê biển đi về phía trước. Bốn bề tĩnh mịch và hoang vắng, không một bóng người, cũng chẳng có chút ánh sáng, cho dù Dung Nhan có dùng hết sức lực để hét tới khản cổ cũng không ai nghe thấy.
“Em yêu, chúng ta chỉ đi 10 phút nữa thôi là sẽ thấy thuyền đang đậu ở bến chờ chúng ta.” Chu Tử Toàn 1 tay kéo Dung Nhan, 1 tay sách valy, vừa đi vừa nói: “Lúc này gió bão vừa đi qua, thuyền tuần tra sẽ không đi tuần còn chúng ta thừa dịp đó để xuất phát. Chỉ chục tiếng nữa thôi, chúng ta đã sang đến đảo Tế Châu, Hàn Quốc rồi. Anh đã chuẩn bị sẳn 2 hộ chiếu Hàn Quốc, 1 quyển của anh,1 quyển của em. Em yên tâm nhé.”
Dung Nhan không trả lời, cô lạnh lùng nhìn khuôn mặt Chu Tử Toàn trong bóng đêm, dường như đi bên cạnh cô lúc này chỉ là hồn ma mà thôi.
Họ tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên Chu Tử Toàn phát hiện ra điều gì đó, lập tức dừng lại.
Phía trước xuất hiện một bóng đen.
Dung Nhan mở to mắt ra nhìn về phía trước nhưng cô không tài nào nhìn rõ. Cô chỉ thấy một dáng vẻ nào đó. Bóng đen đang từ từ tiến lại gần họ, cô cảm thấy tay Chu Tử Toàn đang khẽ run.
“Mày là ai?”
Chu Tử Toàn hét lớn.
Vài giây sau, Dung Nhan nghe thấy người bên kia trả lời: “Hồn ma.”
Dường như cùng lúc ấy, cô nhìn thấy 1 đốm sáng lóe lên từ trên tay bóng đen. 1 tiếng súng vang lên trên bờ đê vắng lặng.
1 viên đạn bay đến xuyên vào giữa 2 hàng lông mày của Chu Tử Toàn
Viên đạn xuyên qua đầu anh, bay ra từ phía sau đầu. Cuối cùng viên đạn rơi xuống nền bê tông của chiếc đê. Nẩy lên nẩy xuống một hồi, nó trượt xuống dốc chiếc đê, cuốn vào trong sóng ra khơi.
Chu Tử Toàn đã chết.
Cơ thể anh đổ ầm xuống đất. Dung Nhan cũng bị anh ta kéo ngã theo. Cô áp chặt vào người Chu Tử Toàn. Trong lúc sợ hãi, tay cô quờ vào mặt anh, ngay lập tức, tay cô dính đầy máu.
Trong bóng đêm, hồn ma từ từ tiến về phía cô.
Dung Nhan vẫn đang ngã trên người Chu Tử Toàn, cơ thể anh vẫn còn nóng, chỉ có khuôn mặt là đầy máu. Tay của anh cho đến chết vẫn nắm chặt cổ tay Dung Nhan. Cô gắng hết sức để giãy thoát ra, muốn gỡ những ngón tay của người chồng đã chết ra khỏi tay mình nhưng tay của Chu Tử Toàn đã bị tê liệt, cứng như thép, thậm chí móng tay còn đâm cả vào cổ tay cô.
Hồn ma đã đi đến trước mặt cô.
Sau đó, hồn ma đưa tay ra, giật chiếc valy từ trong tay người chết.
Dung Nhan vẫn đang cố để thoát khỏi tay Chu Tử Toàn. Cô dùng hết sức, dường như 5 ngón tay trái của Chu Tử Toàn đã bị bẻ gãy.
Hồn ma đưa tay lên, cầm súng ngắm thẳng vào cô.
Chết hay là sống?
Vào đúng lúc Dung Nhan cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng nhiên cô thấy hồn ma cất tiếng nói: “Xin lỗi, thực ra tôi không hề có ý giết cô. Nhưng tính mạng của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Vô cùng xin lỗi.”
Ngón tay hồn ma từ từ bóp còi.
Bỗng nhiên Dung Nhan gỡ được nốt ngón tay cuối cùng của Chu Tử Toàn ra khỏi tay cô. Cô thậm chí chưa kịp đứng lên, lăn người sang một bên, và cứ thế lăn xuống dưới đê.
Cùng vào giây phút đó, tiếng súng vang lên.
May mắn là Dung Nhan đã lăn xuống phía bên kia dốc còn viên đạn lại bắn trúng vào xác của Chu Tử Toàn
Cô cảm thấy trời đất như chao đảo. Cô không còn nhìn thấy gì nữa. Cả cơ thể cô va đập trên dốc đê lăn xuống dưới. Toàn thân cô đau nhức. Tiếp sau đó cô nghe thấy tiếng súng thứ 2 bắn trúng vào một viên đá ở ngay cạnh cô. Đạn bắn lửa tung tóe rồi nhảy lên lướt bay qua đầu cô.
Hồn ma đứng trên đê, ngắm chuẩn về phía Dung Nhan. Nhưng trời vẫn chưa sáng còn Dung Nhan thì đã nhanh chóng lăn xuống dưới dốc. Anh ta bắn liên tục 4 phát súng về phía Dung Nhan, cho đến khi Dung Nhan bị sóng biển nuốt trôi.
Nước biển lạnh ngắt tràn vào trong mũi cô. Cô ý thức được việc mình đã lăn xuống chân dốc, cũng có nghĩa là trên bãi biển. Nước thủy triều dâng cao phủ ngập người Dung Nhan. Khó khăn lắm cô mới ngẩng đầu lên được, hít một hơi khiến cho không khí căng tràn phổi cô.
Lại 1 viên đạn nữa được bắn xuống nước bên cạnh cô, dường như có gì đó phù hộ cô, tất cả các viên đạn đều chỉ lướt qua người. Nhưng cô chưa kịp cảm thấy mình may mắn, 1 cơn sóng to đã trào qua người cô.
Chỉ trong tích tắc đó, cô đã bị cơn sóng dữ dội đó cuốn vào chốn sâu cùng nhất của biển cả.
 
5h30’ sáng. Cô vẫn còn sống. Nằm ngửa mặt lên trời trên bãi bồi lầy lộn, trông giống như một xác chết.
Sóng biển cuốn cô vào sâu trong lòng biển cả, dưới đáy đại dương sâu mười mấy mét, cô gần như đã mất đi toàn bộ ý thức, chỉ còn lại những bản năng vốn có của mỗi con người khiến cô nín thở, dùng chút không khí còn sót lại ở phổi để duy trì tính mạng. Cuối cùng, vài giây sau cô cũng nổi lên mặt biển, ngơ ngác quay đầu nhìn lại, bờ đê đã cách cô đến mấy trăm mét. Cô phiêu dạt trong đại dương dữ dội gần nửa tiếng đồng hồ. Vào đúng lúc cô gần chết vì lạnh cóng thì có 1 cơn sóng lớn đánh dạt vào bãi bồi.
Vài chú hải âu bay qua đầu cô, sà xuống trên bãi bồi tìm kiếm thức ăn. Chúng phát ra những tiếng kêu chíu chit. Cuối cùng cô đã từ từ phun ra được 1 ngụm nước biển, sau đó cô mở mắt, ho dữ dội và thở hổn hển.
Phía đằng Đông đang hửng sáng, bây giờ thì cô biết, hồn ma đã đi xa rồi.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, nhìn về phía bờ xa xa. 1 chiếc đê dài mấy chục mét. Nhưng cô không còn tí sức lực nào để bước tiếp được nữa. Cô chỉ còn cách tuyệt vọng ngồi trên đám đất bùn, nhìn về phía bờ đê xa xa.
Bỗng nhiên, trên đê xuất hiện một đám người xếp hàng chỉnh tề đi qua, từ xa trông hình như là những cô gái. Nhưng trên lưng họ có đeo súng. Dung Nhan chợt hiểu ra, họ là nữ dân binh đi tuần tra bãi biển. Cô không cất lên được tiếng, chỉ có thể vẫy tay về phía họ.
Số phận lại một lần nữa cứu vớt cô.
Nữ dân binh trên đê đã nhìn thấy cô, nhanh chóng cứu cô lên. Tâm trí cô có đôi phần hoảng loạn, có nhiều việc không còn nhớ rõ được nữa. Cô chỉ nhớ rằng hình như cô được họ đưa đến trạm gác gần đấy, lau khô người cho cô, còn thay cho cô 1 bộ quần áo sạch khác.Còn cô thì im bặt không nói gì đến những việc vừa xảy đến với cô.
Các nữ dân binh muốn cô nghĩ ngơi thêm chút nữa nhưng cô bỗng nhiên tỉnh táo. Trước mắt cô xuất hiện hình bóng của Mã Đạt. Cô lắc đầu và bịa ra 1 lời nói dối. Cô nói cô phải lên máy bay gấp. Sau đó cô một mình rời khỏi nơi đó. Bởi vì cô lo lắng những nữ dân binh kia sẽ tìm thấy xác của chồng mình trên đê, đến lúc đó thì cô không thể chạy thoát được nữa.
Dung Nhan đi ra được đến đường lớn, cô mặc bộ quần áo mà các nữ dân binh đã tặng.Tuy người cô đã được lau khô nhưng dù sao cô cũng bị ngâm ở dưới biển vào lúc sáng sớm nửa tiếng đồng hồ. Cô vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương. Cô chỉ có thể chạy từ từ để làm ấm lại cơ thể.
6h10’. 1 chiếc xe taxi chạy qua đường lớn. Cô lên xe và điểm đến của cô là nghĩa trang của người Nga kiều.
Từ bờ biển đến phía Tây Bắc thành phố, bình thường ít nhất cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ. Nhưng anh tài xế đi con đường mới xây, hơn nữa vào lúc sáng sớm, xe không nhiều, anh tài xế phóng như bay trên đường nên chỉ chưa đầy 1 tiếng rưỡi họ đã đến nơi.
Cho đến lúc phải xuống xe, Dung Nhan mới nhận ra là mình đang mặc trên người bộ quần áo các nữ dân binh tặng. Trên người cô không có lấy một đồng. Cô nghĩ, lúc này trên người cô ngoài chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra thì chẳng còn vật gì đáng giá hơn nữa. Chiếc nhẫn này do chính tay Chu Tử Toàn đeo cho cô vào ngày cưới. Đây là nhẫn cưới của cô, nhưng người đeo nhẫn cho cô đã chết. Và điều quan trọng là cô chưa từng thực lòng yêu người này. Cô tự nhủ với mình rằng: Hãy quên người này đi. Mãi mãi quên anh ta đi.
Vài giây sau, cô không do dự tháo chiếc nhẫn của mình.
Người lái xe là người biết nhìn đồ. Anh ta nhận chiếc nhẫn và đồng ý với việc thuê xe cả ngày của Dung Nhan. Cô xuống xe và chiếc xe đậu ở bên ngoài đợi cô.
Dung Nhan chạy vào trong nghĩa trang. Dưới chân cô đầy bùn, làm bẩn hết chiếc quần mới tinh. Cô chạy đến trước nhà thờ, dừng lại một chút. Cô rất sợ phải nhìn thấy xác của Mã Đạt nằm trên đất trong giáo đường. Nhưng cô vẫn không thể kìm nén được xúc động chạy thẳng vào bên trong giáo đường.
Mã Đạt không có ở đó
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Dung Nhan nhìn chằm chằm vào chỗ Mã Đạt đã từng nằm.Chiếc hòm giao ước đã được mở ra vẫn còn đó. Cô từ từ thở hắt, đưa mắt nhìn lên bức tượng chúa Giêsu.
“Thần đang nhìn ngươi đấy.”
Cô khẽ đọc câu đó thành tiếng. Nhưng thần không nói với cô Mã Đạt đang ở đâu. Dung Nhan vo tròn nắm đấm, cô nhất định phải tìm thấy Mã Đạt, chỉ cần có 1 tia hy vọng thôi cô cũng quyết không bỏ cuộc. Cô gật đầu với chính mình rồi quay người ra khỏi nhà thờ.
Khi Dung Nhan quay trở lại cổng nghĩa trang, cô nhìn thấy chiếc xe vẫn đổ ở đó chờ cô. Cô lên xe, bảo anh tài xế chở cô đến bệnh viện gần đây nhất.
Xe đi qua một khu nhà xưởng rồi rẽ ra 1 con đường lớn rộng. 1 bệnh viện mới xây nằm ngay ở mặt đường. Xe vừa dừng lại ở bệnh viện, Dung Nhan đã nhìn thấy xe cảnh sát đổ ngay bên cạnh. Cô lập tức linh cảm đến điều gì đó. Sauk hi xuống xe, cô đi thẳng đến quầy lễ tân ở cửa bệnh viện, hỏi 1 cô y tá: “chị ơi, cho hỏi có bệnh nhân nào bị thương nặng tên là Mã Đạt đang được cấp cứu không?”
“Mã Đạt?” Cô y tá kiểm tra trong sổ đăng kí bệnh nhân sau đó gật đầu: “Có, có 1 người tên là Mã Đạt, bị thương ở ngực do bị bắn. Anh ta được cảnh sát mang đến đây.”
Mắt Dung Nhan ngay lập tức đỏ hoe: “Tình hình anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Hôm qua anh ấy vừa được đưa vào viện là chuyển đến phòng cấp cứu ngay. Bây giờ đã được chuyển sang phòng bệnh nhân nặng, còn cụ thể thế nào thì tôi không rõ.”
“Cám ơn chị.”
Dung Nhan rời khỏi quầy lễ tân, theo bảng chỉ dẫn của bệnh viện, chạy đến phòng bệnh nhân nặng. Sau khi đi qua 1 hành lang, cô nhìn thấy 2 cảnh sát mặc sắc phục đang đứng canh ở cửa.
Chỉ đi thêm 1 bước nữa thôi là đồng nghĩa với việc tự sa vào lưới.
Nhưng lúc này, cô có thể hy sinh mọi thứ. Dung Nhan nhanh chân chạy về phía phòng bệnh. Cảnh sát trực ở cửa lập tức đưa tay ra ngăn cô.
“Xin lỗi cô, nếu không phải bác sỹ hay y tá không được phép vào phòng.”
Dung Nhan ngửa mặt lên nhìn người cảnh sát đang đứng trước mặt. Cô chỉnh lại đầu tóc sau đó bình tĩnh nói: “Tôi là người mà các anh đang dùng mọi cách để tìm kiếm.”
Người cảnh sát nhìn cô với vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhớ ra bức ảnh của Dung Nhan in trên lệnh truy nã. Đối diện với tội phạm đang bị truy nã tự động đến đầu thú, 2 người cảnh sát trẻ tuổi tỏ rõ sự thiếu kinh nghiệm. Bọn họ căng thẳng nhìn nhau.
Đúng vào lúc đó, từ trong phòng bệnh vang lên một giọng nói: “Có ai ngoài cửa thế?”
“Là tôi, Dung Nhan đây.”
Vài giây sau, Diệp Tiêu vội vã từ trong phòng bệnh ra. Anh nhìn Dung Nhan đang đứng ngay trước mặt. Anh gần như không dám tin vào mắt mình, trong phút chốc anh không thốt nổi lên lời nào.
Đây là 1 tình huống khó xử, 3 người cảnh sát đối diện với 1 nữ tội phạm bị truy nã nhưng không người nào dám manh động. Diệp Tiêu không muốn rút còng ra bắt cô lại, hơn nữa đây là bệnh viện, trong phòng bệnh còn đang có một bệnh nhân đang trong cơn nguy hiểm.
Dung Nhan phá vỡ bầu không khí căng thẳng, cô nghẹn ngào nói: “Mã Đạt còn sống không?”
Diệp Tiêu gật đầu.
“Tôi thăm anh ấy được không?” Cô khẽ hỏi.
Diệp Tiêu nghĩ một lát rồi đứng dẹp sang một bên nhường đường cho Dung Nhan bước vào phòng bệnh. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy Mã Đạt, đang nằm trên giường bệnh.
Cô không ngăn được những giọt nước mắt của mình.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nước mắt theo gò má chảy xuống, rồi chảy vào trong miệng cô. Cô bỗng dưng cảm thấy nước mắt lúc này còn mặn hơn nước biển mấy tiếng trước.
Mã Đạt nằm im bất động, trông vẻ mặt anh rất an lành. Anh đeo chiếc mặt nạ dưỡng khí, ngực anh băng bó chi chit, ai nhìn cũng phải thấy hãi. Một loạt các thiết bị đo nhịp tim và huyết áp được đặt ở đầu giường.
Diệp Tiêu đứng nhìn đôi nam nữ yêu nhau thắm thiết. Lúc này, cả 2 tội phạm bị truy nã đều đã nằm trong tay anh nhưng anh chẳng hề thấy vui. Anh chỉ cảm thấy có một sức ép nào đó đang đè thật mạnh lên mình. Anh khẽ nói với Dung Nhan: “Mã Đạt đã qua cơn nguy hiểm rồi. Viên đạn găm vào đúng chỗ giữa tim và phổi. Tối qua đã được các bác sỹ gắp ra. Viên đạn chỉ cần chệch đi 3mm nữa thì chắc chắn không thể cứu được cậu ta.”
“Thần đúng là đang nhìn anh đó.” Dung Nhan lẩm bẩm nói một mình.
“Không phải là thần mà là 1 quyển sổ đã cứu mạng cậu ta. Chúng tôi đã tìm thấy một quyển sổ nhỏ, da màu xanh lá cây ở túi áo ngực bên trái của cậu ấy. Viên đạn xuyên qua cuốn sổ, bị chặn lại nên mới bị lệch đi một chút chứ nếu không thì viên đạn chắc chắn đã xuyên qua tim cậu ấy.”
Dung Nhan gật đầu: “Đó là quyển mã điện báo.”
Căn phòng bệnh lại chìm vào trong im lặng,  Diệp Tiêu vẫn chưa giải Dung Nhan đi. Anh nhìn đồng hồ rồi quyết định cho Dung Nhan thêm vài phút nữa.
Bỗng nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Mã Đạt bắt đầu nhấp nháy, sau đó là đến miệng anh cũng bắt đầu mấp máy.
Dung Nhan cố gắng để kiềm chế sự xúc động. Cô đưa đầu đến sát tai Mã Đạt, khẽ nói thầm: “Mã Đạt, em đến rồi đây.”
Khóe miệng Mã Đạt bắt đầu cử động, anh khẽ mở miệng. Diệp Tiêu cũng cảm thấy căng thẳng nhưng anh không hề manh động, yên lặng đứng nhìn.
Vài giây sau, Dung Nhan khẽ hôn lên môi Mã Đạt một cái.
Mã Đạt đã mở mắt.