CHƯƠNG 28

    
ã Đạt không biết mình đã ngủ bao lâu mới tỉnh dậy. Đói và khát, hai điều này cứ thay nhau hành hạ anh. Anh giống như một thầy tu nhập định(1), chân ngồi khoanh lại, cho đến khi toàn thân tê cứng. Dưới căn hầm tối đen này, nhắm hay mở mắt thì cũng hệt như nhau, nhưng Mã Đạt vẫn đang mở mắt.
Đây là một điều thần kì sao?
Anh nhìn thấy một tia sáng dưới hầm mộ.
Tia sáng chiếu vào mắt anh, như cá gặp nước,mắt anh lập tức được sống lại. Đúng thế, đó là một tia sáng, chiếu xuống từ trên một khe hở trên trần.
Mặc dù sự tê cứng sau một thời gian dài khiến hai chân anh có cảm giác như bị hàng nghìn, hàng vạn chiếc kim châm nhưng Mã Đạt vẫn cố gắng hết sức để đứng dậy. Anh cảm nhận được hơi thở của sự sống, cho dù là hồn ma hay là quỷ quái gì nữa đều không thể ngăn được khát vọng tiếp tục sống của anh.
Dưới tia sáng kia, anh nhìn thấy phía trên trần của căn hầm có một cái móc nhỏ, một sợi dây thừng được xuyên qua chiếc móc nhỏ đó. Mã Đạt nắm lấy chiếc dây thừng đó, không biết anh lấy sức từ đâu ra mà lại có thể nắm chắc sợi dây thừng bằng cả hai tay và leo lên trên. May là căn hầm này không cao lắm nên rất nhanh sau đó tay của anh đã với được chiếc móc ở phía trên, hóa ra là một tấm lật, bên cạnh còn có một tấm lật khác chưa lật. Mã Đạt đưa tay đẩy tấm lật đó ra.
Cuối cùng anh đã trèo được ra ngoài.
Anh lại từ địa ngục trở về với trần gian.
Mã Đạt thở hổn hển. Anh bò lên trên cửa sổ, tham lam hít lấy hít để không khí như một người vừa được sống lại, vừa bò ra được khỏi ngôi mộ. Vài giây sau, mắt của anh lại quen được với ánh sáng, sau đó anh quay đầu nhìn lại. Hóa ra trên đất có hai tấm lật, nếu để bằng thì rất khó để nhìn ra. Quả nhiên là một chiếc bẫy. Mã Đạt không dám tiếp tục ở lại cái chỗ quái quỷ này nữa. Còn sợi dây thừng đã cứu mạng anh thì lại được buộc vào song cửa sổ. Là ai đã cứu anh? Dù sao người đó cũng không thể là ông chủ nhà. Lẽ nào, đúng là hồn ma?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối. Anh xem đồng hồ. Bây giờ là 17 giờ 20 phút. Anh nhớ là lúc mình đến đây là năm giờ chiều, chẳng nhẽ mới chỉ có 20 phút sao? Điều đó là không thể. Xem ra, Mã Đạt đã ở dưới căn hầm đó 24 tiếng đồng hồ.
Trong 24 giờ đó, anh đã bị giam cầm trong hầm mộ. Không uống một giọt nước, không ăn một hạt cơm. Anh cách cái chết chỉ một bước chân. Mã Đạt không dám nghĩ nữa. Cảm giác sợ hãi đó khiến bất kì ai cũng không thể thở được.
Bây giờ, Mã Đạt đói và khát khủng khiếp, anh bước nhanh ra khỏi căn phòng đáng sợ này. Khi ra khỏi căn nhà, anh không hề nhìn thấy ông chủ nhà.
Xe của anh vẫn đỗ ở bên đường, tay Mã Đạt run rẩy rút chìa khóa ra mở cửa xe. Sau khi ngồi vào trong xe, việc đầu tiên là anh lấy chai nước được để dưới cần gạt nước, ừng ực uống từng ngụm lớn. Sau đó, anh không về nhà, cũng không đi ăn ở các quán ăn gần đó mà anh lái xe theo một hướng khác.
Lúc này, điều anh mong mỏi nhất là được gặp cô.
ã Đạt không biết mình đã ngủ bao lâu mới tỉnh dậy. Đói và khát, hai điều này cứ thay nhau hành hạ anh. Anh giống như một thầy tu nhập định(1), chân ngồi khoanh lại, cho đến khi toàn thân tê cứng. Dưới căn hầm tối đen này, nhắm hay mở mắt thì cũng hệt như nhau, nhưng Mã Đạt vẫn đang mở mắt.
Đây là một điều thần kì sao?
Anh nhìn thấy một tia sáng dưới hầm mộ.
Tia sáng chiếu vào mắt anh, như cá gặp nước,mắt anh lập tức được sống lại. Đúng thế, đó là một tia sáng, chiếu xuống từ trên một khe hở trên trần.
Mặc dù sự tê cứng sau một thời gian dài khiến hai chân anh có cảm giác như bị hàng nghìn, hàng vạn chiếc kim châm nhưng Mã Đạt vẫn cố gắng hết sức để đứng dậy. Anh cảm nhận được hơi thở của sự sống, cho dù là hồn ma hay là quỷ quái gì nữa đều không thể ngăn được khát vọng tiếp tục sống của anh.
Dưới tia sáng kia, anh nhìn thấy phía trên trần của căn hầm có một cái móc nhỏ, một sợi dây thừng được xuyên qua chiếc móc nhỏ đó. Mã Đạt nắm lấy chiếc dây thừng đó, không biết anh lấy sức từ đâu ra mà lại có thể nắm chắc sợi dây thừng bằng cả hai tay và leo lên trên. May là căn hầm này không cao lắm nên rất nhanh sau đó tay của anh đã với được chiếc móc ở phía trên, hóa ra là một tấm lật, bên cạnh còn có một tấm lật khác chưa lật. Mã Đạt đưa tay đẩy tấm lật đó ra.
Cuối cùng anh đã trèo được ra ngoài.
Anh lại từ địa ngục trở về với trần gian.
Mã Đạt thở hổn hển. Anh bò lên trên cửa sổ, tham lam hít lấy hít để không khí như một người vừa được sống lại, vừa bò ra được khỏi ngôi mộ. Vài giây sau, mắt của anh lại quen được với ánh sáng, sau đó anh quay đầu nhìn lại. Hóa ra trên đất có hai tấm lật, nếu để bằng thì rất khó để nhìn ra. Quả nhiên là một chiếc bẫy. Mã Đạt không dám tiếp tục ở lại cái chỗ quái quỷ này nữa. Còn sợi dây thừng đã cứu mạng anh thì lại được buộc vào song cửa sổ. Là ai đã cứu anh? Dù sao người đó cũng không thể là ông chủ nhà. Lẽ nào, đúng là hồn ma?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối. Anh xem đồng hồ. Bây giờ là 17 giờ 20 phút. Anh nhớ là lúc mình đến đây là năm giờ chiều, chẳng nhẽ mới chỉ có 20 phút sao? Điều đó là không thể. Xem ra, Mã Đạt đã ở dưới căn hầm đó 24 tiếng đồng hồ.
Trong 24 giờ đó, anh đã bị giam cầm trong hầm mộ. Không uống một giọt nước, không ăn một hạt cơm. Anh cách cái chết chỉ một bước chân. Mã Đạt không dám nghĩ nữa. Cảm giác sợ hãi đó khiến bất kì ai cũng không thể thở được.
Bây giờ, Mã Đạt đói và khát khủng khiếp, anh bước nhanh ra khỏi căn phòng đáng sợ này. Khi ra khỏi căn nhà, anh không hề nhìn thấy ông chủ nhà.
Xe của anh vẫn đỗ ở bên đường, tay Mã Đạt run rẩy rút chìa khóa ra mở cửa xe. Sau khi ngồi vào trong xe, việc đầu tiên là anh lấy chai nước được để dưới cần gạt nước, ừng ực uống từng ngụm lớn. Sau đó, anh không về nhà, cũng không đi ăn ở các quán ăn gần đó mà anh lái xe theo một hướng khác.
Lúc này, điều anh mong mỏi nhất là được gặp cô.
 
 Đã lâu lắm rồi Dung Nhan không tự mình nấu nướng.
 Cô nhớ lúc mình đang học cấp 2, cả ngày mẹ cô ở trong bệnh viện tâm thần, chân bố cô tuy tàn phế nhưng bàn tay ông lại vô cùng khéo léo. Ông nấu ăn rất ngon. Trong những ngày tháng đó, bố cô đã dạy cô nấu rất nhiều món ăn. Vào năm lớp 8, cô thậm chí còn không muốn tiếp tục đi học nữa mà muốn đi làm một đầu bếp cao cấp để có thể sớm gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia đình.
 Sau này khi cô lớn hơn, ác mộng đã xảy đến.
 Đợi đến sau khi tỉnh giấc, khỏi cơn ác mộng, cô đã chọn nghiệp viết văn. Cô viết không ngừng cho đến khi cô trở thành một nữ nhà văn viết truyện trinh thám. Cuối cùng cô đã sống trong ngôi biệt thự trắng này. Bây giờ, cô đang đứng trong gian bếp dưới tầng trệt của ngôi biệt thự xào nấu thức ăn. Phía trên bệ bếp đã bày sẵn vài món ăn nóng hổi.
Mười phút sau, những món ăn này đều được bê lên bàn ăn. Nhìn những món ăn hấp dẫn này, nhưng cô không hề có chút thèm thuồng nào. Cô chỉ ngồi đó nhìn như đang thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
 Chuông cửa reo, Dung Nhan ra khỏi bếp, mở cửa chính.
“Anh là ai?”
 Vài giây đầu tiên, cô thậm chí còn không thể nhận ra Mã Đạt. Lúc cô bật chiếc đèn ngoài nhà, nhìn kĩ mới nhận ra anh. Mã Đạt trước mặt cô lúc này trông tiều tụy vô cùng, quầng mắt thâm đen, mặt thâm tím, môi trắng nhợt nhạt, đầu tóc rối bù, cằm đầy râu, quần áo phủ đầy đất cát. Cả người anh trông giống như vừa mới chui ra khỏi nấm mồ.
Anh đúng là mới chui ra khỏi nấm mồ.
“Anh sao thế?” Dung Nhan kéo anh vào trong nhà.
“Tôi sẽ làm bẩn nhà cô mất.”
“Đừng nói nữa, anh đi rửa mặt đã.” Cô dẫn Mã Đạt vào nhà vệ sinh cũng có thể nhìn được mức độ giàu có của chủ nhà, Mã Đạt đứng trong nhà vệ sinh của căn biệt thự hào hoa này, tay chân bỗng trở nên luống cuống.
“Anh đừng ngại.” Dung Nhan giúp anh mở nước nóng, “Anh rửa mặt đi, tôi quay lại ngay.”
 Mã Đạt đứng một mình trong nhà vệ sinh. Anh nhìn mình trong gương. Ở dưới căn hầm đó 24 tiếng đồng hồ đã gần như biến anh thành một con ma đói. Anh cúi đầu xuống dưới vòi nước, nước nóng xối vào mặt và tóc anh, gột đi hết từng lớp bụi bẩn dày. Mười phút sau, anh đã rửa xong mặt. Tuy lúc này mặt đã sạch sẽ nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự mệt mỏi và tiều tụy.
 “Anh rửa xong chưa?” Dung Nhan bước vào, tay cô cầm chồng quần áo, “Đây là quần áo của chồng tôi nếu như anh không ngại và không kiêng kị thì mau thay bộ quần áo bẩn trên người anh đi.”
 Mã Đạt gật đầu. Anh nhận lấy chỗ quần áo, kéo cửa nhà vệ sinh lại. Đây đều là quần áo mà Chu Tử Toàn đã dùng lúc còn sống, Mã Đạt lại mặc quần áo của anh ta. Đây quả là một số mệnh khó giải thích nổi. Mã Đạt cởi bộ quần áo bẩn trên người, mặc bộ quần áo của Chu Tử Toàn vào: áo sơ mi cotton, quần thể thao, chiếc áo len long cừu mỏng. Trông chúng vẫn còn rất mới, mặc vào rất thoải mái.
 Anh mặc bộ quần áo của Chu Tử Toàn đi đến trước mặt Dung Nhan, trong lòng thấp thỏm không yên. Anh sợ linh hồn của Chu Tử Toàn đang bám trên bộ quần này. Nhưng Dung Nhan lại cười nói: “Bây giờ trông anh khá hơn nhiều rồi.”
 “Dung Nhan, cô có gì ăn không?” Mã Đạt ngại ngùng hỏi, “Tôi đói quá.”
 Cô lập tức dẫn Mã Đạt sang phòng ăn. Mã Đạt như hổ đói vồ lấy ăn ngấu nghiến, quên hết cả những phép lịch sự thông thường, ngồi lên trên một chiếc đôn lớn trong phòng ăn. Đầu tiên anh ăn như rồng cuốn hết nửa chỗ thức ăn, sau đó hỏi Dung Nhan: “Cô còn cơm không?”
 Dung Nhan lập tức mang nồi cơm ra. Mã Đạt ăn liền hai bát cơm, sau đó uống cả nồi canh. Dung Nhan cứ thế ngồi nhìn anh ăn. Cô chỉ nhìn anh ăn thôi cũng thấy no. Khi Mã Đạt ợ lên báo hiệu đã no, Dung Nhan mới lên tiếng hỏi: “Mấy bữa rồi anh chưa ăn cơm?”
“24 tiếng.”
“Anh nói là một ngày rồi anh chưa ăn cơm sao?”
 Mã Đạt gật đầu, sau đó kể lại câu chuyện vô tình anh bị rơi xuống chiếc hầm cho Dung Nhan nghe, hệt như kể một câu chuyện ma trong cá câu chuyện của Liêu Trai, nhưng dung Nhan tin, những gì anh nói đều là sự thực. Khi Mã Đạt kể xong, Dung Nhan cứ ngẩn ra nhìn anh, một lúc lâu sau cũng không nói năng gì.
 “Bây giờ điều tôi muốn biết nhất là, tại sao chồng cô lại muốn thuê căn phòng đó.” Vừa nói, Mã Đạt vừa đưa tay lên lau miệng.
 Dung Nhan khẽ thở dài nói: “Làm sao mà tôi biết được trong bụng anh ấy nghĩ gì cơ chứ?”
 “Tối hôm đó, không phải là cô cũng ở trên đường An Tức sao?” Mã Đạt gần như cầu xin cô nói: “Xin cô hãy cho tôi biết, có phải cô cũng đã đến căn phòng đó rồi không?”
 Vẻ mặt Dung Nhan bỗng nhiên trông rất khổ sở, cô nói lớn: “Không, tôi chưa bao giờ đến căn phòng đó, tôi thề.”
 “Xin lỗi cô. Thôi được rồi, tôi tin cô.” Giọng Mã Đạt lại dịu xuống: “Cô biết không? Lúc tôi thoát được khỏi căn hầm đó, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô.”
 Cuối cùng anh cũng nói được ra những lời nói sâu thẳm trong lòng.
 Dung Nhan bỗng thấy run run, cô cúi đầu, khẽ nói: “Anh nghe tôi nói này, Mã Đạt. Anh là một chàng trai tốt. Còn tôi chỉ là một người phụ nữ có chồng mới mất mà thôi. Anh không cần phải làm những việc này vì tôi, không đáng đâu.”
“Không, tôi đã nghĩ rồi. Tất cả những gì tôi làm không chỉ vì cô mà còn là vì chính bản than tôi nữa, và trên hết  là vì chúng ta.” Anh nhấn mạnh hai từ “chúng ta” ở cuối cùng.
 Dung Nhan không nói gì, cô chỉ nhanh chóng dọn sạch sẽ thức ăn thừa ỏ trên bàn. Mã Đạt đi theo sau cô nói: “Dung Nhan, sao cô không trả lời tôi?”
 Bỗng nhiên cô quay ngoát đầu lại nói: “Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
 “Chân tướng sự việc.”
 Mã Đạt lạnh lùng nói.
 Bỗng nhiên Dung Nhan nắm chặt lấy vai anh, mặt của họ kề sát nhau, nhất là đôi môi của họ.
 Mã Đạt có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp của cô, không ai có thể kháng cự nổi.
 Anh nhắm mắt lại.
 Bỗng nhiên, một tiếng chuông dồn dập làm Mã Đạt bừng tỉnh. Anh mở mắt nhìn Dung Nhan. Cô cũng có đôi chút giật mình, chầm chậm đi đến cửa sổ, lật chiếc rèm nhìn ra bên ngoài. Sau đó, sắc mặt cô bỗng trở nên tái nhợt, quay đầu lại nói với Mã Đạt: “La Tân Thành đến.”
 Mã Đạt cũng cảm thấy giật mình: “Anh ta đến đây làm gì?”
 “Không biết,” Dung Nhan lo lắng nói: “Dù sao đi nữa thì nhất định không được để anh ta nhìn thấy anh ở đây.”
 “Thế làm thế nào?”
Tiếng chuông cửa vẫn cứ vang lên dồn dập, trong nhà sang đền, La Tân Thành biết Dung Nhan đang ở nhà.
 Dung Nhan đưa Mã Đạt đến cầu thang trong phòng khách và nói: “Anh mau trốn vào trong phòng ngủ trên tầng đi.”
 Mã Đạt gật đầu, bước hai ba bậc một bước đi lên trên. Tầng hai có một loạt các phòng tạo thành hình vòng. Anh đẩy cửa một trong số những căn phòng đó. Đúng vào lúc đó, anh nghe tháy tiếng mở cửa. Cùng lúc đó anh cũng nghe thấy tiếng La Tân Thành từ cửa vọng vào: “Dung Nhan, cô sao thế? Sao mãi mới ra mở cửa?”
Dung Nhan từ tốn đáp: “Tôi đang dọn dẹp đống bát đĩa ấy mà, không ngờ lại có người đến, tay chân bận bịu nên có hơi chậm chút. Anh đến có việc gì thế?”
 “Chẳng nhẽ tôi không thể đến thăm vợ của người đồng nghiệp quá cố sao?”
 “Tất nhiên. Có thể chứ.”
 Sau đó, Mã Đạt nghe thấy tiếng bước chân của Dung Nhan và La Tân Thành bước vào phòng khách. Mã Đạt cố gắng để không phát ra tiếng động, sau đó nhìn quanh căn phòng mình vừa bước vào. Đây là phòng ngủ của Dung Nhan.
Căn phòng rất rộng, ít nhất cũng phải ba chục mét vuông, hơn nữa trong phòng còn có một nhà vệ sinh khép kín. Đồ nội thất trong phòng đều có vẻ là đồ đắt tiền nhưng thiết kế lại rất đơn giản, lấy màu trắng và màu sữa là màu chủ đạo. Phía bên trong phòng có một chiếc giường đôi. Mã Đạt nghĩ đây chính là nơi mà Chu Tử Toàn và Dung Nhan ngủ.
Anh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Hóa ra phía trên trần nhà có ốp một tấm gương lớn. Anh khẽ thở hắt ra, nhìn vào mình trong chiếc gương như đang xem trộm, đang xem trộm từng bộ phận bí mật trên cơ thể Dung Nhan.
 Trong phòng khách bỗng vang lên tiếng của Tân Thành: “Tôi cứ có cảm giác hình như nhà cô có ai đó vừa đến?”
 “Ai lại đến gõ cửa nhà gó phụ chứ?” Dung Nhan lạnh lùng trả lời.
 “Không, tôi ngửi thấy mùi đàn ông.”
 Mã Đạt bỗng thấy thót tim, anh nhẹ nhàng trốn lui về phía sau, nín thở.
 Lúc này, ống kính quay trở lại phòng khách. Dung Nhan nhẹ nhàng đưa lời giải đáp: “Chắc anh ngửi thấy mùi mà Chu Tử Toàn vẫn còn lưu lại. Anh biết không? Người tuy đã chết nhưng mùi của người đó vẫn sẽ mãi mãi còn lưu lại.”
 “Không phải mùi của Chu Tử Toàn mà là mùi của một người đàn ông lạ. Người đàn ông này có mùi không ăn nhập với ngôi nhà vì thế mới đặc biệt rõ.” La Tân Thành hấp háy cánh mũi đồng thời đưa mắt cảnh giác nhìn quanh căn nhà.
 Nhưng Dung Nhan lại cười nói: “thực ra, người đàn ông mà anh nói đấy chính là anh.”
 “Cô đúng là rất thông minh.” La Tân Thành nói.
 “Anh uống cà phê không?”
 “Không, tôi không muốn dùng những thứ anh ta đã dùng.” Sau đó anh ta cố tình kéo dài giọng nói: “Trừ cô.”
 Mã Đạt trốn trên tầng bỗng nhiên lại thót tim. Lẽ nào giữa Dung Nhan và La Tân Thành cũng có?
 “Anh im đi.” Dung Nhan lại nhắc lại câu hỏi lúc đầu của mình: “Rốt cuộc là anh đến đây để làm gì?”
 “Cô nói xem tôi có thể làm gì? Tôi đến đây để cứu vớt cô.”
 “Anh dựa vào cái gì để cứu vớt tôi?”
 La Tân Thành im lặng trong chốc lát, anh nhìn vào mắt Dung Nhan và nói: “Bởi vì tôi biết bí mật giữa cô và anh ta.”
 “Tôi chẳng có bí mật nào hết.”
 “Không, cô có bí mật. Anh ta cũng có bí mật, và còn cả người khác nữa.”
 Dung Nhan lùi một bước, dò hỏi: “Anh đang nói ai thế?”
 “Cô biết rõ là tôi đang nói về ai.” La Tân Thành đứng dậy, lại gần Dung Nhan nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã biết bí mật đó rồi.”
 “Đấy chỉ là tưởng tượng của anh.”
 “Không, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy có gì đó bất thường. Các người rất giỏi diễn kịch, hầu hết mọi người đều bị các người lừa. Đây quả thật là một kế hoạch hoàn hảo, vô cùng đặc sắc. Nói thật tôi khâm phục cô.” La Tân Thành cười một cách gian xảo, “Nhưng, các người đã bỏ qua một người. Các người có thể dễ dàng lừa gạt đàn ông, nhưng trước mặt đàn bà mọi thứ đều bị lộ hết cả.”
 “Anh đang nói về Tang Tiểu Vân?”
 “Không sai, người tình bé nhỏ của chồng cô.” La Tân Thành dùng ánh mắt rất đắc chí nhìn cô nói: “Tôi nghĩ chắc cô đã biết mối quan hệ giữa cô ta và chồng cô lâu rồi phải không?”
 Dung Nhan trả lời: “Biết thì đã làm sao?”
 “Cô không ghen sao? Ghen vốn là bản tính của đàn bà.”
 “Đấy là việc của anh ấy, chẳng liên quan gì đến tôi.” Cô trả lời giả như chẳng có việc gì xảy ra.
 “Không, nguyên nhân chủ yếu là vì cô không hề yêu anh ta.”
 Dung nhan đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ là điều này không quan trọng.”
 “Điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng.” La Tân Thành bỗng nhiên nói với giọng đầy hận thù, “Bởi vì, chồng của cô là một thằng tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ.”
 “Xin lỗi, anh không có quyền lăng nhục một người đã chết.”
 “Lăng nhục một người vẫn còn đạo đức hơn chán việc giết chết một người.” Ánh mắt La Tân Thành sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan.
 “Anh nghi ngờ tôi sao?”
 La Tân Thành không trả lời. Anh ta im lặng một lúc, đi đi lại lại trong căn phòng khách. Tiếng bước chân nặng nề của anh ta khiến cho Mã Đạt đang ở trên phòng ngủ trên gác thấy kinh hồn bạt vía. Bỗng dưng lúc La Tân Thành đi đến trước chiếc lò sưởi trang trí thì anh ta dừng lại. TRên chiếc lò sưởi có bày một khung ảnh, trong đó là tấm ảnh chụp chung của Chu Tử Toàn và Dung Nhan. Anh ta cầm khung ảnh lên, chăm chú nhìn sau đó tự lẩm bẩm nói: “Hồn ma nhà người hãy quay trở về địa ngục đi.”
 “Anh đang nói gì thế?”
 “Tôi đang nói chồng cô. Anh ta đã biến thành một hồn ma, một hồn ma luôn quanh quẩn đâu đây.” Bỗng nhiên anh ta quay đầu lại hỏi Dung Nhan: “Cô có tin trên thế gian này có ma không?”
 “Tôi không biết.”
 “Lẽ nào cô không biết là mình đã lấy một hồn ma sao?” La Tân Thành lại đặt tấm ảnh vào chỗ cũ, anh chầm chậm nói: “Bây giờ, tôi buộc phải thừa nhận, tôi hận anh ta, hận đến tận xương tủy, tôi sớm đã muốn tự tay mình giết chết anh ta.”
 La Tân Thành khẽ thở dài, đây là những lời mà anh ta muốn nói từ lâu. Hôm nay anh ta đã được nói ra trước mặt Dung Nhan, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.
 “Anh cho rằng Chu Tử Toàn phải chịu trách nhiệm về cái chết của em gái anh sao?”
 “Anh ta phải chịu 99% trách nhiệm.”
 “Còn 1% còn lại thì sao?”
 “Là của thằng lái xe taxi chết tiệt.”
 Câu nói này khiến cho Mã Đạt đang ở trên tầng thấy rùng mình.
 La Tân Thành nói tiếp: “Hôm nọ, ở mộ, cô lại dám đi cùng cái thằng lái xe taxi chết tiệt đó. Cô hãy nói cho tôi biết, cô và anh ta có mối quan hệ như thế nào?”
 “Cái này chẳng liên quan gì đến anh.”
 “Không, cô phải nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không tha cho nó. Tôi có thể làm bất cứ việc gì đấy, kể cả việc giết người.” La Tân Thành bỗng nhiên trở nên tức giận, anh ta nói như hét vào mặt Dung Nhan, trông dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
 Dung Nhan lùi lại một bước. Lưng đã chạm vào cửa sổ. Cô do dự một lúc rồi nói lớn: “Anh ta là tình nhân của tôi.”
 Mã Đạt ở trên tầng sau khi trốn đằng sau cánh cửa phòng ngủ, anh nghe thấy rất rõ. Một niềm hạnh phúc kì lại ùa đến, xua đi những nỗi sợ hãi trong lòng anh. Có thể, Dung Nhan chỉ đang cố bảo vệ anh nên nói dối La Tân Thành đó thôi nhưng kể cả là như vậy, ít ra cũng chứng tỏ Dung Nhan rất quan tâm đến sự an nguy của anh. Mã Đạt càng nghĩ càng cảm thấy được an ủi.
 La Tân Thành trợn tròn mắt, không dám tin vào những lời Dung Nhan vừa nói: “Cô nói gì cơ? Cái thằng tên là gì…”
 “Anh ấy tên là Mã Đạt.”
 “Cô nói là, cái thằng tài xế lái taxi tên Mã Đạt kia là tình nhân của cô ấy hả?”
 Dung Nhan điềm tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy là người tình bí mật của tôi.”
 “Cô và thằng đấy bắt đầu từ khi nào?” La Tân Thành dùng giọng tra khảo.
 “Chúng tôi bắt đầu lâu rồi, đã được nửa năm.”
 La Tân Thành lắc đầu nói: “Cô đừng nói nữa, tôi sớm đã nghĩ đến điều này. Tuy bề ngoài cô và Tấm Tuyết gần như không thể phân biệt nổi nhưng thực tế cô không thể nào sánh kịp với nó. Nó trong sáng như thế, ngây thơ như thế. Còn cô, dưới bộ dạng của một thiên thần lại ẩn chứa một tâm hồn của ác quỷ. Chẳng ai biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, cô và Tấm Tuyết là hai loại người hoàn toàn  khác nhau. Cô hiểu rất rõ rằng Chu Tử Toàn không hề yêu cô vì thế cô đã có một người đàn ông khác để thỏa mãn tham vọng đi chinh phục kẻ khác của cô.”
 “Đúng thế, tôi chính là hạng người như thế.” Dung Nhan cũng nói to, “Nếu như anh đã biết thế thì mau rời khỏi đây.”
 “Không, thượng đế tại sao lại cướp đi tính mạng của Tấm Tuyết, nhưng lại để cho cái loại đàn bà như cô còn sống trên đời này chứ?” trước mặt La Tân Thành lúc này như có mây mù che phủ, anh ta nói tiếp: “Cô có biết Tấm Tuyết là người con gái hoàn hảo như thế nào không? Nó quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến cho ai nhìn thấy nó cũng không thể không yêu. Tâm hồn nó vô cùng trong sáng. Phẩm đức của nó vô cùng cao sang. Sự hoàn mỹ của nó không thuộc về chốn bụi trần này. Nó là tạo vật của thượng đế. Tôi có một người em gái hoàn hảo đến thế. Nó là sự may mắn duy nhất trong cuộc đời tôi, và cũng là tài sản lớn nhất của tôi. Tôi đã thề sẽ mãi mãi bảo vệ nó, mãi mãi bên cạnh nó cho đến khi tôi và nó cùng xuống mồ.”
 Dung Nhan lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chính vì thế mà cô ấy mới rời xa anh, mới lấy Chu Tử Toàn. Bởi vì anh là một người ích kỷ, anh chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em gái mình. Anh yêu cô ấy vô cùng, anh không để cho cô ấy giao lưu với bất cứ người đàn ông nào. Anh chỉ muốn độc chiếm cô ấy mãi mãi. Anh đã xem em gái mình như tài sản của riêng anh.”
 Nghe xong những lời Dung Nhan nói, sắc mặt La Tân Thành lập tức thay đổi. Cảm xúc của anh ta trở nên càng lúc càng bất an, như đang trở thành một con người khác vậy. Mắt anh ta như đang có vật gì trôi trong đó. Đột nhiên, giọng anh ta dịu lại: “Em nói anh xem em gái mình như tài sản riêng của mình sao? Em đang nói cái gì thế hả? Em gái thân yêu của anh.”
 Dung Nhan cố gắng làm anh ta bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói tôi là ai?”
 “Em điên rồi sao? Em tất nhiên là em gái anh La Tấm Tuyết rồi. Em gái, lẽ nào em không nhận ra anh sao? Anh là anh trai Tân Thành của em đây. Chúng ta là anh em ruột. Năm em lên 9, chúng ta đã mất đi bố mẹ. Anh đã vừa đi học vừa đi làm, anh đã dùng hết số tiền lương để nuôi em ăn học. Em gái, anh làm tất cả những điều đó để làm gì chứ? Chẳng phải đều là vì em sao?”
 Lúc này, Mã Đạt ở trên tầng đã khẽ thò đầu ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn xuống phía dưới. Anh chỉ nhìn thấy La Tân Thành như một người điên đang kể chuyện cho Dung Nhan nghe, rõ ràng là, lúc này trong ý thức của La Tân Thành, anh ta đã coi Dung Nhan là em gái La Tấm Tuyết của mình.
 “Anh yêu em gái của anh, có đúng không?” Dung Nhan vẫn nhẹ nhàng hỏi La Tân Thành.
 “Không sai, anh yêu em, em gái. Trên thế giới này, anh chỉ yêu có mình em. Em nói đúng, bất cứ người đàn ông nào cũng không được đến gần em bởi vì em chỉ thuộc về một mình anh. Anh sẽ không bao giờ chịu để người đàn ông khác cướp em đi.” La Tân Thành bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười đó thật đáng sợ, khiến Dung Nhan bỗng nhiên nổi hết da gà. Anh ta cười như điên dại, nói: “Anh không ngại phải trả giá cho bất cứ điều gì, chỉ cần có thể mãi mãi có em, đúng thế, anh không ngại làm bất cứ điều gì, thậm chí cả việc giết người.”
 “Anh đã giết ai?”
 “Chu Tử Toàn.” La Tân Thành khẽ nói, rồi sau đó cất tiếng cười lớn.
 Nửa người Mã Đạt vẫn ở phía sau cánh cửa trong phòng ngủ, sau khi nghe thấy câu nói đó bỗng thấy rùng mình. Anh tự nói với bản thân: “Hóa ra là anh ta sao?”
 Tiếp đó, Mã Đạt lại nghe thấy tiếng gần như điên dại của La Tân Thành: “Em gái, đi theo anh đi, em không nên lấy anh ta, hãy rời khỏi căn nhà này, chúng ta về nhà thôi.”
 Mã Đạt không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh ra khỏi căn phòng ngủ trên tầng, nhìn thấy La Tân Thành đã đang nhảy bổ lên người Dung Nhan. Dung Nhan thất thanh kêu lên: “Cứu với” cùng lúc đưa hai tay ra vật lộn với La Tân Thành.
 La Tân Thành điên rồi.
Dung Nhan thở hồng hộc, hai tay dùng hết sức để bảo vệ mình. Cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt điên dại của La Tân Thành hình như đã bị biến dạng. Hai mắt của anh ta trợn to đến kinh người, con người như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
 Bỗng La Tân Thành buông tay,c ả cơ thể từ từ đổ xuống đất.
 Trong phòng khách im như chết.
 Dung Nhan nằm trên chiếc ghế sô pha, chỉ nhìn thấy Mã Đạt đang đúng trước mặt cô. Trong tay Mã Đạt vẫn còn cầm một bức tượng đồng cao khoảng 20cm.
 Hai người ngẩn nhìn nhau, không nói lời nào. Dung Nhan có hành động phản ứng lại trước. cô ngồi xổm xuống, nhìn La Tân Thành không có nguy hiểm gì lắm, môi vẫn mấp máy. Anh ta sẽ tỉnh lại ngay thôi.
 “Tôi đã giết anh ta?” Mã Đạt ngẩn người ra hỏi.
 “Không, anh ấy không sao, chỉ bị bất tỉnh thôi.” Dung Nhan lại đứng dậy.
 Mã Đạt đặt bức tượng  xuống, hốt hoảng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
 “Anh đừng có cuống, để chúng ta cùng tính cách xem sao.” Dung Nhan nhìn xuống La Tân Thành đang nằm đó. Lúc này trông điệu bộ của anh ta hệt nhu thằng say xỉn ngã gục. miệng vẫn còn đang lẩm bẩm những lời của kẻ say. Cô bình tĩnh lại, nói: “Mã Đạt anh đừng sợ, loại người này đáng bị thế.”
“Đúng vậy nhưng tôi.”
“Anh đừng nói nữa. Chúng ta cứ cho anh ta về là xong.”
 “Ý cô là đưa anh ta về nhà sao?”
 Dung Nhan gật đầu: “Đúng thế, sang mai sau khi anh ta tỉnh dạy sẽ minh mẫn lại thôi. Lúc nãy anh ta lên cơn điên. Anh ta xem tôi như là em gái anh ta La Tấm Tuyết. Sau khi anh ta nhớ lại, anh ta chắc chắn sẽ không dám nói chuyện này ra ngoài đâu, nếu không anh ta cũng than bại danh liệt.”
 TIếp đó, Dung Nhan quay người đến cạnh chiếc ngăn kéo mở sổ danh bạ của Chu Tử Toàn lúc sống đã dùng. Trong cuốn sổ cô tìm thấy địa chỉ của nhà La Tân Thành.
 “Chúng ta đi thôi, cùng nhau khiêng anh ta vào xe của anh ta.”
 Họ cùng nhau khiêng cơ thể nặng nề của La Tân Thành. Dung Nhan nâng đầu, Mã Đạt cầm chân. Hai người khệ nệ khiêng La Tân Thành ra khỏi nhà. Trên con đường bên ngoài có đậu một chiếc Honda Quảng Châu màu trắng. Dung Nhan và Mã Đạt khiêng La Tân Thành đến trước xe, Dung Nhan móc trong túi của La Tân Thành ra chiếc chìa khóa. Cô mở cửa xe, sau đó đặt La Tân Thành vào ghế đằng sau.
 Mã Đạt ngồi vào chỗ lái, Dung Nhan ngồi bên cạnh anh. Tiếp đó Mã Đạt xem lại địa chỉ nhà của La Tân Thành trong cuốn danh bạ rồi cắm chìa khóa vào, khởi động chiếc Honda của La Tân Thành.
 Từ bán đảo Hoa Viên đến nhà La Tân Thành mất một tiếng, gần như đi qua hết cả thành phố. Trên đường đi Mã Đạt và Dung Nhan không hề nói với nhau câu nào. Mã Đạt quen lái chiếc taxi Santana, lần đầu tiên lái xe Honda nên không quen lắm, thỉnh thoảng lại phải điều chỉnh. Còn Dung Nhan thì thường xuyên quay lại nhìn La Tân Thành đang nằm phía sau, chỉ sợ bỗng nhiên anh ta tỉnh dậy.
 22 giờ 30 phú, họ đã đến nhà La Tân Thành, một khu nhà cao tầng, Mã Đạt đỡ La Tân Thành xuống xe, giả bộ như đưa người say về nhà. Mã Đạt khẽ hỏi Dung Nhan: “Nếu như người nhà anh ta hỏi thì làm thế nào?”
 “Nhà anh ta không có ai cả.” Dung Nhan khẽ trả lời, sau đó nhìn quanh khu nhà, nói: “ở cổng không có bảo vệ, chúng ta nhanh chóng vào trong đó, đừng để người khác nhìn thấy.”
 Họ dìu La Tân Thành vào trong thang máy, lên đến tầng thứ 13, ra khỏi thang máy, trước mặt lúc này là chiếc cửa chống trộm trông rất quý phái. Đây chính là nhà của La Tân Thành. Dung Nhan dùng chùm chìa khóa trên người La Tân Thành thử từng chìa một vào ổ khóa, cuối cùng cũng mở được cửa. Họ dìu La Tân Thành vào trong nhà.
 Căn hộ của La Tân Thành rất rộng, một mình sống trong căn hộ có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách và khu công trình phụ. Căn hộ được trang trí rất đơn giản. Nhưng điều khiến cho Mã Dạt và Dung Nhan giật mình là trên tường nhà La Tân Thành đâu đâu cũng tháy những tấm hình La Tấm Tuyết phóng to.
 Mã Đạt cẩn thận đặt La Tân Thành xuống giường cứ để cho anh ta nằm thế. Sau đó Mã Đạt kinh ngạc nhìn bức tường trong phòng ngủ. La Tấm Tuyết và Dung Nhan trông giống hệt nhau, chả trách La Tân Thành lại điên cuồng đến mức độ như thế.
 “Cô ấy đẹp khiến người ta phát điên, thầm chí kể cả anh trai cô ấy.” Mã Đạt nhìn vào đôi mắt của La Tấm Tuyết trong ảnh. Hai năm trước, ánh mắt trước lúc chết của La Tấm Tuyết đã làm thay đổi cuộc đời anh.
 “Không, xinh đẹp không phải là một tội, là do anh trai cô ấy quá biến thái.” Dung Nhan quay sang nhìn La Tân Thành đang nằm trên giường. “Mong là ngày mai sau khi tỉnh dậy anh ta có thể cảm thấy ân hận với những tội lỗi của mình.”
 Mã Đạt vẫn thấy hơi lo lắng: “Có thật là anh ta không sao không?”
“Anh yên tâm đi, anh nhìn miệng anh ta vẫn còn đang nói luyên thuyên kìa, có thể chỉ sau vài phút sau anh ta sẽ tỉnh dậy đấy, chúng ta mau đi thôi.”
 Họ lại đặt chìa khóa lại vào trong túi anh ta, sau đó ra khỏi nhà La Tân Thành. Sau khi đóng cửa xong, Mã Đạt lại không biết đóng chiếc cửa chống trộm thế nào, hình như là phải ấn một nút gì đó.
 “Không đóng được thì thôi vậy, chúng ta mau rời khỏi đây.” Dung Nhan kéo tay Mã Đạt, sốt ruột ấn nút thang máy.
 Rất nhanh họ đã đi ra khỏi tòa nhà. Mã Đạt nhìn thấy chiếc xe Honda của La Tân Thành liền nói: “Chết rồi, tôi quên không cho nó vào trong hầm xe.”
 “Đừng quan tâm nhiều đến thế, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Dung Nhan vẫy vẫy tay, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt họ.
 Mã Đạt vẫn thấp thỏm không yên theo Dung Nhan vào trong taxi.
 Một tiếng sau, họ đã quay về bán đảo Hoa Viên.
 Mã Đạt và Dung Nhan đứng trước ngôi biệt thự trắng. Đã nửa đêm, bóng hai người đổ dài. Dung Nhan thở dài nói: “Mã Đạt, may mà hôm nay có anh, nếu không thì…”
 “Cô đừng nói những lời như thế.”
 “Trông anh mệt mỏi quá rồi. Đêm nay anh ngủ ở đây đi.”
 Tim Mã Đạt bỗng đập rộn ràng, định từ chối nhưng lại không nói nên lời.
 Dung Nhan mỉm cười nói: “Anh có thể ngủ ở dưới phòng khách.”
 Mã Đạt cũng tự cười, anh cười sự tưởng tượng ngây thơ của mình. Anh lắc đầu nói: “Tốt hơn là tôi nên đi xe về, cô cẩn thận nhé, có gì thì cứ tìm tôi. Chúc cô ngủ ngon.”
 Anh quay đầu tìm chiếc Santana của mình. Trước khi ngồi vào trong xe, anh đưa tay lên vẫy Dung Nhan và nói: “Cám ơn đồ ăn của cô. Bữa tối hôm nay là bữa cơm ngon nhất trong đời tôi.”
Chú thích

(1) Nhập định: một phương pháp tu hành của đạo Phật, là phép tu ngồi im và yên lặng
(1) Nhập định: một phương pháp tu hành của đạo Phật, là phép tu ngồi im và yên lặng