Hồi 89
Khoái Lạc Ly Biệt

    
uy Yến Phi chỉ nhìn thấy chủ yếu là những hàng cột trụ thẳng tắp nhưng ít ra Đệ nhất lâu cũng đã thành hình, hai mắt chàng ánh lên tia tán thưởng: “Chỉ cần có thể cùng Thiên Thiên ngồi trên bình đài thưởng thức hương vị Tuyết Giản Hương thì Yến Phi ta quyết không để Mộ Dung Thùy quấy nhiễu sự trùng sinh của ngươi.”
Cao Ngạn đứng một bên nói: “Tên Bàng Nghĩa này tịnh không chuẩn bị xây bình đài đâu, hắn sợ ngươi nổi tiếng quá làm lu mờ Đệ Nhất lâu của hắn.”
Yến Phi thất thanh kêu lên: “Cái gì?”
Bàng Nghĩa túm gáy Cao Ngạn tức giận nói: “Chớ nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cố tình ly gián tình cảm chúng ta, làm sao có chuyện đó được?”
Trác Cuồng Sinh cười ha ha chêm vào: “Đúng là đồ ăn cháo đá bát mà. Tiểu Bạch Nhạn sắp đến rồi, hắn không cần lão Yến ngươi nữa, chính vì thế hễ có cơ hội là hắn trêu chọc ngươi thôi!”
Cao Ngạn giơ tay lên nói: “Đầu hàng! Xin thứ cho ta còn nhỏ, ăn nói hồ đồ, thân thế lại thê thảm, một tuổi đã …”
Bàng Nghĩa bỏ tay ra nói: “Ta đã khôi phục lại hầm chứa rượu như trước, lần sau khi quay về Biên Hoang tập, có thể cấp cho ngươi hai vò.”
Yến Phi cầm vò Tuyết Giản Hương mà Hồng Tử Xuân tặng nâng lên trước mặt, hớp một ngụm, sau đó đặt lên vai, cười nói: “Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia tay. Chúng ta tạm biệt tại đây, có người nào muốn ta chuyển lời đến cho hắn không?”
Hồ Lôi Phương, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Trình Thương Cổ, Cao Ngạn, Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt, Phí Nhị Thiết, Diêu Mãnh, Phương Hồng Sinh và Âm Kỳ, mọi người mắt không hẹn đều nhìn về phía Giang Văn Thanh. Gò má nàng lúc này đã lập tức đỏ hồng như ráng mây chiều: “Nhìn ta làm gì?”
Một âm thanh giả giọng nữ, âm dương quái khí tiếp lời: “Các người không biết trong lòng người ta đang rất rối loạn sao? Nhất thời làm sao nghĩ ra những lời nào để nhờ Yến Phi chuyển đi? Hơn nữa những lời đó làm sao có thể nói ra trước mặt mọi người được chứ? Yến Phi ngươi đúng là tên hỗn đản mà.”
Giang Văn Thanh tức giận: “Cao Ngạn!”
Chúng nhân thấy Cao Ngạn trêu Gian Văn Thanh đều phải khổ sở nhịn cười.
Trác Cuồng Sinh cười khanh khách cất tiếng: “Vẫn là Cao Ngạn ngươi, tên tiểu tử này, phải chăng vì Tiểu Bạch Nhạn sắp đến nên mắc chứng bệnh phấn khích quá?”
Mộ Dung Chiến than: “Cao tiểu tử ngươi lần này gây thù chuốc oán khắp nơi, coi chừng sau khi Tiểu Bạch Nhạn đến, không có ai sẵn lòng vì ngươi mà che giấu tiểu sử phong lưu trước đây của ngươi đâu.”
Hồng Tử Xuân nói: “Lúc nãy đáng lẽ nên kêu hắn nhào lộn vài trăm vòng xem còn đủ khí lực để trêu chọc khắp nơi không.”
Yến Phi mỉm cười đi đến bên Giang Văn Thanh: “Đối phó với tên tiểu tử Cao Ngạn này thực ra dễ như trở bàn tay. Chỉ cần gọi tất cả tình nhân trước đây của hắn đến trước mặt Tiểu Bạch Nhạn đòi hắn món nợ phong lưu, bảo đảm có thể làm hỏng hảo sự của tên tiểu tử này.”
Giang Văn Thanh ra chiều phải suy nghĩ, gật đầu nói: “Đây là biện pháp tốt để chỉnh sửa hắn, để ta nghĩ xem.”
Cao Ngạn đầu hàng: “Là ta không đúng, xin đại tiểu thơ đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta trẻ tuổi vô tri, một tuổi đã …”
Giang Văn Thanh lạnh lùng kêu lên: “Ngậm miệng!”, ngay lập tức chặn câu tiếp theo của của hắn.
Mộ Dung Chiến nói: “Yến Phi ngươi hãy yên tâm mà đi! Lực lượng đoàn kết vùng lên của Hoang nhân có thể vượt xa dự đoán của Mộ Dung Thùy, chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó nguy cơ trước mắt.”
Trác Cuồng Sinh tiếp: “Lần này bọn ta quyết tâm cùng sống chết với Biên Hoang tập, cùng nhau kháng địch, chiến trường sẽ là toàn bộ Biên Hoang. Bọn ta sẽ khiến Mộ Dung Thùy sa lầy, tiến thoái lưỡng nan.”
Thác Bạt Nghi cười nói: “Chúng ta nên đa tạ Diêu Hưng, hắn đã bỏ lại lầu bắn tên, hầm đất và hàng loạt vũ khí phòng thủ khác, càng tăng cường thêm khả năng phòng ngự, Biên Hoang tập sẽ không bị công phá dễ dàng nữa.”
Cơ Biệt tiếp lời: “Hơn nữa chúng ta còn có thêm Lưu tiên sinh cùng cháu nội của Vương Mãnh. Hà hà …”
Phí Nhị Thiết ngắt lời: “Đến giờ lên đường rồi! Bọn ta sẽ duy trì liên hệ chặt chẽ với nhau.”
Giang Văn Thanh nói: “Nói với bọn họ … hắc! Tên tiểu tử ngươi lại nheo mắt nhíu mày nữa.”
Cạo Ngạn cố ý làm mặt đau khổ nói: “Ta bởi vì mắc chứng phấn khích nên không có cách nào khống chế cơ trên mặt hết. Ha ha ….”
Mọi người không nhịn được bật lên tràng cười lớn.
Trác Cuồng Sinh nói: “Đoạn này nên miêu tả như thế nào nhỉ? Rõ ràng là chia tay khiến người ta thương cảm, Tiểu Phi lần thứ ba phải đi quyết chiến với Tôn Ân, trong khi đó mọi người lại mắc chứng hoan hỉ rồi.”
Yến Phi nói: “Bởi vì chúng ta đối với tương lai tràn đầy hi vọng, lại tin tưởng sâu sắc Hoang nhân sẽ không bị đánh bại. Được rồi! Đại tiểu thư có lời nào muốn ta nói với “bọn họ” không?”
Chàng càng nhấn mạnh ngữ điệu khi nói đến hai từ “bọn họ”.
Mặt Giang Văn Thanh lần nữa lại đỏ hồng khiến vẻ đẹp của nàng càng rực rỡ. Nàng trợn mắt liếc Yến Phi một cái, trong ánh mắt như đang mắng Yến Phi và Cao Ngạn là cá mè một lứa, đều không phải là người tốt.
Cơ Biệt cười nói: “Kỳ thực đại tiểu thư không có lời đặc biệt nào để ngươi truyền đạt, chỉ hi vọng bọn họ mọi chuyện nên cẩn thận, phải bảo trọng thân thể, quan trọng nhất là còn sống để trở về gặp nàng.”
Hắn nói đến câu cuối cùng đã lộ rõ chân tướng cùng một bọn với Cao Ngạn và Yến Phi.
Lần này mọi người đều không tưởng được cả Cơ Biệt cũng không kiềm được gia nhập vào đội ngũ trêu chọc Giang Văn Thanh, không nhịn được cười lớn. Những tên thích làm trò như Cao Ngạn và Diêu Mãnh cũng cười đến chảy nước mắt, thần tình thống khổ vô cùng.
Mọi người từ lâu đã đồng sanh cộng tử, vinh nhục có nhau, chính vì thế thiết lập nên tình cảm tha thiết chân thành phần nào xoa dịu nỗi đau biệt ly.
Giang Văn Thanh nào chống đỡ nổi, vừa bực vừa buồn cười nói: “Ta không thèm nói nữa.”
Trình Thương Cổ liền giải vây: “Việc Văn Thanh muốn nói đích thực nghiêm chỉnh. Phiền Tiểu Phi nói với Lưu gia, hai mươi chiếc Song Đầu thuyền đang được toàn lực chế tạo tại một căn cứ bí mật ở Phượng Hoàng hồ, nửa năm sau có thể đưa vào sử dụng tại chiến trường. Chưa hết chúng ta sẽ chọn hai nghìn người từ Đại Giang bang và Chấn Kinh hội, chia nhóm tiềm nhập Kiến Khang. Cuối cùng xin Lưu gia mọi việc cẩn thận, bảo trọng thân thể, tự nhiên có thể sống tốt. Ha ha …”
Giang Văn Thanh giận hờn nói: “Cổ thúc, người …”
Trong tiếng cười ha hả của mọi người, Yến Phi vác vò rượu lên vai, thốt lên một tiếng “Nhớ rồi”, liền vui vẻ hướng Đông môn lướt đi nhanh như làn khói, chớp mắt đã biến mất ở ngoài cửa Đông.
Lưu Dụ ngồi xếp bằng trên giường, toàn lực hành khí vận công
Những ngày này hắn cùng Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong trời chưa sáng đã dậy luyện võ. Cùng hai đối thủ hiếm có này luyện đao khiến gã gần đây đã lĩnh ngộ được đao pháp mới, hơn nữa còn dung hợp quán thông, phát triển thành võ công mang đậm phong cách cá nhân gã.
Lưu Dụ tự mình cũng cảm thấy hoài nghi, nếu như không ở trong tình cảnh nguy cơ tiềm ẩn khắp nơi như vậy, bản thân gã sẽ không thể bền bỉ tu luyện như thế này. Gã hiểu được vài phần cảm giác ”văn kê khởi vũ”° cũng như tâm tình của Tổ Địch năm đó. Tổ Địch cuối cùng đã thất bại, vận mệnh Lưu Dụ gã sẽ như thế nào? Chân mệnh thiên tử gì đó chỉ là câu chuyện vô căn cứ và gã cũng chưa bao giờ tin vào chuyện này.
Đồ Phụng Tam đẩy cửa đi vào báo: “Đến giờ rồi.”
Lưu Dụ kinh ngạc đáp: “Hai canh giờ mà nhanh vậy sao, thật khiến người ta khó tin.”
Đồ Phụng Tam ngồi bên mép giường quan sát kỹ gã, nói: “Ta đã từng đến xem qua ngươi hai lần. Theo ta đánh giá, chân khí trong nội thể ngươi đã đạt đến cảnh giới đại gia “khí tùy ý động, pháp tùy tâm chuyển” mà người luyện võ ao ước. Quả thực miễn tử kim bài của Tiểu Phi phi thường quá.”
Lưu Dụ hỏi: “Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền có đúng là lợi hại như lời đồn không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Hoàn Huyền không nghi ngờ gì là một thiên tài luyện võ, mà ta là người có tư cách nói câu đó nhất, vì ta từ nhỏ đã cùng hắn tập luyện võ công. Chẳng qua hắn mang khuyết điểm là có quá nhiều sở thích, đó cũng là thói quen phổ biến của con cháu nhà cao môn, bằng không võ công của hắn sẽ không chỉ có thành tựu như vậy. Hiện tại hắn có thay đổi hay không, ta cũng không thể biết được.”
Lưu Dụ hỏi tiếp: “Nếu hắn như ngươi đã biết, ngươi có chắc chắn giết được hắn không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Rất khó nói, kể ra thì năm ăn năm thua. Bởi vì kinh nghiệm thực chiến của ta hơn hắn rất nhiều.”
Lưu Dụ chấn động nói: “Như vậy đúng là không thể coi thường Hoàn Huyền.”
Đồ Phụng Tam than “Hầu Lượng Sinh bất hạnh chết đi khiến lòng ta rất đau buồn. Ta biết hắn trong thời gian quá ngắn, cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều nhưng lại cực kỳ hợp nhau. Sự ra đi của hắn càng làm ảnh hưởng lớn đến kế hoạch đối phó Hoàn Huyền của ta.”
Lưu Dụ cảm nhận được tâm trạng bi thống của hắn.
Đồ Phụng Tam đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ta vốn có một cách đối phó với Hoàn Huyền, đó là tìm ra tội chứng giết huynh trưởng của hắn. Đừng cho rằng nó không có tác dụng gì, chủ yếu là có nắm được thời cơ chính xác để dùng hay không thôi. Hãy tưởng tượng khi Hoàn Huyền công hãm Kiến Khang, mà chúng ta lại chiếm lĩnh các trấn ở Quảng Lăng, cùng hắn giằng co không dứt, thình lình tung ra vụ bê bối này, tổn thất đối với hắn là không thể tưởng tượng được. Điều này không chỉ khiến cao môn đại tộc Kiến Khang xem thường hắn, mà còn triệt để làm dao động lòng quân của Kinh Châu quân, thậm chí dao động nội bộ Hoàn gia vẫn ủng hộ hắn.”
Lưu Dụ hỏi: “Việc này vẫn có biện pháp sao?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Tạm thời chúng ta không có cách nào, đành phải đợi thêm thời cơ.”
Lưu Dụ rời khỏi giường mặc áo nói: “Hiện tại ta đi tìm Vương Hoằng trước, sau đó theo đường thủy đến Hoài Nguyệt lâu, mọi việc khác phải dựa vào lão ca ngươi.”
Đồ Phụng Tam nói: “Toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa. Ta sẽ tự thân giám sát tình huống trên mặt sông, để sau khi ám sát ngươi có thể nhanh chóng ly khai Kiến Khang. Chiếc thuyền mà Can Quy ngồi sẽ đậu trên sông Tần Hoài, gần thủy khẩu Đại Giang, như vậy sẽ không phải là không có dấu vết để có thể truy tìm.”
Lưu Dụ nói: “Không được quên Can Quy có hơn một con thuyền.”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Nhưng thuyền chở hắn đào tẩu, khẳng định là thuyền có tính năng tốt nhất, làm sao mà qua mắt được ta?”
Lưu Dụ nói: “Chúng ta bố trí Trần công công như thế nào?”
Đồ Phụng Tam vui vẻ: “Nếu như có thể trước một bước tìm được con thuyền Can Quy ngồi, thì Trần công công sẽ dẫn người vào lúc thích hợp chiếm lĩnh con thuyền đó trước. Lúc đó cho dù Can Quy có thể may mắn thoát thân, cũng có Trần công công đợi sẵn để tiếp đãi hắn.”
Lưu Dụ than: “Trần công công có thể là vấn đề khó khăn khiến chúng ta đau đầu, có gì không tốt sẽ khiến Tư Mã Đạo Tử hiểu lầm rằng chúng ta ly gián bọn họ.”
Đồ Phụng Tam nói: “Sự hoài nghi của chúng ta với Trần công công có lẽ chỉ là vô căn cứ.”
Tiếp đó hắn đứng dậy nói thêm: “Chỉ cần qua tối nay, chúng ta sẽ có thể biết rõ chuyện này.”
Chú thích:
°Văn kê khởi vũ: nghe tiếng gà gáy dậy luyện kiếm. Ý chỉ những người có chí lớn lập quốc.
Tổ Địch (266 – 321) tên tự Sỹ Trĩ/Sỹ Nhã là người huyện Tù, Phạm Dương (phía Bắc huyện Lai Thủy, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc ngày nay), là đại tướng thời Tấn. Câu chuyện trứ danh “Văn kê khởi vũ” là cố sự giữa ông và người bạn thân Lưu Côn của ông.
Tổ Địch thời còn nhỏ vốn là một đứa trẻ tinh nghịch không ưa thích đọc sách. Đến thời thanh niên, ông ý thức được tri thức của bản thân quá nghèo nàn, thiếu hụt, cảm nhận sâu sắc rằng không đọc sách thì không thể đền đáp quốc gia, bèn quyết chí chuyên cần đọc sách, học vấn tăng tiến một bước dài. Ông từng nhiều lần đến kinh đô Lạc Dương, những người đã từng tiếp xúc với ộng đều nhận xét ông là một nhân tài có thể phụ tá đế vương trị quốc. Năm Tổ Địch 24 tuổi, đã từng có người tiến cử ông làm quan nhưng ông đều chối từ, vẫn không ngừng nỗ lực học tập.
Về sau, Tổ Địch cùng bạn thân thời thơ ấu của ông là Lưu Côn (276-318, tự Việt Thạch người Ngụy Xương, Trung Sơn, nay thuộc Vô Cấp, Hà Bắc) cùng ra đảm nhận chức chủ bạ (chức quan trông coi sổ sách) Tư Châu. Tổ Địch và Lưu Côn tình cảm thâm sâu, không những thường ngủ chung giường, đắp chung chăn, mà còn cùng chung lý tưởng vĩ đại: kiến công lập nghiệp, phục hưng Tấn quốc, thành nhân tài lương đống của quốc gia.
Một lần, Tổ Địch nửa đêm nghe tiếng gà gáy sáng mà tỉnh dậy, bèn một cước đạp Lưu Côn tỉnh dậy, nói: “Người khác đều cho rằng nửa đêm nghe thấy tiếng gà gáy là điềm gở, còn ta lại không nghĩ như vậy, chúng ta dứt khoát từ nay về sau cứ nghe thấy tiếng gà gáy thì dậy luyện kiếm, ngươi nghĩ thế nào?” Lưu Côn vui vẻ đồng ý. Thế là, bọn họ cứ mỗi ngày sau khi nghe thấy tiếng gà gáy đều rời giường đi luyện kiếm. Kiếm quang múa lượn, kiếm thanh vang vang. Xuân qua đông lại, lạnh qua nóng lại, chưa từng gián đoạn. Công sức bỏ ra đã không phụ người có lòng, qua huấn luyện và học tập khắc khổ trường kỳ, bọn họ rốt cục đã trở thành những người văn võ toàn tài. Sau này, Tổ Địch được phong Trấn Tây tướng quân, thực hiện nguyện vọng báo ân quốc gia. Còn Lưu Côn sau làm đô đốc cai quản quân sự ba châu Tinh Châu (thuộc Sơn Tây ngày nay), Ký Châu (thuộc Hà Nam ngày nay), U Châu (đông bắc Trực Lệ và Tây Bắc Phụng Thiên ngày nay), phát huy hết mức văn tài võ lược của ông. (trích Tấn thư – truyện Tổ Địch)
Tổ Địch chiêu binh Bắc tiến, xin Lang Nha Vương Tư Mã Tuấn Bắc phạt. Tư Mã Tuấn trong bụng không ưng nhưng không thể thể hiện ra ngoài nên chỉ cấp cho ông 1000 suất lương thưc, 3000 miếng vải, không cấp vũ khí, giáp sắt. Mùa thu 314, Tổ Địch dẫn hơn 100 gia đình trong họ tộc từ Kinh Khẩu lên Giang Bắc. Khi qua sông, đến giữa dòng, bèn gõ mái chèo mà thề “Tổ Địch nếu không bình định được Trung Nguyên, quyết sẽ không trở về Giang Đông nữa”. Tổ Địch sang sông, tự mở lò luyện sắt rèn binh khí, chiêu mộ binh sĩ, sau phá được Thạch Lặc, khôi phục toàn bộ đất phía nam sông Hoàng Hà. Do nội bộ nhà Đông Tấn liên tục lục đục mâu thuẫn nên chính sách Bắc phạt không được trường kỳ, đến tháng 9 âm lịch năm 321, Tổ Địch mất tại Ùng Khâu (huyện Kỳ, Hà Nam Trung Quốc ngày nay), được phong Xa kỵ tướng quân. Sau khi ông mất, Thạch Lặc phát binh thu hồi nhiều vùng đất phía Nam Hoàng Hà. Em Tổ Địch là Tổ Ước rút chạy vê Nam. Việc Bắc phạt của nhà Tấn bị gián đoạn nhiều năm cho tới khi Hoàn Ôn (312-373) lên nắm binh quyền. (trích wikipedia Việt - Tổ Địch)
Thay lời kết: Cố sự này cũng được đưa vào lời thơ Lý Bạch:
"劉琨與祖逖
起舞雞鳴晨"
"Lưu Côn dữ Tổ Địch
Khởi vũ kê minh thần"
dịch
"Lưu Côn và Tổ Địch
Gà gáy dậy luyện võ" (trích Tuyển tập thơ Lý Bạch quyển 23)