Hồi 99
Bí Trung Chi Bí

    
ình huống Hoàn Huyền dự tính tịnh không xuất hiện.
Tiều Nộn Ngọc cầm phi cáp chứa tin tức Can Quy bị chết ra xem, nàng không hề có chút phản ứng kịch liệt đau khổ khi chồng chết mà chỉ chậm chậm cúi đầu, đặt thư tín sang một bên, thần sắc bình tĩnh khẽ khàng nói: “Chàng chết rồi!”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiều Nộn Ngọc, Hoàn Huyền đã bị khí chất đặc biệt của ả hấp dẫn. Nhìn ngang nhìn dọc, mỹ nữ xinh đẹp thông minh chưa đến mười chín tuổi này tựa như người mới bước vào đời, không chút xảo trá, đoan trang cao nhã như nữ nhân cao môn, khí chất như lan như ngọc có điểm giống Vương Ðạm Chân, nhưng trong vẻ tĩnh lặng lại chứa đựng một thứ sức sống sinh động nào đó. Khi ả đưa mắt ngắm nhìn người nào, người ấy sẽ cảm thấy ả biến thành một con người khác. Nhiệt lực yêu mị trong mắt ả như có từ tính hút lấy người ta, như muốn khiêu chiến với định lực của nam nhân, khiến người ta nghĩ ngay đến thần sắc lúc phóng túng của ả, ví như chuyện được khích lệ cùng ả làm điều gì đó, hay nắm tay cùng đi dạo, hoặc cùng ngủ vài đêm, làm cho người ta rất kích thích. Phương diện này ả có nét giống với Nhậm Thanh Thị. Ả chính là tiên nữ và yêu tinh kết hợp trong cùng một thân thể. Căn bản là ả ta muốn thể hiện phương diện nào với người ta mà thôi. Mỗi lần thấy ả, cảm giác của Hoàn Huyền đều không giống nhau.
Nếu như ả không phải là vợ của Can Quy, mà còn là con gái Tiêu Tung, hắn sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt ả. Trước kia ước nguyện này hắn chỉ có mỗi cách áp chế trong lòng, hiện tại Can Quy đã chết, hắn đối diện với quả phụ mới này sẽ như thế nào đây?
Trong lòng Hoàn Huyền dâng trào những tư vị khó hình dung, trầm giọng nói: “Mong Càn phu nhân bớt buồn phiền. Món nợ máu này ta sẽ vì phu nhân mà đòi lại. Hoàn Huyền ta đảm bảo điều đó.”
Tiều Nộn Ngọc thờ ơ đáp: “Ta không còn là Càn phu nhân nữa. Nam quận công gọi lại ta là Nộn Ngọc được rồi.”
Một cỗ nhiệt khí trong nháy mắt chạy khắp toàn thân Hoàn Huyền làm huyết dịch hắn như sôi lên. Người con gái này chẳng những kiên cường ngoài sự tưởng tượng của hắn mà sự vô tình cũng có thể so được với hắn.
Tiều Nộn Ngọc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hai mắt xạ xuất những tia sáng yêu mị nóng bỏng kỳ lạ, ngữ điệu lại vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Người chết không thể phục sinh. Nhiệm vụ chấn hưng gia tộc của Nộn Ngọc không cho phép Nộn Ngọc bi thương, sẽ có một ngày ta tự tay giết chết tên Lưu Dụ cẩu tặc đó.”
Sau đó ả cúi đầu khẽ khàng nói: “Dù trong lòng Nộn Ngọc tràn đầy phẫn hận, nhưng vô pháp phát tiết. Nam quận công có thể giúp Nộn Ngọc một chuyện được không?”
Hoàn Huyền ngơ ngẩn đáp: “Chỉ cần ta làm được, tất sẽ vì Nộn Ngọc mà hoàn thành.”
Tiếu Nộn Ngọc chậm rãi đứng lên, hai má ửng hồng, song mục xạ xuất dục tình nóng bỏng, khẽ giọng: “Nam quận công đương nhiên làm được.”
Sau đó với tư thế xinh đẹp như múa, trước mắt trợn trừng mở to hết cỡ của Hoàn Huyền, ả chuyển thân quay vòng. Mỗi lần chuyển thân y phục của ả lại bớt đi một thứ, rồi rơi xuống đất. Khi ả ngừng quay và đối diện với Hoàn Huyền, trên người ả không còn vật gì, chỉ còn chiếc vòng cổ hình con chim bằng ngọc sáng lấp lánh trên ngực.
Hoàn Huyền bỗng có cảm giác bản thân quay lại thủa thiên địa sơ khai hàng vạn nghìn năm trước. Trong thiên địa trừ hắn ra chỉ còn vưu vật có thể làm bất cứ nam nhân nào cũng phải say mê trước mắt này thôi.
Tiều Nộn Ngọc bình tĩnh nói: “Hai ta chuyện gì cũng chẳng lý tới, chuyện gì cũng chẳng nghĩ, quên tất cả mọi sự hợp thể giao hoan với nhau. Chỉ có làm như vậy, Nộn Ngọc mới có thể phát tiết nỗi khổ trong lòng. Nam quận công có chịu giúp Nộn Ngọc chuyện này không?”
oOo
Mộ Dung Chiến quay lại tổng đàn Bắc Kỵ Liên ở tây môn đại nhai, trong lòng chứa đầy cảm giác thật khó mà nói ra. Từ sau khi quang phục lại Biên Hoang tập, tâm tình hắn chưa bao giờ kém như thế này.
Rõ ràng đã chặn được cao thủ bí tộc đó, lại để đối phương chịu một chiêu của hắn rồi sau đó chạy đi thật xa, làm hoang nhân mất hết mặt mũi.
Ðịch nhân đáng sợ như vậy phải ứng phó sao đây?
Kẻ không sợ trời, không sợ đất như Mộ Dung Chiến, lần đầu tiên bỗng phát sinh sợ hãi. Trách nhiệm thống soái trên vai hắn càng nặng nề hơn. Chuyện tốt duy nhất là Phương Hồng Sinh tịnh không ngửi thấy tung tích của các bí nhân khác ở bên trong tập. Như vậy rõ ràng là bí nhân vẫn chưa tiến vào trong tập.
Tình trạng này đương nhiên không phải mãi mãi giữ nguyên không đổi. Cao thủ bí tộc chạy thoát chính là kẻ tiên phong mở đường. Sau lần thua thiệt này, khi bí tộc chính thức triển khai hành động đối phó với Biên Hoang tập sẽ càng cẩn trọng hơn, định rõ kế hoạch ổn thoả.
Mộ Dung Chiến đặt thanh kiếm tuỳ thân của cao thủ bí tộc đó lên mặt bàn, rồi chán nản ngồi xuống ghế, trong lòng rộn lên bao lo lắng.
Bất lợi lớn nhất của bọn họ bây giờ là địch tối ta sáng. Vì vậy địch nhân có thể dễ dàng nắm được tình hình của bọn họ. Chỉ cần nhìn bí tộc cao thủ đó tìm cách hành thích Cao Ngạn là biết địch nhân có sự hiểu biết nhất định đối với Biên Hoang tập.
Bọn họ lại không biết chút gì về bí tộc, chỉ biết bí tộc do thần bí “Bí nữ” Minh Dao lãnh đạo.
Uy hiếp của Mộ Dung Thùy đối với Biên Hoang tập giờ trở thành thứ yếu. Bởi vì Mộ Dung Thùy căn bản không cần phải ra tay. Bí nhân đã đủ làm loạn Biên Hoang tập lên rồi. Chỉ cần bí nhân tùy tiện tiến hành những việc phá hoại mà bọn họ không thể đề phòng nổi hết như sát nhân phóng hoả, tập kích các thương nhân qua lại Biên Hoang tập là đủ biến Biên Hoang tập đang lấy lại sức lực trở thành một toà Tập chết.
Trong tình huống này, chỉ dựa vào chiếc mũi của Phương Hồng Sinh thật khó có tác dụng.
Trước khi tình huống phát triển kịch liệt hơn phải tìm được biện pháp ứng phó.
Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới Sóc Thiên Ðại. Nàng có thể nói là người duy nhất ở Tập biết về bí nhân. Có nên nhờ nàng giúp đỡ không?
Mộ Dung Chiến do dự khó quyết định.
Bởi vì chẳng những nàng đã nói không quản đến chuyện của hoang nhân, còn vì hắn cảm thấy tình ý của Sóc Thiên Ðại đối với mình.
Hắn với Sóc Thiên Ðại vốn không có chút hảo cảm nào, nhưng vì vậy lại thành có động lực mà sản sinh ra hảo cảm, tuy còn xa mới làm hắn cải biến cường độ cách thức sinh hoạt hiện nay. Ðiều quan trọng là hắn đã từng trải qua đau khổ khó mà chịu đựng đó rồi.
Hắn vẫn yêu Kỷ Thiên Thiên sâu sắc.
Chuyện này đã biến thành bí mật chôn kín trong lòng hắn.
Hắn từng tự thân hứa trước Kỷ Thiên Thiên, kể cả hy sinh tính mệnh cũng đảm bảo được an toàn cho nàng. Lúc hắn vì Kỷ Thiên Thiên hết lòng khuyên ngăn, không còn cách nào khác phải rời nàng mà đi, hắn đã lập thệ trong lòng, ai dám làm nàng bị tổn thương, hắn sẽ báo thù bất chấp thủ đoạn.
Người Kỷ Thiên Thiên yêu chính là Yến Phi chứ không phải hắn. Ðiều đó đương nhiên làm hắn đau khổ, nhưng hắn nguyện ý chấp nhận, còn thầm chúc phúc cho hai người trong lòng. Bởi vì Yến Phi là người hắn tôn kính và yêu mến nhất.
Trong lòng hắn bây giờ, việc cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên cao hơn nhiều với so với lợi ích của cá nhân hắn, kể cả việc quan trọng liên quan đến sinh mệnh.
Tâm tình này không có cách nào giải thích cho ai hiểu, bao gồm cả Ðồ Phụng Tam. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy Ðồ Phụng Tam trong lòng vẫn còn yêu Kỷ Thiên Thiên. Bất quá Ðồ Phụng Tam so với hắn đã thư thái hơn nhiều, nên sao có thể hiểu được cảm giác khổ sở sâu sắc trong lòng hắn.
Trong tình huống này, hắn không cách nào tiếp nhận được Sóc Thiên Ðại, còn có điểm sợ nàng, bởi vì hắn sợ sẽ làm tổn thương nàng.
Nghĩ đến đây hắn không biết nên khóc hay nên cười. Bản thân hắn và Sóc Thiên Ðại gặp nhau không quá hai lần, nhưng sao hắn lại cảm giác hiểu rõ nàng. Ðó có phải chỉ là ảo tưởng do cam tâm tình nguyện của một phía hay không?
Hắn thật sự có cảm giác hiểu rõ nàng có thể vì nàng rất thẳng thắn, không có tác phong giấu kín tình cảm vào trong lòng. Nàng có hảo cảm với Mộ Dung Chiến hắn là điều không phải nghi ngờ gì. Nhưng trong đó có chút tình cảm nam nữ nào không? Có bao nhiêu phần là xuất phát thuần tuý từ việc suy nghĩ lợi ích hơn thiệt? Hắn không biết.
Ðúng như nàng đã nói. Muốn làm chồng của nàng tuyệt không dễ dàng, phải xem có bản lĩnh hay không.
Bỗng có thủ hạ đến báo: “Có một cô nương xinh đẹp tên Sóc Thiên Ðại muốn gặp Chiến gia.”
Mộ Dung Chiến trong lòng thầm nghĩ sao lại khéo thế, vừa nghĩ tới nàng thì nàng đến. Ðồng thời hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng không giận hắn sao? Sao lại chịu xuống nước ủy khuất đến tìm hắn như vậy?
Khoát tay ra hiệu cho thủ hạ mời nàng vào, Mộ Dung Chiến ngả người ra ghế, tự nhiên đặt hai chân lên mặt bàn. Ðây là tư thế hắn thích ngồi nhất, giúp hắn đầu óc thoải mái. Hắn cũng rất thích cảm giác phóng túng kiểu này.
Sóc Thiên Ðại đã đến. Thần tình nàng có chút lạnh lùng. Nàng nhíu mày khi nhìn thấy Mộ Dung Chiến ngồi gác cả chân lên bàn mà không chịu đứng lên chào đón nàng.
Mộ Dung Chiến muốn dứt việc cho xong, thầm nghĩ nàng bất mãn cũng tốt, hận hắn cũng tốt. Quan hệ giữa nàng với hắn không để phát triển hơn, hắn cười nhẹ nói: “Mời công chúa ngồi.”
Sóc Thiên Ðại bỗng nhiên không nhịn được bật cười phì một tiếng đáng yêu rồi ngồi xuống bên cạnh, nhăn mũi nhìn đôi giầy của hắn hỏi: “Ngươi không biết chân mình rất có mùi hay sao?”
Mộ Dung Chiến phá ra cười đáp: “Cái gì mà chẳng tập cho quen được huống chi là cái chân thối không thể vứt bỏ này. Công chúa đại giá quang lâm không hiểu có việc gì?”
Sóc Thiên Ðại nhún vai thản nhiên đáp: “Ta sắp đi rồi.”
Mộ Dung Chiến thu hai chân xuống ngồi thẳng người dậy ngạc nhiên hỏi: “Phải về nhà rồi sao?”
Sóc Thiên Ðại chăm chú nhìn hắn đáp: “Cứ ở đây chẳng có ý nghĩa gì, còn bị người ta hoài nghi là gian tế thật khó chịu. Ta không muốn chết cùng với bọn chẳng tự biết mình như các ngươi.”
Mộ Dung Chiến cười khổ: “Tình huống chưa tồi tệ như vậy chứ!”
Sóc Thiên Ðại giận dỗi: “Chẳng những hoang nhân không hiểu bản thân mà bọn ngươi cũng chẳng có hy vọng gì. Nghĩ tình đã từng là bằng hữu ta mới đến chào từ biệt. Ta sẽ lập tức ly khai Biên Hoang tập, vĩnh viễn không quay trở lại.”
Mộ Dung Chiến trong lòng chợt nổi lên cảm giác mất mát gì đó mà bản thân cũng không rõ. Hắn hỏi: “Bọn ta sao lại không có hy vọng gì?”
Sóc Thiên Ðại giận dữ nói: “Hy vọng gì? Hy vọng ở đâu? Trên chiến trường không ai là đối thủ của Mộ Dung Thuỳ. Trước kia hắn không có cách nào tập trung tinh thần đối phó với bọn ngươi. Hiện tại hắn đã thu thập xong Mộ Dung Vĩnh, thống nhất Mộ Dung Tiên Ti tộc. Bọn ngươi còn nói có hy vọng sao? Mộ Dung Thùy cộng thêm với Vạn Sỹ Minh Dao, trong thiên hạ hỏi ai là địch thủ của bọn họ? Thác Bạt Khuê không phải. Bọn ngươi lại càng không phải.”
Mộ Dung Chiến nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, cảm nhận được cá tính can đảm kiên cường và tính tình lanh lợi tinh tế của nàng rồi mới chậm rãi nói: “Người làm tộc Nhu Nhiên bọn nàng lo lắng nhất có phải là Thác Bạt Khuê không?”
Sóc Thiên Ðại đáp: “Hoá ra ngươi cũng rất hiểu biết.”
Mộ Dung Chiến bình tĩnh nói: “Nàng phải biết Mộ Dung Thuỳ trước kia trợ giúp Thác Bạt Khuê là muốn Thác Bạt Khuê thay hắn bảo vệ bắc cương, áp chế người Nhu Nhiên bọn nàng.”
Sóc Thiên Ðại thản nhiên đáp: “Ðại khái là như vậy. Có liên quan gì không?”
Mộ Dung Chiến thở dài: “Sao lại không có liên quan gì? Nếu để cho Mộ Dung Thuỳ trước tiên thu thập Thác Bạt Khuê và hoang nhân bọn ta, rồi khi Mộ Dung Thuỳ thế lớn đã vững sẽ dùng tư thế như cơn gió lớn quét sạch lá để dọn sạch phương bắc. Với dã tâm của Mộ Dung Thuỳ, chỉ cần điều kiện chín muồi sẽ lập tức dẫn quân xuống phía nam tiêu diệt chính quyền người Hán ở phương nam.”
Sóc Thiên Ðại nhíu mày hỏi: “Thế thì sao?”
Mộ Dung Chiến đáp: “Không lạ khi nàng lại muốn tìm một người chồng có bản lĩnh hùng tài đại lược. Cái điều kiện chín muồi ta nói chính là khi cục thế phương bắc trở nên ổn định, muốn chuyện đó cần phải ưu tiên bắc cương trước tiên. Nhu Nhiên tộc của nàng từ hồi Phù Kiên thống nhất phương bắc luôn là dân tộc cường đại nhất trên thảo nguyên. Mộ Dung Thuỳ chịu để bọn nàng ngồi yên, rồi nhân dịp hắn xuống phương nam chinh chiến mà từng bước xâm chiếm các dân tộc khác trên thảo nguyên đến mức trở thành nạn cướp ở biên giới hay sao?”
Sóc Thiên Ðại không hiểu hỏi: “Chuyện đó thì có vấn đề gì? Ai làm chủ của phương bắc bọn ta cũng ứng phó như vậy.”
Mộ Dung Chiến nói: “Ðương nhiên khác biệt rất nhiều. So với Mộ Dung Thùy, thực lực của Thác Bạt Khuê hẳn còn cách một cự ly dài, kể cả khi hắn có thể đánh bại Mộ Dung Thùy, muốn diệt được nước Yên cũng phải mất một năm hay hơn mới làm nổi. Lúc đó quần hùng Quan Tây đã lũ lượt kéo đến tìm cách phân chia đất đai Yên quốc. Diêu Trường, Khuất Phục Quốc Nhân, Hách Liên Bột Bột, Lữ Quang, Ngốc Phát Ô Cô đều toàn là đối thủ mạnh, chỉ sơ sểnh một chút bắc phương sẽ rơi vào loạn cục quần hùng tranh đoạt, chứ không giống với chuyện mỗi Mộ Dung Thuỳ chiếm ưu thế như bây giờ. Diêu Trường hùng mạnh ở Quan Trung cũng chỉ đợi tình huống thuận tiện như vậy. Trong tình thế đó, Thác Bạt Khuê tay chân sẽ bị trói buộc, thân mình lo còn chưa xong. Bọn nàng mới có thể thừa thế phát triển ra bốn phía. Phân tích rõ ràng như vậy rồi, giờ công chúa hy vọng liên quân bọn ta và Thác Bạt Khuê đánh bại Mộ Dung Thuỳ hay là hy vọng Mộ Dung Thuỳ dễ dàng thu thập bọn ta đây?”
Sóc Thiên Ðại ngây ngốc một hồi, khẽ thở ra một hơi rồi gật đầu nói: “Lời ngươi vừa rồi rất có lý. Bất quá vấn đề là bọn ngươi không có khả năng là đối thủ của Bí tộc và Mộ Dung Thuỳ. Thực lực chênh lệch quá lớn.”
Mộ Dung Chiến thản nhiên đáp: “Công chúa có biết chuyện tám vạn đại quân chinh phạt Thịnh Nhạc của Mộ Dung Bảo đã bị Thác Bạt Khuê dùng kỳ binh đánh tan ở Tham Hợp Pha, toàn quân bị diệt, chỉ còn Mộ Dung Bảo được hơn mười danh tướng liều chết bảo hộ mới chạy được về Trung Sơn hay không?”
Sóc Thiên Ðại biến sắc hỏi: “Lại có chuyện vậy sao?”
Sau khi Mộ Dung Chiến kể lại một hồi, cuối cùng nghiêm chỉnh nói: “Vì vậy Mộ Dung Thùy không còn cách nào khác mới phải mời bí tộc để nhanh chóng thu thập bọn ta. Chỉ khi gạt bỏ được nỗi lo lắng là bọn ta bọn chúng mới có thể toàn lực đối phó với Thác Bạt Khuê. Có thể nói ngày nào Biên Hoang tập chưa bị lật đổ, Mộ Dung Thuỳ vẫn có khả nãng bị thất bại trong trận chiến này.”
Sóc Thiên Ðại lần đầu tiên dời ánh mắt đi nơi khác, ngẫm nghĩ đến những lời Mộ Dung Chiến nói. Khi mục quang nàng chuyển đến trường kiếm đặt trên mặt bàn, nàng giật mình thảng thốt: “Ðây chẳng phải là trường kiếm của Hướng Vũ Ðiền hay sao?”
Mộ Dung Chiến thần tình chấn động hỏi: “Hướng Vũ Ðiền?”
Thần tình sợ hãi trên vẻ mặt của Sóc Thiên Ðại chỉ có tăng mà không có giảm, trừng trừng nhìn hắn hỏi: “Bọn ngươi giết được Hướng Vũ Ðiền. Chuyện này tuyệt không thể nào.”
Mộ Dung Chiến đáp: “Nàng trước tiên hãy nói cho ta biết Hướng Vũ Ðiền là ai, sau đó ta sẽ nói cho nàng biết tại sao lại lấy được thanh kiếm này.”
Thần sắc Sóc Thiên Ðại hoài nghi nhìn hắn rồi lại liếc nhìn thanh kiếm đặt trên mặt bàn.
Vừa rồi Mộ Dung Chiến đặt chân lên bàn che mất thanh kiếm, sau đó Sóc Thiên Ðại lại mải nói chuyện với Mộ Dung Chiến nên không để ý đến thanh kiếm trên mặt bàn.
Mộ Dung Chiến giục: “Nói đi! Công chúa vốn là người thẳng thắn mà.”
Sóc Thiên Ðại thoả hiệp đáp: “Ðược rồi. Hướng Vũ Ðiền là bí nhân trong bí nhân. Võ công của hắn gồm cả võ công của bí tộc đã đại thành và võ công được truyền riêng duy nhất cho hắn trong bí tộc. Thanh danh hắn tuy không bằng ‘Bí Nữ’ Minh Dao, nhưng võ công nghe nói không dưới Mặc Sĩ Minh Dao, thậm chí còn vượt hơn. Thêm vào đó người này thiên sinh bác học, hiểu biết sâu rộng, bất kể trí tuệ hay đảm thức đều có thể so với Minh Dao.”
Mộ Dung Chiến ngạc nhiên hỏi: “Tên của hắn sao lại giống tên người Hán vậy?”
Sóc Thiên Ðại đáp: “Ðơn giản nói với ngươi thế này, đó chính là bí mật của Bí tộc. Bí tộc vẫn luôn bài xích ngoại nhân. Dù cho ngươi có quan hệ rất tốt với bọn họ, cũng vô pháp thâm nhập vào chỗ sinh sống của bọn họ. Chỉ có một người là ngoại lệ, đó là một người Hán. Người đó chẳng những được bọn họ tiếp nhận, còn tôn thờ như thần minh. Còn đó là nhân vật thế nào? Xuất thân lai lịch ra sao? Tên gọi là gì? Ðều là những điều cấm kỵ của Bí tộc bọn ta vô pháp biết được. Người đó chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất, chính là Hướng Vũ Ðiền, tên gọi của Hướng Vũ Ðiền là do người Hán này đặt. Ðược rồi! Ðến lượt ngươi nói cho ta biết làm sao có được thanh kiếm này?”
Mộ Dung Chiến đem quá trình đoạt được thanh kiếm kể lại tỉ mỉ một lượt, không giấu điều gì, chỉ giấu chuyện Phương Hồng Sinh bằng chiếc mũi thính mà tìm ra bí mật của Huớng Vũ Ðiền mà thôi.
Quả nhiên Sóc Thiên Ðại hỏi ngay: “Hướng Vũ Ðiền có danh đến vô tung đi vô tích. Sao lại để bọn ngươi dễ dàng tìm được như vậy?”
Mộ Dung Chiến không muốn nói dối cho qua chuyện. Thật ra hắn cũng không tìm ra lời nói dối làm cho nàng tin nên chỉ còn cách đáp: “Chuyện này thứ cho ta không nói được.”
Sóc Thiên Ðại tức giận hỏi: “Ngươi không tin ta sao?”
Mộ Dung Chiến đáp: “Cô nương chẳng phải không có hứng thú quản chuyện của bọn ta sao? Hơn nữa còn sắp ly khai.”
Sóc Thiên Ðại bực tức trừng trừng nhìn hắn nói: “Ngươi đúng là loại người chết đến nơi vẫn không đổi tính. Hiện tại đã rõ là Hướng Vũ Ðiền đối phó bọn ngươi. Minh Dao chắc là đối phó với Thác Bạt Khuê. Chỉ riêng một Hướng Vũ Ðiền đã đủ làm bọn ngươi rối tung lên rồi, vậy mà còn dám tự mãn nữa.”
Mộ Dung Chiến thở dài: “Chẳng nhẽ ta nghe được ba từ Hướng Vũ Ðiền là phải sợ hãi cúp đuôi chạy mất sao? Như vậy công chúa mới hài lòng hả? Hoang nhân bọn ta quả là đang rất sợ hãi đấy. Ta tuy không chặn được hắn lại, nhưng cũng đã chém hắn được một đao. Nàng nói ta phải sợ hắn sao?”
Sóc Thiên Ðại tức khí: “Vô tri!”
Mộ Dung Chiến thất thanh hỏi: “Vô tri cái gì?”
Sóc Thiên Ðại lại càng tức nói: “Hắn cố tình để ngươi làm hắn bị thương đấy. Ðó gọi là ‘Huyết Giải’, là bí pháp chỉ một mình Hướng Vũ Ðiền có, có thể mượn sự mất máu để vận hành huyết mạch, nhanh chóng đề thăng công lực, phá vây chạy đi.”
Mộ Dung Chiến thở ra một hơi hỏi: “Ðó là công pháp gì vậy? Sao lại quá tà dị.”
Sóc Thiên Ðại than thở: “Ðó chính thị là chỗ làm người ta sợ Hướng Vũ Ðiền nhất. Kỳ công dị thuật của hắn xuất mãi chẳng hết. Năm đó nếu không có hắn giúp đỡ Minh Dao đến cấm cung của Phù Kiên ở Trường An làm loạn một trận, việc cứu thoát phụ thân của Minh Dao rất có thể đã thất bại rồi.”
Mộ Dung Chiến trong lòng chợt trầm xuống, thuận miệng hỏi: “Hoa yêu có phải cũng là bí nhân?”
Sóc Thiên Ðại bực tức: “Không nói!”
Rồi nàng đứng bật ngay dậy.
Mộ Dung Chiến cũng đứng dậy nói: “Ðể Mộ Dung Chiến tiễn nàng một đoạn.”
Sóc Thiên Ðại lườm hắn một cái rồi nói: “Không cần phải tiễn. Ta không đi nữa.”
Mộ Dung Chiến vui mừng: “Công chúa có phải đã nghĩ thông rồi chãng?”
Sóc Thiên Ðại đáp: “Ta không biết. Ta đang bối rối lắm. Tối nay đến Tiểu Kiến Khang tìm người ta được không?”