Hồi 74
Tiên Môn Kiếm Quyết

    
ến Phi nhìn thấy trên thảo nguyên xác con ngựa thứ năm đã chết vì kiệt lực. Chàng biết chỉ trong nửa thời thần là có thể đuổi kịp Mộ Dung Bảo, giúp Thác Bạt Khuê hoàn thành tâm nguyện.
Khi bọn họ phát động tấn công vào lúc bình minh, Mộ Dung Bảo đang ở đỉnh đồi, từ vị trí chỉ huy nhìn tử địch Thác Bạt Khuê tiêu diệt đại quân viễn chinh của hắn, tư vị này thật đáng sợ và khó mà tiếp thu được.
Mộ Dung Bảo chưa bao giờ nếm mùi bại trận. Hắn đã tự cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại. Chính cái cảm giác tự kiêu ấy đã gieo mầm cho thất bại lần này. Nếu như hắn không phải ở nơi cao có thể nắm rõ được toàn bộ tình hình chiến trường, hiện tại tuyệt không thể đột vây chạy trốn. Dù vậy, theo Mộ Dung Bảo chạy thoát được cũng không quá mười người.
Thác Bạt Khuê tính toán kỹ càng, đoán rằng bọn Mộ Dung Bảo sẽ lưu tại đầu dốc núi để giám sát và khống chế đại cục. Y biết võ công của hắn được chân truyền của Mộ Dung Thùy, cộng thêm thủ hạ toàn là cao thủ liều chết bảo vệ, rất có khả năng đột phá trùng vây. Vì vậy trọng trách truy sát Mộ Dung Bảo mới được giao cho Yến Phi.
Yến Phi lờ mờ cảm thấy Thác Bạt Khuê có ý phái chàng ly khai chiến trường là để chàng không trông thấy cảnh tàn khốc khi Thác Bạt Khuê hắn tàn sát kẻ địch.
Thác bạt Khuê sẽ xử trí bọn địch nhân đã nhảy xuống hồ như thế nào? Bọn họ khẳng định sẽ trở thành tù binh, ý nghĩ này khiến cho chàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Tuy đang suy nghĩ nhưng tốc độ của chàng không hề giảm xuống, đất dưới chân chàng vùn vụt trôi qua, cuồng phong trên thảo nguyên vẫn thổi không ngừng, cỏ xanh nhấp nhô như sóng biển.
Vào lúc này, phía trước xuất hiện một đại hán thể hình to lớn, khôi ngô, tay trái đeo thuẫn, tay phải cầm thương đang đứng ổn định và vững vàng như cổ thụ chọc trời với gốc rễ bám sâu vào lòng đất, phong tỏa đường tiến lên phía trước của chàng.
Đại hán ngửa mặt lên trời cười dài: “Người đến có phải là Biên Hoang đệ nhất cao thủ Yến Phi? Bản nhân Sử Cừu Ni Quy mong lĩnh giáo Yến huynh.”
Yến Phi thầm than, không giết người này, đừng mong tiếp tục truy sát Mộ Dung Bảo.
Đổi lại trong tình huống khác, chàng tuyệt không nguyện ý đối đầu với kẻ liều chết hộ chủ như thế này, vì như thế chàng phải hạ sát thủ với chiến binh nghĩa dũng đã gạt sinh tử vinh nhục bản thân sang một bên. Nhưng trên chiến trường Yến Phi không có lựa chọn nào khác.
Yến Phi đến trước đối phương một trăm bước thì dừng lại. Đại hán điên cuồng gầm lên một tiếng, chạy từng bước dài đến phía chàng. Thảo nguyên như rung lên theo từng bước chân y, hiển thị khí thế cường hoành, quyết tâm sống mái, càng chứng tỏ bản thân y có thực lực để quyết chiến.
Điệp luyến hoa của Yến Phi đã ra khỏi vỏ.
Lưu Dụ gặp Tư Mã Nguyên Hiển tại sào huyệt bí mật lúc sáng sớm. Đây là ước hẹn từ ngày hôm qua, nhằm trao đổi tin tức.
Cả hai đều đồng ý là trước khi sát tử Can Quy, song phương đều duy trì mối liên hệ chặt chẽ, để tránh gây sai lầm trong việc phối hợp làm lỡ mất cơ hội.
Tư Mã Nguyên Hiển thần sắc hưng phấn: “Cha ta đã đáp ứng rồi, Trần công công sẽ xuất thủ giúp đỡ các ngươi thu thập Can Quy.”
Lưu Dụ cười khổ: “Bọn ta lầm rồi, Can Quy tuyệt không ẩn mình trong tiệm gạo đó.” Rồi đem toàn bộ tình huống đêm qua nói ra.
Tư Mã Nguyên Hiển nghe xong, gật đầu: “Cha ta hoài nghi không sai, người theo lời Trần Công Công, cảm thấy kẻ này cẩn thận và thông minh vô cùng. Theo đạo lý y không nên gặp mặt Tô Danh Vọng khiến người khác có thể theo dấu vết để truy tung mà nên lưu lại thuyền trên Đại Giang, muốn đánh muốn chạy đều rất thuận lợi”
Lưu Dụ thầm nghĩ cái này gọi là người ngoài cuộc sáng suốt hơn, cũng có thể thấy được tài trí và sự lão luyện của Tư Mã Đạo Tử, nghĩ lại bản thân mình nhiều lần thoát khỏi độc thủ của hắn quả thật cũng có chút may mắn.
Tư Mã Nguyên Hiển nhíu mày: “Lư Tuần đến Kiến Khang có việc gì thế? Nếu như giết được hắn, thu hoạch càng lớn hơn.”
Lưu Dụ không dám nói ra phán đoán về việc Lư Tuần đến Kiến Khang có khả năng là muốn đối phó với Lưu Dụ gã, liền nói: “Muốn giết Lư Tuần có lẽ dễ dàng hơn đối phó với Can Quy một chút, bởi vì Lư Tuần có khả năng đang ẩn mình trong tiệm gạo.”
Tư Mã Nguyên Hiển lấy làm lạ, hỏi: “Tô Danh Vọng không phải là người của Hoàn Huyền ư?Làm thế nào mà lôi kéo vào mối quan hệ với Lư Tuần?”
Lưu Dụ nghĩ thầm bất luận giết được Can Quy hoặc Lư Tuần hay không, Tô Danh Vọng khẳng định là đã xong đời, còn liên lụy đến vợ con. Với sự tàn nhẫn của Tư Mã Đạo Tử, y tuyệt không tha cho hắn. Gã nói: “Có thể có Cô Thiên Thu, đương nhiên cũng có thể có Tô Danh Vọng. Bề ngoài Tô Danh Vọng hưởng lợi từ hai phía, bên trong có thể là đệ tử trung thành cuồng tín của Thiên Sư đạo, vì lý tưởng tôn giáo, không màng đến sống chết của bản thân.”
Tư Mã Nguyên Hiển hai mắt sát cơ đại thịnh, lạnh lùng: “Hãy làm theo chủ ý của ta! Bắt hết vợ con Tô Danh Vọng, xem hắn có ngoan ngoãn hợp tác không?”
Lưu Dụ nói: “Đây là biện pháp khi không có biện pháp nào, chưa đến lúc tối hậu thì không nên sử dụng.”
Tư Mã Nguyên Hiển tràn đầy hào hứng: “Lưu huynh còn có đề nghị nào khác hay hơn sao? Đồ đương gia vì sao không đến cùng Lưu huynh?”
Lưu Dụ biết hắn có hảo cảm với Đồ Phụng Tam hơn bản thân gã. Vì Đồ Phụng Tam không những có mối thù sâu tựa biển với Hoàn Huyền, lại biết rõ hư thực của y, hơn nữa không mang cái áp lực uy hiếp của chân mệnh thiên tử. Gã đáp: “Đồ huynh phải đến Biên Hoang tập kêu gọi Hoang nhân huynh đệ của bọn ta đến Kiến Khang trợ giúp.”
Tư Mã Nguyên Hiển vui mừng nói: “Thật là tốt quá!”
Lưu Dụ thấy Tư Mã Nguyên Hiển bộc lộ tâm tính thiếu niên, ác cảm đối với hắn cũng giảm đi phần nào: “Bọn ta chỉ hy vọng có đủ người để đối phó với Thiên Sư quân, không hề có liên quan đến tình huống hiện nay.”
Tư Mã Nguyên Hiển tràn đầy hy vọng: “Yến Phi có thể đến giúp không? Cha ta cũng muốn hắn đến đây, chỉ có hắn mới có thể thu thập được Tôn Ân”
Lưu Dụ gật đầu nói: “Nếu như Yến Phi có thể phân thân, nhất định sẽ đến đây.” Trong lòng gã thầm nghĩ vì Tạ Đạo Uẩn, Yến Phi không thể không đến Kiến Khang.
Sau đó liền hỏi: “Nếu Can Quy và Lư Tuần, chúng ta chỉ có thể giết một người, công tử lựa chọn thế nào?”
Tư Mã Nguyên Hiển nhíu mày nói: “Huynh dự tính chỉ giết một người trong bọn chúng phải không?”
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Chuyện có thể làm được đương nhiên là giết cả hai người bọn chúng. Bất quá chúng ta trước tiên phải cân nhắc nặng nhẹ, đến lúc hành sự mới không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, kết quả là cả hai việc đều không thành.”
Tư Mã Nguyên Hiển trầm ngâm suy tính: “Cái chết của Can Quy đối với Hoàn Huyền mà nói chỉ là mất đi một danh tướng, tịnh không ảnh hưởng đến uy vọng của hắn. Nhưng Lư Tuần là truyền nhân của Tôn Ân, trong Thiên Sư đạo uy danh chỉ đứng sau Tôn Ân, còn hơn cả Từ Đạo Phúc. Nếu như hắn bị bắt sống tại Kiến Khang, sẽ là một đả kích trầm trọng đối với Thiên Sư Quân, trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của Tôn Ân trong tim các tín đồ.”
Lưu Dụ đồng ý nói: “Công tử nói rất đúng! Con bà nó! Nếu như pháp lực của Tôn Ân không tự mình bảo hộ được đại đồ đệ của hắn, thì dựa vào đâu mà dám tự cho mình là Thiên Sư? Hắc! Tưởng tượng xem! Lúc đại quân xuất chinh, chúng ta đem bêu cái đầu xinh đẹp của Lư Tuần trên Ngọ môn, sẽ có tác dụng kích động lòng quân hữu hiệu hơn nhiều so với câu chuyện con bà gì đó.”
Việc nói chen vào cả những câu thô tục như vậy làm vị hoàng thất quí tử này sướng hơn cả việc được vỗ mông ngựa. Tư Mã Nguyên Hiển hưng phấn nói: “Quyết định như thế đi, chúng ta lấy Lư Tuần làm mục tiêu hàng đầu, Can Quy và Nhậm yêu nữ cứ xếp thứ yếu.”
Lưu Dụ là cố ý làm cho hắn cao hứng, càng dễ nói chuyện, thừa cơ nói: “Đối phó Lư Tuần, nhất định phải dùng cao thủ. Ta muốn mời Tống Bi Phong đến giúp, nhưng sợ công tử trong lòng không thoải mái, trước tiên muốn nghe ý kiến của công tử đã. Nếu như công tử không đồng ý …”
Tư Mã Nguyên Hiển cắt ngang lời gã: “Đại cục là trọng, việc nhỏ trước đây bàn làm gì? A! Kỷ Thiên Thiên! Có một số việc ta thật lòng không muốn nhớ đến. Về phương diện này cứ do huynh quyết định đi!”
Hắn nói tiếp: “Cha ta muốn gặp huynh. Ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi, Lưu huynh đi cùng ta luôn.”
Lưu Dụ bất ngờ không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đã thốt ra lời khước từ. May mắn gã phát giác lúc Tư Mã Nguyên Hiển nói đến từ “mời”, thần sắc dường như có chút kỳ quái, gã đoán rằng Tư Mã Nguyên Hiển phụng mệnh cha đến thăm dò xem phản ứng của Lưu Dụ gã nên nào dám do dự, thần sắc ra vẻ vui mừng đáp: “Ta chính là đang muốn thỉnh an Lang Nha Vương, chỉ sợ vương gia người bận rộn. Chúng ta lập tức đi ngay!”
Đồng thời trong lòng gã kêu khổ. Hiện tại tiểu mệnh của gã đang nằm trong tay Tư Mã Đạo Tử. Lão muốn giết gã, chỉ cần tùy thời gọi gã đến một nơi nào rồi đặt gã vào chỗ chết. Một vị Trần công công cũng đã làm gã phải tận lực ứng phó rồi, hà huống còn có đệ nhị cao thủ trong bảng “Cửu phẩm cao thủ” Tư Mã Đạo Tử và cao thủ của Lang Nha Vương phủ.
Tư Mã Nguyên Hiển nghe xong câu trả lời của gã, thần thái nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, đứng lên nói: “Chúng ta đi!”
Hai người leo lên xe ngựa gần đó, trước sau có mười hai thân vệ cưỡi ngựa đi theo hộ giá, hướng về phía Lang Nha Vương phủ.
Ở trong xe, Tư mã Nguyên Hiển hỏi: “Nhậm yêu nữ buổi tối hôm đó cuối cùng là gặp ai? “
Lưu Dụ đáp: “Ta cũng muốn có người có thể nói cho ta hay.”
Thấy Tư Mã Nguyên Hiển trong mắt lộ thần sắc thất vọng, Lưu Dụ trong lòng thầm nghĩ mình không thể tùy tiện nói một câu thoái thác hắn được. Gã nói tiếp: “Đầu tiên, Can Quy không những biết Nhậm yêu nữ đi gặp kẻ nào, mà còn hiểu rõ kẻ đó không dễ gì gặp được, cho nên nhịn không được đã mở miệng hỏi. Mà Nhậm yêu nữ có thể gặp được kẻ này, cảm thấy tự hào, đã trả lời “hạnh bất nhục mệnh” °. Nhậm yêu nữ đương nhiên là đại diện cho Hoàn Huyền cùng kẻ đó nói chuyện. Kẻ có đủ tư cách khiến Hoàn Huyền cử mật sứ đến gặp tại Kiến Khang khẳng định không nhiều. Người này rốt cuộc là ai cũng khá rõ ràng rồi.”
Tư Mã Nguyên Hiển nhíu mày không nói, sau khi khổ sở suy nghĩ một lúc liền hỏi: “Huynh có nghi ngờ ai không?”
Lưu Dụ cũng đang dụng tâm suy nghĩ.
Đêm qua sau khi bọn họ quay lại Quy Thiện tự, Đồ Phụng Tam vì sợ Nhậm Thanh Thị nương tựa nhiều vào Hoàn Huyền, sẽ làm bại lộ quan hệ giữa hắn và Hầu Lượng Sinh. Hắn đặc biệt lo lắng cho sự an nguy của Hầu Lượng Sinh, làm mọi người cũng không có tâm tình đâu mà đi lo chuyện khác. Đến lúc này Lưu Dụ mới thật sự suy nghĩ đêm qua kẻ Nhậm Thanh Thị đi gặp là ai? Tối qua Đồ Phụng Tam đã dùng hết nhân sự, lập tức phái người đến Giang Lăng, cảnh báo cho Hầu Lượng Sinh lập tức bỏ trốn.
Lưu Dụ nói: “Lư Tuần cũng có thể đi theo Nhậm yêu nữ. Rất có khả năng hắn giám thị, hoặc tìm cơ hội hạ thủ giết chết kẻ đó, vừa khéo lại gặp Nhậm yêu nữ, nên thay đổi mục tiêu. Từ chuyện đó thấy rằng với bản lĩnh của Lư Tuần cũng không cách gì tìm ra cơ hội hạ thủ, đành phải bỏ qua. Con mẹ nó! Người này là ai chứ?”
Tư Mã Nguyên Hiển hưng phấn nói: “Đúng! Con mẹ nó! Người này rốt cục là ai? Vì sao Lư Tuần lại cảm thấy cổ quái đối với việc Nhậm yêu nữ đi gặp kẻ kia. Rõ ràng kẻ này với Hoàn Huyền đang ở vào tình trạng đối địch. Người nào có thể khiến cho Lư Tuần muốn hành thích?”
Lưu Dụ vẻ mặt biến đổi, ngây người nhìn Tư Mã Nguyên Hiển, quên rằng câu hắn vừa mới nói ra có thể là câu nói thô tục nhất trong đời hắn.
Đội mã xa lúc này đã chạy đến ngoài cửa Lang Nha Vương phủ thì dừng lại.
Tư Mã Nguyên Hiển nhìn thấy thần tình của Lưu Dụ, biết gã đã đoán ra được kẻ đó, vội khẩn trương hỏi: “Rốt cuộc kẻ đó là ai?”
Lưu Dụ đang muốn trả lời hắn, bỗng nhiên thần sắt đột biến, đưa tay rút Hậu Bối đao sau lưng, quát lên: “Cẩn thận, có thích khách!”
Nói chưa hết câu, từ bên ngoài đã truyền lại hai tiếng la thảm, tiếp đến nóc xe vỡ tung ra.
Lưu Dụ đã kịp rút Hậu bối đao, ôm ngang người Tư Mã Nguyên Hiển, phá vỡ cửa xe, lăn ra bên ngoài.
“Rầm!”
Chỗ trong xe hai người vừa ngồi vỡ vụn, mảnh gỗ bắn tung tóe, cảnh tượng kinh nhân đến cực điểm.
Thương ảnh tràn ngập không gian, nhắm đầu, mặt Yến Phi đâm tới, tựa như dốc toàn lực, nhưng Yến Phi đã cảm nhận rõ ràng “mục tiêu” của Sử Cừu Ni Quy, biết đó chỉ là chiêu số dụ địch che đậy sát chiêu thật sự.
Khi Sử Cừu Ni Quy ra chiêu công kích đầu tiên, chàng đã cảm thấy rõ ràng Sử Cừu Ni Quy không chỉ là cao thủ có khả năng cùng chàng phân cao thấp, mà còn không màng đến chuyện sinh tử, chỉ cốt ngăn trở chàng truy sát Mộ Dung Bảo. Chỉ cần chàng một chút không cẩn thận, thụ thương dưới sự tấn công điên cuồng của đối thủ, ngay cả khi có thể giết chết Sử Cừu Ni Quy, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đên việc chàng hoàn thành nhiệm vụ mà Thác Bạt Khuê ủy thác. Điều làm chàng lo lắng là để trừ khử một đối thủ mạnh như thế này, không thể không tổn hao chân nguyên, sẽ đại giảm cơ hội đuổi kịp Mộ Dung Bảo.
Tính đi tính lại, có Sử Cừu Ni Quy cản trở, khả năng Mộ Dung Bảo chạy trốn thành công càng lớn. Yến Phi hừ lạnh một tiếng, Điệp Luyến Hoa nghiêng nghiêng chỉ vào đối thủ, lung lay bất định, vừa công vừa thủ, làm cho đối phương khó mà đoán được.
Trong lúc tâm tư vừa chuyển, Sử Cừu Ni Quy vọt đến trước mặt Yến Phi, thương ảnh mù trời ngập đất lập tức tiêu tán, chỉ còn lại cái bóng như một đám mây đen, cắt mặt mà tới.
Biến hóa này tựa như ảo thuật. Yến Phi trong lòng không nhịn được cũng thầm tán thưởng. Chàng lâu rồi chưa gặp phải đối thủ mạnh mẽ và nhạy bén như thế này. Chàng lập tức thả lỏng, gác nhiệm vụ truy sát Mộ Dung Bảo sang một bên, bằng không nếu trong lòng vẫn còn vướng mắc, chỉ một chút bất cẩn, rất dễ bị lật thuyền trong cống rãnh, ôm hận dưới tay đối thủ.
Điệp Luyến Hoa chém ra ngay đúng mép biên giữa thuẫn và yết hầu của Sử Cừu Ni Quy
“Choang!”
Sử Cừu Ni Quy vội vàng lùi về sau, kiếm này lực đạo trầm hùng, liên miên bất tuyệt như sóng trường giang, đổi lại là người khác đã chịu đựng không nổi. Nhưng Sử Cừu Ni Quy chính là cao thủ kiệt xuất nhất mới nổi lên của Đại Yên, võ công đích thị đứng trên Mộ Dung Bảo, tuy đối phó với chiêu vừa rồi cực kỳ khó khăn nhưng vẫn miễn cưỡng trụ lại được.
Nếu đối thủ không phải là Yến Phi thì lúc này hắn đã quyết định thừa thắng truy kích, thi triển sát thủ, không để đối phương một lần nữa phản kích. Nhưng Yến Phi là dạng người nào, nắm chắc một thuẫn đó hoàn toàn không phải toàn lực thi triển, vì vậy Sử Cừu Ni Quy tự mình không chịu nổi kình lực của một kiếm đó.
Quả nhiên Sử Cừu Ni Quy thu thiết thuẫn lại, bảo vệ vùng ngực bụng, trường thương từ dưới đáy thuẫn đâm nghiêng mà tới, nhắm thẳng vào vị trí đan điền của chàng, nhanh như thiểm điện, kèm theo tiếng rít phá không, rõ ràng là với lực đạo cường mãnh.
Nếu như chàng thừa cơ tấn công, khác nào tự đưa mình đâm vào ngọn thương. Chiêu thức biến hóa cùng cực như vậy, chàng cũng lần đầu được nhìn thấy. Điểm lợi hại nhất là đối phương trầm trường thương xuống, lại dùng thuẫn bài che mất tầm nhìn của Yến Phi, đến khi trường thương tới vị trí gần như dính với mặt đất, dùng cước đá mũi thương, từ dưới lên trên bắn tới Yến Phi.
Yến Phi cười lớn: “Hảo thương pháp!”
Chàng một cước xuất ra, trúng ngay đầu thương.
Trường thương bị đẩy bắn lên trên, xoáy tròn, phát ra âm thanh mãnh liệt bay xuyên qua không gian tới bảy, tám trượng.
Sử Cừu Ni Quy trông thấy bí kỹ bị phá nhưng vẫn dũng mãnh hét to một tiếng, ném thuẫn bài xoay theo hình xoắn ốc bay tới, đồng thời bạt xuất mã đao bên hông phóng theo sau thuẫn.
Thuẫn ném ra lần này khác so với trước, kình lực sung mãn không lưu lại một mảy may nào. Cho dù với công lực hiện tại của Yến Phi, cũng cảm thấy ngạnh tiếp chiêu này là hết sức bất trí.
Chàng đương nhiên tự tin có thể đánh rơi thuẫn xuống. Nhưng với cái thuẫn bài nặng bảy, tám mươi cân này, thêm vào đó là chân kình của Sử Cừu Ni Quy, phối hợp với thế xoay vòng cũng đủ làm cho cánh tay Yến Phi tê rần, khó có thể kháng cự lại thế đao liên tục công tới của Sử Cừu Ni Quy.
Sự cao minh của kẻ này, quả thực nằm ngoài dự đoán của Yến Phi. Yến Phi bỗng bất ngờ nhảy lên, điểm mũi chân phải vào giữa trọng thuẫn, tựa như đằng vân giá vụ theo thiết thuẫn bay lui. Trong sát na đã lăng không mở rộng khoảng cách ba trượng với Sử Cừu Ni Quy.
Yến Phi dùng lực vào mũi chân, không chỉ làm cho thiết thuẫn dưới chân ngừng quay mà còn làm cho nó quay theo chiều ngược lại. Tiếp đó rời thuẫn, quay lại nghênh tiếp thế truy kích liên miên của Sử Cừu Ni Quy.
Sử Cừu Ni Quy kinh hãi, tránh sang một bên. Tuy tránh được thiết thuẫn, nhưng khí thế như cầu vồng đã tan nát, một lần nữa không thể bằng năng lượng vi diệu mạnh mẽ mà truy kích Yến Phi.
Lúc này Yến Phi lao đến phía trên của Sử Cừu Ni Quy, Điệp Luyến Hoa công kích y không chút lưu tình.
“Đinh đinh đang đang”,tiếng đao kiếm giao kích liên miên bất tuyệt phát ra. Sử Cừu Ni Quy tận lực thi triển sở năng, miễn cưỡng chống cự.
Yến Phi tung mình nhảy vọt về phía sau, hạ xuống đất.
“Keng!”
Trường thương trước đó bị Yến Phi đá trúng khi ở trên không lúc này đang lung lay phía sau Sử Cừu Ni Quy. Có thể thấy các chiêu số vừa mới giao thủ xảy ra với tốc độ nhanh như thế nào.
Sư Cừu Ni Quy chỉ mới chặn bảy, tám kiếm của Yến Phi, mà quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài rối tung lên, miệng mũi tai đều ứa máu, toàn thân run rẩy, giống như vừa trải qua ba ngày hai đêm chiến đấu liên tục trên chiến trường.
Sử Cừu Ni Quy khó tin nhìn Yến Phi, run run giọng: “Đây là công pháp gì?”
“Keng!”
Sử Cừu Ni Quy cuối cùng cũng không cầm nổi mã đao, để rơi xuống đất.
Yến Phi trong lòng than thầm, hiện tại việc truy kích Mộ Dung Bảo đã tan như bọt nước, cũng vì chân nguyên tổn hao quá độ. Chàng đã ngầm lấy “Tiên Môn Quyết” dung hợp vào trong kiếm pháp, mỗi kiếm kích ra đều chí hàn chí nhiệt, người bình thường như Sử Cừu Ni Quy làm sao có thể chống nổi? Chẳng khác nào dùng chân kình của Sử Cừu Ni Quy khai mở “Tiểu Tiên Môn”. Dù cho không khai mở Tiên Môn thật sự, nhưng cũng đủ để mở toang khuyết khẩu trong kình khí đối phương, triệt để đánh bại đối thủ.
Nếu không như vậy, Yến Phi sợ rằng gặp phải người dũng mãnh không sợ chết như Sử Cừu Ni Quy muốn đối phó cũng phải mất một đoạn thời gian.
Đến kiếm thứ tám, Yến Phi cũng cảm thấy sức lực gián đoạn.
Nếu như không gặp phải đối thủ cao mình như thế này, chàng cũng khó sáng tạo ra “Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp” mới, được lĩnh ngộ từ Tiên Môn. Ngày đó, tại Ba Lăng, đối diện với Lưỡng Hồ Bang bao gồm cả Nhiếp Thiên Hoàn, chàng mới lần đầu sử dụng. Nhưng có thể tùy tâm sử ra kiếm chiêu như lần này là đột phá hoàn toàn mới.
Sử Cừu Ni Quy “Ụa” lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngồi xuống đất, hai mắt tuôn trào nhiệt lệ, buồn rầu nói: “Giết ta đi!”
Yến Phi tra kiếm vào vỏ, kinh ngạc hỏi: “Sử Cừu huynh vì sao lại khóc thế?”
Sử Cừu Ni Quy thê lương nói: “Ta không phải vì sinh tử bản thân mà lưu lệ, càng không phải vì bị ngươi đánh bại mà lưu lệ, mà là đau lòng do thua trận này. Giá như bọn ta tuân theo chỉ thị của hoàng thượng, thì đã không rơi vào kết cục này. Động thủ đi!”
Yến Phi hững hờ nói: “Hãy quay về đi! Chiến tranh luôn có lúc thắng lúc bại.”
Nói xong quay người bỏ đi.
---------------------------
Chú thích:
° “hạnh bất nhục mệnh”: may mắn không nhục mệnh