18 Vào một ngày cuối đông, Tống Kha bỗng dưng nhớ tới Tam Lại Tử, đã mấy ngày rồi anh không nhìn thấy hắn. Anh bước ra cửa hiệu, nhìn thấy Hồ Nhị Tẩu đầu bù tóc rối đang quỳ trước cửa quán ăn rồi vái lia lịa những người đi trên đường. Vừa vái mụ ta vừa nói: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết…” Anh khó chịu vô cùng nhưng thực lòng rất đồng cảm với người đàn bà cô độc giống như anh vậy. Anh có sự lý giải mới đối với những việc mụ ta làm trước kia, có thể mụ làm tất cả những chuyện đó là để giải tỏa nỗi bực dọc tích lũy từ lâu. Tống Kha cũng chỉ có thể thể hiện sự đồng cảm của mình, anh thực sự chẳng có cách nào giúp mụ ta được. Người đàn ông của mụ sau khi nghe tin mụ bị điên cũng về thăm một lần, không lâu sau đó thì kiên quyết ra đi, mụ giống như miếng giẻ rách không dùng vào việc gì được vậy. Đây là điều khiến Tống Kha cảm thấy thương mụ. Anh cũng khó xác định được nếu Lăng Sơ Bát bị điên thì liệu anh có bỏ cô như bỏ một cái giẻ lau vô dụng không? Một luồng gió lạnh thổi ngang qua đường. Tống Kha cảm thấy lạnh thấu xương. Không hiểu mụ chủ quán với áo quần rách nát kia có bị lạnh không nữa? Tống Kha nhận thấy mụ chẳng có cảm giác gì với gió lạnh cả. Có phải người điên thì không cảm nhận được sự nóng lạnh trên nhân gian? Nếu thế thì, anh mong rằng mụ sẽ không tỉnh táo lại, như vậy mụ sẽ không phải chịu đau khổ và tổn thương một lần nữa. Tống Kha đi tới cửa hiệu giày dép, mua một đôi giày vải rồi đi về hướng miếu Thổ Địa. Trong tâm trí anh thì từ trước tới giờ Tam Lại Tử chưa từng đi giày. Gót chân của hắn cứng như sắt vậy, mặc dù vậy anh vẫn lo bàn chân của hắn sẽ bị đông cứng trong ngày đông lạnh giá như thế này. Thế nhưng, khi tới miếu Thổ Địa, Tống Kha không tìm thấy Tam Lại Tử. Chăn gối của hắn vẫn để ở một góc đằng sau bức tượng ông bà Thổ Địa. Anh đặt đôi giày mới vào cuối chiếc chăn. Anh đi khỏi miếu Thổ Địa, gió lạnh vẫn gào thét. Anh không biết giờ này Tam Lại Tử đang ở đâu, có lẽ nào lại đang run rẩy trong gió lạnh? Thực ra, Tam Lại Tử đã rời khỏi miếu mấy ngày trước. Hắn đi về phía núi lớn phía tây thị trấn. Lúc đó, hắn vừa mớ đào xong huyệt cho một người trong thị trấn vừa chết. Và người bị chết đó cũng là một người giàu, tình trạng chết giống hệt với ông Chu Quý Sinh… Không hiểu Tam Lại Tử ngày càng gầy guộc kia muốn đi đâu? Chẳng ai biết cả. Cũng có thể lòng hắn có nỗi giày vò nào đó nên đã rời khỏi thị trấn Đường. Chính trong ngày cuối đông đó, Chung Thất chết. 19 Hôm đó là ngày mùng 2 tháng Mười hai âm lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm. Hôm đó là một ngày âm u. Mới sáng sớm, Dương Phi Nga mặc dù bệnh tật yếu ớt đã dậy nấu cháo cho Chung Thất. Tỉnh dậy, Chung Thất nói chẳng muốn ăn gì cả. Dương Phi Nga cũng chẳng nói gì thêm. Sau khi được Chung Thất đưa về, Dương Phi Nga rất ít khi đi ra khỏi nhà. Cô ta trở nên lặng lẽ như trước, đôi khi cũng chẳng muốn nói thêm một câu. Chung Thất cũng trở nên yên ắng hơn, giống như một cục đá. Càng ngày họ càng ít nói chuyện với nhau, nhưng càng ngày lại càng hiểu nhau hơn. Bởi căn bản họ cũng không cần dùng quá nhiều lời để biểu đạt điều gì đó, chỉ cần trao nhau một ánh mắt, họ đã biết đối phương đang nghĩ gì, đang cần gì. Bình thường họ cũng hiếm khi đi ra khỏi cửa, chỉ những lúc tới nhà họ Trịnh khám và bốc thuốc thì họ mới đi. Trong nhà Chung Thất nồng nặc mùi thuốc bắc. Đôi khi Chung Thất ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc lại nôn thốc nôn tháo. Nhưng cũng chẳng có cách nào để sống tiếp được nên họ vẫn phải kiên trì uống thuốc. Trong đầu Chung Thất bỗng xuất hiện ý nghĩ, chờ cho tới khi họ chữa trị khỏi bệnh hoa liễu xong thì sẽ tới đón mẹ và bọn trẻ con về. Người khiến Chung Thất và Dương Phi Nga cảm động chính là con trai ông lang Trịnh Triều Trung – Trịnh Vũ Sơn. Anh ta không những không kỳ thị mà còn rất chuyên tâm chữa trị cho họ. Chung Thất đã tiêu hết những đồng tiền vơ vét được trước kia, nhưng Trịnh Vũ Sơn vẫn cho hắn nợ tiền thuốc uống và thuốc bôi. Dần dà cũng thấy bệnh tình của họ càng ngày càng khả quan. Cứ ngỡ ngày hạnh phúc cả nhà đoàn viên của họ sắp tới gần thì Chung Thất lại lăn ra chết vào ngày đông lạnh âm u. Tới trưa, Chung Thất trở nên lo lắng vô cùng. Dương Phi Nga nghĩ có lẽ Chung Thất lại bắt đầu đau ngứa. Thế nhưng lần này, cô ta đã không hiểu ý của Chung Thất. Cô ta không nói gì, lặng lẽ đứng dậy đi lấy thuốc để chuẩn bị bôi cho Chung Thất. Tới khi cô ta lấy thuốc ra thì Chung Thất đã rời khỏi nhà. Cánh cổng lớn thường ngày đóng chặt hiện mở toang, Dương Phi Nga lo lắng không hiểu hắn đi đâu? Dương Phi Nga chạy ra cửa, cô ta không thấy bóng Chung Thất trong ngõ nữa. Cô ta liền đóng cửa lại, ngồi trên chiếc ghế mây nghe gió gào thét bên ngoài cửa, kiên nhẫn chờ Chung Thất về. Chung Thất sốt sắng đi ra bờ đập. Hắn đứng trên bờ đập, rồi nghe thấy có tiếng khóc vọng tới. Là ai đang khóc vậy? Chung Thất sợ hết hồn. Hắn muốn về nhưng không còn kịp nữa. Trên bờ đập không có ai cả, một ngày lạnh như thế này ai cũng muốn co cụm trong nhà sưởi bếp than, làm gì lại có ai tới bờ đập này khóc lóc chứ? Cuối cùng, Chung Thất nhìn thấy một người từ nơi xa lắm, người hắn nhìn thấy mặc chiếc áo dài tay màu xám và đang đứng trên những ngôi mộ lô nhô trên sườn núi Ngũ Công Lĩnh. Đó có phải là họa sĩ Tống Kha, người mà hắn đã phải lên phố huyện mời về? Lẽ nào tiếng khóc phát ra từ chỗ Tống Kha? Bỗng dưng, Chung Thất nghĩ nếu như khi đó hắn không lên phố huyện tìm họa sĩ, thì hắn sẽ không tới chơi bời ở động quỷ trong phố huyện, cũng có thể không mắc bệnh hoa liễu này. Nếu không mắc căn bệnh này, cũng có thể… Khuôn mặt hắn hé một nụ cười, nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều cái giá như vậy chứ? Nhưng hắn không hiểu nổi tại sao Tống Kha lại khóc bên sườn núi với những ngôi mộ lô nhô này. Chung Thất vẫn vô cùng lo lắng, lòng hắn nóng như lửa đốt. Lúc này, hắn phảng phất nghe thấy tiếng tiêu. Tiếng tiêu rất thê lương. Tiếng khóc rất thê lương. Tiếng khóc vẫn tiếp tục. Tiếng tiêu và tiếng khóc quyện vào nhau khiến Chung Thất càng thấy lo hơn. Chung Thất đi xuống đập sông trong sự lo lắng khôn nguôi, nếu như ban đầu hắn không biết mục đích đi ra khỏi nhà của mình, thì lúc này hắn biết mình muốn đi qua cái cầu gỗ nhỏ để đi lên sườn núi Ngũ Công Lĩnh, để được nghe tiếng tiêu của Tống Kha. Lòng hắn bỗng dâng lên niềm thôi thúc nói chuyện với Tống Kha, nhưng việc nói gì thì hắn vẫn chưa nghĩ ra. Chung Thất đi lên cầu gỗ, nhưng chưa được mấy bước đã cảm thấy chóng mặt. Hắn hụt chân rơi tõm xuống nước. Chung Thất đã chết như vậy, người phát hiện ra xác của hắn là Tống Kha. Hắn chết, chẳng có ai trong thị trấn Đường thương xót, xác của hắn chỉ được gia tộc họ Chung chôn cất qua loa, duy có một mình Dương Phi Nga tới đưa tang. Hai đứa con trai của hắn sau khi biết tin bố mình bị chết chỉ cười nhạt. Cái chết của Chung Thất khiến người dân trong thị trấn Đường cảm thấy khó hiểu, hiện tại là mua nước cạn, dòng nước suối chảy rất yếu, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngập bắp chân, chỗ Chung Thất chết nước chỉ ngập mắt cá mà thôi. Nước nông như vậy làm sao có thể khiến cho một Chung Thất to cao là vậy chết chìm được chứ? Đó là một bí ẩn. Và cũng có người nói là hồn mà Thẩm Văn Tú đã ấn đầu Chung Thất xuống nước cho chết sặc. 20 Đêm sau khi Chung Thất chết trở nên dài đằng đẵng và lạnh lẽo vô cùng. Dương Phi Nga cô độc một mình ngồi trong phòng Chung Thất, lắng nghe tiếng gió bên ngoài cửa. Trong tiếng gió có tiếng khóc thầm, nhưng cô ta lại không khóc. Chưa khi nào Dương Phi Nga bình tĩnh như vậy, dường như cô ta đã không còn nước mắt nữa. Khóe miệng co ta thoáng hiện nụ cười, ánh mắt cô ta đang nhìn xuyên qua, màn sương đêm. Ánh đèn dầu trong phòng tự dưng phập phù. Hình như Dương Phi Nga nghe thấy một tiếng thở dài. Cô ta biết, đó không phải là tiếng thở dài của mình, cũng không phải là tiếng thở dài của Chung Thất, mà là của một người phụ nữ khác. Dương Phi Nga cười khẩy một tiếng rồi nói: “Cô hài lòng rồi chứ? Chung Thất đã chết rồi, cô không nên hận thù nữa. Nếu cô hận tôi thì lấy luôn mạng sống của tôi đi. Tôi không còn sợ nữa đâu, dù gì tôi cũng đã được sống chuỗi ngày tháng của con người, tôi mãn nguyện rồi”. Nói rồi, Dương Phi Nga liền đứng dậy đi tới trước tủ. Cô mở ngăn kéo giữa, rồi lôi bức truyền thần của Thẩm Văn Tú mà Chung Thất cất giữ bấy lâu ra, ngồi lặng trên ghế mây nhìn bức truyền thần. Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh khác thường. Dương Phi Nga còn nghe thấy tiếng tim mình đập. Cả tiếng thở của cô nữa. Dương Phi Nga nói với bức truyền thần: “Họa sĩ Tống không hổ là cao thủ, anh ta đã vẽ chị giống thật như vậy, tuy rằng vẫn còn một số điểm chưa đạt. Xem ra, tôi không có cái phúc phận được họa sĩ Tống vẽ truyền thần cho. Đúng là rốt cuộc thì giữa người với người vẫn có sự khác biệt. Có điều, tôi không hề đố kị với chị, cái tôi đáng có thì đã nhận được rồi. Chị đi tìm hồn ma của Chung Thất đi, hiện giờ anh ấy đã không còn ở bên tôi nữa”. Dương Phi Nga nói xong liền để bức truyền thần lên trên đèn dầu. Mãi tới khi bức truyền thần cháy hết chỉ còn một làn khói xanh bay lên. Dương Phi Nga nghe thấy tiếng bước chân nhẹ xa dần, biến mất trong gió…