Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương hai mươi tám

     idge nghe thấy tiếng ai mở một cánh cửa, chắc chắn là cánh cửa phòng Edward, rồi cô nghe thấy tiếng chân rón rén bước xuống thang gác và cô nhận ra đó là tiếng chân Edward. Cô bật đèn xem giơ trên chiếc đồng hồ nhỏ đầu giường. Ba giờ kém mười. Và giờ này Edward xuống dưới nhà làm gì? Lạ thật.
Họ đi ngủ sớm, khoảng mười rưỡi, về phần Midge, cô không ngủ được. Cô không khóc, nhưng nghe thấy tất cả những tiếng chuông chiếc đồng hồ treo tường dưới nhà gõ nửa giờ một lần. Cô nằm trên giường, mở cặp mắt khô khốc nhìn vào bóng tối, lòng buồn khôn tả. Midge đã chủ động và vĩnh viễn từ bỏ thái ấp Ainswick, dinh cơ thân thiết mà nếu cô muốn, sẽ thuộc về cô. Thà sống độc thân còn hơn kéo lê một cuộc sống buồn tẻ và nhạt nhẽo, cho dù ở Ainswick, với Edward và bóng ma của Henrietta. Trong lúc ngồi nói chuyện với Edward trong cánh rừng dẻ. Midge đã để lộ ra nỗi ghen tuông...
Hơn nữa, Edward cũng chưa bao giờ nói là anh yêu cô. Anh nói đến lòng quý mến, chỉ có vậy. Thôi được, về cách nói thì Midge có thể bỏ qua. Nhưng làm sao cô sống nổi bên một người đàn ông mà trái tim vẫn hướng về một phụ nữ khác, bên một Edward mà trái tim vẫn hướng về Henrietta?
Nhưng anh ấy xuống dưới nhà làm gì nhỉ? Câu hỏi ám ảnh Midge đến nỗi cô phải vùng dậy, mặc tấm áo choàng trong nhà, rồi cầm đèn pin đi nhanh ra hành lang. Không thấy một vệt sáng nào. Midge ra đầu cầu thang, cúi nhìn xuống dưới. Tầng một cũng tối om. Cô bước xuống thang gác. Đến sảnh, sau một chút ngập ngừng, cô bật công tắc đèn. Xung quanh hoàn toàn im ắng. Các cánh cửa đều đóng. Vậy là Edward không ra ngoài. Vậy anh ấy ở đâu?
Một mùi ga nhè nhẹ đập vào lỗ mũi Midge. Cô đi thẳng đến cánh cửa dẫn vào khu bếp, lúc này đang mở hé. Càng đi sâu vào hành lang khu vực này Midge càng thấy mùi ga nồng nặc. Nhất là trong gian bếp. Cô bật đèn, nhìn thấy Edward: anh nằm sóng soài trên nền nhà, đầu chui vào lò ga, công tắc ga mở hết cỡ.
Midge không thuộc loại người hoảng hốt đến mức mất bình tĩnh, không làm được việc cần làm. Cô chạy nhanh ra cửa sổ. Không mở được, cô lấy khăn quấn vào nắm tay, đập võ ô kính. Rồi cô nín thở, khóa núm ga, kéo Edward ra ngoài lò. Anh đang bất tỉnh, nhưng chắc chắn chỉ mới cho nên vẫn thở hổn hển. Midge kéo Edward ra gần cửa sổ, rồi quỳ xuống, lay cánh tay anh. Cô gọi, lúc đầu rất nhẹ nhàng, nhưng sau cô gọi to, giọng tuyệt vọng.
- Edward! Edward! Edward! Edward!
Anh cựa quậy, thốt ra một tiếng rên nhẹ, mở mắt rồi nói thều thào, Midge phải ghé sát mới nghe thấy:
- Ga...
- Em biết rồi, anh yêu! Nhưng tại sao anh làm thế? Tại sao?
Edward run rẩy, hai bàn tay lạnh toát. Anh nhìn Midge và nỗi ngạc nhiên sung sướng lướt trên khuôn mặt anh.
- Midge?
Cô đáp:
- Vâng. Em nghe thấy anh đi ngoài hành lang, rồi vì không hiểu tại sao anh xuống nhà, em bèn xuống đây...
Edward thở dài:
- Đấy là lối thoát tốt nhất...
Phải vài giây sau, Midge mới hiểu được câu nói đó, lúc cô nhớ lại câu chuyện trao đổi trong bữa ăn tối, hôm John Christow chết. Hôm đó bà Lucy, khi bình luận về tin tức đăng trên báo Tin Tức Thế Giới, đã nói đến những phụ nữ tự tử bằng ga.
- Nhưng tại sao, Edward?
Anh cười cay đắng:
- Tại sao à? Vì tôi không làm được cái gì cho hắn hoi, vì cả cuộc đời tôi chỉ là những thất bại triền miên. Những người như John Christow làm được thứ gì đó, được mọi người thán phục và yêu mến. Còn tôi chẳng là cái gì, tôi sống chỉ là thừa. Tôi được thừa kế dinh cơ Ainswick cho nên có cái để sống. Nếu không tôi đã rơi xuống tận đâu rồi ấy chứ! Tôi chẳng làm được cái gì. Về viết lách, tôi chẳng viết được cái gì ra hồn. Henrietta không muốn lấy tôi, không ai muốn lấy tôi! Hôm trước, ở London, tôi đã tưởng... thế rồi cô cũng bỏ tôi! Cho dù cô rất thích Ainswick, cô cũng vẫn không muốn chia sẻ cuộc đời với tôi. Thế là tôi quyết định chấm dứt...
Midge phản đối mạnh mẽ:
- Anh hiểu sai rồi, anh yêu! Đấy là tại... Henrietta, tại em tưởng anh vẫn yêu cô ấy...
- Henrietta?
Giọng Edward nói chỉ như tiếng thều thào.
- Đúng thế, tôi đã từng rất yêu cô ấy!
Edward nói tiếp, giọng run rẩy:
- Lạnh quá!
- Edward, anh yêu!
Midge ôm chặt anh vào lòng. Edward cười:
- Dễ chịu quá, Midge! Cô làm tôi ấm quá!
Edward lạnh lẽo và Midge sưởi ấm cho anh! Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu cô như một vầng hào quang Edward đã mất hy vọng vào mọi thứ, chỉ đơn giản vì anh tự cắt đứt khỏi thế giới con người để trốn vào cô độc. Thế giới của anh buồn tẻ và lạnh lẽo. Hơi ấm Edward cần đến, chính là Midge, chỉ mình cô có thể đem đến cho anh hơi ấm ấy. Chuyện Edward mơ màng đến một Henrietta xa vời đâu có gì quan trọng? Edward cần một thứ khác, một sự hiện diện thường xuyên của ai đó, một tình yêu, một hơi ấm mà chỉ Midge có thể đem đến cho anh.
Edward nhìn Midge lúc này đang cúi xuống nhìn anh, và anh cũng đang nghĩ những điều như thế. Edward yêu Henrietta với tính chất một cô gái mười bảy tuổi nhỏ bé. Cô gái ấy đã không còn trong Henrietta hiện nay nữa. Trái lại Midge, cô gái đang ở sát bên anh mới là có thật. Edward yêu Midge đúng như cô hiện nay và anh hiểu rằng anh sẽ vẫn còn yêu cô khi mái tóc cô đã điểm bạc.
Edward trìu mến nói:
- Midge! Anh yêu em! Đừng bao giờ em bỏ anh nhé!
Hai cặp môi chạm vào nhau...
Midge kêu lên:
- Đúng là nực cười! Ngồi trên nền nhà bếp, xung quanh nồng nặc mùi ga, vậy mà em tưởng như em đang trên thiên đường!
Edward nói:
- Anh cũng vậy. Anh cảm thấy anh sẽ như thế này đến ngày tận cùng.
Midge vốn đầu óc thực tế, nói:
- Anh phải đi ngủ một lúc. Sắp bốn giờ sáng rồi. Nhưng làm sao thanh minh với bà Lucy về cái ô kính bị vỡ đây?
Để làm việc này, Midge áp dụng đúng thủ pháp của bà Lucy: sáu giờ sáng, cô vào phòng bà, thuật lại đầy đủ và chính xác những gì đã xảy ra ban đêm. Bà Lucy vẫn tuyệt vời như mọi khi: bà khen ngợi Midge, nói rằng cô chính là người vợ Edward cần đến. Bà nói thêm rằng chuyện này càng chứng tỏ đã đến lúc phải thay bếp ga bằng bếp điện.
Midge trở về phòng, bỏ lại bà Lucy đang hết sức hài lòng về bản thân và về những người khác: Edward và Midge sẽ về sống ở Ainswick, cuộc điều tra không tiếp tục nữa, bà sẽ gặp lại Hercule Poirot, một con người đáng mến mặc dù có vài nét không được toàn vẹn cho lắm.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu bà Lucy, ý nghĩ làm bà băn khoăn đến mức bà phải ngồi dậy để được tỉnh táo suy nghĩ về nó. Bà lẩm bẩm một mình:
- Không biết con bé đã nghĩ đến chuyện ấy chưa?
Lát sau bà dậy và sang phòng Henrietta. Hai phòng chỉ cách nhau vài bước chân nhưng vì bà chưa biết nên mở đầu câu chuyện với cô em họ thế nào nên bà làm như đã suy nghĩ chuyện đó và lúc bước vào phòng Henrietta, bà kết luận:
-... Tôi chợt nhớ, không biết cô đã nghĩ đến chuyện ấy chưa?
Henrietta ngái ngủ, lầu bầu nhăn nhó:
- Gà đã gáy đâu mà chị đã đánh thức em dậy?
- Tôi biết là còn quá sớm, nhưng cô có biết đêm qua xảy ra lắm chuyện kỳ quái không? Edward chui đầu vào bếp ga, Midge làm vỡ kính cửa sổ. Rồi tôi nghĩ sẽ nói chuyện với ông Poirot thế nào đây. Tóm lại...
- Nhưng tất cả những chuyện ấy chị đâu phải vội vã đến thế!
- Tại cái bao da kia làm tôi không ngủ được!
- Bao da nào?
Lúc này Henrietta mới tỉnh hẳn.
Bà Lucy nói:
- Cái bao da đựng khẩu súng ấy! Người ta tìm thấy khẩu súng nhưng chưa tìm thấy cái bao da. Lỡ có người nào nghĩ đến chuyện tìm nó thì rắc rối. Tất nhiên nếu không ai tìm thì tốt, nhưng dù sao...
Henrietta đã ra khỏi giường, kêu lên:
- Phải rồi! Chị nhắc em mới nhớ. Thì ra phương ngôn tục ngữ nói đúng: không ai nghĩ được hết mọi thứ!