i Tiểu Bảo khải hoàn về kinh. Đại quân vừa tới ngoài thành Bắc Kinh, các đại thần trong triều đã ra ngoài cửa thành đón tiếp. Vi Tiểu Bảo suất lãnh bọn Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ, Mã Lạt, A Nhĩ Nê, Mã Tề, Bằng Xuân, Tát Bố Tố, Lang Thân, Ba Hải, Lâm Hưng Châu vào triều kiến Khang Hy. Hoàng đế ôn tồn khen ngợi, hạ chiếu phong Vi Tiểu Bảo là Lộc Đỉnh công nhất đẳng, bọn đại thần Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ cho tới tướng sĩ đều được thăng thưởng.Sau đó vài hôm, Khang Hy lại liên tiếp triệu kiến Vi Tiểu Bảo, hỏi kỹ tình hình tấn công thành Nhã Khắc Tát, ký kết điều ước vạch rõ cương giới. Vi Tiểu Bảo cứ theo sự thật tâu trình, hoàn toàn không có chút gì khoe khoang, Khang Hy rất vui vẻ, khen y tiến bộ rất nhiều, phong tặng cho bảy vị phu nhân và hai con trai y.Hôm ấy Khang Hy ban yến cho Phủ viễn đại tướng quân, Lộc Đỉnh công Vi Tiểu Bảo và các bề tôi có công trong chiến dịch vừa qua. Trong tiệc Khang Hy làm hai bài thơ, các Hàn lâm học sĩ trong tiệc đều kính cẩn họa lại, ca ngợi công đức. Tan tiệc, Vi Tiểu Bảo mang các bảo vật ngự tứ đắc ý nghênh ngang ra khỏi cửa cung, tùy tùng tiền hô hậu ủng dẹp đường về phủ, chợt nghe cạnh đường có tiếng người kêu lớn “Vi Tiểu Bảo, ngươi là thằng cẩu tặc vong ân phụ nghĩa!”.Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, lại nghe giọng nói ấy rất quen, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại hán tử mái hiên sấn ra giữa đường, chỉ vào y ngoác miệng chửi lớn “Vi Tiểu Bảo, thằng tiểu tặc đáng băm vằm ngàn đao muôn kiếm, rõ ràng là người Hán lại đi đầu hàng Mãn Thanh, làm nô tài chó săn cho Thát Đát. Ngươi hại chết sư phụ, giết chết anh em, hôm nay hoàng đế Thát Đát phong ngươi làm công hầu, ngươi vinh hoa phú quý, oai vệ sang trọng. Con bà ngươi, lão tử đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra, chém thằng tiểu tặc ngươi mười bảy hăm tám đao, xem ngươi còn làm được Lộc Đỉnh công, Giáp quy công nữa không?”. Đại hán này nửa người trên cởi trần, ngực đầy lông đen, mày rậm mắt to, dáng vẻ hung dữ, chính là Mao Thập Bát ngày trước đưa Vi Tiểu Bảo lên Bắc Kinh.Vi Tiểu Bảo còn đang ngẩn ra, đã có mấy mươi tên thân binh sấn lên bao vây. Mao Thập Bát rút đoản đao ở đùi ra định chống cự, bọn thân binh đã nhất tề động thủ, người kề đao vào cổ, người đoạt đao trên tay, đè y xuống đất trói lại. Mao Thập Bát vẫn không ngớt chửi lớn “Vi Tiểu Bảo, thằng tiểu tặc con gái điếm, năm xưa lão tử đưa ngươi tới Bắc Kinh, đúng là rất sai lầm, ta có lỗi với Trần Cận Nam Trần Tổng đà chủ, có lỗi với các anh hùng hảo hán trong Thiên Địa hội. Lão tử hôm nay cũng không cần sống nữa, mà muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết rõ Vi Tiểu Bảo ngươi là thằng cẩu tặc bán bạn cầu vinh, quên ơn phụ nghĩa, ngươi chỉ muốn thăng quan phát tài, làm chó săn cho hoàng đế Thát Đát...”. Đám thân binh vả vào miệng y, nhưng y thủy chung vẫn chửi mắng không ngớt. Vi Tiểu Bảo vội quát đám thân binh ngừng tay, không được lỗ mãng. Một tên thân binh lấy khăn tay ra nhét vào miệng Mao Thập Bát. Mao Thập Bát vẫn ư ư không ngớt, chắc là vẫn không ngừng chửi mắng.Vi Tiểu Bảo sai thân binh “Mang người này về phủ canh giữ cẩn thận, đừng làm khó y, đem rượu thịt cho y ăn uống, lát nữa ta sẽ đích thân thẩm vấn”.Vi Tiểu Bảo về tới phủ, dọn tiệc trong thư phòng, mời Mao Thập Bát lên gặp, nhưng sợ y lỗ mãng động võ, bèn bảo Tô Thuyên và Song Nhi giả làm tùy tùng đứng hầu bên cạnh. Thân binh áp giải Mao Thập Bát vào, Vi Tiểu Bảo sai cởi xiềng khóa cho y, rồi bảo thân binh lui ra.Vi Tiểu Bảo tươi cười bước lên đón tiếp, nói “Mao đại ca, lâu quá không gặp, ngươi khỏe chứ?”. Mao Thập Bát tức giận nói “Ta có gì mà khỏe với không khỏe. Từ khi quen biết thằng tiểu tặc nhà ngươi, vốn là rất khỏe cũng trở thành không khỏe”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Mời Mao đại ca ngồi xuống đã, để huynh đệ mời người ba chén rượu cho bớt giận trước. Huynh đệ đắc tội với đại ca chỗ nào, ngươi uống rượu xong nói ra cũng không muộn”. Mao Thập Bát sải chân bước tới, quát lớn “Ta đánh chết thằng tiểu tặc nhà ngươi trước rồi sẽ uống rượu”. Rồi vung nắm tay to bằng cái bát, vù một tiếng đánh vào giữa mặt Vi Tiểu Bảo.Tô Thuyên bước mau lên, vươn tay trái chụp cổ tay Mao Thập Bát kéo nhẹ một cái, tay phải vỗ xuống đầu vai y hai cái. Mao Thập Bát lập tức toàn thân tê rần, bất giác không tự chủ được ngồi xuống ghế. Y vừa sợ vừa giận, vận kình nhảy bật lên chửi “Tiểu tặc...”. Tô Thuyên đứng sau lưng y, hai tay đánh vào huyệt Kiên trinh trên hai vai y, lại khẽ đè xuống một cái, Mao Thập Bát không chống cự nổi, đành ngồi xuống như cũ. Y thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải to gấp đôi Tô Thuyên, nhưng bị nàng võ công cao thâm chế phục, trói tay buộc chân, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống, lại càng căm giận, lớn tiếng nói “Lão tử hôm nay đón đường chửi thằng tiểu Hán gian ngươi, vốn đã quyết ý không cần sống nữa, chỉ là muốn tất cả người đời biết ngươi hèn hạ vô sỉ lừa thầy phản bạn...”.Vi Tiểu Bảo nói “Mao đại ca, ta làm việc cho hoàng thượng là đi đánh người La Sát, không phải giết người Hán, không thể nói là Hán gian được. Mao Thập Bát nói “Vậy... Vậy tại sao ngươi giết Trần Cận Nam sư phụ ngươi?”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Tại sao ta lại giết hại sư phụ ta chứ? Sư phụ ta rõ ràng là bị thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng giết chết mà”. Mao Thập Bát tức giận nói “Đến bây giờ mà ngươi còn chối sao? Trong thánh chỉ con mẹ nó của hoàng đế Thát Đát nói rất rõ ràng”. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên nói “Trong thánh chỉ của hoàng thượng... Sao... Sao lại nói là ta hại chết sư phụ?”. Trong lòng mờ mịt, quay đầu nhìn qua Tô Thuyên.Tô Thuyên nói “Mấy hôm trước hoàng thượng thăng ngươi làm Lộc Đỉnh công nhất đẳng, trong cáo mệnh kể lại công lao của ngươi, cũng không biết là do ai viết, trong đó nói ngươi Tiến cử tướng giỏi, bình định nghịch tặc họ Ngô, thu Đài Loan về đồ bản, cầm quân ra trận, hạ thành Khắc Tát La Sát, nêu oai nước ở biên cương, đó đều đúng. Nhưng lại có hai câu Bắt giết đầu đảng Thiên Địa hội là bọn Trần Cận Nam, Phong Tế Trung, khiến bọn phản nghịch trong thiên hạ suy sụp không gượng dậy được, nghịch tặc loạn đảng rửa mặt thay lòng, thì không đúng”.Vi Tiểu Bảo cau mày nói “Cái gì mà rửa mặt cắt tim, rốt lại là nói chuyện gì?”. Tô Thuyên nói “Trong cáo mệnh nói người bắt giết Trần Cận Nam, Phong Tế Trung, khiến người trong Thiên Địa hội sợ hãi, không dám làm phản nữa”. Vi Tiểu Bảo nhảy dựng lên, la lớn “Làm... làm gì có chuyện ấy? Đó không phải là oan uổng cho người ta sao?”. Tô Thuyên chậm rãi lắc đầu, nói “Phong Tế Trung làm gian tế, đúng là do chúng ta giết, lời trong thánh chỉ không sai, chỉ thêm ba chữ Trần Cận Nam”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Trần Cận Nam là ân sư của ta, tại... tại sao ta lại giết lão nhân gia người chứ? Đạo... đạo thánh chỉ ấy của hoàng thượng... ờ... cô thấy thánh chỉ sao không nói với ta?”. Tô Thuyên nói “Bọn ta bàn với nhau, là trong thánh chỉ thừa ba chữ Trần Cận Nam, nếu ngươi biết được nhất định sẽ không vui”. Vi Tiểu Bảo biết cái gọi là “Bọn ta bàn với nhau” chính là bảy vị phu nhân bàn bạc với nhau, bèn quay nhìn Song Nhi, Song Nhi gật gật đầu.Vi Tiểu Bảo nói “Mao đại ca, sư phụ ta đích xác không phải do ta hại. Phong Tế Trung là phản đồ của Thiên Địa hội, y... y lén lút báo tin cho hoàng đế...”. Mao Thập Bát cười nhạt nói “Vậy thì ngươi là người tốt chứ gì?”.Vi Tiểu Bảo ngồi phệch xuống mép ghế, nói “Ta sẽ đi phản biện với hoàng thượng, xin y sửa lại... Sửa lại... Sửa lại...”. Y nói liên tiếp ba chữ “Sửa lại”, nhưng biết Khang Hy nhất định không vì thừa ba chữ “Trần Cận Nam” mà chịu đưa ra tờ thượng dụ khác, nghĩ thầm “Không biết là thằng cẩu tặc nào lắm mồm, nói với hoàng thượng là mình hại chết sư phụ. Đối với hoàng thượng thì như vậy là mình trung thành, nhưng... nhưng Vi Tiểu Bảo mình còn xứng đáng là con người không?”. Y trong lòng quẫn bách, đột nhiên òa một tiếng bật khóc, kêu lên “Mao đại ca, Thuyên tỷ tỷ, hảo... hảo Song Nhi, ta không có hại chết sư phụ mà!”.Ba người thấy Vi Tiểu Bảo đột nhiên khóc lớn, đều giật nảy mình. Tô Thuyên vội bước qua ôm chặt vai y, dịu dàng nói “Trịnh Khắc Sảng hại chết sư phụ ngươi trên đảo Thông Ngật, chúng ta đều chính mắt nhìn thấy”. Nói xong lấy khăn tay ta lau nước mắt cho y.Mao Thập Bát lúc ấy mới nhận ra, tên “thân binh” võ nghệ cao cường này vốn là phụ nữ, không kìm được kinh ngạc.Vi Tiểu Bảo nghĩ tới một việc, nói “Mao đại ca, thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng cũng đang ở Bắc Kinh, chúng ta tới chất vấn y, chắc y không dám chối đâu. Đúng, đúng, chúng ta đi ngay thôi!”.Vừa nói tới đó, chợt nghe thân binh ngoài cửa lớn tiếng nói “Thánh chỉ tới. Ngự tiền thị vệ Đa Tổng quản phụng sắc tuyên chỉ. Vi Tiểu Bảo đứng lên ra cổng đón, chỉ thấy Đa Long đã cười hề hề bước vào. Vi Tiểu Bảo hướng về phía bắc quỳ xuống, kính cẩn thỉnh an.Đa Long đợi y lạy xong, nói “Hoàng thượng phân phó, muốn bắt tên phản tặc chửi người trên đường để đích thân thẩm vấn”.Vi Tiểu Bảo hoảng sợ, nói “Người... người ấy à? Huynh đệ bắt y về, đã tra hỏi kỹ càng, té ra là một thằng điên, luôn miệng xưng là Ngọc Hoàng đại đế, Thái thượng lão quân, ăn nói bậy bạ. Huynh đệ không hỏi được gì, đánh y một trận no đòn, đã thả y ra rồi. Hoàng thượng làm sao biết được chuyện này thế? Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng...”.Mao Thập Bát nghe tới đó không nhịn được nữa, đập mạnh lên bàn một cái, chén bát tung lên rơi xuống đất loảng xoảng vỡ nát, lớn tiếng chửi “Con mẹ nó Vi Tiểu Bảo, ai là thằng điên? Người chửi hoàng đế Thát Đát trên đường hôm nay chính là lão tử! Lão tử ngàn đao muôn kiếm cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ hoàng đế Thát Đát con mẹ nó à?”.Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ, chỉ mong qua mặt được Đa Long sẽ lập tức thả Mao Thập Bát ra, nào ngờ y hoàn toàn không hiểu ý mình bao che cho lần này, lại công nhiên nhục mạ hoàng thượng như thế, Mao Thập Bát cho dù quả thật có mười tám cái đầu cũng không giữ được.Đa Long thở dài một tiếng, nói với Vi Tiểu Bảo “Huynh đệ, ngươi đối đãi với bằng hữu trên giang hồ rất có nghĩa khí, ta cũng rất khâm phục. Chuyện này ngươi đã làm hết sức, tính ra cũng đã trọn nhân trọn nghĩa rồi. Chúng ta đi thôi”. Mao Thập Bát sải chân bước ra cửa, đột nhiên quay đầu phun một bãi nước bọt vào Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đang lo nghĩ, không kịp tránh né, bụp một tiếng, bị trúng ngay giữa hai mắt. Mấy tên thân binh rút yêu đao ra xông vào Mao Thập Bát. Vi Tiểu Bảo xua xua tay, buồn rầu nói “Được rồi, đừng làm khó y”. Bọn thuộc hạ Đa Long dẫn theo lấy khóa tay ra khóa tay Mao Thập Bát lại.Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Hoàng thượng đích thân thẩm vấn Mao Thập Bát, hỏi chưa tới ba câu là nhất định sẽ kéo y ra chém đầu. Mình phải lập tức tới gặp hoàng thượng, bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách cứu người”. Bèn nói với Đa Long “Ta muốn đi cầu kiến hoàng thượng để bẩm rõ nội tình, đừng để hán tử thô lỗ này xúc phạm hoàng thượng”.Đoàn người tới hoàng cung. Vi Tiểu Bảo nghe nói hoàng đế đang trong Thượng thư phòng, bèn xin ra mắt. Khang Hy liền triệu y vào. Vi Tiểu Bảo dập đầu xong đứng lên.Khang Hy nói “Kẻ chửi ngươi, lại chửi cả ta trên phố hôm nay là bạn tốt của ngươi phải không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng thấy rõ vạn dặm, chuyện gì cũng không cần phải đoán tới lần thứ hai”. Khang Hy nói “Y là người Thiên Địa hội à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Y chưa chính thức vào hội, có điều y quen biết không ít người trong hội. Y rất khâm phục sư phụ ta. Trong thánh chỉ của hoàng thượng nói ta giết chết sư phụ, y nghe thế giận sôi lên nên tới chửi mắng ta một trận. Còn đối với hoàng thượng thì y muôn vạn lần không dám có nửa phần bất kính”.Khang Hy mỉm cười nói “Ngươi và Thiên Địa hội đã một đao cắt đứt, từ nay trở đi không đi lại nữa phải không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng. Lần này đi đánh bọn quỷ La Sát, nô tài không mang người Thiên Địa hội cùng đi”. Khang Hy hỏi “Sau này nếu bạn cũ trong Thiên Địa hội tìm tới, thì ngươi tính sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài nhất định không gặp mặt, để mọi người tránh được sự bất tiện”.Khang Hy gật đầu nói “Vì thế trong tờ cáo mệnh kia ta đã đích thân viết thêm tên hai người Trần Cận Nam, Phong Tế Trung để tránh cho ngươi nhiều chuyện phiền phức sau này. Tiểu Quế tử, một người không thể chân đứng trên hai thuyền mãi được. Nếu ngươi trung thành với ta, một lòng một dạ làm việc cho triều đình, thì không thể dấn thân vào vũng nước đục Thiên Địa hội nữa. Còn nếu ngươi quyết tâm làm Hương chủ của Thiên Địa hội, thì cứ một lòng một dạ phản lại ta mới phải”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, quỳ xuống dập đầu nói “Nô tài quyết ý sẽ không làm phản. Nô tài lúc trẻ làm việc hồ đồ, không hiểu đạo lý, hiện giờ hiểu rõ đại nghĩa, rửa mặt thay lòng, khác hẳn ngày trước rồi”.Khang Hy gật đầu cười nói “Vậy thì rất tốt. Gã điên chửi bới trên phố hôm nay, sáng mai ngươi đích thân làm giám trảm, chém đầu y đi”. Vi Tiểu Bảo dập đầu nói “Hoàng thượng minh giám, nô tài tới được Bắc Kinh, có thể nhìn thấy long nhan, toàn là nhờ người này. Nô tài còn chưa báo đáp được ơn y, nên lớn mật xin hoàng thượng tha cho y, thà là... thà là bao nhiêu công lao đánh La Sát của nô tài lần này hoàng thượng cứ cách hết, nô tài làm Lộc Đỉnh hầu cũng được”. Khang Hy chợt sa sầm mặt, nói “Việc phong tước của triều đình mà ngươi coi như trò đùa của trẻ con à? Thưởng cho ngươi tước Lộc Đỉnh công nhất đẳng là ân điển của ta. Ngươi lại lấy cáo phong tước lộc ra mua bán với ta, cò kè trả giá, thật là to gan!”.Vi Tiểu Bảo dập đầu lia lịa, nói “Nô tài ra giá trên trời, hoàng thượng cứ trả giá sát đất. Giáng xuống tước Lộc Đỉnh hầu không được thì giáng xuống tước Thông Ngật bá, Thông Ngật tử cũng được mà”.Khang Hy vốn định dọa y một phen cho y biết quy củ của triều đình, nào ngờ người này sinh ra là tiểu nhân nơi chợ búa, tuy làm tới tước công nhất đẳng, Đại tướng quân mà tính nết vô lại vẫn không hề thay đổi, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, quát “Con mẹ nó, ngươi đứng lên đi!”. Vi Tiểu Bảo dập đầu một cái rồi đứng lên.Khang Hy vẫn làm mặt lạnh, nói “Con bà ngươi, lão tử trả giá sát đất với ngươi. Ngươi muốn ta tha tên phản nghịch kia, thì cứ cắt đầu ngươi mà đổi đầu y”.Vi Tiểu Bảo mặt mày nhăn nhó, nói “Hoàng thượng trả giá thấp quá, xin người trả thêm giá nữa”. Khang Hy nói “Được, ta nhường ngươi một bước. Ngươi tự thiến đi, vào cung làm thái giám thật cũng được”. Vi Tiểu Bảo nói “Xin hoàng thượng trả thêm giá nữa”. Khang Hy nói “Không thêm nữa. Ngươi không đi giết người kia là bất trung với ta. Một người trung thành là trung thành, bất trung là bất trung, chuyện đó thì có giá nào mà nói được?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài với hoàng thượng thì trung, với bạn bè thì nghĩa, với mẫu thân thì hiếu, với vợ con thì ái...”.Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Thằng đầy tớ nhà ngươi rõ ràng trung hiếu tiết nghĩa, cái gì cũng trọn vẹn. Giỏi, bội phục, bội phục. Giờ này ngày mai cứ đem một cái đầu tới đây là xong, nếu không phải là đầu thằng phản nghịch kia thì là đầu ngươi”.Vi Tiểu Bảo không biết làm sao, đành dập đầu lui ra.Khang Hy thấy y ra tới cửa, liền nói “Tiểu Quế tử, ngươi lại định bỏ trốn à?”.Vi Tiểu Bảo nói “Lần này thì không dám. Nô tài về tới nhà sẽ lên giường gối đầu nằm cao nghĩ cách, tốt nhất là vừa làm hoàng thượng vui vẻ, vừa trọn vẹn được nghĩa khí với bạn bè, mà cái đầu này của nô tài vẫn dính chặt trên cổ”.Khang Hy cười khẽ nói “Hay lắm. Ta và công chúa Kiến Ninh lâu quá không gặp, rất nhớ cô ta, nên đã sai đón vào cung”. Y ngừng một lúc rồi nói tiếp “Sáu vị phu nhân kia của ngươi cũng theo công chúa vào cung triều kiến thái hậu. Thái hậu nói ngươi có nhiều công lao, muốn ban thưởng cho vợ con ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Đa tạ ân điển của thái hậu và hoàng thượng, nô tài quả thật có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được”. Y lùi lại hai bước, không nhịn được bèn nói “Hoàng thượng, trước kia nô tài từng nói người là Phật Như Lai, ta là Tôn Ngộ Không, nô tài nói thế nào cũng không nhảy ra khỏi bàn tay của người”. Khang Hy mỉm cười nói “Ngươi thần thông quảng đại, cần gì khách sáo chứ?”.Vi Tiểu Bảo ra khỏi Thượng thư phòng, bất giác thở dài một hơi, nghĩ thầm “Hoàng thượng giữ hết bảy người vợ, ba đứa con của mình, cho dù mình bỏ trốn cũng không bỏ họ được”.Đi tới hành lang, thấy Đa Long bước tới đón, cười nói “Quế huynh đệ, thái hậu triệu kiến phu nhân, công tử, tiểu thư của ngươi, nhất định sẽ ban thưởng rất nhiều. Xin chúc mừng ngươi”. Vi Tiểu Bảo chắp tay nói “Nhờ phúc của ngươi, nhờ phúc của ngươi”. Đa Long cười khẽ nói “Trước lúc huynh đệ mang quân xuất chinh có dặn ta đòi nợ giúp, đến nay đã đòi được bảy tám phần. Ngân phiếu hai trăm sáu mươi mấy vạn lượng bạc, khi trở về ta sẽ đưa tới quý phủ”.Vi Tiểu Bảo cười nói “Đa đại ca bản lĩnh không nhỏ, đã đòi được bấy nhiêu”, rồi lập tức căm hờn nói “Thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng hại chết sư phụ ta, đến nay vẫn còn làm ta rất đau đầu. Con bà nó, hôm nay thằng điên kia trên phố chửi người, há chẳng phải do Trịnh Khắc Sảng gây tai họa sao?”. Càng nghĩ càng tức giận, nói “Đại ca, xin ngươi mang theo nhiều người, chúng ta tới đó đòi nợ”.Đa Long nghe nói lại tới Trịnh phủ đòi nợ, đó là chuyện vui vẻ hạng nhất, hôm nay lại có Phủ viễn đại tướng quân, Nhất đẳng Lộc Đỉnh công Vi công gia dẫn đầu, đi đòi nợ lại càng không cần úy kỵ, lập tức luôn miệng vâng dạ, dặn Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ trực ban trong cung, dẫn theo một trăm thị vệ đưa Vi Tiểu Bảo tới Trịnh phủ.Trịnh Khắc Sảng tuy cũng được phong tước công, nhưng so với tước công của Vi Tiểu Bảo thì khác xa một trời một vực, một người là phiên vương phản nghịch quy hàng, một người là đại sủng thần, đại công thần của hoàng đế. Cũng là phủ công tước nhưng lớn nhỏ khí phái lại khác hẳn nhau, bốn chữ “Hải Trừng công phủ” trên biển ngạch sơn đen, không như bốn chữ “Lộc Đỉnh công phủ” ở nhà Vi Tiểu Bảo là mạ vàng. Vi Tiểu Bảo vừa nhìn thấy đã có mấy phần vui vẻ, nói “Bảng hiệu ở cổng của thằng tiểu tử này không bằng bảng hiệu chữ vàng của ta”.Bọn Ngự tiền thị vệ cứ ba ngày thì có hai ngày tới phủ Hải Trừng công đòi nợ, vốn đã quen nếp, cũng không chờ người giữ cổng thông báo, cứ xồng xộc đi luôn vào phủ. Vi Tiểu Bảo ngồi vào ghế giữa trong đại sảnh. Đa Long ngồi bên cạnh.Trịnh Khắc Sảng nghe nói Phủ viễn đại tướng quân Vi Tiểu Bảo tới, đây là khắc tinh đệ nhất trong đời y, bất giác tay chân luống cuống, nhưng lại không dám không gặp, chỉ đành thay mặc triều phục, run rẩy ra đón, bước tới vòng tay làm lễ, kêu lên “Vỉ đại nhân!”.Vi Tiểu Bảo cũng không đứng dậy, vẫn ngồi chễm chệ trên ghế, ngẩng đầu lên trời, hừ một tiếng trong mũi, quay qua nói với Đa Long, “Đa đại ca, thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng này cũng quá vô lễ. Chúng ta tới đây suốt nửa ngày rồi mà y vẫn không ngó ngàng gì tới, há không phải là coi thường người ta sao?”. Đa Long nói “Phải lắm! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Nếu cứ làm con rùa đen co đầu rút cổ suốt đời, rốt lại cũng có ngày không trốn núp được nữa”.Trịnh Khắc Sảng tức giận tới cực điểm, nhưng “Đi qua hiên kẻ khác, đâu dám chẳng cúi đầu”, hai người trước mặt, một người là Đại tướng quân tay nắm binh quyền, một người là Tổng quản Ngự tiền thị vệ, mình thì không quyền không thế, tuy nói là tước vị tôn vinh chứ thật ra xử cảnh còn không bằng một người dân tầm thường, chỉ đành cố nén giận, khẽ đằng hắng một tiếng, nói “Vi đại nhân, Đa Tổng quản, chào hai ngài!”.Vi Tiểu Bảo từ từ cúi xuống nhìn, chỉ thấy lão già trước mặt lưng còng hông vẹo, đầu tóc hoa râm, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, nhìn kỹ lại thì người này cũng không lớn tuổi gì lắm, chỉ là mặt mày ủ rũ, đuôi mắt đầy nếp nhăn, dưới cằm để một bộ râu ngắn, cũng đã lốm đốm bạc, lại chăm chú nhìn kỹ lần nữa, không phải là Trịnh Khắc Sảng thì là ai? Vài năm không gặp mà y đã già hẳn đi hai ba mươi tuổi. Vi Tiểu Bảo đầu tiên rất ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu rõ ngay, là trong mấy năm nay y bị hành hạ khổ nhục, đến nỗi đột nhiên già sọm, không kìm được nảy ý thương xót, nhưng lập tức nhớ lại năm xưa y tàn độc giết chết Trần Cận Nam trên đảo Thông Ngật, nộ khí bốc lên, cười nhạt hỏi “Ngươi là ai?”.Trịnh Khắc Sảng nói “Tại hạ là Trịnh Khắc Sảng, Vi đại nhân không nhận ra sao?”. Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Trịnh Khắc Sảng à? Trịnh Khắc Sảng không phải đang làm Diên Bình quận vương ở Đài Loan sao? Tại sao lại tới Bắc Kinh chứ? Ngươi là hàng giả”. Trịnh Khắc Sảng nói “Tại hạ quy thuận nhà Đại Thanh, đội ơn hoàng thượng ban cho tước lộc”. Vi Tiểu Bảo nói “Ủa, té ra là thế. Năm xưa ngươi ở Đài Loan khoe khoang khoác lác, nói sẽ đánh tới Bắc Kinh, bắt sống hoàng thượng, muốn ngắn thì ngắn, muốn dài thì dài, câu ấy nói ra còn nhớ không?”.Trịnh Khắc Sảng toát mồ hôi lưng, nghĩ thầm “Y muốn khoác tội danh cho mình, bịa đặt nói bừa, hoàng thượng rốt lại nghe lời y chứ quyết không nghe lời mình”. Từ khi Đa Long suất lĩnh bọn Ngự tiền thị vệ và quân sĩ Kiêu kỵ doanh không ngừng tới quấy nhiễu, Trịnh Khắc Sảng quả thật thấy một ngày dài như một năm. Một gia sản lớn mang từ Đài Loan về, mười phần có tới tám chín đã bị họ vòi vĩnh hạch sách, đã phải bán hết châu báu trang sức để trả món nợ lớn hai trăm mấy mươi vạn lượng bạc. Y trong lòng hối hận không biết bao nhiêu lần, ngày xưa quả thật không nên đầu hàng. Lúc Thi Lang tấn công, nếu mang quân hết sức tử chiến cũng chưa chắc đã thua, mà cho dù không thắng thì liều mạng chết giữa chiến trường cũng không thẹn với anh linh của ông cha trên trời, không đến nỗi sau khi đầu hàng lại phải chịu khốn khổ nhục nhã tới mức này. Lúc ấy nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu như thế, lại càng buồn rầu chỉ muốn chết ngay.Vi Tiểu Bảo nói “Đa đại ca, vị Trịnh Khắc Sảng này năm xưa oai phong lắm nhé. Huynh đệ gần đây nghe nói có người muốn đón Trịnh vương gia về Đài Loan, lại lên ngôi vương. Trịnh vương gia, người tới đón ngươi nói thế nào? Huynh đệ muốn điều tra cho rõ ràng để hồi báo với hoàng thượng”.Trịnh Khắc Sảng run lên nói “Vi đại nhân, xin người giơ cao đánh khẽ. Chuyện người nói đó, vốn... Vốn hoàn toàn không có...”.Vi Tiểu Bảo nói “Ờ, thế thì lạ thật. Đa đại ca, chẳng phải là hôm qua chúng ta bắt được một tên phản tặc sao? Y ngoác miệng chửi mắng hoàng thượng, chửi luôn cả ta. Người ấy nói là bộ hạ cũ của Trịnh vương gia, nói Trịnh vương gia ở Bắc Kinh bị người ta khinh rẻ, muốn báo thù cho y, muốn giết hết bọn Thát Đát Mãn Thanh gì đó mà?”.Trịnh Khắc Sảng nghe tới đó lại càng chi trì không nổi, hai gối khuỵu xuống quỳ luôn dưới đất, run lên nói “Xin Vi đại nhân tha mạng! Tiểu nhân trước kia tội đáng muôn chết, đắc tội với lão nhân gia người. Người đại nhân đại lượng, xin mở cho ta một con đường sống, trời sẽ phù hộ cho người công hầu vạn đại”.Vi Tiểu Bảo cười nhạt nói “Ngày trước lúc ngươi giết sư phụ ta, chắc không nghĩ là có ngày hôm nay phải không?”.Đột nhiên phía sau sảnh có một người rảo chân bước ra, thân hình cao gầy, dáng vẻ dữ tợn, chính là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm. Y sấn tới cạnh Trịnh Khắc Sảng, vươn tay ra kéo y đứng lên, rồi quay qua Vi Tiểu Bảo nói “Năm xưa giết chết Trần Cận Nam toàn là chủ ý của ta, không liên quan gì tới Trịnh gia. Ngươi muốn trả thù cho sư phụ thì cứ việc giết ta đi”.Vi Tiểu Bảo đối với Phùng Tích Phạm vốn mười phần sợ sệt, thấy y dáng vẻ hung hăng dữ tợn, bất giác có rúm người trên ghế, run lên nói “Ngươi... ngươi định đánh người à?”. Đa Long nhảy bật dậy quát “Người đâu!”, liền có hơn mười tên thị vệ cùng sấn tới vây chặt Phùng Tích Phạm. Vi Tiểu Bảo thấy bên mình người đông thế mạnh mới yên tâm, cao giọng nói “Người này ở giữa kinh đô lại dám hành hung, bắt lấy”. Bốn tên thị vệ cùng vươn tay ra chụp vào vai Phùng Tích Phạm.Phùng Tích Phạm cũng không chống cự, lớn tiếng nói “Bọn ta quy hàng triều đình, hoàng thượng phong cho Trịnh công gia là Hải Trừng công, phong ta là Trung Thành bá. Hoàng thượng còn nói tất cả chuyện cũ bỏ hết, không nhắc tới nữa. Vi đại nhân, ngươi muốn giả công làm tư, vu cáo người tốt, bọn ta chỉ còn cách tới trước mặt hoàng thượng để phân biện cho rõ ràng thôi”.Vi Tiểu Bảo cười nhạt nói “Người là người tốt, ha ha, té ra Nhất kiếm vô huyết Phùng đại nhân là một người rất rất tốt, đúng là chuyện hôm nay ta mới nghe thấy lần đầu đấy”.Phùng Tích Phạm nói “Sau khi bọn ta tới Bắc Kinh, yên phận giữ mình, trước nay không gặp người ngoài, cũng không dám phạm vào nửa điều cấm lệnh. Các vị thị vệ đại nhân này không ngừng tới đây chìa tay đòi tiền, bọn ta khuynh gia đãng sản để đáp ứng, chuyện đó cũng chưa đáng gì. Vi đại nhân, ngươi muốn khoác bừa tội danh cho bọn ta, hoàng thượng sáng suốt thấy rõ muôn dặm, chỉ e không phải tùy ý ngươi đâu”.Người này có kiến thức có can đảm, hơn xa Trịnh Khắc Sảng, sang sảng nói mấy câu ấy khiến Vi Tiểu Bảo nhất thời cũng khó biện bác, nghĩ thầm hai người bọn họ là hàng thần Đài Loan nhưng đã được triều đình phong tước, khinh rẻ cố nhiên không khó, nhưng nếu muốn đánh đổ họ thật thì hoàng thượng chỉ cần hỏi vài câu là sẽ biết rõ ngay lập tức. Hoàng thượng đoán được là mình trả thủ cho sư phụ thì nhất định sẽ xử tội. Y trong lòng đã sợ sệt nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi, nói “Hôm qua bọn ta bắt được một tên phản tặc, chính miệng y nói muốn đón Trịnh vương gia về lại Đài Loan, chẳng lẽ còn là giả sao?”.Phùng Tích Phạm nói “Hạng người ấy mở miệng nói bừa, kể tới làm gì? Xin Vi đại nhân đưa người đó tới đây, bọn ta sẽ lên bộ Hình đối chất”.Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi muốn đối chất à? Vậy thì rất tốt, rất hay, rất quang quác, rất tưng tưng”. Rồi quay qua hỏi Trịnh Khắc Sảng “Trịnh vương gia, số tiền ngươi nợ ta, rốt lại lúc nào sẽ trả xong?”.Phùng Tích Phạm nghe Vi Tiểu Bảo nhìn phải nhìn trái nói qua chuyện khác, xem mặt xét sắc, đoán là y sợ bị hoàng đế biết được, nghĩ thầm chuyện đã tới bước này bèn định lớn mật làm ầm lên với hoàng đế. Hoàng đế tuy còn nhỏ tuổi nhưng mười phần anh minh, chuyện phải trái đen trắng nhất định có thể nhận ra. Nếu không nhân cơ hội này để dứt khoát một lần, trở đi sẽ chịu lụy vô cùng. Quả thật là bị thằng tiểu tử họ Vi này bức ép tới mức không sao nhường nhịn được nữa, Chó cùng cắn giậu, người cùng làm ẩu, ngươi ép ta tới mức phải đưa cổ vào tròng, thì mọi người liều mạng với nhau một phen. Y tâm ý đã quyết, liền nói “Vi đại nhân, Đa Tổng quản, chúng ta cùng tới cáo ngự trạng thôi”.Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, nghĩ thầm nếu kiện cáo trước mặt hoàng thượng thì mình không có bằng chứng nào mà chạy tội, nhưng chuyện này quyết cũng không thể tỏ ra sợ sệt, bèn nói “Tốt lắm! Dắt cả gã họ Trịnh đi luôn! Trước hết cứ giải họ vào thiên lao giam lại cho họ yên ổn hưởng phúc trong đó, qua sáu tháng một năm, chúng ta sẽ thong thả tâu rõ với hoàng thượng”.Đa Long trong lòng ngần ngừ, Trịnh Khắc Sảng được phong tước công, tới y đòi nợ vòi tiền thì không hề gì, nhưng nếu muốn bắt người thật thì không tâu lên hoàng thượng không được, hạ giọng nói “Vi đại nhân, chúng ta cứ tâu lên hoàng thượng trước, rồi sẽ tới bắt người”.Trịnh Khắc Sảng trong lòng chợt nhẹ nhõm, vội nói “Đúng đấy, ta không phạm tội gì, sao lại bắt ta?”.Theo gió phất cờ vốn là trò chơi quen tay của Vi Tiểu Bảo, y lập tức nói “Có phạm tội hay không thì hiện tại còn chưa biết được. Ngươi thiếu tiền của ta còn chưa trả đủ, bây giờ tính sao? Ngươi trả tiền hay đi theo bọn ta?”.Trịnh Khắc Sảng nghe thấy khỏi phải bị bắt, luôn miệng nói lia lịa “Ta trả tiền, ta trả tiền!”. Rồi vội vàng đi vào nhà trong đem ra một tập ngân phiếu, hai tên gia đinh bưng ra một cái mâm trên đặt nữ trang vàng bạc. Trịnh Khắc Sảng nói “Vi đại nhân, ty chức dốc rương vét tủ tìm được ba bốn vạn lượng, quả thật không còn gì nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Có thật là không còn gì không? Ta không tin, huynh đệ bồi tiếp ngươi vào trong tìm thử”. Trịnh Khắc Sảng nói “Chuyện này... chuyện này... như thế e không tiện lắm”.Phùng Tích Phạm cao giọng nói “Bọn ta không phạm vương pháp, mà Vi đại nhân lại định lục soát nhà cửa của bọn ta, là vâng thánh chỉ hay có văn thư của Hình bộ đại đường?”.Vi Tiểu Bảo cười nói “Đây không phải là lục soát nhà cửa. Trịnh vương gia nói không còn gì nữa, ta lại thấy y còn rất nhiều. Chỉ e vàng bạc châu báu, lại còn nhiều đao thương binh khí, long bào long ỷ gì đó của y giấu trong phòng hầm bí mật, nhất thời tìm không ra, mọi người đi tìm giúp y thôi mà”.Trịnh Khắc Sảng vội nói “Ta... ta làm sao dám cất giấu đao thương võ khí, long ỷ long bào gì gì? Mà nói lại, ty chức chỉ là... chỉ là tước công, cách gọi vương gia ấy thật ngàn vạn lần không dám nhận”.Vi Tiểu Bảo nói với Đa Long “Đa đại ca, nhờ ngươi đếm qua xem tất cả có bao nhiêu tiền?”.Đa Long và hai tên thị vệ đếm số ngân phiếu, nói “Ngân phiếu có tất cả ba vạn bốn ngàn ba mươi lượng bạc, còn có một mớ nữ trang không biết đáng giá bao nhiêu”.Vi Tiểu Bảo đưa tay vào mớ nữ trang xốc xáo vài cái, nhặt một chiếc thoa hình chim phượng lên, kinh sợ nói “Ái chà, Đa đại ca, đây là vật phạm vào cấm lệnh rồi. Hoàng thượng là rồng, chánh cung nương nương là phượng, tại... tại sao vương phi của Trịnh vương gia cũng cài phượng thoa?”.Phùng Tích Phạm càng tức giận, lớn tiếng nói “Vi đại nhân, ngươi muốn tìm xương trong trứng gà, họ Phùng ta hôm nay liều mạng với ngươi. Các cửa hiệu bán vàng bạc nữ trang trong khắp thiên hạ có nhà nào không có phượng thoa? Nữ quyến nhà các quan trong thành Bắc Kinh người nào không cài phượng thoa?”. Vi Tiểu Bảo nói “Té ra Phùng đại nhân đã thấy hết nữ quyến nhà các quan trong thành Bắc Kinh, ờ, vậy ngươi nói thái thái tiểu thư nhà nào là xinh đẹp nhất thế? Chặc chặc chặc, lợi hại thật, lợi hại thật, nhìn thấy hết nữ quyến của bao nhiêu người như vậy thật nhãn phúc không nhỏ đâu. Vương phi của Khang thân vương, tiểu thư của đại nhân Minh Châu Thượng thư bộ Binh, ngươi đều thấy qua hết rồi phải không?”. Phùng Tích Phạm giận tới mức không nói được ra lời, trong lòng quả thật cũng sợ sệt, biết gã thiếu niên này chơi thân với nhiều người quyền quý trong triều, nếu lại đem câu vừa rồi thêm mắm dặm muối nói ầm lên ra ngoài, thì mình không gặp rủi ro không xong.Trịnh Khắc Sảng khom người vái lia lịa, nói “Vi đại nhân, tất cả mọi việc xin người khoan dung, ty chức năn nỉ người mà”.Vi Tiểu Bảo thấy mấy câu vừa rồi khiến Phùng Tích Phạm khiếp đảm không dám lên tiếng, theo gió phất cờ như thế là đủ, bèn cười ha hả, nói “Đa đại ca, thể diện của huynh đệ so với ngươi còn thua xa. Đa đại ca tới đòi nợ lấy được hơn hai trăm vạn lượng bạc, mà huynh đệ đích thân xuất mã chỉ được có một chút này”. Trịnh Khắc Sảng nói “Quả thật ty chức trong nhà không còn gì, chứ quyết không dám... quyết không dám chây nợ không trả”. Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta đi thôi. Đợi qua mười bữa nửa tháng nữa, Trịnh vương gia chở vàng bạc từ Đài Loan tới thì tới đòi nợ là được”. Nói xong đứng lên, bước ra khỏi sảnh.Phùng Tích Phạm nghe lời lẽ của Vi Tiểu Bảo câu nào cũng vu hãm Trịnh Khắc Sảng mưu đồ chuyện bất pháp, vẫn câu kết với bộ thuộc cũ ở Đài Loan, đó là tội diệt tộc, nếu không phân biện cho rõ ràng thì suốt đời sẽ bị đè nén, khó mà làm người, bèn cao giọng nói “Bọn ta vâng lệnh giữ phép, không dám đi ngang về tắt nửa bước. Những lời mà Vi đại nhân và Đa Tổng quản nói ở đây hôm nay, bọn ta sẽ năm mười mười lăm tâu rõ với hoàng thượng, nếu không thì trời đất tuy rộng lớn, bọn ta cũng không có đất đứng chân đâu”.Vi Tiểu Bảo cười nói “Cần đất đứng chân à? Có chứ, có chứ. Trịnh vương gia và Phùng tướng quân trở về Đài Loan, đó không phải là một mảnh đất đứng chân rộng lớn sao? Hai người các vị cần bàn đại sự đứng chân, bọn ta không quấy rầy nữa”. Nói xong kéo tay Đa Long, nghênh ngang ra cửa.Vi Tiểu Bảo về tới phủ, lập tức mở tiệc mời bọn thị vệ uống rượu. Đa Long sai thủ hạ mang tới bốn cái rương lớn, mở nắp ra, đều là vàng bạc châu báu và từng chồng từng chồng ngân phiếu, cười nói “Đòi nợ suốt mấy tháng, gia sản của thằng tiểu tử Trịnh Khắc Sảng có quá nửa là trong này rồi. Vi huynh đệ, ngươi kiểm lại rồi nhận đi”.Vi Tiểu Bảo rút một tập ngân phiếu khoảng mười mấy vạn lượng, nói “Thằng cẩu tặc này hại chết sư phụ ta, nhưng hoàng thượng lại phong tước cho y, mối thù này không trả được nữa rồi. Đa tạ đại ca và các anh em trị cho y thê thảm như thế, giúp huynh đệ hả giận được một chút. Sư phụ ta không có gia quyến, huynh đệ lấy số tiền này sai người tới Đài Loan dựng một ngôi từ đường thật lớn để thờ cúng sư phụ ta. Còn bao nhiêu thì xin đại ca và các anh em cứ chia nhau thôi”.Đa Long xua tay lia lịa, nói “Không được, không được. Đây là tiền Trịnh Khắc Sảng thiếu huynh đệ. Ngươi chỉ cần sai vài tên thân binh hàng ngày tới cửa đòi nợ cũng không sợ gì y không trả. Bọn ta được ngươi sai sử làm giúp một việc nhỏ, mọi người đều là người mình, tại sao lại đòi tiền ngươi?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không giấu gì đại ca, gia sản của huynh đệ đã nhiều tới mức không sao tiêu hết, bạn bè tốt có tiền thì mọi người cùng tiêu, còn phân biệt của người này người kia làm gì?”.Nhưng Đa Long nói thế nào cũng không chịu nhận, hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai, sau cùng các thị vệ nhận một trăm vạn lượng tiền “Đòi nợ phí”, hơn ba mươi vạn lượng thì đưa qua cho các anh em bên Kiêu kỵ doanh chia nhau, số còn lại Đa Long đích thân cầm lên mang vào nội đường của Vi phủ.Bọn thị vệ kể cả số đang trực ban trong cung cùng chia thì mỗi người được vài ngàn lượng bạc. Ai cũng vô cùng cao hứng, cơm no rượu say rồi bèn mở sòng bạc lớn chơi bài cẩu, gieo xúc xắc trong hoa sảnh phủ công tước.Đã là anh em tốt thì Vi Tiểu Bảo gieo xúc xắc cũng không giở trò. Đánh bạc đến canh hai, Vi Tiểu Bảo nhìn Đa Long nói “Đa đại ca, huynh đệ còn muốn làm phiền ngươi một chuyện”. Đa Long đánh bạc đang may, tâm tinh khoan khoái, cười nói “Được, bất kể là chuyện gì, chỉ cần ngươi phân phó thôi”. Nhưng lại lập tức nhớ tới một chuyện, bèn nói “Chỉ có một chuyện là không được! Thằng điên chửi người trên phố kia thì hoàng thượng đã dặn ta phải canh giữ nghiêm ngặt, sáng mai sẽ do ngươi làm giám trảm. Nếu ta vì tư tình mà thả ra, thì hoàng thượng sẽ chém đầu ta”.Vi Tiểu Bảo chính là định nhờ y làm chuyện ấy, nào ngờ y nói ra từ đầu, đã từ chối trước, bèn nghĩ thầm “Hoàng thượng thần cơ diệu toán, chuyện gì cũng đoán trước được. Một trăm vạn lượng bạc mà cũng không mua được tính mạng của Mao đại ca”. Trong lòng não nộ, lại định tới nhà Trịnh Khắc Sảng đòi nợ, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ suy sụp của Trịnh Khắc Sảng, cảm thấy đi khinh rẻ hà hiếp loại sâu bọ đáng thương ấy cũng không có gì là anh hùng, liền xoay chuyển ý nghĩ, nói “Thằng điên ấy thì hoàng thượng đã đích thân phân phó, cho dù ta gan to bằng trời cũng không dám tha y. Hôm nay chúng ta đi đòi nợ, Trịnh Khắc Sảng thì cũng thôi, nhưng gã thủ hạ Phùng Tích Phạm của y, con dê đực ấy mới thật là ghê gớm, chúng ta đều bị y coi thường. Huynh đệ nhớ lại, nỗi giận này thật là nuốt không trôi”.Mấy tên thị vệ bên cạnh nghe thấy, cùng lên tiếng phụ họa, nói “Hôm nay bọn ta nhìn thấy, ai cũng tức giận. Vi đại nhân không cần phiền não, mọi người cứ tìm tới nhà y. Y là một tên hàng tướng thua trận, còn dám lớn mật sính cường ở Bắc Kinh, loại người vô pháp vô thiên ấy chúng ta lại tha cho à?”. Đám thị vệ càng nói càng tức giận, đều nói phải lập tức tới phá phủ bá tước của Phùng Tích Phạm.Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta tính con rùa đen này thì không thể công khai tìm tới, nếu để quan Ngự sử biết được, dâng một tờ tâu lên, thì tiếng tăm của Ngự tiền thị vệ không được tốt lắm”. Đa Long vội nói “Phải, phải, huynh đệ lo lắng rất đúng”. Vi Tiểu Bảo nói “Đa đại ca cũng không cần đích thân xuất mã, mời Trương đại ca và Triệu đại ca dắt người đi”, rồi nhìn qua Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền nói “Các ngươi giả làm thủ hạ của Thái Đô thống Tiền phong doanh, nói có việc gấp mời con rùa đen Phùng Tích Phạm tới thương nghị. Y cho dù trong lòng ngờ vực cũng không dám không đi. Đi được nửa đường thì cùm tay khóa chân, bịt vải đen lên mắt, nút miệng y lại, dắt đi một vòng qua Đông thành Tây thành, sau cùng mới mang về đây. Mọi người dần cho y một trận, lột hết quần áo y, đem tới bỏ lên giường dì thái thái của Thái Đô thống”.Bọn thị vệ cười ầm lên, luôn miệng khen là diệu kế. Ngự tiền thị vệ và quan quân Tiền phong doanh trước nay bất hòa, gặp nhau là thường xô xát, Đô thống Tiền phong doanh vốn là A Xích Tế, hôm trước bị Vi Tiểu Bảo dùng kế giam vào thiên lao, về sau tuy được thả ra nhưng Khang Hy trách y vô dụng, làm việc bất lực nên đã cách chức, Đô thống hiện nay họ Thái. Đa Long và Thái Đô thống minh tranh ám đấu đã ầm ĩ từ lâu, chỉ là chẳng ai làm gì được ai.Đa Long lại càng trong lòng mừng rơn, nói “Thằng đầy tớ lão Thái ấy sợ vợ, cưới hầu thiếp không dám đưa về nhà. Dì thái thái thứ tám y mới cưới là ở Cam Thủy Tỉnh Hồ đồng, buổi tối lão Thái không ngủ lại đó. Chúng ta lột trần truồng Phùng Tích Phạm ra đặt lên giường dì thái thái, lão Thái mà không uất ức suýt chết không xong. Cho dù y nghi ngờ chúng ta giở trò ma, nhưng chỉ cần mọi người không tiết lộ phong thanh thì y cũng không làm gì được”.Lúc ấy bọn thị vệ tháo hết tiêu ký thị vệ trên người, hi hi hô hô ra cửa kéo đi.*