gôi trà điếm nằm trên một gò đất cao, xung quanh mọc đầy thảo đề ( cỏ tranh ) và thảo đãng ( cỏ gai ). Xa xuống chân đồi là một rừng mộc liễn xanh um, in bóng trên nền cỏ xanh ngắt, trải dài hun hút. Chủ quán là một lão già độ khoảng lục tuần và một đứa con gái lem luốc, ăn mặc thật lôi thôi. Đứa bé khoảng 14-15 tuổi, mặt mũi trông thật xấu xí với những đốm tàn nhang điểm xuyết trên khuôn mặt. Trông mặt mũi nó, chắc hẳn là cháu gái của lão chủ. Không ai biết lai lịch hai ông cháu lão ta. Họ đến từ đâu, trước đây làm gì, chẳng ai quan tâm để ý. Chỉ biết rằng ở đây có rất nhiều cuộc giết chóc, thanh toán ân oán chốn giang hồ. Khiến cho những kẻ nhát gan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cư ngụ hoặc sinh sống. Hạ lưu Long Giang lúc nào cũng thu hút nhiều cao thủ võ lâm. Bởi nơi này sầm uất. Đầm lau, bãi sậy bạt ngàn. Người xuôi về đây thường là những kẻ có ân oán giang hồ tìm nơi lánh ẩn. Số còn lại là thảo khấu hoặc thuộc hạ của một bang phái nào đó…Trong quán có mặt khoảng mươi người. Một lão đầu đà tay cầm thiết trượng. Bốn hán tử mặc áo đen lưng đeo trường kiếm. Và mấy lão già mặt mũi quắc thướt, mình mặc trường bào xanh xẩm. Mọi người ngồi uống trà nhưng mắt thì hướng xuống con đường đất ngoằn ngoèo sau rừng cây. Gương mặt ai cũng đăm chiêu, nghĩ ngợi…Tiếng vó ngựa từ xa vọng đến làm mọi người giật mình. Ai nấy vội nhìn lại binh khí, quan sát phản ứng những người ngồi quanh… Lý Bằng thả ngựa cho tự do đi ăn cỏ. Hắn bước vào trà điếm mà mắt không hề liếc nhìn những kẻ xung quanh. Cô gái mang đến cho Lý Bằng một bát trà mà không cần hỏi. Mà nơi này đâu cần phải hỏi. Bởi ngoài trà, không còn thứ gì khác để thưởng thức. Nếu muốn ăn và uống rượu thì ở đây hoàn toàn không thích hợp cho khẩu vị lẫn phong cảnh. Mắt Lý Bằng nhìn ra xa, hắn chẳng buồn để ý những đôi mắt đang chăm chắm ngó vào thanh kiếm để trên bàn. Lăn lộn giang hồ đã hơn mười năm, hắn quá quen thuộc những trò quan sát thô thiển của kẻ hiếu kỳ. Những đôi mắt này không ẩn chứa sát khí. Không nuôi ý nghĩ giết người. Nếu không cơ bắp họ sẽ căng thẳng, người cứng ra. Cử động của họ lúc bấy giờ sẽ chậm chạp vì phải phòng vệ bản thân. Sức lực như tập trung vào đối thủ để chờ cơ hội ra đòn… Một lão già chợt cất tiếng nói bâng huơ: - Nghe nói có rất nhiều cao thủ của quan ngoại và Tây vực tụ tập về đây. Không biết những người này có hứng thú ra Kim Sa đảo, được một phen chiêm ngưỡng thanh kiếm Long Quân. Quần long tụ hội khó tránh khỏi sự xô xát. Rồi đây tất có kẻ sinh tâm tà ý, muốn chiếm đoạt thanh kiếm để độc bá quần hùng. Một người khác chen vào cắt ngang lời lão:- Đó tất nhiên là giấc mơ lớn của nhiều kẻ hùng tâm tráng chí hơn người. Nhưng muốn làm được việc ấy đâu phải là chuyện dễ dàng. Xét võ công và mưu lược thiên hạ kỳ nhân dị sĩ đầy rẫy. Kẻ đắc thời cho mình là tài giỏi. Nơi thâm sơn cùng cốc còn lắm kẻ tài ba, chán ngán chuyện tranh danh đoạt lợi mà chọn chí tiêu dao. Người hiền hay thiệt thân, xưa nay vốn dĩ thường tình. Nhưng để kẻ ác hành loạn, ỷ thế hiếp cô, không ai trừ dẹp cũng là chuyện đáng buồn…Khương Tử Nha ngày xưa đã chẳng nói: Thiên hạ như con hươu bị nhiều người săn đuổi. Có khi con hươu bị nhiều người chia phần, cũng có khi một người độc hưởng. Than ôi! Chỉ tội cho chúng dân, họ nào biết gì. Đương nhật mưu sinh còn lắm truân chuyên huống là… Một tên trong bốn hán tử vỗ tay lên bàn nói lớn:- Nếu thế sự đã như vậy cứ mặc sức mà vẫy vùng. Ôn văn cũng được, luyện võ cũng xong, làm nên chuyện kinh hãi thế tục, để tiếng muôn đời. Cả bọn bốn tên cùng cười vang. Một tên khác mặt đầy sẹo trông phát khiếp, nói như tru:- Ai có gan to, được ăn ngon, uống danh tửu. Còn kẻ yếu hèn hãy sớm chui xuống nhà mồ mà yên nghĩ cho sướng thân. Cả bọn bốn tên nghe xong cùng cười lên hô hố. Một lão già râu bạc trắng tay cầm thiết xích, nhìn bốn hán tử với đôi mắt tội nghiệp, xen chút tức giận. Những gã hán tử này khí huyết còn sung mãn, nóng nảy dễ làm càng. Người già đã trải qua giai đoạn đó nên quá rõ nội tình. Để tránh xung đột không cần thiết, tốt nhất là quên đi thái độ ngạo mạn của chúng.Trà điếm bỗng nhiên im lắng. Mọi người như thấy khó chịu lẫn nhau. Ai cũng sợ khi lên tiếng sẽ trở thành cái đích cho người khác nhằm vào. Trời sắp đứng ngọ. Ánh nắng như thiêu đốt. Lúc này mà đi đường thì thật là dại dột. Những lúc tiết trời gay gắt, xu hướng con người là lánh nắng ở những nơi mát mẻ. Chọn được một nơi tốt, không nên lãng phí mà rời đi… Một tên hán tử hắng giọng rồi lên tiếng:- Đại ca nói ở quanh khu vực này nổi tiếng có nhiều tiểu tư, con gái nhà hiền thục, rất đẹp và dễ thương. Thế nhưng ngồi đã nửa ngày cũng không thấy ma nào xuất hiện - Hắn cười khả ố -Đã lâu rồi vắng cái… món đó. Tiểu đệ cảm thấy rạo rực, lòng dạ không yên.- Lão tứ ngươi thật là… – Một tên trong bọn cười thành tiếng – Giữa chốn đông người ngươi không thể giữ mồm giữ miệng được hay sao. Ở đây có lắm bằng hữu, lỡ ra có người ngấm ngầm nhạo báng, cho rằng Phong Hy Tứ Kỳ chúng ta là người thô lỗ, không nho nhã tiết khí. Nhị Kỳ ta không muốn bị người khác xem thường…- Ngươi không nên chạm vào ta. Chất độc của Tam Độc Quỷ Vương luôn gián tiếp hại người. Ai tiếp xúc với người trúng độc kết quả cũng như nhau.Trông cô gái có vẻ hoảng sợ. Giọng nàng run run:- Quả thật đáng sợ.- Nếu không như vậy, sao gọi là Độc Vương.Cô gái bỗng đanh giọng nói:- Đợi khi trời sáng ta sẽ đi tìm người giải độc cho ngươi. Theo lẽ thường, nơi nào có kẻ hạ độc tất có người giải được.Cao Phong cố nhịn đau, cười:- Ngươi có hảo ý, ta xin đa tạ. Nhưng... vô ích thôi... Chắc số phận muốn ta chết tại đây. Dù sao đêm nay cũng thật vui vì có ngươi bầu bạn. Nếu không ta lại chết vì buồn chứ không phải do chất độc của Tam Độc Quỷ Vương.Cô gái biết hắn cố đùa cho mình được vui. Nàng ta cũng cười gượng:- Ngươi quả là người rất sảng khoái. Lúc nào cũng thích đùa, dù là sắp... Cô gái không nói tiếp. Nhưng Cao Phong hiểu.Hắn không có nhiều bạn, nhất là bạn hồng nhan tri giao. Hôm nay tình cờ gặp cô gái này cũng thoả chí bình sanh. Nàng ta căm ghét nam nhân nhưng bản chất vẫn thuần lương. Thấy người bị nạn vẫn không bỏ mặc.Trời đã sáng. Cô gái bỏ đi ra ngoài một lúc lâu vẫn chưa thấy về. Cao Phong vẫn oằn người vì sự hành hạ của độc chất. Trong cơn đau hắn nghe tiếng chân đang lên núi. Không phải một mà rất nhiều người. Lắng nghe cước bộ hắn biết ít ra cũng có khoảng tám người. Bước chân ngày một gần ngôi miếu, nhưng Cao Phong vẫn không đứng lên được.Ngoài cửa miếu có tám người xuất hiện. Vừa nhìn thấy những kẻ mới đến Cao Phong than thầm trong bụng. Đây chính là nhóm ngươi quan ngoại mà hắn đã chạm trán tại tửu điếm ở Tân Độ. Buổi tối hôm ấy, sau khi Cao Phong và Lý Bằng cùng đả bại hai cao thủ quan ngoại thì Cát Tử trổ thần oai, tung chưởng đánh nát một cái bàn. Cả bọn nhân cơ hội bỏ đi để tránh phiền phức.Tên hán tử mặt đen vừa nhìn thấy Cao Phong liền hớn hở ra mặt. Kẻ thù của gã đang trong cơn thập tử nhất sinh, còn hơi sức đâu mà chống đỡ. Đây chính là cơ hội tốt để gã trả mối hận trong lòng.Lão già bị Lý Bằng đánh bại cũng mừng vui lây. Hôm ấy lão thua bởi Thái Hoà âm dương chưởng chứ đâu phải lân côn của tên tiểu tử này. Cơ hội hiếm có, lão phải cho tên tiểu tử háo rượu biết sự lợi hại của Tiêu Diêu chưởng pháp.Tám tên nhìn nhau đắc ý, xem Cao Phong như cá đã lên cạn, cầm chắc cái chết.Nhìn nét mặt của tám tên, Cao Phong biết chúng đang nghĩ gì. Hắn tự bảo ngày hôm nay mình không chết vì chất độc cũng chết về tay bọn người này. Nhưng chết dưới tay bọn tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết hiếp người thế cô thì không thể cam lòng. Nghĩ đến đây hắn cố gượng dậy, nhưng thân người chỉ có thể ngồi lên chứ không đứng thẳng được.Lão già nhìn thấy thế liền cười lên hăn hắt:- Hôm nay ngươi không còn đường để chạy. Ta muốn xem côn pháp ngươi lợi hại ra sao?Tên hán tử mặt đen ngăn lão già lại.- Hôm đó ta sơ ý nên bại dưới tay hắn. Bây giờ hãy để ta rửa mối hận ấy... Nói xong gã từ từ đi về phía Cao Phong.Những tên này tâm địa bất chính nên quyết tận dụng thời cơ tiêu diệt kẻ thù. Cao Phong biết vậy nhưng lân côn vẫn hờ hững để cạnh bên.Gã mặt đen đã một lần thất thủ nên không dám xem thường Cao Phong, mặc dù đối thủ đang trúng độc. Gã rút thanh đao ra nhằm vào vai Cao Phong mà điểm.Cao Phong thấy chiêu nhưng không hoá giải được. Cước phải của hắn đá vào lân côn. Khi ngọn côn nảy lên, hữu chưởng liền phóng nhanh ra đánh vào đầu côn. Cây côn như một tia hoàng quang phóng vào ngực đối thủ. Lực đạo của nó cực mạnh, xuyên hẳn qua ngực gã hán tử.Lão già đứng cạnh bên kinh hãi phóng chưởng vào đầu Cao Phong. Sáu tên còn lại cùng múa binh khí xông vào.- Ngừng tay!Tiếng la của một cô gái làm cả bọn giật mình. Chúng hơi sửng người nhưng chiêu thức vẫn không đổi hướng.Một bóng trắng như cánh bồ châu liệng ngang lưng trời. Cô gái đã đứng chắn trước người Cao Phong. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:- Các ngươi không thấy hắn đang trúng độc ư?Lão già cười lên nắc nẻ:- Trúng độc thì đã sao. Hắn không thể chết được ư?Mày liễu nhướng cao, cô gái giận dữ:- Các ngươi không đánh thì hắn cũng chết. Vậy còn cố dồn người vào đường cùng để làm gì? Người chết thù tận. Đạo lý này ai ai cũng hiểu... Tiếng lão già vang lên:- Ngươi muốn cho hắn không chết cũng được. Nhưng phải dùng tấm thân mua vui cho bọn ta, đổi mạng cho hắn. Một mỹ nhân đổi một con cún quèn thì... Câu nói chưa dứt lão già đã hét lên. Dưới cánh tay của cô gái ngọn lân côn nhô ra, chỉ vào ngực lão già. Cô gái nhìn nhưng không biết lân côn đã xuyên qua người lão hay chưa. Nhưng sáu tên ở phía sau thì đã hiểu. Đầu côn nhuộm đầy máu, đang bắt giòng chảy xuống lưng áo của lão già. Người lão theo phản ứng còn lui nhanh ra sau, trước khi ngã xuống... Cao Phong kéo nhanh cô gái về phía sau để tránh một thanh đao đang chém đến. Hành động hắn hơi chậm, mũi đao đã trúng vào cánh tay nàng. Chiếc áo trắng muốt phút chốc đỏ máu.Cao Phong quát lớn một tiếng. Sau tiếng quát miệng hắn thổ đầy huyết. Vẫn ngồi dưới đất, hắn vung tay phóng nhanh lân côn. Cô gái thấy đầu côn như rẽ quạt nằm trong tay Cao Phong, giống như một ánh chớp lao vào sáu thanh đao. Những tiếng la khiếp đảm tiếp nối nhau. Sáu thân người đồng ngã vật ra đất.Phía sau, cô gái khiếp sợ đứng nhìn. Nhưng không phải nhìn những cái xác. Nàng nhìn Cao Phong lòng đầy lo lắng... Tự trong đáy lòng cô gái thầm cảm kích Cao Phong. Trong cơn thập tử nhất sinh hắn vẫn quên mình để cứu nàng. Nếu không có cái kéo tay của hắn, nàng đã chết dưới nhát đao hung hiểm ấy.Quệt tay lau nhanh máu nơi miệng, Cao Phong nói:- Ngươi không sao chứ?Cô gái nói khẽ:- Ta không sao. Những người này có thù với ngươi ư?Cao Phong gật đầu. Nhưng hắn không nhìn cô gái.