Chương 2
CỖ XE ĐEN

     gôi trà điếm nằm trên một gò đất cao, xung quanh mọc đầy thảo đề ( cỏ tranh ) và thảo đãng ( cỏ gai ). Xa xuống chân đồi là một rừng mộc liễn xanh um, in bóng trên nền cỏ xanh ngắt, trải dài hun hút. Chủ quán là một lão già độ khoảng lục tuần và một đứa con gái lem luốc, ăn mặc thật lôi thôi. Đứa bé khoảng 14-15 tuổi, mặt mũi trông thật xấu xí với những đốm tàn nhang điểm xuyết trên khuôn mặt. Trông mặt mũi nó, chắc hẳn là cháu gái của lão chủ. Không ai biết lai lịch hai ông cháu lão ta. Họ đến từ đâu, trước đây làm gì, chẳng ai quan tâm để ý. Chỉ biết rằng ở đây có rất nhiều cuộc giết chóc, thanh toán ân oán chốn giang hồ. Khiến cho những kẻ nhát gan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cư ngụ hoặc sinh sống. Hạ lưu Long Giang lúc nào cũng thu hút nhiều cao thủ võ lâm. Bởi nơi này sầm uất. Đầm lau, bãi sậy bạt ngàn. Người xuôi về đây thường là những kẻ có ân oán giang hồ tìm nơi lánh ẩn. Số còn lại là thảo khấu hoặc thuộc hạ của một bang phái nào đó…
Trong quán có mặt khoảng mươi người. Một lão đầu đà tay cầm thiết trượng. Bốn hán tử mặc áo đen lưng đeo trường kiếm. Và mấy lão già mặt mũi quắc thướt, mình mặc trường bào xanh xẩm. Mọi người ngồi uống trà nhưng mắt thì hướng xuống con đường đất ngoằn ngoèo sau rừng cây. Gương mặt ai cũng đăm chiêu, nghĩ ngợi…
Tiếng vó ngựa từ xa vọng đến làm mọi người giật mình. Ai nấy vội nhìn lại binh khí, quan sát phản ứng những người ngồi quanh…
 Lý Bằng thả ngựa cho tự do đi ăn cỏ. Hắn bước vào trà điếm mà mắt không hề liếc nhìn những kẻ xung quanh. Cô gái mang đến cho Lý Bằng một bát trà mà không cần hỏi. Mà nơi này đâu cần phải hỏi. Bởi ngoài trà, không còn thứ gì khác để thưởng thức. Nếu muốn ăn và uống rượu thì ở đây hoàn toàn không thích hợp cho khẩu vị lẫn phong cảnh. Mắt Lý Bằng nhìn ra xa, hắn chẳng buồn để ý những đôi mắt đang chăm chắm ngó vào thanh kiếm để trên bàn. Lăn lộn giang hồ đã hơn mười năm, hắn quá quen thuộc những trò quan sát thô thiển của kẻ hiếu kỳ. Những đôi mắt này không ẩn chứa sát khí. Không nuôi ý nghĩ giết người. Nếu không cơ bắp họ sẽ căng thẳng, người cứng ra. Cử động của họ lúc bấy giờ sẽ chậm chạp vì phải phòng vệ bản thân. Sức lực như tập trung vào đối thủ để chờ cơ hội ra đòn…
Một lão già chợt cất tiếng nói bâng huơ:
  -  Nghe nói có rất nhiều cao thủ của quan ngoại và Tây vực tụ tập về đây. Không biết những người này có hứng thú ra Kim Sa đảo, được một phen chiêm ngưỡng thanh kiếm Long Quân. Quần long tụ hội khó tránh khỏi sự xô xát. Rồi đây tất có kẻ sinh tâm tà ý, muốn chiếm đoạt thanh kiếm để độc bá quần hùng.
Một người khác chen vào cắt ngang lời lão:
- Đó tất nhiên là giấc mơ lớn của nhiều kẻ hùng tâm tráng chí hơn người. Nhưng muốn làm được việc ấy đâu phải là chuyện dễ dàng. Xét võ công và mưu lược thiên hạ kỳ nhân dị sĩ đầy rẫy. Kẻ đắc thời cho mình là tài giỏi. Nơi thâm sơn cùng cốc còn lắm kẻ tài ba, chán ngán chuyện tranh danh đoạt lợi mà chọn chí tiêu dao. Người hiền hay thiệt thân, xưa nay vốn dĩ thường tình. Nhưng để kẻ ác hành loạn, ỷ thế hiếp cô, không ai trừ dẹp cũng là chuyện đáng buồn…Khương Tử Nha ngày xưa đã chẳng nói: Thiên hạ như con hươu bị nhiều người săn đuổi. Có khi con hươu bị nhiều người chia phần, cũng có khi một người độc hưởng. Than ôi! Chỉ tội cho chúng dân, họ nào biết gì. Đương nhật mưu sinh còn lắm truân chuyên huống là…
Một tên trong bốn hán tử vỗ tay lên bàn nói lớn:
-  Nếu thế sự đã như vậy cứ mặc sức mà vẫy vùng. Ôn văn cũng được, luyện võ cũng xong, làm nên chuyện kinh hãi thế tục, để tiếng muôn đời.
Cả bọn bốn tên cùng cười vang. Một tên khác mặt đầy sẹo trông phát khiếp, nói như tru:
- Ai có gan to, được ăn ngon, uống danh tửu. Còn kẻ yếu hèn hãy sớm chui xuống nhà mồ mà yên nghĩ cho sướng thân.
Cả bọn bốn tên nghe xong cùng cười lên hô hố.
 Một lão già râu bạc trắng tay cầm thiết xích, nhìn bốn hán tử với đôi mắt tội nghiệp, xen chút tức giận. Những gã hán tử này khí huyết còn sung mãn, nóng nảy dễ làm càng. Người già đã trải qua giai đoạn đó nên quá rõ nội tình. Để tránh xung đột không cần thiết, tốt nhất là quên đi thái độ ngạo mạn của chúng.
Trà điếm bỗng nhiên im lắng. Mọi người như thấy khó chịu lẫn nhau. Ai cũng sợ khi lên tiếng sẽ trở thành cái đích cho người khác nhằm vào.
Trời sắp đứng ngọ. Ánh nắng như thiêu đốt. Lúc này mà đi đường thì thật là dại dột. Những lúc tiết trời gay gắt, xu hướng con người là lánh nắng ở những nơi mát mẻ. Chọn được một nơi tốt, không nên lãng phí mà rời đi…
Một tên hán tử hắng giọng rồi lên tiếng:
- Đại ca nói ở quanh khu vực này nổi tiếng có nhiều tiểu tư, con gái nhà hiền thục, rất đẹp và dễ thương. Thế nhưng ngồi đã nửa ngày cũng không thấy ma nào xuất hiện - Hắn cười khả ố -
Đã lâu rồi vắng cái… món đó. Tiểu đệ cảm thấy rạo rực, lòng dạ không yên.
-  Lão tứ ngươi thật là… – Một tên trong bọn cười thành tiếng – Giữa chốn đông người ngươi không thể giữ mồm giữ miệng được hay sao. Ở đây có lắm bằng hữu, lỡ ra có người ngấm ngầm nhạo báng, cho rằng Phong Hy Tứ Kỳ chúng ta là người thô lỗ, không nho nhã tiết khí. Nhị Kỳ ta không muốn bị người khác xem thường…
- Ngươi không nên chạm vào ta. Chất độc của Tam Độc Quỷ Vương luôn gián tiếp hại người. Ai tiếp xúc với người trúng độc kết quả cũng như nhau.
Trông cô gái có vẻ hoảng sợ. Giọng nàng run run:
- Quả thật đáng sợ.
- Nếu không như vậy, sao gọi là Độc Vương.
Cô gái bỗng đanh giọng nói:
- Đợi khi trời sáng ta sẽ đi tìm người giải độc cho ngươi. Theo lẽ thường, nơi nào có kẻ hạ độc tất có người giải được.
Cao Phong cố nhịn đau, cười:
- Ngươi có hảo ý, ta xin đa tạ. Nhưng... vô ích thôi... Chắc số phận muốn ta chết tại đây. Dù sao đêm nay cũng thật vui vì có ngươi bầu bạn. Nếu không ta lại chết vì buồn chứ không phải do chất độc của Tam Độc Quỷ Vương.
Cô gái biết hắn cố đùa cho mình được vui. Nàng ta cũng cười gượng:
- Ngươi quả là người rất sảng khoái. Lúc nào cũng thích đùa, dù là sắp...  
Cô gái không nói tiếp. Nhưng Cao Phong hiểu.
Hắn không có nhiều bạn, nhất là bạn hồng nhan tri giao. Hôm nay tình cờ gặp cô gái này cũng thoả chí bình sanh. Nàng ta căm ghét nam nhân nhưng bản chất vẫn thuần lương. Thấy người bị nạn vẫn không bỏ mặc.
Trời đã sáng. Cô gái bỏ đi ra ngoài một lúc lâu vẫn chưa thấy về. Cao Phong vẫn oằn người vì sự hành hạ của độc chất. Trong cơn đau hắn nghe tiếng chân đang lên núi. Không phải một mà rất nhiều người. Lắng nghe cước bộ hắn biết ít ra cũng có khoảng tám người. Bước chân ngày một gần ngôi miếu, nhưng Cao Phong vẫn không đứng lên được.
Ngoài cửa miếu có tám người xuất hiện. Vừa nhìn thấy những kẻ mới đến Cao Phong than thầm trong bụng. Đây chính là nhóm ngươi quan ngoại mà hắn đã chạm trán tại tửu điếm ở Tân Độ. Buổi tối hôm ấy, sau khi Cao Phong và Lý Bằng cùng đả bại hai cao thủ quan ngoại thì Cát Tử trổ thần oai, tung chưởng đánh nát một cái bàn. Cả bọn nhân cơ hội bỏ đi để tránh phiền phức.
Tên hán tử mặt đen vừa nhìn thấy Cao Phong liền hớn hở ra mặt. Kẻ thù của gã đang trong cơn thập tử nhất sinh, còn hơi sức đâu mà chống đỡ. Đây chính là cơ hội tốt để gã trả mối hận trong lòng.
Lão già bị Lý Bằng đánh bại cũng mừng vui lây. Hôm ấy lão thua bởi Thái Hoà âm dương chưởng chứ đâu phải lân côn của tên tiểu tử này. Cơ hội hiếm có, lão phải cho tên tiểu tử háo rượu biết sự lợi hại của Tiêu Diêu chưởng pháp.
Tám tên nhìn nhau đắc ý, xem Cao Phong như cá đã lên cạn, cầm chắc cái chết.
Nhìn nét mặt của tám tên, Cao Phong biết chúng đang nghĩ gì. Hắn tự bảo ngày hôm nay mình không chết vì chất độc cũng chết về tay bọn người này. Nhưng chết dưới tay bọn tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết hiếp người thế cô thì không thể cam lòng. Nghĩ đến đây hắn cố gượng dậy, nhưng thân người chỉ có thể ngồi lên chứ không đứng thẳng được.
Lão già nhìn thấy thế liền cười lên hăn hắt:
- Hôm nay ngươi không còn đường để chạy. Ta muốn xem côn pháp ngươi lợi hại ra sao?
Tên hán tử mặt đen ngăn lão già lại.
- Hôm đó ta sơ ý nên bại dưới tay hắn. Bây giờ hãy để ta rửa mối hận ấy...  
Nói xong gã từ từ đi về phía Cao Phong.
Những tên này tâm địa bất chính nên quyết tận dụng thời cơ tiêu diệt kẻ thù. Cao Phong biết vậy nhưng lân côn vẫn hờ hững để cạnh bên.
Gã mặt đen đã một lần thất thủ nên không dám xem thường Cao Phong, mặc dù đối thủ đang trúng độc. Gã rút thanh đao ra nhằm vào vai Cao Phong mà điểm.
Cao Phong thấy chiêu nhưng không hoá giải được. Cước phải của hắn đá vào lân côn. Khi ngọn côn nảy lên, hữu chưởng liền phóng nhanh ra đánh vào đầu côn. Cây côn như một tia hoàng quang phóng vào ngực đối thủ. Lực đạo của nó cực mạnh, xuyên hẳn qua ngực gã hán tử.
Lão già đứng cạnh bên kinh hãi phóng chưởng vào đầu Cao Phong. Sáu tên còn lại cùng múa binh khí xông vào.
- Ngừng tay!
Tiếng la của một cô gái làm cả bọn giật mình. Chúng hơi sửng người nhưng chiêu thức vẫn không đổi hướng.
Một bóng trắng như cánh bồ châu liệng ngang lưng trời. Cô gái đã đứng chắn trước người Cao Phong. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Các ngươi không thấy hắn đang trúng độc ư?
Lão già cười lên nắc nẻ:
- Trúng độc thì đã sao. Hắn không thể chết được ư?
Mày liễu nhướng cao, cô gái giận dữ:
- Các ngươi không đánh thì hắn cũng chết. Vậy còn cố dồn người vào đường cùng để làm gì? Người chết thù tận. Đạo lý này ai ai cũng hiểu...  
Tiếng lão già vang lên:
- Ngươi muốn cho hắn không chết cũng được. Nhưng phải dùng tấm thân mua vui cho bọn ta, đổi mạng cho hắn. Một mỹ nhân đổi một con cún quèn thì...  
Câu nói chưa dứt lão già đã hét lên. Dưới cánh tay của cô gái ngọn lân côn nhô ra, chỉ vào ngực lão già. Cô gái nhìn nhưng không biết lân côn đã xuyên qua người lão hay chưa. Nhưng sáu tên ở phía sau thì đã hiểu. Đầu côn nhuộm đầy máu, đang bắt giòng chảy xuống lưng áo của lão già. Người lão theo phản ứng còn lui nhanh ra sau, trước khi ngã xuống...  
Cao Phong kéo nhanh cô gái về phía sau để tránh một thanh đao đang chém đến. Hành động hắn hơi chậm, mũi đao đã trúng vào cánh tay nàng. Chiếc áo trắng muốt phút chốc đỏ máu.
Cao Phong quát lớn một tiếng. Sau tiếng quát miệng hắn thổ đầy huyết. Vẫn ngồi dưới đất, hắn vung tay phóng nhanh lân côn. Cô gái thấy đầu côn như rẽ quạt nằm trong tay Cao Phong, giống như một ánh chớp lao vào sáu thanh đao. Những tiếng la khiếp đảm tiếp nối nhau. Sáu thân người đồng ngã vật ra đất.
Phía sau, cô gái khiếp sợ đứng nhìn. Nhưng không phải nhìn những cái xác. Nàng nhìn Cao Phong lòng đầy lo lắng...  
Tự trong đáy lòng cô gái thầm cảm kích Cao Phong. Trong cơn thập tử nhất sinh hắn vẫn quên mình để cứu nàng. Nếu không có cái kéo tay của hắn, nàng đã chết dưới nhát đao hung hiểm ấy.
Quệt tay lau nhanh máu nơi miệng, Cao Phong nói:
- Ngươi không sao chứ?
Cô gái nói khẽ:
- Ta không sao. Những người này có thù với ngươi ư?
Cao Phong gật đầu. Nhưng hắn không nhìn cô gái.

Hắn cũng từng trải nên lời nói nào cũng rào trước đón sau. Vừa mở miệng đã làm chột dạ những người ngôn bất xuất mà tâm đã tri nhân. Người giang hồ thường quí trọng những kẻ tính tình thẳng thắn, có sau nói vậy. Đành rằng hành vi mọi người là không giống nhau, nhưng đã làm chuyện không minh bạch sao che giấu được thiên hạ.
Tên có gương mặt đầy sẹo cười lớn:
-  Lão Nhị ngươi hôm nay bị văn tinh rơi vào miệng. Bốn huynh đệ bọn ta hành sự đa ác mà tiểu thiện. Giang hồ ai cũng biết Tứ Kỳ. Ngươi có muốn làm người tốt thì hãy chờ kịếp sau. Đại Kỳ ta bình sinh không thích né tránh, làm kẻ nguỵ quân tử không ra gì. Vài hôm nữa tới Kim Sa đảo, ai muốn cướp Long Quân kiếm thì chúng ta phải cản ngăn. Còn không có ai lấy nó, chúng ta thử làm kẻ cướp một phen. Nghe nói có Long Quân Thần Kiếm là hiệu lệnh được thiên hạ, độc bá quần hùng. Chuyện hấp dẫn như vậy Đại Kỳ ta làm sao bỏ qua cho được…ha…ha…ha…
Tiếng cười của hắn rung chuyển không gian. Chứng tỏ nội lực cũng thuộc vào hạng nhất lưu cao thủ. Ba tên còn lại thấy đại ca cao hứng cũng cười phụ hoạ theo. Bọn chúng hầu như không coi ai ra gì.
Giọng nói của một người già vang lên:
-  Xem ra Kim Sa đảo lần này phải khốn đốn một phen. Dự lễ hội chỉ là cái cớ dùng để che mắt thiên hạ. Hầu như ai cũng động tâm, muốn chiếm cho được bảo vật có một không hai trong truyền thuyết. Không biết hồng phúc sẽ rơi vào tay ai…Hoạ sẽ cưu mang người nào…
Cả bốn tên tự xưng là Phong Hy Tứ Kỳ cùng nhìn sang người vừa nói. Đó là một lão già mặc hoàng bào. Lão đang mơ màng nhìn xuống chân đồi như nghĩ ngợi mông lung điều gì. Lời nói của lão hàm ý tốt, xấu không ai hiểu. Nhưng câu cuối rõ ràng xúi quẩy như tiếng kêu của loài quạ.
Một tên trong Tứ Kỳ vụt đứng dậy muốn gây hấn. Nhưng một bàn tay đã kịp giữ hắn lại.
Đại Kỳ lắc đầu nói khẽ:
-  Đường đi còn dài…Sức lực chớ hoang phí vào những chuyện không đâu. Lão tứ ngươi thật là người nóng nảy.
Lão già vừa nói, mỉm cười gật gù:
-  Người trẻ bây giờ sao nóng vội quá! Lúc nào cũng muốn tranh…trước với người già…Đừng vội! Đừng vội!
Trong lời nói của lão thoạt nghe rất có đạo lý. Nhưng xét nét hình như lão đang châm chọc bọn Phong Hy Tứ Kỳ. Người già thường hay chết trước, chỉ những kẻ ngốc mới đi tranh chuyện này.
Cả bọn lo đấu khẩu qua lại, chẳng ai còn tâm trạng để ý xung quanh. Lúc này dưới chân đồi của trà điếm, một chiếc Nhật Dịch ( xe 2 ngựa ) xuất hiện tự lúc nào không ai hay. Cỗ xe đen bóng. Cái màu khiến người ta rùng mình ớn lạnh. Màu của chết chóc. Cỗ áo quan cũng có cái màu như vậy. Khung xe màu đen. Mui xe cũng đen. Màn xe toàn bằng vật liệu đen huyền…Nhìn chiếc Nhật Dịch như xa xưa lắm vậy. Nhưng người đánh xe thì rõ ràng là người của thực tại. Hắn thụp người trong bộ y phục rộng thùng thình. Mặt hắn như được giấu kín dưới chiếc nón to vành, đổ sụp xuống. Nhưng…y phục hắn cũng là đen. Nón hắn cũng không khác gì…Tất cả là màu của chết chóc. Không biết chủ nhân chiếc hắc xa như thế nào mà chọn một phương tiện thật quá kỳ dị. Nhìn nó như không có sự sống, không có linh hồn và…mọi người cũng không muốn nó tồn tại như một ám ảnh rờn rợn, ma quái…
  Vừa nhìn thấy cỗ xe, mấy lão già mặc hoàng bào chợt biến sắc. Họ nhìn nhau thần thái không còn trầm tĩnh như lúc rỗi chuyện.
Lý Bằng ngồi gần nơi cửa ra vào. Là người nhìn thấy chiếc xe đầu tiên. Mặt hắn bình thường rất thản nhiên bây giờ trở nên căng thẳng khác thường. Màu đen chiếc Nhật Dịch khiến hắn không thích. Nó như nỗi sợ hãi của người cầm kiếm khi nghĩ lại trận tử chiến mình vừa trải qua.
Bọn Phong Hy Tứ Kỳ thì khác, chúng vẫn cười cười, nói nói. Như không thấy sự việc đang diễn ra. Mà cũng đâu có việc gì lạ! Một cỗ xe ghé vào một trà điếm giữa một ngày trưa nắng là thường tình. Hơi đâu mà lo những chuyện vớ vẫn đời thường…
Phía ngoài chiếc Nhật Dịch vẫn đứng yên. Gã đánh xe ngồi trên ghế như thể đang buổi chiều tà. Người ngoài vẫn không sao nhìn được mặt hắn. Một cánh tay trắng nõn từ phía trong đưa ra vén lên. Chiếc màn vừa dang rộng, không gian như nhuộm đầy hơi nước mát lạnh. Mọi người trong điếm cùng một cảm giác như bầu trời vừa có áng mây chắn ngang.
Chủ xe hoá ra là một người con gái thục nữ yểu điệu, khoác trên người một chiếc áo cánh trắng muốt. Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển trên đôi hài trắng như tuyết. Mọi người đều dồn mắt về hướng chân đồi. Cảm giác ngạc nhiên không sao nói được trước một điều trái ngược đến sững sờ. Cỗ xe thật kinh khủng và một mỹ nhân có khuôn mặt như tiên sa. Hai khung cảnh chẳng khớp chút nào giữa thôn giả hoang vắng.
Bọn Tứ Kỳ như gặp được của báu. Mắt chúng sáng lên một cách kỳ lạ…
Mỹ nhân đã vào quán. Nàng ngồi bên chiếc bàn hướng xuống rừng liễn. Mái tóc đen nhánh phơ phất trong gió xuân phân…
Bát nước được cô bé gái mang đến bên nàng. Lão Tứ trong bọn Tứ Kỳ đảo người một cái đã đứng bên cạnh mỹ nhân.
 Hắn cười khả ố rồi đưa tay vuốt ve cái bát:
-  Mỹ cô nương từ đâu hạ phàm! Làm đại gia cảm thấy hướng thú khắp người. Đi cả ngày đường bây giờ mới thấy chẳng phí công. Sẵn đây để bổn đại gia hầu trà cho mỹ nữ.
   Vừa nói hắn vừa nâng bát trà lên gần miệng cô gái.
Cô gái nghiêng đầu tránh đi. Bàn tay ngọc nhẹ nhàng xô ra. Tay của tên hán tử thô lỗ trượt đi như có một lực vô hình tác động vào. Lúc này mọi người đã hiểu, cô gái kiều mỵ ấy cũng biết võ công.
Bị mất thể diện trước đám đông, đời nào gã hán tử chịu dừng lại. Hắn sử trảo thủ luồn từ phía dưới lên, chụp vào huyệt nội quan bên cánh tay trái của mỹ nhân.
Cô gái lúng túng lùi lại. Xem ra võ công tu luyện của nàng cũng tầm thường, không phải là đối thủ bọn Tứ kỳ.
Một giọng nói dịu dàng cất lên mê mẩn cả hồn người:
-  Giữa chốn đông người, vị đại ca đây sao quá vội vã. Bồng lai cũng có chốn, ong bướm dập dờn cũng tìm chỗ tìm nơi. Chẳng lẽ nơi đây thích hợp cho việc biểu lộ tấm chân tình…
Giọng nói cô gái vừa dịu dàng, vừa lẳng lơ như hút lòng người. Mọi người lại một phen bỡ ngỡ. Rõ ràng nhìn cách ăn mặc, ai cũng cho cô là con nhà danh gia thế tộc. Nhưng khi nghe ngữ điệu và lời nói lại giống như hạng gái ở lầu xanh...
Lúc Tứ Kỳ trêu chọc người ngọc thì Lý Bằng ngồi gần đấy. Hắn không buồn động đậy, chỉ lẳng lặng mỉm cười. Cái cười của hắn như tán đồng hay khinh khi không ai hiểu. Thái độ bàng quan này thật khác với những gì người ta biết về hắn.
Bên dưới chân đồi tên đánh xe như mù và điếc. Hắn dường như chẳng quan tâm cảnh tượng diễn ra  trong trà điếm. Một bức tranh mà hắn không cần liếc qua đã hiểu được cảnh trí. Giống như người ta hiểu về bàn tay của mình khi ở trong bóng tối.
Bọn Tứ Kỳ làm sao bỏ qua một cơ hội tốt.  Chúng thuộc loại thảo khấu quen thói làm càng, coi thiên hạ như một bàn tay.
-  Nói hay lắm – Lão đại lên tiếng – Thế theo nàng nơi nào là thích hợp cho việc trăng hoa. Ở đây tứ bề hoang vắng, ta xem chỉ có cỗ xe của nàng là thích hợp nhất.
Cả bọn cất tiếng cười dâm đãng, ra chiều thích thú.
Cô gái thản nhiên nhìn bọn chúng, bàn tay tuyệt đẹp nâng bát trà lên uống một ngụm. Phong thái của nàng thật duyên dáng đáng yêu.
-  Người giang hồ nói rằng, cỗ xe của ta có quỉ = Nàng ta chợt đổi giọng – Những người vào đó rồi lại không có đường ra. Các ngươi có tin không?
- Ta không tin! – Lão Tứ chen vào – Mà dù trong xe nàng thật sự có quỷ đi nữa, ta vẫn thích được ở đấy vui thú cùng mỹ nhân.
- Ngươi thật sự muốn thử qua!
- Đúng vậy!
-  Tại sao nhất định phải vào xe của ta ngươi mới thoả lòng?
Tam Kỳ chen vào tranh nói. Mặt hắn trông thật nham nhở:
- Không riêng gì hắn, cả bốn chúng ta đều muốn thử qua cho biết!
Gương mặt trắng như tuyết của cô gái thoáng ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:
- Thiên đường có lối lại không đi. Địa ngục vô lối lại muốn vào.
Nói đến đây người nàng thoáng động, tựa một áng phù vân lơ lững giữa lưng trời. Trong chớp mắt người đẹp đã khuất vào trong xe.
 Tên tứ kỳ là người nhanh chân nhất. Hắn lắc người một cái đã đứng trước cửa xe. Bàn tay thô ráp hất nhanh tấm màn. Cả tấm thân đồ sộ lập tức mất hút sau tấm rèm đen. Cả bọn bên ngoài há hốc mồm, tim đập thình thịch, nhìn về hướng ấy.
Bỗng nhiên một tiếng rú thất thanh vang lên. Bình! Một tiếng nổ vang dội, tiếp theo là một bóng người bay ra xa khoảng mươi thước rồi rơi xuống đất. Trên mặt đường đầy bụi hiện ra khuôn mặt một người đã chết. Mặt hắn bị cháy đen. Y phục trên người nghi ngút khói như vừa chui ra từ một lò lửa rừng rực. Cả bọn Tam Kỳ giật mình kinh hãi. Phản ứng tên lão đại cực nhanh. Hắn hét lên một tiếng long trời, cả người như một con én đã án ngữ trước cỗ xe. Song chưởng đưa ra cùng một lúc. Kình lực lập tức nổi lên như phong ba quét vào chiếc Nhật Dịch. Người ngoài nhìn vào quả thật khí thế của hắn rất uy mãnh. Nhưng khí thế ấy không kéo dài được bao lâu. Từ trong chiếc xe một luồng kình lực như di sơn, nóng rực tựa lửa đỏ xoáy tròn đổ ra.
Một tiếng động lớn vang dội…
Lão đại của Tứ Kỳ thét lên. Tiếng thét nghẹn ngào không thoát ra được hết. Nó bị ngắt ngang như ai dùng tay bịt mồm hắn lại. Người hắn xoay tròn trên không rồi rơi ầm xuống, nằm yên bất động. Hai chân Đại Kỳ giần giật hồi lâu rồi lặng yên.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngoài dự liệu của mọi người. Hai gã Nhị Kỳ còn lại hồn phi phách tán, chết sững người trước sự đột biến đến kinh hoàng. Trong khoảnh khắc bốn tên chỉ còn lại hai. Hai gã còn lại rút trường kiếm ra nhưng không biết để làm gì. Chúng tự biết võ học của mình không là gì cả, trước một đối thủ hơn hẳn về mọi mặt.
Một trong năm lão già mặc áo vàng thở dài lên tiếng:
-  Các ngươi còn chưa chịu đi! Chẳng lẽ muốn trùng ngày giỗ với hai tên kia ư?
Lời nói lão chưa dứt, bóng nhị kỳ đã mất hút. Từ xa vẳng đến giọng nói căm hận của chúng: 
- Yêu nữ kia! Phong Hy Tứ Kỳ sẽ ghi nhớ mối hận này. Sẽ có ngày ta lột da, xẻo thịt của ngươi…
Bọn chúng quên rằng bây giờ chỉ còn lại  Phong Hy Nhị Kỳ mà thôi…
- Ta nghe nói Hoả Vân Thần Công là một kỳ học trong võ lâm, đã thất truyền trên trăm năm. Nay tận mắt chứng kiến thật bất phàm. Bốn con lợn rừng làm càng, nay đã bị nướng chín hết hai. Hoàng Tinh Ngũ Quái cả đời lăn lộn giữa chốn giang hồ, không ngờ hôm nay mới hiểu thế nào là cao nhân cao, hậu kỳ tinh tiến – Lão già đang nói suy nghĩ hồi lâu như nhớ lại điều gì. Rồi như tìm được thứ đã đánh mất lão nói vội ra – Người trong xe nhất định là Bạch Vân Tiên Tử, Lâm Gia Hân. Một nhân vật chính tà bất phân, mới nổi lên lâu nay.
Bên ngoài vang lên giọng nói thánh thoát của cô gái:
-   Lão trượng kiến thức quả hơn người! Tiểu nữ chính là Lâm Gia Hân ở Phong Khê, ngoại hiệu được giang hồ tặng cho là Bạch Vân Tiên Tử. Hôm nay tình cờ có dịp qua đây, gặp phải hạng người vô liêm sĩ đành phải ra tay trừ diệt tai hoạ cho võ lâm…
Lão đầu đà từ lúc đầu cho đến lúc xảy ra chuyện vẫn ngồi bàng quan. Bây giờ đột nhiên lên
tiếng:
-  Cái gì là Bạch Vân Tiên Tử, là Hoả Vân Thần Công. Ta thấy công phu ấy toàn thứ yêu tà, gạt người hại chúng
   Lão nói đến đây cầm thiết trượng dộng mạnh xuống đất. Đầu trượng lún xuống nền đất khoảng hai tấc, khiến ai cũng giật mình.
- Ta thấy ở đây toàn là lũ chết nhát, mới thấy chút công phu loè người đã cho là bạt chúng.
Tiếng cô gái lại vang lên:
- Xin hỏi đại sư là người ở đâu tới? Xem cách ăn mặc chắc không phải là người châu thổ. Tiểu nữ hành sự có khi hơi lỗ mãn, nhưng cũng chưa xúc phạm đến người khác. Không biết đại sư bất mãn điều gì?
Lão đầu đà cười lên vang dội. Tiếng cười làm bụi trên xà nhà bay xuống bám vào tóc những người ngồi trong điếm:
- Ta từ Tây Tạng đến đây có chút việc. Thấy thủ đoạn giết người của cô nương quá tàn độc nên  lên tiếng đôi lời. Từng nghe châu thổ có Tam Kiếm Độc Tôn nên hoà thượng ta lặn lội đường xa muốn thấy qua cho biết. Không ngờ đến châu thổ, chỉ chứng kiến toàn những công phu tà đạo, bịp người.
 Bạch Vân Tiên Tử cười lên khanh khách:
-  Giết người mà cũng phân biệt thủ đoạn ư! Người đáng chết thì giết. Giết cách nào cũng là cướp đi một sinh mệnh, còn phân biệt làm chi hình thức huỷ hoại.
-  Được! Đã vậy ta cũng muốn lãnh giáo qua công phu của ngươi một chút, để mở rộng tầm mắt. Không có Tam Kiếm, đành lãnh giáo Hoả Vân Thần Công của châu thổ để xem thực hư thế nào.
-  Ai nói ở đây không có một trong ba truyền nhân Tam Kiếm danh chấn võ lâm – Lâm Gia Hân nói vọng đến từ cỗ xe -  Hắc Phong  Kiếm không phải đang ở ngay trước mặt đấy ư?
Lời nói Bạch Vân Tiên Tử rõ ràng muốn hướng sự chú ý của lão đầu đà sang Lý Bằng. Nàng thật sự thông minh khi quan sát thấy thanh kiếm nổi danh đang để trên bàn. Để tránh xung đột, đã nghĩ cách thoát khỏi sự chú ý của lão rất hợp lý. Mọi người đều công nhận thủ đoạn cô ta rất tinh quái và hiệu quả.
Qủa nhiên lão đầu đà mắc bẫy khích tướng, quay sang Lý Bằng:
-  Ngươi là truyền nhân của Lý Hồng Quân?
Lời nói của lão xem ra chẳng lễ độ gì với người vắng mặt.
Lý Bằng không nhìn lão, gương mặt vẫn bình thản. Hắn lạnh lùng:
-  Phải thì đã sao! Chẳng phải ngươi nói, muốn lãnh giáo võ học của Tam Kiếm hay sao?
- Ta xem ngươi còn rất trẻ, chắc gì đủ bản lĩnh để khoe khoan – Lão đầu đà vỗ ngực – Ta là Vinh Nguyên Đầu Đà không hơn thua với hậu bối. Ngươi hãy nói tôn trưởng của mình đến đây, cùng ta giao đấu một trận long trời, cho biết thế nào là đệ nhất cao thủ Tây Tạng.
Nói đến đây lão vung chưởng vỗ một phát lên mặt bàn. Vì muốn khoe khoan bản lĩnh, Vinh Nguyên đã vận nội lực hùng hậu của bản thân vào thế chưởng đó. Chiếc bàn bị vỡ nát, chỉ còn trơ bốn cái chân cắm sâu vào nền đất.
Lý Bằng mỉm cười nhìn lão:
-  Không cần phải tìm kiếm ai hết! Ta và ngươi tỷ thí một phen.
 Hắn chỉ vào bốn cái chân bàn, khoảng cách độ chừng hai xích (mét), nói:
-  Mỗi người đứng trên hai chiếc chân bàn để tỷ đấu, ai rơi xuống trước kể như thua.
-  Được!
Lời nói chưa dứt, Vinh Nguyên Đầu Đà đã đứng vững trên hai chiếc chân ghế.
 - Để xem bản lĩnh của ngươi thực hư ra sao, hay chỉ là phô trương thanh thế.
Lý Bằng đứng dậy, không thấy hắn cử động.  Người hắn bỗng phi lên cao khoảng ba thước, lượn một vòng cực đẹp, rồi nhẹ nhàng hạ xuống hai chiếc chân bàn.
Động thái của hai đấu thủ làm mọi người nín lặng theo dõi. Mặc dù lần đầu tiên biết mặt, nhưng cuộc đấu với cao thủ ngoài châu thổ làm mọi người hồi hộp dõi theo Lý Bằng.
Thiết trượng của Vinh Nguyên rung lên phát ra âm thanh ngân nga không dứt.
Lý Bằng kiếm cầm trong tay nhưng chưa rút ra khỏi võ.
Cả hai đối thủ nhìn thẳng vào mắt nhau không chớp. Lúc này tinh thần và nội lực cả hai, đã đưa vào trạng thái nguyên hoà, không thể phân tán. Bởi vì cuộc chiến diễn ra trên không, điểm tựa chỉ là hai chiếc chân ghế, chân khí hơi phân tán sẽ làm trụ bộ không vững. Nếu là cao thủ tuyệt đỉnh, họ sẽ tận dụng thời cơ tấn công chế địch, thủ thắng dễ dàng. Lối đánh này đem so với Mai Hoa Thung còn khó hơn nhiều. Vì Mai Hoa Thung đối thủ phải đứng trên năm chiếc cọc hình hoa mai, trong đó chỉ có một cọc là hư, bốn còn lại đều trụ bộ được.
Xét về binh khí Vinh Nguyên lợi thế hơn, bởi thiết trượng dài và nặng hơn kiếm.
Lão đầu đà quát lên một tiếng. Thiết trượng múa tít nhằm vào các huyệt Kiên trinh, Đãn trung, Khí hải của Lý Bằng mà điểm. Chiêu số lão vừa nhanh vừa chuẩn xác, lại biến hoá vô cùng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy thiết trượng như màn kim quang dày đặc bao phủ khắp người Lý Bằng.
   Lão ra chiêu này chỉ là thăm dò đối thủ.
Không ngờ Lý Bằng vẫn thản nhiên mỉm cười. Thân hình hắn bỗng lay động, tựa như một mảnh lụa ẻo lả trong gió xuân. Mặc cho thiền trượng biến hoá trăm ngã. Người Lý Bằng lúc nghiêng trái, lúc sang phải, như thuyền theo sóng mà vẫn tránh được tất cả chiêu thức hiểm ác. Trong khoảng khắc hai bên đã trao đổi hơn mười chiêu. Kiếm của họ Lý vẫn chưa xuất khỏi vỏ.
Bóng thiết trượng đang lấp loáng rộng khắp, bỗng biến thành một vệt sáng dài chiếu vào hai huyệt Lăng tuyền và Lăng hậu, dướí gối chân trái của Lý Bằng. Đây là ý đồ thâm độc của Vinh Nguyên Đầu Đà. Vì người bị đánh trúng hai huyệt này sẽ ngã ngay. Còn nếu muốn tránh thoát phải co một chân trụ lên, hoặc nhảy lên trên không. Nếu Lý Bằng chuyển sang thế Kim Kê Độc Lập lão sẽ quét thiết trượng đánh gãy cái chân ghế. Còn như hắn nhảy lên trên cao, lão sẽ cùng một lúc đánh gãy cả hai cái chân bàn. Như vậy dù tài nghệ Lý Bằng có giỏi cách nào cũng rơi xuống đất.
Đúng như lão dự kiến. Quả nhiên Lý Bằng chuyển thế Kim Kê Độc Lập, chỉ còn một chân tấn, chân kia co lên để tránh thiết trượng. Chỉ nghe rắc một tiếng. Một chiếc chân bàn đã nát vụng. Lý Bằng vẫn an nhiên đứng trên một chân ghế mong manh. Thiết trượng của Vinh Nguyên liền biến thế quét vào chiếc chân ghế còn lại. Lại nghe một tiếng động vang lên. Tiếng thiết trượng rít lên trong không trung. Chiếc chân bàn còn lại cũng gãy nát. Mọi người bàng hoàng nhìn lại…Không thấy ai rơi xuống. Lý Bằng cũng biến mất. Vinh Nguyên chấn động tinh thần trước diễn biến quá kinh ngạc. Quan sát của lão cực nhanh trong lúc chiêu thức vẫn xuất bất tận.
Lý Bằng đang đứng trên đầu thiết trượng của lão. Mặc cho thiền trượng quay tít hắn vẫn an nhiên bình thản…Biết gặp phải đối thủ cao tay, thiền trượng của Vinh Nguyên liền hất lên cao, nhằm đẩy Lý Bằng rời khỏi trượng. Không ngờ trong lúc chớp nhoáng này Lý Bằng đã lộn người ra phía sau Vinh Nguyên, xuất một cước uyên ương đá vào linh đài huyệt lão. Lão đầu đà hự lên một tiếng, loạng choạng rơi xuống đất. Linh đài là một trong những huyệt đạo vận hành chân khí huyết khắp châu thân. Một khi huyệt đạo bị khống chế, khí huyết tắt nghẽn, nửa người như mất hết khí lực. Dù là cao thủ tuyệt đỉnh nếu trúng phải chiêu này cũng không thể nào đứng vững được. Qủa nhiên sau khi trúng cước Vinh Nguyên loạng choạng ngã ngồi xuống đất, miệng thổ ra một bụm huyết. Nội công tu luyện của lão rất thâm hậu, vừa ngã xuống đã đứng dậy được ngay. Biết còn nấn ná chỉ rước thêm nhục, lão gắng gượng thoát xuống chân đồi mất dạng. Mọi người bàng hoàng nhìn vào Lý Bằng, mới phát hiện hắn đang đứng trên hai chiếc chân ghế mà lúc nãy lão đầu đà đã đứng. Thì ra lúc xuất cước đá Vinh Nguyên, hắn đã tính toán bộ vị rất chính xác. Thân hình hắn rơi xuống đúng vào vị trí vừa bỏ trống...
Cuộc chiến diễn ra ngắn ngủi với kết thúc ngoài sự tưởng tượng của chúng nhân bàng quan.
Tiếng nói dịu dàng của Lâm Gia Hân vang lên từ cỗ xe:
-  Truyền nhân của Tích Lịch Chân Nhân quả là danh bất hư truyền. Kiếm bất xuất mà đã đánh bại một cao thủ ở Tây Tạng. Nếu như không chính mắt chứng kiến thì không ai có thể tin được.
- Tiên Tử quá khen rồi! Tại hạ còn chưa thỉnh giáo: Giữa chúng ta không có oán cừu, sao cô nương lôi kéo tại hạ vào chuyện thị phi.
Bạch Vân Tiên Tử cười lên khanh khách:
- Lý thiếu hiệp đừng nhỏ nhen khí độ như thế! Lão đầu đà quá kiêu ngạo, xem thường danh phận Tam Kiếm châu thổ. Đường đường là hậu nhân của danh kiếm, cho hắn một bài học là đúng đạo lý ở đời. Chẳng lẽ thiếu hiệp cho rằng, tự thủ bàng quan mới là đúng hay sao?
Lý Bằng vụt cười lớn:
-  Thì ra cô nương đã biết thân phận tại hạ từ trước!
-  Danh tiếng của Hắc Phong Tiểu Hiệp mười năm gần đây lừng lẫy = Bạch Vân Tiên Tử cười khúc khích – Nếu không biết há chẳng phải xem thường người quân tử sao.
Giọng Lý Bằng chợt lạnh giá:
-  Không ngờ Bạch Vân Tiên Tử sắc đẹp khuynh thành mà miệng lưỡi cũng cực kỳ lợi hại. Không biết miệng lưỡi của cô nương có hại chết được người không?
Trong xe chợt im lặng một lúc, rồi vang lên tiếng nói của mỹ nhân:
-  Dùng miệng lưỡi giết người thì chưa có – Nàng vụt cười lên lanh lảnh – Nhưng những kẻ tự nguyện chết vì lời nói của ta cũng không phải ít. Thiếu hiệp có muốn thử qua không?
-  Thật tình ta không hứng thú đùa với gai – Giọng nói Lý Bằng lạnh như băng – Mà xưa nay ta vốn không biết đùa.
Hắn nói đến đây như đã kết thúc câu chuyện, Hắc Phong kiếm trên tay băng mình một cái đã mất hút.
Năm lão già tự xưng là Hoàng Tinh Ngũ Quái nhìn nhau, kinh ngạc cho thuật di hình có một không hai. Ngoài kia cỗ Nhật Dịch cũng từ từ lăn bánh. Tên đáng xe vẫn lầm lỳ dưới chiếc nón sùm sụp. Trông hắn như là người của thế giới bóng tối, im lặng, vô cảm và thiếu mất linh hồn.
Bóng chiều nghiêng dần, khu rừng liễn khua ngàn tiếng trong gió chiều buông. Con đường nhỏ ngoằn ngoèo bây giờ buồn ảm đạm trong hoang vu. Giờ này ngôi trà điếm trở nên đáng sợ với sự trần trụi cô độc. Con người đôi khi không thích nơi đông người nhưng ở một nơi như thế này thật quá cô tịch, quạnh quẽ.
Hoàng Tinh Ngũ Quái vẫn chưa đi. Thật ra cái đích của họ còn rất xa cho nên không việc gì phải vội vã. Nhất là ở cái tuổi lục tuần mọi sự vội vã cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Kinh nghiệm  người già bao giờ cũng chặt chẽ. Muốn đi được xa phải khởi hành chậm và bền bỉ. Và muốn được một giấc ngủ ngon hãy chọn chỗ nằm từ trước. Nơi này không hẳn là chỗ ở tốt nhưng vạn dĩ cũng đem đến một giấc ngủ an bình…
--!!tach_noi_dung!!--

ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ VÕ HIỆP
Nguồn: Tác giả - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 1 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Thái Âm Phù 36 giờ Bìm Bìm Quấn Quýt Bóng Người Dưới Trăng Cái Xích Đu Kỳ Quái CÂU CHUYỆN BÊN ĐỐNG LỬA Chiếc Mặt Nạ Thiết Huyền Cửa Không Đỉnh Hương Trầm Cổ Đoạt Hồn Tam Tuyệt

Xem Tiếp »