enni thầm nghĩ, Elsa đã hứa hôn với Josh Brothers và chị ấy vẫn sống độc thân cho đến ngày nay. Trong những năm qua, biết bao đắng cay chồng chất khi chị phải làm việc trong gia đình Krueger! Vì sao chị ta chấp nhận làm việc tại nhà họ? Erich đối xử với Elsa thật quá quắt. Phải chăng Elsa đã lấy cái áo choàng để ở ngăn tủ? Đã nghe những câu chuyện giữa Jenni và Erich? và đã hỏi hai đứa bé về nhân vật Kevin.
Nhưng tại sao chị ta phải làm việc ấy?
Hẳn nàng đã nói hoặc tâm sự với ai đó.
Jenni dừng lại. Gió quất mạnh vào mặt nàng. Nàng chợt nhớ đến một người mà nàng có thể đặt tin tưởng, một người mà hình bóng giờ đây đang hiện lên trong tâm trí nàng.
Đúng, nàng có thể tin tưởng ở Mark. Hẳn giờ đây anh ta đã trở về từ Floride.
*Vừa về đến nhà, Jenni cố tìm ngay số điện thoại của Mark để gọi.
Ở đầu dây, nhân viên ở Trung tâm thú y yêu cầu chờ một phút và xin biết quý danh.
Không muốn để lại tên. Jenni hỏi:
- Vào lúc nào tôi có thể gặp được ông Mark?
- Ông ấy luôn có mặt ở Trung tâm từ năm đến bảy giờ chiều.
Nàng quyết định sẽ gọi về nhà Mark.
Nàng đi về văn phòng trong nông trang. Lúc này, Clyde đang khóa két sắt. Kể từ dạo ấy, giữa nàng và Clyde luôn bao trùm một không khí căng thẳng và ngờ vực.
Nàng hỏi:
- Bà Rooney có khỏe không?
- Ngày mai, tôi sẽ đưa Rooney về nhà. Nhưng, thưa bà Erich, tôi chỉ yêu cầu bà một điều, tôi muốn bà hãy để Rooney được yên, nghĩa là, tôi muốn nói, bà đừng bảo Rooney lại nhà bà, đừng thăm viếng Rooney.
Rồi với vẻ mặt ông ta thật khó chịu, ông ta nói tiếp:
- Bác sĩ Philstrom nói nếu Rooney bị sốc thì tinh thần thì bà ấy sẽ đổ bệnh lại ngay.
- Và ông nghĩ tôi là người khiến bà Rooney bị sốc chứ gì!
- Thưa bà Erich, tất cả những gì tôi biết đó là Rooney không hề trông thấy bà Caroline đi dạo trong hành lang ở bệnh viện.
- Clyde à, Trước khi khóa tủ, ông ứng cho tôi một ít tiền được chứ? Tôi cần mua sắm vài thứ nhưng vì Erich đi vội quá, nên tôi không còn tiền mặt. Ngoài ra, ông có thể cho tôi mượn chiếc xe để đi lên phố được chứ?
Khóa két sắt lại và nhét chìa khóa vào túi, Clyde nói:
- Thưa bà Erich, ông Erich dứt khoát ra lệnh rằng, ông không muốn bà mượn xe và bảo tôi cung cấp đầy đủ những gì bà cần cho đến khi ổng trở về. Nhưng ông nghiêm khắc cấm tôi đưa tiền cho bà dầu chỉ là một đô-la.
Một điều gì đó trong vẻ mặt của Jenni đã khiến cho Clyde có giọng thân mật hơn. Ông nói tiếp:
- Bà Erich, tôi sẽ không để bà thiếu thốn. Hãy nói cho tôi biết bà cần gì?
- Tôi cần... - Cắn môi, Jenni quay gót và đóng mạnh cửa khi ra khỏi văn phòng, nàng chạy dọc theo lối đi, nước mắt ràn rụa vi tức giận và nhục nhã.
Bóng hoàng hôn như bức màn buông xuống trên bức tường xám của ngôi nhà. Ở bìa rừng, những cây thông đen Nauy cao vút, khoe sắc xum xuê trước những cành cày trụi lá của cây thích và cây bu-lô. Ẩn mình sau áng mây đen, mặt trời hắt nắng về chân trời, để lại những sắc màu hoa cà, hồng, đỏ tía.
Một khung trời mùa đông, một ngôi nhà mùa đông. Nhà tù của nàng.
Lúc bảy giờ tám phút, Jenni gọi điện cho Mark. Nhưng khi đưa tay định cảm máy thì tiếng chuông reo.
Nàng nhấc ống nghe:
- Alô?
Ở đầu dây là giọng nói dịu dàng chế giễu của Erich pha lẫn cáu gắt:
- Jenni à, bộ em sống suốt ngày bên máy điện thoại à? Hay là em đang chờ anh gọi?
Jenni thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi, nàng vô tình cầm chặt ống nghe hơn:
- Em đang chờ tin anh - Nàng thắc mắc không biết mình có giữ được giọng nói tự nhiên, Erich có nhận thấy sự căng thẳng của mình không? - Erich, các con thế nào?
- Tất nhiên, chúng rất khỏe, hôm nay em làm gì?
- Chút việc vặt, vì Elsa không đến, nên em có chút công việc để làm, chẳng có gì để phiền hà cả.
Nhắm mắt lại, Jenni lựa lời nói thật cẩn thận và thản nhiên nói thêm:
- Ồ, em đã gặp Joe.
Nàng vội vã nói tiếp, tuy trong thâm tâm nàng không muốn nói dối và đồng thời cũng chẳng muốn thú nhận việc đến nhà Maude.
- Erich à, Joe rất mừng khi anh hứa cho anh ta vào làm việc lại.
- Anh nghĩ rằng Joe đã kể mọi việc cho em nghe rồi?
- Anh muốn nói gì thế?
- Anh muốn nói đến cái tính thích làm rắc rối mọi chuyện của Joe. Lúc đầu, hắn ta đã quả quyết đã trông thấy em lên xe của Kevin và sau lại phủ nhận điều đó. Em biết rằng Joe đã trông thấy em lên xe vào tối hôm đó và em đã giấu anh, anh cứ nghĩ rằng chỉ có Rooney là thấy em thôi.
- Nhưng Joe đã nói... Anh ta nói rằng đã kể cho em nghe... Anh ta dứt khoát cho rằng một người nào khác đã mặc áo choàng của em.
- Jenni à, em đã ký vào tờ khai đó chưa?
- Này Erich, bộ anh không thấy chúng ta có một nhân chứng...
- Em muốn nói một nhân chứng đã thấy rõ em bước lên xe. Và người này vì muốn lấy lòng anh để làm việc trở lại, nên giờ đây sẵn sàng phủ nhận, này Jenni, đừng có khăng khăng chối cãi sự thật, giờ đây, em chỉ còn hai cách để lựa chọn: hoặc em viết tờ khai như anh dặn và đọc lại cho anh nghe trong lần gọi tới, hoặc là em sẽ không được gặp các con cho đến khi chúng trưởng thành?
Mất hết bình tĩnh, Jenni nói:
- Anh không thể làm như thế! Tôi sẽ xin lệnh bắt giam anh. Chúng là các con của tôi anh không thể mang con tôi bỏ đi mất tích.
- Jenni à, chúng cũng là con của anh vậy. Anh chỉ mang chúng đi nghĩ hè thôi. Anh đã báo cho em biết rồi, không có ông tòa nào giao quyền chăm sóc chúng cho em. Anh có mọi người trong phố làm chứng anh là một người cha gương mẫu. Jenni. Anh còn yêu em nên đã dành cho em cơ may được sống với các con và được anh lo lắng, đừng đẩy anh đến bước đường cùng. Thôi, chào nhé Jenni. Anh sẽ gọi lại sau.
Jenni ngắm nhìn cái ống nghe bỗng nhiên im bặt. Chút tin tưởng mong manh mà nàng có được giờ bỗng chốc không còn. Tưởng chừng có tiếng thì thầm - “Thôi, đừng đấu tranh nữa. Hãy viết tờ khai và đọc cho Erich nghe. Hãy dứt khoát một lần cho xong”.
Nàng thầm nghĩ, không thể thế được. Mím môi, nàng quay số điện thoại của Mark.
Ở đầu dây bên kia, máy được nhấc lên sau hồi chuông đầu tiên:
- Mark Garrett đây.
Cái giọng nói nồng ấm và sâu lắng đó khiến nước mắt Jenni lưng tròng.
Nàng thốt lên:
- Mark.
- Có chuyện gì thế Jenni? Chị ở đâu?
- Mark, tôi... Anh có thể... Tôi cần nói chuyện với anh. - Nàng im bặt một lúc, rồi nói tiếp - Nhưng tôi muốn là đừng có ai biết anh đến nơi đây. Nếu tôi đi tắt đồng về hướng tây và anh có thể đón tôi trên con đường đó được không? Hay là... nếu anh có ý kiến nào khác... tôi không dám làm phiền anh, đừng lo lắng cho tôi.
- Hãy đợi tối gần nhà máy xay lúa. Tôi sẽ đến đó trong mười lăm phút.
Jenni lên phòng, bật ngọn đèn ngủ. Nàng mở đèn sáng trong nhà bếp và một ngọn đèn nhỏ ỏ phòng khách, phòng ngừa Clyde có thể đi một vòng để xem xét. Ngoài ra, còn có nguy cơ Erich gọi về trong vài giờ tới.
Jenni ra khỏi nhà và men theo bóng tối của chuồng ngựa và xưởng sữa. Đằng sau hàng rào điện thắp sáng là bóng những con vật đang nép sát vào nhau gần kho thóc. Vì không còn cỏ trên những cánh đồng phủ tuyết nên giờ đây đàn bò tập trung gần những khu nhà, nơi người ta mang thức ăn cho chúng.
Mười phút sau, nàng đến nhà máy xay và nghe có tiếng máy xe đang đến gần. Mark vẫn để đèn xe cháy sáng vì thế Jenni bước vào vùng sáng và ra hiệu cho chàng. Mark liền dừng xe và mở cửa cho nàng.
Dường như Mark đã hiểu là nàng rất vội, muốn đi xa khỏi nơi đây. Im lặng, Mark lái xe về hướng đồng quê.
Mark lên tiếng:
- Jenni à, tôi cứ nghĩ rằng, lúc này chị đang ở Houston với Erich.
- Chúng tôi không đi Houston.
- Erich biết là chị gọi điện cho tôi?
- Erich đã đi rồi. Anh ta đã dẫn các cháu bé theo.
Mark thốt lên:
- Đó là điều mà cha tôi... - Bỗng, anh im bặt.
Nàng biết Mark đang nhìn nàng và bỗng dưng nghĩ về làn da rám nắng, mái tóc dày màu cát vàng, những ngón tay thon thả khéo léo ôm vô-lăng của Mark. Nàng không quên rằng sự hiện diện của Erich luôn làm nàng khó chịu và căng thẳng, nhưng đối với sụ hiện diện của Mark thì khác hẳn...
Như vậy là đã nhiều tháng trôi qua, kể từ lần đầu tiên nàng đến nhà Mark. Buổi tối, ngôi nhà vẫn còn sự ấm cúng mà nàng không quên: chiếc ghế bành vải nhung hơi bạc màu, điểm tua tai bèo, vẫn đặt trước lò sưởi; đối diện chiếc trường kỷ, một cái bàn thấp bằng gỗ sồi đầy tạp chí; quanh lò sưởi là những kệ sách đủ mọi kích cỡ.
Giúp nàng cởi áo choàng, Mark nhận xét:
- Cuộc sống thôn dã không làm chị mập ra chút nào? Chị đã ăn tối chưa?
- Chưa.
- Tôi đoán không sai! - Trao cho nàng một ly xérès, Mark nói tiếp - Hôm nay vì cỏ người làm đi vắng nên tôi tự làm cho mình món thịt băm, khoai tây chiên, vừa làm xong thì chị gọi đến. Chị vui lòng chờ chốc lát.
Mark xuống bếp trong khi Jenni ngồi trên trường kỷ, cởi giày bốt ra và thu mình trong mớ gối bông. Nàng còn nhớ lại, Nana cũng có chiếc trường kỷ như thế này và thuở nhỏ những khi trời mua, nàng thường co ro nơi đó để đọc sách.
Vài phút sau, tay nâng chiếc khay, Mark xuất hiện và tươi cười nói:
- Đây là món đặc biệt của Minnesota: Thịt băm, khoai tây chiên, tỏi tây và cà chua.
Mùi thơm bay ngào ngạt. Jenni bắt đầu dùng bữa rất ngon miệng, nàng biết Mark đang nóng lòng về lý do nàng gọi điện, nàng thầm nghĩ, liệu không biết mình phải tiết lộ đến đâu câu chuyện của nàng, liệu Mark có kinh hoàng khi biết Erich đã nghi ngờ nàng?
Đôi chân dài duỗi thẳng, ánh mắt lo âu, vầng trán chau lại chăm chú, Mark đang ngồi ở ghế bành đối diện với nàng.
Jenni không cảm thấy khó chịu khi mình là mục đích của sự chú ý ấy, nàng vững tâm đến kỳ lạ khi nghĩ rằng Mark sẽ phân tích sự việc và dàn xếp ổn thỏa để giúp nàng. Ông LuKe cũng có cái dáng vẻ như thế. Nàng bỗng nghĩ đến ông LuKe và chợt nhớ ra là mình chưa hỏi thăm về ông.
Nàng liền nói:
- Bác có khỏe không anh?
- Đã khá rồi. Trước khi đi Florida, bố tôi lên cơn đau tim và bị đột quỵ. Giờ thì ông cụ đã về nhà và đã khá hơn rồi. Jenni à, bố tôi rất mong được chị đến thăm.
- Tôi rất mừng khi hay tin bác khỏe.
Nghiêng người về phía trước, Mark nói:
- Nào, chị hãy kể cho tôi nghe!
Nhìn thẳng vào mặt chàng, Jenni kể cho Mark nghe tất cả sự việc đã xảy ra thì ánh mặt chàng tối sẫm, những vết nhăn hằn quanh mắt, khóe miệng, rồi khi nghe nàng nghẹn ngào nói về đứa bé, nét mặt anh dịu dần, rồi nàng giải thích:
- Như anh thấy đó, tôi hiểu vì sao Erich nghĩ tôi là thủ phạm của những việc ghê gớm ấy. Nhưng, bây giờ tôi biết là không phải tôi, thế nghĩa là có một người đàn bà nào khác đóng vai tôi. Tôi hầu như tin chắc đó là Rooney. Nhưng cũng có thể không phải bà ta. Và tôi thắc mắc... Anh có nghĩ đó là Elsa không? Thật là kỳ lạ khi chị ta giữ mối thù trong suốt hai mươi lăm năm qua... Khi Erich còn là đứa bé.
Mark không trả lời, trông anh có vẻ nghiêm trọng và bối rối.
Jenni thốt lên:
- Như vậy là anh nghĩ rằng tôi có thể làm những việc như thế ư? Chúa ơi! Phải chăng anh cũng như Erich? Anh tin rằng...
Nàng cảm thấy quá căng thẳng và hai đầu gối bắt đầu run. Nàng khom người về phía trước và nắm lấy hai cẳng chân. Lúc này, toàn thân nàng run rẩy không kềm chế được.
Mark thốt lên:
- Jenni, Jenni!
Rồi Mark ôm lấy nàng, để đầu nàng áp vào ngực mình.
Jenni thều thào:
- Tôi không hề làm hại ai. Tôi không thể ký và xác nhận rằng tôi có thể...
Ôm chặt nàng hơn, Mark nói:
- Ồ, Jenni, Erich như thế... là không ổn rồi!
Những phút dài trôi qua trước khi nàng bình tĩnh lại. Jenni cố né người để rời vòng tay Mark rồi nàng cảm thấy đôi cánh tay vững mạnh mẽ đó buông ra. Họ im lặng nhìn nhau rồi Jenni quay vội mắt đi. Cầm lấy cái khăn quàng trên lưng ghế trường kỷ, Mark khoác cho nàng và nói:
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên uống một tách cà-phê thật ngon.
Jenni ngồi nhìn lò sưởi sau khi Mark đi vào nhà bếp, nàng nhìn những khúc củi nứt nẻ và cháy đỏ thành than. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy mệt nhoài, nhưng đây là nỗi mệt không do căng thẳng và tê cóng mà đúng hơn xuất phát từ sự thư thái tựa như sau một cuộc chạy đua đường dài.
Sau khi đã nói hết sự việc cho Mark, nàng có cảm tưởng như vừa trút xong gánh nặng, ngồi đây nghe những tiếng rổn rảng của ly tách, ngửi mùi thơm của cà-phê, tiếng bước chân của Mark trong nhà bếp, nàng đang nhớ lại giây phút vừa qua, trong vòng tay của chàng...
Khi Mark đem cà-phê vào, để xua tan không khí trĩu nặng cảm xúc, Jenni nêu ra một số sự việc chính xác.
Nàng nói:
- Erich biết là tôi sẽ không sống chung với anh ta. Ngay cả khi Erich mang các con tôi về thì tôi sẽ ra đi.
- Chị muốn bỏ Erich thật sao?
- Đúng, càng sớm càng tốt. Nhưng, trước tiên, tôi buộc anh ta phải đưa các con tôi về. Chúng là các con của tôi kia mà!
- Erich viện lý do mình là cha nuôi và có quyền với chúng cũng như chị. Hơn nữa, Erich có thể giữ hai đứa bé xa chị bao lâu tùy thích. Hãy để tôi hỏi ý kiến vài ba người bạn xem sao, tôi có một người bạn làm luật sư, chuyên về luật hình sự. Từ nay, mỗi lần Erich gọi về, thì dẫu thế nào chị cũng không nên chống đối anh ta và đừng cho anh ta biết chị đã tiếp xúc với tôi. Chị hứa với tôi chứ?
- Tất nhiên rồi!
Mark đưa nàng về, dừng xe nơi nhà máy xay và ngỏ ý muốn đi cùng nàng một quảng ngang qua những cánh đồng êm ả đến tận nhà.
Chàng nói:
- Tôi muốn được an tâm thấy chị đã về đến nhà, sau khi vào, chị hãy lên lầu và nếu mọi chuyện ổn cả thì hãy hạ màn cửa xuống.
- Anh nghĩ gì khi nói nếu “mọi chuyện ổn cả”?
- Nếu chẳng may, Erich trở về nhà tối nay mà không thấy chị thì thật là tệ hại. Tối mai, tôi sẽ gọi lại cho chị sau khi tư vấn vài người bạn nhé!
- Không. Hãy để tôi gọi anh thôi vì Clyde sẽ theo dõi tất cả cuộc gọi mà tôi nhận được.
Khi họ đi đến ngang tầm kho lúa, Mark nói:
- Tôi sẽ đứng đây để quan sát tình hình. Chị đừng lo lắng nhiều nhé!
- Tôi sẽ cố gắng, có một điều làm tôi an tâm là Erich rất yêu Tina và Beth, anh ta sẽ chăm sóc chu đáo cho chúng. Ít nhất, đó cũng là điều an ủi cho tôi.
Im lặng, Mark siết chặt bàn tay nàng. Jenni thoăn thoắt bước đi trên đường đất dẫn về của nhà bếp. Nàng mở cửa bước vào và nhìn quanh, tách và dĩa vẫn còn chỗ cũ trong bồn rữa chén, nàng mỉm cười cay đắng và thầm nghĩ, như vậy là Erich chưa về, nếu không thì tách dĩa nầy đã được cất dọn.
Nàng vội vã lên lầu, vào phòng ngủ và hạ màn cửa xuống. Từ ô cửa sổ, nàng nhìn thấy cái bóng cao lớn của Mark đã biến mất trong bóng đêm. Mười lăm phút sau, nàng đã lên giường. Giờ đây, nằm thao thức vì thương nhớ các con, nàng nhớ lại buổi tối hôm đầu tiên chúng ra đi, xem chừng chúng rất lo âu khi nói chuyện qua điện thoại với nàng.
Jenni nhớ lại cái cách mà Mark đã nắm mạnh tay nàng. Jenni thắc mắc, tại sao thế nhỉ?
Nàng trằn trọc suốt đêm. Jenni thầm nghĩ, nếu không phải bà Rooney... không phải Elsa... vậy thì là ai?
Jenni thức dậy lúc bình minh. Nàng thấy mình không đủ kiên nhẫn để chờ Erich trở về, nàng cố chế ngự nỗi sợ hãi khủng khiếp và xua đi những giả thuyết đáng sợ đã diễn ra trong trí nàng suốt đêm qua.
Nàng nghĩ về căn nhà gỗ và quyết định phải tìm cho ra nó. Trực giác báo cho nàng biết sự việc phải bắt đầu từ căn nhà gỗ.