CHƯƠNG 12
Bãi biển Thần Tiên

     ự kiện bài báo trên trang nhất tờ Tin Sáng với dòng tít "Cuộc gặp gỡ bất ngờ trong nhà ngục"của nữ ký giả Thương Huyền được dư luận chú ý. Ngài cố vẫn Mỹ và đại tá Đỗ Hiền mở tiệc chiêu đãi khuếch trương thanh thế Thương Huyền với cộng sự. Nhà hàng Mây Tím đêm nay sôi động khác thường. Trong men say, Thương Huyền vẫn nhận ra gương mặt ngài cố vấn trắng hồng nhập nhoà nụ cười phóng túng.
- Tất cả chúng ta, những chiến binh trung thành với chính phủ Việt Nam cộng hoà, một lần nữa nâng cốc chúc mừng nữ ký giả Thương Huyền. Đại tá Đỗ Hiền mãn nguyện nói, cô Thương Huyền đã bất ngờ thành công trên con đường văn bút của mình khiến chúng ta vô cùng khâm phục. Đã lâu lắm bạn đọc cả nước mới được thưởng thức một bài báo xuất sắc mang tầm thời đại. Một tài năng hùng biện với ý tứ ngôn từ sắc lẹm.
Trước mặt ngài cố vấn và đại tá Đỗ Hiền hôm nay Thương Huyền rừng rực như bông hoa trên bàn tiệc. Lâu nay nàng giấu thân phận “gái một con” của mình nghe lời vú nuôi dấn thân vào tận hang ổ kẻ thù. Trung Tâm phi trường là nơi tập trung bộ máy quân sự hiện đại bậc nhất nhì thế giới. Nàng giống như chiếc lá lênh đênh giữa biển khơi mênh mông. Thương Huyền nhận ra mình chưa làm được điều gì đáng kể ngoài mấy cái tin Hoàng Kỳ Trung bị bắt được Thương Huyền thi vị hoá thành bài báo gây tiếng vang cả ở hai phía Việt Nam Cộng Hoà và Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng. Thương Huyền nhận ra xung quanh nàng lúc này có bao ánh mắt hau háu đang nhìn nàng. Họ ngưỡng mộ tài năng của nàng, thèm khát thân thể nở nang quyến rũ của nàng. Thương Huyền vừa tự hào vừa lo sợ. Nàng không đủ bản lĩnh đứng trước một thực tế sống động quay cuồng luôn bủa vây quanh mình. Vào lúc này, con tim đa cảm của nàng lại rạo rực giống cái đêm bom đạn mịt mù nàng nằm gọn trong vòng tay chàng trai quân giải phóng. Giây phút ấy vẫn làm nàng bứt rứt đau đớn mỗi khi cô đơn một mình nghe vẳng lên tiếng khóc của con Ngọc Lan. Nàng thương thân phận mình, thương số kiếp đứa con gái của mình còn bé tý tẹo đã phải rời xa mẹ. Nó chính là con gái của chàng trai giải phóng quân mà tới giờ này nàng đâu có biết anh đang ở nơi nào. Nàng đã viết lá thư gửi chị Thu Cúc tìm chàng nơi rừng núi bạt ngàn trên ấy, chắc gì chàng đã nhận được. Chính nàng cũng không nhận ra chàng đã cưỡng hiếp nàng hay chàng yêu nàng. Giây phút ấy đến với nàng quá bất ngờ vào giữa lúc bom pháo ùng oàng, sự sống và cái chết quá mong manh...
Hương vị của rượu REMY thơm lừng và những lời có cánh của đại tá Đỗ Hiền với nụ cười phóng túng của ngài cố vấn Mỹ lúc này làm nàng phân chấn. Và cả ánh mắt xanh biếc của chàng Hall phi công đẹp trai ngời ngời cũng đang nhìn nàng đắm đuối. Thân thể nàng cũng đang rạo rực khác thường. Đại tá Đỗ Hiền là người dẫn dắt nàng vào đây, ngài cố vấn là bức tường vững chắc che chắn cho nàng, còn chàng phi công đã đưa nàng bay lên trời cao để nàng đọc to lên lời kêu gọi những chiến binh Cộng Sản hãy quay về với chính nghĩa quốc gia. Từ trên cao, ngồi cạnh Hall, Thương Huyền được nhìn ra mênh mông đất trời núi non trùng điệp. Nàng thấy rõ hơn bao giờ hết quê hương mình đang chìm trong bom đạn. Nàng tưởng tượng ra trong số những chiến binh Cộng Sản đang sống dưới tán rừng xanh bạt ngàn có cả chàng trai giải phóng quân của nàng đã nghe được tiếng nói của nàng- tiếng nói của con tim- tiếng nói của tình yêu cuộc sống: "Hỡi các chiến binh Việt Cộng, hãy buông súng quay về với chính nghĩa quốc gia...". Chàng chiến sĩ giải phóng quân làm sao hiểu được tâm trạng của nàng lúc này. Chàng phi công Mỹ, cộng sự của nàng lúc này đối với nàng thật chân tình. Nàng biết trong sâu thẳm chàng Hall rất yêu nàng nhưng chàng sợ ngài cố vấn Ben. Hall có nước da trắng hồng dáng vẻ hào hoa, cư  xử với nàng tận tuỵ mà tinh tế, không bao giờ làm nàng giận. Nàng cũng đang khao khát được yêu, được chiều chuộng, được sống như tất cả bất kỳ người con gái nào trên thế gian này.
Ngài cố vấn Ben thật khéo mời nàng nhẩy điệu van nhẹ nhàng uyển chuyển. Tiếng nhạc ru nàng vào thế giới mộng mơ. Nàng đang mơ màng trong men rượu quay cuồng bên ngài cố vấn Ben. Trong cơn say nàng nghe văng vẳng bên tai tiếng ngài Ben rủ rỉ mời nàng đi đâu đó. Đi đâu thì đi, lên thiên đường hay xuống địa ngục. Đi đâu nàng cũng đi. Nàng đâu biết mình đang dâng hiến tấm thân ngọc ngà cho ngài cố vấn Mỹ. Nàng chỉ mơ hồ nhận ra cái nhìn phóng túng và nụ cười khả ái của ngài cố vấn. Nàng đâu biết mình đang đắm chìm trong tội lỗi. Căn phòng rực rỡ sắc mầu. Nàng nhìn thấy cái mũi cao cao, hàm răng trắng đều tăm tắp và bộ ngực vạm vỡ lông lá lấp đầy thân thể nàng. Thân thể nàng nóng rẫy lên, cuồn cuộn dâng trào. Nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng giống như cái lần nàng bị chàng giải phóng quân cưỡng hiếp nàng. Qua cơn cuồng vọng, nàng mới nhận ra rõ ràng gương mặt ngài cố vấn Mỹ chứ không phải chàng giải phóngs quân năm nào đã chiếm đoạt nàng. Sau cơn thác lũ, ngài Ben mãn nguyện vùi đầu vào bầu vú căng tròn của nàng- Bầu vú nàng đã có thời đầy ứ những tia sữa thơm nồng nàng đã phải vắt bỏ đi khi con Ngọc Lan lìa xa nàng. Thương Huyền đau đớn nhận ra thân thể trần trụi của nàng phơi bày trước mặt ngài Ben. Căn phòng sáng rực sắc màu, ga gối nhàu nát, và thân thể nàng cũng nhàu nát. Thế là hết, chẳng còn ước mong, chẳng còn nhớ nhung gặp lại chàng trai giải phóng quân năm nào. Nàng chẳng còn dám si mê nhìn viên phi công Mỹ trẻ trung có con mắt biếc xanh đã đưa nàng bay tít lên trời cao. Lòng nàng trào lên nỗi uất hận muốn cào xé thân hình đầy lông lá đang lừng lững trước mắt nàng. Lời vú nuôi vang vang nhắc nhủ nàng: “Con phải biết hy sinh thân mình để hoàn thành việc lớn". Nàng dằn lòng. Ngài Ben dịu dàng hỏi nàng có thoả mãn không? Nàng nở nụ cười, nước mắt ứa ra nhìn ngài Ben. Ngài Ben xúc động cúi xuống vuốt ve chiêm ngưỡng thân thể trắng ngần của nàng. Ngài Ben bảo nàng là con bồ câu non, thượng đế đã đem đến ban tặng cho ngài...

 ***

 Từ tiền sảnh của Trung Tâm tâm lý chiến phi trường, Thương Huyền nhận ra hai bố con đại tá Đỗ Hiền và trung uý Đỗ Hoàng từ trong xe bước ra. Ánh mắt đại tá Đỗ Hiền mãn nguyện nhìn Thương Huyền thăm dò.
-  Xin chúc cô Thương Huyền buổi sáng tốt lành! Giọng đại tá ngân lên, cô đã thấy rõ bản chất của cuộc chiến tranh lớn lao này nó nghiệt ngã tới mức nào rồi đấy. Cô đã nghe tin tức buổi sáng chưa? Cộng quân lại vừa đột nhập thị trấn Tiên Sơn gây tổn thất lớn cho đồng bào ta. Mỗi chúng ta giờ đây đều phải có bổn phận làm được gì đó cho Tổ quốc, cho đất mẹ yên bình. Phải biết nén lại tình riêng...
 Đỗ Hoàng lặng lẽ đứng nghe đại tá bố Đỗ Hiền nói, mắt vẫn đau đáu nhìn Thương Huyền. Thương Huyền không chịu nổi cái nhìn của Đỗ Hoàng, nàng quay mặt đi.
- Chính cô đã chứng kiến giây phút tôi gặp người anh rể của tôi rồi đó,  Giọng Đỗ Hiền vẫn vang lên, cô tưởng tôi không biết thương người anh rể điên khùng đó sao? Thương lắm, nhưng cô thấy tôi đã thể hiện bản lĩnh của mình như thế nào? Còn cô, cho dù ngài cố vấn có làm điều gì cô phật ý, cô cũng nên bỏ qua. Chúng ta phải thông cảm cho người bạn lớn.
- Đại tá yên tâm, tôi luôn biết mình phải làm gì?
- Cảm ơn cô Thương Huyền. Bữa nay cô không phải bay nữa. Chúc cô ngày nghỉ tốt lành. Tôi đang có công chuyện phải làm.
Đại tá bỏ đi, Thương Huyền chào trung uý Đỗ Hoàng rồi bước vội vào hành lang của khu trung tâm tâm lý chiến phi trường. Trung uý Đỗ Hoàng chạy theo níu tay Thương Huyền.
- Từ bữa gặp em, anh phải vô Sài Gòn miết, nay mới gặp lại được em, anh mời em về anh chơi.
- Cảm ơn trung uý. Bữa nay tôi không thể.
Bị Thương Huyền cự tuyệt dứt khoát, Đỗ Hoàng giận dỗi nhảy vào xe lao về khu gia binh trong phi trường. Nắng buổi sớm trải dải trên đường băng. Một chiếc máy bay phản lực đang hạ cánh gầm rú trên bầu trời. Một ngày mới bắt đầu. Thương Huyền thấy người mệt mỏi khác thường, nàng có cảm giác giống cái lần nàng mang thai với chàng trai giải phóng quân năm nào. Thương Huyền lặng lẽ về phòng riêng nằm vật ra giường. Nàng lo sợ, nếu lần này lại có thai, nàng không còn nơi nào để nương thân. Nàng không thể về nhà với vú nuôi, với ba má như lần trước. Nàng không thể để ba má chịu nhục nhã vì nàng. Nàng thấy nôn nao trong người vội chạy vào phòng vệ sinh, đầu óc quay cuồng. Đúng là nàng đã có thai với Ngài cố vấn Mỹ. Cái đêm ăn mừng thành công bài báo của nàng trên tờ Tin Sáng, nàng đã say và bị ngài cố vấn chiếm đoạt. Lại cũng giống như cái đêm với chàng giải phóng quân năm nào, nàng sẽ lại đẻ ra thằng Mỹ con. Chỉ những ý nghĩ ấy nàng thấy mất hết sức lực, mất hết niềm tin. Nàng nằm vùi trên giường suốt cả ngày không ăn không uống. Đêm đến nàng mơ những giấc mơ khủng khiếp. Sáng dậy ăn qua loa, nàng đi làm. Tới Trung Tâm, nàng lại nhìn thấy gương mặt Đỗ Hiền rạng rỡ cười với Hll, viên phi công Mỹ có cặp mắt biếc xanh. Hôm nay nàng lại mong muốn được bay tít lên trời cao với chàng Hall để rũ bỏ mọi thứ bụi bẩn vấy lên tâm hồn nàng.
Nàng đến đứng trước mặt đại tá Đỗ Hiền. Vẫn giọng nói ân tình, vẫn nụ cười rạng rỡ, Đại tá nói:
 - Thật may mắn cho cô, từ nay cô không phải bay nữa. Đây là lệnh của ngài cố vấn.
Nàng nhận ra cái nhìn cảm thông từ cặp mắt biếc xanh của Hall, người cộng sự của nàng, đã đưa nàng bay tít lên trời cao. Nàng hiểu từ nay nàng không còn được bay cùng chàng.
Nàng đi gửi tin mới cho vú nuôi qua hòm thư "chết" thì nhận được mệnh lệnh đặc biệt quan trọng Ngày giờ R nàng phải có nhiệm vụ đưa được ngài cố vấn Mỹ ra bãi biển Thần Tiên. Nàng chưa bao giờ có cảm giác hồi hộp lạ lùng đến vậy. Nàng thấy nghèn nghẹn run rẩy hiểu rõ tầm quan trọng của cái mệnh lệnh nghiệt ngã kinh hoàng kia. Năm tháng qua nàng sống trong nỗi dằn vặt mơ hồ về những gì đã xảy ra, đang xảy ra rồi sẽ ra sao? Giờ bất ngờ nhận được mệnh lệnh rõ ràng, dứt khoát giống như tiếng chuông thức tỉnh ngân vang trong tâm trí nàng. Nàng phải tung lưỡi thần sét kết liễu kẻ vừa hãm hại nàng– kết liễu kẻ vừa mới gieo trong máu thịt nàng một mầm sống mới đang lớn dần lên từng ngày. Nó là con nàng và nàng sẽ trở thành kẻ giết cha nó...
Nàng run rẩy lập cập về tới căn phòng của mình đóng cửa nằm lăn lộn trên giường. Nàng lại hình dung tới cái mệnh lệnh khủng khiếp đối với nàng- mệnh lệnh giết người- giết kẻ vừa mới làm tình với mình- một mệnh lệnh vừa âm thầm vừa dữ dội chỉ một mình nàng biết, một mình nàng thực hiện- một mệnh lệnh sẽ đóng đinh vào cuộc đời nàng một dấu ấn- một nỗi đau nhức nhối suốt đời. Bao ý nghĩ ùa đến tràn ngập tâm trí nàng. Nàng ý thức rõ ràng mình cũng là một con người- Một cử nhân văn khoa- một tiểu thư khuê các- một ký giả nổi danh mà sao lại phải mang nặng số kiếp trầm luân hồng nhan bạc phận đến vậy. Cái mệnh lệnh tới “ngày giờ R” ấy sẽ quyết định thay đổi số phận nàng. Nàng sẽ chính thức là nữ chiến sĩ diệt Mĩ dũng cảm kiên cường. Nàng sẽ đứng vào đội ngũ của chị Thu Cúc, nàng sẽ cùng chung chí hướng với chàng trai giải phóng quân của nàng năm nào. Chàng giải phóng quân đã bất ngờ đi vào đời nàng như cơn lũ quét cuốn phăng tất cả mọi mơ ước đầu đời của nàng...
Có tiếng gõ cửa, nàng bật dậy, gương mặt ngài Ben hiện ra với nụ cười phóng túng đầy tự tin. Toàn thân ớn lạnh, nàng cố cười lễ phép bảo ngài cố vấn bữa nay nàng bị mệt. Thương Huyền ôm chầm lấy ngài cố vấn hẹn ngày... giờ... nàng mong được gặp Ben ở bãi biển Thần Tiên, lúc đó nàng sẽ chính thức tự nguyện dâng hiến cho Ben trọn vẹn. Nàng ghé vào tai ngài cố vấn bảo bữa nay nàng bị "bẩn mình". Ben cười tỏ lòng thương cảm dang đôi tay trắng hồng đầy lông lá ôm xiết lấy nàng làm nàng nghẹn thở. “Ta se theo  em đi bất cứ đâu " (ta sẽ theo em đi bất cứ đâu) ngài cố vấn nói và thơm lên trán nàng. Nàng co người dúi đầu vào bộ ngực đầy lông lá của ngài cố vấn. Đứng trước Ben, nàng như con chim nhỏ trong lòng tay đầy móng vuốt sắc nhọn của quỷ thần sẵn sàng bóp chết nàng bất kỳ lúc nào. Từ nay đến ngày, giờ R... ấy, nàng tính vào đúng ngày thứ bảy tới. Vậy là chỉ bốn ngày nữa. Nghĩ tới ngày ấy, nàng vừa run sợ lại vừa khao khát. Ngày ấy sẽ dẫn nàng đến một chân trời mới. Và chính ngày ấy nàng sẽ suốt đời trở thành kẻ giết người- giết chết cha của đứa con mà nàng đang nuôi nó trong bào thai. Nàng cảm nhận rõ đứa con của kẻ bị kết án tử hình đang quẫy đạp mạnh hơn lúc nào hết trong bụng mình. Thương Huyền ơi, my không được run sợ, không được thối chí. My phải biết nghe lời vú nuôi. Đứa con gái đầu đời của nàng đã phải lìa xa nàng đang ở nơi nào đó cũng đang trông ngóng nàng trở về đón nó, đưa nó đi gặp cha của nó là chàng giải phóng quân năm nào...

 ***

 Ngày thứ 7 là ngày đặc biệt đối với số phận nàng. Nàng đi bên ngài cố vấn mà người bồng bềnh như bay trên bãi biển ThầnTiên. Biển mênh mông thăm thẳm. Những đợt sóng trào lên cuồn cuộn. Lòng nàng cũng trào lên cuồn cuộn. Mệnh lệnh Thương Huyền đã nhớ như in trong tâm trí “Nếu chim yến bay được thì đến khóm Hoàng Lan ăn mồi. Nếu không bay được thì dẫn bạn tình về tổ..." Đằng nào cha của đứa con trong bụng nàng cũng nhận tội chết. Nàng phải nhận nhiệm vụ lớn lao này. Chim Yến phải bay. Ba ngày nay, nàng chỉ chờ đợi giây phút này. Nàng phải là chién sĩ dũng cảm. Nàng chỉ việc ngắm trúng bộ ngực đầy lông lá mà bóp cò. Bộ ngực ấy đêm nào đã trùm kín cơ thể nàng."Ông hãy đứng im chờ em chút xíu" Giọng nàng véo von nghe thoáng trong gió biển rì rào. Nàng bối rối chạy trên bãi cát rộn rạo. Bãi cát in dấu chân nàng thành một đường thẳng tới khóm Hoàng Lan. Mùi hương thơm ngát dậy lên, nàng cúi xuống lùa bàn tay vào khóm Hoàng Lan tìm vũ khí. Bàn tay nàng chạm vào khẩu súng lạnh buốt như có luồng điện chạy xiên vào tim nàng. Nàng nhét vội khẩu súng vào túi xách tay, chạy về phía ngài cố vấn. Nàng không nhận biết bằng cách nào nàng đã bóp cò. Nàng bóp cò từ phía sau cái bóng cao lừng lững của ngài cố vấn. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên bên tai nàng. Ngài cố vấn chới với ngã sấp mặt xuống bãi cát trước mắt nàng. Nàng chạy lại ném khẩu súng vào khóm Hoàng Lan.
- Bắt lấy nó, có kẻ giết người! Bắt... bắt....Nàng hét lên.
 Không biết từ khi nào nàng đã quay lại phủ phục bên xác ngài Ben nằm bất động trên bãi cát. Tấm áo trắng tinh của ngài Ben loang ra vệt máu đỏ thẫm. Nàng mơ hồ nhận ra người từ khắp các ngả vây kín quanh Ben và nàng.
 Nàng nghe váng vất tiếng còi cấp cứu rú lên và chiếc xe cứu thương bật đèn tín hiệu loang loáng lao tới đưa xác ngài cố vấn và nàng về phi trường. Nàng nhận ra gương mặt đại tá Đỗ Hiền thất thần. Đám tùy tùng tùng của đại tá Đỗ Hiền chạy loạn lên.
Lại một lần nữa tên tuổi nữ ký giả Thương Huyền xuất hiện trên tờ báo Tin Sáng với dòng tít "Bóng ma trên bãi biền Thần Tiên" tường trình chi tiết một tay súng cừ khôi của đội biệt động xuất quỷ nhập thần hạ sát ngài cố vấn Mỹ. Bản án tử hình của mặt trận dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam còn dán cả vào ngực áo ngài cố vấn Mỹ.
Ngài cố vấn Ben chết, Thương Huyền lại được bay cùng viên phi công Mỹ  có cặp mắt biếc xanh trên bầu trời cao lồng lộng:"Hỡi các chiến binh cộng sản..." Tiếng Thương Huyền lại vang lên trong không trung. Đầu Thương Huyền thỉnh thoáng cũng lại vang lên tiếng nổ đanh gọn. Tiếng nổ đã tạo ra cái lỗ đen hun hút trong trái tim băng giá của nàng. Số phận nghiệt ngã dẫn nàng đến đường cùng. Nàng đã gửi tin cho vú nuôi về tất cả mọi chuyện, trừ cái thai đang lớn dần trong cơ thể, nàng vẫn dấu kìn. Nàng đã phải trao con Ngọc Lan cho kẻ khác nên bây giờ nó vẫn oán hận ám ảnh nàng. Nàng vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của nó nhìn nàng. Đôi mắt nàng chất chứa lo sợ. Chỉ có chàng phi công cảm thông và hiểu được nỗi lòng nàng đang cô đơn. Nàng mong chàng phi công lại đưa nàng bay lên cao, cao mãi đừng bao giờ hạ cánh nơi trần gian địa ngục này. Nàng sợ hãi khi đêm đến trong căn phòng riêng ở dãy nhà lắp ghép khu gia binh. Đôi mắt mất ngủ buồn lo của nàng không giấu được Hll. Nàng đã phải thú nhận với chàng Hall và đại tá Đỗ Hiền cái thai trong bụng nàng là của ngài cố vấn. Nàng báo tin qua hòm thư cho vú nuôi. “Chim Yến không còn bay...” Cho dù bụng nàng đã to kềnh ra, đứa con trong bụng nàng sắp chào đời nàng vẫn giấu vú nuôi và ba má. Mật hiệu “Chim Yến không còn bay của nàng phát đi, nàng không còn nhận được tin qua hòm thư “chết”. Trong phi trường cách biệt với môi trường sống bên ngoài, nàng trở thành kẻ bơ vơ như con điếm hư hỏng. Nàng không thể ngờ, tổ chức đã coi theo dõi sát từng bước chân nàng trong phi trường. Giờ thì đích thị nàng là con điếm- Điếm cao cấp đánh đu với cả ngài cố vấn Mỹ. Hai lần con điếm có con với hai người đàn ông. Họ lại là kẻ thù của nhau ở hai đầu chiến tuyến. Nàng vừa là nữ chiến sĩ dũng cảm lại vừa là kẻ tội phạm giết cha của đứa con trong bụng mình đang sắp chào đời. Nó giống nàng hay giống Ben mắt xanh mũi lõ. Dù nó giống Ben nó vẫn là con của nàng, của riêng nàng. Ben đã chết rồi- ngài cố vấn đã chết rồi...
Đã sắp đến ngày con nàng chào đời. Nó đòi ra đời để trừng phạt nàng, trừng phạt thế giới này. Thế giới của những người đang sống và cả của người đã chết. Đấy! Nó đang đạp nhoi nhói. Nó ra đời, lớn lên nó sẽ hỏi ba nó là ai? Ai đã giết ba nó? Nó còn có cả con chị nó là Ngọc Lan không biết đang ở đâu, còn sống hay đã chết rồi. Nó sẽ hỏi tại sao má lại không nuôi chị Ngọc Lan?... Cơn đau cuộn lên dữ dội. Căn phòng trắng loá. Những gương mặt người nhập nhoà. Nàng gào thét trong tuyệt vọng. Chúa đã nghe thấy lời nàng. Chúa biết hết. Chúa cứ trừng phạt con đi! Con lạy chúa lòng lành...! Con đã âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn này từ lâu lắm. Tiếng khóc trẻ thơ vỡ oà không gian! Mầm sống chào đời. Nàng chìm trong cơn mê phiêu du nơi hoang mạc xa xăm của ký ức. Trận bom năm nào vang rền. Gương mặt chàng giải phóng quân lung linh trong ánh nến. Gương mặt người đàn bà đen nhẻm lặng lẽ đến cướp con Ngọc Lan của nàng đi biền biệt nơi nào. Và cả gương mặt Ben với nụ cười phóng túng và gương mặt tươi rói của đại tá Đỗ Hiền chấp chới. Bãi biển Thần Tiên vang lên tiếng nổ đanh gọn. Ben ngã vùi mặt xuống bãi cát còn in rõ dấu chân của nữ ký giả Thương Huyền. Nàng rùng mình cảm nhận hơi ấm dịu êm của mầm sống khẽ o e cựa quậy bên mình. Nàng mở mắt, ánh sáng chói loà trong căn phòng trắng loá, nàng nhận ra ánh mắt xanh lơ và cái mũi nhô cao rõ là của Ben. Nó giống Ben. Ngoài cửa bỗng xuất hiện gương mặt rạng ngời.
- Tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Giọng đại tá Đỗ Hiền ngân vang. Phải cho nó cái tên. Cha nó là Ben, nó là Bin- Ben Bin- Hay đấy. Tình hữu nghị Việt Mỹ ngày càng gắn bó dài lâu. Nhà thương gia Đức Cường lại có thêm chỗ dựa vững chắc. Đại tá Đỗ Hiền vừa nói vừa tung chùm chìa khoá trên tay cười đắc ý. Thương Huyền cảm nhận được trong giọng nói nụ cười của đại tá luôn ẩn giấu điều gì bí hiểm. Quả đúng như linh cảm của Thương Huyền, đằng sau nụ cười của đại tá Đỗ Hiền là gương mặt thất thần của ba má Thương Huyền. Ông bà Đức Cường bất ngờ từ ngoài cửa lao vào. Bà Đức Cường nắm đôi bàn tay run rẩy của con gái. Nàng đau đớn bàng hoàng bởi sự xuất hiện quá bất ngờ của ba má. Nàng thương ba má - một nhà thương gia giàu sang nhất vùng mà không sao làm được gì để con gái mình hạnh phúc. Ông bà Đức Cường hốt hoảng thu dọn đồ đạc vội vã đưa nàng và Bin đi khỏi căng phòng trắng loá lạnh lẽo trong Trung Tâm Tâm lý Chiến phi trường. Má bế thằng Bin, ba dìu nàng ra xe đỗ trước cửa. Chiếc xe đưa nàng và Bin lao vút khỏi phi trường. Những tia nắng lấp loá chạy theo nàng về dinh thự Đức Cường.